Truyện:Không Yêu Đừng Quấy Rầy - Chương 88

Không Yêu Đừng Quấy Rầy
Trọn bộ 92 chương
Chương 88
Ngoại truyện: Diệc Vãn
0.00
(0 votes)


Chương (1-92)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Lúc Vãn Vãn ở cữ, Chức Tâm đến thăm cô và bé cưng, cùng đến còn có Hứa Ngạn Sâm

Thời điểm chiêu đãi Chức Tâm và Hứa lão đại dùng bữa tối, Giang Diệc Hãn bồng con gái ra khỏi phòng một lần lại một lần.

"Tiểu Bảo, đây là dì Chức Tâm, chờ con lớn lên học giỏi tiếng phổ thông cùng đi làm MC với dì nha" Giang Diệc Hãn là một bộ dáng mong con trở thành phượng hoàng.

Hứa Ngạn Sâm lạnh nhạt nhìn lướt qua tên thuộc hạ cũ của mình, làm MC rất cần thiên phú, cũng không phải là a heo a cẩu đều được

Rất nhiều người đàn ông trên thương trường đều cảm thấy sinh con gái là tượng trưng "Không năng lực", gặp người xử sự đều là cực kỳ khiêm tốn, đâu giống như Giang Diệc Hãn ngày ngày mang con gái khắp nơi, như hiến vật quý hận mong muốn người khác khen con gái của mình nhiều thêm mấy câu.

"Được, chỉ cần chú nguyện ý người làm cô giáo như tôi" Chức Tâm cười gật đầu

"Tiểu Bảo muốn bái sư bái sư" Giang Diệc Hãn cầm tay nhỏ bé của con gái chụp gò má của Chức Tâm.

Chân mày Hứa Ngạn Sâm lặng lẽ nhíu lại

"Bộ dáng Tiểu Bảo thật đáng yêu, con mắt thật to miệng nho nhỏ xinh đẹp, rất giống Vãn Vãn đấy" Chức Tâm thuận tay nhận lấy con nhóc, yêu thích ca ngợi đến không buông tay.

Hứa Ngạn Sâm ở bên cạnh không dám gật bừa

Cũng không phải không đồng ý bảo bảo không đáng yêu, nhưng nói mẹ bảo bảo xinh đẹp. Làm ơn, chiều rộng mập giống cánh cửa thì xinh đẹp chỗ nào,

"Tiểu Bảo xinh đẹp hơn quả quýt nhỏ của vợ tôi lúc vừa sinh ra"

Hình như con bé biết đang nói nó nên trợn to mắt, con ngươi không chuyển mà nhìn chằm chằm vào Chức Tâm

Chức Tâm càng phát ra yêu thích không dứt "Cây quýt nhỏ bởi vì sinh non, thời điểm mới vừa sinh ra gần như chỉ lớn bằng bàn tay. Da toàn thân đều nhăn, mặt bằng phẳng, sống mũi không cao, miệng, hai mắt thật to càng thêm sưng to. Đừng nói đẹp, nó hoàn toàn là một đứa nhỏ xấu xí" Đứa bé đủ tháng khác chính là da thịt đầy đặn, cả người mềm mại béo mập

Nghe được Chức Tâm "Ghét bỏ" quả quýt nhỏ, mi tâm Hứa Ngạn Sâm dữ tợn nhíu thành một đoàn

"Nhưng không biết vì sao lúc Tiểu Bảo vừa mới sinh ra thật sự trắng bệch như tờ giấy, nhưng bị tôi nuôi biến thành đứa nhỏ màu vàng" Giang Diệc Hãn có chút khổ não

Người mới làm ba của con gái, vừa có chút gió thổi cỏ lay anh liền cực kỳ khẩn trương

"Đó là bệnh vàng da của trẻ sơ sinh, chưa tới mấy ngày tự nhiên sẽ từ từ biến mất" Chức Tâm để cho anh - người ba mới này đừng lo lắng

Ăn cơm tối xong, Chức Tâm vào nhà bồi Vãn Vãn

Thời kỳ sau khi sinh, Vãn Vãn vẫn rất mập, dáng vẻ cũng không khác trước khi lâm bồn quá nhiều

"Chọn tên cho bảo bảo xong chưa" Chức Tâm ngồi ở mép giường của cô

Vãn Vãn lắc đầu "Chưa. Hai người chúng tôi suy nghĩ rất nhiều tên, mỗi một cái nếu không phải anh phủ quyết tôi thì chính là tôi phủ quyết anh. Đến bây giờ vẫn không quyết định được, chỉ có thể tạm thời gọi nó là Tiểu Bảo" Hai chữ Tiểu Bảo thường được rất nhiều ba mẹ gọi đứa bé.

"Nhìn ra được Giang Diệc Hãn cực kỳ hưng phấn, cực kỳ khẩn trương vì bé cưng"

"Ừ" Từ khi Tiểu Bảo ra đời đến bây giờ chỉ mới hai mươi ngày, Vãn Vãn rõ ràng cảm thấy được toàn bộ trọng tâm của anh đều dời chuyển tới trên người bé cưng.

"Đều nói con gái là người tình kiếp trước của ba, tôi đều dựa vào đó để lấy lại thăng bằng cho chính mình đấy " Chức Tâm cười nói

Vãn Vãn cũng đáp lại một nụ cười

Cô không có không thăng bằng gì hết, bởi vì trong lòng trong mắt của cô cũng chỉ có con gái.

"Có sữa không?"

"Có rất nhiều, đủ để bé cưng ăn" Vãn Vãn tính dùng sữa mẹ tinh khiết nhất để nuôi con.

Điểm này ý kiến của cô và Giang Diệc Hãn đều nhất trí

"Không sợ vóc người biến dạng" Chức Tâm cười hỏi

Vãn Vãn có chút hơi uể oải

Hiện tại cô hoàn toàn không có vóc người đáng nói.

"Không sao, bây giờ chỉ là mập giả, rất nhanh sẽ gầy xuống thôi" Chức Tâm an ủi cô "Hai người định lúc nào thì bổ sung tiệc rượu, cố gắng giảm cân, đến lúc đó là có thể mặc áo cưới rồi."

Vãn Vãn cứng đờ

Cô cứng đờ cũng không phải bởi vì Chức Tâm nói đến giảm cân, mà là...

Chức Tâm cũng lập tức nhận ra có cái gì không đúng, hình như vấn đề này của cô hỏi khó Vãn Vãn rồi.

"Chúng tôi...."

Vẻ mặt do dự của Vãn Vãn khiến Chức Tâm sững sờ, suy đoán "Đừng nói với tôi là hai người không thảo luận đến vấn đề này"

"Tôi.... tôi có chút lo lắng...." Những lo lắng này khiến cho cô vẫn luôn không biện pháp thảo luận vấn đề trọng điểm với Giang Diệc Hãn.

Từ khi xuất viện đến bây giờ, Giang Thiệu Cạnh cũng không muốn bước vào trong căn phòng này một bước

Trước khi sinh, một khi dính đến vấn đề này, cô luôn tìm lời nói đề dời đi. Gần đây Giang Diệc Hãn cũng không muốn nhắc lại, khiến cho cô thở phào nhẹ nhõm

Thấy bộ dáng của cô giống như có lời khó nói, Chức Tâm thở dài

"Vãn Vãn, tôi thật sự thích cô, cho nên hi vọng cô sẽ không giống tôi, không quý trọng khiến hạnh phúc chạy đi từ trong lòng bàn tay"

Vãn Vãn sửng sốt một chút "Cô và.... Hứa lão đại...." Không phải vô cùng tốt sao? Ít nhất trong mắt người ngoài, bọn họ đúng là rất đẹp đôi.

"Biết rõ có một số việc không thích hợp, nhưng vẫn không cách nào tự kiềm chế.... Thỉnh thoảng quan hệ thân mật trên giường ở trong miệng anh ta cũng biến thành chỉ là một loại thói quen làm với cô mà thôi. Cô hoàn toàn không phân rõ mình có phải là nhu cầu cầm đến bổ khuyết chỗ trống lúc anh ta tịch mịch hay không? Sau này một khi anh ta gặp được người mình thích, cô vĩnh viễn chỉ là người không có quan hệ mà thôi, gặp lại cũng chỉ vì kết thúc quan hệ không đứng đắn...." Loại tâm tình bất an này không có trải qua sẽ không hiểu "Vãn Vãn, tôi không hy vọng cô giống như tôi"

Vẻ mơ hồ mất mác trên mặt Chức Tâm khiến Vãn Vãn ngẩn người một lúc.

Chức Tâm vừa nói xong mới giật mình vì mình nói quá nhiều, cô chỉ có thể cười cười che giấu "Vãn Vãn, tôi chỉ muốn nói cho cô biết thật ra thì hạnh phúc và khổ sở chính là anh em sinh đôi, không có người nào trao cho người nào nghĩa vụ vẫn luôn chờ đợi"

Tim Vãn Vãn khẽ xúc động, gật đầu với cô.

"Vãn Vãn, đừng bởi vì quá nhiều băn khoăn khiến kết quả hối hận không kịp"

....

Sau khi Chức Tâm đi, một lời cuối cùng của cô ấy giống như vẫn có tiết tấu lặp lại quanh quẩn ở trong đầu Vãn Vãn.

Trên thực tế, chị họ Dư Vấn cũng nói lời giống vậy,

"Hôm nay ăn bữa khuya món gì?" Giang Diệc Hãn thò đầu vào hỏi

Vãn Vãn vội vàng kéo cao chăn che lại thân thể có chút mập của mình.

"Em không ăn...." Cô lắc đầu

Cô muốn giảm cân, hôm nay soi gương một chút, mặt của cô đã mập đến sắp biến hình, tiếp tục như vậy nữa liền không thể gặp người

Đến nay Vãn Vãn còn nhớ vẻ mặt ngạc nhiên của Giang Thiệu Cạnh lúc nhìn thấy cô ở trên giường bệnh.

Sau đó Giang Thiệu Cạnh nói một câu.

"Diêc Hãn nuôi béo em rồi." Cũng nuôi quá châu tròn ngọc sáng

Người biết thưởng thức đều biết nuôi béo đó là nuôi động vật gì đó, cho nên một tầng ý tứ mỏng trong lời nói của Giang Thiệu Cạnh khiến cho cô nhớ rất sâu.

"Không được, ở cữ dưỡng tốt thân thể rất quan trọng, em phải ăn được ngủ được" Giang Diệc Hãn đã tự tiện quyết định "Anh hầm cách thủy tim heo cho em rồi"

Không nghe bất kỳ âm thanh phản đối nào của cô, nhìn bóng lưng của anh nhanh chóng biến mất, một lát phòng bếp bay ra mùi rượu làm cho người ta rất động lòng người, khuôn mặt Vãn Vãn nhất thời sụp đổ.

Anh đúng là hầm cách thủy tim heo, anh hầm cách thủy tim của cô....

*****

Vãn Vãn muốn giảm cân, đặc biệt là bây giờ cô đã sinh xong ba tháng rồi, nhưng thể trọng vẫn là bảy mươi mấy kg.

Dáng vẻ mập mạp, giống như có một thân thịt béo muốn bỏ cũng bỏ không được.

Vãn Vãn thử ăn uống điều độ, đầu tiên cô không ăn canh, sẽ từ từ giảm bớt bữa ăn và lượng thức ăn, phương thức như thế trôi qua nửa tháng, cô quả thật ít đi mấy kg, nhưng chuyện phiền phức theo đó cũng tới.

"Vãn Vãn, em có phát hiện Tiểu Bảo gầy đi rất nhiều không?" Giang Diệc Hãn ôm con gái, vẻ mặt đau lòng và sốt ruột.

Bây giờ trong mắt trong lòng Giang Diệc Hãn chỉ có Tiểu Bảo của anh.

Mà cô? Đoán chừng trong mắt anh, chính là --

"Vãn Vãn, có phải gần đây sữa của em thiếu rất nhiều hay không?" Hỏi vấn đề lúng túng như vậy, Giang Diệc Hãn lại có thể mặt không đỏ hơi thở không gấp. Aizz, quả nhiên --

Địa vị cô ở nơi này nghiễm nhiên chính là bò sữa mà.

"Em xem, em xem, lúc trước Tiểu Bảo nhà chúng ta đều là mập mạp chắc nịch, người nào thấy đều nói con gái nhà này vừa trắng vừa mập thật đáng yêu, nhưng mấy ngày nay mặt của con bé không tròn nữa." Giang Diệc Hãn đau lòng nói.

Tiểu Bảo trắng mập, chính là kiêu ngạo lớn nhất của người làm ba là anh!

Vãn Vãn nhíu mày, cẩn thận quan sát con gái. Có không? Có gầy đi sao?

Đôi mắt trắng đen rõ ràng của Tiểu Bảo nhìn chằm chằm mẹ, Vãn Vãn chú ý tới, cằm con gái vốn mượt mà, hình như thật bắt đầu biến thành nhọn.

Cô lập tức lo lắng, nói như vậy, hình như gần đây sữa của cô có chút ít đi, cảm giác chất lượng cũng giảm xuống...

"Vãn Vãn, vì con gái, em ngàn vạn lần...... ngàn vạn lần không thể giảm cân!" Giang Diệc Hãn cẩn thận nhờ cậy.

Vì vậy, con đường giảm cân ăn uống điều độ của Vãn Vãn mới vừa khởi động liền bị bóp chết từ trong trứng nước.

Con đường này không thể thực hiện được, Vãn Vãn liền đổi một loại phương thức khác, nghe nói tập yoga rất có hiệu quả giảm cân. Vãn Vãn liền đăng ký một khóa học, mới lên tiết thứ ba, Vãn Vãn rất hưng phấn vì cảm giác vóc người sưng vù của mình bắt đầu có thay đổi.

Nhưng là --

"Vãn Vãn, đều nói sau khi sinh không nên vận động quá sớm, ... các bộ phận sẽ yếu đi." Giang Diệc Hãn vừa chơi đùa với Tiểu Bảo, vừa giống như rất vô ý thuận miệng nói một câu.

Cả người Vãn Vãn đều đông cứng rồi.

"Đi tập yoga gì đó, vận động phải tiến hành theo chất lượng thân thể thích hợp mới có lợi, ví dụ như làm một chút... động tác gì đó là được rồi." Giang Diệc Hãn đi tới, giao Tiểu Bảo cho cô, đến trên giường làm mẫu cho cô xem, "Ví dụ như vận động ngẩng đầu... Anh làm cho em xem, hít thật sâu, duỗi duỗi chân, hai cánh tay để thẳng, hít thở sâu..."

Thân thể anh... làm đến giống khuông ra dáng, khiến Vãn Vãn dở khóc dở cười.

Bây giờ ở trước mặt cô, anh hoàn toàn không có hình tượng gì đáng nói, làm hại cô có lúc cũng thường thường không cẩn thận bị tê dại, cũng không cần duy trì hình tượng ở trước mặt anh.

Loại ý nghĩ này quá biến chất.

Lúc tối, Giang Diệc Hãn không ngừng cọ xát ở bên mép giường của cô, nhưng không chịu rời đi.

"Phòng của anh ở sát vách." Vãn Vãn vén áo lên, vừa đút sữa cho con gái, vừa tốt bụng nhắc nhở anh.

Hiện giờ Tiểu Bảo ngủ với cô, nửa đêm Tiểu Bảo đều sẽ đòi muốn uống sữa, con phải dậy 2-3 lần, mà anh còn phải đi làm, thật sự không thích hợp bị dày vò.

Nhưng là.

"Không cần, anh muốn ngủ chung với Tiểu Bảo." Con gái ở đâu, anh liền nương nhờ ở đó.

Tuy rằng là như thế, nhưng ánh mắt của anh vẫn nhìn chăm chú... trắng nõn của Vãn Vãn, trong ánh mắt có hai ngọn lửa đang vụt cháy.

Vãn Vãn bị cháy sạch đến đỏ mặt tai nóng, sợ hết hồn hết vía.

"Nhìn, nhìn cái gì?" Tiểu Bảo rốt cuộc dùng xong "Bữa ăn" rồi, vén áo xuống, Vãn Vãn rất không tự nhiên hỏi.

"Không có gì, anh chỉ đang nhìn Tiểu Bảo bú sữa mẹ." Tiểu Bảo cố gắng... dáng vẻ đặc biệt đáng yêu.

Nói lời này thì vẻ mặt của anh quá tự nhiên, hại Vãn Vãn vì tư tưởng xấu của mình mà xấu hổ.

Bọn họ đang nói chuyện phiếm, Tiểu Bảo ăn uống no thỏa mãn, oa oa oa khóc rống mấy tiếng, liền nhịn không được nhắm mắt lại, yên lặng rơi vào trạng thái ngủ say.

Con gái nằm ở trên giường nhỏ, anh dựa vào trên giường lớn, anh lôi kéo tay của con gái, hai ba con mặt đối mặt.

Đột nhiên --

"Vãn Vãn, dứt khoát đừng giảm cân, chúng ta tiếp tục lần nữa, cho Tiểu Bảo thêm người em trai được không?" Đột nhiên anh chen ngang một câu, hù dọa Vãn Vãn đến tê rần.

Cho Tiểu Bảo thêm người em trai ư?

"Chúng ta dứt khoát một năm hai đứa, cùng nhau sinh đi, như vậy em có thể chỉ cần giảm cân một lần, chỉ cần ăn uống điều độ một lần, tất cả chỉ cần làm một lần, không cần lặp lại khổ cực, có nhiều lợi ích." Anh nháy mắt mấy cái, "Kế hoạch của anh không tệ, đúng không?!"

Hả?

Giảm cân một lần đương nhiên có thể có chút lợi ích, mặc dù ích lợi không tệ, nhưng là --

Sao cô nghe kỳ quái như vậy? Nhưng muốn chỉ ra kỳ quái chỗ nào, lại cảm thấy nói không ra.

"Mới không cần, em mang thai một mình Tiểu Bảo đã rất vất vả." Vãn Vãn lập tức phủ quyết.

Bây giờ cô, quả thật đã là nội trợ.

Công việc của cô vĩnh viễn là ở nhà nuôi Tiểu Bảo, ở nhà nuôi Tiểu Bảo, ở nhà nuôi Tiểu Bảo.

Cô muốn đi làm, nhưng lại không yên lòng. Dù sao cô và anh đều không có ba mẹ, coi như mời bảo mẫu, cũng phải có người già ở bên nhìn chằm chằm.

Dưới tình huống này, cô chỉ có thể trước tiên mang Tiểu Bảo đến vườn trẻ rồi mới trở về xưởng in ấn.

Nghe vậy, anh di chuyển tới, quấn lấy... eo rất đầy đặn, nằm sấp tựa vào trên bả vai đã trở nên lớn hơn rất nhiều, dùng giọng nói giống như làm nũng an ủi: "Bà xã cực khổ."

Hả?

Vãn Vãn lại sửng sốt.

Bà xã???

Hình như anh không có phát hiện cô cứng ngắc, thân mật tiếp tục đặt câu hỏi, "Đúng rồi, bà xã, cái đó của em có tới không?" Giọng điệu của anh rất tự nhiên, giống như gọi cô là bà xã là chuyện rất thiên kinh địa nghĩa.

Chỉ là, sao Vãn Vãn lại nghĩ không thông, bọn họ từ bạn bè bình thường đã thăng cấp đến quan hệ có thể gọi là bà xã từ lúc nào vậy?

"Còn chưa có." Vãn Vãn lắc đầu một cái.

Cô biết ý vừa rồi của anh là chỉ cái gì.

"A, sao còn chưa tới?" Gương mặt anh tiếc nuối.

Thật sự là chuyện phiền toái... Cô còn chưa có kinh nguyệt, vậy thì đại biểu kế hoạch rất lớn của anh có thể phải tạm thời gặp trở ngại.

Hai người thảo luận vấn đề lúng túng như vậy, tính cô luôn rất hay xấu hổ, lúc này lại có thể không có quá nhiều cảm giác.

Kể từ lúc bắt đầu có Tiểu Bảo, hai người bọn họ còn chưa có tình yêu cuồng nhiệt liền giống như trực tiếp tiến cấp thành vợ chồng già, hai chữ tình yêu hoàn toàn còn chưa có xuất hiện trên người bọn họ liền trực tiếp thăng hoa.

Bọn họ cứ như vợ chồng bình thường, vẫn luôn dính chung một chỗ, tuy toàn bộ trọng tâm hai người đều chuyển tới trên người Tiểu Bảo, loại chuyển biến này vừa kỳ quái lại thuận lý thành chương.

"Nhưng mà, như vậy cũng tốt..." Một đôi tay của anh, bắt đầu hành động xấu.

Vãn Vãn bỗng nhiên cứng ngắc, bây giờ cô đã là phụ nữ trưởng thành, dĩ nhiên hiểu anh muốn làm gì tiếp. Vì vậy, Vãn Vãn bắt đầu tránh trái tránh phải.

Tay của anh dò vào từ dưới vạt áo của cô, liền muốn thăm dò "Nguồn thức ăn" thần bí của Tiểu Bảo, Vãn Vãn gấp đến độ vội vàng đẩy tay của anh ra.

Một kiên trì muốn đi vào, một kiên trì kháng cự.

Bây giờ điểm khác biệt của bọn họ với vợ chồng già duy nhất là -- cô không để cho anh đụng.

Tiểu Bảo mới vừa tròn 40 ngày, Giang Diệc Hãn liền bắt đầu có chút đốt lửa mạnh. Bất đắc dĩ là... hình như Vãn Vãn vẫn không có dáng vẻ hứng thú.

"Hiện tại không được." Vãn Vãn vội muốn chết.

"Tại sao không được?" Anh không phục.

Trước anh cho là cô cảm thấy quá sớm... sẽ không tốt với thân thể của mình, còn lâu mới để cho anh đụng. Được rồi, anh nhịn.

Nhưng ngọn lửa này cũng nhịn đến tháng thứ ba, tại sao vẫn là hai chữ không được? Khắp thiên hạ có người đàn ông nào thảm hại hơn anh không? Rõ ràng người mình yêu nằm ở trong ngực, nhìn được, lại không ăn được.

Anh không nói nhiều, trực tiếp kéo xuống hai tay liều mạng kháng cự của cô, đặt ở nơi... của mình, để cho cô trực tiếp cảm nhận mình không cách nào khống chế......

Gương mặt Vãn Vãn mất tự nhiên.

Cô không phải cọc gỗ, dĩ nhiên có thể cảm thấy anh cấm dục đã đạt tới cực hạn, nhưng cô chính là không có tự tin bày ra thân thể mập mạp bây giờ của mình cho anh thấy.

"Chúng ta, sau này chúng ta, sau này hãy nói..." Vãn Vãn lúng túng ngượng ngùng nói.

Lại là sau này!

"Tại sao?" Là bởi vì anh hai của anh ư?

Ngày Tiểu Bảo đầy tháng, anh mời Giang Thiệu Cạnh tham gia tiệc rượu đầy tháng của Tiểu Bảo, đáng tiếc bị một lời cự tuyệt.

Ông trời ơi, lúc nào thì anh hai anh mới có thể không cố chấp như vậy đây?! Nếu như Giang Thiệu Cạnh vẫn cố chấp nữa, sao anh và Vãn Vãn có thể hạnh phúc?

Nhưng tại sao hạnh phúc của anh lại phải dựa vào Giang Thiệu Cạnh không còn cố chấp để đổi lấy chứ? Một cơn ghen tuông lập tức phun trào.

Khi Vãn Vãn còn đang cố gắng nghĩ từ giải thích thì tốc độ của anh rất nhanh, đột nhiên liền nhấc áo cô lên, dùng sức rất mạnh há miệng ngậm lấy rất tròn mềm mại của cô, dùng sức.... Đây giống như hành động trả thù, quả thật ngây thơ lại tham lam như đứa trẻ.

Bởi vì động tác của anh, Vãn Vãn lớn tiếng hít một hơi lạnh.

Vội vã đưa tay đẩy anh ra, nhưng lại đổi lấy anh tiến một bước đưa... ra, lượn vòng bốn phía ở (nhũ) của cô.

Một giọt chất lỏng màu trắng theo động tác của anh toát ra từ đầu (nhũ), anh lập tức liếm đi, nhưng mới một hai giây mà thôi, lại một giọt tuôn ra.

Anh nhanh chóng liếm lần nữa, còn không biết xấu hổ chậc chậc, "Không trách được Tiểu Bảo nhà chúng ta thích ăn như vậy, thì ra là thơm ngọt thế này."

Vãn Vãn bị anh trêu đùa, gương mặt nghẹn đỏ, anh lập tức nắm chặt cơ hội, giống như dã thú đói khát liều mạng nắm con mồi, đè chặt thân thể mềm mại của cô xuống giường, khiến cô không thể động đậy, đôi tay càng không ngừng vuốt... cô, cho đến khi trong bàn tay cảm giác một mảnh ẩm ướt.

Anh mang tới cho Vãn Vãn một loại ... không cách nào nói rõ.

Người cấm dục trong lúc mang thai Tiểu Bảo, cũng không chỉ có một mình anh.

Khi anh liếm láp qua lại ở cổ và vành tai của cô thì bàn tay ẩm ướt của anh cũng thuận lợi trợt xuống đụng chạm mỗi một tấc, làm cho Vãn Vãn giống bị điện giật.

Vãn Vãn cảm thấy thân thể tê dại từng trận, ... không ngừng dâng lên.

Nhưng khi bàn tay anh từ từ sờ đến bụng của cô thì Vãn Vãn hoàn toàn cứng đờ.

Cô liền "Tỉnh", dùng tốc độ thật nhanh đẩy anh ra.

"Không được, không được, không được!" Cô kinh hoàng luống cuống, liên tục lặp lại hai chữ không được.

"Tại sao không được?" Anh nhất thời ảo não thay đổi sắc mặt.

"Tiểu, Tiểu Bảo ở đây, ở bên cạnh mà..." Vãn Vãn moi ruột gan suy nghĩ một lý do.

Đúng, không thể hù dọa con gái! Vừa nghĩ như thế, Vãn Vãn liền bình tĩnh.

Giang Diệc Hãn không thỏa mãn nghiêm trọng lại cảm thấy cực kỳ khó chịu, bởi vì đây không phải là lần đầu tiên, mỗi lần anh vừa định phát triển chút gì, bản thân luôn bị cô đẩy ra.

Làm hại anh nghiêm trọng hoài nghi Vãn Vãn sinh xong có tính lạnh nhạt.

Bây giờ, anh cần phải phát công như thế nào mới có thể tấn công chỉ trong một lần?

Crypto.com Exchange

Chương (1-92)