HOÀN CHÍNH VĂN
← Ch.69 | Ch.71 → |
<images>Khi Quan Tinh Hòa tỉnh dậy, cô phát hiện ra Hạ Chước đã gửi cho cô rất nhiều tin nhắn vào nửa đêm.
Vừa tỉnh lại đầu có chút mơ hồ, dụi dụi mắt mở tin nhắn thứ nhất ra.
"Tinh Tinh, anh rất yêu em."
Cô như không còn buồn ngủ và mở tiếp tin nhắn thứ hai.
[Tinh Tinh, anh rất vui. ]
Nhìn thời gian gửi, lúc 2h30 sáng.
Cô hơi cảm thấy lạ và gọi điện thoại lại.
Bên đầu bên kia nhanh chóng nhấc máy, nhưng giọng nói hơi mơ hồ.
"Alo, Tinh Tinh."
“Anh. ” Quan Tinh Hòa liếc nhìn đồng hồ trên tường, có chút không chắc chắn, hỏi: “Anh đang… ngủ à?
“Ừm. ” Giọng nói của anh có chút khàn khàn, mơ hồ lầm bầm mấy tiếng.
Quan Tinh Hòa nghe không rõ lắm, chỉ nghĩ anh có chút kỳ lạ.
Không phải tối qua uống say rồi chứ?
Cô biết Hạ Chước say rượu sẽ bất thường như thế nào, nghĩ đến hai tin nhắn anh gửi lúc nửa đêm kia, cô chợt hiểu ra.
Cô ấy ấm ức nói: "Vậy thì anh ngủ đi, đợi tỉnh dậy thì nói chuyện tiếp. ”
Sau khi cúp điện thoại, Quan Tinh Hòa nhận ra rằng buổi sáng Lâm Tuyển cũng đã gửi một tin nhắn cho mình.
"Hôm nay là sinh nhật mẹ anh, buổi trưa cùng nhau ăn cơm đi?"
Ngô Nhược thực sự rất tốt với cô, sinh nhật của bà ấy, Quan Tinh Hòa cũng không thể không đi.
"Được, một lát em đến."
Hôm nay tuyết ngừng rơi rồi, ánh nắng vàng từ từ rơi xuống trên tuyết, dường như có thể tan biến hết thảy lạnh lẽo trên đời này trong chốc lát.
Phong Tín Tử nhảy lên giường, dụi dụi cái đầu đầy lông vào cánh tay cô.
Ngay khi Quan Tinh Hòa định chạm vào đầu nó, phát hiện ra trên đôi má trắng mịn như nhung của nó có hai vết màu xám, ngay cả tấm khăn trải giường mà nó vừa mới giẫm lên cũng để lại từng vết hình hoa mai.
Cô tức giận dùng sức xoa xoa mặt mặt nó, xuống giường chuẩn bị lau sạch sẽ cho nó.
Nhưng ở nhà cô lại hết khăn lau cho vật nuôi, cô nghĩ đến chỗ của Hạ Chước, hình như có chuẩn bị rất nhiều thứ cho thú cưng.
Cửa nhà anh là khóa vân tay, Quan Tinh Hòa ấn ngón tay lên rồi nhanh chóng bước vào.
Hoa thủy tiên trên bậu cửa sổ vừa nở rộ, Quan Tinh Hòa còn tưởng rằng anh đang ngủ, nên cố ý nhẹ bước.
Một làn gió mát thổi qua, cánh cửa phòng ngủ bị thổi mở ra.
Quan Tinh Hòa giật mình, vội vàng chạy tới đóng cửa lại, nhưng phát hiện Hạ Chước vốn không hề có trong phòng.
Vậy thì tối qua chẳng lẽ anh ấy ngủ ở công ty phải không?
Căn phòng đẹp không mảy may dính chút bụi bẩn, mọi thứ đều được sắp xếp ngăn nắp, ngoại trừ chiếc ngăn kéo ở cạnh bàn đầu giường đang bị mở ra một nửa.
Quan Tinh Hòa bước tới, đang định đóng ngăn kéo lại, nhưng phát hiện bên trong có một chiếc hộp bằng vải nhung màu xanh đậm.
Kích thước rất giống...
Trái tim cô khẽ run lên, hai tay chạm nhẹ vào chiếc hộp."pa" một tiếng vang lên.
Vào mùa đông, ánh nắng ngoài cửa sổ từ từ chiếu vào, những đốm sáng chói lọi chiếu lên những viên kim cương, tạo thành từng quầng sáng nhiều màu sắc.
Tất cả âm thanh dường như nhỏ dần trong tai cô, Quan Tinh Hòa chỉ có thể nghe thấy rõ ràng nhịp tim đang đập thình thịch trong lồ ng ngực mình, từng chút từng chút, như cổ động vào màng nhĩ mỏng manh của cô.
Chiếc nhẫn được khắc dòng chữ nhỏ "2019. 01. 19"
Đó là ngày cô đến nước M.
Quan Tinh Hòa hít hít mũi, nhẹ nhàng cất chiếc nhẫn vào lại trong ngăn kéo. Cô phải đợi một ngày anh sẽ trao nhẫn một cách đàng hoàng cho mình.
Phong Tín Tử không biết đi theo cô đến đây từ bao giờ, dụi dụi khuôn mặt dính bẩn của nó vào trong chân cô.
Quan Tinh Hòa sắp xếp lại suy nghĩ của mình rồi bế nó lên: "Quên đi, đưa mày ra ngoài tắm đi, ai bảo mày nghịch quá."
Nghĩ đến việc mang theo mèo đi bắt taxi sẽ bất tiện, cô lái chiếc xe thể thao mà Hạ Chước tặng cô ra khỏi cửa.
Người phụ nữ ở cửa hàng thú cưng rất dịu dàng, sau khi Phong Tín Tử tắm xong, bộ lông trắng như tuyết của nó đã tỏa ra một mùi thơm thoang thoảng.
Đối diện với cửa hàng thú cưng là cửa hàng hoa, vào mùa đông, những bông hoa trên nền tuyết trắng đặc biệt lay động.
Quan Tinh Hòa nghĩ đến sinh nhật của Ngô Nhược, nên đã mua cho bà ấy một bó hoa.
Mèo đụng vào hoa nhiều cũng không tốt, nên Quan Tinh Hòa đã đặt nó lên ghế lái phụ.
Chủ tiệm hoa là một người phụ nữ trung niên, mặt mày hiền dịu thanh tú, nói năng nhỏ nhẹ, đặc biệt dịu dàng.
“Cô bé, em muốn xem hoa gì?"
"Hoa cẩm chướng ạ."
Người lớn tuổi thì tặng hoa cẩm chướng là không bao giờ là sai.
Bà chủ mỉm cười quay người gói hoa cho cô, còn Quan Tinh Hòa thì nhàn nhã nhìn quanh cửa hàng.
“Đó là loại hoa gì ạ?” Trước cửa có một chùm hoa trắng xếp lớp lên nhau, cánh hoa uốn cong nhẹ, gió thoảng mang theo chút hương thơm.
"À, cây đó à, là cây huệ dạ hương, tên tiếng anh là Hyacinthus, hán việt là Phong Tín Tử."
Cây Huệ Dạ Hương
Quan Tinh Hòa chỉ cảm thấy đó là một sự trùng hợp, "Mèo của cháu cũng gọi là Phong Tín Tử, vì vậy hãy gói một bó huệ dạ hương cho cháu đi."
Bà chủ cười nói: "Đầu năm nay, không phải mèo con nào cũng được gọi là chè trôi nước sao, vậy mà có con mèo lại có tên của một loài hoa."
"Cháu không biết nữa, nó người khác đặt đấy ạ."
Bà chủ hỏi: "Con mèo cũng do người khác tặng à? Màu gì?"
"Dạ, một con mèo trắng tinh."
Giọng nói dịu dàng của bà chủ khẽ lướt qua, "Người đó hẳn là rất thích cháu?."
“Ý nghĩa của loài hoa huệ dạ hương là tình yêu thầm lặng không dám thể hiện”.
Giờ phút này, ngay cả gió đều dường như đã dịu dàng đi. Quan Tinh Hòa đột nhiên nhớ lại buổi chiều chia tay rất nhiều năm trước, anh viết trên thiếp nói với mình rằng ——"Hi vọng nó có thể thay thế anh ở bên cạnh em."
Hoá ra, tất cả tình yêu sâu đậm của anh, cũng từng dùng phương thức thầm kín như vậy để nói với cô.
Đó là anh, trầm mặc mà không dám biểu lộ tình yêu.
Lúc đó ánh nắng ấm áp, Quan Tinh Hòa ngồi ở trong xe, nhẹ nhàng sờ sờ đầu của Phong Tín Tử.
~~
Quan Tinh Hòa sợ không kịp, nên trực tiếp lái xe trở về biệt thự.
Trong phòng yên tĩnh, Quan Tinh Hòa dẫn theo Phong Tín Tử, nói với dì Vương: "Có thịt không ạ, dì cho nó ăn một chút."
Sáng sớm đi ra ngoài, chắc cũng đói bụng rồi.
Ngô Nhược không biết từ trên lầu đi xuống từ lúc nào..
"Đây là... mèo sao?"
Quan Tinh Hòa nghĩ đến Lâm Ánh đã từng đã từng ra lệnh cho dì Vương nhốt Phong Tín Tử vào lồng vì sợ lông mèo dính vào quần áo của bà ấy..
Cô nhanh nhảu giải thích: "Phong Tín Tử rất ngoan, vừa tắm rửa xong, không quá rụng lông."
Ngô Nhược ngồi xổm người xuống, ngón trỏ nhẹ nhàng luồn vào trong khe hở của chiếc lồng, nhẹ nhàng gãi chiếc cằm nó, Phong Tín Tử vui vẻ phát ra tiếng khịt khịt.
"Nhốt nó làm gì, thả ra cho dì ôm một cái."
Quan Tinh Hòa giật mình ngẩn ra trong giây lát, mấp máy môi, mở chiếc lồng ra.
Phong Tín Tử có vẻ thích người dì ăn nói nhẹ nhàng này, nheo mắt nằm trong lòng của bà, một lúc sau thì lăn ra ngủ.
“Dì thích nhất là mèo. ” Nhìn thấy Phong Tín Tử đã ngủ say, Ngô Nhược thấp giọng nói, “Chị Vương, nhớ nấu thịt cho chín, dạ dày mèo không tốt. ”
Nở nụ cười trên môi, bà tìm một tấm đệm và đặt Phong Tín Tử lên đó một cách cẩn thận.
Quan Tinh Hà đột nhiên cảm thấy có lẽ bà ấy khác với Lâm Ánh.
Cây hoa đào ngoài cửa sổ không biết nở từ khi nào.
Ngô Nhược nói, "Tinh Tinh à, con đi theo dì một chút."
Bà đưa Quan Tinh Hòa đến một phòng khách trên tầng hai.
"Con có biết bạn trai của con hôm qua có đến gặp Thành Vũ không?"
Trái tim Quan Tinh Hòa thắt lại, "Con không biết."
"Dì biết đứa trẻ đó sẽ không nói chuyện này với con. Cậu ấy đã đứng trong tuyết cả buổi chiều hôm qua. Khi cậu ấy bước vào, tay cậu ấy đã tím tái." Giọng của Ngô Nhược chậm rãi, "Gặp được Thành Vũ, cậu ấy đã xếp tất cả các tài liệu tài sản trên mặt bàn, dì đã vô cùng sợ hãi ”.
Quan Tinh Hà mím chặt môi, chỉ cảm thấy trái tim lơ lửng trên cao, sợ sự hãi kèm theo đau đớn khoan vào cơ thể hết đợt này đến đợt khác.
"Ba cháu... ông nói gì vậy?"
“Ông ấy có thể nói gì?” Ngô Nhược nói, “Đương nhiên là ông ấy đồng ý. ”
Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào từng chút một.
“Đến đây, con lại đây. ” Ngô Nhược nắm lấy tay cô, “Chúng ta đều mong con có thể hạnh phúc, những chuyện của quá khứ, ba con đã làm sai rồi, cả đời này ông ấy rất cố chấp, luôn cảm thấy mình là đúng, không muốn cúi đầu thỏa hiệp."
Môi của Quan Tinh Hòa trở nên trắng bệch.
Ngô Nhược cúi xuống và mở ngăn kéo.
"Nào, nhìn cái này."
Bà mở một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ, chiếc vòng phỉ thúy màu xanh lục. Bà lại mở một cái khác ra, những viên kim cương hồng được kết thành hình vương miện và nằm yên tĩnh trong hộp trang sức.
Lần lượt mở mười mấy chiếc hộp ra, và những món trang sức có màu sắc khác nhau đặc biệt chói lóa trước ánh nắng bên ngoài cửa sổ.
"Khi chúng ta gặp nhau lần đầu, dì không tặng con món quà nào. Đây là của hồi môn của dì trước đây. Dì không có con gái. Dì nghĩ sẽ tặng cho con khi con kết hôn."
Bàn tay của Ngô Nhược rất ấm áp, nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay cô, giống như bông gòn mềm mại nhất trong mùa đông lạnh giá này, từng chút từng chút bao phủ lấy trái tim của Quan Tinh Hòa.
“Dì ơi, những thứ này quá quý giá. ” Quan Hành Hòa khịt mũi, “Con không thể nhận. ”
“Mặc dù con gọi dì là dì, nhưng dì đã coi con như con gái của dì rồi. ” Ngô Nhược cười, “Người mẹ nào lại không muốn con gái mình mặc những bộ quần áo đẹp nhất, mang trang sức sáng giá nhất, vui vẻ suôn sẻ, an toàn và khỏe mạnh? "
Ngoài cửa sổ, nắng làm tan băng tuyết.
Quan Tinh Hòa cảm thấy mắt mình lập tức đỏ hoe.
Dường như tất cả những bất hạnh, khó khăn và thất vọng trong quá khứ đều đã được Ngô Nhược giải quyết hết bằng giọng nói nhẹ nhàng vào lúc này.
Có lẽ, ông trời luôn công bằng. Chỉ cần bạn kiên nhẫn chờ đợi, mọi thứ đã mất trong quá khứ sẽ luôn quay trở lại với bạn theo một cách khác.
Cô cảm thấy một chút ấm áp trên má mình.
Chính là Ngô Nhược nhẹ nhàng vuốt v3 gò má của cô, "Đừng khóc, đừng khóc, đã đến giờ ăn cơm rồi, đi gọi bạn trai con dậy đi, tối hôm qua cậu ấy uống rượu rồi ngủ ở căn phòng cuối cùng ở trên lầu hai."
Quan Tinh Hòa ra mở cửa.
Trên hành lang thật yên tĩnh, cô đột nhiên quay người lại, "Dì ơi."
“Hả?” Ngô Thiến nhướng mắt cười nhẹ, “Sao vậy?
"Dựa vào đâu mà ba con lại cưới được một người phụ nữ tốt như dì?"
Không khí như ngưng đọng trong giây lát, Quan Tinh Hòa nghe thấy rõ ràng một tiếng "phụt”.
"Bị ba con nghe được, xem ông ấy có đánh con không?"
Quan Tinh Hòa nín cười và từng bước đi lên cầu thang.
Cuối hành lang là phòng cũ của Hạ Chước.
Thời gian bỗng nhiên trôi chậm lại.
Quan Tinh Hòa đứng trước cánh cửa đó, đột nhiên nhớ tới bản thân mình mười lăm tuổi, đấy là lần đầu tiên cô đứng trước cánh cửa này, cô muốn mời anh chơi trò Monopoly với mình.
Cô cong ngón tay nhẹ nhàng gõ cửa.
Tiếng bước chân từ xa đến gần, như từng chút một xuyên qua thời gian và không gian.
Tuyết tan ra từng chút, cánh cửa được mở ra.
Đứng bên trong cửa là Hạ Chước hai mươi hai tuổi.
Lần này, anh không còn chối cô như khi mười sáu tuổi nữa, mà anh lại nhẹ nhàng nắm tay cô.
"Đi nào."
Trên hành lang chỉ có tiếng bước chân loạng choạng của họ.
Quan Tinh Hòa nhướng mắt, "Anh."
"Ừm?"
Ánh sáng vừa phải, và mùa xuân dường như đã gần kề trong tầm tay.
Cô nói: “Em cũng yêu anh”.
Trên bậu cửa sổ, những bông huệ dạ hương trắng rung rinh trong gió.
Những năm tháng ấy, tình yêu thầm lặng không dám bộc lộ cuối cùng cũng được đáp lại vào ngày này.
-HOÀN CHÍNH VĂN-
← Ch. 69 | Ch. 71 → |