Truyện:Khó Chạm Đến 'Khó Phàn' - Chương 71

Khó Chạm Đến 'Khó Phàn'
Trọn bộ 76 chương
Chương 71
PHIÊN NGOẠI: CẦU HÔN
0.00
(0 votes)


Chương (1-76)

Sau khi kết thúc buổi âm nhạc tốt nghiệp, Quan Tinh Hòa bị bạn cùng lớp kéo đi hát Kara.

Lớp trưởng đã lôi kéo được một nhóm bạn từ khoa thanh nhạc tới, trong đó có vài nam sinh ở trên khán đài hát cực kỳ nhập tâm.

Quan Tinh Hòa ngồi một góc lắng nghe. Dù sao cũng là dân chuyên, họ hát thật là dễ nghe.

Điện thoại rung lên hai lần, là tin nhắn của Hạ Chước.

"Đang ở đâu thế?"

“Cashbox Partyworld KTV, đang đi hát với bạn cùng lớp. ”

Nam sinh trên sân khấu đang hát muốn khản cổ bài “Chết cũng muốn yêu”, bên đây Hạ Chước lại trả lời tin nhắn.

“Khi nào thì kết thúc để anh đến đón em?”

Quan Tinh Hòa nhìn những bạn học cùng lớp nhiệt tình bên cạnh mình, nói một cách dè dặt “Đại khái, khoảng 11 giờ rưỡi đi”

“Được rồi, em đi chơi vui vẻ. ”

Lớp trưởng ngồi bên cạnh sáp tới, "Cậu đang nói chuyện gì vậy, hay là cậu có muốn xung phong lên hát không?”

Quan Tinh Hòa lúng túng cười, “Không cần đâu? Thế thì lại múa rìu qua mắt thợ trước mặt bọn họ mất. ”

Cậu bạn vừa mới hát bài “Chết cũng muốn yêu” đi xuống khán đài, nhìn Quan Tinh Hòa mà cười nói, “Lên thôi, chúng ta cùng nhau lên hát nào. ”

Ánh đèn mờ ảo, Quan Tinh Hòa không thể nhìn rõ mặt cậu ta. Thứ duy nhất thấy rõ là một hàng răng trắng đang lóe sáng.

Những người bên cạnh cổ vũ, "Tinh Tinh lên đi mà, cuộc hẹn lần trước cậu không có đến, chúng mình vẫn chưa ai nghe được cậu hát cả."

Đây là lần họp cuối trước khi tan cuộc, Quan Tinh Hòa không muốn làm hỏng bữa tiệc, vì vậy cô nhận lấy micro. Vẫn chưa chọn bài hát, bạn học đứng trước máy chọn bài kêu lên, “Cậu có muốn hát bài “Điều quý giá nhất” không?

Quan Tinh Hòa dùng ngón tay ấn vào màn hình và thoát ra khỏi giao diện bản song ca tình ca, “Hát bài này đi. ”

Cô quay đầu lại hỏi cậu bạn răng trắng phía sau, “Cậu nghĩ sao?”

Quan Tinh Hòa rõ ràng thấy khóe miếng cậu ta giật giật, giọng nói có chút ngượng ngùng, “... Được. ”

Khúc dạo đầu của bài “khúc hát anh em” vang lên, những đôi trai gái đang ôm nhau ngồi bên cạnh cũng ngồi cách xa nhau một chút.

Chàng trai hát cùng Quan Tinh Hòa đã lén liếc nhìn cô vài lần.

Dưới ánh sáng mờ ảo, mái tóc đen nhánh của cô gái được nhuộm thành màu nhạt, lông mi hơi rũ xuống. Trong khung cảnh ồn ào náo nhiệt như vậy, cô giống như một tiểu tiên nữ nhỏ bé.

Nhưng cô vừa mở miệng, giọng hát dịu dàng lại rất có nội lực, "Hãy quý trọng tình cảm của anh em chúng ta, ca khúc này thuộc về anh và em."

Vẻ ngoài nghiêm túc của cô, giống như một đứa trẻ mặc trộm quần áo của người lớn khiến Cố Linh cảm thấy vô cùng đáng yêu.

Sau khi KTV kết thúc, các bạn học tụ thành nhóm đi xuống cầu thang.

Cố Linh bước nhanh xuống, "Để anh lái xe tiễn em?"

Quan Tinh Hòa quay đầu lại, “Không cần đâu, bạn trai tôi tới đón tôi rồi. ”

Đôi mắt của cô ấy hơi cong, một vẻ đẹp lay động lòng người ở dưới ánh trăng.

Các bạn học đã về gần hết, đường phố lúc nửa đêm vắng tanh, một vài người đàn ông say rượu trong KTV đang bước ra ngoài.

Cố Linh mấp máy môi, “Hay là để anh đợi cùng em, bây giờ đã muộn lắm rồi, có chút không an toàn. ”

Trong màn đêm, một chiếc Mercedes-Benz lặng lẽ đậu bên kia đường,

Quan Tinh Hòa nói, "Không cần đâu, bạn trai của tôi đã đến rồi."

Ngay khi cửa xe Mercedes-Benz mở ra, người đàn ông cao lớn bước xuống xe và đưa tay về phía cô để mở cửa.

Anh quay đầu lại, ánh mắt nhẹ nhàng chú ý tới Cố Linh,

"Cảm ơn cậu đã cùng cô ấy chờ xe."

Giọng anh nhẹ nhàng, không nghe ra được cảm xúc gì, nhưng khi đôi mắt đen đó nhìn vào anh ta trong chốc lát, cũng đủ khiến trái tim của Cố Linh rùng mình không thể giải thích được.

Vừa mới có được chút hảo cảm đã bị bóp nghẹt ngay từ đầu, Cố Linh cười khan, "Không có việc gì."

Cánh cửa đóng lại, bóng dáng của Cố Linh dưới ánh đèn đường càng lúc càng xa.

Quan Tinh Hoa đột nhiên cảm thấy trong lòng bàn tay có chút nặng.

Đó là một túi bánh táo gai, vẫn còn ấm.

“Anh mới đi mua, nên hơi mất thời gian chút. ”

Quan Tinh Hòa nhẹ nhàng cắn một miếng, hai mắt sáng ngời kinh ngạc, “Là loại trước đây anh mua. ”

Cô thích nhất là bánh táo gai có hương hoa quế.

"Ừ, ông chủ đến từ vùng đó." Hạ Chước quay tay lái.

Trong xe tối om, Quan Tinh Hòa vừa hát xong có chút khát nước nên cúi đầu nhấm nháp chiếc bánh táo gai.

"Vừa rồi..." Hạ Chước dừng lại, "là bạn học của em sao?"

"Có thể xem là thế? Anh ấy học thanh nhạc."

Quan Tinh Hòa chợt nhận ra điều gì đó, quay đầu lại hỏi: "Anh ghen à?"

Trong đêm tối, ánh đèn neon phía xa khắc họa dáng người gầy gò và rắn chắc.

Anh không nói gì. Tuy nhiên, Quan Tinh Hòa để ý thấy đôi môi mỏng của anh hơi mím lại.

Quan Tinh Hòa không khỏi muốn bật cười.

Xe từ từ dừng lại dưới gốc cây sồi xanh trước cổng tiểu khu tập thể.

Quan Tinh Hòa nghe thấy tiếng "cạch" nhẹ, đèn pha mờ đi, trong bóng tối có tiếng sột soạt.

Anh cứ như vậy mà hôn cô.

Tất cả mọi giác quan đều được phóng đại trong tích tắc.

Anh chỉ mút nhẹ môi rồi lùi lại một chút, chóp mũi hai người chạm nhẹ vào nhau.

Quan Tinh Hòa nghe được anh nói: “Có chút. ”

Cô sững sờ trước nụ hôn bất ngờ, mất vài giây mới nhận ra anh đang trả lời câu hỏi cô vừa hỏi.

“Có chút... ghen. ”

Tim cô có chút loạn lên vì nụ hôn vừa rồi, nhưng Hạ Chước cứ cúi đầu nhìn cô, ánh mắt chứa đầy cảm xúc.

Cô tròn mắt nhìn, cố ý trêu chọc anh.

“Vừa nãy ở KTV em và anh ấy hát cùng nhau. ”

Hơi thở của anh như ngừng lại trong một giây.

Anh và cô chưa từng hát với nhau... một lần cũng chưa.

Quan Tinh Hòa đưa tay ôm má anh, "Anh à, anh có biết em đã hát bài gì không?"

Trong anh có chút không kiềm được, trong lòng nổi lên chút chua xót.

Trái lại, nếu có một chút nào liên quan tới tình ca ngọt ngào, anh thà không biết thì hơn.

Nhưng hai tay Quan Tinh Hòa đang ôm lấy khuôn mặt anh, ngón trỏ xoa nhẹ lên má.

Hạ Chước chịu đựng không nhúc nhích.

Cô kéo dài giọng, “Những gì bọn em đã hát là - Khúc hát anh em. ”

Ánh đèn ngoài cửa sổ từng chút một chiếu vào, đôi mắt hạnh của cô gái ẩn chứa một chút giảo hoạt nhưng lại vô cùng sáng ngời.

Hạ Chước biết cô đang trêu chọc mình, trong lòng có chút khó chịu.

Anh nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng kéo xuống.

"Này, anh đang làm gì vậy, ah"

Hai tay chống hai bên hông, nụ hôn ngập tràn như thế này.

Cửa sổ hé mở một chút, gió đêm mùa hạ tràn vào.

Không biết từ khi nào, anh giảm bớt sức lực, dùng lòng bàn tay rộng rãi lướt qua mu bàn tay cô, rồi nhẹ nhàng đan những ngón tay vào ngón tay cô.

Khuôn mặt của Quan Tinh Hòa đỏ bừng vì nụ hôn, gần như hít thở không thông.

Anh thả cô ra.

“Tại sao anh không nói lời nào liền trực tiếp khóa môi vậy?" Đôi mắt ngấn lệ khẽ nhìn anh.

Đôi môi của Hạ Chước dính chút nước, trả lời lại có chút trẻ con, "Ai bảo em lừa gạt anh."

Quan Tinh Hòa nín cười, cúi người hôn nhẹ lên má anh, "Rõ ràng anh là người nổi cơn ghen trước, em còn không biết tên anh ấy."

Trên má anh như thể vẫn còn hương thơm trên môi cô lưu lại, Hạ Chước cảm thấy thoải mái hơn.

"Anh của em luôn là người tốt nhất." Cái miệng nhỏ của cô luôn biết nói những lời khiến người khác vui vẻ, "Mang cho em bánh táo gai ngon nhất, ai có thể so sánh với anh được?"

Khóe miệng Hạ Chước nhếch lên.

Quan Tinh Hòa nói, “Cơ mà, món này không ngon bằng của anh làm. Ngày mai anh có thể làm cho em một cái không?

Anh cưng chiều sờ lên đầu cô, "Được rồi, tối mai em có rảnh không?"

“Trưa mai em có hẹn với Thời Tuế, nhưng buổi tối chắc sẽ rảnh. Có chuyện gì sao? Muốn mời em đi ăn tối sao?”

Anh Chước nắm chặt tay cô, “... Ừm. ”

“Vậy ngày mai anh gửi địa chỉ cho em, em đi dạo với Tuế Tuế xong sẽ qua đó”

“Được. ”

Ánh trăng đêm nay dịu dàng lạ thường.

Hạ Chước về phòng. Một giờ sáng, cả thành phố dường như đã chìm vào giấc ngủ.

Chiếc hộp nhỏ trong tay anh “cạch” một tiếng bật mở ra.

Chiếc nhẫn kim cương vẫn sáng như cách đây ba năm.

~~

Quan Tinh Hòa và Thời Tuế đã lâu không gặp nhau

Cả hai tìm đến một nhà hàng Hàn Quốc để ăn trưa.

"Gọi món cua sốt đi, còn nhớ nhà hàng Hàn Quốc ở phía trước cửa đề tiếng nước ngoài không?" Thời Tuế có chút tiếc nuối, "Bây giờ đã đóng cửa, món cua sốt ở đó thực sự là thần thánh."

“A, thật sao?”

Đó là nhà hàng yêu thích của bọn cô khi cô còn học trung học cơ sở.

Không ai trong bọn cô thích ăn ở căng tin cho lắm, họ thường đi ăn thêm vào buổi trưa.

"Đúng vậy, hôm qua mình muốn dẫn bạn trai đến đó ăn, mới biết được." Thời Tuế nắm tay cô, "Mà này, cậu và Hạ Chước có kế hoạch gì chưa?”

"Kế hoạch gì chứ?"

“Kết hôn. ” Thời Tuế vỗ nhẹ lên bàn, "Cậu xem, hai cậu đã ra mắt phụ huynh rồi, mình cảm thấy bước tiếp theo chính là kết hôn."

Quan Tinh Hòa chợt nhớ đến chiếc nhẫn kim cương giấu trong ngăn kéo một cách khó hiểu.

Thực ra, anh ấy cũng có kế hoạch này, phải không?

"Chắc là vậy." Cô có chút mơ hồ, "Chờ đến khi anh ấy mở lời trước đã."

Thời Tuế thì thầm, "Mình hy vọng rằng tên nhàm chán đó có thể hiểu được thế nào là lãng mạn."

Món ăn nhanh chóng được dọn lên.

Cua sốt ở cửa hàng này ngon một cách kỳ lạ, Quan Tinh Hòa nhịn không nổi muốn ăn thêm.

Một đĩa cua sốt chẳng mấy chốc đã cạn, Thời Tuế nói, "Hay là gọi một thêm một đĩa nữa. Cảm giác không đủ cho hai người."

"Được."

Sau khi ăn xong, hai người đi dạo phố một lúc, trong nháy mắt đã là năm giờ rưỡi.

Nhà hàng Hạ Chước đặt rất gần chỗ này, chỉ mất năm phút đi bộ đến đó.

Đó là một nhà hàng Pháp rất cao cấp với lối trang trí sáng sủa, sạch sẽ và cổ điển. Trời nhá nhem tối ráng chiều vẫn chưa lặn hẳn, những ánh đèn pha lê phản chiếu màu đỏ thẫm, rải rác trên những viên gạch màu be.

Khi Quan Tinh Hòa đi vào, cô để ý thấy rằng không có ai trong nhà hàng tối nay ngoại trừ Hạ Chước.

Anh đứng dậy kéo ghế cho cô. Quan Tinh Hòa thấp giọng, “Chỉ hai chúng ta?”

“Đúng. ” Anh mặc một bộ vest rất chỉnh tề, tóc được chải gọn gàng đến trán, thậm chí anh còn có vẻ vừa xịt một ít nước hoa.

Hạ Chước của ngày hôm nay thật lạ. Quan Tinh Hòa nghĩ thầm.

Dư vị của mặt trời lặn đang dần tắt.

Vì chỉ có hai người họ nên đồ ăn được dọn ra nhanh chóng.

Hạ Chước ngồi đối diện, đang phết bơ lên một lát bánh mì.

Quan Tinh Hòa thấy rằng tay anh có vẻ hơi run.

"Hay là để em tự mình làm." Quan Tinh Hòa vội vàng ngăn cản anh, ánh mắt lo lắng, "Anh gần đây có phải rất mệt không?"

“Không đâu”

Chiếc nhẫn kim cương khiến anh hơi đau, Hạ Chước hít sâu một hơi, đổi chủ đề: "Trưa nay em ăn gì?"

"Đồ ăn Hàn Quốc, cua sốt ở nhà đó rất ngon, em đã cùng Tuế Tuế ăn hai đĩa..."

Cô dường như cảm nhận được Hạ Chước có chút lơ đãng, giọng cô giảm dần.

Dần dần, bụng cô bắt đầu có cảm giác đau âm ỉ.

Bữa ăn này thật chậm rãi, bụng dưới càng lúc càng đau, có lúc mạnh, lúc yếu. Quan Tinh Hòa cảm thấy rằng nhịn một chút cơn đau có thể sẽ qua đi, nên vẫn luôn im lặng.

Món tráng miệng cuối cùng cũng đến.

“Tinh Tinh”, không biết vì cái gì, Quan Tinh Hòa không hiểu sao cảm thấy giọng của anh có chút run.

Cô ngước mắt nhìn, cô thấy chiếc pudding caramel trứng ở trước mắt cô đột nhiên trông thật buồn nôn.

“Anh. ” Cô hơi nhướn người lên, “Em cảm thấy hơi khó chịu, muốn đi vệ sinh. ”

Trên tay Hạ Chước đang cầm một chiếc nhẫn, anh nhẹ nhàng cất đi.

Lúc này anh mới để ý thấy sắc mặt Quan Tinh Hòa đã tái nhợt, “Em khó chịu ở đâu?”

“Không sao, chắc do trưa nay ăn phải đồ ăn không sạch”

Hạ Chước nhanh chóng đỡ cô dậy.

Trên trán cô có chút mồ hôi, giọng nói cũng yếu dần, "Em... cảm thấy muốn nôn."

"Được, được." Giọng Hạ Chước run hơn trước, nửa dìu nửa ôm cô đến nhà vệ sinh.

Dạ dày dâng lên cảm giác khó chịu, Quan Tinh Hòa cuối cùng cũng đến được bồn rửa mặt, không kìm được mà nôn ra một tiếng "ọe".

Không khí phảng phất mùi chua khó tả, Hạ Chước vội vàng đem nước ấm qua.

Anh không quan t@m đến chuyện khác, dùng đôi tay run rẩy vỗ vỗ lưng cô, "Không sao đâu, anh đưa em đi bệnh viện."

Quan Tinh Hòa dựa nửa người trên người Hạ Chước, đầu choáng váng, bụng đau nhói, mơ mơ hồ hồ uống một ngụm nước ấm để súc miệng, rồi bị bế lên.

Cô dựa vào ngực anh, tầm mắt mờ mịt.

Bên tai cô chỉ còn lại tiếng tim đập đến mức run rẩy của Hạ Chước, kèm theo một tiếng nổ lớn.

Bên ngoài quán, gió nóng thổi qua.

Chính vào lúc này, Quan Tinh Hòa mới mở mắt to ra.

Bầu trời lấp lánh những vì sao, pháo hoa cũng nở rộ ngay lúc này, đan xen cùng các vì sao, thắp sáng cả bầu trời đêm.

Cô sững sờ hỏi: "Anh đốt pháo à? Đẹp quá."

Thân thể Hạ Chước căng thẳng, "Ừ."

Anh mở một chai nước khoáng, "Uống chút nước trước, sắp đến bệnh viện rồi."

May mắn thay, bệnh viện không xa. Bác sĩ cấp cứu nhìn vào bảo là viêm dạ dày cấp. Có chút nghiêm trọng nên mới gây ra sốt và nôn mửa. Tốt nhất là nên tiêm truyền dịch. ”

Quan Tinh Hòa đã sốt đến mơ hồ, nhưng khi nghe thấy chữ tiêm, cô ấy nhanh chóng mở mắt ra.

“Anh à” Giọng nói của cô yếu ớt, nhưng từng chút từng chút đánh trúng tim của Hạ Chước.

“Em không muốn tiêm. ”

Bác sĩ: "Nếu cô ấy không tiêm truyền dịch, tình hình có lẽ sẽ rất lâu khỏi."

Hạ Chước vội vàng nhỏ giọng dỗ dành, "Đừng sợ, tiêm truyền không phải tiêm kim, không đau đâu mà."

"Anh nói dối." Quan Tinh Hòa nửa nhắm mắt, nói ngắt quãng.

"Đừng sợ." Hạ Chước chạm vào tay cô, "Có anh ở đây."

Khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng, nửa người dựa vào Hạ Chước. Cô cảm thấy trên mu bàn tay lạnh lẽo khi được sát khuẩn cồn, cả người co lại vì sợ hãi.

"Không đau đâu." Anh xoa đầu cô hết lần này đến lần khác.

Quan Tinh Hòa đột nhiên nhớ ra cách đây rất lâu, cô đã đến bệnh viện khám sức khỏe, lúc phải lấy máu, anh ấy cũng cầm tay cô như thế này.

Dường như dù đã qua bao lâu, vòng tay của anh vẫn luôn ấm áp lạ kì, khiến cô an tâm hơn.

"Được rồi " Bác sĩ nói: "Truyền hết chai này xem tình hình có khá hơn không."

Quằn quại cả đêm, Quan Tinh Hòa cũng vô cùng mệt mỏi, thiếp đi trong vòng tay của Hạ Chước. Hạ Chước giữ nguyên tư thế này không nhúc nhích cho đến khi hô hấp của cô trở nên ổn định, sau đó nhẹ nhàng đặt cô lên giường bệnh, xoay người rời khỏi phòng bệnh.

Bệnh viện về đêm im ắng.

Từ Doanh cũng gọi vào lúc này.

"Sao rồi? Pháo hoa có đẹp không? Đồng ý lời cầu hôn rồi sao?"

Hạ Chước bước tới hành lang, ánh đèn cô đơn phía xa xuyên qua từng tầng bóng tối rơi vào mắt anh.

"Hôm nay mình không cầu hôn."

"Trời, vậy pháo hoa đó, máy bay không người lái đó, cứ như vậy bị lãng phí sao?"

Hạ Chước chạm vào chiếc nhẫn trong túi, thấp giọng nói: "Cô ấy bị bệnh, chuyện cầu hôn... Mình sẽ tìm cơ hội khác."

Editor: Mỗi lần có chuyện quan trọng là y như rằng hai anh chị xu lắm

Chương (1-76)