Truyện:Khó Chạm Đến 'Khó Phàn' - Chương 69

Khó Chạm Đến 'Khó Phàn'
Trọn bộ 76 chương
Chương 69
SAU NÀY CHÁU SẼ ĐỐI XỬ THẬT TỐT VỚI CÔ ẤY
0.00
(0 votes)


Chương (1-76)

Trong đêm tuyết rơi, mọi thứ đều yên tĩnh.

Khi Hạ Chước tỉnh dậy, trời còn chưa sáng, ngoài cửa sổ là một khoảng trắng mênh mông.

Phòng của anh và Quan Tinh Hòa ở cạnh nhau và có chung ban công.

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy cô gái nhỏ đang co ro trên chiếc ghế xích đu ngoài hiên, cô nhìn lên trời.

Hạ Chước đứng dậy và mở cửa. “Sao muộn thế này, em còn chưa ngủ. ”

Anh đắp chăn mỏng lên người cô gái rồi lại nhẹ nhàng xoa đầu cô, “Vào đi, đừng để bị cảm lạnh. ”

Anh nghĩ những lời đó đã đủ để cô yên tâm, nhưng anh không ngờ, tâm trí cô phức tạp hơn nhiều so với những gì anh tưởng tượng.

Quan Tinh Hòa nhẹ nhàng rúc vào trong tay anh thì thào nói: “Em ngủ không được, em muốn ngắm tuyết. ”

“Em có thể nhìn thấy được từ bên trong mà. ”

Hạ Chước thấp giọng nói: “Ngoan, vào đi. ”

“Vậy anh vào cùng em đi. ” Cô dụi vào cổ anh, mùi hương ấm áp thoảng qua từng chút một.

Hạ Chước bế cô lên. Cô gái nhẹ tựa vào vòng tay anh, lòng Hạ Chước nóng bừng.

Căn phòng yên lặng, dường như có thể nghe rõ cả tiếng tuyết rơi ngoài cửa sổ.

Hơi thở của anh vẫn mát lạnh sạch sẽ như nhiều năm về trước, khiến người ta có cảm giác yên tâm.

Quan Tinh Hòa dựa vào vai anh mơ màng ngủ thiếp đi.

Phần lớn khuôn viên trang trại đều là nơi để tổ chức ăn uống, ngày hôm sau, sau khi ăn xong bữa trưa, mọi người thu dọn đồ đạc và đi về.

Đám người đi về phía bãi đậu xe, nhưng họ không ngờ lại gặp một người mà đã lâu không gặp.

Quan Tinh Hòa không nhận ra anh ấy, là anh ta lên tiếng gọi cô trước. “Đã lâu không gặp. ”

Anh ta liếc mắt nhìn xung quanh giữa hai người họ, giọng điệu vẫn vậy, “Hai người vẫn ở bên nhau sao?”

Hạ Chước khẽ liếc anh ta một cái, rũ mắt xuống hỏi: “Cậu là? "

Quan Tinh Hà sửng sốt vài giây, "Chu Khâm Dương? "

Anh ta nghiến răng nghiến lợi, " Là Từ Khâm Dương."

Hồi đó, anh ta rầm rộ khoa trương lái chiếc xe thể thao để theo đuổi người ta, nghĩ bụng dù theo đuổi không thành công nhưng cũng có thể lưu lại chút ấn tượng trong trái tim cô.

Không ngờ, trải qua bao nhiêu năm, cô thậm chí còn quên cả họ của mình.

Cô gái đang dựa vào người anh ta nhìn lướt qua Quan Tinh Hòa, "Khâm Dương, mau đi thôi, không phải anh định đưa người ta đi xem chiếc xe thể thao mới nhất của hãng Porsche mà em thích nhất sao?"

Anh ta nghe vậy cảm thấy hơi mất mặt, liền choàng tay qua vai cô “Ừ đi, em thích cái gì anh đều mua cho em hết. ”

Hai ngồi trên chiếc xe thể thao màu đỏ tươi, vui vẻ rời đi.

Quan Tinh Hòa vừa nghĩ đã thấy buồn cười, đưa tay ôm lấy cánh tay Hạ Chước, dịu dàng nói: “Đi thôi, người ta cũng muốn chiếc xe thể thao mới nhất của Porsche. ”

Hạ Chước cưng chiều xoa đầu cô, xoay người mở cửa xe cho cô.

Tuyết hai bên đường đã được quét sạch, xe chạy rất nhanh, không bao lâu đã đến chung cư.

Hạ Chước không đậu xe ở chỗ thường ngày, mà lái xe đi một hướng khác. “Em hãy xuống coi thử đi. ”

Đây dường như là một nhà để xe tư nhân trong thành phố, cánh cổng từ từ mở ra, khẽ vang lên một tiếng vù vù, chậm rãi mở ra.

Ánh sáng từ từ chiếu xuống, xuyên qua thân xe hình giọt nước của chiếc xe thể thao Porsche màu xám bạc, rồi nhẹ nhàng phản chiếu trong mắt Quan Tinh Hòa.

Cô có chút sững sờ, quay lại nhìn Hạ Chước, “Đây là?”

“Tặng em đấy. ” Giọng điệu của anh nhẹ nhàng, như thể đang tặng ngẫu nhiên một bông hoa hay một ngọn cỏ bên vệ đường vậy.

Quan Tinh Hòa chớp chớp mắt, “Vừa rồi… em chỉ nói đùa thôi mà. ”

Đôi mắt đen của anh ấy như rơi vào ánh trăng, ngay cả giọng điệu cũng dịu đi một chút, “Vốn dĩ… anh định tặng nó vào ngày sinh nhật của em, vừa hay hôm nay em nói là muốn có một cái, nên tặng sớm cho em luôn. ”

Hạ Chước nhớ rằng vào một ngày tuyết rơi lạnh giá nhiều năm trước, anh đã nhìn một thiếu niên lái xe thể thao, cuồng nhiệt bày tỏ tình cảm với cô trong trường.

Thực ra, anh nhớ rõ Từ Khâm Dương, còn hơn cả Quan Tinh Hòa. Anh quan t@m đến mọi thứ và mọi người xung quanh cô, ghen tị với việc người đó có thể bày tỏ tình yêu của mình một cách liều lĩnh như vậy.

Giờ đây, anh cuối cùng cũng có đủ tư cách để làm được điều đó.

Ánh đèn mờ ảo chiếu xuống. Quan Tinh Hòa do dự, “À thì... thật ra em lái xe không giỏi lắm."

Xung quanh rất yên tĩnh.

Anh đột nhiên thì thầm, “Tinh Tinh. ”

“Dạ?” Cô đáp lại trong tiềm thức.

Đêm tối trầm xuống, anh trầm giọng nói: “Anh đã ghen. ”

“Người đó… trước đây anh ta theo đuổi em. ”

Lần đầu tiên trong đời, anh thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình theo cách này.

Quan Tinh Hoà chỉ cảm thấy trong lòng ẩn chứa một mảnh băng tuyết, bị nước ấm tưới lên, bỗng nhiên tan ra.

"Sao tự dưng anh lại suy nghĩ như trẻ con vậy? Đã qua bao nhiêu lâu rồi, em còn quên mất cả tên anh ta."

Cô ngước mắt lên và lần đầu tiên phát hiện đôi mắt anh là một màu đen tuyền, như thể tất cả mọi sắc màu trên thế giới này đều không thể vấy bẩn.

Nhưng khi anh nhìn cô, một luồng ánh sáng nhỏ thoáng qua trong mắt anh, như thể anh sắp phá vỡ màu đen sâu thẳm và phát ra những màu sắc cảm động nhất trên thế giới này.

Đó là một đêm mùa đông lạnh giá, cô gái cong mắt, “Anh có định đưa chìa khóa cho em không đây. ” Giọng cô nhẹ nhàng, nhưng lời nói lại cực kỳ kiêu ngạo, “Để hôm nào em sẽ hỏi Chu Khâm, à nhầm, Từ Khâm Dương xem bây giờ anh ấy làm việc ở đâu? Em sẽ lái xe tới trước chọc giận anh ta. ”

Khóe miệng Hạ Chước khẽ giật.

Cô ngừng một lát, kéo dài giọng nói: "Khi đó, anh có thể đi cùng em, mất công lại ghen tuông."

~~

Mùa đông tuyết rơi càng ngày càng dày.

Giờ học của Quan Tinh Hòa là buổi chiều, Hạ Chước đưa cô đến trường rồi một mình lái xe đến cổng biệt thự.

Như bao lần, anh bước tới và gõ cửa nhẹ.

Dì Vương, người ra mở cửa, vẫn nói như trước.

Tuyết rơi dày đặc. Hạ Chước mím môi, “Khi nào ông ấy về ạ?”

“Chuyện này… dì không biết, cháu biết mà, ông ấy bận công việc thường xuyên không về nhà. ” Dì Vương lau mồ hôi trên trán, “Cháu cứ về trước đi rồi mấy ngày nữa lại đến. ”

“Không ạ. ” Giọng Hạ Chước đều đều nhưng kiên định: “Cháu đợi ông ấy ở đây. ”

Anh không vào xe ngồi, mà đứng luôn ở cổng.

Tuyết từ trên trời rơi xuống, nhưng chỉ trong chốc lát, một lớp tuyết trắng dày đặc đã đọng lại trên vai anh.

Băng tuyết thấm vào quần áo, anh chợt nghĩ đến lần đầu tiên đến nhà họ Quan nhiều năm trước, lo lắng bước qua cánh cửa.

Bên trong, có một thế giới mà anh chưa từng thấy trước đây.

Ngay trong ngôi nhà này, cô gái đầu tiên anh nhìn thấy là một cô gái xinh đẹp động lòng người mà anh chưa từng thấy trước đây.

Chiều hôm ấy, gió cũng thổi hiu hiu.

Cô gái trong chiếc váy dài màu hồng khói đứng bên cạnh Quan Thành Vũ, khi nhìn thấy anh, đôi mắt cô khẽ cong cong. Váy cô bay bay được thêu những hoa văn đẹp mắt chưa từng thấy, Hạ Chước mím môi nhìn xuống chiếc áo sơ mi trắng đã được giặt đến trắng bệch của mình, thậm chí không biết nên nói gì.

Anh còn nhớ lúc đó Quan Thành Vũ đã nói: “Đây là Hạ Chước, từ nay về sau nó sẽ là anh trai của con. ”

Lúc đó, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, ánh mắt cô gái cũng lung linh.

Cô nói với giọng ngọt ngào: “Dạ, con hiểu rồi thưa ba. ”

Anh không biết mình đã bị cám dỗ từ lúc nào, cảm xúc tuổi trẻ nhiều sóng gió đến nỗi anh không thể phân biệt được đó là tình cảm gia đình hay tình yêu.

Lúc đó anh chỉ dám âm thầm đặt cô ở trong lòng, nửa đêm còn thầm nghĩ như vậy là không tôn trọng cô.

Sau này, anh thường nhớ những gì chú Quan đã nói với anh vào đêm trước khi rời khỏi thành phố Hải. “Khi con bé lớn lên tự khắc sẽ biết điều gì là thích hợp với mình. ”

Bao nhiêu năm nay những lời này anh đều giấu kín trong lòng, mỗi khi thất bại sẽ nhớ về nó.

Lúc đầu, anh muốn trở thành người phù hợp nhất với cô ấy trên thế giới này, nhưng khi lớn lên, anh nhận ra rằng mình có thể sẽ không bao giờ là người đó.

Cô ấy thích sự sôi nổi, thích những bông hoa tươi sáng và đẹp đẽ, những chú mèo chú chó dễ thương.

Nhưng anh thích ở nhà, đọc sách viết mã code, ngồi ngẩn ngơ cả ngày.

Cô ấy thích nhạc cổ điển tao nhã, nghe hòa nhạc và chơi violin.

Nhưng dù đã đọc rất nhiều sách, anh vẫn không thể cảm nhận hết được vẻ đẹp của chúng.

Anh dần buồn bã nhận ra rằng dù cố gắng thế nào thì anh cũng không thể là người phù hợp nhất với cô trên đời này.

Nhưng anh sẵn sàng thay đổi vì cô, trang trí nhà mình với những màu sắc tươi sáng và đẹp đẽ, tặng cô ấy những chú chó mèo dễ thương, bằng lòng vì cô mà đọc những quyển sách cao thâm khó hiểu về âm nhạc.

Bao dung mọi thứ về cô, cùng cô lớn lên, chống đỡ hết tất cả những đau khổ và phức tạp của thế giới thay cho cô.

Anh muốn trở thành người yêu cô nhất trên đời này.

Tuyết chất đống trên những con đường mòn.

Khi trời tối, Hạ Chước đứng trên tuyết, lưng thẳng tắp, bộ dạng giống hệt như khi còn khi trẻ.

Tấm rèm trên tầng ba mở ra một khe nhỏ.

Ngô Nhược thở dài đi xuống lầu. “Dì Vương, bà để thằng bé vào nhà đi. ”

“Nhưng thưa bà, ông chủ nói…”

“Không cần quan tâm ông ấy nói gì, một ngày lạnh như thế này, cơ thể có làm từ sắt đá cũng không chịu nổi, gọi thằng bé vào đi, nếu ông ấy có hỏi thì bảo là tôi đã gọi nó vào. ” Dì Vương xoay người đi ra khỏi cửa, gió lạnh ập vào.

Một lúc sau, Hạ Chước bước vào sau lưng bà.

“Con ngồi xuống trước đi. ” Ngô Nhược rót cho anh một tách trà, “Uống một chút cho ấm người. ”

Môi Hạ Chước tái nhợt, “Chú Quan, vẫn không muốn gặp con sao?”

Ngô Nhược nhìn đôi má anh không còn chút tia máu nào, nói, "Chú Quan của con... cũng là một người có tính cách cứng đầu. Một khi đã quyết định chuyện gì thì rất khó đổi ý."

“ Ông ấy không đồng ý cho con và Tinh Tinh ở bên nhau. ”

“ Con biết điều đó”

Ngô Nhược hỏi: "Con xem con đến đây để làm gì chứ. Bao nhiêu ngày ông ấy đã không chịu gặp con rồi, sao hôm nay lại đợi ở bên ngoài lâu như vậy?"

Giọng anh khàn khàn, "Bởi vì, con không thể từ bỏ Tinh Tinh, không thể được."

“ Dù cơ hội có mỏng manh đến đâu con cũng phải cố gắng thử."

" Nếu ông ấy vẫn không chịu gặp con thì sao? "

" Vậy thì con sẽ đến đây mỗi ngày, từ lúc mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn."

Ngày này qua ngày khác, tháng này qua tháng khác, anh tin rằng một ngày, Quan Thành Vũ sẽ đồng ý gặp anh.

Vào đêm tuyết rơi hôm qua, bóng lưng cô đơn của cô gái khiến anh cảm thấy đau khổ đến mức run rẩy.

Anh không muốn cô buồn bã vì bố mình không chấp nhận, anh không muốn nhìn thấy cảnh đó một lần nào nữa.

Giọng người đàn ông hơi run, nhưng kiên định và mạnh mẽ.

Ngô Nhược nhìn xuống ngón tay lạnh đến tím ngắt của anh, một lúc sau, bà khẽ thở dài, “Con cứ ngồi đó uống trà trước đi, dì đi lên một lát. ”

Bà không đành lòng khi nhìn thấy đôi má tái nhợt của Hạ Chước, liền xoay người đi lên lầu.

Đèn trong phòng làm việc vẫn sáng.

Bà gõ cửa trước khi bước vào.

Quan Thành Vũ đang duyệt tài liệu, không ngẩng lên nhìn, “Nó về rồi à?”

“Nó đi rồi. ” Ngô Nhược bước tới, nhẹ giọng nói: “Em vừa làm đồ ăn khuya cho anh, chúng ta cùng đi xuống ăn đi. ”

Lông mày ông giãn ra một chút, đặt chiếc bút trên tay xuống, nhẹ nhàng nắm tay Ngô Nhược đi xuống cầu thang.

Ánh sáng rực rỡ buông xuống, bước chân ông đột ngột dừng lại.

Ngô Nhược đẩy ông vài cái, “Anh đi nói vài câu đi, thằng bé đã đợi nhiều ngày như vậy, đồng ý hay không đồng ý cũng nên nói cho rõ ràng. ”

Quan Thành Vũ hừ lạnh một tiếng, bước xuống lầu.

Giây tiếp theo, ông nhìn thấy chiếc áo sơ mi ướt đẫm của Hạ Chước, đôi lông mày đang nhíu chặt của ông giãn ra trong giây lát.

Trong nhiều năm qua, lần đầu tiên ông nghiêm túc quan sát sự trưởng thành của anh.

Từ lâu, anh đã mất đi vẻ thiếu niên với đôi má lúm và đôi lông mày sắc nét.

“Cháu chào chú. ” Tấm lưng thẳng của anh hơi cong lên khi nhìn thấy Quan Thành Vũ, giọng điệu chân thành và cung kính.

Giọng nói Quan Thành Vũ lạnh lùng, "Hôm nay lạnh như thế, con mau về đi, sau này đừng đến nữa."

"Chú." Hạ Chước nhanh chóng bước tới, ngón tay thon dài cứng đờ run lên khi mở túi giấy tờ anh mang theo.

Một xấp tài liệu được xếp trên bàn trà bằng kính.

Như thể sợ bị đuổi đi, anh thở gấp và nói nhanh hơn, "Đây là thỏa thuận chuyển nhượng vốn cổ phần, đây là tất cả tài sản và xe hơi do con đứng tên, đây là tất cả cổ phiếu con nắm giữ ngoài studio game."

"Con biết những thứ này chẳng là gì trong mắt chú, nhưng con hứa rằng những thứ này đủ để mang lại cho Tinh Tinh một cuộc sống tốt đẹp. Nếu chú không phiền, con cũng có thể chuyển tất cả những thứ này sang tên Tinh Tinh."

Quan Thành Vũ bị lời nói liều lĩnh và thẳng thắn của anh làm sững sờ trong giây lát.

Hạ Chước ngẩng đầu nhìn ông, anh không còn là cậu thiếu niên bướng bỉnh và nhẫn nhịn như ngày xưa nữa.

Từng lời từng chữ, anh chân thành và khiêm tốn, “Con biết, trước kia con từng đồng ý với chú về việc giữ khoảng cách mối quan hệ, nhưng con xin lỗi vì không thể làm được. ”

“Nếu trong mắt chú, người phù hợp với cô ấy có lẽ là người có thể cho cô ấy một cuộc sống tốt đẹp, thì con mong chú cho con một cơ hội để chứng minh, cũng có thể làm chú nhận ra con và cô ấy thích hợp ở bên nhau."

Trong đêm tuyết trắng xóa, tất cả thanh âm dường như trong phút chốc biến mất, chỉ còn lại giọng thỉnh cầu của Hạ Chước.

Ngô Nhược lau khóe mắt, nhẹ nhàng đẩy Quan Thành Vũ, "Nói đi, anh."

Ông cụp mắt nhìn đống tài liệu đang xếp trên bàn, một lúc lâu sau mới khàn giọng nói: " Bao nhiêu năm qua, con có trách chú không? ”

Đã từng nói những lời cay đắng với anh như vậy.

Phòng khách rất yên tĩnh, Hạ Chước hạ giọng, "Không ạ... Con biết ơn chú đã đưa con rời khỏi thị trấn Song Thủy nhiều năm trước."

Anh biết ơn vì ông đã giúp anh khám phá sự kỳ diệu và rộng lớn của thế giới, anh thậm chí còn biết ơn hơn khi ông đã mang Quan Tinh Hòa đến bên cạnh anh.

Nếu không có Quan Thành Vũ, sẽ không có Hạ Chước của ngày hôm nay.

“Có lẽ, chú cũng có lúc mắc sai lầm. ” Ông từng cho rằng lòng tự trọng của một người đàn ông là giá trị nhất, nó làm con người bị khống chế và chạm đến giới hạn cuối cùng.

Nhưng bây giờ ông chợt cảm thấy có lẽ sự chân thành đã vượt qua mọi tự tôn quý giá, khiến con người ta tiến lên và thôi thúc con người ta tiến về phía trước.

Nếu một người luôn biết ơn và yêu thương, anh ta sẵn sàng bẻ cong xương sống của mình và từ bỏ tất cả lòng tự trọng của mình cho một người khác.

Thế thì trên toàn thế giới này, không ai có thể ngăn cản được anh.

Quan Thành Vũ nhìn người thanh niên trước mặt, lần đầu tiên sau nhiều năm như vậy, ông cảm thấy có lẽ mình đã sai.

Một lúc lâu sau, ông trầm giọng nói: “Chú chỉ có một đứa con gái thôi, sau này hãy đối xử tốt với con bé. ”

Ông đứng dậy, Hạ Chước đột nhiên phát hiện người đàn ông từng rất kiên cường này tóc đã bạc trắng trên thái dương.

Ông nói, "Nào đi, vào uống vài ly với chú."

"Kể cho chú nghe về cuộc sống của con ở Đại học Bắc Kinh."

Chương (1-76)