ANH TỐT ĐẾN VẬY, SAO ÔNG ẤY CÓ THỂ TỪ CHỐI
← Ch.67 | Ch.69 → |
Đêm đông, tiếng gió hú dường như lặng đi trong chốc lát.
Không biết vì sao Quan Tinh Hòa lại có chút căng thẳng, "Ba con... có ở nhà không?"
"À, hôm nay ông ấy bận việc không có ở nhà."
Hạ Chước không biết đã xuống xe từ lúc nào, lễ phép chào hỏi Ngô Nhược.
“Nếu ba em không có ở đây. ” Quan Tinh Hòa kéo góc áo anh, thì thầm: “Vậy hay là anh về trước đi?”
“Được. ”
Anh ngước mắt lên và nói với Ngô Nhược, “Dì, giờ con có việc phải đi, hôm khác lại đến thăm dì."
“Người trẻ tuổi bận việc là chuyện quan trọng hàng đầu." Ngô Nhược vẫy tay chào, nói: "Dì không giữ con lại nữa, lần sau có thời gian thì đi cùng Tinh Tinh tới đây”.
Chiếc xe từ từ lái ra khỏi khu phố, Ngô Nhược quay lại và hỏi:" Bạn trai con à? "
" À... dạ."
"Thằng bé khá đẹp trai." Bà nắm lấy tay Quan Tinh Hòa: "Hôm nào dì nói với ba con một tiếng, cùng nhau ăn bữa cơm. ”
Cánh tay của Quan Tinh Hòa đông cứng trong giây lát.
Ngô Nhược không hề biết Hạ Chước là ai, cũng không biết rằng Quan Thành Vũ đã quyết liệt ngăn cấm bọn họ.
Nghe giọng điệu dịu dàng bình tĩnh của bà, Quan Tinh Hòa không khỏi cảm thấy bất an.
Sau khi vào nhà, dì Vương bưng trà ra cho hai người.
Ngô Nhược nhẹ nhàng nhận lấy chén trà, “Cám ơn. ”
Tư thế bà tao nhã, chỉ ngồi một phần ba chỗ ngồi, bàn tay với những ngón tay được sơn màu đỏ, nhẹ nhàng nâng chén lên, không hề phát ra tiếng động.
Bà thực sự giống với Lâm Ánh, giọng nói đều nhẹ nhàng y như nhau, lúc nào cũng tao nhã đứng đắn, giống như cùng được đúc từ khuôn mẫu người phụ nữ hiền lành trong một gia đình có tiếng tăm vậy.
Quan Tinh Hòa cụp mắt xuống.
Ngô Nhược thực sự là một người mẹ kế rất tốt, mối quan hệ của họ vẫn luôn hòa thuận.
Có lẽ mọi chuyện xảy ra trong quá khứ luôn khiến Quan Tinh Hòa cảm thấy tủi thân, khó có thể thân thiết với Ngô Nhược như hai mẹ con thực sự.
Sự xa lạ dường như đã khắc sâu vào xương tủy, ngay cả vừa rồi khi bà bước đến nắm lấy cánh tay cô, cơ thể cô không tự chủ được mà đông cứng lại.
Phòng khách rất yên tĩnh, Ngô Nhược nhẹ giọng nói: “Tinh Tinh, ngày mai ba con về rồi, hai người đã lâu không gặp nhau, tối nay con ngủ lại đây đi, ngày mai chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm. ”
Quan Tinh Hòa do dự một chút rồi gật đầu.
~~
Ngày hôm sau, Lâm Tuyển đã rất lâu không gặp cũng trở về nhà.
Mặc dù mối quan hệ với Ngô Nhược có phần xa lạ, nhưng Quan Tinh Hòa và người anh kế hiền lành này khá thân thiết với nhau. Cả hai nói chuyện một lúc trước khi Quan Thành Vũ về.
Phía sau ông là một người đàn ông trung niên, mặc bộ đồ tây ngay ngắn, phong thái tao nhã."Em nhìn cậu ấy đi, cậu ấy vừa bàn công việc với anh xong, nghe nói anh sắp về nhà, liền nói muốn theo anh về uống một ly. Em xem có phiền hay không?"
Hiếm khi thấy ông sử dụng những câu bông đùa như vậy, nghe giọng điệu của ông thì đây hẳn là một người bạn tốt.
Nhưng trước đây Quan Tinh Hòa chưa bao giờ nhìn thấy người này.
Ông ấy cởi áo khoác, ngồi xuống một cách tự nhiên, lúc đó ông mới để ý Quan Tinh Hòa đang ngồi cùng Lâm Tuyển.
“Đây là… bạn gái của Tiểu Tuyển?”
“Không, không. ” Quan Thành Vũ xua tay, “Xin lỗi vì đã chưa giới thiệu, đây là con gái tôi Quan Tinh Hòa, trước kia con bé có sang nước M làm trao đổi sinh, mới về gần đây thôi."
" Ồ, ra vậy."Ông mỉm cười và giơ ly rượu lên, " Thật ngại quá, để tôi tự uống phạt một ly."
Quan Tinh Hòa ngồi trong góc chợt cảm thấy hơi xa lạ, đáng lẽ nếu chỉ có Ngô Nhược, Lâm Tuyển và Quan Thành Vũ thôi thì sẽ giống như một gia đình hòa thuận vui vẻ.
Nhưng cô đã chứng kiến những tình huống như vậy vài lần rồi, cũng học cách ngừng buồn rầu và coi nhẹ chuyện này.
Cô chỉ lấy những món ăn trước mặt cô, thầm nghĩ sẽ quay trở lại trường học sau bữa ăn.
Nhưng mọi người lại chuyển cuộc trò chuyện sang cô. “Tinh Hòa vẫn còn đang đi học nhỉ, con học ngành gì vậy?”
“Vi ô lông ạ. ”
Ông xoa xoa lòng bàn tay và cười. “Trùng hợp quá, con trai tôi đang học lịch sử âm nhạc. Hai đứa tuổi cũng trạc nhau, hẳn sẽ có nhiều chủ đề chung để nói. ”
"Nào nào, chờ chú add WeChat (*) nhau."
Quan Tinh Hòa mỉm cười quay sang nhìn Quan Thành Vũ như cầu cứu.
“Không sao. ” Ông giải vây: “Người trẻ tuổi nên kết bạn với nhau, chuyện tương lai sau này cứ từ từ hẵng nói. ”
Quan Thành Vũ đã gặp mặt con ông ấy vài lần, ấn tượng đều rất tốt.
Quan Tinh Hòa không muốn ông mất mặt nên cúi đầu không nói gì.
Sau ba lượt rượu, ông khách lảo đảo rời đi, Quan Thành Vũ say đến mức dường như đã quên mất việc thêm WeChat từ lâu.
Quan Tinh Hòa nhanh chóng đứng dậy và rời đi. Cô vốn tưởng rằng sự việc sẽ trôi qua như thế này, nhưng không ngờ ngày hôm sau cô lại nhận được cuộc gọi từ Quan Thành Vũ.
Ngày hôm đó tuyết tạnh, Hạ Chước lái xe đưa cô đến ngoại ô thành phố ăn cơm ở một quán ăn kiểu khép kín rất khó đặt bàn trước.
“Tinh Tinh, sao hôm qua không add tài khoản WeChat của con trai chú Vương?”
Khi xe dừng lại, Quan Tinh Hòa nhanh chóng mở cửa xe chạy đến góc đường.
Tuyết rơi dày đặc, vài bông tuyết rơi trên cổ áo cô, cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Con đã có bạn trai rồi. ”
Im lặng hồi lâu ông mới hỏi: “Từ bao giờ?”, cô sợ Quan Thành Vũ tức giận nên nói nhỏ: “Cũng chưa bao lâu…”
Giọng của Quan Thành Vũ rất lạnh, “Là Hạ Chước sao?” Quan Tinh Hoà mím môi, cảm thấy nhịp tim trong lồ ng ngực bất giác tăng nhanh, sau một lúc không biết đã qua bao lâu, cô thì thào: "Dạ”
Mấy ngày trước, Quan Thành Vũ tình cờ nghe được chú Vương nói, " Hình như lần trước khi đưa phu nhân về nhà, tôi có nhìn thấy Hạ thiếu gia đứng ở cổng."
Quan Thành Vũ cứ tưởng ông ấy nhìn nhầm nhưng không ngờ...
Ông nghe giọng nói thấp thỏm của con gái mà lòng chùng xuống trong giây lát. “Ba không đồng ý. ”
Ông không biết họ đã giấu ông bao lâu và ở bên nhau từ khi nào.
Ông nghĩ đến những gì mình đã nói với Hạ Chước bốn năm trước- "Khi con bé lớn lên, tự khắc sẽ biết mình thích hợp với người như thế nào."
Quan Thành Vũ vẫn có thể nhớ lại vẻ bất lực trên gương mặt thiếu niên, âm thầm nhẫn nhịn, thậm chí... là chịu đựng sự sỉ nhục.
Ông biết lòng tự trọng quan trọng như thế nào đối với một người đàn ông.
Đôi khi Quan Thành Vũ cũng sẽ nghĩ, năm đó Hạ Chước mang theo tâm trạng gì rời khỏi thành phố Hải, anh đã trải qua những năm tháng này như thế nào.
Nhưng trong lòng của Quan Thành Vũ, cảm xúc khi còn trẻ luôn mong manh và ngây thơ, mười bảy, mười tám tuổi, không ai có thể nhớ một người lâu như vậy, còn chưa kể rằng ba của người con gái ấy đã tàn nhẫn làm nhục anh.
Ông không khỏi suy nghĩ, Hạ Chước và Quan Tinh Hoà tại sao lại ở bên nhau?
Quan Thành Vũ cúp máy, không thèm nghe con gái nói gì ở đầu dây bên kia.
Đêm nay trăng rằm lên cao, ông ngắm nhìn trăng, suy nghĩ rất nhiều***~
Quan Tinh Hòa sững sờ đứng đó, cho đến khi lớp tuyết băng giá cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cô và nhẹ nhàng tan ra nơi chiếc cổ mỏng manh, cô mới không khỏi rùng mình.
Hơi ấm mềm mại khẽ lướt qua cổ cô, cô quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Hạ Chước.
Có chút ánh sáng trong con ngươi đen của anh, một loại dịu dàng khác lạ.
“Lần sau em nhớ quàng khăn vào. ” Quan Tinh Hòa không dám nhìn thẳng vào mắt anh, thấp giọng nói “Vâng”.
Cô tưởng rằng vẫn có thể bàn về chuyện lâu dài sau này, nhưng cuộc gọi đột ngột từ Quan Thành Vũ đã cắt ngang mọi suy nghĩ về tương lai của cô.
Cô hơi bối rối, nhưng lại không dám thể hiện ra trước mặt Hạ Chước.
Nếu biết được thái độ của Quan Thành Vũ, anh sẽ phản ứng như thế nào? Hạ Chước chạm vào mặt cô, “Em vừa gọi điện thoại cho ba à?”
“Dạ. ” Quan Tinh Hòa mím môi dưới, “Ông ấy không nói gì, chỉ bảo em nếu không có việc gì thì về nhà thôi. ”
Hạ Chước không hỏi thêm nữa: "Mau vào ăn cơm thôi, không phải lần trước em đã nhắc đến tiệm này từ rất lâu sao?"
"Được ạ."
Một bữa ăn không ngon cho lắm.
Rõ ràng đây là nhà hàng mà Quan Tinh Hòa mong đợi nhất, nhưng dù thế nào cũng không khiến tâm trạng cô khá hơn.
Sau khi ăn xong, Hạ Chước đưa cô tới cửa chung cư.
“Anh không ở lại với em sao?” Quan Tinh Hòa thấp giọng hỏi.
“Hôm nay ở công ty có việc, em về nghỉ ngơi đi. ”
“Dạ… được. ”
Nhìn cánh cửa nhà đang dần đóng lại, Hạ Chước lấy chìa khóa ra, xoay người mở chiếc cửa đối diện.
Anh bước vào phòng ngủ, cúi xuống và mở két sắt trong góc.
Két sắt có hai tầng, anh lấy túi giấy tờ ở tầng dưới ra, sau đó xoay người bước ra khỏi cửa.
Bên ngoài gió đêm đông thổi rét căm, anh mở cửa sổ, xe phóng nhanh trên cao tốc, ánh đèn nê-ông của thành phố Hải phía xa đều phản chiếu vào mắt anh.
Xe chạy thẳng đến cửa biệt thự.
Anh nghiêm nghị bước tới và bấm chuông cửa.
Có tiếng bước chân vội vã ở đằng xa, một lúc sau, cánh cửa từ từ mở ra."Hạ... thiếu gia?"
"Là cháu, dì Vương. Cháu muốn tìm chú Quan."
“Ồ, được. ”
Đã lâu không gặp, dì Vương nhìn cậu từ trên xuống dưới, vội vàng chạy lên lầu, một lúc sau lại chạy xuống."Xin lỗi cháu, hôm nay ông chủ không ở đây, Hay cháu cứ về trước đi? Khi nào ông chủ rảnh dì sẽ báo lại cho cháu."
Hạ Chước mím môi. “Dạ được, vậy cháu không làm phiền dì nữa. ”
Hạ Chước ngồi trong xe, tuyết từ từ rơi xuống từ bao giờ, hôm nay là ngày cực kỳ lạnh trong suốt mùa đông.
Anh đã tưởng tượng ra cảnh nhìn thấy Quan Thành Vũ không biết bao nhiêu lần, nhưng anh không ngờ rằng ông lại nhất quyết không chịu gặp mặt anh.
Hạ Chước đợi ở trước biệt thự mấy ngày nay, nhưng Quan Thành Vũ hoặc là không có ở nhà, hoặc là có việc bận.
Từ Doanh nhìn Hạ Chước ngày ngày buồn rầu, trong lòng có chút khó chịu."Bạn mình mới mở một trang trại, cậu đưa Tinh Hòa đến đó cùng nhau thư giãn đi. Có lẽ khi trở về, bố vợ của cậu sẽ muốn gặp cậu thôi."
Hạ Chước lắc đầu, "Mình không đi đâu."
“Đi đi mà, Tinh Hòa cũng đã đồng ý rồi, còn có Tiểu Mập với bạn gái cậu ấy nữa, chúng ta cùng đi đi."
Nhắc đến Quan Tinh Hòa, lông mày của Hạ Chước giãn ra, " Được rồi... vậy thì đi."
Tuyết rơi suốt mấy ngày, nay đã ngừng rồi.
Từ Doanh không ngờ trang trại lại xa như vậy, buổi chiều đám bọn họ lái xe đến nơi, trời đã tối sầm lại.
May sao những bữa ăn do ông chủ chuẩn bị cho họ vô cùng phong phú.
Gà và vịt tự tay làm rất ngon.
Hạ Chước múc cho Quan Tinh Hòa một bát canh.
Bạn gái của Tiểu Mập trừng mắt nhìn Tiểu Mập đang uống canh, “Anh còn không biết đường múc cho em một bát sao. ”
“Anh sai rồi, anh sai rồi. ” Tiểu Mập vội vàng múc cho cô một bát.
“Nhân tiện, chúng mình sẽ đính hôn vào tháng sau, mong mọi người sẽ đến góp vui. ”
Từ Doanh ngạc nhiên: “Gì thế, nhanh vậy sao. ”
“Tuần trước mình đã đi gặp bố mẹ cô ấy rồi. ” Tiểu Bàn gãi đầu rồi ngẩng đầu lên cười ngốc."Ba mẹ cô ấy rất hài lòng, bọn họ nói cứ đính hôn trước, còn hôn lễ sẽ từ từ chuẩn bị."
Quan Tinh Hòa cúi đầu uống canh không nói lời nào.
Mấy ngày liền, cho dù cô có tìm cách nói chuyện với Quan Thành Vũ thế nào, ông cũng đều tránh mặt hoặc nói rằng sẽ không bao giờ đồng ý.
Cô nhướng mắt liếc Tiểu Mập.
Anh ấy uống rất nhiều rượu, trên mặt có chút ửng hồng, nhưng khi nhìn cô gái bên cạnh, ánh mắt anh lại dịu dàng lạ thường.
Quan Tinh Hòa nhớ rằng lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, anh ấy cởi trần, đôi mắt mờ đục và mái tóc bết nhờn trên trán. Nhưng hiện tại, anh đã giảm cân rất nhiều, mặc quần áo tươm tất, đôi mắt trong và sáng.
Hóa ra một mối quan hệ đẹp đẽ được ba mẹ chúc phúc mới thực sự có thể khiến con người trở nên tốt đẹp hơn.
Ánh sáng trong mắt của Quan Tinh Hòa nhạt dần. Ánh trăng treo lơ lửng trên cao.
Sau bữa tối, mọi người trở về phòng của mình. “Anh, chúng ta ra ngoài đi dạo đi. ”
Trong một ngày lạnh lẽo như vậy, Quan Tinh Hòa cảm thấy có chút buồn chán.
Hai người họ đang bước đi trên tuyết không thể nhìn thấy điểm đến phía cuối.
Màn đêm rất yên tĩnh, Quan Tinh Hòa liếc nhìn Hạ Chước.
Ánh trăng nhẹ nhàng rơi xuống, bộ dáng thiếu niên của anh đã phai nhạt từ lâu, lông mày sắc bén như kiếm như gió, dường như có thể chịu đựng hết thảy gian khổ trên đời này.
Nhưng Quan Tinh Hòa đột nhiên nghĩ đến lần đó, người đàn ông này đã đỏ mặt và khép nép cầu xin rằng anh sẽ không bao giờ đồng ý chia tay.
Thực ra, anh ấy không mạnh mẽ như vậy.
Quan Tinh Hòa đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút luống cuống, giọng điệu rất nhẹ, có chút do dự, “Anh, nếu... ý em là, nếu ba em không chấp nhận anh thì anh sẽ làm gì?” Cô ngây ngô nghĩ rằng Hạ Chước vẫn còn chưa biết sự kiên quyết của Quan Thành Vũ, nên vẫn luôn cẩn thận bảo vệ anh.
Cũng không biết Hạ Chước sớm đã bị từ chối gặp mặt không biết bao nhiêu lần.
Vào những đêm mùa đông, đèn đường buông xuống, tuyết chuyển sang màu vàng cam ấm áp.
Hạ Chước cụp mắt xuống, một chút ánh sáng như rơi vào mắt anh.
Giọng anh trầm xuống nhưng rất dứt khoát, “Vậy thì anh sẽ đến gặp chú ấy hết lần này đến lần khác để thuyết phục chú ấy. ”
Đem hết nỗi lòng mình bày tỏ cho đến khi ông ấy đồng ý.
Trong đêm tuyết tĩnh lặng, Quan Tinh Hòa có thể nghe rõ trái tim mình loạn nhịp. Cô nhìn vào mắt người đàn ông.
Đôi mắt luôn đen như mực ấy giờ đây như chứa đầy ánh sao của cả thế giới, sáng như ngọn lửa đêm đông, đốt vào trái tim lạnh lẽo và khắc khoải của cô.
Cô hít một hơi thật sâu, trái tim mềm mại không tự chủ được: “Vâng” Một ngày nào đó, mọi người sẽ thấy sự tốt đẹp của anh ấy.
Ánh mắt cô cong cong, không biết là đang tự an ủi mình hay là Hạ Chước. “Anh tốt đẹp đến thế, sao ông ấy có thể không đồng ý được?”
← Ch. 67 | Ch. 69 → |