EM THÍCH ANH GHEN
← Ch.65 | Ch.67 → |
Đêm đó, Quan Tinh Hòa ngủ yên ổn xưa nay chưa từng có.
Chờ đến khi cô tỉnh lại, ánh nắng sáng toang buổi sáng xuyên qua cửa sổ, có một tia nắng nhẹ nhàng lọt vào.
Cô dụi mắt, lăn sang người bên cạnh một chút, lại vồ hụt.
Hạ Chước đã dậy từ sớm.
Bên ngoài truyền đến vài tiếng động nhỏ, Quan Tinh Hòa nhẹ nhàng mở cửa ra một khe nhỏ, mùi thơm của cháo thoang thoảng xông vào lỗ mũi.
Tháng mười hai rét lạnh, bên ngoài là trời đông tuyết phủ, trong phòng lại ấm áp như xuân.
Phong Tín Tử đang nằm bò trên đầu gối Hạ Chước, con mèo béo múp nửa ngồi xổm, hai chân luân phiên giẫm lên sữa.
Người đàn ông lạnh lùng gương mặt nghiêm túc, dường như không hề bị tác động bởi sự làm nũng của mèo con.
Con mèo nghiêng đầu, nhẹ nhàng tiến lên liếm láp mu bàn tay anh.
"Đừng làm nũng." Giọng anh lạnh lùng, "Còn chạy loạn không?"
"Meo..."
Anh vươn tay vỗ nhè nhẹ lên lưng mèo, bởi vì quá béo, trên người chú mèo vang lên tiếng "bạch".
"Mày biết chị mày lo lắng cỡ nào không?"
Giọng điệu của anh cực kỳ nghiêm khắc, khiến cho chú mèo ấm ức vừa "meo meo", vừa vươn bàn tay béo nhỏ bé thử thăm dò đụng vào tay Hạ Chước từng chút một.
Lạnh lùng trong mắt anh cứng lại, ngón tay nhúc nhích.
Sau một lúc lâu, anh vẫn còn do dự sờ lên cái đầu lông xù xù của nó.
Giọng anh rất trầm, "Lại làm nũng."
Chàng trai ngày thường lạnh nhạt dường như hoàn toàn bị mèo nhỏ bắt được, dịu dàng gãi cằm nó từng cái nhẹ nhàng.
Chọc cho Quan Tinh Hòa đứng phía sau cửa cũng nhịn không được cười "haha".
Đầu ngón tay anh cứng đờ, nhanh chóng ôm mèo con vào lòng, "Tinh Tinh, em dậy rồi sao?"
Dường như cảm thấy hơi ngượng ngùng, anh sờ cái mũi, nói sang chuyện khác: "Anh nấu cháo, em có muốn ăn hay không?"
"Được ạ."
Phong Tín Tử sớm đã sớm gió chiều nào theo chiều nấy, chạy tới, cọ cọ dưới chân cô.
Hạ Chước lạnh buốt nhìn nó, ánh mắt tối sầm, "Ngọt với mặn, em muốn loại nào?"
"Ngọt đi." Cô nói xong thì ngồi xổm xuống, ôm Phong Tín Tử đang làm nũng vào trong ngực, "Còn chạy lung tung nữa hay không?"
Phong Tín Tử vô tội chớp đôi mắt màu xanh, càng thêm dùng sức cọ lên cánh tay cô gái.
Hạ Chước mím môi, "Em buông nó xuống trước đi, ăn cơm quan trọng."
Mèo mập ở trong lồ ng ngực cô hếch cằm lên, phát ra tiếng "ùng ục ùng ục".
"Từ từ đã." Quan Tinh Hòa xoa cằm nó rồi lại sờ mặt nó, "Em còn chưa đói bụng cho lắm, em chơi với Phong Tín Tử một lát trước đã."
Hạ Chước căng cứng hàm dưới rồi đi tới, "Cho anh ôm một chút."
Phóng Tín Tử vừa rồi còn làm nũng trong lòng anh xoay đầu, hoàn toàn không để ý tới anh.
Quan Tinh Hòa không nhịn được cười thành tiếng, "Hoá ra bé mèo cũng biết xem sắc mặt người."
Tay Hạ Chước cứng đờ tại chỗ.
Quan Tinh Hòa ngước mắt nhìn sang.
Ngoài cửa sổ không biết tuyết đã rơi từ khi nào, trong mắt anh lại là một màu đen sâu thẳm, gương mặt tái nhợt gầy gò.
Quan Tinh Hòa đột nhiên hơi đau lòng.
Anh từ ngàn dặm bay đến nơi này, rõ ràng mệt mỏi như vậy, còn dậy sớm ninh cháo cho mình.
Vốn dĩ cô chỉ cảm thấy nhìn dáng vẻ ghen tuông của anh rất thú vị, hiện nay trong lòng lại không ngừng dâng lên mấy phần không đành lòng.
Cô mím môi, buông Phong Tín Tử trong lòng ra, dùng một bên tay nhẹ nhàng xoa mu bàn tay của chàng trai, nói bằng giọng ấm áp: "Được rồi, vẫn là ăn cơm với anh quan trọng hơn, không chơi với nó nữa."
Gương mặt lạnh lùng của Hạ Chước dễ chịu trong phút chốc, "Ừm, anh đi lấy cho em."
Phong Tín Tử xoay một vòng, đi theo Quan Tinh Hòa một mạch vào nhà ăn.
"Có lẽ nó đói bụng." Chóp mũi mèo béo khụt khịt, làm như đang ngửi thấy mùi thơm trong không khí, Quan Tinh Hòa nói: "Có phải quên bỏ thêm đồ ăn cho mèo rồi hay không."
"Đã thêm rồi."
Mèo trắng đột nhiên nằm xuống, cơ thể mập mạp xoắn tới xoắn lui dưới đất, kêu meo meo bên cạnh tựa như còn muốn Quan Tinh Hòa ôm.
Hạ Chước khom lưng quả quyết ôm nó ra ngoài nhà ăn, sau đó đóng cửa kính lại.
Phong Tín Tử mặt thộn ra đứng ngoài cửa.
Quan Tinh Hòa nói: "Ôi trời anh làm gì thế, nó muốn vào thì để cho nó vào."
Hạ Chước gắp cho cô một đũa rau xào, "Cẩn thận lông mèo bay vào trong cháo."
Tông giọng lúc anh nói chuyện nhạt nhẽo, rõ ràng là đang ghen với một con mèo, lại là dáng vẻ lời lẽ vô cùng chính đáng.
Quan Tinh Hòa gần như không nín được cười, "Anh anh ấu trĩ quá đi."
Khóe mắt đuôi lông mày của cô tràn đầy vui sướng, "Còn ghen với một con mèo."
Với một tiếng "đinh", cái muỗng trong tay anh gõ vào chén.
"Không có." Anh cụp mắt uống một miếng cháo, "Đừng nói lung tung."
"Được thôi được thôi." Cô kéo dài âm, "Vậy... Em muốn ôm nó vào, anh xem nó kìa, còn cào cửa ở nơi đó kìa, đáng thương biết bao."
Ngón tay anh nắm thật chặt, không nói không được cũng chẳng nói được.
Anh gần như chưa từng phản đối quyết định của Quan Tinh Hòa, ngay cả sự im lặng như vậy cũng cực kỳ hiếm thấy.
Có một sự yên tĩnh trong nhà ăn.
Anh ngước mắt, đụng phải cặp mắt sáng rực rỡ của Quan Tinh Hòa.
Ngày đông giá rét tháng mười hai, ngoài cửa sổ tuyết lớn đầy trời, trong mắt cô như chứa đựng đầy băng tuyết thuần khiết nhất, khiến Hạ Chước sinh ra chút khó khăn không chỗ nào che giấu.
Anh thật sự không muốn cô ôm Phong Tín Tử như vậy.
Sáng sớm rời giường, anh nhìn thấy được mấy sợi lông mèo trên sàn nhà trong phòng.
Cho nên Phong Tín Tử nhất định là thường xuyên vào phòng cô, nói không chừng... còn sẽ bò lên trên giường cô, ngủ chung với cô.
Ngay cả anh, nhiều năm như vậy cũng chỉ cùng chung chăn gối với cô ba lần
Yết hầu anh kịch liệt trượt lên trượt xuống, cắn chặt răng, "Anh là..."
"Ghen rồi."
Cô gái cong mắt, ý cười từ khóe mắt đuôi lông mày lan tràn ra.
"Anh ơi, sao anh đáng yêu như vậy chứ." Cô vươn tay sờ vào tay anh.
Như thể anh chưa bao giờ nghe thấy một lời khen ngợi như vậy, anh ngước mắt va phải đôi mắt sáng lấp lánh của cô, giật mình ngẩn ra một giây, anh mới trở tay nắm tay cô.
"Nhưng em cảm thấy anh như vậy rất tốt, ghen thì mạnh dạn nói ra."
Bàn tay của chàng trai rất đẹp, khớp xương rõ ràng, cân xứng sạch sẽ, Quan Tinh Hòa nhẹ nhàng cọ qua xương ngón tay anh từng chút một.
Cảm giác tê dại dường như truyền từ đầu ngón tay đến tận đáy lòng, Hạ Chước không hiểu sao nhớ lại bầu không khí ẩm ướt kéo dài tối hôm qua, hô hấp đều hơi chậm lại không kìm được.
Anh đột nhiên nắm lấy đầu ngón tay cô, khụ khụ, "Đừng trêu anh, ăn cơm đi."
"Được thôi được thôi." Cô húp lên miếng cháo, "Phong Tín Tử sao có thể so với anh chứ, nó cũng không biết nấu cho em món cháo ngon như vậy đâu."
Cô thấy khoé môi của Hạ Chước nhẹ nhàng vểnh lên một chút, làm trầm trọng thêm: "Lại còn béo ú, nào đẹp trai như anh của em."
Anh gục đầu xuống, húp một miếng cháo một cách mãnh liệt, vẻ buồn bực giữa mày đều khoan khoái đi rất nhiều.
"Có rảnh đi làm triệt sản cho nó đi."
Quan Tinh Hòa chớp mắt.
Cần, cần ác như vậy không?
Giọng anh thản nhiên, "Mấy ngày hôm trước nó chạy ra ngoài có thể là bởi vì động dục, hàng xóm của em chắc nuôi một con mèo cái trong nhà."
"Này..." Quan Tinh Hòa hơi do dự, "Mấy ngày nữa em sẽ hỏi bác sĩ một chút."
Hạ Chước nói: "Ngày thường lúc đi ngủ, cố hết sức đừng để nó vào phòng, lúc mèo động dục sẽ tiểu bậy."
"À, dạ."
Hạ Chước nhẹ nhàng thở ra.
Chuyện ghen với một con mèo thật sự không có gì là vinh quang, anh nhanh chóng ăn xong cháo trong chén, thu dọn một chút rồi quyết định đi rửa chén.
Vào đông, thế giới tựa như đều trở nên tĩnh lặng lại.
Hạ Chước cúi đầu rửa chén, một cánh tay trắng nõn và mảnh khảnh lại chậm rãi đặt lên bên hông anh.
"Anh ơi." Anh cảm nhận được má cô gái áp vào lưng mình, nhẹ nhàng cọ xát.
"Làm sao vậy?"
Giọng cô mềm mại ấm áp, mang theo chút nụ cười nhẹ nhàng, "Vừa nãy, anh không cho nó vào trong phòng ngủ của em, chắc không phải là vì ghen đó chứ."
Quan Tinh Hòa cảm nhận được rõ ràng sự siết chặt quanh eo cô.
Cô cười trộm một tí, "Không sao, anh thừa nhận đi, em thích anh ghen nhất."
Thích nhất?
Anh im lặng trong chớp mắt, lần này thế nhưng vô cùng dứt khoát mà "ừm" một tiếng.
Trong phòng bếp yên tĩnh, anh cảm nhận được cô gái phía sau khẽ cười, thậm chí dính lên người anh đều hơi run rẩy.
Khóe môi anh cũng cong lên, đột nhiên cảm thấy thừa nhận mình có lòng ghen tị cũng không khó như vậy.
Cho dù có hơi mất mặt, bởi vì... đối tượng kia chỉ là một con mèo.
Nhưng cô vui vẻ là được.
Hạ Chước nhanh động tác trên tay hơn, chỉ chốc lát sau đã rửa xong tất cả chén.
Bên ngoài là gió tuyết lạnh thấu xương.
Hạ Chước đã chiếu một chương trình tạp kỹ gần đây, hai người trong phòng lẳng lặng rúc vào nhau.
Phong Tín Tử cố ý vô tình lại đây, cơ thể mập phì nhưng muốn chen vào giữa hai người.
Quan Tinh Hòa cười cười, "Ôi chao, em không được làm bóng đèn của bọn chị, mau ăn cơm đi."
Cô lấy một cái thịt hộp, Phong Tín Tử đột nhiên nhảy xuống sô pha, lắc mông chạy tới.
Quan Tinh Hòa sờ đầu của nó, "Nhanh ăn đi, đừng quấy rầy chị và anh rể có biết không?"
Một tiếng "lạch cạch", điều khiển từ xa trong tay Hạ Chước đột nhiên rơi xuống đất.
Trong đêm đông tĩnh mịch, anh gần như nghe thấy tiếng tim đập rộn ràng trong lồ ng ngực, đập từng cái điên cuồng và mãnh liệt.
Quan Tinh Hòa đã đi tới ôm cánh tay anh, một bên má dán lên bờ vai anh, "Cuối cùng cũng đuổi nó đi, anh cảm thấy nó giống con của tụi mình không?"
Con, con?
Hạ Chước chỉ cảm thấy trái tim của mình không chịu nổi được cơn chấn động như vậy, gần như muốn vỡ tung ra trong một giây tiếp theo.
Anh cụp mắt, cặp mắt kia luôn khiến trái tim anh rung động, giống như nước hồ ngày xuân trong veo ấm áp phản chiếu ra dáng vẻ vô cùng thất thố của mình.
"Cũng, cũng được, ưm." Giữa môi anh được phủ lên chút ấm áp mềm mại, hàng mi dài của cô gái run nhè nhẹ, gần trong gang tấc.
Anh ôm eo cô, cầm lòng không đậu hôn sâu hơn.
Không khí tựa như đều trở nên ướt át nóng bỏng, Hạ Chước thở hổn hển buông cô ra.
Cô nửa ngồi trên đùi Hạ Chước, đôi tay quấn chặt quanh cổ anh, gò má xinh đẹp ửng hồng.
Hạ Chước vuốt v3 gương mặt cô, "Chờ em tốt nghiệp, chúng ta gặp ba mẹ, rồi lại... được không?"
"Ai nói với anh cái này." Cô xấu hổ buồn bực nhảy dựng lên, gương mặt càng đỏ thêm vài phần, "Sao đàn ông bọn anh trong đầu đều là những thứ này thế, không nói chuyện với anh nữa."
Cô chạy về phòng, "ầm" đóng cửa lại.
~~
Hạ Chước đã tốt nghiệp, gần đây studio đã đi vào quỹ đạo, anh ở lại nước M, muốn bên Quan Tinh Hòa thêm mấy ngày.
Hai người tuy vẫn ngủ cùng một giường nhưng Hạ Chước lại kiềm chế không vượt khuôn.
Ngày hôm sau, mặt trời ló dạng, lúc Quan Tinh Hòa rời giường thì phát hiện bên cạnh lại trống trơn.
Hạ Chước luôn thức dậy từ rất sớm, thay đổi phương pháp và nấu đủ loại bữa sáng vì cô.
Vào mùa đông, hệ thống sưởi sàn được bật lên nên Quan Tinh Hòa không mang dép lê, nhẹ nhàng đi đến phòng bếp.
Ánh mặt trời buông xuống, bóng lưng của người con trai thẳng tắp và gầy gò, anh cúi đầu, một tay cầm lọ thuốc nhỏ đang nhẹ nhàng rót ra ngoài.
Quan Tinh Hòa đi qua, "Anh đang uống cái gì thế?"
Anh đột nhiên siết chặt ngón tay, nhanh chóng nhét lọ thuốc vào trong túi.
"Anh đang uống thuốc sao?" Giọng điệu của Quan Tinh Hòa hơi gấp gáp, "Người anh không thoải mái sao? Lấy lại đây cho em xem nào?"
"Là vitamin." Ngón tay anh cuộn lại, đẩy lọ thuốc ra khỏi túi, "Không có gì đáng xem đâu."
Quan Tinh Hòa xụ mặt, "Cho em."
Hạ Chước xoay người, "Anh làm cho em món bánh cuốn em thích anh, cái khuôn đúc này khá khó tìm... Chờ đã, em đừng."
Anh dùng sức đè lại bàn tay cô gái vói vào trong túi, giọng điệu chứa đựng chút dỗ dành an ủi, "Không có gì đáng xem đâu, thật sự..."
Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, cô gái ngẩng đầu lên, trong mắt chứa đựng chút nước lấm ta lấm tấm.
Hơi thở của Hạ Chước đột nhiên cứng lại, tay không khỏi nới lỏng ra.
Giây tiếp theo, lọ thuốc trong túi lại đột nhiên bị lôi ra.
Quan Tinh Hòa mím môi, nhìn từng câu từng chữ trên thân lọ, xem không hiểu thì lấy điện thoại ra tra.
Chỉ chốc lát sau đã tra được, là một loại thuốc điều trị dạ dày.
"Anh bị bệnh sao không nói với em?"
"Không phải... bệnh gì nặng."
Gần đến thời gian ăn bữa sáng, Hạ Chước đỡ vai cô rồi đẩy cô vào nhà ăn, "Được rồi không sao, em cũng lục soát, bệnh vặt về dạ dày rất nhiều người đều sẽ có, không cần lo lắng, ăn xong nhanh lên rồi đi học."
Quan Tinh Hòa luôn cảm thấy không có đơn giản như vậy. Cô ăn bữa sáng một cách qua loa, sau khi đến trường học thì lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Từ Doanh.
"Bệnh của Hạ Chước, bác sĩ nói phải điều trị như thế nào?"
Bên kia qua thật lâu mới trả lời.
"Ngại quá, vừa rồi đang làm việc, hai người đã làm hòa rồi ư?"
"Ừm, đã sớm làm hòa."
Từ Doanh cho rằng Hạ Chước đều nói cho Quan Tinh Hòa biết tình hình bệnh nên vội vàng đáp "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, bác sĩ nói cậu ấy là làm việc quá sức và viêm dạ dày, em thông cảm cho cậu ấy nhiều thêm một ít, lần trước cũng không phải cậu ấy cố ý không nhận điện thoại của em. Cậu ấy hôn mê mấy ngày, sau đó tỉnh lại, anh lại sợ cậu ấy cầm điện thoại nói chuyện công việc nên mới tịch thu điện thoại của cậu ấy."
Tất cả những âm thanh bên tai đều dường như biến mất trong nháy mắt.
Không biết qua bao lâu, một tiếng "tí tách", một giọt nước mắt trực tiếp rơi xuống màn hình điện thoại.
Trái tim Quan Tinh Hòa như là bị một đôi bàn tay to nắm lấy, giữa hơi thở có một cơn đau nhói như xé rách.
Thời gian trôi qua từng chút, cô không biết đã tan học từ lúc nào, chỉ theo đám đông, chậm rãi đi ra ngoài.
Ánh mặt trời chói chang buông xuống, người con trai đứng dưới tàng cây sồi xanh um tươi tốt, thấy cô tới thì gương mặt lạnh lùng hiện lên vầng sáng ấm áp.
"Vừa nãy anh mới nghĩ đến chân em còn chưa..."
Tháng mười hai trời đông giá rét, người con gái chợt nhào vào trong lòng anh, hai tay ôm chặt lấy eo anh, mặc cho anh dỗ dành an ủi ra sao cũng không muốn buông ra.
Anh cảm thấy có chút ấm áp tan chảy trong lồ ng ngực, giọt nước mắt nóng bỏng nhất trong mùa đông này khiến trái tim anh như co rút lại.
"Làm sao vậy? Sao lại khóc?"
Giọng nói của anh đung đưa trong một ngày tuyết rét lạnh như vậy, mang theo dịu dàng dỗ dành an ủi khiến Quan Tinh Hòa nức nở dữ hơn.
"Vì sao anh không nói cho em chứ, không nói cho em anh nằm viện, em còn hung dữ với anh như vậy." Cô khụt khịt hai cái, "Anh ơi, em xin lỗi."
Anh nhẹ nhàng vỗ về đầu cô bằng một tay, "Không sao, là anh không tốt, vào lúc em cần nhất, đều không ở bên cạnh em được."
"Nào, không khóc." Anh lau khóe mắt cô, xoay người nửa ngồi xổm xuống, "Đi thôi, anh cõng em trở về."
Đường tuyết khó đi, anh cứ như vậy chậm rãi đi tới từng bước một, giống như rất nhiều rất nhiều năm trước.
Quan Tinh Hòa tựa vào trên lưng anh, đột nhiên nói: "Anh ơi, sau này có chuyện gì, đừng gạt em nữa, được không?"
"Em biết anh sợ em lo lắng." Cô hít hít cái mũi, "Nhưng chúng ta là những người thân thiết nhất, đừng khiến những giấu giếm đó trở thành hiềm khích giữa chúng ta, có được không anh?"
Gió thổi qua với giọng nói mềm như bông của cô gái, mùa đông này tựa như đều không hề rét lạnh.
Không biết qua bao lâu, cô nghe thấy anh nói bằng giọng trầm thấp: "Được."
← Ch. 65 | Ch. 67 → |