LAU SÚNG CƯỚP CÒ
← Ch.64 | Ch.66 → |
Quan Tinh Hòa sững sờ trong giây lát, trên người chàng trai vẫn còn mang theo cái lạnh giá của mùa đông.
Cô bị ôm rất chặt, cổ chân cảm thấy đau âm ỉ, suýt nữa đứng không vững.
Cô nhẹ nhàng tránh thoát, Hạ Chước đột ngột siết chặt vòng tay của mình.
Nhưng giọng anh trầm xuống, với một lời cầu xin bất lực, "Đừng chia tay, được không? Anh biết đó là lỗi của anh, anh không trả lời cuộc gọi của em, Tinh Tinh, anh sai rồi, anh sẽ sửa."
Gió lạnh lùa vào theo khe cửa, dường như biến thành những mảnh bông tuyết đâm người, vạch lên mặt Quan Tinh Hòa.
Nhưng trong lòng cô cảm thấy chua xót không nói nên lời.
“Anh. ” Cô không vùng vẫy nữa, chỉ trấn an mà vỗ về lưng anh, “Em chưa hề muốn nói chia tay."
Cô có thể cảm nhận rõ ràng sự căng thẳng trong người anh, thậm chí còn run rẩy dữ dội khi cô nói tới từ "chia tay".
Một giây tiếp theo, anh gần như mất kiểm soát gầm gừ, "Em nói phải bình tĩnh, nhưng em còn nói..."
“Ý em là, tối hôm qua em quá mệt mỏi. ” Cô mím môi, “Cho nên em đã nói ra rất nhiều câu thiếu suy nghĩ, vì vậy muốn bình tĩnh lại. ”
Giọng cô càng thêm chút dịu dàng, "Anh, em sẽ không chia tay, anh thả em ra được không?"
Anh không cử động, thậm chí còn ôm chặt hơn nữa.
“Em lạnh quá. ” Cô ấy sụt sịt, “Mà chân em cũng đau nữa”.
Anh đột ngột thả cô ra, quay người và đóng cửa lại.
Không khí lạnh bị chặn lại, căn phòng trở lên ấm áp.
Anh ngồi xổm xuống, "Chân của em đau ở đâu? Vừa rồi anh dùng quá sức nên làm chân em bị thương sao?"
"Không phải, hôm qua ở bên ngoài em sơ ý trẹo chân."
Sao chuyện gì anh cũng tự ôm vào mình.
Giây tiếp theo, anh vòng tay qua dưới đầu gối cô, bất ngờ ôm cô vào lòng.
Cái ôm của chàng trai vẫn mang theo chút lạnh lẽo của băng tuyết, nhưng vẫn khiến Quan Tinh Hòa cảm thấy thoải mái.
Anh nhẹ nhàng đặt cô ở trên sô pha, ngồi xổm xuống, dùng một ngón tay cẩn thận chạm vào mắt cá chân của cô, "Ở đây có đau không?"
"Ừm."
Mắt cá chân nhỏ xinh đã sưng to bằng nắm tay, chỉ cần chạm nhẹ là đã thấy đau.
"Có thuốc không?"
"Không."
"Trong nhà còn giấm trắng và bột mì không?"
Quan Tinh Hòa suy nghĩ một lúc, "Hình như... có, trong phòng bếp."
Chàng trai dường như vẫn chưa nguôi ngoai cảm xúc vừa rồi, cụp mắt xuống, lông mi khẽ run, "Anh sẽ làm cho em một miếng dán, một lúc nữa sẽ ổn thôi."
Anh đi vài bước về phía phòng bếp, rồi dừng bước, sau đó quay lại ôm cô vào lòng.
"Anh làm gì đấy?"
Cô nhìn lên, chỉ thấy cái cằm căng cứng và gò má tái nhợt của anh.
Lòng cô chợt mềm nhũn, cô nói: "Anh nghỉ ngơi đi, anh vừa xuống máy bay."
“Không cần. ” Anh đặt cô xuống ghế trong phòng ăn rồi bước vào phòng bếp.
Có âm thanh trong căn bếp yên tĩnh và rộng rãi, như thể màu sắc xám đen băng giá xung quanh đang dần mang đến những khói lửa ấm áp.
Quan Tinh Hòa lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của anh, chỉ cảm thấy tất cả những tủi thân lo lắng của mình vào lúc này đã được xưng tội.
Không biết từ lúc nào, anh đã dừng lại và nhìn cô.
Ánh mắt hai người chạm nhau, mắt anh vẫn đỏ hoe.
"Tinh Tinh."
"Ừm?"
Đôi lông mày mệt mỏi của anh có chút thận trọng bất an, anh trầm giọng nói: "Em đã nói sẽ không chia tay, có đúng không?"
Xung quanh rất yên tĩnh.
Anh nắm chặt tay cô gái trong sự im lặng, gượng cười nói: "Em đừng gạt anh, được không?"
Anh không thể chịu được.
"Anh biết mình làm không tốt, không phải bạn trai đủ tư cách, anh sẽ thay đổi trong thời gian tới."
Anh ta nói từng chữ một, giọng điệu hèn mọn và tha thiết, cuối cùng anh thậm chí còn nhỏ giọng hỏi: "Cho anh một cơ hội nữa, được không?"
Quan Tinh Hòa sững sờ trong giây lát.
Lời nói hèn mọn của anh như một mũi dao sắc bén, khắc sâu trong tim cô, khiến trái tim cô nhói đau một hồi.
Anh không làm gì sai cả, là cô quá tùy hứng, đã thiếu suy nghĩ lại trút cơn giận của mình lên người anh.
Làm thế nào cô có thể chia tay với anh? Làm sao có thể... vứt bỏ người yêu cô nhất trên đời này?
Dưới ánh đèn rực rỡ, trong mắt cô gái dần hiện ra một tầng sương nước, tim Hạ Chước đau nhói.
Anh tiến lại gần vài bước, vươn tay chạm nhẹ vào khóe mắt cô, "Đừng khóc."
"Nếu em..." Hầu kết của anh lăn lộn dữ dội hai lần, như thể anh đã rút hết sức lực toàn thân khi nói xong câu này, "Nếu em thật sự muốn chia tay, em có thể cho anh thêm một cơ hội theo đuổi em không?"
Một dòng nước mắt trong veo trượt xuống từ khóe mắt Quan Tinh Hòa, ngón tay anh run lên, trái tim như bị một bàn tay to bóp chặt.
“Ai muốn chia tay anh. ” Cô gái nghẹn ngào hai lần: “Em sẽ không chia tay anh đâu."
Cô bất ngờ nhào vào vòng tay anh, khóc nức nở.
"Xin lỗi anh, là lỗi của em, là em quá tùy hứng."
Anh cứng đờ cả người, phản ứng chậm một nhịp, rồi ôm chặt lấy cô, "Tinh Tinh, là lỗi của anh."
“Là anh không để ý đến cảm xúc của em. ” Anh nhẹ nhàng vuốt v3 tóc cô, lẩm bẩm nói: “Không chia tay là được, không chia tay là được, em đừng khóc, anh vẫn ở đây."
Làm thế nào mà cô có thể sai? Cô vĩnh viễn không sai.
Những giọt nước mắt nóng hổi của cô, từng chút từng chút nhỏ xuống cổ anh, khiến trái tim của chàng trai không thể khống chế mà đau đớn.
Đều là tại mình, đã để cô chịu tủi thân rồi.
"Về sau, anh sẽ giữ điện thoại bên mình mỗi ngày, anh sẽ không để chế độ im lặng ngay cả khi đang làm việc, được không?
“Ừm. ” Cô nghẹn ngào hai lần, “Anh không được không trả lời điện thoại của em. ”
Cô sẽ sợ hãi.
"Lỗi của anh, đừng khóc nữa."
Vòng tay của anh rất ấm áp, giống như nguồn ấm duy nhất trong mùa đông lạnh giá, cô cố gắng để trấn tĩnh lại, nhưng lại bị sự ấm áp như vậy đẩy lùi, nức nở không kìm được.
Hạ Chước cứ như vậy ôm cô, cực kỳ lâu, cho đến khi cô khẽ nấc cụt.
Không khí ngưng trệ trong chốc lát, Hạ Chước không khỏi cười thầm.
"Đừng cười."
Anh lập tức mím môi, "Được rồi, không cười."
Chẳng qua là anh cảm thấy cô rất đáng yêu.
Cô dụi dụi mắt, Hạ Chước nắm lấy một tay cô, anh rút tờ khăn giấy ra, cẩn thận lau mắt cho cô.
"Đừng dụi, mắt sẽ ngứa."
Trong đôi mắt đen nhánh của anh vẫn còn có chút đỏ, Quan Tinh Hòa chớp chớp mắt, "Anh ơi."
"Ừm?"
"Đi máy bay có mệt không?"
"Vẫn ổn."
Anh dường như không cảm giác được mệt mỏi, bởi vì toàn thân căng cứng vì sợ hãi, anh giống như một bức tượng đá, như thể không thể cảm nhận được thời gian trôi qua.
Quan Tinh Hòa đau khổ sờ lên má anh, "Về sau gọi điện hỏi thăm là được rồi."
Nếu có hiểu lầm gì, cô sẽ nói ra kịp thời, cô không hi vọng giữa họ có khoảng cách.
“Điện thoại của em luôn không gọi được. ” Anh dừng lại, giống như có chút khó nói, “Anh… rất sợ. ”
Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy Hạ Chước nói những lời yếu ớt như vậy.
Anh là người kiên trì và ngoan cường, những khó khăn của cuộc sống đã tạo cho anh ấy một áo giáp cứng rắn, Quan Tinh Hòa luôn nghĩ rằng anh ấy là một chiến binh bất khả chiến bại.
Bất quá, chỉ vì lời nói của chính mình, chiến binh bị đánh tơi bời, hai mắt đỏ hoe.
Cô cực kỳ đau lòng, nói: “Em xin lỗi em quên mất, điện thoại hết pin nên tắt máy”.
Cô ngập ngừng một lúc rồi nói nhỏ: "Phong Tín Tử đi lạc mất rồi, em đi tìm cả đêm nên quên sạc".
"Em đã tìm ra nó chưa?"
Quan Tinh Hòa lắc đầu, cảm thấy vô cùng áy náy, "Chưa."
Nó là con mèo mà anh đã cho cô, nhưng cô đã lạc mất nó.
"Sau khi làm xong miếng dán cho em, anh sẽ ra ngoài tìm thay cho em, em nghỉ ngơi trước đi."
“Không đi nữa. ” Quan Tinh Hòa nói, “Anh đã ở trên máy bay cả đêm, anh đi nghỉ ngơi đi, em sẽ đợi rồi tự mình ra ngoài tìm. ”
“Anh không mệt. ” Hạ Chước vào bếp lấy giấm trắng và bột mì.
Anh làm theo một phương thuốc cổ truyền từ Thị trấn Song Thủy, mì được luộc với giấm trắng, sau đó dán vào mắt cá chân sưng tấy và bọc lại bằng vải.
“Chân đau thế này không thể đi được. ” Anh xoa đầu cô, “Ngoan, ngủ đi, anh giỏi nhất là tìm mèo. ”
Có tiếng gõ cửa.
"Anh đi mở cửa."
Quan Tinh Hòa cũng nhảy một chân ra cửa.
Ngay khi cánh cửa mở ra, một ông chú người nước ngoài có bộ râu nói bằng tiếng Anh, "Is it your cat?"
Phong Tín Tử đang giãy dụa lăn lộn trên tay ông ấy.
“Yes, yes. ” Quan Tinh Hòa vội vàng nhận lấy, cảm ơn liên tục.
Người chú nói, mình là gia đình ở lầu trên, buổi sáng lúc ra ngoài, thì thấy một con mèo đang làm ổ trước cửa nhà.
Trong nhà ông cũng nuôi một con mèo cái, biết chủ nhân của con mèo bị lạc cũng sẽ rất lo lắng, nên vội vàng ôm đến từng nhà để hỏi thăm.
Ông ấy là một người rất tốt bụng, ông ấy nói đang vội đi làm nên phải về trước.
Phong Tín Tử dường như biết mình ham chơi không ngoan, nên nhanh như chớp chui xuống gầm ghế sô pha, không dám ra ngoài nữa.
Hạ Chước thở dài, "Tìm được là tốt rồi."
“Vậy bây giờ anh không cần phải ra ngoài tìm mèo nữa, anh đi nghỉ ngơi đi. ” Quan Tinh Hòa đẩy anh vào phòng của mình “Phòng khách còn chưa trải giường chiếu, anh ngủ trên giường của em trước đi. ”
Trong phòng có nến hương, một mùi rất quen thuộc.
Hạ Chước đột nhiên nghĩ đến ngôi nhà nhiều năm trước anh đã từng ở cùng Quan Tinh Hòa, ở trong phòng cô, cũng có mùi nến thơm như này.
Mùi thơm nhẹ thanh khiết lưu lại trong không khí, Hạ Chước đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi.
Nhưng đó là giường của cô, mình... làm sao có thể?
“Anh đi tắm đi. ” Quan Tinh Hòa xoay người đắp chăn, màu đen xám của chăn bông khiến hai má cô càng thêm trắng nõn, “Mau lên. ”
Cô ngáp một cái, "Em cũng buồn ngủ quá, chúng mình cùng nhau ngủ đi."
“Không, không được. ” Hạ Chước quay người đi, “Phòng khách ở đâu? Anh đi dọn giường. ”
“Không được đi. ” Quan Tinh Hòa nắm lấy tay anh, cô biết Hạ Chước luôn là người bảo thủ ngay thẳng nên giọng nói của cô vô thức nhẹ nhàng, “Cùng lắm thì mỗi người một chăn. ”
Thấy anh vẫn không đồng ý, cô mím môi nói: "Chân em đau quá, nửa đêm muốn đứng dậy cũng không có ai giúp".
Giọng nói của cô gái nhẹ nhàng, như sợi tơ dài bằng lông vũ, từng sợi từng sợi chui vào lòng của Hạ Chước.
Anh do dự một chút, "Được."
Băng tuyết ngoài cửa sổ lặng lẽ tan chảy, lúc anh từ phòng tắm đi ra, Quan Tinh Hòa đang nằm trên giường đọc sách.
Ánh đèn sáng lấp lánh phản chiếu trên gò má cô, đôi mi dài của cô gái khẽ run lên, yên tĩnh và xinh đẹp lạ thường.
Hạ Chước có ảo giác, như thể cô đã trở thành vợ anh, vào ban đêm, cô lặng lẽ ngồi bên giường, đợi chồng đang tắm rửa.
Đầu tim như thắt lại, anh nhẹ nhàng xoay người lên giường.
"Công tắc đèn ở đầu giường, anh bấm đi."
Có một tiếng "cạch", căn phòng tối om.
Lúc này mọi giác quan dường như đều được phóng đại, hương hoa dành dành trên người cô gái quyện với mùi nến thơm thảo mộc, chậm rãi ung dung chui tới, Hạ Chước cảm thấy tim mình đập loạn xạ, một tiếng lại một tiếng, dần dần che phủ đi tất cả bất an và hoảng sợ trong mấy tiếng qua.
Cơ thể cứng ngắc của anh, cái chớp mắt đã mềm xuống hoàn toàn.
Nhưng trong giây tiếp theo, lưng anh đột nhiên thẳng băng.
Tay cô gái luồn vào trong chăn bông của anh, nhẹ nhàng vuốt v3 bàn tay anh.
"Anh ơi, em muốn anh nắm tay em ngủ."
Đây quả thật là muốn mạng anh.
Hạ Chước cảm thấy cô chỉ nhẹ nhàng nắm, máu toàn thân dồn dập xông về th@n dưới.
Nhưng anh không có cách nào để từ chối cô, Hạ Chước hít sâu một hơi gần như cam chịu, "Nắm đi."
“Anh phải nắm tay em chứ. ” Giọng cô nhẹ nhàng.
Anh khẽ cắn môi, trở tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô trong lòng bàn tay.
Không biết bây giờ là lúc nào, nhưng có tiếng chim hót nho nhỏ từ ngoài cửa sổ vọng vào.
Hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau trong bóng tối, trong màn đêm tĩnh mịch, Quan Tinh Hòa cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay anh đang từng chút từng chút chui sâu vào tim mình.
Cô chưa bao giờ cảm thấy an tâm như vậy.
"Anh ơi, anh rất quan trọng đối với em."
Một câu không đầu không đuôi của cô, khiến tâm trạng Hạ Chước chấn động, ngay cả hơi thở cũng vô thức trở nên nặng nề hơn.
"So với anh tưởng tượng, còn quan trọng hơn rất nhiều."
Tay anh bất giác run rẩy.
Tất cả bất an và lo lắng, hoảng sợ và e ngại, giống như tảng băng trong mùa đông giá rét từng chút bị đánh nát, tan thành nước ấm, và thấm vào trong chốc lát.
Rốt cuộc anh không thể kiềm chế được nữa, anh nâng chăn bông của cô, nghiêng người hôn lên môi cô.
Quan Tinh Hòa sững sờ một lúc, sau đó đưa tay ôm cổ anh.
Nụ hôn của anh bá đạo và điên cuồng, cuốn lấy môi lưỡi cô, dùng sức đến mức cô gần như có thể cảm nhận được mùi máu tươi.
Cô nhẹ nhàng vuốt v3 bờ vai anh, xẹt qua cánh tay rắn chắc của anh, và cởi từng cúc áo của anh.
Hàng cúc áo được cởi ra một chút, cô đưa tay vuốt v3 cơ bụng xuất sắc của anh, cảm nhận rõ ràng từng đợt rung động trong cơ thể anh.
Nụ hôn của anh dần lạc xuống, Quan Tinh Hòa nhẹ nhàng cong ngón chân lại.
Không giống như lần say rượu trước, mặc dù nội tâm cô ngại ngùng, nhưng cô lại mơ hồ mong chờ hơn.
Trên cằm anh có một chút râu ria, giống như một loại tình thú khác, khiến Quan Tinh Hòa ngứa ngáy cả người.
"Anh ơi"
“Hả?” Anh thở hồng hộc, hôn lên những nơi m3m mại đó.
Quan Tinh Hòa đột nhiên siết chặt tay, ngẩng đầu lên, thở hổn hển từng ngụm nhỏ.
Thời gian trong nháy mắt giống như bị kéo dài ra rất lâu, Quan Tinh Hòa ngước mắt lên.
Ánh sáng từ bên ngoài từng chút một chiếu vào, cô nhìn thấy cái cổ trắng nõn lạnh lùng, nổi lên vài đường gân xanh của chàng trai, bộ dáng vô cùng ẩn nhẫn.
Thở hổn hển, anh kéo quần áo của Quan Tinh Hòa lên từng chút.
Đêm nay, đã quá phóng túng, anh không thể tiếp tục như vậy.
"Anh ơi."
Cô phủ lên mu bàn tay anh, "Em..."
"Không được." Anh nghiến răng, "Còn chưa được."
Anh không thể làm điều này.
Mọi chuyện còn chưa giải quyết xong, anh còn chưa có được sự đồng ý của cha mẹ cô, thân mật sâu sắc như vậy, thậm chí không có một biện pháp an toàn nào.
Anh tình nguyện chịu đựng cũng không thể để cô chịu chút rủi ro nào.
Theo ánh nắng nhàn nhạt bên ngoài, anh nhìn thấy đôi má ửng hồng của cô gái, sự thân mật vừa rồi khiến toàn thân anh tê dại vì sung sướng.
Anh chạm vào má cô thương tiếc nói: "Ngoan, em ngủ trước đi".
“Vậy thì anh ôm em. ” Cô ấy nói với giọng ngang ngược.
Hạ Chước siết chặt tay, cô nằm trong vòng tay anh, mùi hương trên người cô chậm rãi xâm nhập vào trái tim anh.
Mùa đông tháng mười hai, toàn thân anh nóng bừng, bụng dưới như muốn bốc hỏa.
Quan Tinh Hòa dựa vào vai anh, dần dần bình tĩnh lại, cơn buồn ngủ ập đến, cô chìm vào giấc ngủ mơ màng.
Không biết qua bao lâu, cô cảm thấy nguồn hơi ấm đột nhiên rời đi.
“Anh đi đâu vậy?” Cô mơ mơ màng màng nắm tay anh không buông, nhưng chỉ nghe thấy anh giống như nghiến răng nghiến lợi nói, “Đi toilet."
Cứ ôm như thế này, anh thực sự không nhịn được nữa.
← Ch. 64 | Ch. 66 → |