Truyện:Hai Ta Kết Hôn Sao - Chương 36

Hai Ta Kết Hôn Sao
Trọn bộ 54 chương
Chương 36
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Các ngươi..." Tiểu đệ hướng dẫn rốt cục không thể nhịn được nữa, nước mắt lưng tròng nhìn hai người, "Thật là quá đáng! Ta không làm nữa!" Vung tay, bước chân rời khỏi.

Lúc này, người ở cửa hàng này cũng sốc.

Quản lý tiệm châu báu rốt cục bị kinh động, "Tiên sinh, nếu như ngài đối với cửa hàng chúng ta có cái gì không hài lòng có thể nói ra."

"Không có gì không hài lòng." Triệu Noãn Noãn mở miệng.

Còn nói không có gì không hài lòng! Cũng mới làm cho tiểu đệ hướng dẫn mua kia tức giận bỏ đi, khó thể là đang hài lòng?"Xin hỏi các ngươi muốn một chiếc nhẫn như thế nào?"

Triệu Noãn Noãn không nói tiếng nào nhìn mắt Xán Xán, "Để vợ ta quyết định."

Nguyên lai là như vậy a! Quản lý nhất thời có chút bừng tỉnh đại ngộ, xem ra quyết định ở trong tay vị khách nữ này, cho nên nở một nụ cười đi lên trước, "Vị phu nhân này, xin hỏi liệu ngài đã có sự lựa chọn chưa? Ta có thể lấy nhẫn ra cho ngài thử. Phu nhân? Vị phu nhân này? Quá..."

Phu nhân?

Xán Xán rốt cục từ trong trầm tư hồi thần lại, "Ngươi gọi ta cái gì?"

Quản lý vẻ mặt lúng túng, "Phu nhân, ta đang cùng ngài nói chuyện."

Sốc! Tại sao lại gọi nàng là phu nhân? Nàng còn rất trẻ tuổi cơ mà!"Cái kia... Ngươi có thể không nên gọi ta như vậy..."

"Kia... Vị phu nhân này, xin hỏi ngài đã vừa ý chiếc nhẫn nào chưa?"

Này không phải là vẫn như vậy sao!

Xán Xán như đưa đám nghiêm mặt, nhìn về phía Triệu Noãn Noãn, nhưng đáp lại là một bộ mặt việc không liên quan đến mình, đang nhìn nhìn quản lý kia ánh mắt mong đợi. Thôi, nàng tự chịu nhục một hồi, "Kia... Vậy ngươi tùy tiện giới thiệu cho ta một chút xem sao..."

Quản lý khóe miệng co giật một chút, tiểu đệ hướng dẫn ở một bên cơ hồ gặp trở ngại.

Thì ra là vị này vẫn không nghe giới thiệu mới vừa rồi a!

Bởi vì Xán Xán cuối cùng trong trạng thái từ Hỏa tinh trở về Địa Cầu, quá trình chọn chiếc nhẫn rốt cục giống như chưa có chuyện như vậy.

Bất quá... Xán Xán nhìn chiếc nhẫn trong quầy, chân mày nhíu lại càng ngày càng gấp, không nhịn được duỗi ngón tay ra bắt đầu đếm mấy chữ số "0" liên tiếp phía sau.

Một, hai, ba, bốn... Rốt cục nàng ngẩng đầu, đôi mắt – trông mong nhìn Triệu Noãn Noãn, nhẹ giọng nói, "Chúng ta có thể... Mua bạc a..."

Bên cạnh có tiếng cười trộm, Triệu Noãn Noãn vô cùng quẫn bách, "Bảo ngươi chọn thì cứ chọn đi, đừng nói nhảm!"

Được rồi, Xán Xán không thể làm gì khác hơn là quay đầu lại tiếp tục đếm số "0″, mặc niệm, tìm cái có ít số "0" nhất để mua...

Cuối cùng, đương nhiên là không thể mua cái có ít số nhất!

Một ngón tay thon dài của Triệu Noãn Noãn, chỉ ở trên một đôi nhẫn cưới đắt tiền nhất, một đôi mà vừa rồi ánh mắt Xán Xán dừng lại lâu nhất.

"Cái này... Quá mắc!" Xán Xán ở một bên kéo ống tay áo Triệu Noãn Noãn, liều mạng lắc đầu.

Triệu Noãn Noãn nghiêng qua nàng một cái, không đáp lời, phối hợp cầm lấy một trong hai chiếc nhẫn nói, "Đeo lên thử một chút."

Đừng! Đeo lên thứ đồ mắc như vậy ngón tay sẽ rụng mất, Xán Xán theo bản năng mà đem tay lui lại phía sau.

"A!"

Sau một khắc, tay trái bị hắn chế trụ thật chặt, kéo đến phía trước.

"Để ta, để ta tự mình mang vào..." Lời nói ra khỏi miệng trở nên lắp bắp.

"Chớ lộn xộn!" Câu nói đầu tiên đã đem tất cả những lời nàng muốn nói kế tiếp đều nuốt trở về.

Triệu Noãn Noãn một tay cầm chiếc nhẫn, một tay nhẹ nhàng nắm được ngón áp út của nàng, vẻ mặt thật tình nghiêm túc, phảng phất nét mặt đang làm một loại tác nghiệp cẩn thận, ánh mắt chuyên chú làm cho tâm Xán Xán tâm không giải thích được điên cuồng nhảy lên.

Rõ rang là giả, tại sao trong lòng nàng đầy hy vọng rằng hết thảy đây cũng thật sự?

Không thể! Tuyệt đối không thể có ý nghĩ như vậy!

Nàng chợt rút tay về, ở mọi trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người tông cửa xông ra, lấy tốc độ bình sinh nhanh nhất biến mất ở trong tầm mắt của mọi người.

"Tiểu thư! Ngươi còn chưa trả tiền đâu!" Quản lý muốn ngăn trở, lại bị Triệu Noãn Noãn dùng thẻ tín dụng đỡ.

"Chiếc còn lại đây, gói lại cho ta."

Sau đó, ánh mắt của hắn hướng về phía cửa, bỗng nhiên trở nên ưu thương.

Xán Xán, có một số việc ngươi nhất định phải tự mình hiểu ra...

*****

Xán Xán lớn như vậy, lần đầu phát hiện mình có thể chạy trốn nhanh như vậy. Chờ đến lúc hoãn quá thần lai, đã cách tiệm châu báu kia hơn ba con đường.

Nàng dừng bước lại, lúc này mới cảm thấy cặp chân nặng như chì, đã sớm mệt mỏi thở hồng hộc. Mới mùa xuân, nhưng trên trán xuất hiện những hạt mồ hôi, đưa tay muốn gạt đi, bỗng nhiên, nàng giật mình.

Trên ngón tay trái mới vừa rồi Triệu Noãn Noãn thay nàng đeo chiếc nhẫn lên.

Hù dọa! Chạy trốn quá nhanh, đã quên mất chiếc nhẫn vẫn còn mang trên tay mình! Vừa liên tưởng đến mình mới vừa chạy như điên trên đường, làm sao cảm thấy giống như là vừa mới cướp tiệm châu báu a? -_- [] [] []

Nàng cứ như vậy vẫn ngẩn người nhìn chiếc nhẫn thật lâu, đưa tay muốn tháo nó ra, đầu ngón tay mới đụng chiếc nhẫn rồi lại bỗng nhiên không nỡ, cho nên cứ như vậy ở nơi đó giằng co, không biết nên làm thế nào cho phải.

Hôm nay trời vốn âm u, từ khi nàng một mình chạy sau, mây đen lại càng dày đặc, không đầy một lát, một ít buồn bực là bầu trời bao la rốt cục phiêu khởi mưa bụi.

Một giọt mưa lạnh như băng bận rộn xẹt qua mặt nàng, Xán Xán rốt cục từ trong trầm tư hoãn quá thần lai.

Trời mưa rồi?

Nàng ngơ ngác nhìn trời, bốn phía người đi đường rối rít chuẩn bị khởi động áo mưa, duy chỉ có nàng, trừ trên tay là chiếc nhẫn này, không mang gì cả.

Nàng nghĩ trở về tìm Triệu Noãn Noãn, nhưng thấy không tốt, dù sao mới vừa rồi mình đột nhiên chạy đi, thật sự quá đường đột, nàng không biết phải giải thích thế nào? Muốn về nhà, nhưng trên người lại không có đồng nào. Mắt thấy, mưa càng ngày càng to, người đi đường bên cạnh vội vã, người nào cũng không chú ý tới một mình nàng cô linh đứng ở đầu đường.

Loại tư vị đứng ở đầu đường này, làm cho nàng bỗng nhiên rất có khát vọng lúc này có thể có người đứng ở sau lưng nàng, vì nàng mà che dù.

Bỗng nhiên, trên đầu thật sự có một chiếc dù che, bên tai truyền tới một thanh âm, "Tiểu thư, ngươi không mang dù sao?"

Chẳng lẽ thật sự nàng gặp được cái tình huống lãng mạn như trong tiểu thuyết thật sao? Xán Xán rất là kinh ngạc, vội vàng sửa sang lại đầu tóc rối bời, chậm rãi xoay người.

Người trước mặt này mặc dù không đẹp trai như Triệu Noãn Noãn, nhưng ít ra cũng không có thiếu lỗ mũi, hay thiếu con mắt nào, coi như cho qua đi! Quan trọng nhất là trong tay người ta đang cầm dù! Nhất thời Xán Xán rất là cảm động, xem ra giá thị trường của mình cũng không có kém như trong tưởng tượng!

"Xin chào... Ta quên mang dù..." Hai má ửng đỏ, ra vẻ kiều sáp.

"Đây!" Nam nhân đưa cho nàng một cây dù, khuôn mặt tươi cười dịu dàng, "Hai mươi đồng."

"Cái gì... Hai mươi đồng?" Xán Xán nhất thời không kịp phản ứng.

Người nọ nhất thời dừng cười, nói từng chữ một, "Tiểu thư, bây giờ trời đang mưa a! Một cái dù bán hai mươi đồng, đã rất rẻ a!"

Xán Xán đã hóa đá.

"Làm sao? Còn chê đắt? Vậy thì mười tám! Không thể ít hơn được nữa!"

Xán Xán mặt không chút thay đổi xoay người, bước nhanh về phía trước.

Phía sau, vị nhân huynh kia còn gọi theo, "Mười tám cũng còn chê đắt a? Ta cũng có thể bán mười năm! Thôi quên đi, quên đi, tôi sẽ giảm giá cho cô!"

Xán Xán tăng nhanh bước chân.

"Ai! Ngươi đừng chạy nhanh như vậy a! Mười đồng, mười đồng hãy cầm lấy đi..."

Sự thật chứng minh, trời mưa xuống gặp phải người xa lạ che dù cho, hắn rất có thể chỉ là người bán dù.

Không có dù che, không thể làm gì khác hơn là tìm chỗ tránh mưa, cũng may ven đường đúng lúc có một quán cà phê, trên cửa có một mái che. Xán Xán hướng tới đó, trên người đã bị mưa xối không ít, tóc ướt nhẹp dính trên mặt, đặc biệt chật vật.

"Uy uy uy, nói các ngươi đó! Đừng đứng ở cửa cản trở a! Đi qua chút, đi qua chút!"

Người nếu là xui xẻo, uống miếng nước cũng rắt kẽ răng. Có mấy người đứng ở cửa quán cà phê tránh mưa bị bà chủ la một tiếng, trên vẻ mặt tất cả đều là chán ghét, ai cũng không muốn phiền toái, có mấy người đã chuẩn bị xông vào trong mưa to lần nữa.

"Cửa này thuộc về công cộng, ngươi tại sao lại đuổi chúng ta đi a?"

Xán Xán đứng dậy, mặc dù một thân chật vật nhưng trợn mắt tương đối lớn, nàng đời này xem thường nhất là loại người có điệu bộ này!

"Ngươi nói cái gì đó? Đây cũng là cửa nhà hàng chúng ta, để cho các ngươi đứng nơi này tránh mưa, cửa hàng chúng ta làm sao mở cửa làm ăn a? Muốn tránh mưa, ngay cả tiền ly cà phê cũng không trả nổi, các ngươi làm nghề gì a?" Lão bản nương giọng nói đầy vẻ gây sự, những người chung quanh vốn định giúp đỡ Xán Xán lập tức rụt trở về, chỉ ở bên cạnh xem náo nhiệt.

"Ngươi này làm sao không nói đạo lý a? Cửa hàng ngươi nhỏ như vậy, chúng ta đứng ở bên cạnh, phiền gì đến ngươi?"

"Chính là phiền đến ta, sao nào? Sao nào?" Thân hình cao lớn của lão bản nương bước ra ngoài cửa một bước, Xán Xán chỉ có thể lui về sau một bước, nàng cứ như vậy bị buộc phải lui từng bước, tiếng mắng không ngừng.

*****

Mắt thấy, Xán Xán sẽ bị làm cho lui vào trong mưa, bỗng nhiên cánh tay bị người nào đó kéo lấy, rồi sau đó nàng bình yên được kéo vào một chỗ không có mưa.

"Cẩn thận, dính mưa có thể bị cảm lạnh." Thanh âm kia ôn nhu mềm mại, ưu nhã nhưng không mất đi vẻ chững chạc.

Xán Xán quay đầu, thấy Lạc Thiểu Tuấn mang mắt cười, hắn đổi một bộ gọng kiếng vàng, đang mặc chiếc áo lông màu trắng xanh cổ chữ V, tùy ý phối hợp với một cái quần jean màu xám tro, mặc dù đơn giản nhưng đập vào mặt một trận gió nhẹ nhàng khoan khoái, làm cho người ta không khỏi hai mắt tỏa sáng.

Không nghĩ tới, duới tình huống như thế này lại gặp hắn, Xán Xán nhất thời có chút lúng túng.

Lão bản kia thấy đối phương có thêm một người, có chút chột dạ, nhưng cố ý vuốt tay áo, ngăn tiếng hô, "Có người hỗ trợ rất giỏi a? Nghĩ muốn gây lộn lão nương sẽ phụng bồi!"

Lạc Thiểu Tuấn không giận ngược lại cười, "Ngài hiểu lầm, chúng ta chỉ muốn uống ly cà phê."

Gây lộn sợ nhất gặp khuôn mặt tươi cười, gặp nụ cười này của Lạc Thiểu Tuấn, lão bản nương nhất thời cũng không biết phải làm gì cho đúng, đây là cái tình huống gì? Không phải là tới gây lộn sao?

Còn không kịp phản ứng, Xán Xán đã bị Lạc Thiểu Tuấn mang vào trong quán cà phê.

Hai người ngồi xuống gần cửa sổ, Lạc Thiểu Tuấn mở miệng trước, "Cô uống thứ gì?"

Gặp người ôn nhu như vậy hỏi mình, Xán Xán chợt nhớ tới mình không cẩn thận vứt bỏ tờ giấy nhỏ kia, nhất thời cảm thấy thật có lỗi.

"Không... Không cần..."

"Đừng khách khí với tôi?"

"Thật... Thật không cần..." Nàng bây giờ lúng túng muốn chết, sớm biết sẽ gặp hắn, mới vừa rồi cũng đừng có can thiệp vào, gặp mưa so với như bây giờ còn tốt hơn.

Ánh mắt Lạc Thiểu Tuấn buồn bả, vẻ mặt có chút ít bi thương, "Xán Xán, cô có phải đang lảng tránh tôi không?"

"Không có! Làm sao có thể!" Xán Xán cuống quít khoát tay, làm sao hắn lại nghĩ như vậy?

"Vậy... tại sao cô không gọi điện thoại cho tôi?"

"Đó là bởi vì... tôi..." Thôi, chết thì chết, "Thật xin lỗi! Tôi không cẩn thận đã làm mất tờ giấy ghi số điện thoại anh đưa! Tôi đi tìm Như Ngọc muốn hỏi, nhưng nàng cũng không có, cho nên... Cho nên không có điện thoại cho anh." Nàng nói xong, tiểu tâm dực dực nhìn Lạc Thiểu Tuấn.

Không nghĩ tới, Lạc Thiểu Tuấn nhìn nàng, ngược lại cười, "Cũng không phải là lỗi của cô, không cần phải xin lỗi."

Nàng nhất thời thở phào nhẹ nhõm, "Anh thật không tức giận?"

Lạc Thiểu Tuấn lắc đầu, "Nói rõ là được, tôi còn tưởng rằng..." Hắn dừng một chút, đổi đề tài, "Chúng ta uống một cốc café nhé, cô bị dính nước mưa, phải uống cái gì ấm áp dễ chịu mới được."

"Dạ!" Xán Xán cảm động, nguyên lai là mình quá hẹp hòi, Lạc Thiểu Tuấn một chút cũng không tức giận.

"Tôi muốn uống một tách Cappuccino." Xán Xán lúng túng cười cười.

"Một cốc café Italian espresso."

"Anh uống đắng như vậy a?" Xán Xán ngạc nhiên nhìn Lạc Thiểu Tuấn, nguyên tưởng rằng hắn là nam nhân như vậy hẳn sẽ thích cafe ngọt một chút.

Lạc Thiểu Tuấn cười cười, "Tôi không có thói quen uống ngọt."

Thì ra là như vậy! Xán Xán bỗng nhiên nghĩ đến Triệu Noãn Noãn, hắn vốn thích Cappuccino nhiều bọt sữa.

"Đang suy nghĩ gì đấy?"

"Không có gì." Xán Xán vì mình nhất thời thất thần mà cảm thấy lúng túng, liền cố ý gợi đề tài, "Đúng rồi, anh tại sao lại ở chỗ này a? Chỉ có một mình sao?"

Mắt hắn dưới gọng kiếng vàng nụ cười ưu nhã, "Ngồi máy vi tính thời gian dài, nên đi ra ngoài dạo một chút."

"Công việc của anh cũng phải ngồi máy vi tính thường xuyên sao?"

"Đúng, tôi làm việc trên mạng, cô cũng thường xuyên ngồi trước máy vi tính sao?"

"Dạ." Xán Xán gật đầu, "Bất quá tôi không có làm công việc gì, chính là ngồi ở nhà viết tiểu thuyết, nói khó nghe chút chính là ở nhà chờ xếp việc làm."

Lạc Thiểu Tuấn uống một hớp cà phê, "Thật ra thì như vậy rất tốt, tự do tự tại."

"Tự do thì tự do, nhưng cũng không thể cả đời ngồi ở nhà." Xán Xán đưa lên một cánh tay sờ cằm, nhìn mưa bụi bên ngoài, bỗng nhiên có chút mê man, ở trong nhà Triệu Noãn Noãn đã quen, nàng thiếu chút quên mất thực tế tàn khốc là mình đang thất nghiệp. Nàng cùng Triệu Noãn Noãn một ngày nào đó nếu có ly hôn a, đến lúc đó nên làm cái gì? Thử nghĩ xem cũng thấy thật là khủng khiếp...

"Cô cũng đừng quá lo lắng, nếu như cô không ngần ngại, công ty của chúng tôi đang cần một thư ký, có lẽ cô có thể tới thử một chút."

"Thật?" Xán Xán nhất thời hai mắt tỏa sáng.

"Dĩ nhiên, nếu như là cô, tôi nghĩ chúng ta nhất định sẽ hợp tác vô cùng ăn ý."

Xán Xán đỏ mặt lên, "Thật ra thì, tôi rất ngốc! Nếu là thật đi làm công việc kia, nhất định sẽ làm hư chuyện, sẽ lại làm phiền đến anh..."

"Một chút cũng không phiền." Lạc Thiểu Tuấn lắc đầu, "Chẳng lẽ... Cô không muốn cùng làm việc với tôi sao?"

"Tôi không phải là có ý này!" Xán Xán bận rộn khoát tay, làm sao hắn nghĩ nhiều như vậy?" Nếu như công ty của anh thật có chỗ trống, tôi rất muốn đi thử một chút, nhưng nếu như không được, anh nhất định phải nói với tôi, tôi không muốn làm cái loại chỉ dựa vào quan hệ để đi làm."

Lạc Thiểu Tuấn thoáng sửng sốt, "Được! Tuần sau cô bắt đầu đi làm nhé, băng qua bên kia đường là công ty mạng Chun Yu, cô có thể gặp tôi ở đó."

"Như vậy là được sao?" Này, công việc này có phải quá nhanh không?"Anh không cần thảo luận với ông chủ sao?"

"Tôi chính là tổng tài."

Sốc! Xán Xán nhìn ông chủ tương lai, yếu ớt nói, "Sao lại có thể thuê người như vậy?" Muốn thuê người thì cũng cần phải phỏng vấn chứ?

"Mới vừa rồi chính là phỏng vấn."

-_- [] [] []

Cứ như vậy, Xán Xán tìm hơn hai năm cũng không tìm được công việc, thời gian một ly cà phê bỗng nhiên rơi xuống một công việc!

Hai người trò chuyện, bất tri bất giác đã qua mười hai giờ.

"Ai nha! Ta phải đi!" Xán Xán vội vàng đứng lên, mới vừa rồi nàng bỏ Triệu Noãn Noãn chạy đi như vậy thật sự là không có đạo nghĩa, rồi hãy nói Triệu mụ mụ bảo bọn họ buổi trưa phải trở về, nếu không trở về, Triệu Noãn Noãn nhất định sẽ bị lão mẹ mắng.

"Không thể ngồi thêm một chút nữa sao?"

"Thật xin lỗi, tôi còn có chút việc."

Lạc Thiểu Tuấn cười cười, "Không sao, cô đi đi, nhớ sang tuần tới đi làm."

"Được! Gặp lại sau!" Nàng phất phất tay, đi ra ngoài.

"đợi một chút!" Lạc Thiểu Tuấn bỗng nhiên đuổi theo, "Dù, cô cầm lấy." Hắn đem cây dù nhét vào trong tay Xán Xán.

"Chuyện này làm sao có thể? Anh chỉ có một cái dù!" Xán Xán bận rộn cự tuyệt.

"Cầm lấy đi!" Lạc Thiểu Tuấn đè lại tay nàng, "Phòng làm việc của tôi ở phía đối diện, đi tới rất nhanh."

"Này..." Xán Xán do dự nhìn hắn, thái độ của hắn rất là kiên quyết, nếu như cự tuyệt nữa thật ngượng ngùng."Cảm ơn anh! Tôi đi!"

Nàng miễn cưỡng cầm dù, đi vào trong mưa.

Lạc Thiểu Tuấn mỉm cười đứng ở cửa quán cà phê đưa mắt nhìn nàng rời đi, hết thảy cũng bị nước mưa rơi xuống ngăn trở, nụ cười trên mặt hắn đột nhiên biến mất, chẳng qua là lẳng lặng, lẳng lặng nhìn mọi vật bị hơi nước bao phủ hết thảy...

Crypto.com Exchange

Chương (1-54)