Vay nóng Tima

Truyện:Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng - Chương 046

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng
Trọn bộ 114 chương
Chương 046
0.00
(0 votes)


Chương (1-114)

Siêu sale Lazada


"Ta...... Đau......" Thấy trong mắt Hoàng Phủ Tấn rõ ràng khẩn trương, mặc dù Tiểu Thiên không biết là nguyên nhân gì, chẳng qua là không muốn làm cho Hoàng Phủ Tấn sợ, cuối cùng vẫn là miễn cưỡng từ trong miệng nói ra hai chữ.

"Thiên Thiên, nàng ngoan nhé, cố chống đỡ một lát, ngự y sẽ tới ngay." Trong lúc vô tình, Hoàng Phủ Tấn đã đổi xưng hô, đến hắn cũng chưa từng phát hiện, mà Tiểu Thiên cũng chưa nhận thấy được.

"Được......"

"Cái đám ngự y đáng chết này sao lại chậm như vậy!" Hoàng Phủ Tấn khẩn trương quá thành nổi giận, đám ngự y đó nếu còn không qua đây, hắn nhất định sẽ hái đầu của bọn họ.

"Hoàng...... Hoàng thượng, ta...... Ta nhất định...... Sắp chết. Ôi

"

"Đứa ngốc này, ai nói nàng sẽ chết chứ." Lúc này Hoàng Phủ Tấn so với nàng còn khẩn trương hơn, hắn rất sợ, thời điểm này hắn cũng chưa từng thấy một người đau bụng bộ dạng sẽ bị hành hạ chết đi sống lại như vậy.

"Ta...... Ta còn tưởng rằng ta sẽ bị ngươi làm bất tỉnh...... Hôn quân .... Không...... Không nghĩ tới là bị đau sắp chết...... Dạ dày...... Đau đến sắp chết."

"Trẫm nói nàng sẽ không chết, có nghe không?" Thanh âm của Hoàng Phủ Tấn vang lên, nhưng ngay sau đó lại mềm nhũn ra, "Được được, nàng ngoan ngoãn nhé, đừng nói trước rủi như thế, tin tưởng trẫm, nàng nhất định sẽ không có chuyện gì."

Nói xong, đưa tay lên trán lau mồ hôi giúp nàng, thấy mặt nàng tràn đầy thống khổ, trong lòng Hoàng Phủ Tấn càng khó chịu.

"Ách......" Dạ dày lại một lần nữa hung hăng quất một cái, "Hoàng...... Hoàng thượng, ta rất...... Rất đau, Trời ơi~~ Làm sao bây giờ, hoàng...... Hoàng thượng." Nàng nắm tay Hoàng Phủ Tấn thật chặc, chỉ có như vậy, nàng mới có thể cảm nhận được an tâm.

Lồng ngực đau đớn làm cho nàng cảm giác mình cách cái chết càng ngày càng gần.

"Thiên Thiên, trẫm ở chỗ này, nàng đừng sợ." Hiện tại, Hoàng Phủ Tấn trấn an tâm tình bất an của nàng, hắn phát hiện mình cái gì đều không làm được, khẩn trương, sợ hãi chiếm cứ cả trái tim của hắn, "Thiên Thiên, không có chuyện gì, tin tưởng trẫm, không có chuyện gì đâu mà." Hoàng Phủ Tấn nắm chặc hai tay của nàng, lòng bàn tay đã sớm bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

"Ngự y! Ngự y!" Hoàng Phủ Tấn hướng về phía ngoài cửa rống lên, "Đáng chết, sao còn chưa tới!"

Hoàng Phủ Tấn nóng nảy, đời này cũng chưa qua một lần khẩn trương như hôm nay vậy

Hắn bị bộ dạng dáng vẻ này của Tiểu Thiên làm cho tay chân luống cuống.

*****

"Ách...... Hoàng thượng, ta......" Bị dạ dày hành hạ đau đến chết đi sống lại, Tiểu Thiên cảm giác được khí lực của mình càng lúc càng yếu dần, nhưng trận đau đớn kia lại giống như mãnh thú gặm thức ăn ở dạ dày nàng.

Đúng lúc này, ngự y cuối cùng đã bị Đóa Nhi lôi tới.

"Thần đến chậm, xin hoàng thượng thứ tội!" Ngự y run rẩy đi tới trước mặt Hoàng Phủ Tấn, quỳ xuống.

"Còn dài dòng cái gì, mau đến chẩn trị hoàng hậu." Hoàng Phủ Tấn cả giận.

"Dạ, dạ" Run rẩy đứng thẳng người, ngự y đi về hướng Tiểu Thiên, hắn làm ngự y nhiều năm như vậy, mặc dù biết hoàng thượng tính khí không tốt, nhưng cũng chưa từng nhìn thấy ánh mắt hoàng thượng như hôm nay, loại tức giận giết người này, hơn nữa là vẻ mặt khẩn trương như thế, ban đầu Thái Hoàng Thái Hậu nội thương phát tác hoàng thượng cũng chưa từng xuất hiện dáng vẻ như hôm nay.

Đưa tay bắt mạch Tiểu Thiên, thần sắc của hắn hơi sửng sờ, điểm này, làm cho tâm Hoàng Phủ Tấn lại một lần nữa nhói lên.

"Sao rồi?"

"Hoàng thượng, xin cho thần cho nương nương ngừng đau trước." Nhìn bộ dạng Tiểu Thiên đau đến chết như vậy, ngự y cũng không dám do dự nhiều, lấy ngân châm trong hòm thuốc ra, cẩn thận đâm vào dạ dày Tiểu Thiên cùng huyệt Bách Hội.

Mắt thấy vẻ thống khổ trên mặt Tiểu Thiên từ từ giảm bớt, sắc mặt cũng bắt đầu từ từ chuyển biến tốt, tất cả mọi người cảm giác thở nhẹ một hơi.

"Nương nương, ngài cảm thấy thế nào?" Ngự y mở miệng hỏi.

"Ừm, tốt hơn nhiều." Tiểu Thiên miễn cưỡng từ khóe miệng nở ra một nụ cười nhàn nhạt.

Ai ~~ Ngự y nếu đại giá trễ một chút, nàng có thể trực tiếp đi tìm ngự y của Diêm vương gia để chữa bệnh rồi.

Quả nhiên là thầy thuốc của hoàng đế, cứ cầm mấy cây châm, đâm mấy cái như vậy, bụng nàng đang đau liền dừng lại ngay.

"Ngự y, rốt cuộc chuyện gì xảy ra, dạ dày của hoàng hậu tại sao lại đau thành như vậy?" thanh âm trầm thấp của Hoàng Phủ Tấn vang lên ở bên cạnh Tiểu Thiên.

Tiểu Thiên nghiêng đầu, nhìn Hoàng Phủ Tấn nhíu chặc mày mang trên mặt mấy phần lo lắng.

Là nàng bị đau mắt đến mờ hay là hôn quân bị lương tâm cắn rứt, bắt đầu quan tâm tới lão bà xui xẻo là nàng?

Nhớ tới lúc trước ngự y vẫn chưa đến, trong lòng của nàng cảm giác mơ hồ đã nhận được mấy phần tâm quý. a

*****

Vừa rồi, lúc đang đau đớn, nàng không chú ý, bây giờ nhớ tới, những hình ảnh kia không ngừng hiện lên ở trong đầu của nàng khiến nàng tâm động, hôn quân ôm nàng, lau nước mắt cho nàng, lời nói nhỏ nhẹ an ủi nàng, tâm tình bất an khi nàng bị cơn đau hành hạ, nắm bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của nàng, cố gắng để cho nàng an tâm, mỗi một màn đều không ngừng tái diễn thoáng hiện ở trong đầu nàng, để cho trên mặt nàng thoáng qua từng trận đỏ ửng.

"Hồi hoàng thượng, nương nương không phải đau bụng bình thường, ở trong sách thuốc, được gọi là dạ dày gai (Tác giả: PS: đây là tác giả nói đại, các đồng chí đừng coi là thật), là một loại bệnh chứng cực kỳ hiếm thấy, theo thần hiểu rõ, trong mười vạn người, hoặc giả chỉ có một người có bệnh như vậy."

"Không phải là xui xẻo như vậy chứ." Cơn đau đã ngừng, Tiểu Thiên nói chuyện trở nên thoải mái hơn, nghe thái y nói như vậy, nàng không nhịn được mở miệng nói.

Nha Nha, nàng cũng quá xui xẻo đi, xuyên qua đã bị lão cha không thương, lão công không thương, hoàng hậu đã đủ xui xẻo rồi, không nghĩ tới loại bệnh lạ mười vạn phần mới có một này, nàng cũng đụng phải.

"Đúng vậy, nương nương, loại bệnh này là một loại tật bệnh di truyền cực kỳ hiếm thấy."

"Vậy nói như thế, cha ta cùng mẹ ta cũng có?"

"Có khả năng này, bất quá cũng có thể chỉ có ngài có, Thượng thư đại nhân cùng phu nhân không nhất định sẽ có." Thái y trả lời rất chuyên nghiệp.

"Trời ạ, bệnh di truyền này còn là loại bệnh di truyền ẩn tính nữa sao."

"Di truyền ẩn tính?" Thái y có chút không biết Tiểu Thiên đang nói cái gì.

"Ai nha, ngươi không hiểu đâu." Tiểu Thiên hiện tại đoán chừng là buồn bực thật muốn chết, tất cả xui xẻo của cuộc đời nàng nói không chừng đều tập trung ở chỗ này hết rồi.

"Chẳng lẽ loại bệnh này không cách nào trị tận gốc sao?" Hoàng Phủ Tấn nhìn dáng vẻ khổ não trên mặt Tiểu Thiên, hắn không nhịn được mở miệng hỏi.

Nghe Hoàng Phủ Tấn hỏi như thế, thái y nhíu mày suy nghĩ, cuối cùng, hắn lấy can đảm gật đầu một cái.

"Khởi bẩm hoàng thượng, bệnh này của nương nương nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nương nương chỉ cần để ình ăn uống bình thường, là được bình yên vô sự, nhưng một khi dẫn tới dạ dày đau, sẽ đau đến như vạn con kiến ăn mòn, thống khổ không chịu nổi, cho nên nương nương ngàn vạn lần không thể đói bụng." Vừa nói, thái y theo bản năng nhìn Tiểu Thiên một cái.

*****

"Con mẹ nó, xui xẻo quá đi." Tiểu Thiên không nhịn được thấp giọng mắng, hoàng hậu này đoán chừng đời trước làm chuyện thất đức quá nhiều, hoặc chính là Niếp Tiểu Thiên nàng đời trước làm chuyện thất đức nhiều.

Xác suất mười vạn phần có một cũng để cho nàng đụng phải, còn là "Tuyệt chứng" Nàng có muốn trị cũng không trị hết, muốn chết chết không xong, NND, một người cả đời đói bụng chết không quan hệ gì, còn nhịn đến một hai bữa, có giống nàng như vậy, đói một bữa liền đau đến mất cả mạng sống là sao chứ???

Còn có, cái gì gọi là"Dạ dày gai", bệnh bao tử, nàng làm bác sĩ nhiều năm như vậy, cũng chưa từng nghe qua loại bệnh di truyền này, Nha Nha, còn là một loại bệnh di truyền ẩn tính nữa, nếu nàng trở lại 21 thế kỷ đi, bệnh di truyền lịch sử này nói không chừng là một phát hiện kinh người.

Thật không biết nàng là xui xẻo hay là vận khí thật không tốt, loại bệnh quỷ quái này nàng còn có thể bị đụng phải, nếu thời cổ đại có thể mua vé số..., nàng lập tức chạy đi mua, nói không chừng còn có thể lập tức thành một phú ông gia tài bạc vạn nha ....

"Niếp Tiểu Thiên, ngươi dám không ăn cơm!" Tiểu Thiên đang suy nghĩ bị một tiếng rống giận dữ của Hoàng Phủ Tấn cắt đứt, "Trẫm không nuôi nổi ngươi sao? Ngươi lại dám không ăn cơm!"

"Ta...... Ta......" Tiểu Thiên đàng hoàng rụt cổ một cái, hôn quân này bản tính đã trở lại.

Ai

Vậy mà ban nãy nàng còn cảm kích hắn muốn lấy thân báo đáp đây.

Phi phi! Lấy thân báo đáp, những lời này tuyệt đối không thể nói lung tung! Lời trẻ dại không tính!Lời trẻ dại không tính!

Nha, gả cho hôn quân này, đời trước nàng đã "Tạo nghiệp" rồi, nếu lại lấy thân báo đáp mà nói..., đời này của nàng còn có thể sống nữa sao?

Thật không biết hôn quân này là ai, âm tình bất định, vừa bắt đầu ôn nhu như vậy, ôn nhu thiếu chút nữa làm cho nàng cảm động, hiện tại nàng vừa mới khỏe lại không được mấy phút, hôn quân này lại mắng nàng.

Không ăn cơm liên quan gì đến hắn, bị dạ dày đau hành hạ đến chết đi sống chính là nàng cũng không phải là hắn, hắn sao lại phung phí sức lực!

Khó chịu bĩu bĩu môi, Tiểu Thiên cúi đầu, mặt dáng vẻ bực bội.

"Ngươi còn không phục lắm có phải không?" Cơn giận của lại Hoàng Phủ Tấn dâng trào, nữ nhân chết tiệt này, ăn cơm không ăn, mắng nàng còn dám ra bộ dạng không phục này.

"Không có...... Không có mà." Mặc dù nàng quả thật không phục lắm, nhưng, đánh chết nàng cũng không thừa nhận.

"Không có? Trẫm xem ngươi trong lòng rất khó chịu!"

*****

"Cái đó..., Ngươi có cần thiết phải rống to như vậy không?" Nàng gãi gãi đầu, vẻ mặt hận không thể đi tìm) chết, hôn quân này khi còn bé bà vú tuyệt đối là Big Mac, cho hắn uống nhiều sữa, mới có thể để cho thanh âm của hắn có lực xuyên thấu như vậy.

"Trẫm không nuôi nổi ngươi sao?" Thanh âm Hoàng Phủ Tấn vẫn không hề giảm lại chút nào, nữ nhân này lại dám không ăn cơm. Nhớ tới bộ dạng nàng đau bụng bị hành hạ đến chết, cơn tức giận của hắn lại tới, lửa giận thay thế vẻ khẩn trương cùng lo lắng lúc trước, hắn lúc này chỉ hận không đem đầu nữ nhân chết bầm này chẻ đôi ra, xem thử bên trong đầu nàng là đang chứa cái gì.

TMD, hôn quân này lại quát nàng. Nàng có trêu chọc hắn sao?

Cũng không phải là nàng gọi hắn tới nha, giả trang làm người tốt được một lúc, giờ thì lai hiện nguyên hình rồi.

Ai bảo hắn tới, nàng cũng không có xin hắn a.

Được rồi, được rồi. Nàng thừa nhận, ngay tại thời điểm hôn quân xuất hiện, nàng thật cao hứng, rất cảm động, nhưng hôn quân này sao lại không thể kiên trì đây.

Hắn không thể làm người tốt tới cùng sao?

Tiểu Thiên trong lòng khó chịu gay gắt, làm người khó khăn, làm nữ nhân càng khó hơn, làm nữ nhân gả cho hôn quân tính tình so với Trương Phi còn nóng nảy hơn, lại còn không biết cuộc sống của mình dưới mắt hắn còn được bao lâu thì lại càng khó khăn hơn.

Ai, ai, ai, làm người xui xẻo giống nàng như vậy, cũng coi là một loại trải nghiệm cuộc sống của người xui xẻo đi.

"Nuôi......Nuôi được rất tốt, nhất định nuôi được rất tốt, lượng cơm ta ăn không lớn lắm, nhất định là nuôi được rất tốt" Nhìn lửa giận trên mặt Hoàng Phủ Tấn đủ lớn để đem nàng đốt trụi, Tiểu Thiên lập tức thức thời gật gật đầu.

Nhìn Tiểu Thiên bộ dáng thành thành thật thật, khẩu khí Hoàng Phủ Tấn liền trở nên mềm nhũn, tận lực khắc chế tâm tình của mình, hắn nhẹ giọng hỏi: "Tại sao không ăn cơm?"

"Hửm?" Tiểu Thiên ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Tấn, nàng không hề nghĩ qua Hoàng Phủ Tấn sẽ hỏi như thế, trong lúc nhất thời không biết trả lời như thế nào.

Tại sao nàng không ăn cơm? Cái này phải nên nói như thế nào mới đúng? Bởi vì nàng bị hôn quân làm cho không có tâm tình? Còn là bị lời nói của hôn quân đâm cho bị thương?

Ta khinh! Nếu là nói những lời như vậy, không chừng còn làm cho hôn quân hiểu lầm nàng là yêu thầm hắn lâu rồi, nói không chừng còn không biết cái đuôi rồng còn vểnh lên tới đâu. Càng thêm không làm được chính là, hôn quân này nói không chừng còn vụng trộm cười nhạo nàng "Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga" đó.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-114)