Vay nóng Tima

Truyện:Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng - Chương 047

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng
Trọn bộ 114 chương
Chương 047
0.00
(0 votes)


Chương (1-114)

Siêu sale Lazada


"Niếp Tiểu Thiên!" Thấy nàng lại ngây ngẩn cả người, Hoàng Phủ Tấn tính khí lửa bạo lại nổi lên, ảnh hưởng của hắn đối với nàng có phải là quá nhỏ rồi, để cho nữ nhân này động một chút là bỏ rơi hắn, động một chút là thất thần.

"Cái đó......" Nàng nuốt một ngụm nước bọt.

Chuyện gì đã xảy ra a, nàng cũng chỉ là một bữa không ăn thôi mà, hắn hỏa khí làm gì mà tuôn lớn vậy. đời này hắn không thể nói chuyện bình thường một chút sao? Còn dám nói đây chính là biểu hiện bình thường nhất của hắn?

Haylà, ngày nào đó hắn mà không hướng nàng hò hét, ngày đó không chừng đúng là không bình thường, huống chi, nàng thật đúng đã thấy vẻ mặt không bình thường của hôn quân hắn mấy lần- cũng chính là thời điểm hắn ôn nhu.

Nhìn bộ dạng lửa hỏa này của hôn quân, giống như là muốn đem Vũ Phượng Cung này thiêu hủy đi.

Vũ Phượng Cung của nàng nếu như bị hắn đốt, nàng không phải là phải ngủ ngoài Ngự hoa viên sao? Nàng cũng không trông cậy vào hôn quân này có lương tâm mà đem Vân Tiêu Cung nhường lại cho nàng ở.

"Trả lời trẫm!" Niếp Tiểu Thiên đáng chết, thế nhưng lại trước mặt hắn thất thần.

"Bởi vì...... Bởi vì cái đó........ Ta cũng không biết" Đàng hoàng cúi đầu, nàng không dám nhìn thẳng Hoàng Phủ Tấn một cái, tay len lén bưng kín lỗ tai, nàng biết hôn quân này lại bắt đầu muốn rống giận.

Quả nhiên———-

"Niếp Tiểu Thiên!"

"Có mặt!" Nha, nguy hiểm thật, may nhờ nàng tự nhiên biết trước đem lỗ tai bịt kín lại, nếu không, lỗ tai này nói không chừng sẽ bị hôn quân này rống cho điếc a.

"Ngươi..........." Hoàng Phủ Tấn tức giận muốn hộc máu. Hắn ban đầu tại sao lại đồng ý cưới nữ nhân này, hiện tại thì tốt rồi, cùng nàng chung đụng càng lâu, hắn lại càng phát hiện mình đối với nữ nhân này là càng ngày càng không có biện pháp.

"Hoàng thượng, ngài đừng cứ mãi rống lên với ta vậy chứ" Tiểu Thiên làm bộ vô tội trừng mắt nhìn Hoàng Phủ Tấn, vì ngăn cản cái cổ kia lại muốn rống nàng, nàng lập tức trước khi hắn kịp mở miệng giành nói trước: "Dạ dày của ta vừa mới không đau, ngài cũng không thể làm cho trái tim ta bị rống đến bệnh chứ. Nếu không ngươi có thể phải phụ trách ta cả đời, như vậy đối với ngươi, đối với ta đều không tốt, cuối cùng vẫn là ngươi tương đối thảm." Những lời cuối cùng này của Tiểu Thiên là cố nói cho Hoàng Phủ Tấn nghe.

Dù sao hôn quân này ghét nàng, nếu hắn biết là hắn đem nàng rống cho đến nỗi bị bệnh, hắn phải chịu trách nhiệm cả đời......, Đoán chừng, hắn coi như rất muốn rống, cũng phải cố nén lại.

*****

" Ngươi, nữ nhân này......" Nghe Tiểu Thiên nói như vậy, lại nhìn thấy nàng một bộ dạng thiện lương vô tội, hỏa khí của hắn cũng không có cách nào tăng lên.

Bấc đắc dĩ lắc đầu cười khổ mấy cái, hắn cũng không có mắng nàng nữa.

"Ngươi xem ngươi nha, cười lên thật dễ nhìn" Nhìn Hoàng Phủ Tấn cười, Tiểu Thiên trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Ai da, thật là nguy hiểm. Hôn quân này nếu còn tiếp tục hướng nàng rống, không khéo ngày mai sẽ là tang lễ của nàng a.

Bất quá hôn quân này đúng là tâm tình bất định, vừa mới còn một bộ hận không thể thiêu rụi Phương Vũ cung của nàng, hiện tại lại cười.

Bậy bạ quá, cười mà cũng phải đẹp mắt như vậy sao? Không phải rõ ràng hắn đang câu dẫn nữ nhân sao?

Khó trách bình thường muốn nghiêm mặt. dù sao hắn nghiêm mặt đã có nhiều nữ nhân như vậy si tình, nếu là cười nhiều, nói không chừng hắn sẽ bị một bầy nữ nhân kia đè chết.

Nha, hắn thật đúng là không thể cười nhiều!

Hoàng Phủ Tấn bởi vì những lời giống như khen ngợi của nàng mà không khỏi nhếch khóe miệng lên, chẳng qua là nhìn bộ dạng của nàng một lát liền cau mày, một lát lại có dáng vẻ khinh thường, hắn suy đoán nữ nhân này lại đang nghĩ đến linh tinh cái gì nữa đây.

"Ngươi lại đang có mưu đồ quỷ gì đây?" Ngồi vào bên cạnh nàng, Hoàng Phủ Tấn không nhịn được mở miệng hỏi.

"Ta......" Tiểu Thiên đang muốn trả lời, lại thấy trước mặt thái y cùng Đóa Nhi một bộ dáng muốn cười mà không dám cười, nghẹn đến đỏ mặt.

Hai người kia đụng phải chuyện gì tốt mà cười đến như vậy?

Không phải là bởi vì hôn quân mắng nàng, bọn họ lại có chút hả hê mà cười như thế. Hai người này thật là quá đáng a, thấy Hoàng Hậu nương nương nhà bọn họ bị Hoàng đế tiểu tử của bọn họ rống đến muốn ngã bệnh, bọn họ lại còn đứng đó mà cười.

Hai người kia a, thật là........... loại hành vi này nhất định phải đánh phủ đầu trước mới được.

"Đóa Nhi, ngươi cùng Ngự Y đi xuống trước, ta cùng Hoàng thượng có chuyện bí mật cần nói" Tiểu Thiên uyển chuyển gọi Đóa Nhi bọn họ ra ngoài, nhưng mà những lời nói này lọt vào tai người bên cạnh lại là vô cùng mập mờ.

Hoàng Phủ Tấn hơi sững sờ, nghiêng đầu nhìn Tiểu Thiên một cái, mà Đóa Nhi cùng ngự y tự ình là thông minh, cho là Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương cần có một chút chuyện phu thê tư mật, tất cả đều thức thời gật đầu rời đi.

"dạ, Thần cáo lui"

"Nô tì cáo lui"

Nói xong, hai người nhìn nhau mập mờ cười một tiếng, lui ra ngoài.

*****

Đợi sau khi Đóa Nhi cùng Ngự Y đi xuống, Hoàng Phủ Tấn nghiệng đầu nhìn nàng, mở miệng hỏi: "Ngươi muốn cùng Trẫm nói chuyện bí mật gì?"

"Thật ra thì cũng không phải là bí mật nữa" Dạ dày không đau, Tiểu Thiên xem ra đóng miệng một buổi chiều, giờ lại bắt đầu nhiều chuyện.

"Được, vậy ngươi nói xem cái bí mật mà ngươi vừa bảo không còn là bí mật nữa rốt cuộc là cái gì?" Hoàng Phủ Tấn ngồi bên cạnh nàng, một bộ dạng rất chi là hăng hái hỏi.

"Chính là........" Đổi tư thế, nàng đem mình chuyển qua bên cạnh Hoàng Phủ Tấn, cùng hắn tham thảo một vấn đề mà nàng cảm thấy thập phần hứng thú.

"Ừ, ngươi cứ nói."

"Hoàng thượng, ngươi có nhớ ta từng nói hay không, con người ngươi dáng dấp đẹp như vậy, đơn giản là hiện tại muốn buộc tất cả nam nhân đi tự sát sao?" Nói đến đây, nàng vẫn có chút nổi giận, ngay tại thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy yêu nghiệt này, nàng còn thật sự khen hắn một câu, tiểu tử này lại vẫn mắng nàng háo sắc, còn muốn mang nàng kéo đi ngũ mã phanh thây!

Nghĩ lại một chút, lúc ấy mình thật là mạng lớn, chứ vô duyên vô cớ bị hôn quân này phanh thây, thật là vô tội oan uổng a.

"Ừ, ngươi thật sự đã từng nói như vậy." Hoàng Phủ Tấn gật đầu một cái, lúc ấy nữ nhân này ở trước mặt hắn không chút nào suy nghĩ nói ra, phản ứng duy nhất của hắn chính là cảm thấy nữ nhân này thật không biết xấu hổ, nhưng bây giờ nghe, lại làm cho hắn có một cảm giác khác thường kì lạ.

"Ngươi nói một người đàn ông nhìn đẹp mắt như ngươi vậy làm gì?" Tiểu Thiên mặt không đồng ý nhìn Hoàng Phủ Tấn, "Mang đến cho nữ nhân chơi sao? Ta cảm thấy cũng không cần phải như vậy a, ngươi là Hoàng đế nha, có quyền có tiền, tùy tiện đứng trong một đám người, cho dù ngươi có xấu xí, là nữ nhân đều sẽ chọn ngươi, đúng không? Ngươi nói, ngươi có cần thiết phải nhìn đẹp mắt như vậy nữa không? Có quyền, có thế, có tiền, có sắc, ngươi chiếm hết toàn bộ, ngươi nói ngươi như vậy, nam nhân khác làm thế nào để sống? Ngươi không phải là buộc bọn họ tự sát là cái gì?" Tiểu Thiên một hơi quở trách hắn, hi vọng hôn quân này có thể có chút áy náy, có chút khiêm tốn, không ngờ lại gặp một Hoàng Phủ Tấn thô bạo.

"Niếp Tiểu Thiên, cái gì gọi là trẫm có cần phải lúc nào cũng đẹp mắt như vậy? Dáng dấp đẹp mắt không lẽ là lỗi của trẫm sao?" Hoàng Phủ Tấn hung hăng vỗ một cái vào đầu của nàng, trong mắt lại thoáng qua một tia cười khó nén.

Nữ nhân này lại hào hiệp trượng nghĩa quở trách hắn như vậy, lại là bởi vì dáng dấp hắn đẹp mắt? Hắn thực sự là lần đầu tiên nghe được có người nữ tử vì bộ dáng đẹp mắt của hắn mà chỉ trích hắn.

*****

Vuốt vuốt đầu bị Hoàng Phủ Tấn đánh có chút đau, nàng tiếp tục nói: "Mặc dù nguyên nhân không hoàn toàn do ngươi, nhưng ngươi lại là nguyên nhân trực tiếp khiến bọn họ tự sát, may mắn là ngươi cả ngày lẫn đêm đều ở trong cung, trong cung ngoài ngươi ra cũng chưa có nam nhân nào khác, nếu không sẽ làm cho hoàng cung thây chất đầy đồng, ngươi biết không?"

Bộ dáng thập phần nghiêm túc này của Tiểu Thiên làm cho Hoàng Phủ Tấn bật cười: "Có cần khoa trương như vậy không?"

"Ngươi xem ngươi kìa, thế mà còn cười được." Tiểu Thiên mặt bất mãn nhìn Hoàng Phủ Tấn, "Hoàng thượng". Vì càng muốn theo sát Hoàng đế biểu đạt quan điểm của mình, Tiểu Thiên càng dựa vào gần Hoàng Phủ Tấn, "Hoàng thượng, ngươi không biết khi ngươi nở nụ cười lực sát thương so với khi ngươi hung hăng muốn giết người càng lớn hơn sao? Lúc ngươi cười, nam nhân tự sát, nữ nhân thì bị nụ cười của ngươi giết chết".

"Vậy sao ngươi còn sống tốt như vậy?" Hoàng Phủ Tấn che miệng ho nhẹ mấy tiếng, trong mắt khó nén nụ cười, nữ nhân này, thật đúng là có bản lãnh làm người ta không thể tức giận khó trách Hoàng tổ mẫu thích nàng như vậy, xem ra cũng không hẳn là không có lí do.

"Ta à?" Nhắc tới chuyện này, Tiểu Thiên lộ ra vẻ mặt tương đối đắc ý, "Định lực của ta tương đối tốt, hơn nữa, số lần mà hôn quân ngươi cười với ta cũng không nhiều, mà coi như có cười, cũng là nụ cười nhạo báng khi dễ, cái này bản chất cũng không giống nhau, ta làm sao dễ dàng bị mê đắm như vậy chứ? Chẳng lẽ ta lại dễ dàng bị sắc đẹp mê hoặc hấp dẫn sao?"

"Theo tình hình trước mắt mà thấy, quả thật không dễ!" Trong mắt Hoàng Phủ Tấn tràn đầy nụ cười, ngược lại hắn muốn nghe thử xem nữ nhân này còn có thể nói ra được chuyện gì. Vậy mà còn ‎tự nói mình không dễ dàng bị sắc đẹp hấp dẫn? Không biết là ai nguyện ý bỏ ra hai vạn lượng trên người một nữ nhân vậy nhỉ?

"Đó là đương nhiên" Nghe Hoàng Phủ Tấn nói như vậy, Tiểu Thiên càng thêm đắc ý, nhưng cũng không kéo dài bao lâu, nàng lại bày ra một bộ dạng thập phần nghiêm túc, "Nhưng hoàng thượng nè, may nhờ con người của ngươi khuyết điểm còn nhiều hơn so với ưu điểm, nhất là tính khí của ngươi không phải người bình thường có thể chấp nhận được, âm tình bất định, khí trời thay đổi cũng không nhanh bằng ngươi trở mặt nha......"

"Niếp Tiểu Thiên, ngươi nói Trẫm đã quá dễ dãi với ngươi rồi có phải không?" Hoàng Phủ Tấn nghiêm mặt, nữ nhân này thật đúng là được voi đòi tiên, xem ra thật đúng là không thể cấp cho nàng sắc mặt dễ nhìn được mà.

*****

"Không...... Không phải là mới nói một câu sao." Nàng vô tội rụt cổ nhìn hướng Hoàng Phủ Tấn, trong lòng vô cùng khó chịu. Người này a, lúc khen hắn giống như vuốt mông ngựa cười híp mắt, vừa nói đến khuyết điểm của hắn, hắn liền trưng ra bộ mặt đen thui, rõ ràng là ngụy quân tử, chỉ cho người ta khen hắn chứ không cho phép người ta nói hắn.

"Được, vậy ngươi nói tiếp đi." Hoàng Phủ Tấn hai tay vòng ngực tựa vào đầu giường nhìn về phía nàng.

"Thật có thể nói sao?" Mắt Tiểu Thiên lập tức sáng lên.

"Niếp Tiểu Thiên!" Hoàng Phủ Tấn nhíu mày, nhìn nàng hai mắt tỏa sáng khi nói đến khuyết điểm của hắn, tựa hồ hắn là một trượng phu có nhiều tội ác tày trời đang chờ nàng phê phán, "Vừa nói đến khuyết điểm của Trẫm, ngươi sẽ vui vẻ có phải không?"

"Ta......" Cắn môi dưới, Tiểu Thiên rất muốn trả lời đúng vậy, nhưng căn cứ vào tình hình bạo quân trước mắt, sắc mặt có thể như có mưa to bão lớn bất cứ lúc nào, nàng đành làm trái lương tâm lắc đầu một cái.

"Ngươi không phải là rất muốn nói sao?" Nhìn nàng bày ra vẻ mặt thống khổ khi làm trái lương tâm, trong mắt Hoàng Phủ Tấn lại một lần nữa lộ ra nụ cười.

"Ngươi lại không để cho ta nói." Nàng khó chịu bĩu môi, thấp giọng lầu bầu.

"Trẫm cho ngươi nói!"

"Thật......" Tiểu Thiên kích động muốn bò dậy, nhưng khi vừa tiếp xúc với ánh mắt cảnh cáo của hắn, nàng đành bất đắc dĩ thu lại cảm xúc, "Được, ta không nói".

Tên ngụy quân tử này, ngoài miệng để cho nàng nói, trong ánh mắt lại rõ ràng mang theo cảnh cáo.

"Thật không nói sao?". Hoàng Phủ Tấn nhướng mày, nhìn nàng bày ra bộ dạng rất không tình nguyện, hắn rất muốn cười, nhưng vẫn đem nụ cười ẩn trở về.

Tiểu Thiên vốn định gật đầu, nhưng cuối cùng, nàng còn chưa chết tâm, nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn đưa ra một ngón tay, mở miệng nói:" Ta có thể nói thêm một câu nữa hay không? Chỉ một câu nữa thôi." Nha nha, câu sau mới là trọng điểm. Tiểu Thiên nghĩ trong lòng, đối phó với hôn quân tâm tình bất định chỉ có hướng dẫn hắn từng bước mới được.

"Được, ngươi nói thử xem." Hoàng Phủ Tấn gật đầu đồng ý. Hắn cũng rất muốn biết nếu nàng " Nói thêm câu nữa" có thể nói cái gì đây.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-114)