← Ch.044 | Ch.046 → |
"Mẹ, con thật không thích sống ở chỗ này, con một chút cũng không thích làm hoàng hậu đâu, mẹ, co rất nhớ nhà."
Đầu tựa vào gối khóc thật lâu, đến khi trong dạ dày co rút đau đớn một trận, nàng mới ngừng lại.
"Ui da——" che dạ dày, Tiểu Thiên tựa đầu vào gối, chân mày nhăn lại bởi vì một trận đau đớn kịch liệt dâng lên từ dạ dày.
"Kỳ quái, sao dạ dày lại đau như vậy?" Nàng lập tức tự nghĩ dạ dày của mình là rất tốt, đi tới nơi cổ đại này chim không đẻ trứng, cũng chưa bao giờ đau đớn kịch liệt như hôm nay, loại đau này có chút vượt quá tưởng tượng của nàng, tựu hồ mấy trăm con kiến gặm nuốt dạ dày của mình, nàng đau đến ngã lật ở trên giường.
"Ách......" Dạ dày đau đớn càng ngày càng kịch liệt, ngay cả trán cũng từ từ toát ra mồ hôi lạnh, hai tay hai chân nàng của cũng đau đến nhũn ra, tay chân đã lạnh như băng.
"Đóa...... Đóa Nhi." Nàng muốn mở miệng gọi Đóa Nhi, lại phát hiện mình một chút khí lực cũng không có, từ miệng một thanh âm cũng không phát ra được.
"Đau...... Đau quá." Nắm chăn trên giường, nàng đau đến toàn thân phát run.
Nàng đã nói nàng xui xẻo mà, cho dù xuyên qua, cũng không cho người ta xuyên tốt một chút, Hoàng hậu này cha không thương, lão công không thương, hiện tại ngay cả dạ dày cũng hành hạ nàng.
Shit! shit! shit! Dạ dày chết tiệt rốt cuộc lúc nào thì mới dừng lại không hành hạ nàng nữa đây.
Đau đớn đến mức này là muốn đem nàng đến Diêm Vương ca ca trình diện có phải không.
"Đóa......" Nàng bây giờ đau đến ngay cả Đóa Nhi cũng không gọi được.
Khóe mắt nước mắt thẳng rơi, thấm ướt cả áo gối.
Không...... Không được, nếu Đóa Nhi không đi vào, không đợi hôn quân nàng hái đầu nàng, nàng trực tiếp có thể đi trình diện Diêm Vương ca ca.
Cố hết sứ duy trì thêm chút sức lực của mình. Tiểu Thiên từ trên giường lật xuống, bởi vì dạ dày đau đớn chết tiệt kia mà hai chân không có một chút sức lực, lòng bàn chân mềm nhũn, quăng nàng ngã phịch xuống đất.
"Đóa...... Đóa Nhi."
Không biết có phải ông trời già bắt đầu thấy tội nghiệp cho nàng hay không, Đóa Nhi đúng lúc xuất hiện.
Nàng cuối cùng vẫn là không yên lòng Tiểu Thiên, đang ngủ liền tới trước phòng Tiểu Thiên xem một chút, Tiểu Thiên lúc trước không dám ngủ một mình, đều là do Đóa Nhi bồi ở bên người, nàng cuối cùng bởi vì muốn vượt qua bóng ma trong lòng của mình, mới để cho Đóa Nhi ở một căn phòng khác.
*****
Đóa Nhi mới vừa đẩy cửa đi vào, đã thấy sắc mặt Tiểu Thiên tái nhợt giống như tờ giấy trắng co rúc ở trên đất, vẻ mặt thống khổ làm cho người ta bận tâm.
"Tiểu thư!" Đóa Nhi vọt vào, đem Tiểu Thiên từ trên đất đỡ lên, "Tiểu thư, ngài sao thế?"
"Đóa Nhi, ta...... Ta rất đau." Cắn răng, nàng khó khăn từ trong miệng nặn ra mấy chữ.
"Tiểu...... Tiểu thư, nô tỳ đã nói ngài không thể nhịn đói rồi mà." Sức lực Đóa Nhi yếu ớt, Tiểu Thiên đau đến hai chân nhũn ra hoàn toàn không có một chút khí lực để đứng dậy nổi.
"Ngươi...... Ngươi nhanh đi đem Ngự...... Ngự y kêu đến a, nếu không Tiểu...... Tiểu thư ta thật sự sẽ chết toi đó."
Đóa nhi đã bị gì thế? Không thấy nàng đau đến sắp chết sao? Đã thế vào lúc này, lúc này còn tới chỉ trích nàng.
Thì ra nàng ta đã nói đúng, thân thể cổ nhân này thật đúng là quá yếu ớt, một bữa không ăn thật đúng là sẽ chết. Ôi ôi, mau cho nàng không phải chịu đau nữa.
"Dạ, dạ, nô tỳ đi ngay lập tức, tiểu thư ngài ráng nhịn một chút nha." Nghe Tiểu Thiên nói như vậy, Đóa Nhi cuối cùng cũng hồi thần.
Buông Tiểu Thiên ra, nàng vọt nhanh chạy ra khỏi phòng.
"Người đâu rồi, người đâu rồi." Đóa Nhi khẩn trương kêu to ở trong đại sảnh, "Trời ơi
Các tỷ tỷ sao lại đi ngủ sớm như vậy." Đóa Nhi gấp đến độ bậ khóc, người tiểu thư lạnh như băng đang nằm trên sàn nhà, nàng thật đúng là không yên lòng.
Nhưng......
Hiện tại không có thời gian.
Đóa Nhi bước nhanh vọt ra khỏi Vũ Phượng Cung.
"Ông trời phù hộ
Tiểu thư, ngài ngàn vạn không thể có chuyện a." Vừa chạy vừa khóc, Đóa Nhi càng ngày càng sợ, trước kia mỗi lúc tiểu thư đau bụng, nhiều lần cũng bất tỉnh nhân sự, mỗi lần như vậy cũng đem nàng cùng phu nhân hù dọa gần chết, đều do lão gia cùng Nhị phu nhân, không cho tiểu thư ăn cơm, tiểu thư thật sự một bữa cũng không thể nhịn đói.
Mỗi khi nghĩ đến dáng vẻ tiểu thư bị đau bụng hành hạ đến chết đi sống lại, Đóa Nhi khóc đến càng nức nở hơn, tiểu thư thật đáng thương mà.
"Ông trời ơi
~" Lúc nàng bật khóc rất đau đớn, lại mạnh mẽ hướng Thái Y Viện chạy đến, lại đụng phải Hoàng Phủ Tấn vì không ngủ được mà đang tản bộ.
"Hoàng...... Hoàng thượng!" Đóa Nhi dọa cho sợ đến quỳ xuống, "Nô tỳ đáng chết, xin hoàng thượng thứ tội."
*****
"Hãy bình thân."
"Tạ...... Tạ hoàng thượng!" Đứng dậy, Đóa Nhi liên tục không ngừng xoa xoa nước mắt trong khóe mắt.
Hoàng Phủ Tấn thấy Đóa Nhi khóc, trong lòng không khỏi thoáng qua một tia bất an.
Có phải nữ nhân kia lại xảy ra chuyện gì hay không?
"Sao ngươi khóc?" Hắn không nhịn được mở miệng hỏi.
"Tiểu...... Tiểu thư...... Không ăn cơm chiều, hiện tại đau bụng gay gắt, nô tỳ thật lo lắng cho ngài ấy, Trời ơi
Tiểu Thư......"
"Ngươi còn đứng khóc cái gì, còn không mau đi truyền thái y!" Cả trái tim Hoàng Phủ Tấn bị nhói lên, trong lúc Đóa Nhi vẫn chưa nói hết lời, lớn tiếng cắt đứt lời nàng, bỏ lại một câu nói như vậy, nhanh chóng chạy vọt về hướng Vũ Phượng Cung.
Niếp Tiểu Thiên, nữ nhân ngu ngốc kia, lúc nào thì có thể để cho người tĩnh tâm một chút, nàng lại dám không ăn cơm!
Nhớ tới Đóa Nhi khóc đến thương tâm như vậy, hắn cũng đoán được Niếp Tiểu Thiên, nữ nhân ngu ngốc kia nhất định đau rất nhiều.
Nghĩ đến đây, cả trái tim liền của hắn bị thót lên tới cổ họng.
Vũ Phượng Cung, Tiểu Thiên một mình co rúc ở trên sàn phòng ngủ, toàn thân nàng đông lạnh nằm trên mặt đất nhìn như khối băng, hơn nữa cơn đau đớn này gần như muốn lấy mạng nhỏ nàng, để cho nàng lúc này hận không được một đao kết thúc chính mình còn thống khoái hơn.
Chưa từng thấy qua hoàng hậu nào xui xẻo giống như nàng vậy, người khác khi làm hoàng hậu cơm no áo ấm, quyền uy sang quý, nàng làm hoàng hậu bị đánh, người khác một bữa không ăn còn có thể làm giảm cân, nàng một bữa không ăn thì chính là muốn tìm chết, sao có sự khác biệt rất lớn khi làm hoàng hậu như vậy chứ???....
"Trời ạ
Đau quá." Ôm chặt lấy ngực, nàng nhiều lần đau kêu thành tiếng.
Đang lúc này, cánh cửa bị người nặng nề đá văng.
"Niếp Tiểu Thiên!" Thấy Tiểu Thiên cứ đơn bạc co rúc ở trên đất như vậy, trong mắt Hoàng Phủ Tấn tràn đầy đau lòng.
Bướclên ôm lấy nàng, đi về hướng bên giường.
Cảm nhận được trên người nàng lạnh lẽo giống như là từ trong hầm băng đi ra, tim của hắn liền vô cùng đau đớn.
Hoàng Phủ Tấn bất thình lình ôm Tiểu Thiên, trên người ấm lên trong nháy mắt.
"Hoàng...... Hoàng thượng." Thấy Hoàng Phủ Tấn xuất hiện vào lúc này, trong lòng Tiểu Thiên đột nhiêncảm động, mỗi một lần, thời điểm nàng bất lực nhất, xuất hiện trước mặt nàng luôn là hôn quân này, hôn quân mà nàng hận đến cắn răng nghiến lợi.
Nước mắt từ trong hốc mắt chảy ra, như suối trào, mang theo vài phần ủy khuất, lại thêm mấy phần cảm động lạ thường.
*****
Hoàng Phủ Tấn đem Tiểu Thiên thả vào trên giường, đưa tay kéo chăn đắp lên trên người nàng, hắn đem Tiểu Thiên dựa vào hướng mình.
"Nhịn một lát nữa, ngự y rất nhanh sẽ đến." Hoàng Phủ Tấn đưa tay ôm nàng, ở bên tai nàng ôn nhu nói.
"Hoàng...... Hoàng thượng, ta...... Ta đau quá." Càng như vậy, nước mắt của nàng càng chảy tràn lợi hại hơn, mà nước mắt của nàng làm cho Hoàng Phủ Tấn càng thêm đau lòng, loại tâm bị đau đớn như thế này là lần đầu tiên, cảm nhận hắn hoàn toàn đau giống như nàng vậy.
"Ừ, trẫm biết, ngươi nghe lời, nhịn một lát nữa, ngự y sẽ đến rất nhanh mà." Hoàng Phủ Tấn đưa tay, lau lệ trên mặt nàng, mày nhíu lại rất chặc.
Nhìn về phía ngoài cửa, hắn nổi giận mắng: "Đáng chết, ngự y sao vẫn chưa đến đây!"
Tiểu Thiên khẽ ngẩng đầu lên, nhìn Hoàng Phủ Tấn tức giận, trên mặt rõ ràng khẩn trương, điểm này để cho tâm nàng khẽ động, nhìn lại tư thế nằm của mình lúc này, bị Hoàng Phủ Tấn ôm thật chặt vào trong ngực, cảm giác như thế khiến cho nàng vô cùng an tâm.
"Ôi......" Dạ dày lại một lần nữa hung hăng quất một cái, nàng đau đến kêu rên lên tiếng.
"Thế nào? Rất đau sao?" Hoàng Phủ Tấn nắm tay Tiểu Thiên lạnh như băng, trong mắt mang theo vài phần đau lòng.
"Ngươi...... Ngươi không phải là nói...... Nói nhảm sao? Nếu không đau..., ta...... Ta có thể có dáng vẻ giống như quỷ thế này sao?"
"Cũng đau thành như vậy, còn múa mép khua môi." Hoàng Phủ Tấn không thèm so đo với nàng, dáng vẻ nàng như thế này, vẻ mặt thống khổ đã sớm để cho hắn phải khó chịu đau lòng.
"Hoàng...... Hoàng thượng, ta có...... Có thể chết hay không?"
"Sẽ không!" Hoàng Phủ Tấn đổi tư thế, đem Tiểu Thiên ôm rất chặc, "Ngươi bị trẫm đánh 30 đại bản cũng có thể vui vẻ, còn có thể làm ra cái loại gì đó, hát khó nghe như vậy, hiện tại chẳng qua là đau bụng mà thôi, làm sao có thể chết được chứ." Hoàng Phủ Tấn cúi đầu, hướng về phía nàng ôn nhu nói, cố gắng trấn an tâm tình bất an của nàng.
"Bài hát đó mới...... Mới không khó nghe." Mặc dù dạ dày đau gần như muốn nửa cái mạng của nàng, Tiểu Thiên còn không nhịn được phản bác.
Bài hát đó là thần tượng Michael của nàng hát đó, đều là kinh điển.
"Được, được, không khó nghe, vậy ngươi liền nghe lời của trẫm ráng nhịn một lát, chờ cho khỏe hẳn rồi hát bài hát đó nữa, có được không?" Hoàng Phủ Tấn chưa bao giờ biết, mình còn có thể ôn nhu thành như vậy, khẩu khí cưng chìu tự nhiên đến ngay cả chính hắn đều chưa từng cảm giác được.
*****
"Ừ." Tiểu Thiên gật đầu một cái, lại ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Tấn một lần nữa, nói: "Hoàng thượng, nếu...... Nếu ta chết, ngươi nhất định sẽ rất cao...... Cao hứng, như vậy cũng...... Cũng sẽ không còn ai chọc giận ngươi nữa."
"Niếp Tiểu Thiên, trẫm nói ngươi sẽ không chết, sẽ không phải chết!" Mặt Hoàng Phủ Tấn chìm xuống, "Nếu ngươi muốn chết, trừ phi là trẫm muốn giết ngươi, nếu không ngươi sẽ sống được lâu trăm tuổi."
"Vậy...... Ngươi sẽ phải bị...... Bị ta chọc giận đến đoản mệnh."
"Mặc kệ trẫm!" những lời này của Hoàng Phủ Tấn bật thốt lên, tiểu nữ nhân này tại sao làm cho hắn đau lòng muốn thay nàng chịu sự đau đớn này, trơ mắt nhìn bộ dạng nàng ở trước mặt mình khó khăn không có một chút thể lực như vậy, tim của hắn liền nhói lên khó chịu.
Trên vẻ mặt Hoàng Phủ Tấn bày ra bộ dạng nghiêm túc để cho Tiểu Thiên không nói gì thêm, nàng không hiểu tình cảm hôn quân này rốt cuộc đối với nàng là thế nào?
Bởi vì mình là lão bà của hắn, cho nên hắn khẩn trương sao? Không thể nào, hậu cung của hôn quân này nhiều nữ nhân như vậy, cũng coi như là lão bà của hắn đi, hắn cũng khẩn trương, hắn sẽ thèm tới đây sao?
Hơn nữa, hôn quân này cho tới bây giờ cũng không có nhìn nhận nàng là lão bà, thường ngày hắn không ngại nàng bẩn thỉu cũng đã quá tốt rồi.
Nàng hiện tại cái gì cũng không hiểu, cũng không muốn hiểu về cái vấn đề này.
Chỉ vì trong dạ dày nàng co rút đau đớn một lần nữa làm cơ thể đau nhói yếu ớt.
"Ách......" Che dạ dày, lần này, Tiểu Thiên đau càng thêm lợi hại, thật giống như là muốn nàng bất đắc dĩ phải chết, nàng làm bác sĩ đã nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy qua một người nào dạ dày có thể đau đến gần như sắp chết a.
Vị hoàng hậu thật này cũng thật là đáng thương a, thân thể nàng rốt cuộc là cái gì thế.
"Niếp Tiểu Thiên, ngươi sao vậy? Ngươi mau nói cho trẫm, ngươi sao rồi." Thấy Tiểu Thiên đau đến cả người co rúc ở trong ngực mình, Hoàng Phủ Tấn khẩn trương ngay cả hốc mắt đều đỏ. Tại sao nàng đau thành cái bộ dáng này chứ?
"Hoàng......" Tựa như lúc trước, nàng liền một lời cũng không nói ra được, ngay cả, so lúc trước còn đau hơn, tay của nàng lại một lần nữa đau đến lạnh như băng.
"Niếp Tiểu Thiên, ngươi mau trả lời trẫm đi, Niếp Tiểu Thiên!" Hoàng Phủ Tấn ở bên tai nàng khẩn trương kêu lên, nhìn Tiểu Thiên đau đến ngay cả lời nói đều không nói ra, mặt Hoàng Phủ Tấn liền biến sắc.
← Ch. 044 | Ch. 046 → |