Truyện:Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng - Chương 042

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng
Trọn bộ 114 chương
Chương 042
0.00
(0 votes)


Chương (1-114)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Ngừng, làm như ta muốn tương thân tương ái với ngươi vậy, gian phu của ta trong truyền thuyết là dựng chuyện sao?" Nàng không ưa bộ dạng này của Hoàng Phủ Tấn nhất, tự ình là cao quý, rồi chẳng thèm ngó ngàng tới sống chết của nàng. Tiểu Thiên không chịu nổi nói thêm vào.

"Niếp Tiểu Thiên, ngươi còn dám nói tới cái tên gian phu ngươi đó, trẫm sẽ để cho các ngươi đi tìm Diêm Vương, xuống đó làm vợ chồng!" Nữ nhân đáng chết này, còn dám nói tới cái tên gian phu đó.

" Tại sao ngươi lại có thể nói ngươi có cả ba ngàn cung phi, còn ta không được?"

Nàng dường như đã quên mất, nơi này là thời "Cổ đại". Nam nhân vốn là có quyền năm thê bảy thiếp, hơn nữa người đàn ông trước mắt nàng không phải là một nam nhân bình thường, mà là người thống trị thiên hạ này.

" Vì cả thiên hạ đều là của trẫm, trẫm muốn nói liền nói!" Hoàng Phủ Tấn nghiến răng nói, Niếp Tiểu Thiên này rốt cuộc là loại nữ nhân gì vậy, suy nghĩ thật là ngây thơ, muốn so đo hắn nói sao? Lại còn nghĩ rằng nàng là Hoàng hậu nương nương, còn có thể gọi hơn ba ngàn nam sủng tới phục vụ.

"Vậy ngươi đã nghe qua câu này chưa, nam nhân chinh phục thiên hạ, nữ nhân chinh phục nam nhân! Cho nên, coi như ngươi chinh phục toàn bộ thiên hạ thì sao chứ, chỉ cần ta chinh phục một mình ngươi, thiên hạ kia chính là của ta." Nói xong, nàng đắc ý nhướng mày.

"Ngươi......"

"Nói thật hay." Đoạn Ngự len lén hướng nàng đưa ra ngón tay cái.

"Cám ơn."

Hành động mờ ám của Đoạn Ngự tuy nhỏ, nhưng lại bị Hoàng Phủ Tấn nhìn thấy.

"Ngự, trẫm thấy ngươi đã chán làmTể tướng, muốn chuyển đi dọn dẹp đường phố phải không?"

"Không...... Không phải vậy." Đoạn Ngự không ngừng liên tục lắc đầu. Nói đùa sao, để ột Tể tướng phong lưu lỗi lạc như hắn đi quét phố, nếu như bị những cô gái thích hắn thấy được, một đời anh minh của hắn không phải sẽ bị phá hủy sao.

"Không phải thì đừng nghĩ tới việc ở sau lưng trẫm giở trò. Còn ngươi nữa......" Hắn đem tầm mắt chuyển sang Tiểu Thiên, "Chờ ngươi có bản lãnh chinh phục trẫm hãy nói." Vung tay áo, hắn trừng mắt nhìn hai người Tiểu Thiên một cái, xoay người rời đi thẳng.

"Quỷ hẹp hòi!"

"Quỷ hẹp hòi!"

Đoạn Ngự cùng Tiểu Thiên nhìn Hoàng Phủ Tấn đi chưa được mấy bước, trăm miệng một lời cùng nói.

"Nghe thấy rồi!"

Cách đó không xa, thanh âm của Hoàng Phủ Tấn vọng lại, mặc dù không âm vang, lại uy lực mười phần, khiến hai người Đoạn Ngự ngậm miệng.

Dọc theo đường đi, hai người đàng hoàng theo sát sau lưng Hoàng Phủ Tấn không dám nói nửa lời.

*****

Cho đến khi vào cửa cung, bọn họ cũng không dám nói một câu. Nhàm chán nhất là với Tiểu Thiên, vẫn cứ như vậy ngậm miệng đi theo sau lưng hôn quân không thể nói chuyện, so với lấy mạng nàng còn khó chịu hơn.

Như mà, mạng nhỏ so nói chuyện dĩ nhiên quan trọng hơn nhiều.

Ai ~~ Nếu là biết cái tên gian phu đó là ai thì tốt, làm nàng dè đặt đợi cả ngày bên cạnh hôn quân này lo lắng hãi hùng. Thời cổ đại này không có thiết bị điện tử, nếu không nàng nhất định phải tìm cái cân thể trọng thử một chút, chắc chắn nàng phải gầy đi vài cân.

Gian phu ơi, gian phu, ngươi rốt cuộc là ai vậy.

Khoan đã...... Khoan đã?

Tiểu Thiên chợt nghiêng đầu nhìn Đoạn Ngự đi bên cạnh mình vẫn không nói gì.

Nam, chừng 20 tuổi, tướng mạo đoan chính, đẹp trai mê người, đương triều Tể tướng, quan cư nhất phẩm, dưới một người, trên vạn vạn người.

Oa không đỡ được! Đoạn Ngự này chẳng phải hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn của tên gian phu kia sao? Quan trọng hơn, hắn đối xử với vị hoàng hậu này còn không tệ nha.

Chẳng lẽ...... Hắn —— Đoạn Ngự, chính là gian phu!!!

Tiểu Thiên chợt trợn to hai mắt, giống như là phát hiện một đại lục mới.

Oh my god! Nếu Tể tướng yêu tinh này thật sự là gian phu trong truyền thuyết kia thì..., nàng không phải là rất may mắn sao? Bỏ rơi tên hôn quân thối tỳ khí quái nhân đó, lại có trước mắt cái tên Tể tướng vừa hăng hái vừa hay cười lại thật tốt a. Mặc dù Tể tướng không quyền uy như hoàng đế, nhưng cuộc sống cũng không phải lo.

Nghĩ vậy, khóe miệng Tiểu Thiên lại nâng lên đồng thời mang theo nụ cười mơ ước.

"Này, này, này!" Tiểu Thiên vỗ vỗ Đoạn Ngự bên cạnh, bộ dạng thần thần bí bí.

"Nương nương, có chuyện gì sao?"

"Có."

" Mời nương nương nói."

"Cái đó......" Liếc trộm Hoàng Phủ Tấn phía trước một cái, nàng thần bí mở miệng nói: "Cái đó...... Ngươi là gian phu sao?"

Ôi, vấn đề này thế nào cũng không thể tự nhiên như vậy.

"Gian...... Gian phu?" Khóe mắt Đoạn Ngự tối đen, Hoàng hậu nương nương này không giải thích được còn hỏi hắn là gian phu làm cái gì? Hắn đường đường là đương triều Tể tướng, Kim Lăngđệ nhất tài tử, muốn nữ nhân nào mà không có, hắn còn phải đi làm gian phu sao?

"Cái...... Cái gì gian phu?"

"Thì..." Tựa như sợ bị Hoàng Phủ Tấn nghe được, nàng lại một lần nữa liếc Hoàng Phủ Tấn phía trước một cái, đến gần hắn tiếp tục bày ra bộ dạng thần bí, "Chính là... Cùng với ta chính là cái tên gian phu kia đó. Ngươi suy nghĩ cẩn thận một chút."

*****

"Khụ khụ..." Đoạn Ngự bị những lời này của Tiểu Thiên thiếu chút nữa làm sặc. Hoàng hậu nương nương này thật không ngốc sao, gian phu của mình là ai cũng không biết, còn bắt được người nào liền hỏi người đó? Nếu Tấn cho rằng hắn thật sự chính là tên gian phu đó..., hắn còn không bị tiểu tử kia hạ lệnh ngũ mã phanh thây sao.

"Nương...... Nương nương, ngài đừng hại thần." Vẻ mặt Đoạn Ngự cay đắng, hướng Tiểu Thiên chắp tay.

"Ngươi...... Ngươi thật sự không phải là tên gian phu đó?" Trong mắt Tiểu Thiên thoáng qua một tia hoài nghi, không thể nào, căn cứ vào suy luận ban đầu của nàng, Đoạn Thừa tướng trước mắt này vô cùng phù hợp với tiêu chuẩn của gian phu.

"Nương nương, thật không phải là thần." Đoạn Ngự khổ não nhìn Tiểu Thiên, khó trách Tấn bị nữ nhân ngu ngốc này làm cho tức điên. Nếu hắn là Tấn, không chừng đã sớm đem nàng chặt đầu cho bằng được. Giờ hắn mới phát hiện tính khí tiểu tử kia cũng thật đáng nể, còn có thể nhẫn nhịn người này đến bây giờ.

"Thật không?" Trong mắt Tiểu Thiên vẫn mang theo một tia không tin tưởng.

"Thật đó, nương nương." Để Tiểu Thiên thêm xác định điểm này, hắn không quên nói thêm một câu: "Nương nương, thần là nhất đẳng dân lành, tuyệt không phải loại gian phu này."

Sao biết được, Tiểu Thiên nghe hắn nói như vậy, lập tức bày ra bộ dạng quỷ cũng không tin tưởng hắn, hoài nghi liếc hắn một cái, "Ngươi? Nhất đẳng dân lành?"

"Đúng vậy, nương nương."

"Nhất đẳng dân lành còn đi tìm kỹ nữ!" Tiểu Thiên nói những lời này rất vang, khiến Hoàng Phủ Tấn đi phía trước ở hai người bọn họ chậm lại. Thật ra hai người bọn họ vừa rồi nói gì, hắn cũng nghe được rồi, chỉ là không tham dự vào. Hắn ngược lại muốn nghe xem nữ nhân này còn có thể nói ra cái gì làm cho người ta tức trào máu.

"Kỹ...... Kỹ nữ?" Đoạn Ngự nghe không hiểu ý Tiểu Thiên "Kỹ nữ" này nghĩa là gì. Hoàng hậu nương nương này nói gì cũng làm cho người ta nghe không hiểu nổi.

Nhìn thấu vẻ mặt ngây ngốc của Đoạn Ngự, Tiểu Thiên lớn tiếng giải thích: "Ngươi là dân lành còn đi đến kỹ viện?"

"Cái này......" Đoạn Ngự bị câu hỏi này của Tiểu Thiên làm khó rồi, nhìn dáng vẻ này của Hoàng hậu nương nương, giống như việc hắn đến kỹ viện là ác độc tày trời lắm vậy. Hình như nàng quên mất, vừa rồi chính mình bị lão hoàng đế bắt trở về từ kỹ viện.

Hoàng đế phía trước vì Đoạn Ngự kinh ngạc mà hơi nở nụ cười, nữ nhân này...... Thấy người khác đến kỹ viện nàng liền giận thành như vậy, dường như quên mất, là ai lợi dụng thời cơ tới kĩ viện.

*****

"Nương nương, đến kỹ viện và có phải là dân lành hay không, không phải là một chuyện." Đoạn Ngự miễn cưỡng trả lời.

"Không phải là một chuyện?" Tiểu Thiên quát, vẫn là bộ dạng không ủng hộ, "Chẳng lẽ ngươi muốn nói, chờ ngươi đem những thứ xấu xa kia làm xong, truyền bá lại cho dân chúng, sau đó ngươi mới nói ngươi là nhất đẳng lưu manh phải không?"

"Nương nương......" Đoạn Ngự thật hối hận, sao hắn đem nàng từ kỹ viện kéo về làm gì, giờ so với bị kéo đến Hình bộ cho phán xử còn phải chịu tội khủng khiếp hơn.

Nụ cười trên mặt Hoàng Phủ Tấn càng ngày càng rõ ràng, nữ nhân này, xem ra miệng thúi đúng là không buông tha người.

"Nương nương, thần mặc dù phong lưu, cũng không hạ lưu, sao ngài có thể đem ba chữ lưu manh đặt trên đầu thần đây." Nhắm mắt, Đoạn Ngự còn muốn biện giải ình, mặc dù hắn biết cách này không chắc sẽ hữu dụng.

"Là hai chữ!" Tiểu Thiên tức giận nhắc nhở hắn, dù gì hắn cũng là một Tể tướng, ngay cả số cũng không biết đếm. Tên hôn quân Hoàng Phủ Tấn kia ngu ngốc một mình đã đủ, có Tể tướng còn ngu ngốc như vậy, quả nhiên là hôn quân dùng hôn thần mà.

Tiểu Thiên nhắc nhở khiến Đoạn Ngự thật hận không thể đâm đầu mà chết. Hắn làm Tể tướng nhiều năm như vậy, chắc cả đời này cũng sẽ không uất ức như hôm nay. Chẳng những bị vị Hoàng hậu nương nương này phản bác, một câu nói đều nói không lại, còn mất mặt đến ngay cả hai chữ ba chữ cũng không phân rõ.

"Cám...... Cám ơn nương nương nhắc nhở." Đoạn Ngự lau lau mồ hôi lạnh trên trán. Hắn rốt cục cũng biết thời gian đó vì sao Tấn bị chọc tức thành như vậy, thì ra là, vị Hoàng hậu nương nương này thật sự có bản lãnh làm người ta tức chết.

"Không cần, thật ra thì dáng vẻ của ngươi trông cũng giống như người tốt." Tiểu Thiên nói những lời này rất đúng trọng tâm. Loại cực phẩm yêu nghiệt này, nếu thoạt nhìn cũng không giống như người tốt, ai còn muốn hắn.

Trên trán Đoạn Ngự lại một lần nữa rơi xuống vài cây hắc tuyến, cái gì mà nói hắn thoạt nhìn giống như người tốt, chẳng lẽ trên thực tế hắn không phải là người tốt sao?

"Nương nương, thần thật sự là phong lưu không hạ lưu, ngài nhất định hiểu lầm." Đoạn Ngự còn chưa chết tâm muốn giải thích, mặc dù, trong lòng hắn đã tức giận muốn ói máu.

Vị hoàng hậu nương nương này ngàn vạn lần nữa cũng không nên nói ra câu nào khiến cho hắn muốn ói máu..., nếu không hắn nhất định sẽ trực tiếp đập đầu chết dưới đất.

*****

"Ý của ngươi là nói ngươi chỉ phóng đãng chứ không phải phóng túng sao?" Đoạn Ngự bên này vẫn còn cầu nguyện tiểu cô nãi nãi có thể khẩu hạ lưu tình, vừa mới cầu nguyện xong, nàng thình lình toát ra những lời này để cho hắn có cảm giác miệng tức sùi bọt mép.

Trời ơi!!!!! để cho hắn đã chết đi. Tấn, ngươi cưới phải hoàng hậu gì thế hả?

Hoàng Phủ Tấn bởi vì những lời này của Tiểu Thiên thiếu chút nữa cười thật to lên tiếng, khóe miệng nhiều lần nâng lên, chẳng qua là, hắn còn kìm được.

Niếp Tiểu Thiên, nữ nhân ngốc này thật đúng là nói cái gì bọn ta dám ra bên ngoài ném, nàng rốt cuộc có biết phóng đãng không phóng túng là có ý gì hay không? Nhưng căn cứ nàng mới vừa nói những lời này, nàng dường như rất hiểu câu phóng đãng chứ không phóng túng này.

Sợ rằng, qua khỏi ngày hôm nay, Ngự cũng không dám tùy tiện vào cung nữa rồi.

"Nương...... Nương nương......" Đoạn Ngự quyết định ngậm miệng, vì sinh mạng trẻ tuổi này của mình, hắn quyết không thể ở trước mặt hoàng hậu này nói thêm câu gì nữa, nếu không, kết quả nhất định rất thảm, hơn nữa còn là bị lời của nàng làm cho sặc máu mà chết.

Lúc này đang đi trên đại quảng trường ở hoàng cung, trong ba người, Đoạn Ngự cùng Hoàng Phủ Tấn trao đổi vẻ mặt, bây giờ Đoạn Ngự mặt đen giống như than đủ để có thể nhóm lửa, mà khóe miệng của Hoàng Phủ Tấn, cũngbởi vì vẻ kinh ngạc đó của Đoạn Ngự mà nụ cười vẫn treo nơi khóe miệng.

Cho đến khi——

"Nhưng chuyện phóng đãng không phóng túng này của ngươi so với hôn quân thật tốt hơn nhiều."

Nhìn bộ dạng của Đoạn Ngự dường như rất khó chịu, Tiểu Thiên vốn muốn mượn những lời này để trấn an một chút tâm tình vừa mới bị tổn thương của hắn, không nghĩ đến làm cho người đang đi phía trước đồng thời giận tái mặt.

Mà Đoạn Ngự bởi vì những lời này nàng nói, thiếu chút nữa bật cười.

Xem ra hắn còn không phải là thảm nhất, còn có một"chuyện phóng đãgn không phóng túng tệ hại hơn".

Mặt Hoàng Phủ Tấn trong nháy mắt đen xì.

Dừng bước lại, hắn xanh mặt, trong ánh mắt lộ ra mấy phần tức giận, xoay người lại.

"Niếp Tiểu Thiên, cái gì gọi là trẫm phóng đãng không phóng túng hả?"

"Ồ? Sao ngươi lại ở chỗ này?" Bộ dạng kinh ngạcnày của Tiểu Thiên, làm cho bụng của Đoạn Ngự cũng do cười bị kìm nén đến rút gân, thì ra là lực ảnh hưởng của người kia lại nhỏ như vậy, lại có thể làm cho người ta dễ dàng như vậy liền quên.

Mà câu hỏi này của Tiểu Thiên làm ặt Hoàng Phủ Tấn càng thêm tối.

"Niếp Tiểu Thiên, trẫm vẫn luôn ở nơi này!" Đáng chết, nữ nhân này, đi theo phía sau hắn lâu như vậy, nàng lại dám quên hắn vẫn ở trước mặt của nàng, khó trách nàng cùng Ngự tán gẫu nồng nhiệt như vậy, nói cái gì cũng huỵch tẹt hết cả ra.

Crypto.com Exchange

Chương (1-114)