Vay nóng Tima

Truyện:Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng - Chương 041

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng
Trọn bộ 114 chương
Chương 041
0.00
(0 votes)


Chương (1-114)

Siêu sale Shopee


"Dạ phải". Tiểu Thiên cười.

"VậyTiểu Vương liền bêu xấu, ô nhiễm lỗ tai của đại gia

". Nàng tiến đến cổ cầm đang ở bên cạnh, ngồi xuống. Như Mộng ngồi yên lặng lắng nghe.

"Haha, thật bêu xấu, mời các vị ngồi".

Ngồi xuống, nàng khẽ kích thích dây cầm, nói đến sáng tác dĩ nhiên nàng không thể nhưng sửa đổi thì vẫn có thể. Dù sao đi theo biểu ca lâu như vậy, nói thế nào thì nàng cũng có một chút kinh nghiệm, nghĩ tới đây khóe mắt nàng thoáng lên sự đắc ý.

Đang chuẩn bị cất tiếng hát, thì Hoàng Phủ Tấn chợt lên tiếng

"Đừng hát bài hát lần trước!".

"Lần.... Lần trước?" Tiểu Thiên hơi sững sờ.

"Chính...Chính là bài hát "Trăng sáng đại biểu lòng ta" gì đó.

Hoàng Phủ Tấn trên mặt thoáng lên một tia mất tự nhiên, bộ dạng ngây thơ này khiến Đoạn Ngự thật muốn cười, nhưng hắn đột nhiên phát hiện lá gan mình vẫn còn rất nhỏ, không thể động một chút là khiêu chiến tính khí của hoàng đế.

"Trăng sáng đại biểu lòng ta? "Hoàng hậu hát một ca khúc như vậy cho hắn nghe lúc nào? Hắn ngược lại rất mong chờ.

Hôn quân này lại kén chọn làm khó nàng rồi. Lần trước hắn đã không cho nàng hát "Beat it", lần này lại không cho nàng hát "Trăng sáng đại biểu lòng ta", hắn thật sự cho rằng, Nàng – Niếp đại tiểu thư chỉ biết hát hai bài này thôi sao.

Khó chịu mở miệng, "Dạ, dạ, Bạch đại ca không thích nghe, tiểu đệ nhất định không hát, lần này đổi một khúc, tự ta sáng tác".

Nói xong câu này, nàng thấy đặc biệt nặng nha, đến cổ đại này điểm tốt duy nhất có lẽ là đàn hát khác người, Nguyên Sang gì đó giả bộ tài nữ, giả bộ còn sẽ không bị người phát hiện.

"Vậy cũng đừng dài dòng nữa, hát nhanh lên một chút đi".

Hoàng Phủ Tấn có vẻ không nhịn được, nhưng hắn cảm thấy rất hứng thú với câu "Tự sáng tác" của nàng. Bài hát "Trăng sáng đại biểu lòng ta" lần trước cũng không tệ lắm, chẳng qua là khi đó................ Nhớ tới ngày đó ở lãnh cung Tiểu Thiên không có tôn ti cầm ghế đánh hắn, hơn nữa còn nói ra những câu đó, tâm Hoàng Phủ Tấn lại chìm xuống.

*****

Đang ngay khi hắn miệng còn sững sờ, Tiểu Thiên trong lòng càng thêm khó chịu, thật không biết tên hoàng đế này là cái gì đầu thai, vẫn dài dòng đều là hắn, bây giờ còn bày ra bộ dạng ngại nàng dài dòng.

Khó chịu gảy gảy dây cầm, thanh âm chói tai khiến suy nghĩ của Hoàng Phủ Tấn trở lại thực tại.

Chỉ thấy sắc mặt nàng thay đổi, điều chỉnh lại dây đàn, bài hát được cất lên, một tiếng đàn trầm buồn êm vang, nàng sửa lại vài chỗ, để cho bài hát càng thêm uyển chuyển, lưu loát. Ngay cả cổ tranh khảy lên, tiếng đàn trở nên càng thêm thê lương.

"Hoa nở hoa tàn, hoa Mãn Thiên, tay vịn cầm dây cung đối với thanh thiên, trông mong cùng người yêu tụ cùng vui mừng, chỉ có thể cô tịch chờ thấm thoát, duyên tới duyên mất duyên không diệt, buồn như nước chảy khi nào đoạn, chuyện cũ như khói cuối cùng không thấy, lòng đang trong gió vô ích quay về, Thanh Phong quất vào mặt, như ẩn như hiện, người ngày xưa dung nhan, phất tay áo đi người đã không thấy, hết thảy giống như mộng cảnh một loại, kim qua thiết mã ra khỏi vỏ kiếm, nước chảy đá mòn quân cuối cùng không về cách nhìn, tây ngắm phương xa, đã lớn Mạc Cô Yên, một bên tư thủ chung vi côi cút, xin hỏi Minh Nguyệt bao lâu nhưng tròn, nâng cốc độc ảnh say uống vô ích tư niệm, tuyết nhuộm song tấn, quân vẫn không trở về, chỉ có hồng nhan lệ đầy trời!".

Bài hát này quả thật rất bi thương, mỗi một lần khi đến cao trào của bài hát, luôn là sẽ động dung, thậm chí có điểm hát không nắm bắt được cảm giác, khóe mắt lóe lệ quang, để cho Hoàng Phủ Tấn trở nên căng thẳng

Chẳng qua là vẻ mặt của nàng như thế còn có bài hát tản ra sự bi thương...Giai điệu cùng lời ca, để lại trong lòng Hoàng Phủ Tấn cảm xúc là lạ, hắn chủ quan bởi vì nàng chẳng qua là muốn mượn bài hát này để nhắn nhủ sự tưởng nhớ đến với tên gian phu.

Càng nghĩ như vậy, lửa giận trong lòng hắn lại bùng lên, lửa giận vì bị cắm sừng thì ít mà sự chua xót trong lòng lại nhiều.

Giống như đã bị sự bi thương của bài hát này bao phủ, Như Mộng lệ đã rơi đầy mặt, thậm chí mang theo chút không thể khống chế được cảm xúc.

Cho đến khi bài hát này ngừng lại, nàng mới mất tự nhiên phục hồi tinh thần, liên tục lấy tay lau đi nước mắt trên mặt, xấu hổ mở miệng cười

"Vương gia, bài hát này thật khiến người khác rơi lệ."

"Ha ha, thật ra thì ......"

Được Như Mộng khen, Tiểu Thiên ngược lại lại có vẻ xin lỗi, nàng đang muốn mở miệng hòa hoãn không khí căng thẳng, thì lại bị Hoàng Phủ Tấn cắt lời.

*****

Một chưởng đập vào cái bàn bên cạnh, Hoàng Phủ Tấn từ trên ghế ngồi dậy, tầm mắt hướng tới Tiểu Thiên, lý trí bị lửa ghen cùng vị dấm chua phá hủy mà quên mất mình đang ở đâu, phía dưới kia lời nói bật thốt lên.

Bộ dạng của hắn lúc này khiến cho ba người còn lại phải ngẩn ra.

"Niếp Tiểu Thiên, cái gì gọi là trông mong cùng người yêu chia sẻ niềm vui, chỉ có thể cô tịch chờ thấm thoát? "Ngươi đã nghĩ như vậy thì cần gì phải gả cho trẫm!"

Không nghĩ tới thân phận, cũng không nghĩ tới Như Mộng còn đang ở đây, hắn cứ như vậy quát, đưa chân đá chiếc ghế, rồi mở cửa đi ra, lửa giận kia dọa cho Tiểu Thiên sợ đến ngây người.

"Hắn......Hắn lại phát bệnh thần kinh à?" Tiển Thiên chỉ vào cửa rồi nhìn Đoạn Ngự nói.

Tên khốn hoàng đế này thật khó phục vụ a, một ca khúc mà cũng khiến hắn trở thành như vậy. Trông mong cùng người yêu tụ cùng vui mừng, chỉ có thể cô tịch chờ thấm thoát? Ca từ bài hát này đâu có vấn đề gì mà hắn có cần phát tiết như vậy không?

Hơn nữa, nàng lấy chồng cũng đâu có liên quan gì đến hắn? Ông nội nhà ngươi, cho dù đã gả, cũng là hoàng hậu đó nguyện ý gả cho hắn, nàng là hoàng hậu giả không nói nguyện ý, ngươi nha, tên chết bầm, ghét nàng thì cứ nói thẳng ra, có cần thiết nhiều lần nhằm vào nàng không.

Mỗi lần ca hát cho hắn nghe đều bị hắn mắng, làm nữ nhân của hắn sao lại đáng thương vậy. Phi phi, ai là nữ nhân của hắn, chẳng qua là lão bà của hắn mà thôi, cùng từ 'nữ nhân' đó không có quan hệ.

"Ta đoán........." Tên kia là đang ghen, lần này lại ăn dấm rất mạnh, vị chua rất đủ!

Đoạn Ngự ở trong lòng tăng thêm một câu, khóe miệng khẽ nâng lên.

"Ngươi đoán cái gì?" Không chú ý tới thân phận của mình đã bị lộ, Tiểu Thiên mở miệng hỏi.

"A, không có gì, tính khí của hắn là như thế đấy".

Đoạn Ngự không có nói thẳng, có một số việc người trong cuộc chưa hiểu người ngoài cuộc đã tường. Không biết vị hoàng hậu này có chú ý hay không, Tấn tiểu tử kia lúc rời đi, khóe mắt thoáng qua, tràn ngập tâm tình bi thương.

Ha ha, thật không nghĩ tới một kẻ lạnh như băng, khinh thường nữ nhân nhưng lại động tình với vị hoàng hậu này.

*****

Chẳng qua là vị hoàng hậu này chưa phát hiện mình được hoàng đế coi trọng, nhìn nàng hiện tại bộ dạng khó chịu, chắc trong lòng lại đang mắng Hoàng Phủ Tấn.

"Thì ra ngươi cũng biết tính khí của cẩu hoàng đế kém như vậy!".

Lời của Tiểu Thiên vừa thốt lên. Hai người còn lại giật mình.

Lúc Hoàng Phủ Tấn xưng "Trẫm", Như Mộng chỉ đứng ở một bên nghe, tựa hồ mọi thứ đều nằm ở trong suy đoán của nàng, thân phận thật sự của Tiểu Thiên, của Hoàng Phủ Tấn, Đoạn Ngự tựa như không làm nàng ngạc nhiên.

"Tốt lắm, trước đừng ở chỗ này mắng hắn, nếu không muốn hắn dùng thánh chỉ bắt ngươi trở về, vậy hãy ngoan ngoãn theo hắn trở về. Đi!".

Vừa nói, một tay nắm lấy Tiểu Thiên từ chỗ ngồi kéo đi, xoay người nói với Như Mộng

"Như Mộng cô nương, chúng ta cáo từ trước!".

"Vâng, Như Mộng cung tiễn hai vị!".

Mỉm cười nói, nghiêng người tiễn đưa, vẻ mặt Như Mộng vẫn là sự lạnh nhạt, chẳng qua là khi nhìn Đoạn Ngự kéo tay Tiểu Thiên, trên mặt nàng thoáng hiện lên một tia khác thường.

"Đi thôi!".

Đoạn Ngự kéo Tiểu Thiên chạy ra khỏi Mộng Yên Các.

Như Mộng nhìn hai người bọn họ đã đi xa, nàng lạnh nhạt ngồi xuống ghế, lẩm bẩm: "Hoàng Phủ Tấn tựa hồ yêu vị hoàng hậu này".

" Như vậy cũng tốt, chỉ cần giải quyết vị hoàng hậu kia thì cái gì cũng tốt rồi." Khóe mắt Như Mộng thoáng lên một tia ánh sáng lạnh.

Đoạn Ngự lôi kéo Tiểu Thiên từ Tầm Hoan lâu chạy đuổi theo, may mắn là Hoàng Phủ Tấn cũng không có đi xa, bọn họ chẳng mấy chốc đã đuổi kịp.

"Tấn, ngươi thật không có tình, bỏ lại Như Mộng cô nương liền đi". Đuổi kịp Hoàng Phủ Tấn, Đoạn Ngự không nhịn được liền nói.

Hoàng Phủ Tấn dừng bước lại, kiềm chế sự tức giận rồi xoay người lại nhưng khi nhìn thấy bàn tay nhỏ bé của Tiểu Thiên đang bị Đoạn Ngự nắm lấy, lửa giận của hắn lại bùng lên.

Đoạn Ngự theo tầm mắt của Hoàng Phủ Tấn nhìn mới nhận ra mình vẫn đang nắm tay Tiểu Thiên. Xong rồi! Vội vã buông tay Tiểu Thiên, Đoạn Ngự trong lòng thầm than một câu.

"Thế nào? Nhanh như vậy sẽ trở lại rồi? Không ở lại bồi Như Mộng sao?"

Hoàng Phủ Tấn lạnh lùng mở miệng nói, mặc dù đầy bụng không phải là cảm giác, nhưng hắn từ Tầm Hoan lâu lúc đi ra, đã ý thức được mình có cái gì không đúng.

*****

"Ai cho phép ngươi không giải thích được còn tức giận?" Tiểu Thiên buồn bực nói.

"Trẫm......" Hoàng Phủ Tấn nhất thời không thể nói lời nào.

Vừa rồi...... Hắn dường như phản ứng có hơi thái quá. Tại sao hắn lại quan tâm như vậy khi Niếp Tiểu Thiên nói câu đó:"Trông mong cùng người yêu đoàn tụ vui vẻ, chỉ có thể cô đơn chờ thời gian trôi đi". Hắn biết sáng sớm Niếp Tiểu Thiên cùng nam nhân khác nói chuyện, hắn cũng tức giận. Ngay cả khi nàng có ý muốn hoãn lễ thành thân hắn cũng muốn giết chết nàng, nếu hoàng tổ mẫu không ngăn cản, nữ nhân Niếp Tiểu Thiên này chắc phải đầu thai lại rồi, làm sao đến phiên nàng giận hắn.

Chẳng qua, hắn cảm thấy cơn tức giận cuả mình đối với nàng dường như đã biến mất. Thấy nàng cùng nam nhân khác vui vẻ, nghe nàng nói tới truyền thuyết kia với gian phu. Hắn không chỉ nổi giận, mà còn có cảm giác vài phần mất mát, còn có ... Còn có tổn thương.

Hắn rốt cuộc bị làm sao? Thật là bị nữ nhân này làm cho giận điên lên còn là...... Vẫn có một vài chuyện không chịu khống chế của hắn đang phát sinh.

Tầm mắt chuyển sang Đoạn Ngự bên cạnh Tiểu Thiên, chỉ thấy bộ dạng phách lốimới vừa của nàng biến mất, lúc này cũng đang đàng hoàng cúi đầu.

"Trẫm đi, các ngươi không phải có thể tiếp tục sao? Lý Quận Vương!" Hoàng Phủ Tấn đem ba chữ "Lý Quận Vương" hấn mạnh đặc biệt, khiến Tiểu Thiên theo bản năng lui về phía sau vào bước, cổ co lại càng ngắn hơn.

"Người ta còn không phải là sợ ngươi hẹp hòi kiếm cớ làm phiền sao?" Mặc dù không dám ngẩng đầu nói chuyện, nhưng nàng cũng chưa yên phận cúi đầu thầm nói.

"Trẫm nghe thấy rồi, Niếp Tiểu Thiên!" Hoàng Phủ Tấn tức giận liếc nàng một cái, khóe mắt thoáng qua một tia cười yếu ớt. Nữ nhân ngu ngốc này, lần nào cũng thích nói thầm, thật khiến người ta không muốn nghe cũng không được.

Hoàng Phủ Tấn vừa nói xong, Tiểu Thiên sợ tới mức không dám hé nửa câu. Thiếu chút nữa nàng quên mất, hôn quân này tuy thô lỗ nhưng rất thính.

"Tấn, đừng như vậy, Hoàng hậu nương nương là nương tử của ngươi, phải biết tương thân tương ái!" Đoạn Ngự không ngừng chen vào liên tục. Trời giáng Hồng Vũ (*) rồi, hắn mới vừa thấy Tấn tiểu tử này cười, mặc dù rất ngắn ngủi, nhưng đúng là hắn đã cười.

"Tương thân tương ái? Cùng nàng?" Hoàng Phủ Tấn vẻ mặt rõ ràng khinh thường, "Trẫm có bao nhiêu nữ nhân trong hậu cung là để trưng bày sao?"

(Câu này hay xuất hiện trong truyện, rgeo mình nhớ có một truyền thuyết xưa khoản 70 năm 1 lần, có một con chim Hồng hạc to lớn bay ngang qua sẽ đánh rơi nhưng cọng lông đỏ như máu, đầy trời như một cơn mưa, năm đó sẽ là năm mua may bán đắt, mùa màng thuận lợi, còn trong câu này lại mang ý nghĩa là chuyện lạ khó tin)


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-114)