Vay nóng Tinvay

Truyện:Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng - Chương 043

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng
Trọn bộ 114 chương
Chương 043
0.00
(0 votes)


Chương (1-114)

Siêu sale Lazada


"A...... Cái đó" Tiểu Thiên cười khan gãi gãi đầu, nói thật, mới vừa rồi cùng tên yêu nghiệt Tể tướng đó tán gẫu do quá nồng nhiệt, nàng thật sự đem chuyện hôn quân đang đi ở phía trước nàng quên mất.

"Cái gì?" Hoàng Phủ Tấn tức giận đáp một tiếng.

"Ngươi vừa rồi có nghe thấy gì không?" Quả tim nhỏ của nàng đập liên hồi hỏi.

"Ngươi —— Nói —— Đi!" Hoàng Phủ Tấn nghiến răng mở miệng nói, nàng còn có lá gan hỏi.

"Ư......" Nàng mất tự nhiên chà xát đôi tay nhỏ bé, nghĩ tới câu hỏi mà Hoàng Phủ Tấn mới vừa hỏi ngược lại nàng, nàng cười khan mấy tiếng, gật đầu một cái: "Cái đó, ngươi thật giống như đã nghe được nha."

"Niếp Tiểu Thiên!" Hoàng Phủ Tấn cuối cùng vẫn không nhịn được mà rống lên, dọa cho Tiểu Thiên sợ đến lập tức che lỗ tai lại.

"Ta ở đây." Bịt lấy lỗ tai, vô tội nháy đôi mắt, nàng nhẹ giọng đáp lại.

"Cái gì gọi là trẫm phóng đãng không phóng túng? Hả?"

"Câu nói phóng đãng không phóng túng này có ý là, ý này nói chính là, cái đó......" Tiểu Thiên nhắm mắt, bắt đầu giải thích: "Ngươi có hơn ba ngàn nữ nhân, coi là phóng đãng đi, hơn nữa ngươi lại không thể cùng một nữ nhân phát sinh quan hệ, hơn ba ngàn người, ngươi ít nhất cùng một nữ nhân phát sinh qua cái loại quan hệ đó, đó chính là phóng túng. Từ đó tổng hợp lại, chính là nói sẽ là phóng đãng mà còn phóng túng luôn." Tiểu Thiên nuốt một ngụm nước bọt, nhắm mắt giải thích, ôi ~~ thật ra thì nàng không muốn giải thích, nhưng là vào thời điểm hôn quân hỏi câu hỏi này, vẻ mặt rất rất, rất khủng khiếp nha.

"Niếp Tiểu Thiên!" Hoàng Phủ Tấn giận đến mức gần như nhảy dựng lên, Đoạn Ngự nghẹn cười, không dám quá càn rỡ, chẳng qua là trong bụng nghĩ tên kia nhất định sẽ rút gân cho hắn đau thương chừng mấy ngày.

"Ở đây." Lại một lần nữa che lỗ tai, Nha Nha, hôn quân này xảy ra chuyện gì a, nàng đã giải thích cho hắn nghe rồi, hắn còn hung dữ đến thế.

"Không tệ, Niếp Tiểu Thiên, ngươi còn giải thích, hửm? Còn giải thích được triệt để như vậy, hửm?" Hoàng Phủ Tấn nghiến răng: "Cái gì gọi là hơn ba ngàn nữ nhân, trẫm ít nhất cùng một nữ nhân phát sinh quan hệ, hửm? Một lần có hơn ba trăm nữ nhân, trẫm là ngựa đực sao?!!!" Hoàng Phủ Tấn nói những lời cuối cùng này gần như là hét lớn lên, cũng làm cho người đang nén cươi đến thiếu chút nữa hộc máu Đoạn Ngự rốt cục hoàn toàn không thể nào chịu đựng nổi nữa!

"Ha ha

Tấn, ngươi......" Đoạn Ngự rất không có hình tượng ôm bụng cười thật to, Tấn nhất định là bị vị hoàng hậu này làm cho giận điên lên, hắn thật sự đã đem mình nói thành ngựa đực.

Xong rồi, nếu như Tấn bị tiểu hoàng hậu này tiếp tục làm cho tức giận, khó có thể đảm bảo một ngày nào đó hắn sẽ không điên lên thật.

*****

"Ặc, vâng, a! Không, không phải vậy!" Tiểu Thiên lập tức thức thời sửa miệng lại.

Được rồi, nàng thừa nhận, những lời này nàng vừa nói xong thật trái với lương tâm, phải biết, cùng ba trăm nữ nhân kia, còn không gọi là ngựa đực như lời nói..., vậy thì cái gì thích hợp với hắn đây? Nếu là lấy ba trăm để chỉ heo mẹ, cũng cái loại lời nói kia, đoán chừng thịt heo cũng sẽ xuống giá.

Tiểu Thiên nghĩ như vậy, nhịn không được cười phá lên.

"Niếp Tiểu Thiên!" Hoàng Phủ Tấn phát hiện mình ngay cả họ và tên nàng cũng gọi rõ ràng, thế nhưng một câu cũng không thể nói được.

Nữ nhân đáng chết này, còn dám cười. Nàng rốt cuộc là nghĩ đến chuyện gì buồn cười, khiến cho nàng dám ở ngay trước mặt của hắn quang minh chánh đại bật cười như thế, hắn dùng đầu gối suy nghĩ một chút cũng biết, nhất định cùng hắn có liên quan.

"Không phải là ngươi mới vừa hỏi ta, ta mới giải thích sao?" Tiểu Thiên rất vô tội hồi đáp, nếu không phải là hôn quân ngươi hỏi ta, ta sẽ nhắm mắt giải thích sao? Mình đần không có cách nào hiểu thì cũng coi như xong, nàng có lòng tốt giải thích cho hắn nghe, hắn còn dữ dội với nàng như vậy.

"Ha ha

" Đoạn Ngự vẫn cười không ngừng, mà lại càng cười càng lớn hơn, xong rồi, về sau nếu ở lâu cũng đôi vợ chồng này, Đoạn Ngự hắn nhất định là Tể tướng đầu tiên của Kim Lăng thậm chí là người duy nhất trong lịch sử bị hoàng đế hoàng hậu làm cho chết vì cười.

"Ngươi cười cái gì?" Hoàng Phủ Tấn bị Đoạn Ngự cười làm ất tự nhiên, hắn mới vừa hỏi cười đủ chưa? Tiểu tử này lại cười thành như vậy.

"Không có, ha ha

Không có gì. Ha ha

" Trời ạ, hắn thật muốn cười ngạo nghễ.

"Không có cái gì để cười thì im lặng ngay lập tứccho trẫm, sau đó cút ra khỏi hoàng cung!"

"Thật? Ta thật có thể đi?" Đoạn Ngự lúc này ước gì Hoàng Phủ Tấn có thể đuổi hắn (Đoạn Ngự) ra khỏi cung lâu rồi, nếu là đến bây giờ hắn (HPT) còn không cho hắn (ĐN) đi, hắn thật sẽ bị hai vợ chồng này làm cho chết cười.

"Lập tức cút ra khỏi hoàng cung!"

"Được, ta đi lập tức, đi lập tức!" Vừa dứt lời, thân ảnh Đoạn Ngự đã đến cửa cung.

Oa không nghĩ được! Đoạn Ngự này chẳng lẽ dùng "Lăng Ba Vi Bộ"? Tốc độ này cũng thật quá nhanh đi.

Bất quá, tám phần là bị bộ dạng bạo quân của hôn quân mặt lạnh này dọa cho sợ.

"Còn ngươi nữa!" Hoàng Phủ Tấn đưa tay thẳng thừng chỉ vào Tiểu Thiên, mở miệng nói: "Cùng trẫm đến Vân Tiêu Cung!"

"Ta đi với ngươi sao?" Vừa dứt lời, nàng đã nhanh chóng cầm chặt vạt áo của mình, khuôn mặt phòng bị nhìn Hoàng Phủ Tấn.

Oa không thể tin được! Hôn quân lại cười rồi! Kỳ tích!

"Niếp Tiểu Thiên, tư tưởng của ngươi có thể không nên xấu xa như thế hay không!" Nhìn Tiểu Thiên nắm chặt vạt áo của mình, vẻ mặt đề phòng hắn tựa như phòng sắc lang, cơn giận của hắn liền không chỗ phát tiết.

"Ta mới không có xấu xa." Chột dạ cúi đầu. Được rồi, được rồi, nàng thừa nhận nàng nghĩ đến phương diện đó đó, phải biết, Vân Tiêu Cung là tẩm cung của hôn quân, nghĩ đến phương diện đó đó thì cảm thấy có chút kì quái, mặc dù bây giờ là ban ngày, nhưng chẳng lẽ trong đầu ngựa đực của hôn quân này có thể thú tính đại phát đối với nàng làm loạn đây hay không. OK, OK, nàng thừa nhận, nàng quả thật nghĩ đến thật xấu xa rồi, bất quá chủ yếu vẫn là trách hôn quân, ai bảo con người hắn vừa nhìn đến thì đã là làm cho người ta muốn đề phòng.

"Trong cái não heo của ngươi lại đang nghĩ đến cái gì?" Thanh âm Hoàng Phủ Tấn lại một lần nữa vang lên, nữ nhân này mỗi lần nói với nàng cái gì đều nghĩ đi đâu!

"Ta...... Ta đang suy nghĩ, cái đó...... Hoàng thượng, ngài kêu ta đến Vân Tiêu Cung có chuyện gì không?" Rất nhanh, nàng liền tìm được đề tài.

"Có chuyện!" Không muốn nhiều lời, Hoàng Phủ Tấn đưa tay, kéo Tiểu Thiên qua, bước nhanhvề hướng Vân Tiêu Cung.

"Uy, đừng đi nhanh như vậy mà, chân ta ngắn, theo không kịp bước chân của ngươi." Thiếu chút nữa bị hôn quân này lôi kéo đi làm cho tắt thở, Tiểu Thiên cuối cùng cũng không nhịn được mở miệng nói.

Nha, chân của mình dài liền cho rằng chân người khác cũng dài như vậy, đi nhanh như vậy làm gì, được rồi, chân hắn dài, đi nhanh như vậy cũng đúng, nhưng hắn không có việc gì lôi kéo nàng đi cùng làm gì? Hắn đây không phải là nói rõ muốn nàng mệt chết sao?

Lời này của Tiểu Thiên khiến cho Hoàng Phủ Tấn dừng bước, trong mắt thoáng qua nụ cười cưng chìu.

Quay đầu nhìn về phía nàng, Hoàng Phủ Tấn mở miệng nói: "Ngươi không phải nói ngươi dài năm thước sao? Chân còn ngắn sao?"

"Ta......" Tiểu Thiên cúi đầu nhìn hai chân mình một chút, hôn quân này rõ ràng chính là cố ý cười nhạo nàng nha, rõ ràng thân cao chưa tới năm thước, hắn cũng không phải là không nhìn ra, biết rõ còn hỏi.

"Cái đó vốn là thân cao." Chột dạ nuốt một ngụm nước bọt, lần này, nàng nói rất thành tâm.

"A, vốn là thân cao." Hoàng Phủ Tấn cười, chẳng những trong mắt có nụ cười, nụ cười ngay khóe miệng cũng rất rõ ràng, cái nụ cười này làm cho Tiểu Thiên trợn tròn mắt.

Mẹ ơi, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hôn quân cười phúc độ như vậy đi, kỳ tích, đúng là kỳ tích, thì ra là hôn quân này còn có thể cười, nàng vẫn cho là hôn quân trừ vẻ mặt nghiêm khắc ở ngoài vẫn là nghiêm mặt.

*****

Làm bậy nha, nụ cười của hôn quân này nhìn lại đẹp như vậy, khiến người tâm động như vậy. Cha nha, đây chính là con rể trên danh nghĩa bây giờ của người nha, con gái người muốn có bản lãnh đem hắn mang tới thế kỷ 21, đứng ở trước cửa bệnh viện của chúng ta, tuyệt đối sẽ gây tai họa đó.

Nhưng là ——

Hôn quân này làm gì đột nhiên cười? Hắn là bày cái mặt thối đến ngán, muốn đổi vẻ mặt? Đáp án dĩ nhiên là NO!

Cái tên hôn quân lưu manh vô sỉ này, hoàn toàn là đang cười nhạo dáng dấp nhỏ bé của nàng, nha, còn không phải là tại cái hoàng hậu thật này dáng dấp quá nhỏ sao, thân thể nàng ở thế kỷ 21 kia cao tới 1m70, ước chừng nhiều hơn năm thước.

Bất quá, hiện tại nàng còn có lời gì hay để nói đây. Tự trách mình xui xẻo quá, xuyên qua lại xuyên vào trên người một nữ nhân thân thể bé nhỏ, hiện tại lại bị hôn quân cười nhạo như thế.

"Ừ, là vốn vậy, vốn là ta thật sự cao năm thước."

"Nha." Hoàng Phủ Tấn gật đầu cười: "Nếu như vậy, vậy ngươi về sau cơm ăn nhiều một chút, nói không chừng còn có thể miễn cưỡng chống được năm thước." Vừa nói xong lời này thì cũng là thời điểm cách trước cửa Vũ Phượng Cung không xa lắm, trong lời nói lúc này rõ ràng là mang theo cưng chìu nhưng Tiểu Thiên lại không nghe được, nhưng bây giờ nàng lại mơ hồ cảm thấy.

Má ơi, hôn quân này không những đổi tính lại còn bị kích thích? Hắn sao lại đột nhiên trở nên ôn nhu như thế, giống như lão công ôn nhu đưa ra giải quyết chung?

"Hiện tại đi nhanh cho trẫm, trẫm có chuyện hỏi ngươi." Nói xong, lần nữa kéo tay Tiểu Thiên, hướng phía Vân Tiêu Cung đi tới, nhưng tốc độ dưới chân rõ ràng là chậm đi không ít.

Tiểu Thiên cứ như vậy bị hắn dắt đi, lần đầu tiên có một loại cảm giác không bài xích. Tên hôn quân này ngoài miệng luôn nói ghét nữ nhân bẩn thỉu như nàng, luôn miệng nói không để cho nữ nhân bẩn thỉu như nàng đụng vào hắn, nhưng mỗi lần đều là hắn chủ động đến gần nàng.

Đầu tiên là từ nơi ở của Lan Phi tự mình ôm nàng một đường quay trở về Vũ Phượng Cung, tiếp đến là ở trong phòng ngủ "Kích tình đùa giỡn" khiến cho nàng đến nay còn cảm thấy ngượng ngùng dị thường, còn có mấy lần lại không chút tự nhiên nào làm bộ chủ động dắt tay nàng, hôn quân giống như một chút cũng không bài xích cùng nàng ở quá gần.

Len lén liếc mắt nhìn người đang đi bên cạnh nàng Hoàng Phủ Tấn, gò má của hắn lúc này có vẻ rất nhu hòa, hôn quân có phải bắt đầu không bài xích nàng hay không?

Tại sao trong lòng nàng lại có một loại cảm giác cao hứng còn mang theo nhỏ nhỏ hưng phấn đây.

Có thể làm chủ hậu cung sao?

Bây giờ trong cung, Phúc Quý đã ôm một đống tấu chương từ trong ngự thư phòng đem tới, ở trong đại điện Vân Tiêu Cung.

"Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương." Thấy hai người Hoàng Phủ Tấn đi vào, hắn liên tục nghênh đón không ngừng.

"Tấu chương đã lấy tới?" Hoàng Phủ Tấn mở miệng hỏi.

"Vâng, hoàng thượng, tấu chương đều ở trên bàn."

"Ừ." Trầm giọng đáp một tiếng, hắn đem Tiểu Thiên kéo đến bên bàn đọc sách, lấy ra một phần tấu chương trong đó đưa tới trước mặt nàng, mở miệng nói: "Mở ra xem một chút."

"Tấu chương?" Kỳ quái, hôn quân này đem tấu chương cho nàng nhìn làm gì? Tiểu Thiên nhận lấy tấu chương trong tay Hoàng Phủ Tấn, cũng không mở ra.

Hôn quân này không nói rằng đem nàng kéo tới Vân Tiêu Cung, lại đưa cho nàng một phần tấu chương để xem, hắn cũng có chút quá kỳ quá đi.

Chẳng lẽ......

Tiểu Thiên nheo cặp mắt lại, chẳng lẽ hôn quân là muốn kiếm cớ giết nàng?

Nàng cả kinh trừng lớn đôi mắt, hôn quân này thật là âm hiểm!

Hoàng Phủ Tấn nhìn trên mặt Tiểu Thiên lại thay đổi một lần nữa, chân mày hắn lại một lần nữa nhíu lại.

Nữ nhân này cả ngày lẫn đêm đều ảo tưởng cái gì thế, cho nàng xem phần tấu chương cũng có thể hiện ra vẻ mặt như thế.

"Niếp Tiểu Thiên, ngươi lại đang ngây ngốc cái gì?" Thanh âm Hoàng Phủ Tấn vang lên, chưa từng thấy qua nữ nhân nào lực chú ý phân tán giống như nàng vậy.

"Hậu cung không phải là không thể tham gia vào chính sự sao?". Quả tim nhỏ của Tiểu Thiên đập nhanh mở miệng hỏi, nàng cũng không thể bảo đảm hôn quân có phải muốn đợi sau khi nàng xem phần tấu chương này, cho thêm nàng cái tội người trong hậu cung tham gia vào chính sự hay không. Dạng như vầy, may nhờ nàng xem TV rồi, còn biết một chút ít chuyện trong hoàng cung.

"Trẫm để cho ngươi xem ngươi liền xem, dài dòng cái gì?" Hoàng Phủ Tấn không nhịn được rống lên.

"Ngươi...... Ngươi sẽ không chờ sau khi ta xem phần tấu chương này, cho ta thêm cái tội là nữ nhân hậu cung tham gia vào việc chính sự chứ?" Tiểu Thiên không nhịn được hỏi ra miệng, không hỏi rõ ràng, nàng chết cũng không xem phần này tấu chương.

Hoàng Phủ Tấn nhìn Tiểu Thiên đứng ngay trước mặt mình đôi mắt vô tội chớp chớp.

Nữ nhân này có phải suy nghĩ quá nhiều hay không? Mới vừa rồi nàng do dự không chịu xem phần tấu chương kia, không phải là nghĩ hắn sẽ lấy cái cớ nữ nhân hậu cung không được tham gia vào chính sự giết nàng chứ.

Nàng ngược lại yêu mạng sống, nghĩ đến chu toàn như vậy! Nghĩ đến đây, trong mắt Hoàng Phủ Tấn thoáng qua một nụ cười khổ, đụng phải nữ nhân như vậy, hắn đành chịu.

*****

Miễn cưỡng liếc nàng một cái, Hoàng Phủ Tấn tức giận mở miệng nói: "Niếp Tiểu Thiên, nếu trẫm muốn giết ngươi như lời ngươi nói..., ngươi cho rằng ngươi còn có thể sống đến bây giờ sao?"

Những lời này hắn nói xong đã đủ rõ ràng đi.

"Vậy ý của ngươi là nói, ta...... Ta xem phần tấu chương này sẽ không có sao?" Nàng vẫn là không yên lòng hỏi lại, vấn đề đại sự này liên quan đến sinh mạng, mơ hồ là không đ

Cuối cùng, Hoàng Phủ Tấn bị nàng làm cho không có biện pháp, biết nổi giận cũng vô ích, hắn không thể làm gì khác hơn là bình tĩnh, gật đầu một cái, mở miệng nói: "Ừ, trẫm để cho ngươi xem, nói đúng là, ngươi xem cũng không có chuyện gì."

"Đây chính là khẩu dụ của hoàng thượng, đúng không?"

"Ừ, đúng!" Bình tĩnh, Hoàng Phủ Tấn lại một lần nữa gật đầu một cái, tính nhẫn nại của hắn đời này đoán chừng ở trước mặt tiểu nữ nhân này cũng bị mài hết.

"Vậy......"

"Niếp Tiểu Thiên, ngươi rốt cuộc có xem hay không?" Tiểu Thiên đang muốn mở miệng, Hoàng Phủ Tấn rốt cục vẫn phải không nhịn được cao giọng rống lên.

"A, a, ta xem, ta xem." Lập tức trở nên bộ dạng trung thực, nàng mở ra tấu chương xem lại.

May mắn, nàng còn biết nhiều cổ văn như vậy, nếu không tới nơi này mù chữ sẽ mất thể diện thành đồ bỏ đi được rồi.

Sau khi xem xong, mặt nàng nghi ngờ nhìn Hoàng Phủ Tấn bên cạnh: "Phần tấu chương này không phải nói lão già Niếp Vân Hạc kia không cho quân khu đưa lương sao?"

"Ừ, ngươi cảm thấy thế nào?" Hoàng Phủ Tấn nhìn mặt Tiểu Thiên, cố gắng ở trên mặt nàng tìm ra một chút tâm tình, chẳng qua là nàng mới vừa nói câu kia "lão già Niếp Vân Hạc kia" lại làm cho Hoàng Phủ Tấn cảm thấy một chút kinh ngạc, mặc dù chính Tiểu Thiên ghét Niếp Vân Hạc, nhưng ít nhiều gì nàng cũng cùng họ tên với lão già kia thậm chí lão già kia còn là phụ thân của nàng, tựa hồ có chút không đúng.

"Cái gì thấy thế nào? Hành sự bất lực liền xử trí theo quân pháp." Tiểu Thiên miễn cưỡng mở miệng nói, đem tấu chương ném lên bàn.

"Nhưng ông ta là phụ thân ngươi." Hoàng Phủ Tấn rất bình thản mở miệng nói, cố gắng ở trên mặt nàng tìm ra một chút khẩn trương hoặc là lộ ra vẻ gì khác, chẳng qua là, hắn thất vọng, hắn ở trên mặt nàng cái gì cũng không thấy được.

"Phụ thân ta?" Tiểu Thiên nhướng mày, còn mang theo mấy phần thần sắc khinh bỉ: "Hắn xứng sao?"

"Ngươi rất hận hắn?" Hoàng Phủ Tấn nhàn nhạt mở miệng, trong lúc bất chợt, hắn rất muốn hiểu rõ vị hoàng hậu trước mắt hắn này.

*****

"Hận?" Tiểu Thiên hơi sửng sờ, Niếp Vân Hạc đối với nàng mà nói bất quá chỉ là một người xa lạ, là người xa lạ mà thôi, nàng không có quá quen với hắn thì làm sao mà hận hắn, nàng chẳng qua là ghét cái loại người kia mà thôi.

Lắc đầu một cái, nàng cười nhạt, "Không hận, chẳng qua là cùng ông ta không phải thân cho lắm! Sống chết của ông ta không liên quan gì đến ta." Điểm này, nàng ngược lại nói đúng, đối với người cùng nàng không liên quan, nàng không có cần thiết tốn công sức vì bọn họ làm cái gì.

Chẳng qua là, những lời này của nàng lại làm cho Hoàng Phủ Tấn hiểu thành một loại ý tứ khác, hắn thật cho rằng Tiểu Thiên là hận Niếp Vân Hạc, hận ông ta bất công đối với hai mẹ con nàng.

"Nếu như Trẫm muốn tịch thu tài sản cả nhà ông ta và giết kẻ phạm tội?"

"Tùy tiện." Tiểu Thiên trả lời rất mau, không chút suy nghĩ, mà câu trả lời của nàng lại làm cho Hoàng Phủ Tấn kinh ngạc không nhỏ.

Lại chỉ thấy Tiểu Thiên chợt giống như là nghĩ đến cái gì đó mở miệng nói: "Tự ta suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy không ổn."

"Nói thế nào?"

"Lão già kia làm không tốt, chịu tội cũng phải đi, tại sao những người trong Thượng Thư phủ phải chịu tội cùng ông ta? Nếu ngươi thật muốn giết, liền giết một mình hắn là được, dù sao thứ người như thế ở lại trên đời cũng là lãng phí lương thực, a, đúng rồi, nếu ông ta nhất định tìm người chôn theo, vậy tìm tiểu thiếp cùng con gái của bà ta là được, dù sao lão già kia thương bà ta như thế, đoán chừng nếu là ông ta ra đi, cũng không yên tâm để cho hai mẹ con bà ấy lưu lại trên đời này, không bằng cùng đi theo ông ta." Lời nói này củaTiểu Thiên có chút độc ác, không có một tia trắc ẩn nào, Hoàng Phủ Tấn không hề nghe trong lời nói của nàng có chút‎ gì là giải thích, thậm chí là Tiểu Thiên đã làm ra một phán quyết sinh tử đối với phụ thân.

Hoàng Phủ Tấn sửng sốt, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.

Thật ra thì, hắn hỏi nàng, chẳng qua trong lúc hứng thú nhất thời muốn hiểu thêm một chút về vị thê tử luôn cùng hắn đối đầu này mà thôi, không nghĩ tới chỉ ngắn ngủi mấy câu nói, lại khiến hắn không nghĩ tới, bất quá chỉ mấy câu nói ngắn ngủn, lại để nàng biểu lộ hoàn toàn như vậy.

Nàng lạnh lùng như vậy thế nhưng để cho hắn dâng lên nhàn nhạt đau lòng.

"Niếp Tiểu Thiên, nhưng ông ta là phụ thân ngươi." Hoàng Phủ Tấn chưa từ bỏ ý định mở miệng nói.

"Ta nói ông ta không phải." Tiểu Thiên không nhịn được mở miệng nói, hôn quân này lại đang nghĩ gì a, rõ ràng muốn giết lão đầu kia, nàng lại cũng không hề ngăn cản a. Nhưng hiện tại lại giống như hắn không muốn giết, mà là nàng đang ép hắn phải giết vậy.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-114)