Truyện:Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng - Chương 030

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng
Trọn bộ 114 chương
Chương 030
0.00
(0 votes)


Chương (1-114)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Ý thức được sự thất thố của mình, trên mặt Hoàng Phủ Tấn thoáng qua một tia mất tự nhiên, nhất là khi Tiểu Thiên nằm xuống, trong mắt thoáng hiện tia khổ sở, hắn đột nhiên cảm giác mình đả thương nàng sâu sắc tựa, nghĩ muốn nói với nàng điều gì nhưng lại thôi ngừng lại không biết nói gì.

Hắn cũng không có một lần nữa ngồi bên cạnh nàng, mà là toạ bên cạnh bàn gần đó.

Giữa hai người lúc này là sự trầm mặc, Hoàng Phủ Tấn nhìn Tiểu Thiên hướng lưng về phía mình, đột nhiên cảm thấy nhớ nữ nhân thường ngày vẫn ở trước mặt hắn phách lối đến không thể chịu được.

Hắn nhìn chằm chằm lưng Tiểu Thiên, cũng không biết mình sửng sốt bao lâu, cho đến khi Tiểu Thiên đã ngủ say đột nhiên xoay người lại, chăn từ trên vai nàng tuột xuống.

Lúc này đang là đầu đông, bởi vì nơi này đã lâu không có người ở, trong phòng ngủ ngay cả một cái lò sưởi cũng không có, ngay cả hắn một đại nam nhân cũng cảm thấy rùng cả mình.

Nhìn Tiểu Thiên đang ở trên giường một lần nữa, Hoàng Phủ Tấn đi lên phía trước, đem chân vừa bị tuột xuống đắp lên cho nàng.

Lại thấy nàng đột nhiên nhíu mày, một bộ dáng rất thống khổ.

"Ôi~~ đau!" Cắn môi dưới, trong giấc mộng Tiểu Thiên chợt thấp giọng khóc sụt sùi, tiếng hô nhỏ này của nàng khiến cho Hoàng Phủ Tấn hơi sững sờ.

"Đau?" Hoàng Phủ Tấn nhìn nàng nhíu chặt chân mày, tựa hồ thật sự rất khó chịu.

"Thật là đau a!" Trong giấc mộng Tiểu Thiên lại một lần nữa nỉ non một tiếng.

Trên trán mơ hồ toát ra chút mồ hôi lạnh.

"Đáng chết, thật là đau a!" Chợt từ trên giường ngồi dậy, Hoàng Phủ Tấn bị động tác nhỏ của Tiểu Thiên làm kinh ngạc, mà lúc này đây Tiểu Thiên cũng đã thực sự tỉnh lại.

Trên chân truyền đến một hồi lại một trận đau nhức khiến cho nàng cũng không cách nào ngủ, nàng đời này, ngoại trừ sợ phim kịnh dị, chính là sợ đau.

"Niếp Tiểu Thiên, ngươi làm sao vậy?" Bên giường, truyền đến thanh âm lạnh như băng của Hoàng Phủ Tấn.

Hôn...... Hôn quân? Hắn vẫn chưa đi?

Tiểu Thiên chợt quay đầu đi, thấy Hoàng Phủ Tấn đang đứng ở bên giường, sắc mặt trầm xuống.

"Hoàng...... Hoàng thượng!" Trong mắt Tiểu Thiên ngân ngấn lệ, thế nhưng lại phát hiện, trong lúc mình bất lực nhất, bồi ở bên cạnh nàng lại là cẩu hôn quân nàng hận đến cắn răng nghiến lợi!

Thấy lệ quang trong mắt Tiểu Thiên, sắc mặt Hoàng Phủ Tấn khẽ trở nên nhu hoà không ít, thanh âm cũng nhẹ đi rất nhiều, nhưng trên miệng vẫn cứng rắn: "Có phải chân lại đau rồi hay không?"

*****

"Ừ." Tiểu Thiên cau mày đàng hoàng gật gật đầu, nói nàng không có cốt khí cũng được, dù sao nàng cũng thực sự cảm thấy rất đau!

Hoàng Phủ Tấn nhìn nàng một cái, ở bên cạnh nàng ngồi xuống, vén chăn, Hoàng Phủ Tấn thấy mắt cá chân nàng mắt sưng đỏ, "Đừng lộn xộn, để trẫm nhìn xem!"

Hoàng Phủ Tấn đưa tay tháo băng gạc đang băng trên mắt cá chân của nàng, động tác theo bản năng rất nhẹ nhàng, trên mặt chuyên chú lại dẫn theo nhàn nhạt lo lắng, Tiểu Thiên nhìn gò má của hắn, khóe miệng không tự chủ được khẽ nâng lên.

Sau khi Hoàng Phủ Tấn gỡ băng gạc ra, mới nhìn thấy mắt cá chân của nàng đã sưng rất lợi hại, hơn nữa còn có máu ứ đọng.

"Ngự y rốt cuộc chữa trị kiểu gì vậy!" Khẩu khí của Hoàng Phủ Tấn thực sự không vui.

"Cái đó...... Thật ra thì cũng không có liên quan đến ngự y, bởi vì khi ta đứng lên, dùng quá sức, làm tổn thương đến dây chằng bên mắt cá chân." Tiểu Thiên sờ sờ cái ót, ngượng ngùng mở miệng nói.

"Ngươi còn dám nói?" Hoàng Phủ Tấn dừng lại động tác, liếc nàng một cái. Nữ nhân này, đã trở thành như vậy, nàng còn có tâm tình cười!

"Kia, lúc ấy không phải là tình thế bắt buộc sao." Tiểu Thiên nhíu chóp mũi, phản bác.

"Tình thế bắt buộc? Ý của ngươi là nói trẫm ở nơi nào là sẽ bắt ngươi dùng cái chân qùe này đi bộ sao?"

"Phải.... . Không phải à nha!" Tiểu Thiên lập tức sửa lại miệng, nàng sẽ không bao giờ đần như vậy, đem này cứu tinh duy nhất lúc này chọc cho tức giận.

"Hừ!" Hoàng Phủ Tấn hừ lạnh một tiếng, bản lĩnh mở mắt nói mò, nàng thật đúng là có thiên phú trời sinh!

"Hắc hắc

" Tiểu Thiên cười mấy tiếng tựa như lấy lòng, nhìn Hoàng Phủ Tấn, thành ý nói: "Hoàng thượng, ngươi hôm nay thật tốt!"

Động tác trên tay Hoàng Phủ Tấn một lần nữa vì những lời nàng nói mà ngừng lại.

"Cái gì gọi là trẫm hôm nay thật tốt?" Hoàng Phủ Tấn hướng về phía nàng nhíu mày, trong mắt lại thoáng qua một nụ cười mơ hồ.

"A?" Tiểu Thiên trong lúc nhất thời không có hiểu ý tứ của Hoàng Phủ Tấn, không thể làm gì khác hơn là lại một lần nữa nghiêm túc giải thích: "Ngươi hôm nay thật tốt ý là ngươi hôm nay thật tốt!"

Ách tại sao nàng cảm giác câu giải thích này của nàng so với không giải thích cũng đâu có khác nhau là mấy.

*****

Câu giải thích của Tiểu Thiên khiến cho sắc mặt Hoàng Phủ Tấn biến hóa, khóe miệng mang theo vài phần giễu cợt, "Niếp Vân hạc nuôi được những nữ nhi quả nhiên đều là ngực lớn nhưng không có đầu óc, ngay cả một lời nói cũng diễn đạt không thành!"

"Ta mới không phải lão già kia nuôi!" Tiểu Thiên không vui bật thốt lên. Mặc dù xuyên qua thành nữ nhi của lão, nhưng nàng cũng không có thừa nhận, cha nàng cha là đại nhân vật đức cao vọng trọng Bác sĩ Niếp, lão già Niếp Vân Hạc kia dù có tu ngàn kiếp cũng không thể bằng một góc của cha nàng.

Câu trả lời của Tiểu Thiên khiến cho Hoàng Phủ Tấn hơi ngẩn ra, nghe được, nàng rất ghét Niếp Vân Hạc. Bất quá hắn cũng chẳng có chút mảy may gì hoài nghi thân phận của Tiểu Thiên.

Dù sao sự chán ghét mà Niếp Tiểu Thiên dành cho cha cũng là có lý do, Niếp Vân hạc đối với hai mẹ con tiểu thiếp kia đặc biệt tốt, nàng cùng mẹ nàng ở trong phủ địa vị cũng chỉ ngang hàng với người làm, đây cũng là điều mà trước kia hắn đã nghe qua, chẳng qua đây là chuyện nhà của thần tử, hắn làm hoàng đế không nhất thiết phải trông nom, chẳng qua là —— hiện tại nhớ tới, nữ nhân này trước khi vào cung cũng đã chịu thật nhiều khổ cực.

Nghĩ đến đây, trong lòng Hoàng Phủ Tấn không khỏi một hồi tức giận, bất mãn với Niếp Vân hạc.

"Còn có......" Chỉ nghe Tiểu Thiên tiếp tục mở miệng nói: "Ta không phải là loại nữ nhân ngực lớn nhưng không có đầu óc, ngươi đừng đem ta cùng Niếp Tiểu San, nữ nhân ngu ngốc kia ví giống nhau." Bất mãn nhíu mày một cái, nghĩ hắn đem nàng cùng tiểu nữ của tiểu thiếp kia mà so sánh, không phải là đang vũ nhục nàng sao? Nàng khẳng định nàng thông minh hơn ả ta rất nhiều.

"Nghe ngươi nói tựa hồ như ngươi nghĩ mình rất thông minh?" Hoàng Phủ Tấn nhướng mi, cũng không biết từ lúc nào, hắn có thói quen cùng nữ nhân này cãi vả.

"Không phải là tựa hồ, cũng không phải là cảm thấy, mà là quả thật rất thông minh!" Dĩ nhiên, nói thế nào nàng cũng là bác sĩ xinh đẹp, mà đã là bác sĩ thì đương nhiên so với ngưòi bình thường phải thông minh hơn rồi, đây là chính nàng vẫn cho là như vậy.

Câu trả lời của Tiểu Thiên khiến cho Hoàng Phủ Tấn khóe miệng hơi co quắp, "Thì ra là da mặt của ngươi dầy như vậy!"

"Ngừng, da mặt ta không dầy, có thể kéo ngươi ở lại chỗ này sao?" Tiểu Thiên dùng một bộ dáng đương nhiên để nói chuyện, không chút nào ngượng ngùng.

Nàng nói năng không chút nào làm dáng hay giả vờ khiến cho Hoàng Phủ Tấn chợt mang theo một tia thưởng thức.

Nhưng —— hắn chẳng phải là nên hiểu nữ nhân này thực không biết xấu hổ? Cùng nam nhân khác làm ra chuyện không biết liêm sỉ như vậy, nàng còn dám nói, huống chi nàng đối với những việc mình gây ra từ trước tới giờ thú nhận không kiêng kỵ.

*****

Mỗi lần nghĩ đến việc nữ nhân này đã gây ra những chuyện xấu hổ gì, trong lòng hắn liền vô cùng tức giận, mà lần này càng thêm kỳ quái, hắn phát hiện mình dù giận nàng nhưng phần nhiều lại có cảm giác đang ghen tức!

"Niếp Tiểu Thiên, đừng tưởng rằng ngươi đối với mỗi nam nhân đều có thể giả bộ vô tội, chơi xỏ lá, trẫm sẽ không bao giờ bị cái vẻ mặt này của ngươi lừa đâu!" Hoàng Phủ Tấn lạnh lùng mở miệng nói.

"Nhưng những trò này ta cũng chỉ có làm được với mỗi một nam nhân là ngươi a!" Tiểu Thiên vô tội đáp lại, từ khi nàng xuyên tới nơi này, hôn quân này là nam nhân mà nàng được tiếp xúc nhiều nhất, nếu như muốn nàng cùng nam nhân khác giả bộ vô tội, chơi xỏ lá, thì nàng phải gặp mới có thể làm thế được chứ.

Huống chi, hôn quân này ngoài miệng nói sẽ không bao giờ bị nàng chơi xỏ, nhưng chẳng lúc nào nàng cũng có thể làm cho hắn không có biện pháp đối phó, đợi ở chỗ này bồi nàng sao? Ngay cả, người có địa vị cao như hắn lại đầu hàng nhân nhượng ở lại bên nàng kiểm tra vết thương.

Mà câu trả lời của Tiểu Thiên khiến cho Hoàng Phủ Tấn trong lòng không khỏi cảm thấy cao hứng, nhưng ngay sau đó, mặt của hắn lại một lần nữa chìm xuống, "Niếp Tiểu Thiên, chớ quên gian phu của ngươi."

"Gian phu?" Tiểu Thiên hơi ngẩn ra, ngay sau đó lại hỉểu ngay lập tức, chuyện hoàng hậu của hắn ngoại tình, hắn luôn ghi nhớ trong lòng.

"A, ha ha, ngươi không đề cập tới thì chắc ta đã quên thật." Mặc dù ngoài mặt không có gì, nhưng ở trong lòng, Tiểu Thiên bởi vì một câu "gian phu" của Hoàng Phủ Tấn mà cảm thấy chua xót.

Vết sưng trên chân của Tiểu Thiên còn chưa có lành hẳn, cũng may lúc trước hắn đã cho gọi Phúc Quý tới lấy kim sang dược hắn còn mang ở trên người, không cùng nàng nói nhiều, Hoàng Phủ Tấn đem thuốc rắc lên mắt cá chân của nàng, như bộ dáng ở trong đại sảnh lúc trước, hắn chuyên chú chăm sóc cho chân của nàng.

Tiểu Thiên nhìn Hoàng Phủ Tấn, mi mắt rũ xuống, thật ra thì nàng cũng hiểu, Hoàng Phủ Tấn chán ghét nàng là phải, đây là xã hội phong kiến, có nam nhân nào hi vọng lão bà của mình ngoại tình ở bên ngoài, huống chi, hắn còn là phần tử cực đoan của cái xã hội này, là người đứng đầu một triều đại, hắn làm sao có thể chấp nhận lần đầu tiên của hoàng hậu là giành cho nam nhân khác.

Cẩn thận suy nghĩ một chút, hôn quân này chịu nhẫn nàng đến bây giờ, nàng thật đúng là phải cảm tạ ơn Phật tổ Bồ Tát phù hộ rồi.

Nếu không như thế thì bây giờ, người có địa vị cao như hắn sao có thể nhân nhượng cùng nàng tại chỗ này, ôn nhu, ân cần băng bó, chăm sóc cho nàng.

"Hoàng thượng, ngươi có phải rất ghét ta hay không?" ngẩng mặt lên, Tiểu Thiên không nhịn được mở miệng nói, mặc dù đáp án dĩ nhiên là khẳng định, nhưng trong tâm nàng vẫn hi vọng được nghe thấy từ chính miệng Hoàng Phủ Tấn nói ra.

*****

Câu hỏi này của Tiểu Thiên khiến cho động tác trên tay của Hoàng Phủ Tấn dừng lại, trong lúc nhất thời hắn không biết trả lời câu hỏi của nàng như thế nào.

Nói hắn ghét nàng sao? đúng, lúc trước hắn rất ghét nàng, nhưng còn bây giờ thì sao? Hắn không biết nên giải thích tình huống lúc này như thế nào.

Làm một hoàng đế, hắn hoàn toàn không cần thiết phải tự mình đến nơi này bồi nàng, chỉ đơn giản biết nàng không dám ngủ một mình trong bóng tối, nửa đêm canh ba, hắn-đương kim hoàng đế tự tay chăm sóc nữ nhân đã ình đội nón xanh, đừng nói là nữ nhân lúc nào cũng có thể làm hắn tức chết này, những nữ nhân khác trong hậu cung nói gì nghe nấy cũng chưa từng được đãi ngộ như vậy, nàng bất quá chỉ là một dâm phụ, thê nhưng hắn lại có thể đối với nàng đau lòng.

Rốt cuộc mấy ngày hôm nay hắn đã trở thành cái gì?

Hoàng Phủ Tấn nhíu mày, không trả lời câu hỏi của Tiểu Thiên.

"Ai nha, ngươi đừng cau mày, ta biết ngươi rất ghét ta, ai bảo ta đã cho ngươi đeo nón xanh, nếu như ta là nam nhân, ta cũng nhất định rất tức giận". Nhìn Hoàng Phủ Tấn cau mày, Tiểu Thiên phỏng đoán hắn nhất định là đang rất tức giận, nàng cũng không phải là người không biết thời thế a.

Giúp nàng băng bó chân xong, Hoàng Phủ Tấn ngồi vào bên người nàng, sắc mặt bình thản hỏi: "Nói cho trẫm, gian phu là ai?"

"Ta cũng không biết!" Tiểu Thiên nhún nhún vai, nàng nếu biết, đã sớm đến tìm gian phu đó, còn có thể ngây ngốc đợi ở chỗ, tình nguyện để cho hôn quân nhà ngươi doạ nạt sao.

"Niếp Tiểu Thiên, ngươi còn dám trước mặt trẫm giả bộ ngu?" Giọng nói của Hoàng Phủ Tấn rất bình thản, tự hồ chỉ là đơn giản cùng nàng thảo luận một câu chuyện, hoàn toàn không giống như trước đây, vừa nhắc tới chuyện gian phu, hắn liền nổi trận lôi đình.

"Ta không hề giả bộ ngu, ta thật sự không biết." Lần này, Hoàng Phủ Tấn nghe thấy sự bất đắc dĩ trong giọng nói của Tiểu Thiên.

Chỉ nghe nàng tiếp tục nói: "Ta đêm đó, sau khi lãnh xong 30 đại bản, ta căn bản không thể nhớ bất kì truyện gì trước kia nữa, ngay cả mọi chuyện ở nhà đều là Đóa Nhi nói cho ta nghe, càng đừng nói gian phu hay không gian phu, ta cũng rất muốn biết ai là gian phu, còn sớm một chút đi tìm hắn."

Dĩ nhiên trong đoạn nói chuyện trên nàng đã khéo léo che dấu truyện nàng xuyên qua đến đây văn này ở bên trong, dù sao, trong các tiểu thuyết xuyên không, lí do thường xuyên được sử dụng nhất chẳng phải là mất trí nhớ sao.

Crypto.com Exchange

Chương (1-114)