Vay nóng Tinvay

Truyện:Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng - Chương 029

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng
Trọn bộ 114 chương
Chương 029
0.00
(0 votes)


Chương (1-114)

Siêu sale Shopee


"Cái tốt không học, hư ngươi ngược lại học được thật mau."

"Đó cũng là ngươi dạy quá tốt."

"Đó cũng là ngươi có tiềm lực học cái xấu."

"Ngươi......"

Cuộc đối thoại lần này cũng như bao cuộc đối thoại khác thường xuyên xuất hiện ở giữa hai người, Hoàng Phủ Tấn suy nghĩ, mình nếu như chịu đựng nữ nhân này cả đời, tính tình của hắn đoán chừng sẽ bị mài đến một không còn nguyên vẹn.

Chẳng qua là...... Cả đời? Đây là danh từ xa xôi lại châm chọc đến mức nào. Nữ nhân kia cùng từng phụ hoàng thề sống chết bên nhau cả đời, cuối cùng thì sao? Bà ta còn không phải là không biết xấu hổ cùng nam nhân khác chạy trốn hay sao? Hắn mới vừa rồi lại vẫn ngây ngốc mà nghĩ sẽ cùng nữ nhân này đi qua cả đời? Cả đời? Thực khiến cho nguời khác phải cảm thấy buồn nôn.

Trong mắt Hoàng Phủ Tấn lạnh như băng khiến cho Tiểu Thiên đau đớn.

"Hoàng thượng......" Lúc này, Tiểu Thiên không biết nên mở miệng như thế nào, tóm lại, nàng cùng Hoàng Phủ Tấn chưa bao giờ xuất hiện qua cục diện hiện tại này, đây là một loại cảm giác khiến cho nàng cảm thấy dị thường không thoải mái.

"Đem nước mắt lau hết đi rồi nằm xuống ngủ đi." Hoàng Phủ Tấn lãnh đạm mở miệng nói, tay tự nhiên vươn ra, lau nước mắt vẫn còn lưu lại trên mặt Tiểu Thiên.

Đây đã là hành động thứ hai của Hoàng Phủ Tấn khiến cho nàng giật mình, cũng là động tác khiến cho nàng khắc cốt ghi tâm.

"A, a, vâng." Không dám nói thêm điều gì nữa, Tiểu Thiên nghe lời nằm xuống, nàng chỉ biết là, lúc này, mặt nàng đã cháy đến độ cùng lò lửa giống nhau.

Đã sống đến 24 năm trên đời, lại là lần đầu tiên xuất hiện loại cảm giác tim đập khó tả này. Thật muốn mệnh! Đoán chừng là bị hôn quân này doạ cho sợ đến tim đập rộn lên. Đúng, nhất định là như vậy!

Hoàng Phủ Tấn vươn tay, kéo chăn đắp lên trên người Tiểu Thiên, lẳng lặng tựa vào bên giường không nói gì.

Mà Hoàng Phủ Tấn ở chỗ này, Tiểu Thiên dĩ nhiên là không có một tia buồn ngủ.

Quay sang bên kia, Hoàng Phủ Tấn trầm mặc không nói gì, trong mắt của nàng mang theo chút nghi ngờ.

Hôn quân này không phải là đã đi rồi sao, tại sao hắn lại còn quay trở lại? Mà bây giờ lại ngồi ở chỗ này, thực sự đang diễn ra chuyện gì a?

Đừng nói rằng tối nay hắn sẽ không đi? Tính sẽ ở lại Vũ Phượng cung thật?

Này thực không giống tác phong trước sau như một của hắn a, thực khó tin, biểu hiện này của hắn thực không giống với một Hoàng Phủ Tấn lúc nào cũng chỉ hận không thể giết chết nàng ngay nha.

*****

Bất quá, như vậy cũng tốt, có hôn quân này ngồi ở bên cạnh, nàng cũng sẽ không phải lo lắng những bóng ma đáng chết dám quấy rầy nàng khi ngủ.

Nhìn nét mặt vẫn thủy chung trầm mặc của Hoàng Phủ Tấn, nàng cuối cùng vẫn là không nhịn được mở miệng nói: "Hoàng thượng, ngươi...... Ngươi chẳng nhẽ vẫn còn muốn ở chỗ này của ta sao?"

Mặc dù nàng không trông cậy vào hôn quân này thật sẽ ở nơi này, nhưng theo như tình huống bây giờ, hôn quân tựa hồ thật sự có ý định này.

Câu hỏi của Tiểu Thiên khiến cho Hoàng Phủ Tấn nghiêng đầu, môi mím chặt, không biết trả lời như thế nào.

Hắn cũng không biết mình tại sao đột nhiên chạy tới nơi này, chỉ là bởi vì nghe nha hoàn của nàng nói nàng không dám một mình ngủ trong bóng tối, hắn liền tự mình đi đến nơi này cái này.

"Làm sao ngươi lại nhiều lời như vậy, trẫm đến đây không phải là để cho ngươi có thể nằm xuống ngủ sao?" Hoàng Phủ Tấn không vui nhìn chằm chằm nàng, không trả lời vấn đề của nàng, trên thực tế, chính hắn cũng không biết nên trả lời như thế nào.

"Nhưng...... Nhưng, ngươi ở nơi này ta...... Ta không ngủ được."

"Nếu như vậy, trẫm đi." Hoàng Phủ Tấn không vui đứng dậy rời đi.

" Khoan, khoan đã, hoàng thượng, hoàng thượng, ngưoi đừng đi." Tiểu Thiên lập tức kéo hắn lại, thật vất vả đưa tay kéo hắn, không cần biết hắn là hôn quân hay ai khác, hiện tại nàng thực không muốn để cho hắn đi.

Dùng hết sức kéo tay Hoàng Phủ Tấn, nhưng hắn một chút dấu hiệu muốn ở lại cũng không có.

"Niếp Tiểu Thiên, buông tay!" Hoàng Phủ Tấn trầm giọng mở miệng nói, chẳng qua là nụ cười trong mắt đã thực sự bán đứng tâm tình của hắn lúc này.

"Ngươi hứa với ta ngươi không đi, ta liền ngủ." Chớp chớp cặp mắt, nàng nhìn Hoàng Phủ Tấn, giả bộ vô tội cũng nhiều nên công phu đã tăng lên không ít.

"Niếp Tiểu Thiên, ngươi thật to gan, nhiều lần cùng trẫm nói điều kiện!" Hoàng Phủ Tấn nhìn về phía nàng, xin nam nhân ở lại gian phòng của nàng, nàng ngược mặt không hồng, khí không suyễn.

"Nhưng tay chân ta hiện nay không thể làm gì được!" Nàng nói bằng một bộ dáng đương nhiên.

"Tay ngươi chân ngươi không thể hoạt động thuận tiện thì có liên quan gì tới ta?" Hoàng Phủ Tấn tức giận liếc nàng một cái!

"Dĩ nhiên là liên quan đến ngươi, ta ngã xuống đều là vì ngưỡng cửa tiểu thiếp của ngươi quá cao, lại bởi vì long bào ngươi quá dài, ngươi không phải là cũng nên phụ trách sao?" Tiểu Thiên trả lời mọi chuyện như là lẽ đương nhiên.

*****

"Vậy tại sao ngươi không nói rằng lúc đó là do chính ngươi không mở to mắt ra để nhìn!" Hoàng Phủ Tấn tức giận nhìn nàng một cái, bản lãnh chơi xỏ lá mà lại còn độc ác đi cáo trạng với người khác so ra không ai bì nổi với nàng.

"Ta đâu có nói dối nha, ánh mắt ta từ khi sinh ra đã toạ ở đây rồi." Nàng đưa tay, chỉ chỉ cặp mắt của mình, vẫn không quên tặng thêm câu: "Hai con mắt đều lắm." Bộ dạng nàng vô tội khiến cho Hoàng Phủ Tấn trong lúc nhất thời không thể tức giận!

Nữ nhân này......

Khó trách hoàng tổ mẫu ngày ngày bị bề ngoài của nàng đánh lừa, ngay cả hắn mấy lần cũng đều đã nghĩ nàng không thể là dạng phụ nữ dâm đãng được nhưng tại sao vào đêm tân hôn tấm thân xử nữ đã không còn nữa, cái này chẳng lẽ còn có thể giả sao?

Nhìn bên người bên cạnh vô tội nháy nháy cặp mắt, Hoàng Phủ Tấn không biết nên nói gì.

"Ngươi rốt cuộc là có ngủ hay không?" Hoàng Phủ Tấn nhìn nàng khẽ trầm mặt.

" Đêm nay ngươi sẽ ở lại chỗ này sao?" Trong mắt Tiểu Thiên ánh lên sự mong đợi, Hoàng Phủ Tấn nhìn nàng, không cách nào cự tuyệt.

Một lần nữa đến bên cạnh nàng, khẩu khí của hắn thủy chung không thế nào tốt được, "Nếu như ngươi không lập tức im lặng ..., trẫm sẽ đi ngay."

"Được, được, ta câm miệng, ta nhất định câm miệng, hoàng thượng ngươi đừng đi!" Tiểu Thiên trịnh trọng gật đầu thật nhiều lần.

Chẳng qua một câu "Hoàng thượng ngươi đừng đi!" Này của nàng lại làm cho Hoàng Phủ Tấn không tự chủ được nâng lên khóe miệng.

Ngồi xuống ở bên cạnh nàng, Hoàng Phủ Tấn tức giận liếc nàng một cái, mở miệng nói: "Niếp Tiểu Thiên, bản lãnh chơi xỏ lá của ngươi, trẫm thật nên hảo hảo học một ít!"

"Ngươi học cái này làm gì?" Tiểu Thiên bật thốt lên, hắn là hoàng đế, hắn chẳng phải rất giỏi khoản này sao, hắn còn cần đi học làm gì?

"Trẫm......" Trong lúc nhất thời Hoàng Phủ Tấn không biết trả lời thế nào, hắn thật đúng là bị nữ nhân này làm cho càng ngày càng không giống mình. Nàng nói không sai, hắn cần học cái này để làm gì?

Cái cách chơi xỏ lá này cũng chỉ có người như nàng mới dùng, hắn thân là hoàng đế học cái này làm cái gì.

Lạnh lùng nhìn Tiểu Thiên một cái, Hoàng Phủ Tấn trong mắt thoáng qua một tia mất tự nhiên, "Trẫm học không phải vì muốn làm cho ngươi câm miệng sao?" (TH: hí hí, muốn câm miệng thì cũng có nhiều cách mà) (QH: *lắc đầu* Muội đen tối quá đi à.... )

"A, a, được!" Nghe lời gật gật đầu, Tiểu Thiên không nói gì thêm, hai mắt nhắm lại, cố gắng ngủ thật ngoan.

*****

Nhưng lúc này đây, nàng thủy chung không thể chợp mắt được, lúc trước là vì hình ảnh ma quỷ kinh khủng cứ lởn vởn trong đầu nàng khiến nàng không dám ngủ, bây giờ hôn quân lại tự nhiên ngồi cạnh nàng thực khiến nàng không cách nào ngủ được.

Nhưng nàng lại sợ hôn quân cứ bỏ lại nàng đi như vậy.

Nàng phát hiện mình đời này nhất định mình sẽ kết thúc tại đây rồi.

Lại một lần nữa không nhịn được mở mắt ra, Hoàng Phủ Tấn vẫn như cũ, tựa vào bên giường của nàng, lẳng lặng nhìn chằm chằm vách tường phía kia không nói gì, không biết vì sao, nàng cảm giác, cảm thấy lúc này Hoàng Phủ Tấn thoạt nhìn đặc biệt khiến cho người khác phải đau lòng.

Đưa mặt nhìn khắp phòng ngủ, lại nhìn sang Hoàng Phủ Tấn, nàng chợt nghĩ tới điều gì.

Nàng thiếu chút nữa quên mất, gian phòng này là tẩm cung trứoc kia của mẫu hậu hắn, chắc hẳn khi còn bé hắn cũng thường xuyên đến. Lại một lần nữa phải khiến cho hắn bước vào nơi này, chắc hẳn cũng là tối nay.

Mười năm sau hắn lần đầu tiên tiến vào nơi này, lại là bởi vì nàng, trong lòng của nàng hơi trùng xuống.

Nàng bắt hắn ở lại chỗ này cùng nàng, đối với hắn mà nói có phải có chút tàn nhẫn hay không.

Chẳng qua là —— Tại sao hắn nguyện ý vì nàng ở lại chỗ này? Hắn không phải rất ghét nàng sao?

Cắn môi dưới, Tiểu Thiên nhíu mày, tối nay Hoàng Phủ Tấn thực làm nàng không thể hiểu nổi, rồi lại để cho nàng cảm thấy đau lòng.

"Hoàng...... Hoàng thượng!" Cuối cùng, Tiểu Thiên không nhịn được lên tiếng, thanh âm mang theo nhàn nhạt khàn khàn.

Hoàng Phủ Tấn bị thanh âm của nàng kéo suy nghĩ lại đây, nghiêng đầu nhìn nàng, ngữ khí bình thản: "Chuyện gì?"

"Cái đó......" Thật ra thì, nàng thật đúng là không biết phải nói gì.

Nhưng bởi vì không khí lúng túng này, nàng không thể làm gì khác hơn là tùy tiện tìm một đề tài, "Hoàng thượng, ta nghe hoàng tổ mẫu nói người mười tuổi liền lên ngôi làm hoàng đế, vậy cũng thật là lợi hại, một đứa trẻ con dân tầm thường......" Lời của nàng vẫn chưa nói hết, liền thấy nhiệt độ trong mắt Hoàng Phủ Tấn giảm đi nhanh chóng.

Sao...... Thế nào? Khen hắn lợi hại hắn cũng không thích sao

Oh, no! Niếp Tiểu Thiên a Niếp Tiểu Thiên, ngươi thật đúng là đầu heo a, nói hoàng đế mười tuổi liền lên ngôi, không phải là chính ngươi đang nhắc nhở hắn nhớ đến chuyện mẹ hắn hồng hạnh xuất tường, cha vì quá đâu khổ mà tự vẫn ngay trước mặt hắn hay sao!

Lúc này Tiểu Thiên thật sự hối tiếc vì đã không cắn đứt đầu lưỡi của mình.

*****

Ai, ai, phải nhanh lên một chút suy nghĩ ra đối sách mới đựơc!

Lại một lần nữa len lén liếc nhìn Hoàng Phủ Tấn đang ngồi bên cạnh một cái, nàng tiếp tục nói: "Hoàng thượng, thật ra thì chuyện mẫu hậu ngươi hồng hạnh xuất tường...... Ngô!" Tiểu Thiên lập tức bụm miệng lại. Trong lòng đã sớm nghĩ muốn đụng đầu vào giường chết đi cho xong.

Trời ạ, ông giết ta đi, dù sao ta đoán chừng cái mạng nhỏ của ta cũng sắp bị hôn quân này lấy mất rồi. Tiểu Thiên một bộ im lặng hỏi ông trời.

Tại sao ta lại đầu heo như vậy, đã bảo là không bao giờ nhắc lại rồi, cái miệng heo của nàng lại vẫn không tự chủ được nói ra.

Nàng bây giờ lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh, căn bản một chút cũng không dám nhìn Hoàng Phủ Tấn, chẳng qua là nàng tự mình cảm giác được nhiệt độ xung quang thực sự đang giảm xuống rõ rệt.

Sớm biết như vậy, ngoan ngoãn câm miệng, coi như buồn chết, cũng không phải mất mạng.

Họa là từ ở miệng mà ra a

Nàng hiện tại thực hối hận, thật nên nghe lời hôn quân nói..., ngậm miệng ngủ mới phải.

Được rồi, được rồi, nàng hiện tại thật sự muốn ngủ, hi vọng hôn quân sẽ không gây phiền toái cho nàng a.

Câm miệng, hoa hoa lệ lệ mà câm miệng!

Đang lúc nàng quyết định nhắm mắt lại an phận đi ngủ, bên tai của nàng truyền đến một tiếng trầm thấp cùng lạnh lẽo, "Không tệ lắm, Niếp Tiểu Thiên, biết được thật đúng là không ít!"

Thanh âm của Hoàng Phủ Tấn khiến cho Tiểu Thiên lại một lần nữa buộc phải mở mắt ra, lại thấy được trong mắt Hoàng Phủ Tấn đã không còn một chút độ ấm nào, ẩn sâu trong đó là óng ánh một giọt lệ!

Lòng của nàng lại chrùng xuống một lần nữa.

"Hoàng...... Hoàng thượng!" Tiểu Thiên tay không tự chủ được nắm lấy đôi tay lạnh như băng của Hoàng Phủ Tấn, lại bị hắn hất ra một lần nữa.

"Đừng có dùng đôi tay bẩn thỉu của ngươi chạm vào trẫm!" Hoàng Phủ Tấn từ trên giường đứng lên, "Ngươi cùng nữ nhân kia giống nhau, đều là tiện nhân! Nhớ, vĩnh viễn cũng đừng nghĩ chạm vào trẫm!" Hoàng Phủ Tấn rống lớn, lần này, Tiểu Thiên không hề phản bác, một câu nói cũng không nói, chỉ vì nàng nhìn thấy trong mắt Hoàng Phủ Tấn hoàn toàn là đau đớn!

Hoàng Phủ Tấn lần đầu tiên chân thật như thế đem hết toàn bộ tâm tư của mình phát tiết ra ngoài, khóe mắt mang theo nhàn nhạt ướt át.

"Ngươi không xứng." Một lời của Hoàng Phủ Tấn như một thanh đao nhọn sắc bén đâm trúng ngực Tiểu Thiên, nặng nề, mang theo âm diệu đau đớn.

Không nói gì thêm, khổ sở cười một tiếng, nàng kéo chăn, quay lưng đi, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-114)