← Ch.030 | Ch.032 → |
Thật ra khi nàng nói đến chuyện "Mất trí nhớ", Hoàng Phủ Tấn cũng đã từng nghĩ tới, chẳng qua là hắn cũng không lo lắng quá nhiều về vấn đề này, bất quá hắn chỉ cảm thấy Niếp Tiểu Thiên này đã thay đổi rất nhiều, cùng Niếp Tiểu Thiên ôn nhu, nhẹ nhàng trước kia hoàn toàn giống như là hai người.
Chẳng lẽ một người sau khi mất trí nhớ, ngay cả tính tình, tác phong xử sự cũng sẽ thay đổi?
Hiện tại, điều hắn quan tâm cũng không phải việc này, khiến hắn lại giận dữ một lần nữa chính là Tiểu Thiên cuối cùng cũng nói câu kia, "Niếp Tiểu Thiên! Ngươi nói nếu biết gian phu là ai, ngươi đã sớm đi tìm hắn? Hửm?"
"Chính là như vậy a." Vô tội chớp chớp cặp mắt, Tiểu Thiên tiếp tục nói, "Ngươi nghĩ a, ngươi xem tình thế của ta lúc này xem, nếu như có một ngày nào đó ngươi đem ta đuổi ra khỏi cửa, ta nhất định phải tìm được một người dựa vào chứ, phải không? Ta đoán gian phu kia nói thế nào cũng là một nhân vật rất lợi hại, đoán chừng nuôi ta hẳn là không có vấn đề gì. Làm người nha, phải luôn nghĩ ình một đường lui, có đúng hay không?"
Tiểu Thiên nói với vẻ mặt thành thật, lại khiến cho Hoàng Phủ Tấn vừa bực mình vừa buồn cười, nữ nhân này, thật đúng là ngốc. Hắn thật chưa từng thấy qua nữ nhân nào đem tất cả ý nghĩ trong đầu của mình nói ra như vậy, còn có thể nói vô cùng đắc ý.
"Niếp Tiểu Thiên, ngươi chẳng những đần, còn rất ngây thơ!" Hoàng Phủ Tấn liếc nàng một cái, trong mắt thoáng qua một tia cười nhẹ, hắn chưa bao giờ nghĩ, mình cùng nàng nhắc tới tên gian phu kia lại có thể buồn cười như vậy.
"Tại sao lại ngây thơ chứ, ta nói không đúng sao?" Tiểu Thiên dứt khoát ngồi dậy, bắt đầu cùng Hoàng Phủ Tấn nói tới đề tài khác.
"Ngươi nghĩ rằng trẫm sẽ ngu ngốc đến độ để cho ngươi có cơ hội đi tìm gian phu kia nuôi ngươi?" Hoàng Phủ Tấn liếc nàng một cái, "Nếu như Trẫm biết kia gian phu là ai, trẫm......"
"Giết hắn?" Tiểu Thiên cắt đứt lời của Hoàng Phủ Tấn.
Lại chỉ thấy khóe miệng Hoàng Phủ Tấn buông một câu, "Giết hắn? Không phải là quá tiện nghi cho hắn sao?"
"Vậy ngươi có cao kiến gì?" Mặt Tiểu Thiên khiêm tốn nhìn Hoàng Phủ Tấn, oa kháo, thật may là hoàng hậu thật kia đã không còn nữa, nếu nàng ta không biến mất, một ngày nào đó không nhẫn nại được sự tịch mịch trong cung đi tìm gian phu kia, chẳng phải hắn sẽ bị nàng hại chết thảm sao, thủ đoạn của hôn quân nhất định không thể coi thường a.
"Muốn biết sao?" Trong mắt Hoàng Phủ Tấn mang theo một mạt đắc ý, điểm này khiến cho Tiểu Thiên không khỏi tò mò.
Hôn...... Hôn quân, tại sao lại trở nên...... ngây thơ như vậy? Còn...... Còn có thể xuất hiện vẻ mặt đắc ý như vậy!
*****
Nuốt một ngụm nước bọt, Tiểu Thiên rúc cổ mở miệng nói: "Nói...... nói một chút coi!"
"Hừ!" Hoàng Phủ Tấn ánh mắt lạnh lẻo, trong mắt mang theo hơi thở nguy hiểm, "Trẫm muốn cho hắn vào cung cùng làm việc với Phúc Quý."
"Biến...... biến thành...... thái giám?" Tiểu Thiên cẩn cẩn dực dực hỏi.
"Ngươi có gì muốn nói sao?" Hoàng Phủ Tấn liếc nàng một cái, mở miệng nói.
"Thì ra nam nhân khi ghen tỵ lại có thể khủng bố như vậy!" Tiểu Thiên hoảng sợ đưa ra kết luận!
Những lời này của Tiểu Thiên không khỏi khiến cho sắc mặt Hoàng Phủ Tấn thêm lạnh, "Ngươi nói cái gì? Trẫm ghen tỵ? Cùng gian phu kia nổi lòng ghen tỵ?"
Trong mắt Hoàng Phủ Tấn thoáng qua một tia chột dạ.
"Ngươi đừng nói là không thừa nhận!"
"Niếp Tiểu Thiên, trẫm cần gì phải ghen tỵ với gian phu kia!" Hoàng Phủ Tấn thanh âm không tự chủ vang lên.
"Ngươi chính là đang ghen tỵ, nếu không tại sao ngươi cứ một mực muốn hắn làm thái giám."
"Niếp Tiểu Thiên, trẫm không có ghen tỵ!" Hoàng Phủ Tấn lại bị Tiểu Thiên ép, mở miệng cố ý giải thích.
"Ngươi có!"
"Trẫm không có!"
"Ngươi chính là có!"
"Niếp Tiểu Thiên!"
"A —— hôn quân, ngươi làm gì?"
Sau khi kết thúc đoạn đối thoại "Đặc sắc" này, Tiểu Thiên đã bị Hoàng Phủ Tấn cứng rắn đặt ở trên giường!
"Niếp Tiểu Thiên, trẫm nói lại lần nữa, trẫm không có ghen tỵ!" Hoàng Phủ Tấn cắn răng nghiến lợi nói xong, nữ nhân đáng chết này, dám nói hắn đối với một tên gian phu nổi lòng ghen tị! Điều này khiến ặt mũi của hắn để nơi nào!
Tiểu Thiên nhìn dáng vẻ muốn giải thích trên mặt Hoàng Phủ Tấn, tâm tình của nàng đột nhiên thật tốt, lúc này thực sự rất muốn trêu cợt lòng hắn.
Không để ý đến sự tức giận trên mặt Hoàng Phủ Tấn, Tiểu Thiên mặt mày giảo hoạt, làm ra bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ: "A
, ta biết, thì ra là ngay từ đầu ngươi đã rất coi trọng ta, khó trách ngày đó tức giận như vậy, còn...... ưm!"
Lời của Tiểu Thiên còn chưa nói hết, liền bị nụ hôn của Hoàng Phủ Tấn chặn lại, Hoàng Phủ Tấn âm thầm nghĩ bất kể cái hôn này của hắn là trừng phạt nàng, hay là vì những lời của Tiểu Thiên khiến cho thẹn quá thành giận, tóm lại, lúc này hắn chỉ muốn dùng nụ hôn này để che đi tâm tư của mình.
Tiểu Thiên bị dọa đến trừng lớn cặp mắt!
Không...... Không phải đâu, sao ta có thể dễ dàng để hôn quân này cưỡng hôn như vậy, gia gia ngươi!
Chẳng qua là —— tại sao nụ hôn này lại có thể khiến cho nàng mang theo cảm giác không muốn xa rời, tim đập nhanh như vậy.
Loại cảm giác này thật thật kỳ diệu!
*****
Nháy cặp mắt, nàng nhìn gần trong gang tấc, khuôn mặt tuấn mỹ đã khiến cho nàng động tâm không chỉ một lần, Tiểu Thiên nhịp tim tăng nhanh, giống như lần đầu tiên, tay của nàng bị Hoàng Phủ Tấn giữ chặt ở trên giường, nàng chớp chớp cặp mắt, nói không ra một câu, mặc cho Hoàng Phủ Tấn nhẹ nhàng nhấm nháp hương thơm thoang thoảng trên người nàng!
Không dối lòng mình, nàng thích cảm giác bị Hoàng Phủ Tấn hôn như vậy. Đồng thời, nàng cũng nhìn thấy trong mắt Hoàng Phủ Tấn lúc này là ưu thương không nói nên lời.
Lòng của nàng mỉm cười nói đau.
Vừa mới bắt đầu, Hoàng Phủ Tấn hôn chỉ là một chút bá đạo cùng trừng phạt, nhưng, chỉ là trong khoảnh khắc đụng chạm nháy mắt kia, giống như là có một dòng điện chạy khắp người, khiến cả người hắn cảm thấy tê dại, tim đập từng phút từng giây cũng nhanh hơn bình thường, dù cho hắn đã chạm qua rất nhiều nữ nhân nhưng đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác như vậy!
Buông lỏng đôi tay đang giữ chặt cổ tay Tiểu Thiên, bàn tay to của hắn tìm kiếm bầu ngực của nàng, mạnh mẽ cởi từng lớp áo của nàng, mắt thấy làn da trắng nõn của nàng hiện ra rõ ràng trước mặt, Hoàng Phủ Tấn cảm thấy khô nóng không thể chịu được, toàn thân nóng lên, cổ họng cũng trở nên khàn khàn, ánh mắt mê ly, nhìn khuôn mặt Tiểu Thiên khẽ đỏ ửng, nụ hôn của hắn lại một lần nữa rơi xuống, mang theo khát vọng mãnh liệt.
Tiểu Thiên cũng bị động tác của Hoàng Phủ Tấn kích thích, lần đầu tiên tiếp xúc với một nam nhân, nàng ngây thơ giống như một thiếu nữ mới muời mấy tuổi, đôi tay cũng không biết nên để chỗ nào, chẳng qua là nhịp đập từ trái tim kia đã bán đứng tâm tư của nàng lúc này.
Nằm ở trên giường lúc này, hai người thần trí đã trở nên mê loạn.
"Híc......" Cho đến khi thanh âm của Tiểu Thiên vang lên đem thần trí hai ngưòi kéo trở lại, trong lúc nhất thời lúng túng vạn phần.
Tiểu Thiên bởi vì sử lực mà lúc này tay mơ hồ đau, nàng nhìn Hoàng Phủ Tấn một cái, xấu hổ cười, sắc mặt ửng hồng.
Hoàng Phủ Tấn chợt từ trên người Tiểu Thiên lật xuống, trong mắt của hắn lúng túng cũng không thua kém Tiểu Thiên.
Nữ nhân đối với hắn mà nói từ trước đến giờ chỉ như công cụ làm ấm giường, nhưng ở trước mặt nữ nhân này, hắn lại cảm thấy ngượng ngùng.
"Đáng chết!" Hoàng Phủ Tấn trầm thấp mắng một tiếng, hắn từ lúc nào thì trở nên không có lý trí như vậy, vì một nữ nhân tầm thường như Niếp Tiểu Thiên mà dục hỏa đốt người!
Hắn thế nhưng lại mê luyến thân thể nữ nhân này đến như vậy!
*****
Một tiếng mắng này của Hoàng Phủ Tấn dĩ nhiên lọt vào tai của Tiểu Thiên, trong lòng nhói đau, nhưng cũng không có kéo dài bao lâu. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn Hoàng Phủ Tấn có vẻ có chút lúng túng.
Cái này chẳng nhẽ là vẻ mặt chưa được thoả mãn?
"Cái đó......"
"Ngươi đừng suy nghĩ nhiều quá, đây chẳng qua chỉ là sự trừng phạt mà thôi!" Thanh âm Hoàng Phủ Tấn lạnh như băng cắt đứt câu nói của nàng, trên mặt không có bất kỳ biểu hiện gì.
Câu trả lời của Hoàng Phủ Tấn khiến cho nụ cười lúng túng của Tiểu Thiên lập tức cứng ở trên mặt, nhưng cũng không có biểu hiện ra, nàng lập tức khôi phục bộ dáng cợt nhả thường ngày!
"Hắc hắc ta biết a, ngươi đối với một nữ nhân bẩn thỉu vốn là không có hứng thú." Tiểu Thiên đưa tay gãi gãi đầu, cười khan mấy tiếng, bộ dạng hời hợt này của nàng khiến cho Hoàng Phủ Tấn không khỏi nổi giận.
"Thế nào? Ngươi đối với những chuyện phong lưu mình làm ra có phải rất tự hào hay không?" Hoàng Phủ Tấn giận tái mặt, trong mắt thoáng qua một tia không vui.
Đáng chết!
Tiểu Thiên ở trong lòng không vui mắng một tiếng! Hôn quân này rốt cuộc là muốn như thế nào? Không châm chọc nàng trong lòng liền không thoải mái có phải hay không?
Nói theo ý tứ của hắn thì hắn lại khó chịu, không nói theo ý tứ của hắn, chẳng lẽ nàng phải nói là nàng thật sự nghĩ rằng những chuyện vừa rồi là thật sao?
Nói đến đây, trong người nàng như bị lửa đốt, hôn quân này thiếu chút nữa đã cùng nàng làm chuyện đó, cho nên trong lòng thực sự cảm thấy chua xót.
Khẽ cắn răng, nàng ngẩng đầu lên, nghênh hướng Hoàng Phủ Tấn, mở miệng nói: "Nếu như ta nhớ được những chuyện phong lưu trước kia, nói không chừng ta sẽ thật sự rất tự hào. Ngươi phải biết ở thời đại này, nữ nhân chưa lập gia đình đã cùng nam nhân khác thân cận thật đúng là không nhiều lắm!"
Những lời này của Tiểu Thiên mang theo rõ rang mùi vị giận dỗi, đồng thời, cũng khiến cho sự tức giận của Hoàng Phủ Tấn lại một lần nữa lên tới cực điểm.
"Niếp Tiểu Thiên, trẫm thật không mắt nên mới động vào một nữ nhân không biết xấu hổ như ngươi!" Hoàng Phủ Tấn giận đến độ không thể lựa lời mà nói.
Lại một lần nữa, những lời của Hoàng Phủ Tấn khiến cho Tiểu Thiên đau đớn.
Miễn cưỡng cười một tiếng, nàng bình tĩnh mở miệng nói: "Đúng vậy, ta không biết xấu hổ, hơn nữa ngươi cũng không phải là hôm nay mới biết. Ngày đó ba mươi đại bản, hoàng thượng không phải là vì trừng phạt ta không biết xấu hổ sao?"
Nàng nói hời hợt, nhưng trong lòng lại mang theo không biết bao nhiêu là khó chịu.
"Ngươi......"
"Còn có, ta thật may mắn khi hoàng thượng ngài đối với một nữ nhân bẩn thỉu như ta không có hứng thú. Nếu không, ta còn thật lo lắng hoàng thượng tối nay đã bị ta câu dẫn rồi!" mỗi một câu nói của Tiểu Thiên đều hàm chứa ý châm chọc, nhưng cũng lại làm tổn thương chính bản thân nàng.
*****
"Hừ! Rất tốt!" Hoàng Phủ Tấn giận đến cắn chặt răng, nắm chặt quả đấm, đầu ngón tay thật sâu đâm vào lòng bàn tay, "Cho nên, ngươi yên tâm đi, trẫm tuyệt sẽ không bao giờ đụng vào ngươi!" Vung tay áo, Hoàng Phủ Tấn giận đạp cửa đi ra ngoài, lưu lại một Tiểu Thiên khuôn mặt khổ sở, ngồi yên ở trên giường, ánh mắt mang theo một chút chua xót.
"Tại sao? Tại sao tim lại đau như vậy?" Nàng che ngực tự nói.
Nhìn Vũ Phượng Cung, lại một lần nữa chỉ có một mình nàng, trong lòng của nàng trở nên phiền muộn.
Kéo chăn, nàng che khuất thân thể co rúc ở trên giường, không có buồn ngủ. Lúc này Vũ Phượng Cung cũng không thể làm cho nàng cảm thấy sợ, mà là nhiều hơn một phần cô đơn.
Sau khi đi ra từ Vũ Phượng cung Hoàng Phủ Tấn đầy bụng tức giận không chỗ phát tiết. Một người đứng ở trong ngự hoa viên hứng Lãnh Phong, nhưng dục hỏa trên người cùng lửa giận lại thủy chung không cách nào hạ.
"Niếp Tiểu Thiên, nữ nhân chết tiệt!" Hoàng Phủ Tấn một quyền đánh vào hòn giả sơn bên cạnh, phát tiết tất cả buồn bực trong lòng.
Hắn thế nhưng vì nữ nhân này mà trong lòng nổi lên dục hỏa, ở trên người những nữ nhân khác không thể tìm được cái cảm giác khó tả kia.
"Hoàng...... Hoàng thượng, người tại sao lại ở đây?"
Bởi vì những chuyện mới phát sinh tối nay, khiến cho Vũ Lạc Thuỷ không thể nào chợp mắt. Vốn định thừa dịp Thái Hoàng Thái Hậu ngủ thiếp đi để ra ngoài giải sầu, nàng lại gặp phải Hoàng Phủ Tấn sắc mặt giận giữ đang đứng bên cạnh hòn giả sơn.
Ở chỗ này gặp được người trong lòng của mình, Vũ Lạc Thuỷ dĩ nhiên là kích động đến không cách nào nói rõ.
Hoàng Phủ Tấn nghe thấy thanh âm của Vũ Lạc Thuỷ, mất tự nhiên xoay đầu lại, thấy Vũ Lạc Thuỷ trong mắt lay động, hắn cũng không phải là không nhìn ra, chẳng qua là hắn không có tâm tình đi để ý tới những thứ này.
Những nữ nhân thích hắn có bao nhiêu, hắn cũng không bận tâm đi quản những thứ này, bất kể những nữ nhân này là bởi vì thích con người hắn, hay là bởi vì ngôi vị của hắn, những nữ nhân thích hắn, đều có lý do của các nàng, hắn chẳng muốn đi trông nom, cũng không cần tốn tâm tư đi đoán lòng dạ nữ nhân, tất cả các nàng đều không xứng.
Nhưng chỉ có nữ nhân ngang bướng ở Vũ Phượng Cung kia là khác. Một nữ nhân như vậy lại khiến cho hắn nguyện ý cùng nàng dây dưa. Nàng rốt cuộc có tư cách gì để cho hắn nguyện ý làm như vậy!
Hắn đã bị nữ nhân chết tiệt đang ở Vũ Phượng Cung kia làm cho điên mất rồi.
************
P/s: Ta lần đầu beta truyện nên có gì sai sót hay khó hiểu thì các bạn ình xin ý kiến nhé.
Thanks
← Ch. 030 | Ch. 032 → |