Truyện:Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng - Chương 103

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng
Trọn bộ 114 chương
Chương 103
0.00
(0 votes)


Chương (1-114)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tại sao trong lòng nàng càng lúc càng cảm thấy bất an khiến cho nàng cảm thấy sợ, xóa sạch sợ hãi trong lòng cùng lúc đó là nếm mùi vị đau lòng.

Tim kia đè nén đau đớn mà không giải thích được, sắc mặt Tiểu Thiên chợt tái nhợt.

Nàng không biết tại sao tối nay nàng lại cảm thấy thấp thỏm lo âu, hơn nữa những bất an này ngày càng dài, ngày càng mãnh liệt.

"Chẳng qua là......" Thanh âm của Ám Dạ một lần nữa vang lên, "Tại sao chỉ một Chiêu Lăng Thành nho nhỏ bị cướp, lại kinh động tới hoàng đế, tại sao hoàng đế lại đích thân hỏi tới chuyện này?"

"Cái...... Cái gì? Hoàng đế?"

Tiểu Thiên vì hai chữ này mà càng thêm khẩn trương, trái tim thiếu chút nữa bật ra ngoài.

Sự bất an mới vừa rồi đã khiến cho Tiểu Thiên sợ đến run cả người, nàng đột nhiên có cảm giác, tối nay đội quan binh dũng mãnh xuất hiện là bởi vì nàng chứ không phải vì Ám Dạ.

Nghĩ tới đây, chân nàng chợt mềm nhũn, cánh tay khẽ nắm lấy tay Ám Dạ, khiến hắn chợt xoay đầu quay lại.

Thấy sắc mặt Tiểu Thiên trắng bệch như tờ giấy, Ám Dạ đưa tay ra vỗ vỗ bả vai nàng, "Yên tâm đi, ta sẽ không để ngươi bị bọn họ bắt đi đâu."

Ám Dạ lầm tưởng rằng Tiểu Thiên vì sợ bị bắt đi ngồi tù nên mới thành ra như vậy.

Nha đầu này, ngay cả chết cũng không sợ, lại sợ bị bắt nhốt vào nha môn.

Ám Dạ không rõ ngọn nguồn, ở trong lòng âm thầm nghĩ.

Chỉ thấy Tiểu Thiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Ám Dạ, ôm tia hi vọng cuối cùng, nàng mở miệng nói: "Ám Dạ, vì...... Tại sao ngươi nói hoàng đế bắt đầu quan tâm tới chuyện này?"

Không hề chú ý tới việc khi Tiểu Thiên nhắc tới hai chữ "Hoàng đế" trong mắt nàng ánh lên tia sợ lo lắng, sợ sệt, Ám Dạ chỉ đến chỗ những quan binh dũng mãnh, mở miệng nói: "Binh lính trong đội quan binh dũng mãnh trừ khi là hoàng đế, nếu không thì không có ai có thể điều động bọn họ."

Câu trả lời của Ám Dạ khiến cho Tiểu Thiên vốn đang mềm nhũn chân tay lại một lần nữa vì thế lảo đảo vài bước.

"Thế nào, Thiên Thiên?" Lần này, rốt cuộc Ám Dạ cũng chú ý tới Tiểu Thiên có cái gì không đúng, trong mắt của hắn thoáng qua một tia nghi ngờ.

"Không có, không có gì." Cố gắng để cho bản thân mình bình thường một chút, Tiểu Thiên miễn cưỡng cố tạo ra vẻ tươi cười, chẳng qua là chút bất an trong lòng vẫn khiến nàng cảm thấy khủng hoảng, nàng cảm thấy sẽ rất nhanh chóng gặp lại Hoàng Phủ Tấn.

*****

Thấy ánh mắt Tiểu Thiên lóe lên, Ám Dạ nghĩ có lẽ là nàng nghe đến hai chữ Hoàng đế nên thấp thỏm lo âu, trong mắt hứng thú để ý.

"Thiên Thiên, ngươi sợ hoàng đế?" Ám Dạ cúi đầu, nhìn sắc mặt Tiểu Thiên tái nhợt, nghẹ giọng hỏi.

Hắn để ý rằng khi hắn hỏi vấn đề này thì thân thể Tiểu Thiên chợt run rẩy, nàng rất sợ hắn nhắc tới hoàng đế.

Trong đầu hắn đột nhiên liên tưởng đến điều gì đó, sắc mặt của hắn trong nháy mắt chìm xuống, "Thiên Thiên, ngươi cùng hoàng đế có quan hệ gì?"

"Làm sao có thể, ta làm sao có thể cùng hoàng đế có quan hệ?" Vấn đề Ám Dạ nghi ngờ khiến Tiểu Thiên càng thêm lo lắng.

"Vậy tại sao khi ta nhắc tới hoàng đế ngươi lại biểu lộ như vậy?" Ám Dạ nhìn thẳng đôi mắt Tiểu Thiên, hỏi rõ nguyên nhân.

Đội quan binh dũng mãnh thật lâu không dám bắn tên, chỉ sợ là đang chờ hoàng đế ra lệnh, mà hoàng đế cho nên đến bây giờ còn chưa thấy hạ lệnh bắn tên, sợ rằng...... Hắn đem tầm mắt nhìn về phía Tiểu Thiên, đáy lòng mỉm cười, sợ rằng đó là do cùng Thiên Thiên có liên quan.

Nếu đội quan binh dũng mãnh ở Chiêu Lăng, sợ rằng hoàng đế cũng ở đây.

"Ta...... Đó là...... Đó là bởi vì Tấn...... Tấn là hoàng đế, ta dĩ nhiên...... Dĩ nhiên sợ hắn." Vì những lời nói của Ám Dạ mà Tiểu Thiên thấy khẩn trương, lời nói không mạch lạc, không để ý rằng khi mình nhắc tới Hoàng Phủ Tấn đã sớm có thói quen gọi tên.

"Tấn?" Ám Dạ lại không thể nào mà bỏ sót điều này, điều này khiến hắn bận tâm, hắn đột nhiên nghĩ đến một điều quan trọng nhất, trong khoảng thời gian này hắn đã quên mất, đó chính là thân phận của Tiểu Thiên.

Hắn nghĩ lại, trên người Tiểu Thiên có độc Minh Hoa, hơn nữa Hoàng Phủ Tấn lúc trước hạ hoàng bảng tìm đương kim hoàng hậu đang lưu lạc bên ngoài lại cũng bị trúng độc Minh Hoa, đem tất cả chuyện này kết hợp lại, trong nháy mắt Ám Dạ đã hiểu được phần nào.

Chợt giương mắt nhìn về phía Tiểu Thiên, trong mắt Ám Dạ xuất hiện một tia không dám tin, "Ngươi là hoàng hậu?"

"Không...... Không phải vậy!" Lời của Ám Dạ đã sớm dọa cho Tiểu Thiên sợ đến luống cuống, nỗi sợ hãi, sự lo lắng trong lòng nàng đã chôn thật sâu dưới đáy lòng lại một lần nữa xông lên đầu.

"Chính thế! Ngươi là hoàng hậu!" Ám Dạ tim nẩy lên một cái, thấy vô cùng đau đớn.

*****

"Không phải là ta! Không phải là ta! Ta không phải là hoàng hậu!" Dưới sự kích động, nàng hướng về phía Ám Dạ rống lên.

Dưới khăn che mặt, thống khổ kia lại một lần nữa xuất hiện trong ánh mắt Ám Dạ, mang theo tuyệt vọng cùng đau đớn.

"Thiên Thiên......" Ám Dạ không biết mình còn có thể nói gì, nhìn bộ dáng này của nàng, cho dù ngoài miệng nàng không thừa nhận, hắn cũng xác định nàng chính là hoàng hậu nương nương mà Hoàng Phủ Tấn hạ hoàng bảng treo giải thưởng. Mà hắn cũng hiểu, khoảng thời gian Tiểu Thiên đau lòng đến phát khóc chính là do Hoàng Phủ Tấn, nàng muốn quên Hoàng Phủ Tấn nhưng vẫn không cách nào quên. Nàng thương yêu nam nhân kia sâu sắc như vậy e rằng sẽ không có cách nào có thể để tâm đến Ám Dạ hắn, nàng.....

Hắn vĩnh viễn không có cách nào thay thế được nam nhân kia trong lòng nàng!

Ám Dạ đột nhiên xuất hiện ý nghĩ đó, tâm trạng mang theo chút đau đớn.

"Ám Dạ, ta...... Ta không muốn ở chỗ này, ta...... Chúng ta trở về có được hay không, chúng ta đi thôi, có được hay không?" Mắt Tiểu Thiên mang theo vài phần thỉnh cầu, dưới khăn che mặt, hai tròng mắt vì khẩn trương mà lóe lên một điểm lệ quang.

"Được, được, chúng ta đi, chúng ta không ở lại chỗ này." Nhìn bộ dáng hiện tại của Tiểu Thiên, Ám Dạ không đành lòng, hắn biết nàng sợ nhìn thấy Hoàng Phủ Tấn, không biết nguyên nhân gì khiến nàng thương yêu nam nhân kia như vậy.

Đưa tay kéo tay của nàng, chân của hắn lại một lần nữa vận khí, chuẩn bị rời đi.

Đang lúc này, đột nhiên xuất hiện một thân thể chặn đường hai người bọn họ.

Nhìn gương mặt đột nhiên xuất hiện trước mắt, gương mặt mà ngay trong mộng nàng cũng thấy, lúc này lại có vẻ xa lạ dị thường khiến cho tim nàng giật mình nhảy thêm một cái nữa.

Hoàng...... Hoàng Phủ Tấn?!!!

Trái tim Tiểu Thiên muốn đụng tới ngực rồi, chân nàng lảo đảo vài bước, nếu không phải là có Ám Dạ đứng ở bên người nàng đỡ lấy, sợ rằng nàng đã sớm ngã xuống.

Bất quá mới hơn nửa tháng không gặp mặt, gặp lại Hoàng Phủ Tấn lần này, lại khiến cho nàng vừa cảm thấy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Hắn thật gầy quá, cũng tiều tụy đi rất nhiều, gương mặt gầy gò khiến cả người hắn nhìn mệt mỏi dường như sắp không chịu nổi.

Gương mặt tuấn tú lôi thôi khiến nàng nhìn thấy có cảm giác đau thương.

Trong khoảng thời gian này, hắn gặp phải việc không tốt sao?

Đau lòng từ bên trong liền biến thành dòng lệ tuôn rơi.

*****

"Thiên...... Thiên Thiên!" Một lúc lâu sau, Hoàng Phủ Tấn mới khó khăn phát ra hai chữ này từ giữa cổ họng.

Mới nói ra hai chữ, lại giống như là mất hết khí lực toàn thân.

Hơn nửa tháng rồi, Thiên Thiên đã rời hắn đi hơn nửa tháng rồi, làm cho hắn phải nhớ thương, giờ đây đã xuất hiện trước mặt hắn khiến hắn kích động nói không ra một câu.

"Thiên Thiên!" Kích động đi lên phía trước, một tay Hoàng Phủ Tấn ôm lấy Tiểu Thiên vào trong ngực.

Nhiều ngày nhớ mong, nhiều ngày lo lắng hãi hùng vào lúc này không chút kiêng kỵ mà bộc lộ ra, "Thiên Thiên, ta rốt cuộc cũng tìm được ngươi."

Hoàng Phủ Tấn ôm Tiểu Thiên rất chặt, hắn sợ đây chỉ là một giấc mộng dài, chỉ có lúc đem Tiểu Thiên ôm thật chặt, mới có thể để cho hắn cảm giác được sự tồn tại của nàng.

Cái ôm trong ngực này khiến cho nàng ngay cả chết cũng thấy không sợ, nhưng cái ôm này lại làm cho nàng cảm thấy châm chọc cùng ghê tởm lạ thường, bởi vì —— đây tất cả cũng chỉ là giả.

'Tấn, cho dù chết, ta cũng muốn chết ở bên cạnh chàng. '

Ngày đó Hoàng Phủ Tấn đã nói thoáng qua tai nàng. Trong mắt của nàng thoáng qua một tia khổ sở.

Thì ra mình là một người ngu ngốc, lúc ấy, nàng đã nói ra những lời này. Có thể trong lòng nghĩ hắn rằng đến chết tâm nàng vẫn còn hắn, không để cho hắn tĩnh tâm?

Tim lại một lần nữa co rút đau đớn mấy cái, nàng đưa tay, đem Hoàng Phủ Tấn đẩy ra, nét mặt của nàng trở nên lãnh đạm lạ thường.

"Vị công tử này vội vàng quá." Lông mày Tiểu Thiên nhíu lại, nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn với ánh mắt kinh ngạc, dưới khăn che mặt, nàng lạnh nhạt, trong tròng mắt mang theo tia xa lạ.

"Thiên Thiên......" Nhìn bộ dạng Tiểu Thiên cự tuyệt hắn, trong lòng Hoàng Phủ Tấn căng thẳng, bộ dạng lãnh đạm của Tiểu Thiên khiến trái tim hắn nhói lên.

"Công tử đối với người đàn bà nào cũng đều như vậy sao?" Tiểu Thiên mang theo vài phần châm chọc, khóe miệng cao ngạo nâng lên. Nàng không thể nào mất mặt với nam nhân trước mặt này, ngay cả điểm tự ái cuối cùng này cũng không còn.

"Thiên Thiên......" Hoàng Phủ Tấn tiến lên một bước, tay muốn kéo Tiểu Thiên lại, lại bị ánh mắt lạnh như băng của nàng làm cho hắn ngừng lại.

Chỉ thấy Tiểu Thiên lui về phía sau vài bước, thanh âm lạnh nhạt từ dưới khăn che mặt vang lên, "Đừng đụng vào ta!"

Lạnh như băng, quyết tâm đoạn tuyệt!

*****

Tiểu Thiên nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn, đôi mắt lộ ra tia nhìn rét lạnh đến thấu xương

Nàng là duy nhất của hắn?

"Thiên Thiên.......... ."Hoàng Phủ Tấn nghĩ muốn tiến lên, lại thấy Tiểu Thiên rút tay Ám Dạ ra đặt tại bên hông, bội kiếm đưa đến trên cổ Hoàng Phủ Tấn.

"Ta nói lại lần nữa, đừng đụng vào ta!"

"Thiên Thiên, trẫm biết nàng hận trẫm, nàng giận trẫm, nhưng nàng trước tiên hãy cùng trẫm hồi cung có được hay không!". Không chút để ý mình bị đặt một thanh kiếm trên cổ, Hoàng Phủ Tấn lại một lần nữa tiến lên. Lúc này đây Tiểu Thiên đưa kiếm từ trên bờ vai của hắn đưa đến trước ngực hắn.

"Ngươi bước tới trước một bước, thanh kiếm này sẽ đưa ngươi đến tây thiên!" Ánh mắt Tiểu Thiên như trước lạnh băng, kiếm chỉ hướng ngực hắn, hơi hơi di động vài phần.

"Hoàng Phủ Tấn nhìn Tiểu Thiên, mang theo vẻ buồn bã trong mắt, khóe miệng lộ ra một nụ cười chua sót, "Tiểu Thiên, chỉ cần nàng nguyện ý, tùy nàng động thủ!". Hoàng Phủ Tấn nói ra những lời này đã làm cho tay cầm chuôi kiếm của Tiểu Thiên có vài phần run rẩy, thậm chí ngay cả kiếm có điểm cầm không vững. Mắt lạnh nhìn Hoàng Phủ Tấn, trong mắt nàng nhè nhẹ lệ rơi, "Ta không phải Thiên Thiên!"

"Là nàng!" rất kích động, Hoàng Phủ Tấn rống lên đối với Tiểu Thiên, "Nàng là Thiên Thiên, người mà trẫm yêu duy nhất cả đời này, Thiên Thiên!".

Là yêu duy nhất?

Tiểu Thiên tâm vì những lời này mà có vài phần rung động, đôi môi hơi hơi run rẩy. Nàng là người hắn yêu duy nhất? Vì cái gì khi những lời này nói ra, nàng nghe lại cảm thấy buồn cười.

Lắc lắc đầu, Tiểu Thiên mở miệng nói với Hoàng Phủ Tấn: "Làm cho lòng người rung động chỉ với một câu nói, chỉ tiếc là ta không phải Thiên Thiên của hoàng thượng ngài, còn có___"

Tiểu Thiên tạm dừng một chút, nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn, tiếp tục nói."Nếu ta biết Thiên Thiên, ta nhất định nói với nàng, lời nói của hoàng đế ngàn vạn lần đừng nên tin, nếu nàng tin là thật, thì chính nàng rất là ngu ngốc!"

Nói đến đây, nước mắt của nàng vẫn là không kiềm chế được, trước mặt Hoàng Phủ Tấn mà rơi xuống. Biết Tiểu Thiên có ý tứ trong lời nói, cũng biết chính mình ngày đó khi ở lương đình nghỉ mát, lúc nàng rơi xuống nước, trong lời nói đã thương tổn nàng sâu đậm. Hoàng Phủ Tấn nghĩ muốn giải thích, rồi lại không biết nên nói từ đâu. Ngày đó bởi vì hắn ích kỷ, đã thương tổn đến nàng, hắn biết hắn không có tư cách giải thích, cũng không có tư cách đi cầu xin nàng tha thứ. Chỉ hi vọng nàng có thể bình an đứng ở bên người hắn, hắn có thể cho nàng hận cả đời, tức giận cả đời.

Chỉ cần nàng bình an, chỉ cần nàng bình an!

Crypto.com Exchange

Chương (1-114)