Truyện:Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng - Chương 104

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng
Trọn bộ 114 chương
Chương 104
0.00
(0 votes)


Chương (1-114)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Dạ, chúng ta đi! "Kiếm chỉ thẳng yết hầu Hoàng Phủ Tấn, hắn mới di động từng bước, kiếm liền cách hắn gần vài phân, mà hắn không có chút ý tứ nào lùi bước.

"Thiên Thiên! "Hoàng Phủ Tấn thân thủ ngăn cản nàng, trong mắt mang theo sự tuyệt vọng cùng khẩn cầu, "Đừng đi, Thiên Thiên!"

"Ta đã nói, ta không phải Thiên Thiên!"

"Là nàng! "Hoàng Phủ Tấn kiên quyết, mặc dù là nhìn thấy Tiểu Thiên khăn sa che khuôn mặt, nhưng đôi mắt kia ngày đêm xuất hiện trong mộng của hắn, hắn như thế nào có thể nhận sai, "Nàng là Thiên Thiên, nàng không lừa được trẫm đâu!"

"Tự cho là thông minh! Dạ, chúng ta đi!". Lạnh lùng bỏ lại những lời này, nàng thu hồi kiếm, đi qua một bên, vẫn trầm mặt không nói với Ám Dạ, người hướng một phương hướng khác rời đi.

"Thiên Thiên! "Hoàng Phủ Tấn nóng nảy, thân thủ ngăn cản đường đi của bọn họ, cặp mắt mang theo ánh nhìn kiên quyết, "cho dù chết, trẫm cũng sẽ không để cho nàng lại biến mất trước mặt trãm!"

"Vậy ngươi đi tìm chết đi!" thanh kiếm trên tay rất nhanh vừa chuyển, nàng lại một lần nữa đem kiếm nhắm ngay ngực Hoàng Phủ Tấn, lạnh như băng mở miệng nói."Ngươi lại ngăn cản ta, ta dám cam đoan, hoàng đế ngươi thật sự sẽ đoản mệnh!".

Lời Tiểu Thiên nói, đối vơi Hoàng Phủ Tấn mà nói, cũng không có ít nhiều tác dụng cảnh cáo, chỉ thấy hắn nhìn Tiểu Thiên, khóe miệng nâng lên một nụ cười ôn nhu, đôi măt kia lạnh nhạt nhưng trong ánh mắt lại nhìn Tiểu Thiên rất quen thuôc cùng sủng nịch, "Thiên Thiên, nàng đã nguyền rủa trẫm đoản mệnh rất nhiều lần, không kém lúc này đây!".

"Ngươi................ . !"Tiểu Thiên thực muốn mở miệng, nhưng lại nghe thấy âm thanh to lớn vang lên ở phía sau bọn họ cách đó không xa.

"Truy bắt thần tiên đại hiệp, bảo vệ hoàng thượng!" Là thanh âm rất lớn, mà thanh âm to lớn tự chủ trương như vậy, làm cho Hoàng Phủ Tấn tức giận mà nhíu mày.

Chính là, hắn không rảnh bận tâm chuyện đó, vị thần tiên đại hiệp này nếu không bị quan quân bắt lại thì Thiên Thiên sẽ theo vị thần tiên đại hiêp rời đi. Nhưng hắn không thể để cho Thiên Thiên lại biến mất, lúc này đây mặc kệ là dùng phương pháp gì, cho dù lợi dụng vị thần tiên đại hiệp này, hắn cũng nhất định phải lưu lại Thiên Thiên, nhất định phải mang nàng hồi cung.

*****

"Ngươi............. Các ngươi..............." Mắt thấy một đám quan quân vây quanh, Tiểu Thiên khẩn trương không biết phải làm sao, nàng không biết nên như thế nào để cứu Ám Dạ, Ám Dạ bị quan binh dũng mãnh vây quanh một vòng, tiếng đánh nhau đinh tai nhức óc không ngừng truyền đến bên tai của nàng, trong mắt của nàng mang theo vẻ khẩn trương cùng tuyệt vọng.

"Hoàng Phủ Tấn, thả Ám Dạ ra!". Tiểu thiên cầm kiếm hướng ngực hắn chỉ, chỉ cần nàng đi lên trước dùng lực, nàng có thể khiến cho Hoàng Phủ Tấn bị thương ngay dưới kiếm của nàng. Nhưng mà, chỉ có trong lòng nàng hiểu cho dù nàng nắm thanh kiếm này, luôn miệng nói những câu tuyệt tình, nhưng là nàng đối với hắn thực hạ thủ không được.

Hoàng Phủ Tấn giương mắt nhìn về phía nàng, vô vị lắc đầu một cái, "Cùng trẫm hồi cung!"

"Không thể nào!" Nước mắt lại một lần nữa đã tuôn ra nơi hốc mắt, "Không thể nào, ta đây đời này cũng không thể hồi cung với ngươi!"

"Thiên Thiên................... ."

"Hoàng Phủ Tấn ngươi nói rất đúng, ngươi là hoàng đế, bên cạnh có bao nhiêu nữ nhân đều là chuyện bình thường, ta không hi vọng xa vời ngươi vì ta bỏ lục cung, mà ta................... cũng không muốn dành cả đời để làm nữ nhân phiền toái của ngươi!!! "Những lời này của Tiểu Thiên gần như là hướng về phía Hoàng Phủ Tấn mà hô lên. Nàng rõ ràng phải nhớ, hắn đã nói qua nàng là nữ nhân phiền toái, hắn nói qua nàng khiến cho hắn có nhiều mệt mỏi.

"Thiên Thiên................... ."

"Ba nghìn độc sủng, lục cung độc yêu, ha ha

" đau lòng nhìn về phía bầu trời đêm thâm thúy, tiếng cười của Tiểu Thiên mang theo châm chọc cùng thống khổ vang dội phía chân trời, sơ qua, mặt nàng đầy nước mắt nhìn Hoàng Phủ Tấn, nghẹn ngào thanh âm nói.

"Thấy được sao, ta đây đã từng là cỡ nào mà tin tưởng, để cho ngươi cười đã phải không?"

"Không phải vậy, Thiên Thiên, không phải vậy............. ." Hoàng Phủ Tấn rất muốn giải thích, nhưng là hắn thật không biết nên giải thích như thế nào. Ngày đó hắn nói một số lời nói, ngày đó tất cả, đều là hậu quả hắn đã vội vàng. Hôm nay Thiên Thiên đối với hắn như vậy, cũng là đáng đời hắn.

"Cả đời này chỉ dắt tay của ta?" Thanh âm của Tiểu Thiên lại một lần nữa cắt đứt lời nói của hắn, mỗi một câu cũng mang theo sự vô tình tố cáo, "Hoàng thượng, ta thật sự rất bội phục ngài có năng lực diễn trò, nói thật, ta lúc ấy cũng đã tin những lời này của ngài."

"Thiên Thiên............. ."Lời của Tiểu Thiên làm cho Hoàng Phủ Tấn tâm co với nhau, mỗi một câu của nàng cũng là tố cáo hắn, giống như vài cái đao nhọn cùng nhau đâm vào tim hắn, để cho hắn dù muốn nói chuyện, làm thế nào cũng không mở miệng được.

*****

"Ách........." chợt, bụng dưới Tiểu Thiên hung hăng nhói một cái, dưới thân thể ý thức khom xuống, nàng che bụng dưới, bởi vì trong bụng truyền tới từng trận đau nhức mà đau đến nhíu mày, thân thể cũng không đứng thể đứng lên. Sử dụng kiếm chống xuống mặt đất, dưới chân của nàng có chút không yên, mà bộ dạng này của nàng trông rất thống khổ, làm cho Hoàng Phủ Tấn cả trái tim cũng nhói lên. Bước nhanh về phía trước, vây quanh nàng, thân thể hắn cũng theo đó ngồi xổm xuống, trong mắt khó nén vẻ khẩn trương, "Thế nào, Thiên Thiên? Nàng làm sao vậy?"

"Ta.......... . ta không sao!" Cắn chặt môi dưới, nàng đem Hoàng Phủ Tấn hung hăng đẩy ra, dưới chân không yên vẫn sử dụng kiếm chống mặt đất, hai mắt nàng lãnh mạc ngăn lại Hoàng Phủ Tấn một bước đi về phía trước.

"Hoàng Phủ Tấn, ngươi nghe rõ cho ta, cả đời này ta cũng sẽ không dây dưa, không quấn lấy ngươi nữa." Trong mắt của nàng mang theo cái nhìn không tha thứ cùng lạnh lẽo, nhưng vẻ đau lòng trong ánh mắt kia lại làm đau nhói tâm Hoàng Phủ Tấn.

"Còn có............" Nghĩ đến câu nói trước kia, đau đớn trong mắt Tiểu Thiên càng thêm mãnh liệt, nhưng ánh nhìn lạnh như băng kia ngay cả Hoàng Phủ Tấn, cũng không dám tiến lên nữa bước."Có một câu ta muốn nói với ngươi, từ nay về sau, cho dù ta phơi thây nơi hoang dã, cũng sẽ không nương nhờ bên cạnh hoàng thượng ngài." Nói đến đây, nàng châm chọc nở nụ cười, dưới chân lần nữa không vững lảo đảo vài bước.

"Thiên Thiên.......... ." Hoàng Phủ Tấn muốn bước lên trước đỡ lấy nàng, lại bị nàng một lần nữa quát bảo dừng lại, "Đừng có đụng vào ta!" Bụng nàng đau đớn càng ngày càng kịch liệt, đau đến mức cả người lại một lần nữa khom xuống dưới.

"Thiên Thiên, nàng giận trẫm cũng không sao, nàng mau nói cho trẫm biết nàng rốt cuộc bị làm sao?" Hoàng Phủ Tấn tiến lên ôm nàng, nhìn thân thể nàng khó chiu như thế, tim của hắn so với nàng còn đau hơn.

"Ám Dạ................" Không để ý tới Hoàng Phủ Tấn, nàng giùng giằng từ trong ngực Hoàng Phủ Tấn muốn đi ra. Nhưng lại không có một chút khí lực nào, nàng chỉ vào đội quan binh dũng mãnh đang vây quanh kia mà không nhận ra được Ám Dạ, ròi lại nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn, mở miệng nói."Ám Dạ.......... thả.......... . thả Ám Dạ."

"Thiên Thiên, trẫm đáp ứng nàng, nhất định thả hắn, nàng đừng khẩn trương được không, nàng mau nói cho trẫm thân thể nàng sao rồi? Có phải hay không độc trên người lại phát tác, nàng mau nói cho trẫm a, Thiên Thiên!" Gấp đến độ mù quáng, Hoàng Phủ Tấn khó nén đau lòng trong mắt.

"Hoàng Phủ Tấn, tên ngu ngốc này, Thiên Thiên nàng đang mang thai!" Trong khi hoảng loạn, Ám Dạ làm thế nào cũng không thể từ trong đội quan binh dũng mãnh mà thoát thân ra, trong lòng âm thầm khổ não, không hổ là Hoàng Phủ Tấn nuôi binh, quả nhiên khó mà đối phó. Hắn rất muốn phân thân đến chổ Tiểu Thiên xem một chút, nhưng làm gì cũng đều bị đám quan binh dũng mãnh quấn lấy, dù thế nào cũng không thể đi ra được. Dưới tình thế cấp bách, không thể làm gì khác hơn là đối với Hoàng Phủ Tấn hô lên, hắn biết, hiện tại chỉ có Hoàng Phủ Tấn mới có thể chế trụ được đám quan binh dũng mãnh này!.

*****

Cái gì............. . Mang thai? Không chỉ là Hoàng Phủ Tấn, ngay cả Tiểu Thiên cũng bị những lời này của Ám Dạ làm cho cả kinh ngay ở tại chổ, dưới chân nàng mềm nhũn, không có một tia khí lực, bàn tay không ý thức nắm tay Hoàng Phủ Tấn đang vòng ở bên hông nàng, tay của nàng không tự chủ được mà run rẩy. Không chỉ là nàng, bao gồm Hoàng Phủ Tấn, thời điểm đang nghe tin tức này, lại càng thêm kích động nói không ra lời, chẳng qua là đôi tay bởi vì kích động mà không ngừng run rẩy, chính cánh tay đã bán đứng tâm tình của hắn lúc này.

"Gì cơ............... Mang thai?". Thật vất vả mà thoát ra hai chữ này từ trong miệng, nước mắt Hoàng Phủ Tấn cũng tuôn ra khỏi hốc mắt, trong mắt của hắn mang theo chút cảm động, một loại mất mà được lại thật vui sướng, đôi môi bởi vì vậy mà không ngừng run rẩy, có thể nhận ra, trong mắt của hắn thủy chung mang theo vẻ không dám tin. Cảm động lại không biết làm sao, nước mắt trông nháy mắt rơi xuông trên tay Tiểu Thiên, Tiểu Thiên cả kinh nâng hai mắt lên, ở trong mắt của nàng, mang theo nhàn nhạt thất thần.

Hắn................ khóc?

Hắn thế nhưng lại bởi vì nàng mang thai mà rơi lệ? Trong đôi mắt mang theo rỏ ràng cảm động cùng vui sướng, vui sướng như vậy nàng thật không hiểu, tại sao vào giờ phút này, trong mắt của hắn còn có thể xuât hiện vẻ mặt như vậy, tại sao vẻ mặt như vậy của hắn vẫn như cũ mà làm nàng bận tâm.

"Thiên Thiên, ta....... . Ta.......... ." Hoàng Phủ Tấn kích động nói không ra lời, cả người gióng như là ngu dại đi, vừa khóc vừa cười, khẩn trương làm cả người run lên, "Ta.......... Thiên Thiên, ta......... sắp làm phụ hoàng rồi, ta.......... .". Không biết nên thế nào để biểu đạt tâm tình của hắn lúc này, nước mắt kia vẫn không cách nào ức chế mà trào ra khỏi hốc mắt.

"Thiên Thiên, ta............ ta thật sự được làm phụ hoàng rồi! "Một tay kéo Tiểu Thiên ôm vào trong ngực, nước mắt Hoàng Phủ Tấn rơi lên trên cổ của nàng, mang theo nhàn nhạt ấm áp. Tiểu Thiên không có bất kỳ động tác nào, chẳng qua là bị Hoàng Phủ Tấn ôm thật chặt như vậy vào trong ngực, khóe môi lại nhếc lên nhàn nhạt châm chọc. Nàng cho là ném cái vòng tay ngọc kia đi, mất kia khối lục tùng thạch, thì từ nay cùng HoàngPhủ Tấn sẽ không còn có bất kỳ quan hệ, không nghĩ tới lão thiên lại cười giỡn cho nàng kinh hỷ lớn như vậy. Để cho nàng mang thai hài tử của hắn vào lúc này, từ đó để cho nàng cùng hắn lại một lần nữa phát sinh quan hệ, mà là nàng dứt không được, cũng nén không hết liên quan.

Nàng-----thế nhưng lại mang thai hài tử của hắn? Nước mắt vào lúc này đã tuôn ra khỏi vành mắt của nàng! Là kích động, là vui mừng, càng thêm khó có thể nói rõ đau đớn.

*****

Rốt cuộc nàng có vị trí gì trong lòng hắn, nàng nghĩ mãi mà không nghĩ ra. Tại sao lần này hắn lại đến tìm nàng? Chẳng lẽ là muốn nàng tin tưởng hắn rằng nàng là người phụ nữ duy nhất hắn yêu, hắn đến tìm nàng là vì không muốn từ bỏ nàng sao?

Vậy ở trong cung điện ngày đó, hắn nói những lời kia là có ý gì đây? Nếu như ngày đó nàng không ra ngoài, không nghe được những lời nói kia, nàng sẽ không xuất cung, không gặp được Ám Dạ, không phải là đến chết nàng vẫn còn tin rằng hắn thật yêu nàng, cả đời này hắn chỉ cầm tay của một mình nàng sao?

Không sai, hắn nói rất đúng, hắn là hoàng đế, có biết bao là cung tần mĩ nữ. Nàng chưa bao giờ hoài nghi điều này, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, huống chi hắn giờ đây còn đang ở một xã hội trọng nam khinh nữ.

Nhưng.... Nếu như vậy, tại sao chỉ vì nàng mang thai mà hắn lại có bộ dạng này? Chỉ cần hắn đồng ý là sẽ có biết bao nữ nhân đồng ý vì hắn mà không tiếc mạng, hắn lại muốn làm phụ hoàng, chỉ e là không hề đơn giản, tại sao hắn phải phá bỏ hình tượng mà rơi nước mắt?

Chẳng lẽ lại là vì nàng mang thai mà hắn cao hứng đến vậy sao? Trong lòng Tiểu Thiên nảy ra một suy nghĩ!

Ngọt ngào, nhưng cũng rất đau!

"Này...... Đứa bé này không...... Không phải là của ngươi." Một lúc lâu sau, nàng khó khăn phun ra mấy chữ này, có cảm giác rằng Hoàng Phủ Tấn bỗng cứng đơ người.

Nàng cười, khóe môi nhếch lên nhàn nhạt khổ sở cùng châm chọc.

" Nàng...... Nàng nói cái gì?" Hoàng Phủ Tấn không dám tin buông nàng ra, mặt hơi tái nhợt đi.

"Ta nói, đứa nhỏ này không phải là của ngươi!" Lần này, Tiểu Thiên trả lời bình tĩnh, nàng hướng Hoàng Phủ Tấn mở to hai mắt, bình thản nói.

"Thiên Thiên, nàng cho rằng trẫm sẽ tin?"

Vốn tưởng rằng Hoàng Phủ Tấn nhất định sẽ giận dữ tát nàng một cái, sau đó sẽ tức miệng mắng nàng là loại đàn bà hư đốn, cũng không có nghĩ rằng hắn sẽ tỉnh táo theo sát nàng nói ra một câu nói như vậy.

Để cho nàng trong lúc nhất thời không cách nào cãi lại.

"Ngươi tin không tin không quan trọng, quan trọng là, ta đã nói!" Lấy can đảm, hướng tới Hoàng Phủ Tấn, bụng dưới đau nhức cũng không giảm bớt, ngược lại khiến nàng càng thêm khó chịu.

Crypto.com Exchange

Chương (1-114)