Truyện:Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng - Chương 102

Hậu Cung Ba Nghìn Ta Độc Sủng
Trọn bộ 114 chương
Chương 102
0.00
(0 votes)


Chương (1-114)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Những lời của Ám Dạ làm nụ cười của Tiểu Thiên chợt bối rối, trong mắt thoáng qua một tia mất tự nhiên, chột dạ quay đầu đi chỗ khác, nàng miễn cưỡng mở miệng cười nói: "Không phải là ta mỗi ngày đều rất vui vẻ sao, ngươi xem ta đi ngày ngày đều cười, chẳng lẽ còn không vui sao?"

"Thiên Thiên!" vẻ mặt Ám Dạ trở nên vô cùng nghiêm túc, hai tay khoác lên trên vai Tiểu Thiên, cúi đầu nhìn nụ cười miễn cưỡng trên mặt nàng, mở miệng nói: "Ngươi là đang cười, nhưng ngươi có biết hay không, mỗi một nụ cười của ngươi cũng đang kèm theo đau đớn ở bên trong."

Lời Ám Dạ nói làm nụ cười miễn cưỡng kia chợt tắt, "Ngươi ở đây nói nhăng nói cuội gì đấy, cười chính là cười, còn có thể đang kèm theo cái đồ lộn xộn gì sao?"

"Thiên Thiên, ta thấy thật ra thì trong lòng của ngươi vẫn không quên được người kia." Nói đến đây, trong khẩu khí của Ám Dạ có tia bi thương.

"Dạ!" Tiểu Thiên cả kinh từ trên ghế đứng lên, "Trong lòng của ta không có bất kỳ người nào, không có bất kỳ người nào!!!" Dưới sự kích động, nàng hướng về phía Ám Dạ rống lên, đau đớn quen thuộc kia lại lần nữa xông lên đầu.

Nàng vẫn trốn tránh không thèm nghĩ tới Hoàng Phủ Tấn, nhưng mà mỗi khi nàng bị buộc đối mặt với điều này, mới phát hiện mình hoàn toàn không thể quên hắn được.

"Thiên Thiên......" trong lòng Ám Dạ lại không khỏi căng thẳng một lần nữa, mang theo nhàn nhạt đau lòng.

"Thật xin lỗi, đã thất lễ." Xoa xoa nước mắt ở khóe mắt, nàng vòng qua Ám Dạ, mở cửa chạy ra ngoài.

Dọc theo đường đi, nước mắt của nàng men theo gió mà phiêu tán ở trong không khí.

Nàng cười mang theo một chút đau thương? Ha ha

~~Tại sao nàng chưa từng cảm giác được tim của mình bị như vậy?

Thì ra là một người có quá nhiều nét cười trên mặt là bởi vì trong lòng có quá nhiều nỗi đau. Bởi vì đau rồi mới cười để ngụy trang, cho nên cười đến chết lặng!

"Hoàng Phủ Tấn, ta hận ngươi, ta hận ngươi!" Nước mắt không chút kiêng kỵ từ trong hốc mắt bừng lên, nàng hướng về phía thạch bích trong Đoạn Tình cốc tê tâm liệt phế mà rống lên, "Tại sao ngươi làm cho ta yêu ngươi, tại sao lại để cho ta không thể quên được ngươi! Ta hận ngươi, Hoàng Phủ Tấn, ta hận ngươi......"

Nàng vô lực tê liệt ngã xuống trên mặt đất, run rẩy đôi môi, nhẹ giọng nỉ non nói: "Ngươi biết không, ta yêu ngươi, yêu thật mệt mỏi, thật mệt quá......" Nước mắt đã tuôn ra nơi hốc mắt, nàng co rúc thân thể, đầu tựa vào giữa hai gối, Ám Dạ đứng ở đằng xa vẫn nhìn nàng, nhìn bóng lưng run rẩy kia mà đau lòng nhíu mày.

*****

Nha môn tri phủ——

"Xảy ra chuyện gì, đã nhiều ngày như vậy cũng không thấy bọn họ xuất hiện? Các ngươi tiết lộ tin tức có phải không?" Hoàng Phủ Tấn có vẻ có chút không đợi được.

Mấy ngày nay hắn đã đè nén tính tình, kiên nhẫn chờ bọn họ xuất hiện. Nhưng là một ngày lại một ngày trôi qua, ngay cả phát hiện ra dấu hiệu của bọn họ cũng không có.

Nhiều lần hắn cũng muốn phái binh tìm kiếm trực tiếp ở thành Chiêu Lăng, coi như đem cả tòa thành Chiêu Lăng này lật lên, hắn cũng phải tìm cho được Thiên Thiên.

Nhưng mà hắn lại lo lắng hành động như thế sẽ làm Thiên Thiên lại lần nữa biến mất. Hắn đã không chơi nổi rồi, cũng không đánh cuộc được rồi, hắn không thể để Thiên Thiên lại một lần nữa biến mất.

"Hoàng thượng xin bớt giận, thần tiên đại hiệp sau mỗi lần cướp xong cũng sẽ mai danh ẩn tích một thời gian mới có thể xuất hiện, thần cũng không thể nắm chắc, cũng không xác định được lúc nào hắn sẽ xuất hiện." Đại Ba nhanh chóng nói xong, xem ra hoàng thượng đợi nhiều ngày như vậy, tính nhẫn nại cũng từ từ bị mài đi. Nếu là không bắt được thần tiên đại hiệp, sợ rằng hoàng thượng trong cơn tức giận sẽ trị hắn tội hành sự bất lực, vậy cũng thảm a.

"Trẫm sẽ cho ngươi thời gian mấy ngày, nếu còn không có biện pháp để cho bọn họ xuất hiện... , chỗ ngươi ngồi liền đổi lại để cho người khác đến ngồi!" Hoàng Phủ Tấn mặt lạnh nhìn về phía Đại Ba.

"Dạ, hoàng thượng, thần tuân chỉ, thần nhất định dốc hết sức!"

"Không phải là hết sức, mà là nhất định phải tìm ra bọn họ cho trẫm." Hoàng Phủ Tấn không cho Đại Ba một tia cơ hội thở dốc. Nếu là tìm không thấy Thiên Thiên, hắn cũng hoài nghi mình có thể hay không sắp điên mất rồi.

Đoạn Tình cốc ——

"Thiên Thiên!" Ám Dạ xuất hiện ở sau lưng Tiểu Thiên, như thường ngày, trên mặt của hắn luôn là treo một nụ cười nhàn nhạt, nụ cười này khiến ai cũng không cách nào kháng cự, tràn đầy tự tin cùng hăng hái.

"Cười đến rực rỡ như vậy, lại có cái chuyện tốt gì sắp xảy ra có phải không?" Xoay đầu lại, nhìn nụ cười trên mặt Ám Dạ, nàng mở miệng hỏi.

Nghe thấy Tiểu Thiên hỏi như thế, Ám Dạ nở nụ cười, đi tới trước mặt nàng, thần bí mở miệng nói: "Uy, mấy ngày không có đi cướp đồ, có ngứa tay hay không?"

"Thế nào? Ngươi nghĩ đi?" lông mày Tiểu Thiên nhảy lên, trên thực tế, nàng quả thật rất thích đi cướp, bất quá những tên phú thương kia cũng không phải là thần a, mới mấy ngày mà, kinh tế nhà nào lại có thể khôi phục nhanh như vậy.

*****

Chỉ thấy mặt Ám Dạ thần thần bí bí hướng nàng ngoắc ngoắc ngón trỏ, mở miệng nói: "Gần đây nha môn tri phủ phái các nhóm binh lực lớn canh giữ ở trong nhà các phú thương, có lá gan đi không?"

Vừa nói, Ám Dạ vừa chớp chớp cặp mắt giảo hoạt, trong mắt đẹp lộ ra mấy phần tự tin, tựa như những binh lực canh giữ ở trong nhà các phú thương kia hoàn toàn không có tác dụng đối với hắn.

"Nếu như ngươi có bản lãnh đem ta bình yên vô sự ra ngoài, ta liền đi!" Tiểu Thiên nhìn Ám Dạ, nở nụ cười, "Nhưng ta không muốn bị quan binh bắt về nha môn a."

Tiểu Thiên không nói ra suy nghĩ trong lòng nàng, hoàng đế đã hạ hoàng bảng, cả nước đều đang tìm nàng. Nếu như nàng bị bắt đến nha môn, sợ rằng Hoàng Phủ Tấn sẽ tìm được nàng rất nhanh.

Trong khoảng thời gian này, nàng đã thật vất vả để mình không suy nghĩ tới Hoàng Phủ Tấn thêm nữa. Nỗ lực lâu như vậy, nàng không muốn khiến ình lại nhìn thấy Hoàng Phủ Tấn một lần nữa, lúc đó tất cả cố gắng cũng là uổng phí. Nàng biết, ở trước mặt hắn, ngụy trang của nàng đều sẽ sụp đổ tất cả!

"Yên tâm đi, ta đã có bản lãnh đi vào, thì nhất định có bản lãnh ra ngoài, bao gồm......" Ám Dạ nhìn về phía Tiểu Thiên cười, tràn đầy tự tin mở miệng nói: "Bao gồm mang theo ngươi!"

"A?" Tiểu Thiên nhìn Ám Dạ nâng lên lông mày, cười nói: "Ngươi thật sự tự tin như vậy?"

Nghe Tiểu Thiên nói như vậy, Ám Dạ cố làm vẻ không vui nghiêm mặt nói: "Thiên Thiên, ngươi lại hoài nghi năng lực của ta a."

"Hắc hắc được rồi, được rồi, đi theo ngươi là được, dù sao thật lâu không có đi cướp đồ, tay cũng thấy ngứa." Khóe môi Tiểu Thiên nhếch lên một nụ cười dồi dào hăng hái, xoay cổ tay, ánh mắt thoáng qua một tia giảo hoạt.

Nàng không biết, chính mình ngay lập tức đáp ứng cùng Dạ đi, chính là khiến nàng sẽ cùng Hoàng Phủ Tấn lại gặp mặt một lần nữa.

Có lúc, ngươi càng muốn trốn tránh người, người lại nhất định muốn dây dưa cùng ngươi ở chung một chỗ.

Bởi vì một chữ duyên, bởi vì một chữ tình, có lúc, thế nào cũng không thoát khỏi được.

"Vậy nhanh lên một chút đi thay quần áo, tối nay sẽ kích thích hơn!" Ám Dạ cười, đôi mắt trên gương mặt tuấn tú kia vẫn mang theo sự tự tin.

"Được, ta lập tức đi thay quần áo!" Vòng qua người Ám Dạ, trong lòng Tiểu Thiên không khỏi căng thẳng, nàng đè ép ngực, một loại bất an đột nhiên quanh quẩn toàn thân của nàng, giống như là nhắc nhở nàng sẽ có chuyện gì đó phát sinh.

*****

"Thấy được không? Đám quan binh ngu ngốc trong nha môn kia, còn đứng ở nơi đó!" Đứng ở trên nóc nhà cách đó không xa, Ám Dạ nhìn về phía những khu nhà cao cấp toàn quan binh bên ngoài, cười đến khi dễ.

"Uy, Dạ, nơi đó cũng không ít quan binh, ngươi thật sự có chắc không bị bọn họ bắt được?" Tiểu Thiên có chút không yên tâm liếc mắt nhìn bên cạnh Ám Dạ, mở miệng nói.

Mặc dù Dạ võ công cao cường nhưng hình như những tên quan binh kia cũng không phải đều là phế vật a, chẳng lẽ lính của Hoàng Phủ Tấn hắn nuôi đều vô dụng như vậy sao?

Đáng chết, tại sao lại nghĩ đến hắn.

Nghĩ tới đây, Tiểu Thiên không vui nhíu mày.

"Đã có gan đi, đương nhiên là có bản lãnh không bị bọn họ bắt được." Ám Dạ đắc ý nhướn lông mày lên, nếu như nói Ám Dạ hắn dễ dàng bị bắt được như thế, vậy hắn lám sao mà có thể đi lại trên giang hồ?

"Được rồi." Tiểu Thiên hướng về phía Ám Dạ gật đầu một cái, "Ngươi đã có lòng tin như vậy, vậy liền đi ngay thôi."

"Ừ, đi!" Đưa tay nắm cổ tay Tiểu Thiên, Ám Dạ mỉm cười vận khí, bay lên nóc một nhà phú thương.

Động tác của hắn rất nhanh, khinh công càng thêm lưu loát, lấy tiền trong kho trước sau không quá nửa khắc đồng hồ.

"Cung thủ chuẩn bị, thần tiên đại hiệp xuất hiện!" Quan binh ở bên trong, có người kêu một tiếng, tất cả mọi người cảnh giác.

Một tiếng gào thét này khiến cho trong mắt Ám Dạ thoáng qua một tia kinh ngạc, nhưng cũng không có kéo dài bao lâu.

"Xem ra những tên này không phải là thùng cơm, bổn thiếu gia lần đầu tiên bị phát hiện." Ám Dạ nói ra rất nhẹ nhàng, trên mặt vẫn cười nhạt, không chút nào có vẻ khẩn trương lúc bị phát hiện.

Nhìn Ám Dạ bình tĩnh như vậy, Tiểu Thiên cũng buông lỏng không ít, trong lòng nàng luôn cầu nguyện ngàn vạn lần không thể bị bắt vào nha môn a. Bởi vì nàng biết rất rõ, chỉ cần bị bắt đến nha môn, thì tương đương với việc nàng cùng Hoàng Phủ Tấn sẽ rất nhanh phải gặp mặt.

"Ngươi xem, ta đã nói rồi, Hoàng Phủ...... Quan phủ nuôi binh lính cũng không phải là bỏ đi." Cái tên đã mang đến khóe miệng cứng rắn nuốt ngược trở về.

Qua sự nhắc nhở như vậy của Tiểu Thiên, Ám Dạ đột nhiên chú ý tới, trong mắt của hắn thoáng qua một tia lo lắng, xem ra lần này mình thật sự có điểm quá mức tự tin rồi, nếu như lần này không thể an toàn hoàn toàn mà nói... , sợ rằng sẽ liên lụy đến Thiên Thiên.

*****

Nghĩ tới đây, Ám Dạ mỉm cười trong lòng, dưới thân thể ý thức bảo hộ ở Tiểu Thiên, "Chỉ sợ bọn họ không phải là binh lính của quan phủ."

Âm thanh trầm thấp, Ám Dạ đột nhiên nói ra một câu như vậy khiến cho Tiểu Thiên vốn không quan tâm cũng phải ngẩng mặt lên.

"Uy, có phải ngươi nhận ra điều gì đó không?" Tiểu Thiên tâm trạng bất an, cau mày nhìn Ám Dạ nhẹ giọng hỏi.

"Ngươi nhìn y phục trên người bọn họ xem!" Ám Dạ đưa tay chỉ đến chỗ quan binh, mở miệng nói.

Tiểu Thiên nhìn theo hướng chỉ của Ám Dạ. Y phục của quan binh thật ra không có đặc điểm gì lớn, chỉ có duy nhất một điểm khiến nàng thấy lạ. Đó là y phục của những quan binh bình thường ở chính giữa sẽ viết thật to chữ "Binh", mà những quan binh trước mắt này ...

Y phục trên người bọn họ lại viết chữ "Kiêu".

Những thứ ở cổ đại này nàng không hiểu, nàng cũng không hiểu được sự khác biệt của 2 chữ "Binh" và chữ "Kiêu". Nhưng nhìn vẻ mặt của Ám Dạ, nàng cũng đoán ra rằng, những quan binh có chữ "Kiêu" kia không dễ đối phó.

"Uy, những quan binh này khó đối phó?" Nghiêng đầu hỏi, nàng nhìn thấy Ám Dạ vẫn nhíu chặt chân mày, trong long nàng lại phát ra tín hiệu bất an mãnh liệt.

"Ừ!" Ám Dạ gật gật đầu, hắn có chút hối hận vì sự khinh địch của mình, vì thế nên đã mang theo Thiên Thiên tới đây. Bản thân hắn không quan trọng, nhưng hắn lo sợ Thiên Thiên sẽ bị thương, mà trong tiềm thức của hắn, hắn không hề mong Thiên Thiên sẽ bị thương dù chỉ là một chút xíu.

"Bọn họ là những người trong đội quan binh dũng mãnh!" Ám Dạ tiếp tục nói.

"Đội quan binh dũng mãnh?" Tiểu Thiên không hiểu quan binh dũng mãnh là cái gì, nhưng nàng biết, quan binh dũng mãnh đặc biệt rất khó đối phó.

Nhận thấy được sự khó hiểu của Tiểu Thiên, Ám Dạ giải thích: "Đội quan binh dũng mãnh là một binh lực lớn nhất của triều đình, đứng ở vị trí số 1, bình thường sẽ không xuất hiện, nhưng chỉ cần hoàng thượng gặp nguy hiểm, là sẽ ngay lập tức xuất động. Chẳng qua là ... " Nói đến đây, chân mày của Ám Dạ một lần nữa nhíu lại.

Triều đình?

Tiểu Thiên vì hai chữ này mà trong lòng không khỏi nhảy lên một cái, nhớ lại lúc trước ở Đoạn Tình cốc, bỗng nhien cảm thấy bất an!

Crypto.com Exchange

Chương (1-114)