← Ch.043 | Ch.045 → |
Tiểu Thiên nhìn Hoàng Phủ Tấn một cái, mặt đầy vẻ tò mò nhìn hắn, hỏi: "Kỳ quái, ngươi là quân, hắn là thần, ngươi muốn xử trí hắn như thế nào không phải chỉ cần nói một câu là được sao? Hỏi ý kiến ta làm gì?"
"Trẫm.........". Vấn đề Tiểu Thiên hỏi làm cho Hoàng Phủ Tấn ngây ngẩn cả người, hắn không biết phải trả lời như thế nào. Nàng nói đúng, hắn là hoàng đế, muốn xử trí đại thần như thế nào cũng là do hắn định đoạt, hắn hoàn toàn không cần thiết phải trưng cầu ý kiến của nàng. Coi như Niếp Vân Hạc là cha của nàng, vậy thì sao chứ? Hắn cần gì phải quan tâm suy nghĩ của nàng, mà hắn cũng không có lí do gì để quan tâm đến suy nghĩ của nàng. Chẳng lẽ, .... hắn là bận tâm đến cảm nhận của nàng sao?
Là lo lắng nàng sẽ thương tâm khổ sở sao?
Chẳng qua là, .........nàng thương tâm khổ sở thì liên quan gì đến hắn?
Hoàng Phủ Tấn bởi vì không giải thích được nguyên nhân chuyện này mà nhíu mày.
"Hoàng thượng?". Thấy Hoàng Phủ Tấn cau mày lo lắng, Niếp Tiểu Thiên không nhịn được mở miệng kêu lên.
"Ừ?"
"Cái đó......", Nàng đưa tay chỉ ra cửa, " Ta có thể đi được rồi chưa?"
"Niếp Tiểu Thiên". Vẻ mặt Hoàng Phủ Tấn nghiêm túc, hắn đưa tay đem Tiểu Thiên quay lại đối diện mình, "Nói cho trẫm, ngươi thật sự một chút cũng không quan tâm sinh tử của cha ngươi?"
"A?" Tiểu Thiên ngây ngẩn cả người, đây là lần đầu tiên nàng thấy vẻ mặt đầy phức tạp của Hoàng Phủ Tấn, thậm chí........ nàng ở trong mắt Hoàng Phủ Tấn nhìn thấy vẻ nhàn nhạt đau lòng.
Đau....... đau lòng?
Ý thức được điểm này, Tiểu Thiên càng thêm ngây ngẩn cả người, tại sao hôn quân vô duyên vô cớ lại xuất hiện vẻ mặt này đối với nàng?
Chớp chớp cặp mắt, gương mặt ngơ ngác "Hoàng thượng, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra với ngươi vậy?"
"Trẫm....." Hoàng Phủ Tấn vẻ mặt có chút mất tự nhiên, ngay cả hắn cũng không biết mình là đang xảy ra chuyện gì?
"A......ta biết". Tiểu Thiên làm một bộ bừng tỉnh đã hiểu chuyện.
"Ngươi biết?". trong mắt Hoàng Phủ Tấn hiện ra một tia chột dạ.
"Ngươi không nỡ giết lão đầu kia có phải hay không?" Tiểu Thiên một bên tình nguyện cho là như vậy, vừa nói, vừa còn rất không đồng ý vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Ai nha, ngươi không nỡ xuống tay giết hắn thì nói sớm có phải hay lắm không, làm gì còn phải hỏi ta a, làm cho thật giống như là ta đang ép ngươi giết hắn vậy".
"Ngươi nói ngươi biết chính là chỉ cái này?" Hoàng Phủ Tấn hơi sửng sờ, trong mắt mang theo một tia nhàn nhạt mất mát.
*****
"Đúng vậy, chẳng lẽ không đúng sao?" Tiểu Thiên chớp chớp cặp mắt.
"Ừ." Hoàng Phủ Tấn nhẹ nhàng lên tiếng.
"Hoàng thượng ngươi làm sao vậy?" Nhìn Hoàng Phủ Tấn mang vẻ mặt buồn bực, Tiểu Thiên mở miệng hỏi. Kì quái, hôn quân này là đang xảy ra chuyện gì vậy, nhìn thế nào cũng thấy thật kì lạ.
"Trẫm không có sao, ngươi trở về đi." Khẩu khí của Hoàng Phủ Tấn mang theo vài phần giận dỗi.
"Ta thật có thể trở về?" Tiểu Thiên ánh mắt sáng lên. Wase, hôn quân này hôm nay nhân phẩm thật tốt nha, nàng cầm tiền của hắn đi dạo kĩ viện, vốn cho là sẽ bị hắn hung hăng giáo huấn một phen, không nghĩ tới hôn quân này lại dễ dàng bỏ qua cho nàng như vậy.
Nhân phẩm đại bộc phát a, chẳng những là hôn quân nhân phẩm bộc phát, ngay cả chính nàng nhân phẩm cũng tuyệt đối bắt đầu bộc phát, nếu không, ông trời làm sao lại sẽ phù hộ nàng không có bị hôn quân mắng đây.
"Có thể" Nhìn trong mắt Tiểu Thiên là bộ dạng mong chờ được rời khỏi, buồn bực trong lòng Hoàng Phủ Tấn càng tăng thêm mãnh liệt.
Nữ nhân chết tiệt này, rốt cuộc nàng thật sự rất chán ghét ở cùng một chỗ với hắn.
Đáng chết, hắn rốt cuộc là đang giận dỗi cái gì chứ? Ở trong lòng Hoàng Phủ Tấn hung hăng mắng một tiếng, "Ngươi rất ghét một chỗ ở chung với trẫm?"
Ngoài dự đoán của mọi người, Hoàng Phủ Tấn bất chợt thốt lên câu nói là Tiểu Thiên lại một lần nữa ngây ngẩn cả người.
"Cái.... Cái gì?" không hề nghĩ qua Hoàng Phủ Tấn sẽ hỏi vấn đề như vậy, Tiểu Thiên trong lúc nhất thời không biết phải trả lời như thế nào, ngay cả nàng cũng không hiểu Hoàng Phủ Tấn tại sao lại hỏi đến vấn đề này. Dù sao, nàng thích ở cùng một chỗ với hắn hay không tựa như đối với hắn cũng không có gì trọng yếu a.
Khi Hoàng Phủ Tấn ý thức được thì vấn đề của hắn đã bị hỏi thành lời.
Trong lòng hắn cơn giận càng lớn, tức Tiểu Thiên, lại càng tức giận chính mình. Gần đây hắn bị nữ nhân này làm cho càng ngày càng không giống hắn.
"Trẫm nói là ngươi có phải rất ghét cùng trẫm ở chung một chỗ hay không?" Hoàng Phủ Tấn lần này gần như là hét lớn, chỉ vì để che giấu sự chột dạ ở trong lòng.
"Ngươi muốn hỏi thì hỏi đi, làm gì mà phải la lớn vậy chứ?" Không tình nguyện gãi gãi lỗ tai, Tiểu Thiên cau mày mở miệng nói: "Ta nói hoàng thượng, ngươi không cảm thấy vấn đề ngươi hỏi rất kì quái sao. Từ trước tới nay ngươi rất ghét cùng ta ở chung một chỗ, dĩ nhiên, ta cũng không phủ nhận, ta thật ghét ở cùng một chỗ với ngươi" Nói đến đây, nàng cố dừng lại một chút, thấy Hoàng Phủ Tấn vẻ mặt cứng ngắt, nàng cũng không trông nom nhiều như vậy. Gần đây, trong khoảng thời gian này, những ủy khuất đè nén trong lòng nàng giờ trực tiếp xông lên đầu. Nếu hôn quân đã hỏi, nàng cũng liền nói.
Được, ta thừa nhận, ta rất bẩn thỉu!
"Dù sao chúng ta từ lúc bắt đầu đã không vừa mắt, ta cũng biết rõ trong lòng ngươi rất chán ghét ta, cảm thấy ta cùng nam nhân khác có một chân, mặc dù ta không nhớ rõ đây là thật hay giả, nhưng là ngươi đã cảm thấy chúng ta không thể, cho là ta bẩn thỉu, vậy ta thức thời một chút cách xa ngươi ra, ngươi nói có đúng không?" Càng nói, lại càng thấy mình thật rất ủy khuất, thật ra thì nàng cũng không có làm gì sai, coi như nàng là Niếp Tiểu Thiên bây giờ thì thế nào, hồng hạnh xuất tường chính là hoàng hậu thật sự của hắn, cũng không phải là nàng, mỗi một câu nói của hắn đều ngại nàng bẩn thỉu, nói nàng không biết xấu hổ, còn có lần trước ở Vũ Phượng cung, nàng "Lần đầu tiên"..... tính, cái này đừng nói thì hơn, nói ra lại càng thêm giận.
Được rồi, nàng thừa nhận, hôn quân cho tới giờ vẫn còn không biết nàng là linh hồn xuyên qua hoàng hậu của hắn, nàng cũng không cùng hắn so đo những câu nói tức giận của hắn đối với nàng. Nhưng là, nếu như vậy, nàng đã ẩn tránh hắn thật tốt rồi nha. Là chính bản thân hắn động một chút là tới trêu chọc nàng, động một chút là ở trước mặt nàng đột ngột xuất hiện, nàng còn có thể làm sao?
Hiện tại lại càng tốt hơn, dữ dằn như vậy hỏi nàng có phải rất ghét ở cùng một chỗ với hắn.
Những lời này của Tiểu Thiên làm cho sắc mặt Hoàng Phủ Tấn càng thêm nghiêm trọng, trong lòng thoáng qua một tia cảm xúc đau lòng không giải thích được.
Bất quá, hắn cũng không có trách lầm nàng, hắn lại đau lòng cái gì? Đã làm sai chuyện, vẫn còn ở trước mặt hắn dùng lí lẽ phản kháng, những lời này cứ như là đang chỉ trích hắn vậy.
"Trẫm có trách lầm ngươi sao?" Hoàng Phủ Tấn mặt lạnh mở niệng hỏi.
Mẹ ơi, hôn quân này vẫn cảm thấy nàng bẩn!
Lạnh lùng cười một tiếng, nàng giương mắt về phía Hoàng Phủ Tấn, che giấu sự đau đớn ở trong lòng, nàng bình tĩnh lắc đầu một cái, "Không có, ngươi không có trách sai ta"
"Ngươi thừa nhận?" nghe ra được những lời này của Hoàng Phủ Tấn mang theo không ít tức giận.
"Ta có thể lựa chọn không thừa nhận sao?" Tiểu Thiên nói mang theo vài phần bất đắc dĩ, "Ngươi đã nhận định rồi, ta không thừa nhận thì như thế nào?"
Lời của Tiểu Thiên làm cho Hoàng Phủ Tấn ngây ngẩn cả người, hắn cảm thấy được trong mắt của nàng mang theo bất đắc dĩ cùng khổ sở. Điểm này làm cho tim hắn không khỏi căng thẳng.
Đang lúc Hoàng Phủ Tấn sững sờ, Tiểu Thiên lại một lần nữa mở miệng nói: "Hoàng thượng, bây giờ không phải ta ghét hay không ghét ở cùng một chỗ với ngươi, mà là ngươi có ghét ở cùng một chỗ với ta hay không. Mà theo tình huống trước mắt, Hoàng thượng là vô cùng ghét thê tử trên danh nghĩa ta đây, không phải sao?" Tiểu Thiên cười "Tốt lắm, ta đi."
*****
Bỏ lại một câu nói như vậy, cũng không chờ Hoàng Phủ Tấn mở miệng, nàng bước nhanh đi ra khỏi ngự thư phòng.
Đi chưa được mấy bước, bước chân của nàng liền chậm lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khổ sở, ánh mắt ê ẩm, trong lòng đè nén khó chịu.
Mà tại Vân Tiêu cung, Hoàng Phủ Tấn bị câu nói cuối cùng của nàng làm cho ngây ngẩn cả người.
Hoàng thượng vô cùng ghét thê tử trên danh nghĩa là ta đây, không phải sao?
Lời của Tiểu Thiên thoáng qua trong đầu Hoàng Phủ Tấn, hắn ở một bên ghế thất thần ngồi xuống.
Hắn thật ghét nàng sao? Vị "Thê tử trên danh nghĩa"này?
Chân mày khẽ nhíu lại, bóng lưng đơn bạc của Tiểu Thiên lúc rời khỏi Vân Tiêu cung thoáng qua trong đầu óc hắn, lại làm cho trong lòng hắn dâng lên một trận đau lòng.
Vũ Phượng Cung ——
"Tiểu thư, nên dùng bữa tối."
"Tiểu thư?" Thấy Tiểu Thiên không có phản ứng, Đóa Nhi đưa tay nhẹ nhàng đẩy nàng một cái.
Tiểu thư đã xảy ra chuyện gì nhỉ, sau khi trở về tới giờ vẫn là im lặng, một câu cũng không nói. Cứ ngồi ngây ngô cả một buổi chiều như vậy.
Đây cũng giống như tiểu thư trước kia, nhưng kể từ lúc tiểu thư mất trí nhớ, liền cả ngày nói chuyện không ngừng, hoàn toàn không giống như hôm nay, an tĩnh cả một buổi chiều.
Nghe Qúy công công nói, tiểu thư bị Hoàng thượng bắt từ Tầm Hoan lâu trở về, chẳng lẽ tiểu thư đã bị Hoàng thượng mắng nên mới như vậy?
Không đúng, không đúng, như vậy không giống tiểu thư a.
Theo như tình huống thường ngày, cứ coi như là tiểu thư bị Hoàng thượng mắng thì sao, nàng trở lại cũng sẽ nói líu ríu không ngừng, những lời Hoàng thượng nói với nàng hoàn toàn chỉ như gió thoảng bên tai. Nhưng hôm nay tiểu thư thật là kì quái.
"Ừ? Chuyện gì?" Phục hồi tinh thần, Tiểu Thiên mang vẻ mặt mê mang, mới vừa rồi nghĩ đến quá nhập thần rồi, hoàn toàn không nghe thấy Đóa Nhi gọi nàng.
"Tiểu thư, ngài sao thế?" Đóa Nhi vẫn không yên lòng hỏi.
"Ta?" Tiểu Thiên hơi ngẩn ra, ngay sau đó cười cười, "Ta không sao a."
"Tiểu thư......"
"Ta không sao nữa, em tìm ta làm gì?" Tiểu Thiên cắt đứt lời Đóa Nhi, câu hỏi mà Đóa Nhi muốn nói tới làm cho trong lòng nàng rất không thoải mái.
Từ Vấn Thiên cung trở về, lòng nàng bị đè nén gay gắt, giống như tim bị một tảng đá lớn đè lại, nặng đến muốn thở không nổi.
Nàng không biết rốt cuộc mình là bị như thế nào? Nàng phát hiện mình càng lúc càng để tâm tới lời nói của Hoàng Phủ Tấn, nhiều lúc lời nói của hắn sẽ hung hăng làm đau nàng, khiến cho ánh mắt nàng cũng muốn rơi lệ.
*****
"Tiểu thư?" Thấy Tiểu Thiên lại ngây ngẩn cả người, Đóa Nhi càng ngày càng cảm thấy Tiểu Thiên có cái gì không đúng.
"Ừ?"
"Tiểu thư, ngài rốt cuộc làm sao vậy, có phải hoàng thượng lại mắng tiểu thư không?"
"Hắn......" Vừa nhắc tới Hoàng Phủ Tấn, tâm Tiểu Thiên lại một lần nữa bị quất một cái, nhưng cũng không kéo dài bao lâu, nàng miễn cưỡng từ khóe miệng nặn ra một nụ cười, "Không có gì, em tìm ta có chuyện gì?"
Lại tới......
Đóa Nhi thở dài ở trong lòng, mình đã nói nhiều lần, là vị cô nãi nãi này đôi mắt sững sờ, mới làm ình phải lập đi lập lại.
"Tiểu thư, nô tỳ nghĩ ngài nên dùng bữa tối." Đóa Nhi lại nhấn mạnh một lần nữa.
"À." Nhẹ nhàng lên tiếng, Tiểu Thiên không nói gì thêm.
À? À là có ý gì. Đóa Nhi nhíu mày, tiểu thư này không phải là bị hoàng thượng mắng cho ngu ngốc đấy chứ.
"Tiểu thư, vậy ngài......"
"Các em ăn đi, ta không ăn." Tiểu Thiên từ trên nhuyễn tháp đứng lên, nàng bây giờ không có khẩu vị gì.
Còn nói, cái đó nếu không phải do tên quỷ hôn quân làm hại, nếu không phải là hắn, nàng cũng sẽ không buồn bực suốt một buổi chiều.
"Tiểu thư, ngài không ăn cơm làm sao được ạ?" Đóa Nhi nóng nảy, tiểu thư này thể chất nàng cũng không phải là không rõ ràng lắm, mặc dù nói mất trí nhớ, thể trạng của tiểu thư tựa hồ cũng tốt lên rất nhiều, nhưng nàng không thể nhịn đói nha.
"Ai nha, em khẩn trương cái gì, một bữa không ăn cũng sẽ không chết." Tiểu Thiên có vẻ có chút không nhịn được, những thứ này thân thể cổ nhân còn không kém đến mức đến một bữa cơm không ăn sẽ phải tìm Diêm Vương ca ca đánh cờ so tài a.
"Không phải là nha, tiểu thư, ngài......"
"Đóa Nhi, chính ngươi đi ra ngoài ăn đi, ta không muốn ăn, thật." Tiểu Thiên dáng vẻ đầy phiền não, đem Đóa Nhi đẩy tới cửa, "Đóa Nhi, tiểu thư ta hiện tại mệt chết đi, buồn ngủ, em muốn ăn cơm tự mình đi ăn, đừng phá ta nữa, biết không?"
"Tiểu thư......"
"Tốt lắm, đi ra ngoài đi." Tiểu Thiên lấy một tay đẩy Đóa Nhi tới ngoài cửa, đem cửa đóng thật chặt, mi mắt của nàng rũ xuống.
Chậm rãi đi tới bên giường, nàng lật người nằm xuống giường, thật ra thì, nàng bây giờ một chút buồn ngủ cũng không có.
Trong đầu thoáng qua mình đi đảo Bali nhảy Bungee, ở trên đường đụng phải vị lão bà bà kia.
*****
Mệnh Hoàng hậu đó, tiểu cô nương, hảo hảo nắm chặc nha.
"Mệnh Hoàng hậu?" Tiểu Thiên cười cười tự giễu, đúng vậy, là mệnh hoàng hậu, nhưng là một hoàng hậu xui xẻo, kết hôn ngày thứ nhất liền bị hoàng đế lão công hung hăng đánh cho 30 đại bản, sau đó ném vào trong lãnh cung.
Không chỉ như thế, ngày ngày còn bị kia hôn quân ghen ghét, thật là bẩn thỉu a, không biết xấu hổ a ..., Giống như nàng có dan díu cũng một người đàn ông là chuyện ác độc nhất trên đời này không thể tha thứ được vậy.
"Số mênh vị hoàng hậu mệnh cũng thật xui xẻo, nếu chẳng may bị chặt đầu rồi, sẽ đem cầm xuống, ngay cả mạng nhỏ cũng không còn." Tiểu Thiên lật người, lần thứ nhất tự nói.
Nàng không phải là không thể đi, chẳng qua là thời cơ chưa đến, còn phải nghĩ kỹ làm như thế nào trở về thế kỷ 21, dù sao đó mới là địa phương vốn thuộc về nàng, ngày ngày cũng sẽ không bị hôn quân này làm tức chết.
Nhớ tới bộ dáng Hoàng Phủ Tấn khi tức giận với nàng, tâm Tiểu Thiên vẫn không tự chủ được chìm xuống.
"Thật đáng buồn, hôm nay rốt cuộc là sao vậy, hôn quân là lạ, ngay cả ta cũng kỳ quái, chẳng lẽ bị hôn quân lây bệnh?" Bờ ngực không khỏi nặng nề, Tiểu Thiên cau mày tự nói, .
Lại lật người một lần nữa, nàng nằm ngang ở trên giường, nhìn trần nhà ngây ngô bắt đầu hát nghêu ngao, nàng lúc này quả thật không hề buồn ngủ chút nào, theo canh giờ, lúc này ở giờ Bắc Kinh bất quá cũng chỉ mới 5, 6 giờ chiều, làm cho nàng buồn ngủ, nhưng lại không ngủ được.
Cũng không biết mình nhìn chằm chằm trần nhà được bao lâu, mí mắt Tiểu Thiên càng ngày càng nặng nề, cuối cùng vẫn là không có chịu được mí mắt rũ xuống.
"Thiên Thiên? Thiên Thiên?"
Hửm? thanh âm rất quen thuộc.
"Thiên Thiên, con ở đâu, ba mẹ rất nhớ con, Thiên Thiên."
Mẹ? Là mẹ.
"Mẹ, Thiên Thiên cũng nhớ các người, Thiên Thiên thật là rất muốn đi về nhà, mẹ...... hu hu hu
"
"Thiên Thiên......"
"Mẹ, nơi này không tốt chút nào, con muốn về nhà, mẹ ơi......"
"......"
"Mẹ, mẹ đang ở đâu? Sao mẹ không nói?"
"......"
"Mẹ? Mẹ? Mẹ!!!" Chợt từ trên giường ngồi bật dậy, Tiểu Thiên phát hiện khóe mắt mình sớm đã đầy lệ nhạt nhòa, nhìn phòng ngủ trống rỗng một người cũng không có, trong lòng Tiểu Thiên chua xót vô cùng, đè nén tiếng khóc.
← Ch. 043 | Ch. 045 → |