Về sau (2)
← Ch.091 | Ch.093 → |
Tiếp theo phía sau liền có một giọng nữ nhàn nhạt truyền đến: "Xin lỗi, có chút việc trì hoãn."
Giọng nói kia là giọng nói mà Hứa Gia Mộc rất quen thuộc, anh vốn muốn vuốt ve tay Tiểu Hồng Đậu, bỗng dưng liền ngừng giữa không trung, anh rõ ràng cảm giác được nháy mắt tim mình ngừng đập.
Anh nín thở, mất rất nhiều sức, mới chậm rãi xoay người, sau đó liền thấy cửa phòng học bị đẩy ra, viện trưởng cười nhẹ nhàng nói: "Tiểu Hồng Đậu, mẹ con tới đón."
Tiếp theo tiếng nói của viện trưởng, dẫn đầu đi tới là một người đàn ông.
Người đàn ông kia thoạt nhìn chừng hơn 30 tuổi, khiến cho người ta một cảm giác an toàn.
Tiểu Hồng Đậu vừa nhìn thấy người đàn ông kia, lập tức nở nụ cười, vẫy tay về phía người đó, kêu một tiếng: "Cha."
Trong tích tắc Tiểu Hồng Đậu gọi, lại có mộtbóng người đi vào phòng học, là một phụ nữ mặc váy màu đỏ, trong tay côtháo mắt kính và mũ, trên mặt còn cười dịu dàng: "Tiểu Hồng Đậu..."
Chẳng qua lúc cô gọi ba chữ này, liền không có chút nào chuẩn bị thấy Tiểu Hồng Đậu và Hứa Gia Mộc, trên mặt vẻ mặt trong nháy mắt liền cứng lại, tiếng nói cũng cắt đứt, bước chân cũng dừng ở tại chỗ, không có nhúc nhích.
Hứa Gia Mộc rõ ràng cảm giác được huyết dịch toàn thân mình cũng bắt đầu chảy ngược, tầm mắt của anh bình tĩnh rơi vào trên người Tống Tương Tư, cũng không dịch chuyển, thậm chí người đàn ông kia đến trước mặt mình, ôm Tiểu Hồng đậu lúc nào, anh cũng không biết.
Anh chỉ biết là, lúc anh phục hồi tinh thần, Tiểu Hồng Đậu đã vui mừng hôn trên má người đó, trong miệng hưng phấn nói: "Con rất nhớ cha, rất nhớ rất nhớ."
Người đàn ông kia đượclời nói của Tiểu Hồng đậu chọc cho gương mặt hớn hở, không kềm chế được hôn lên gương mặt trắng nõn của Tiểu Hồng đậu: "Cha cũng nhớ Tiểu Hồng đậu, rất nhớ rất nhớ."
Tiểu Hồng đậu bị chọc cho cười khanh khách, sau đó nằm trên vai của người đó, nhìn Tống Tương Tư dừng lại ở cửa, gọi một tiếng: "Mẹ."
Cha... Mẹ...
Cách xưng hô này, khiến cho trong phút chốc sắc mặt Hứa Gia Mộc trở nên trắng bệch.
Anh nhớ tới tin đồn mình nghe được, nói Tống Tương Tư ở Mỹ kết hôn, gả cho một người lớn hơn cô tám tuổi, vợ trước của người đó để lại hai đứa con, chính là một bé trai tám tuổi, nhỏ là một bé gái mới ba tuổi.
Lúc ấy người kể tin đồn này, lại còn thút thít, thật là đáng tiếc, Tống Tương Tư là nữ thần quốc dân, gả cho một người đàn ông không giàu có, còn phải làm mẹ kế của hai đứa trẻ.
Anh vẫn cho đây là tin đồn, bởi vì anh luôn tự nói với mình đây là giả.
Thậm chí xế chiều hôm nay anh và người ở Kim Bích Huy Hoàng đánh bài, còn nhớ lại tin đồn này.
Anh còn nói anh sợ đi kiểm tra, kết quả lúc này không tới 5 tiếng, đã biết được.
Hứa Gia Mộc có thể cảm giác được toàn thân mình đang run rẩy, anh cứng ngắc đứng tại chỗ, không chớp mắt nhìn chằm chằm Tống Tương Tư.
Anh biết, giờ phút này sắc mặt mình nhất định rất khó nhìn.
Tống Tương Tư nghe Tiểu Hồng đậu gọi mình "Mẹ", bình tĩnh lại, cô cúi đầu, rồi ngẩng đầu lên, trên mặt đã biến thành một vẻ mặt lãnh đạm, cô đi cao gót, tư thái không nhanh không chậm đi tới, vươn tay, sờ sờ đầu Tiểu Hồng đậu, cưng chìu cô bé, khẽ cười cười.
*****
Viện trưởng ngỡ cha mẹ của Tiểu Hồng đậu và người nhà của Tiểu Niên Cao không quen biết, còn nhiệt tình giới thiệu giúp bọn họ: "Cô Tống, chào cô, đây là chú của Tiểu Niên Cao, anh Hứa Gia Mộc Hứa."
Lúc viện trưởng nói ra tên Hứa Gia Mộc, người đàn ông ôm Tiểu Hồng đậu vẻ mặt hơi kinh ngạc, rất nhanh liền khôi phục bình thường, tiếp tục đùa với Tiểu Hồng đậu, nhưng màtrong khóe mắt, lại nhìn về phía Hứa Gia Mộc đứng, liếc nhiều lần.
Viện trưởng nhìn Hứa Gia Mộc mỉm cười tiếp tục mở miệng nói: "Anh Hứa, chắc người này anh biết, đại minh tinh, Tống Tương Tư, vị này là chồng của cô ấy, Giang Ly Thành –Anh Giang."
Cô bỏ con của anh... Sau đó gả cho người khác, làm mẹ kế của con người khác...
Lúc Hứa Gia Mộc nghe viện trưởng giới thiệu, tay nắm thành quyền, bởi vì dùng sức, móng tay nổi lên một tia máu.
Giang Ly Thành nghe xong viện trưởng giới thiệu, một tay ôm Tiểu Hồng đậu, xoay người, hướng về phía Hứa Gia Mộc cười cười, vươn tay: "Anh Hứa."
Hứa Gia Mộc giống như máy móc, vươn tay, mở miệng rất nhẹ: "Chào anh Giang."
Lúc Hứa Gia Mộc vàGiang Ly Thành buông tay, Tống Tương Tư đứng ở bên cạnhGiang Ly Thành tự nhiên hào phóng vươn tay, hướng về phía Hứa Gia Mộc mỉm cười cười một tiếng tư thái thong dong, cung kính lễ độ nói: "Anh Hứa, đa tạ vừa rồi anh giúp chăm sóc Tiểu Hồng đậu."
Cô gọi anh là anh Hứa, giọng nói bình thản không có tâm tình gì, phảng phất như cô và anh chưa từng quen biết, đây là lần đầu tiên gặp mặt vậy.
Hứa Gia Mộc không chớp mắt nhìn chằm chằm Tống Tương Tư một lúc lâu, mới giơ tay lên, cùng cô bắt tay.
Giống như lúc trước, tay của cô dù là mùa hè, cũng rất lạnh, nhưng rất mềm, khiến trái tim anh không thể khống chế mà run rẩy.
Hứa Gia Mộc mất rất nhiều sức lực, mới bình tĩnh mở miệng: "Không khách khí, cô Tống."
Tống Tương Tư hướng về phía anh bình thản ung dung cười yếu ớt, không có nói lời dư thừa, trực tiếp rút tay đi, quay đầu hướng về phía viện trưởng mang theo vài phần áy náy nói: "Thật sự xin lỗi, làm trể nãi thời gian như vậy mới tan việc, thời gian cũng không còn sớm, chúng tôi phải đi trước."
Viện trưởng cười nói: "Tạm biệt."
Tống Tương Tư nở nụ cười, sau đó nhìn Giang Ly Thành, Giang Ly Thành hướng về phía Hứa Gia Mộc nói một câu "Tạm biệt", sau đó liền cùng Tống Tương Tư vai sóng vai ôm Tiểu Hồng đậu rời đi.
Tống Tương Tư rời đi hồi lâu, Hứa Gia Mộc vẫn còn ngơ ngác đứng tại chỗ, đèn trong phòng, kéo bóng của anh dài ra.
Tiểu Niên Cao ăn cơm xong, thấy Hứa Gia Mộc không có động tĩnh gì, leo xuống ghế, đi tới trước mặt anh, kéo kéo ống quần: "Chú, chúng ta cũng trở về nhà đi."
Vẻ mặt Hứa Gia Mộc tỉnh táo phảng phất như vừa rồi chưa có việc gì xảy ra, cúi xuống, ôm lấy Tiểu Niên Cao, sau đó ôm cặp sách của cậu, cùng viện trưởng nói lời từ biệt, rời khỏi nhà trả.
Trở lại Cẩm Tú viên, Lục Cẩn Niên cùng Kiều An Hảo cũng đều trở về nhà, mẹ Trần vừa chuẩn bị hảo bữa ăn tối, Kiều An Hảo mở cửa, hướng về phía Hứa Gia Mộc cười yếu ớt, liền phát hiện anh không ổn, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, Kiều An Hảo không nhịn được lo lắng lên tiếng hỏi: "Sao vậy? Thân thể không thoải mái?"
Hứa Gia Mộc lắc đầu, đặt Tiểu Niên Cao ở trên mặt đất, sau đó đem bọc sách đưa cho Kiều An Hảo, vội vã nói một câu "Anh đi trước", cũng không chờ Kiều An Hảo phản ứng, liền xoay người rời đi.
*****
Hứa Gia Mộc hoàn toàn không nghe thấy Kiều An Hảo sau lưng đuổi theo hỏi thăm anh, Mộc Mộc mở cửa xe, ngồi trở lại trên xe, sau đó hoảng hốt đạp chân ga, chuyển tay lái rời đi.
Chỗ cạnh tài xế điện thoại di động lại vang lên, là Lục Cẩn Niên gọi điện thoại tới, chắc là Kiều An Hảo nói cho anh điều gì, Hứa Gia Mộc liếc mắt nhìn màn hình điện thoại di động, vươn tay cúp điện thoại, dừng lại một chút, đưa điện thoại di động trực tiếp tắt máy.
Đợi đến lúc xe của Hứa Gia Mộc ngừng lại, đã là hai tiếng sau, ngoài cửa sổ sắc trời đã đen nhánh một mảnh.
Hứa Gia Mộc xuống xe, đứng ở bên cạnh cửa xe nhìn núi đen như mực, sau đó trở tay đóng cửa xe, đạp bước, hướng về phía giữa sườn núi đi tới.
Lên núi dọc theo đường đi trong đầu Hứa Gia Mộc cũng ngẩn ngơ, anh đi như máy móc dừng trước bia mộ, đứng hồi lâu, mới mở trừng hai mắt, sau đó, hốc mắt bỗng dưng phiếm hồng.
"Bảo Bảo... Ba ba hôm nay nhìn thấy mẹ con..."
Chỉ mấy chữ đơn giản, lại làm cho giọng nói của Hứa Gia Mộc nghẹn ngào.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, nếu như không phải bị đâm vào vết thương trong tim đau đớn, anh thật sự cho là xế chiều hôm nay, chỉ là một cơn ác mộng thôi.
Mặc dù anh nói, giữa anh và cô cắt đứt quan hệ, nhưng anh vẫn ảo tưởng khi cô và anh gặp lại sẽ thế nào.
Anh suy nghĩ bao nhiêu chuyện, lại chỉ có không nghĩ tới, lần nữa gặp nhau, cô đã gả cho người khác.
"Bảo Bảo, mẹ con gầy hơn một chút, có phải ở Mỹ ăn không được? Nhưng mà vẫn là rất đẹp... Chẳng qua là..." Hứa Gia Mộc nói tới chỗ này, hơi dừng lại một chút, một lát sau, mới nói: "Dường như mẹ con không muốn ba."
"Bảo Bảo, con biết không? Ban đầu... Ba ba không phải cố ý như vậy đối xử với mẹ con, ba ba chẳng qua là nghe mất con, rất tức giận... Con không biết, lúc ba ba biết con, vui mừng thế nào, nhưng mà con nói xem, sao mẹ con nhẫn tâm không cần con nữa?"
"Ba ba thật ra thì sau khi mẹ con rời đi, rất hối hận, ba ba đã trở lại tìm mẹ con, nhưng mà mẹ con đã đi rồi..."
Vẻ mặt Hứa Gia Mộc, trở nên có chút hoảng hốt.
Ngày hôm đó, anh thật sự là giận đến mất hết lý trí, sau khi bỏ đi, liền trực tiếp đi xuống lầu, sau đó không hề nghĩ ngợi ném nhẫn kết hôn vào trong thùng rác.
Sau đó anh đến quầy rượu, uống rượu hơn nửa đêm, rõ ràng say không thể đi nữa, nhưng trong đầu lại rõ ràng đáng sợ.
Cô cũng bỏ con của anh, nhưng tại sai đáy lòng của anh không bỏ được?
Anh lảo đảo ra quầy rượu, chặn một chiếc taxi, lại trở về nhà trọ Tô Uyển.
Anh đếntrước thùng rác bẩn thỉu, tìm rất lâu sau đó, rốt cục tìm thấy chiếc nhẫn kia, sau đó bước chân không yên lên lầu, anh hướng về phía mật mã nhấn nhiều lần, mới mở cửa.
Một phòng bừa bãi, nói cho anh biết, rốt cuộc anh sụp đổ bao nhiêu.
Mở ra cửa sổ, gió thổi vào, hé ra tờ giấy trắng đến trước mặt của anh, phía trên viết rõ ràng: Phẫu thuật phá thai.
Anh rõ ràng nên hận cô, anh lại tới thỏa hiệp, nhưng mà cô lại đi, đi dứt khoát như vậy, không chút nào lưu luyến, vô tình làm phẫu thuật bỏ đứa bé, tuyệt tình mà lại lạnh như băng.
Nghĩ tới đây, đáy mắt Hứa Gia Mộc lại trào nước mắt: "Bảo Bảo, thật ra thì ngay từ đầu mẹ con cũng không cần ba con, đúng không?"
*****
Ở 3 năm trước đã không muốn...... Không đúng...... Là 4 năm trước đã không muốn...... Phải biết rằng, bắt đầu từ lúc đó cô đã muốn đàm ra đi với anh rồi!
Kỳ thật này đó anh đều hiểu được, chỉ là hiểu được nhưng lại giả bộ hồ đồ thôi, bởi vì ở cái dạng này, đáy long anh mới dễ chịu hơn một ít.
Nhưng mà hiện tại, cô đã lập gia đình......
"Cục cưng, ba ba không bao giờ nữa có thể lừa mình dối người......"
"Cục cưng, con đừng trách me của con lúc trước đã vứt bỏ con, không phải là do mẹ của con không thương con, mà là bởi vì ba ba nên mẹ con mới không cần con, cho nên con muốn oán, liền oán ba ba......"
Hứa Gia Mộc rốt cục vẫn là không nhịn được rơi nước mắt xuống, anh vươn tay, vuốt lên mộ bia lạnh như băng, phía sau lưng run run lên.
-
Giang Thành nhẹ nhàng đặt tiểu Đậu Đỏ đã ngủ say lên trên giường, Tống Tương Tư kéo chăn cẩn thận, tắt xong đèn ở trong phòng, mới cùng Giang Thành một trước một sau nhẹ nhàng đi ra phòng ngủ.
Tống Tương Tư đi vào phòng bếp, rót hai nước, đưa một cốc cho Giang Thành, thản nhiên nói một tiếng: "Cám ơn."
Giang Thành tiếp nhận cốc nước, liếc mắt nhìn Tống Tương Tư một cái, uống một ngụm, mới mở miệng hỏi: "Em là đang cảm tạ anh đặc biệt đưa thầy của anh từ Mỹ về trị liệu cho ba của em, hay là cảm tạ anh xế chiều hôm nay lúc ở nhà trẻ đã diễn một tuồng kịch với em?"
Tống Tương Tư làm sao không biết trọng điểm nửa câu sau của Giang Thành, cô cười khẽ một chút, không nói tiếp, cúi đầu, nuốt một ngụm nước.
Giang Thành lười biếng ngồi ở trên ghế sa lon, vòng cốc nước qua tay: "Hứa Gia Mộc, chủ tịch của tập đoàn Hứa thị, ba ruột của tiểu Đậu Đỏ...... Em để tiểu Đậu Đỏ dưới danh nghĩa của anh với Tống Dao, còn cố ý sửa tuổi lớn hơn sáu tháng, vì sợ bị anh ra phát hiện sơ hở gì?"
Tống Tương Tư nhắm mắt, bộ dáng thờ ơ.
3 năm trước, cô đến Seattle của Mỹ, cuộc sống không quen, lại mang thai, cho nên liền kếch xù mời một bác sĩ chuyên khoa phụ sản, chính là Giang Thành.
Vợ của Giang Thành cùng họ với cô, kêu Tống Dao, là người Giang Tô, lúc đó cô ấy cung đang mang thai, hai người cùng sắp trở thành mẹ, cho nên quan hệ rất tốt.
Tống dao mang song thai, có bầu sớm hơn cô ba tháng, lúc được tám tháng, đột nhiên sinh non, thai vị bất ổn, khiến khó sinh, mẹ con song vong, sau đó cô sinh hạ tiểu đậu đỏ, trực tiếp nhập vào hộ khẩu của Giang Thành.
Như lời nói của Giang Thành, cô sợ một mình mang theo tiểu Đậu Đỏ, sẽ bị thợ săn chụp ảnh, khiến cho Hứa Gia Mộc hoài nghi, rước lấy phiền toái không cần thiết.
Căn cứ vào ba năm quen biết, Giang Thành cũng biết, vẻ mặt Tống Tương Tư như vậy, đồng nghĩa với cam chịu, anh buông cốc nước xuống, tiếp tục mở miệng, âm thanh bình tĩnh, có chút bằng phẳng: "Tương Tư, anh có thể nhìn ra, đêm nay em vừa nhìn thấy Hứa tiên sinh, thường xuyên thất thần, anh nghĩ trong lòng của em khẳng định vẫn không thể quen......"
"Thành......" Tống Tương Tư giống như là biết Giang Thành chuẩn bị nói cái gì, cong môi lên cười cười, phong khinh vân đạm mở miệng đánh gãy lời nói của anh: "Xế chiều hôm nay có một công ty trang sức liên hệ vơi em, nói hy vọng em có thể làm người đại diện cho sản phẩm mới của bọn họ, cái quảng cáo em nghĩ nhận được."
"Tương Tư......"
Tống Tương Tư căn bản không cho Giang Thành có cơ hôi tiếp tục mở miệng, tiếp tục mở miệng thản nhiên nói: "Anh cũng biết, lúc trước em vì bồi thường vi phạm hợp đồng, trong tay không còn lại bao nhiêu tiền, ở Mỹ tiêu dùng cũng rất lớn, hiện tại ba em lại giải phẫu mỗi ngày đều cần rất nhiều tiền."
*****
Giang Thành há to miệng, lúc này đây cũng không phát ra âm thanh gì, Tống Tương Tư liền rõ ràng lưu loát tiếp tục nói: "Về sau tiểu Đậu Đỏ còn nhiều chỗ cần dung tiền, đối phương trả phí làm người đại diện thương hiệu, tuy rằng so sánh với trước kia thấp rất nhiều, nhưng mà đối với hiện tại của em mà nói, cũng là kế sách tạm thời, cũng đủ để em và tiểu Đậu Đỏ ăn uống tiếc kiệm cả đời, dù sao bệnh của ba em không biết đến khi nào mới có thể tốt lên, cho nên thừa dịp khe hở này, em nghĩ nhận quảng cáo này."
"Tống Tương Tư, em biết rõ anh đang muốn đàm chuyện gì?" Liên tục bị ngắt lời Giang Thành không thể nói được một câu hoàn chỉnh, ngữ khí nhịn không được mang theo một tia giận.
"Nếu việc quay chụp quá bận, không chiếu cố được tiểu Đậu Đỏ, liền phiền toái anh giúp em rồi, cám ơn." Tống Tương Tư vừa nói, vừa định thần đứng lên, rồi kéo cánh tay của Giang Thành, từ chỗ ngồi đứng lên, mở cửa phòng ra: "Tốt lắm, Thành, thời gian không còn sớm, anh nên đi thôi, em cũng muốn nghỉ ngơi."
"Tống Tương Tư, em......" Giang Thành còn chưa nói xong, Tống Tương Tư trực tiếp đẩy anh ra ngoài cửa, sau đó không nói hai lời đóng cửa "Phanh" một tiếng.
Cách cửa, Tống Tương Tư nghe thấy tinh tường âm thanh tức giận phun tào của Giang Thành, sau đó chính là âm thanh leng keng của thang máy khi mở ra, sau đó toàn bộ bên trong phòng liền lâm vào một mảnh yên tĩnh không tiếng động.
Tống Tương Tư đứng ở gần cửa chính một lát, rồi khinh thủ khinh cước tiêu sái vào phòng ngủ, cô ngắm nhìn tiểu đậu đỏ đang ngủ say trên giường một lát, bước đi về phía ban công phòng ngủ.
Mở cửa ban công ra, Tống Tương Tư ghé vào trên lan can, nhìn đèn đuốc của vạn nhà dưới lầu, ánh mắt không tự chủ được hiện ra một màn gặp Hứa Gia Mộc vào buổi chiều.
Thoạt nhìn anh so với 3 năm trước muốn thành thục rất nhiều, tóc xén, lộ ra cái trán tuấn lãng, cũng không lại mặc loại trang phục sành điệu mới mẻ đắt tiền, mà là một thân tây trang giày da, làm nổi bật lên dáng người cao ngất cao lớn.
Ánh mắt của anh cũng trở lên thâm trầm rất nhiều so với trước kia, nhất cử nhất động, nội liễm lại không phải ổn trọng.
Thời gian 3 năm ngắn ngủi, anh thế nhưng biến thành một người bình tĩnh không dễ dao động, dường như từ trên người của anh không thể tìm thấy cái loại ánh mặt trời mà lại tản mạn tùy gợi cảm của dĩ vãng.
Gia Mộc, Hứa Gia Mộc.
Nghĩ nghĩ, đáy long Tống Tương Tư liền nổi lên đau đớn không thể khống chế, giống như bị người cầm đao đâm vào, máu tươi đầm đìa, vô cùng thê thảm.
-
Làm việc cùng Tống Tương Tư trong việc quảng cáo đồ trang sức, hẳn là do La tổng bên kia phụ trách, nhưng mà lúc Hứa Gia Mộc biết Tống Tương Tư nhận quảng cáo này, đột nhiên liền lên tiếng yêu cầu, chuyện hợp đồng để anh trực tiếp bàn bạc với Tống Tương Tư.
La tổng nghe câu đó, còn thực kinh ngạc, bất quá sau đó lại nghĩ đến Hứa Gia Mộc và Lục Cẩn Niên là an hem ruột, nghĩ tới Hứa Gia Mộc có thể làm cho phí đại diện thương hiệu đè thấp, cho nên không có ý kiến gì mà đồng ý.
Hứa Gia Mộc cũng không có trực tiếp ra mặt liên hệ Tống Tương Tư, mà là giao cho thư ký của mình nói chuyện với Tống Tương Tư trước, đợi đến khi hai bên đàm tương đối tốt, điều kiện hợp đồng cũng đã định xong, chỉ còn chờ đến lúc gặp mặt ký tên, Hứa Gia Mộc mới ra mặt.
Thư ký của Hứa Gia Mộc và người đại diện của Tống Tương Tư hẹn thời gian gặp mặt vào 3 giờ thứ tư, ngay tại câu lạc bộ kinh thành.
Vốn thư ký nghĩ bản than phải đi cùng Hứa Gia Mộc, lại không nghĩ rằng vừa qua 12 giờ trưa, Hứa Gia Mộc liền trực tiếp nói muốn một văn kiện từ anh ta, rồi một mình từ hầm để xe xuất phát.
*****
Hứa Gia Mộc đến câu lạc bộ kinh thành, bất quá mới một giờ, khoảng cách đến thời gian ước định còn hai tiếng.
Hứa Gia Mộc nói người phục vụ lui xuống, một mình ngồi ở trong phòng, giơ hợp đồng lên trước mặt, nhìn chằm chằm giấy trắng mực đen trước mặt.
Kỳ thật cụ thể một chút điều khoản trong đó viết gì, một chữ anh cũng không đi vào đầu anh, chỉ là máy móc lật đi lật lại, sau đó ở lúc anh lật đi lật lại bản hợp đồng không biết mấy trăm lần, bên ngoài phòng truyền vào âm thanh của giầy cao gót, ngay sau đó cửa bị mở ra, tiếng người phục vụ mềm nhẹ lễ phép vang lên: "Bên trong mời."
Hứa Gia Mộc theo bản năng nâng tầm mắt từ trên hợp đồng lên, nhìn thấy Tống Tương Tư giống như trước đây, vẫn giống như nữ vương cao ngạo, dáng người ưu nhã đi đến, chẳng qua cô mới đi được vài bước, liền thấy được anh, sau đó cả người bỗng dưng đứng ở tại chỗ.
Người đại diện đi sau Tống Tương Tư cũng theo bản năng dừng lại, lúc nhìn thấy Hứa Gia Mộc, biểu tình sửng sốt một chút, nhưng mà cũng rất nhanh định thần lại, nhìn về phía Hứa Gia Mộc đánh một tiếng tiếp đón: "Hứa tổng tốt."
Theo âm thanh của người đại diện, Tống Tương Tư cũng hồi lại thần, cô tiếp tục nhịp bước chân như vừa rồi, mạnh mẽ vang dội tiêu sái lại đây, sau đó kéo chiếc ghế đối diện Hứa Gia Mộc ra, thoải mái ngồi xuống.
Người phục vụ đi lên trước, đưa lên menu.
Hứa Gia Mộc không hỏi ý kiến của Tống Tương Tư, chỉ là tùy tiện lật hai trang, liền gọi trà Bích Loa Xuân.
Người phục vụ rất nhanh liền bưng trà lền.
Hứa Gia Mộc phất phất tay, ý bảo người phục vụ lui ra, sau đó tự mình pha trà, ngã ba chén, thả trước mặt Tống Tương Tư và người đại diện mỗi người một chén.
Tống Tương Tư không hé răng, người đại diện của cô nhẹ nhàng nói một câu: "Cám ơn."
Bên trong phòng tràn ngập mùi hương thoang thoảng của trà Bích Loa Xuân.
Hứa Gia Mộc và Tống Tương Tư đều không có ai mở miệng nói chuyện.
Người đại diện của Tống Tương Tư nhìn Hứa Gia Mộc, lại nhìn Tống Tương Tư, từ chối một thời gian, đành phải kiên trì mở miệng, đánh vỡ trầm mặc: "Hứa tổng, cái hợp đồng kia, anh xem qua sao?"
Hứa Gia Mộc gật đầu một cái: "Xem qua."
Người đại diện của Tống Tương Tư tiếp tục hỏi: "Không biết điều kiện mà Tương Tư đưa ra, Hứa tổng có ý kiến gì không?"
Ngữ khí của Hứa Gia Mộc rất lãnh đạm, gọn gàng dứt khoát mở miệng nói: "Không có."
"Kia về phí đại diện thương hiệu, lúc đầu La tổng nói là năm trăm vạn, tuy rằng Tương Tư nhà chúng tôi đã muốn tránh bóng 3 năm, xác thực danh tiếng không bằng trước đây, nhưng mà hiện tại cô ấy đột nhiên nhận quay quảng cáo, chỉ sợ vẫn là có thể chấn động, cho nên, chúng tôi nghĩ kết quả sau này là, giá ít nhất vì 600 vạn." Vẫn như cũ là người đại diện của Tống Tương Tư mở miệng.
"Không thành vấn đề." Hứa Gia Mộc một chút ý tứ mặc cả cũng không có, không hề nghĩ ngợi liền mở miệng đáp ứng.
"Kia, Hứa tổng, hiện tại có phải điền giá, rồi ký tên hay không?" Người đại diện vừa hỏi, vừa mở hợp đồng ra.
Hứa Gia Mộc nâng tay lên một chút, nhìn chằm chằm Tống Tương Tư ngồi đối diện một lát, mở miệng nói, cũng là nói cho người đại diện của Tống Tương Tư nghe: "Cô có thể đi ra ngoài trước một chút sao?"
"Hứa tổng, này......" Người đại diện của Tống Tương Tư có chút khó xử, chần chờ một chút, quay đầu nhìn về phía Tống Tương Tư.
Vẻ mặt Tống Tương Tư một mảnh lãnh đạm, qua khoảng nửa phút, cô nhẹ nhàng gật đầu một cái, người đại diện thấy thế mới cũng gật đầu với Hứa Gia Mộc, nói: "Tốt."
Lúc người đại diện rời đi, còn thức thời đóng cửa phòng lại.
*****
Hứa Gia Mộc chậm chạp không mở miệng nói chuyện.
Tống Tương Tư cũng không vội, bình tĩnh ung dung ngồi ở đó, xem ra có vẻ nhàn nhã hơn cả Hứa Gia Mộc.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh.
Không biết qua bao lâu, Hứa Gia Mộc mới phát ra một tiếng ngắn ngủi "Ừhm", sau đsó giật giật người, lên tiếng hỏi: "Mấy năm nay, em ở Mỹ có tốt không?"
Chỉ là mấy chữ đơn giản, nhưng lại khiến lòng Tống Tương Tư mềm nhũn, cô không dễ dàng gì mới giữ được vẻ lạnh nhạt trước mặt anh, suýt nữa đã bị lộ tẩy.
Cô dùng lực nắm tay thành quả đấm, cố gắng để trên mặt mình không hề có bất kỳ cảm xúc gì, nhưng trong lòng bốn phía đều gợn sóng.
Ánh mắt cô lẳng lặng nhìn Hứa Gia Mộc một lúc, sau đó mới quét ra một nụ cười: "Đa tạ anh Hứa đã quan tâm, tôi rất tốt."
Tống Tương Tư xa cách như vậy khiến trong lòng Hứa Gia Mộc không hề phòng ngự gì trở nên kích động, anh hơi rũ mắt xuống, dừng lại một lát mới mở miệng hỏi: "Nghe nói, em đã kết hôn ở Mỹ?"
Thật ra Tống Tương Tư rất muốn nói dối là đúng, nhưng cô lại không thể nói nên lời, sau cùng liền trực tiếp chọn cách im lặng.
Hứa Gia Mộc chờ đợi trong giây lát, không thấy cô nói gì, nâng mí mắt lên, chăm chú nhìn cô một lúc, sau đó lại mở miệng: "Người đàn ông ngày hôm qua... là chồng của em sao?"
Anh tự dưng lại hỏi những chuyện này là có ý gì? Sau khi xa cách muốn ôn chuyện sao?
Ba năm trước, cô dùng hết sức lực của bản thân, mới có thể bức ép chính mình chặt đứt hoàn toàn quan hệ của hai người.
Lúc đầu cô tha hương ở Mỹ, vô số lần trong mơ đều nghĩ về anh đến mất ngủ, mãi đến khi cô sinh ra Tiểu Hồng, lực chú ý của cô mới rời đi, cô mới dần dần bớt đi khổ sở.
Không ai biết, vì cô muốn quên anh, muốn buông bỏ anh xuống, tới cùng chưa có một ngày nào cảm giác được mình thực sự đang sống, ba năm trời ròng rã, chịu đựng đến bây giờ đều có cảm giác như sống không bằng chết.
Nếu có thể, cô thật sự không muốn có quá nhiều gặp gỡ với anh, bởi vì cô không muốn trơ mắt để bản thân lại giẫm lên vết xe đổ của ngày xưa.
Tống Tương Tư nghĩ đến đây, âm thầm hít một hơi, nhìn chằm chằm Hứa Gia Mộc, ngữ điệu mềm mại mở miệng: "Anh Hứa, về chuyện hợp đồng, vừa rồi người đại diện của tôi cũng đã nói rõ ràng, nếu anh không có ý kiến gì, hiện giờ tôi có thể ký tên được chứ?"
Tống Tương Tư nói xong, liền vươn tay, cầm hợp đồng trên bàn, lật đến một trang, cô chuẩn bị lấy bút, Hứa Gia Mộc lại vươn tay đè tay của cô lại.
Lòng bàn tay của anh rất nóng, nóng đến nỗi khiến cả người cô run rẩy, sau đó cô liền nghe được trong miệng anh nói ra một câu: "Tương Tư", ngữ điệu vô cùng dịu dàng, giống như khi anh và cô cùng nhau trầm luân, Tống Tương Tư giống như chịu đả kích gì đó, mạnh mẽ rút tay lại, sau đó liền xách túi của mình đứng lên, đắn đo, nhưng lại vẫn như cũ nói: "Thật ngại quá, anh Hứa, về chuyện hợp đồng, người đại diện của tôi sẽ nói chuyện với anh, tôi đi trước."
Tống Tương Tư nói xong, liền xoay người rời đi, chỉ là cô vừa đi chưa được hai bước, cổ tay lại bị anh tóm lấy, cô còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh kéo trở lại ghế một lần nữa.
*****
Sau đó, Hứa Gia Mộc đặt hai tay trên ghế vịn, vây cô ở trong lòng, khẽ cúi đầu, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô: "Tương Tư, em có thể đừng như vậy được không, chúng ta nói chuyện một lúc được không?"
Trong quá khứ, anh chưa từng dùng giọng nói như vậy nói với cô?
Trong quá khứ, lúc cô ngang ngạnh, anh chỉ biết trở mặt phẫn nộ.
Nhưng anh của hiện tại, vậy mà dùng loại ngữ khí mềm mại này nói với cô.
Rốt cuộc anh có ý gì... chẳng lẽ anh muốn cùng cô...
Tống Tương Tư nghĩ đến đây, trong lòng không nhịn được dâng lên châm biếm, cô thế nào mà dạy mãi cũng không sửa được?
Lúc trước hết lần này đến lần khác mềm lòng với anh, đổi lại chỉ là anh giải trừ hôn ước rồi lại cùng người khác đính hôn.
Liền là hy vọng xa vợi quá nhiều lần, cho nên đến sau cùng mới có thể tuyệt vọng như thế.
Cho nên, xin nhờ, Tống Tương Tư, mày không có tiền đồ sao, lần này về nước, không phải là vì muốn bắt đầu với Hứa Gia Mộc, mà là vì ba của mày, đợi cho ba mày tốt lên, mày liền quay lại Mỹ, cuộc sống bây giờ của mày rất tốt, tuy rằng thi thoảng nghĩ đến anh lại thấy khổ sở, nhưng đã bình tĩnh hơn, không cần để bản thân bị thương hết lần này đến lần khác.
Tống Tương Tư dùng lực nắm chặt tay lại, sau đó lại hướng về phía Hứa Gia Mộc cười cười: "Anh Hứa, đây là ý gì thế, muốn cùng tôi tro tàn lại cháy sao? Nếu tôi nhớ không nhầm, ba năm trước, là chính mồm anh nói với tôi, giữa tôi và anh không còn quan hệ gì nuwax1"
"Cho nên, anh Hứa, tôi nghĩ thật sự giữa chúng ta không còn gì để nói, dù sao, tôi cũng không phải là người nào của anh, anh cũng không phải là người nào của tôi."
Hứa Gia Mộc nắm chặt tay lại, bởi vì dùng lực khiến khớp xương nổi lên rõ ràng.
"A... không đúng." Tống Tương Tư như là khoong hề nhìn ra được sự khác thường của anh, lại cười khẽ một tiếng: "Ba năm trước đây, tôi cũng không phải là người nào của anh, anh cũng không phải là gì của tôi, giữa chúng ta, tất cả chỉ là một giao dịch, hai bên thỏa thuận xong, không ai nợ ai."
"Trong lòng em, từ trước đến giờ, chỉ nghĩ như vậy?" Hứa Gia Mộc ngừng thở, gằn từng chữ nói.
"Chẳng thế thì sao?" Tống Tương Tư không yên lòng hỏi lại, sau đó ngẩng đầu, nhìn ánh mắt của Hứa Gia Mộc: "Nếu không sao có thể phá đi đứa con của anh..."
Tống Tương Tư còn chưa nói xong, Hứa Gia Mộc liền quay đầu, hô hấp của anh trở nên có chút dồn dập, trên mặt đầy tức giận.
Ngay lúc Tống Tương Tư cho rằng anh lại trở nên tức giận như ba năm trước, Hứa gIa Mộc lại đột nhiên buông lỏng tay, cả người lui về phía sau một bước, xoay người nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, ngữ điệu cực kỳ nhạt nhẽo nói: "Em đi đi, về chuyện hợp đồng, chỉ cần nói người đại diện của em đến là được."
Sắc mặt Tống Tương Tư lạnh lùng ngồi trên ghế, sau đó không nói tiếng nào đứng lên, xách túi của mình, đi ra ngoài cửa.
Hứa Gia Mộc đứng tại chỗ, cũng không thèm nhúc nhích, mãi đến khi tiếng đóng cửa vang lên, anh mới nhẹ nhàng run rẩy một cái.
Cửa lại rất nhanh được đẩy ra, truyền đến tiếng của người đại diện: "Hứa tổng, hợp đồng..."
"Hợp đồng đợi tôi bố trí xong sẽ cho người đưa đến." Hứa Gia Mộc không đợi người đại diện của Tống Tương Tư nói hết lời, đã vứt lại một câu.
"Được." Người đại diện lên tiếng, lại nói một câu: "Hứa tổng, hẹn gặp lại."
*****
Hứa Gia Mộc khoong nói gì.
Người đại diện của Tống Tương Tư dừng một lát, đóng cửa.
Lúc này Hứa Gia Mộc mới lui về sau hai bước, ngồi trên ghế, bên tai lại vang lên những lời lúc nãy của Tống Tương Tư.
"Ba năm trước, tôi cũng không phải là gì của anh, anh cũng không phải là gì của tôi, giữa chúng ta, chẳng qua chỉ là một giao dịch, hai bên đã thỏa thuận xong, ai cũng không thiếu nợ ai."
"Nếu không phải vậy, sao tôi có thể phá bỏ đứa con của anh..."
Hứa Gia Mộc nhớ đi nhớ lại, liền khẽ nở nụ cười.
Tôi không phải là gì của anh, anh cũng không phải là gì của tôi... Hóa ta, cho tới giờ, bọn họ đều là như vậy.
Hứa Gia Mộc, xin hỏi mày, hiện tại đã có thể hết hi vọng được chưa?
Người phụ nữ kia, cho tới bây giờ đều chưa từng yêu mày.
Người phụ nữ kia, vẫn luôn muốn rời xa mày.
Thật ra những điều này, trong lòng mày đều đã rõ ràng, nhưng là, mày lại cứ chờ mong, kết quả thì sao?
Kết quả, thế nhưng tự tôn đã không còn.
-
Tống Tương Tư rời khỏi, trực tiếp trở về khu nhà Tô Uyển.
Cô đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn ánh nắng rực rỡ bên ngoài, suy nghĩ hỗn loạn vô cùng.
Cô biết, cô đúng là vẫn còn bị anh làm ảnh hưởng.
Nhưng là, mặc kệ ảnh hưởng như thế nào, trong lòng cô cũng rõ ràng, cả đời này cô và Hứa Gia Mộc là khó có thể.
Cô đã không còn là Tống Tương Tư của mười một năm trước kia, thanh xuân vừa mới bắt đầu, có nhiều thời gian để đi yêu một người, chờ đợi một người. Hiện giơ, Tống Tương Tư đã ba mươi tuổi, còn có một đứa bé gái hai tuổi rưỡi, sớm đã không còn tự do và dũng khí nữa rồi.
Không ai biết, lúc trước một lần tỉnh lại vào sáng sớm, nghe được anh nói trong điện thoại "Tôi làm sao có thể lấy cô ấy" khi đó, cô mang tâm tình như thế nào.
Cũng không có ai biết, cô nghe được câu nói kia, đến cùng có bao nhiêu thương cảm, lúc đó, cô ở trước mặt anh miễn cưỡng vui vẻ, ôn nhu chăm sóc anh, sau lưng lại thường ngẩn người rơi lệ.
Tống Tương Tư ý thức được mình lại nghĩ ngợi xa xôi, vội vã lắc đầu, kéo lại suy nghĩ, vừa chuẩn bị xoay người quay lại phòng khách, di động trong túi lại vang lên.
Tống Tương Tư lấy ra, nhìn thấy một số máy lạ, cô chần chừ một lúc, mới nghe tiếp: "Xin hỏi là cô Tống sao?"
Tống Tương Tư do dự nói: "Vâng"
"Xin chào, tôi ở bệnh viện thành phố, ở giao lộ Nam Hoàn vừa xảy ra một sự cố giao thông, người đàn ông ngồi trên chiếc xe mang biển số 643XX cùng một cô bé ba tuổi, hiện giờ bọn họ đã được đưa đến bệnh viện, người lớn không có vấn đề gì, chỉ là đang hôn mê, cô bé thì không ổn lắm..."
Tống Tương Tư nghe đến đó, di động trong tay liền "Bốp" một cái rơi xuống đất.
Tai nạn xe cộ, cô bé, không ổn... là Tiểu Hồng có chuyện gì sao?
Tống Tương Tư trong nháy mắt cảm thấy như trời đất rung chuyển, thế nhưng rất nhanh liền ổn định lại tâm trạng, vội vàng xách túi chạy ra cửa.
-
Hứa GIA Mộc vẫn ngồi ở club đến 4 giờ rưỡi, mới rời đi.
Chạng vạng còn có hội nghị, anh đang định lái xe đến công ty lại lấy điện thoại gọi cho thư ký nói hoãn hội nghị đến hôm sau, sau đó quay đầu xe trở về Cẩm Tú viên.
Xe vừa mới vào Cẩm Tú viên, liền nhìn thấy xe của Lục Cẩn Niên.
← Ch. 091 | Ch. 093 → |