Vay nóng Tima

Truyện:Hôn Trộm 55 Lần - Chương 091

Hôn Trộm 55 Lần
Trọn bộ 100 chương
Chương 091
Về sau
0.00
(0 votes)


Chương (1-100)

Siêu sale Shopee


"Ai, cũng không biết Hứa Gia Mộc thế nào, cuối cùng chị cảm thấy những năm gần đây, không giống như trước kia, trước kia ấy, anh ấyrất thích đi chơi, không có chuyện làm liền thu xếp chúng ta đi ra ngoài chơi, bây giờ, gọi anhấy cũng không được, hơn nữa, em không thấy bây giờ anh ta đối với ai cũng lạnh nhạt sao, đúng là anh em với Lục ảnh đế, giống như cậu ta năm đó..."

"Nhưng mà Hứa Gia Mộc rất thân với Tiểu Niên Cao, anh ta nhìn Tiểu Niên Cao, giống như đang nhìn con trai ruột của mình, phải nói là rất cưng chiều, trong phòng này hơn phân nửa đồ chơi, đều là anh ấy mua... Trước kia chị cũng không cảm thấy Hứa Gia Mộc thích con nít đến thế, vậy mà trong chúng ta, có con rồi, anhấy lại là người thương trẻ con nhất!"

"Ngươi nói anh cũng ba mươi đi, cũng không kết hôn, ta nói ngươi cùng lục ảnh đế khi ca ca anh cùng chị dâu, thì không thể khuyên anh một chút sao, cả Thiên Nhất người độc lai độc vãng, ta nhìn trách đáng thương..."

Kiều An Hạ than vãn, liền ném súng trong tay vào một bên: "Tiểu Niên Cao nên uống sữa rồi, chị xuống pha sữa cho nó."

Kiều An Hảo bị một chuỗi dài than vãn của Kiều An Hạ cũng không lên tiếng, cho đến câu cuối cùng của chị mình, cô mới mở miệng nói:"Em đi, chị ở đây chơi với Tiểu Niên Cao đi."

"Cảm ơn mẹ." Tiểu Niên Cao nghe được câu này, vừa hí hoáy món đồ chơi, vừa khẽ mở miệng.

Kiều An Hảo nhìn Tiểu Niên Cao ấm áp cười cười, vươn tay sờ sờ đầu của cậu, liền đứng lên, rời đi.

Phòng đồ chơi của Tiểu Niên Cao, nằm ở phía đông, vừa vặn kề bên biệt thự của Hứa Gia Mộc ở phía tây.

Cuối hành lang có một cánh cửa sổ, Kiều An Hảo, không nhịn được nhìn một cái, qua hai cửa sổ thủy tinh biệt thự, Kiều An Hảo thấy Hứa Gia Mộc đứng ởtrong biệt thự, dựa vào vách tường, đang lặng lẽ hút thuốc.

Kiều An Hảo nhất thời lại nghĩ đến những lời Kiều An Hạ nói về Hứa Gia Mộc, cô không nhịn được nhìn chằm chằm Hứa Gia Mộc mấy lần, cuối cùng lại không lên tiếng gọi anh, mà là nhẹ nhàng thở dài, liền xoay người đi xuống lầu.

-

Lục Cẩn Niên để hành lý của Kiều An Hảo vào trong phòng ngủ xong xuôi rồi đến phòng đồ chơi.

Vừa đẩy cửa ra, vừa vặn nghe tiếng Kiều An Hạ đang trêu chọc Tiểu Niên Cao: "Tiểu Niên Cao, con ngoan ngoãn trả lời dì một vấn đề, ngày mai dì sẽ mua cho con Ultraman mà con thích nhất!"

Tiểu Niên Cao lập tức buông ra khối gỗ trước mặt, chớp một đôi mắt to đen như mực, nhìn Kiều An Hạ: "Dì hỏi đi."

Kiều An Hạ "Ừ" một tiếng, liền cười híp mắt mở miệng hỏi: "Ba ba tốt, hay mẹ tốt?"

Hỏi xong Kiều An Hạ, lại nhấn mạnh một câu: "Nhớ trả lời cho kỹ, nếu không sẽ không có Ultraman."

Từ lúc Tiểu Niên Cao dứt sữa, đến lúc uống sữa, đến thay tã dường như đều là Lục Cẩn Niên làm, dĩ nhiên Lục Cẩn Niên đauxót Kiều An Hảo, không đành lòng để cô mệt mỏi.

Nhưng mà Tiểu Niên Cao 2 tuổi rưỡi dĩ nhiên không biết suy nghĩ của Lục Cẩn Niên, cậu chỉ biết là, ba ba chiếu cố mình nhiều hơn, cũng vì Ultraman, nên thành thật trả lời một câu: "Ba ba."

Kết quả Tiểu Niên Cao vừa mới dứt lời, Lục Cẩn Niênđứng ở cửa liền ho khan một tiếng.

Tiểu Niên Cao nghe được tiếng Lục Cẩn Niên, còn mang theo vài phần mong đợi nhìn về Lục Cẩn Niên, cho là ba ba sẽ bởi vì mình nói mà tán dương mình, ai ngờ lại thấy Lục Cẩn Niên hung hăng trợn mắt nhìn mình một cái: "Con mới nói ai tốt?"

*****

Tiểu Niên Cao nhìn Lục Cẩn Niên nháy ánh mắt, ý thức được mình làm ba không vui, mặc dù cậu mới hai tuổi rưỡi, nhưng đã rất thông minh, lập tức liền quay đầu, nhìn Kiều An Hạ đổi lời nói nói: "Mẹ tốt."

Nói xong, Tiểu Niên Cao còn len lén liếc Lục Cẩn Niên, thấy sắc mặt anhthay đổi, vẻ mặt lúc này mới vui vẻ.

Kiều An Hạ liếc Lục Cẩn Niên, bệnh thần kinh... Về phần thê nô đến mức này sao?

Sau đó quay đầu, nhìn Tiểu Niên Cao đáng yêu thân thiết mở miệng cười: "Vậy dì hỏi con, con yêu ba nhiều hơn hay yêu mẹ nhiều hơn? Nhớ nha, giống lúc nãy, chỉ được chọn một."

Kiều An Hạ còn nhìn Tiểu Niên Cao giơ một ngón tay, ý bảo cậu chỉ chọn một.

Yêu ba ba nhiều hơn hay yêu mẹ nhiều hơn?

Tiểu Niên Cao đảo đảo mắt, nghĩ tới trong năm tháng, ba ba vẫn luôn cùng mình chơi, vì vậy liền mở miệng nói: "Ba ba."

Nói xong Tiểu Niên Cao liếc nhìn Lục Cẩn Niên đứng, phát hiện sắc mặt Lục Cẩn Niên trở nên lại bắt đầu khó coi, lần này cậu không đợi Lục Cẩn Niên mở miệng, liền lập tức nói tiếp: "Nhưng mà yêu mẹ hơn."

Còn nhỏ tuổi, đã biết nhìn thái độ của người khác... Trưởng thành không biết sẽ phúc hắc tới cỡ nào!

Kiều An Hạ muốn nôn, vừa cảm thấy Tiểu Niên Cao đáng yêu, vì vậy liền sờ sờ đầu của cậu: "Vậy nếu như ba ba cùng mẹ ly hôn..."

"Kiều An Hạ!" Vừa nghe đến hai chữ "Ly hôn" này, sắc mặt Lục Cẩn Niên lập tức u ám.

"Lục Cẩn Niên, không thích nghe thì ra ngoài, đã nói là đang chơi mà!" Kiều An Hạ không yếu thế quay đầu nhìn Lục Cẩn Niên tức giận, sau đó liền quay trở lại đổi thành vẻ mặt dịu dàng nhìn Tiểu Niên Cao tiếp tục hỏi tiếp: "Con theo ba hay theo mẹ?"

Tiểu Niên Cao hoàn toàn không biết "Ly hôn" là có ý gì, chẳng qua là thấy Lục Cẩn Niên rất không cao hứng, vì vậy liền nhẹ nhàng hỏi: "Có thể không ly hôn sao?"

"Không thể." Kiều An Hạ lắc đầu, sau đó lại dụ dỗ nói: "Ultraman..."

Tiểu Niên Cao không bỏ được sự hấp dẫn, rất ngây thơ mở miệng nói: "Ba ba..."

Cậu vừa nói, vừa nhìn về phía Lục Cẩn Niên, phát hiện Lục Cẩn Niên nhíu mày, một đôi mắt nhìn chằm chằm mình, nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn chột dạ, một bộ muốn khóc, nói: "Mẹ, con chọn mẹ."

Kiều An Hạ bị Tiểu Niên Cao chọc cho không nhịn được bật cười: "Vậy dì hỏi con..."

Tiểu Niên Cao nhất thời bĩu môi khóc, cậu không hề nghĩ ngợi liền lắc đầu, nói: "Dì, con không muốn Ultraman, con xin dì, dì, đừng hỏi con nữa, tốt đều là mẹ, b aba xấu, con xin dì..."

Kiều An Hảo mới vừa pha sữa xong lên cầu thang, liền nghe được Tiểu Niên Cao khóc, nhất thời cũng nhanh bước vào phòng, bế Tiểu Niên Cao lên, vừa dỗ dành, vừa nhìn về phía Kiều An Hạ.

Kiều An Hạ lập tức khoát tay: "Không trách chị được, là Lục ảnh đế nhà em dọa Tiểu Niên Cao khóc."

Kiều An Hảo quay đầu, liền nhìn về phía Lục Cẩn Niên.

Lục Cẩn Niên cau mày, có chút sợ bà xã giận mình, lên tiếng giải thích: "Là Kiều An Hạ chọc thằng bé khóc."

"Rõ ràng là chị giỡn với Tiểu Niên Cao!" Kiều An Hạ hùng hồn.

"Đó là chị đùa sao?" Lục Cẩn Niên khinh bỉ.

*****

Kiều An Hảo không hề nghĩ ngợi liền cầm lên hộp đồ chơi trẻ con, nhìn về phía Lục Cẩn Niên và Kiều An Hạ nói: "Hai người đều cút ra ngoài cho em!"

-

Cuối tuần, Kiều An Hảo và Kiều An Hạ thật sự đi dạo trên sân trường, mua cô tiểu Niên Cao một cái túi sách nhỏ xinh đẹp, hai bên phỏng chừng cũng không dung đến bút, còn có một cái hộp hoa quả hai tầng, Kiều An Hạ còn chọn một đống đồ chơi.

Thứ hai ở truyền thông Hoàn Ảnh có cuộc họp sớm, Lục Cẩn Niên từ rất sớm đã phải đến công ty.

Kiều An Hảo rời giường, dưới sự trợ giúp của mẹ Trần, giúp tiểu Niên Cao mặc quần áo, uy bé ăn cơm, rồi nắm tay bé, chuẩn bị đưa bé đến nhà trẻ.

Vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy Hứa Gia Mộc lái xe vào trong sân, hôm nay là ngày đầu tiên tiểu Niên Cao đến nhà trẻ, từ trước đến nay tiểu Niên Cao đã trở thành thói quen của anh, anh làm sao có thể không đi đưa?

Ở trên xe, Kiều An Hảo dặn rất nhiều câu đối tiểu Niên Cao dặn đang ngồi trên ghế của trẻ con, nhưng mà lúc gần đến giờ xuống xe, Hứa Gia Mộc vẫn nói lại vài lần lời nói của Kiều An Hảo đối với tiểu Niên Cao, rồi mới ôm tiểu Niên Cao, đưa bé đi về hướng cửa nhà trẻ.

Hai người Hứa Gia Mộc và Kiều An Hảo cũng không chú ý tới, xe của bọn họ vừa dừng sau một chiếc xe màu đỏ, cửa xe vốn bị đẩy ra, nhưng mà sau đó lại vội vàng đóng lại.

Hứa Gia Mộc vẫn ở bên ngoài cửa nhà trẻ đợi cho tiểu Niên Cao đi theo cô giáo vào phòng học, mới xoay người cùng Kiều An Hảo trở về trên xe, khởi động xe rời đi.

Vẫn đợi đến khi không thấy bong dáng xe của Hứa Gia Mộc, cửa chiếc xe hơi màu đỏ mới mở ra, một người phụ nữ đội mũ và đeo kính xuống xe, mở ra cửa sau của xe, ôm ra một cô bé mặc váy công chúa, thắt hai bím tóc, cô bé kia có vẻ tức giận dùng tiếng Anh hỏi: "Mẹ, vừa nãy rõ ràng mẹ muốn xuống xe, vì sao lại đóng cửa xe?"

"Bởi vì mẹ quên lấy một số thứ." Người phụ nữ ôm cô bé dịu dàng dỗ dành.

Dừng một lát, người phụ nữ kia lại mở miệng nói: "Tiểu đậu đỏ, con nghe mẹ nói, ở trong nhà trẻ cùng những người bạn tốt chơi, nếu có người hỏi mẹ của con gọi là gì, không được nói Tống Tương Tư, mà nói là Tống Dao, đã biết sao?"

"Mẹ con đã biết, mẹ đã nói với con thiệt nhiều lần."

"Uh, thực ngoan, ông ngoại hết bệnh rồi, mẹ liền mang con về Mĩ, như vậy con liền có thể tiếp tục chơi với anh Kiều Ân của con rồi."

Đi đến cửa nhà trẻ, cô khom người, thả cô bé trong lòng xuống dưới, bé gái hướng về phía mặt của cô hôn một cái, mới lắc lắc tay, nói: "Mẹ tạm biệt."

"Tạm biệt." Người phụ nữ sờ sờ đầu bé gái, nhìn cô bé vào nhà trẻ, mới xoay người lên xe.

Cô ngồi ở ghế điều khiển, không có vội vàng khởi động xe, mà thất thần nhìn chằm chằm đằng trước.

Tối hôm qua nằm mơ...... Cô còn mơ thấy anh, không nghĩ tới, sáng sớm hôm nay, liền bất ngờ không kịp phòng gặp được anh như vậy.

Tống Tương Tư nhịn không được nâng tay lên, sờ lên ngực trái của chính mình, phát hiện nhịp tim đập rất nhanh, khiến cho cô có chút khó có thể thừa nhận.

-

Tiểu Niên Cao ngày đầu tiên đến trường, nhìn xung quanh một vòng đều là bạn bè cùng lứa tuổi, tầm mắt cuối cùng liền ngừng lại ở trên người tiểu Đậu Đỏ.

Cậu bé kéo túi sách của mình đi tới trước mặt tiểu Đậu Đỏ, chỉ vào một bên bàn của cô bé, hỏi: "Tớ có thể ngồi bên cạnh cậu được không?"

Tiểu Đậu Đỏ muốn ngồi cùng một bé gái xinh đẹp giống như mình, nhìn về phía tiểu Niên Cao lắc lắc đầu: "Không được."

Tiểu Niên Cao chớp mắt hai cái nhìn về phía tiểu Đậu Đỏ: "Tớ vừa mới nói với cậu cái gì vậy?"

Tiểu đậu đỏ oai đầu nhìn tiểu Niên Cao một lát, lặp lại lời nói của cậu một lần: "Tớ có thể ngồi bên cạnh cậu được không?"

Tiểu Niên Cao gật gật đầu, nói: "Tốt thôi."

Sau đó liền đặt túi sách ở một bên trên bàn, ngồi xuống.

*****

Tiểu đậu đỏ mở to đôi đen như mực, bên trong phiếm hào quang vô tội, lăng lăng nhìn chằm chằm tiểu Niên Cao đang ngồi cạnh mình thật lâu, mới ý thức được bản thân bị lừa, ủy khuất mếu máo, đáy mắt liền tràn ngập một tầng sương mù: "Tớ không nghĩ ngồi cùng bàn với cậu."

Đây là muốn khóc sao? Tiểu Niên Cao nhìn chằm chằm tiểu Đậu Đỏ đáy mắt thoáng hiện lên một tầng lo lắng, bất quá rất nhanh trong đầu cậu bé lại nghĩ đến trước kia lúc bản thân khóc, mẹ dỗ như thế nào cũng không dỗ được, ba sẽ nhắc nhở mẹ dời đi lực chú ý, vì thế tiểu Niên Cao liền nhìn xung quanh hai vòng, rồi mở miệng hỏi tiểu Đậu Đỏ: "Cậu có táo không?"

Không phải đang tranh cãi vấn đề ngồi cùng bàn sao? Vì sao đột nhiên lại hỏi mình có táo hay không?

Tiểu Đậu Đỏ quyệt quyệt cái miệng nhỏ nhắn hồng nhạt, suy nghĩ một lát, cũng không nghĩ ra được nguyên nhân, vì thế liền nhìn chằm chằm khóe mắt rơi xuống hai giọt lệ trong suốt trên khuôn mặt nhỏ nhắn, quơ quơ đầu nhìn về phía tiểu Niên Cao, hai cái bím tóc dài vung qua vung lại theo.

Tiểu Niên Cao cầm túi sách của chính mình, kéo khóa ra, lấy một cái hộp hoa quả từ bên trong ra, dùng sức mở ra, lấy ra một miếng táo đã được gọt đưa tới trước mặt tiểu Đậu Đỏ: "Tớ đây mời cậu ăn táo."

Tiểu Đậu Đỏ nhìn tiểu Niên Cao trước, sau đó lại cúi đầu nhìn táo trong tay tiểu Niên Cao, nuốt hai ngụm nước miếng, tay nhỏ bé cọ cọ dưới chiếc váy xinh đẹp, cuối cùng vẫn là chịu đựng muốn ăn, quơ quơ đầu về phía tiểu Niên Cao: "Mẹ tớ nói, không thể tùy tiện ăn đồ của người ngoài."

Người ngoài? Tiểu Niên Cao chớp mắt hai cái nhìn về phía tiểu Đậu Đỏ, vẻ mặt thành thật sửa câu nói của tiểu Đậu Đỏ: "Tớ không phải người ngoài, tớ là tiểu Niên Cao a."

Tiểu Niên Cao nói xong liền cầm táo nhét vào trong tay tiểu Đậu Đỏ.

Ngón tay tiểu Đậu Đỏ cầm táo, vừa buông ra, muốn trả lại cho tiểu Niên Cao, nhưng mà lại luyến tiếc, từ chối một lát, cuối cùng vẫn là nắm chặt táo, hướng về phía tiểu Niên Cao hỏi: "Thật sự cho tớ sao?"

Vừa hỏi, tiểu Đậu Đỏ giống như vừa sợ tiểu Niên Cao đổi ý, không đợi cậu bé cho bản thân đáp án chắc chắn, đã giơ táo lên trước mặt của mình, mở miệng ra, cắn một ngụm.

Thế giới của con nít hai ba tuổi, luôn ngây thơ chất phác mà lại đơn giản, chỉ là một miếng táo, thái độ của tiểu Đậu Đỏ đối tốt với tiểu Niên Cao liền tốt hơn rất nhiều, hai người bạn nhỏ liền ngồi cùng bàn như vậy.

Kỳ thật trước khi tiểu Niên Cao đến nhà trẻ, Kiều An Hảo cùng Lục Cẩn Niên đã mang cậu bé đi trung tâm giáo dục tâm lý, những đứa nhỏ khác luôn thích nằm úp sấp loạn thành một mảnh, duy nhất chỉ có tiểu Niên Cao luôn thích chơi một mình, Kiều An Hảo vì sợ hãi tiểu Niên Cao còn nhỏ đã bị chứng tự kỷ, bất quá sau Kiều An Hảo lại phát hiện, thì ra là do mình nghĩ qua nhiều, là do tiểu Niên Cao cảm thấy mấy đứa nhỏ khác quá ngây thơ, mới không muốn chơi cùng những đứa nhỏ đó.

Cho nên, lại nói tiếp, thật ra tiểu Đậu Đỏ là người bạn đầu tiên mà tiểu Niên Cao chủ động tiếp xúc trong cuộc sống của mình.

Có thể là do tiểu Đậu Đỏ sợ người lạ, nói rất ít, lúc những người bạn đang chơi đùa, cô bé luôn ngồi tại vị trí bất động, tiểu Niên Cao kéo cô bé đi chơi, nó cũng không đi, vì thế tiểu Niên Cao liền vắt hết óc suy nghĩ đề tài tán gẫu với tiểu Đậu Đỏ: "Cậu có biết một cộng một bằng mấy không?"

Tiểu Đậu Đỏ oai đầu liếc mắt nhìn tiểu Niên Cao một cái, dừng lại khoảng hai giây, giơ hai ngón tay nhỏ bé chỉ, nói: "Hai."

*****

"Vậy cậu biết hai cộng hai bằng mấy sao?" Tiểu Niên Cao lại hỏi.

Tiểu Đậu Đỏ hai tuổi rưỡi, sở dĩ biết "Một cộng một bằng hai" là vì lúc ở Mỹ, anh Kiều Ân đã nói qua, cho nên mới có thể đáp lại, về phần "Hai cộng hai bằng mấy", vẻ mặt cô bé mờ mịt lắc lắc đầu nhìn tiểu Niên Cao.

Tiểu Niên Cao muốn cùng tiểu Đậu Đỏ chơi đùa thấy cô bé không nói, cắn cắn môi, sau đó liền mở miệng nói: "Không biết sao? Không sao, tớ dạy cậu."

"Hai cộng hai bằng bốn." Tiểu Niên Cao nói xong, còn vươn tay, đếm bốn ngon tay của tiểu Đậu Đỏ, cường điệu một lần: "Bốn."

Tiểu Đậu Đỏ nhìn chằm chằm bốn ngón tay của mình bị tiểu Niên Cao cầm, lặp lại nói theo: "Bốn."

Tiểu Niên Cao tiếp tục dạy tiểu Đậu Đỏ: "Bốn cộng bốn bằng tám."

Sau đó còn thuận thế lại đếm thêm bốn ngons tay của tiểu Đậu Đỏ.

Tiểu Đậu Đỏ gật đầu, phụ họa nói: "Tám."

Tiểu Niên Cao: "Tám cộng tám bằng......"

Mười ngón tay của tiểu Đậu Đỏ không đủ dùng, tiểu Niên Cao cũng mở ra ngón tay của bản thân, sau đó đếm sáu ngón, nói: "Mười sáu."

Tiểu Đậu Đỏ nhìn chằm chằm mười ngón tay của mình và sáu ngón tay của tiểu Niên Cao bắt đầu đếm, chỉ tiếc tiểu Đậu Đỏ chỉ biết đếm tới mười, vì thế liền "Mười, mười, mười" nói lắp lên, tiểu Niên Cao vội vàng đếm theo tiểu Đậu Đỏ, "Mười một, mười hai, mười ba, mười bốn, mười lăm, mười sáu".

Dạy xong tiểu Đậu Đỏ "Tám cộng tám", tiểu Niên Cao liền thuận thế nói:"Mười sáu cộng mười sáu......"

Phép cộng trừ hai số, cậu còn chưa có học qua...... Tiểu Niên Cao nói không được.

Tiểu đậu đỏ vẻ mặt chờ mong nhìn tiểu Niên Cao, chờ đáp án.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu Niên Cao đỏ lên, cậu ấp úng một hồi lâu, sau đó khóe mẳt lại đột nhiên lóe ra linh quang, phá lệ kích động nói: "Mười sáu cộng mười sáu, bằng hai mười sáu."

-

Kiều An Hảo vốn nghĩ đến tiểu Niên Cao lần đầu tiên tới nhà trẻ, đi một ngày, ngày mai sẽ khóc nháo không muốn đi, kết quả lại không nghĩ rằng, nằm ngoài dự đoán của cô, năm giờ sang ngày thứ hai, tiểu Niên Cao liền thùng thùng đông bắt đầu đập cửa phòng ngủ của cô và Lục Cẩn Niên, thúc giục bọn họ nhanh rời giường rửa mặt đưa cậu đến nhà trẻ.

Thần kỳ hơn là, từ nhỏ không thích ăn táo, mỗi lần ăn đều là do tiểu Niên Cao bị ép lien tục hoặc là bị lừa, thế nhưng lúc ăn sáng, chủ động mở miệng yêu cầu giúp chuẩn bị táo mang tới nhà trẻ.

-

Buổi trưa Hứa Gia Mộc có hẹn ăn cơm, ăn cơm xong, Trương tổng đề nghị mọi người đi "Cung Vàng Điện Ngọc" đánh bài.

Hứa Gia Mộc vốn là không muốn đi, nhưng mà đi ra khách sạn, nhìn thấy một trời toàn mây mù, giống như săp mưa, tâm tình mạc danh kỳ diệu liền trở nên có chút nặng nề, nghĩ đến trong công ty không có việc gì, vì thế liền sửa lại ý niệm trong đầu, theo mọi người đi "Cung Vàng Điện Ngọc".

Mọi người đùa rất hăng say, không khí trong phòng vô cùng náo nhiệt.

Vận mãy của Hứa Gia Mộc xem như tương đối khá, thắng liên tục ba bốn lần, vẻ mặt từ đầu đến cuối đều là thản nhiên, vừa thấy thắng mãnh liệt, nhưng mà chỉ cười yếu ớt, bộ dáng thực ôn hòa.

Ngồi ở đối diện Hứa Gia Mộc, là một trong số năm người đàn ông, họ La, làm đồ trang sức, bởi vì mờ làm người đại diện thương hiệu dều là nữ minh tinh, phẩm bài thực nổ, sản phẩm mới Hứa Gia Mộc còn chiếm 30% cổ phần công ty.

Trương tổng lúc sờ bài, giống như nhớ tới cái gì, đột nhiên mở miệng nói: "La tổng, sản phẩm năm nay của các người có phải tính thay đổi người phát ngôn hay không?"

*****

La tổng chỉnh lại bài trước mặt mình, nói: "Là chuẩn bị thay đổi, thế nhưng hiện tại còn chưa nghĩ ra đổi người nào."

"Kiều An Hảo, Holywood vừa gọi cô ấy về, rất nhanh sẽ lại vang danh, cho đến lúc này, giá trị con người rất cao, thừa dịp khẩn trương mua vào, huống chi Kiều An Hảo là chị dâu của Hứa tổng, Hứa tổng và anh lại là đối tác, thời cơ thật tốt." Trương tổng vừa nói vừa quay đầu liếc mắt nhìn Hứa Gia Mộc: "Đúng không? Hứa tổng?"

Hứa Gia Mộc ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Trương tổng, nở một nụ cười, nhàn nhạt mở miệng: "Này tôi không làm chủ được, phải hỏi anh trai tôi."

Nhắc đến Lục Cẩn Niên... đoàn người nhao nhao lắc đầu, thở dài.

"không đóng phim, anh Lục mấy năm gần đây càng làm càng lớn, tiền bạc ngày càng nhiều, nếu không phải hai năm trước, vợ anh Lục ký hợp đồng điện ảnh kia, tôi nghĩ hiện tại cô ấy đã trực tiếp rời khỏi giới giải trí rồi."

Hứa Gia Mộc nghe mọi người tiếc hận, nhẹ cười không hé răng, chỉ là mò mẫm lá bài, tiết tấu vừa nhanh vừa chuẩn.

"Oa... thế nhưng ngoài vợ anh Lục ra, còn có một người khác." Trương tổng đột nhiên như là nhớ tới điều gì, hô nhỏ một tiếng, khiến La tổng quay đầu hỏi: "Ai?"

"Tống Tương Tư." Trương tổng không hề chần chừ thốt ra ba chữ.

Cái tên quen thuộc, ba chữ đã khắc cốt ghi tâm.

Ngón tay Hứa Gia Mộc cầm bài rõ ràng hơi tăng thêm lực, rũ lông mi xuống, nhìn bài trước mặt, không hề có bất cứ động tĩnh gì.

"Theo người ta nói, trước kia khi Tống Tương Tư rời khỏi giới giải trí, đã ký xong hết hợp đồng, phía bên cô ấy đơn phương hủy hợp đồng, tiền bồi thường đã gần sáu triệu... tổng Tương Tư là một minh tinh, tuy lúc trước ánh sáng vô hạn, nhưng vai năm này, kiếm nhiều tiền bạc như vậy, đoán chừng cũng đã vơi bớt, bây giờ cô ấy sợ là trong tay không còn bao nhiêu tiền, cho nên thù lao đóng phim chắc sẽ không là giá trên trời như trước đây." Trương tổng vừa nói, vừa phân tích: "Mà còn, ba năm trước, cô ấy không hề nói gì, một đêm trước khi đóng phim liền rút đi, đến hiện giờ, mọi người nhắc đến cô ấy, trong lòng vẫn đầy tò mờ, nếu anh mời cô ấy làm đại sứ hình tượng, tôi chắc chắn đó là tin tức mạnh nhất, thật sự là bội thu!"

Hứa Gia Mộc trự tiếp nắm lá bài trong lòng bàn tay, nụ cười nhạt trên mặt anh đã biến mất hầu như không còn.

Mấy năm nay, thật ra không phải chưa từng nghe qua tin tức của cô, nhưng rất ít, mỗi lần nghe được, cũng đều là cảm thán chuyện cô bồi thường vi phạm hợp đồng.

Thật ra bọn họ nói không sai, tám năm Tống Tương Tư ở trong giới giải trí, trong tay sợ là dù có nhiều tiền bạc thế nào, lúc anh ngẫu nhiên nghĩ đến cô trong đêm khuya, cũng kìm lòng không đậu nghĩ đến, đột nhiên nếu cô không có tiền bạc, ở nước ngoài làm cách nào để sống?

"Đề nghị này không tồi!" La tổng hiển nhiên rất hưng phấn, thế nhưng vẻ mặt lại có chút mất mác: "Nhưng là, các người cũng biết, Tống Tương Tư không còn tin tức gì, tìm cô ấy ở đâu đây?"

Trương tổng không sốt ruột trả lời, ngược lại đụng chạm vào cánh tay của Hứa Gia Mộc: "Hứa tổng, thất thần gì thế, đến lượt anh ra bài rồi."

Hứa gIa Mộc gật đầu, thu lại tầm mắt, tùy tiện cầm một lá ném ra ngoài, sau đó nghe thấy tiếng nói tiếp theo của Trương tổng: "Theo một nguồn tin, tháng trước, Tống Tương Tư đã về nước rồi."

*****

Hứa Gia Mộc chỉ cảm nhận được như là có thứ gì đó hung hăng nện vào trái tim của mình, co rút đau đớn một phen.

Mấy năm nay, anh không đi tìm cô, cô không tới tìm anh, hai người cứ như vậy kết thúc.

Nhưng là, mỗi khi nghe được tên của cô từ trong miệng người khác, anh vẫn để ý theo vô thức.

Mấy năm nay, anh nghe được quá nhiều về truyền văn của cô, thậm chí trong đó có một điều, là cô đã kết hôn ở Seatle, gả cho một người đàn ông đã có hai đứa con, con lớn nhất tám tuổi, con bé hơn mới vừa tròn ba tuổi.

Không biết là thật hay giả, anh không biết, không đi kiểm chứng, cũng không dám đi kiểm chứng.

Anh biết, là anh sợ hãi, sợ những điều đó là sự thật.

La tổng và Trương tổng bàn về chuyện đại sứ hình tượng, thường có ba chữ kia xuất hiện trong miệng họ, nhưng Hứa Gia Mộc không nghe được tới cùng là họ nói gì, cho đến cuối cùng, La tổng hỏi anh, nếu để Tống Tương Tư làm, anh thấy thế nào, anh mới ngơ ngẩn lấy lại tinh thần, im lặng một lúc, rồi đáp lại một câu "tùy", sau đó âm thanh cứng ngắc lấy cớ, rời khỏi.

Lúc này là mùa hè, sau giờ ngọ ánh mặt trời rất nhiều, thời tiết nóng bức vô cùng, toàn người anh mặc giày da, đứng ở cửa Kim bích huy hoàng chưa đầy hai phút đã toát đầy mồ hôi.

Anh như là không cảm nhận được cái nóng, liền hút hết điếu này đến điếu khác, cho đến cuối cùng, khi bản thân bị sặc, anh mới lấy lại tinh thần, đi đến bãi đỗ xe.

Hứa gIa Mộc lái xe đi loạn không có mục đích, đến lúc anh hồi phục lại tinh thần, xe của anh đang ở đối diện khu nhà Tô Uyển.

Là lại một lần.

Ba năm nay, anh đã không biết có bao nhiêu lần, một mình lái xe thất thần, liền đi đến đây, sau đó ngơ ngác nhìn chằm chằm cửa một thời gian dài, giống như một người đần độn.

Ánh mặt trời ngoài cửa xe, thong thả nghiêng chiếu, lúc ánh sáng không còn mãnh liệt lắm, Hứa gIa Mộc khởi động xe, chỉ là anh chưa kịp nhấn ga, ánh sáng trong mắt lại bắt được một bóng dáng quen thuộc, trái tim anh lập tức giống như bị ai đó nắm lấy, toàn thân run rẩy, sau đó giẫm phanh trở lại, quay đầu, thắng gấp nhìn về phía bóng dáng kia.

Cứ việc cô đeo kính và đội mũ, dường như cả khuôn mặt đều bị che đi, nhưng anh vẫn dễ dàng nhận ra đó là cô.

Người cô không thay đổi là mấy so với ba năm trước, thậm chí, còn gầy hơn một chút, xuyên qua váy ngắn màu đỏ trên người, nổi bật làn da cực kỳ trắng, đôi chân thon dài thẳng tắp, phía dưới phối hợp cùng một đôi giày đế bằng.

Cô đang nghe điện thoại, khẽ cúi đầu, môi đỏ mọng cong lên, cực kỳ lười biếng cười nhạt, giống hệt như trong trí nhớ của anh.

Đợi cho đến lúc anh phục hồi lại tinh thần, Tống Tương tư đã lên một chiếc taxi rời đi, anh theo bản năng giẫm chân ga muốn đuổi theo, nhưng nghĩ đến ba năm trước đây, anh và cô chia tay không vui vẻ gì, bỗng dưng sự kích thích kia lại tàn lụi, cả người trở nên vô lực, dựa vào ghế xe.

Bên trong xe yên tĩnh tầm năm phút đồng hồ, đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại.

Hứa Gia Mộc chần chừ một lúc, mới quay đầu, nhìn màn hình điện thoại, liền nghe máy: "Anh?"

*****

"Có chuyện gì bận sao?" theo lời nói của Hứa Gia Mộc, tiếng Lục Cẩn Niên truyền đến, còn có âm hưởng nhỏ, như là đang họp.

Hứa Gia Mộc khẽ lắc đầu, dứt bỏ hình ảnh của cô gái kia, mà khôi phục lại bình tĩnh: "Không vội, sao thế>?"

"Không vội thì đi đón tiểu bánh ngọt, anh phải tiếp khách không đi được, Kiều gia vừa gọi điện nói thân thể bác trai lại không tốt, Kiều Kiều qua đó rồi." Lục Cẩn Niên đơn giản tả lại tình huống của mình, vừa nói tiếp một câu với người bân cạnh: "Cái phương án này không đi sâu được."

Nói xong, Lục Cẩn Niên lại hỏi một câu: "Không thành vấn đề chứ?"

Hứa Gia Mộc trả lời: "Không."

Cúp điện thoại, Hứa Gia Mộc nhìn thoáng qua thời gian, đã là lúc nhà trẻ tan học, vội vàng khởi động xe, đi về phía nhà trẻ.

Trên đường hơi tắc, đến lúc Hứa Gia Mộc đến nơi, tất cả trong nhà trẻ chỉ còn lại một cô giáo với tiểu bánh ngọt và một đứa bé gái xinh đẹp đang chơi trò chơi.

Hứa Gia Mộc đưa tiểu bánh ngọt đến nhà trẻ mấy lần, viện trưởng cũng biết anh, nhìn thấy anh đi vào, lập tức nói với tiểu bánh ngọt: "Tiểu bánh ngọt, chú con đến đón rồi kia."

Tiểu bánh ngọt ngẩng đầu, giọng nói non mềm hô một câu: "Chú."

Sau đó vẫn như cũ bò trên tấm thảm, chơi trò chơi với cô bé kia, không hề có ý tứ nào muốn thu dọn đồ đạc.

Từ trước đến nay Hứa Gia Mộc đều cưng chiều tiểu bánh ngọt vô hạn, anh không hề tức giận thong thả đi đến thu dọn cặp sách cho tiểu bánh ngọt, giúp bé sắp hết vào cặp, sau đó một tay cầm lên, đi tới trước mặt tiểu bánh ngọt, ngồi xổm người xuống, mở miệng nói: "Tiểu bánh ngọt, về nhà thôi."

Tiểu bánh ngọt cầm đất dẻo cao sư trong tay, liếc mắt nhìn tiểu hồng, sau đó quay đầu nói với Hứa Gia Mộc: "Chú, có thể chờ thêm một lúc không?"

Hứa Gia Mộc nhìn tiểu bánh ngọt, không lên tiếng, kiên nhẫn chờ bé nói nguyên nhân.

"Chú, mẹ của tiểu hồng còn chưa đến, chúng ta đi rồi, nhà trẻ chỉ còn có một mình bạn ấy, cho nên chúng ta hãy đợi mẹ bạn ấy đến đi, có được không ạ?"

Tiểu hồng, thật đúng là cái tên đặc biệt, khiến Hứa Gia Mộc trong nháy mắt liên tưởng đến một người tên là Tương Tư.

Có thể vì cái tên đó, Hứa Gia Mộc còn cố ý liếc mắt nhìn tiểu hồng, cô bé xem ra không nhỏ hơn tiểu bánh ngọt lắm, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa, làn da cực lỳ trắng, liếc mắt đã khiến anh thích rồi.

Viện trưởng thấy Hứa Gia Mộc không nói gì một lúc lâu, không nhịn được nói: "Có thể mẹ tiểu Hồng có việc, không thể tới đón bé, gọi điện thoại cũng không ai nghe, tiểu bánh ngọt lại chơi thân với Tiểu Hồng, cho nên có thể mới nghĩ cho cô bé."

Hứa Gia Mộc nghe viện trưởng nói, liền hoàn hồn, tầm mắt lại nhìn chằm chằm Tiểu Hồng như cũ, mới quay đầu gật đầu với viện trưởng: "Tôi ở lại thêm một lúc, không thành vấn đề."

"Không thành vấn đề." Viện trưởng cười nói.

"Viện trưởng có việc thì cứ đi trước, tôi có thể trông nom hai đứa trẻ." Hứa Gia Mộc nói.

Viện trưởng tiếp tục cười, nán lại trong phòng học một lúc, mới rời đi.

Hai đứa trẻ chơi đùa với nhau rất thân mật, không hề khiến Hứa Gia Mộc lo lắng.

Thời gian tích tắc trôi qua, mãi đến khi mặt trời xuống núi, mẹ Tiểu Hồng còn chưa đến.

*****

Hai đứa bé chơi đùa mệt mỏi, cũng đói bụng, viện trưởng lại cố ý mang cho chúng cơm dinh dưỡng.

Tiểu Bánh Ngọt và Tiểu Hồng ngồi song song trước bàn ăn, mỗi đứa cầm một cái thìa tự ăn.

Hứa Gia Mộc ngồi đối diện, vẻ mặt ôn hòa nhìn chằm chằm.

Tiểu Bánh Ngọt từ nửa năm trước đã bắt đầu tự ăn cơm, dùng thìa cực kỳ thuần thục, nhưng là Tiểu Hồng nắm thìa hơi chặt, mỗi lần xúc không được tới một mili, thậm chí còn làm rớt đồ ăn trên bàn, có thể là cô bé thật sự đói bụng, sau cùng trực tiếp bỏ thìa xuống, vươn tay muốn bốc lấy.

Hứa Gia Mộc vội vàng ngăn lại, cầm thìa của cô bé, giúp cô bé múc một muỗng, đưa đến miệng cô bé.

Tiểu Hồng mở to mắt, nhìn chằm chằm Hứa Gia Mộc, mỡi vừa mở miệng ăn, vừa ăn vừa cười cười nhìn Hứa Gia Mộc.

Hứa Gia Mộc cũng không biết rốt cuộc mình vì điều gì, trong nháy mắt khi tiểu Hồng cười cười nhìn anh, trong lòng không hiểu sao lại đau nhói một cái, sau đó không có cách nào khắc chế được sự cưng chiều, từ trong đáy lòng nhảy ra, khiến anh nhìn chằm chằm cô bé.

Tiểu Hồng nuốt xuống, nhìn Hứa Gia Mộc há to mồm, nhìn thấy anh không phản ứng, vì thế liền phát ra âm thanh ngọt ngào ngây thơ "a".

Hứa Gia Mộc vội vàng hoàn hồn, lại múc một thìa cơm, đưa vào trong miệng Tiểu Hồng, lúc lấy thìa ra, Hứa Gia Mộc và Tiểu Hồng nhìn nhau một cái, trái tim anh lại đau đớn một chút, Hứa Gia Mộc không nhịn được rời tầm mắt đi, vừa xúc cơm cho Tiểu Hồng vừa hỏi: "Tiểu Hồng, năm nay con mấy tuổi rồi?"

Tiểu Hồng nói chuyện không rõ ràng vì trong miệng đầy thức ăn, khiến người ta không nghe rõ phát âm của cô bé, nhưng cô giơ tay lên chỉ, lại khiến Hứa Gia Mộc biết rõ: "Ba."

Ba tuổi... so với Tiểu Banh Ngọt còn hơn nửa năm... Nhưng xem ra dáng vẻ còn nhỏ hơn Tiểu Bánh Ngọt một chút.

Hứa Gia Mộc khẽ cười: "Ba tuổi... Đó là chị của Tiểu Bánh Ngọt rồi."

Tiểu Bánh Ngọt đang ăn cơm đột nhiên ngẩng đầu, bất mãn kháng nghị: "Con muốn làm anh trai."

Vỗn dĩ Tiểu Hồng vừa mở miệng chuẩn bị ăn cơm, liền quay đầu hướng về phía Tiểu Bánh Ngọt mở miệng nói: "Nhưng là, chú nói mình là chị."

Tiểu Bánh Ngọt: "Mình là anh."

Tiểu Hồng: "Mình là chị."

Tiểu Bánh Ngọt rút gọn: "Anh."

Tiểu Hồng cũng rút gọn theo: "Chị."

"Anh."

...

Hai đứa bé giằng co, tranh chấp đến cuối cùng, Tiểu Hồng bị Tiểu Bánh Ngọt đánh bại buột miệng hô một câu: "Anh".

Tiểu Bánh Ngọt không hề nghĩ ngợi "Ai" một tiếng.

Tiểu Hồng liền cảm thấy oan ức tủi thân quay đầu nhìn lại Hứa Gia Mộc, tội nghiệp mở miệng tố cáo: "Chú, tiểu Bánh Ngọt bắt nạt con."

Hứa Gia Mộc không hiểu vì sao, trong nháy mắt tâm tình liền rối rắm, đặc biệt đau lòng, anh không hề nghĩ ngợi, vươn tay bế Tiểu Hoòng lên: "Ngoan..."

Trong nháy mắt khi Hứa Gia Mộc ôm ấp Tiểu Hồng, Tiểu Hồng cũng tự nhiên đưa hai cánh tay ra ôm lấy cổ anh, sau đó lời nói an ủi liền mạnh mẽ tắc lại nơi yết hầu của anh.

Anh chỉ cảm thấy như trái tim của mình đã bị Tiểu Hồng đánh bại, ấm áp cười với cô bé, vừa định vươn tay sờ sờ đầu của bé, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng nói của viện trưởng: "Đợi hai người đã lâu, rốt cuộc cũng tới rồi."


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-100)