Vay nóng Homecredit

Truyện:Hôn Trộm 55 Lần - Chương 090

Hôn Trộm 55 Lần
Trọn bộ 100 chương
Chương 090
Kết thúc (4)
0.00
(0 votes)


Chương (1-100)

Siêu sale Lazada


"Sao không có động tĩnh gì?" Kiều An Hạ lần nữa lên tiếng hỏi, còn thuận tiện nhìn Trình Dạng tìm kiếm an ủi, Trình Dạngkhông có kinh nghiệmgương mặt cứng lại lắc đầu một cái, bày tỏ không biết.

Lục Cẩn Niên duy trì một tư thế, đến cả nhúc nhích cũng không, tim của anh, đã hoàn toàn dồn đến cuống họng.

"Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?" Triệu Manh mở miệng nói.

"Cũng không đến nỗi chứ?" Trình Dạng nói tiếp.

Hứa Gia Mộc cũng không bình tĩnh mở miệng: "Nhưng mà tại sao bên trong lâu như vậy cũng không có âm thanh gì?"

Trợ lý hoàn toàn vô tâm: "Trước đây tôi từng xem tin tức, nói là sản phụ khó sinh mà chết, bác sĩ lén bỏ trốn từ cửa sau..."

Thật vất vả Lục Cẩn Niên mới được Kiều An Hạ khuyên nhủ tỉnh táo, toàn thân chợt run rẩy, sau đó giống như người điên đi về phía cửa phòng sinh, liên tục đá, anh dùng sức rất mạnh, đạp cửa lảo đảo đến lung lay, đến mức thủy tinh, cũng vang lên tiếng loảng xoảng.

Lúc cả người Lục Cẩn Niên sắp sụp đổ, bên trong bất chợt liền truyền đến tiếng khóc "Oa".

Tiếng trong trẻo mạnh mẽ, thẳng tắp đập vào màng nhĩ của mọi người.

"Sinh, sinh rồi!" Kiều An Hạ chợt vươn tay, tiện tay kéo tay trợ lý, lập tức ôm vào trong ngực, cao hứng dậm chân, liền bị Trình Dạng kéo đến trong ngực của mình.

Trên mặt trợ lý nhất thời treo nụ cười vui mừng: "Lục tổng, cô Kiều sinh rồi..."

Triệu Manh kích động gào: "Rốt cuộc Kiều Kiều sinh rồi!"

Thân thể Hứa Gia Mộc rõ ràng buông lỏng: "Tôi đã làm chú!"

Duy chỉ có Lục Cẩn Niên đứng tại chỗ, không có phản ứng chút nào, giống như ngẩn người.

Cửa phòng sinh rất nhanh bị kéo ra, y tá ôm một đứa bé sạch sẽ đi ra, trên mặt tràn đầy nụ cười vui sướng: "Chúc mừng Lục tổng, là một bé trai."

"Để cho tôi xem một chút, để cho tôi xem một chút!"

Một nhóm người hỗn loạn vây lại.

"A, thật đáng yêu a!"

"Đúng, thật trắng mềm..."

"U, thằng bé nhìn tôi cười!"

Lục Cẩn Niên bất chợt phục hồi tinh thần, cũng không có liếc mắt nhìn Tiểu Niên bị mọi người vây quanh, nhanh chân đi về phía phòng sinh, trực tiếp nhào tới trước giường sinh, lập tức quỳ xuống.

Kiều An Hảo nằm ở nơi đó, sắc mặt tái nhợt, gương mặt đầy mồ hôi, nhắm mắt lại thở gấp, thoạt nhìn suy yếu vô lực.

Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm Kiều An Hảo hồi lâu, sau đó liền chợt vươn tay, nắm tay của cô: "Kiều Kiều..."

Kiều An Hảo nghe giọng, hơi nâng lên mí mắt, nhìn Lục Cẩn Niên, thấy sắc mặt anh hết sức khó, đáy lòng cô xuất hiện một cỗ ấm áp, khóe môi lại cong lên, mang theo vài phần yếu ớt và ủy khuất lên tiếng: "Thật là đau."

Lục Cẩn Niên dùng sức nắm tay Kiều An Hảo, gật mạnh đầu, vừa nói "Thật xin lỗi", sau đó liền đem tay của cô đặt ở miệng mình, hôn một cái, sau đó thì có nước mắt nặng nề rơi xuống: "Sau này chúng ta không sinh, không bao giờ... sinh nữa."

Lúc Lục Cẩn Niên nói những lời này, Kiều An Hảo rõ ràng cảm giác được tay của anh run rẩy, nắm tay của côchỉ ngắn ngủn một phút, trong lòng bàn tay đã ướt nhẹp thành một mảnh, thì ra là, cô sinh con, anh còn lo lắng hơn cô nhiều.

Trong nháy mắt, đau khổ vừa trải qua kia, cũng biến thành hạnh phúc đáng giá.

*****

Kiều An Hảo sinh xong, trời đã sáng choang, di chuyển đến phòng bệnh, mệt nhọc hết sức nên cô ngủ.

Hơn nửa đêm Lục Cẩn Niên gọi người tới, thấy mẹ con bình an, cũng yên tâm, lục tục rời đi.

Hứa Gia Mộc là người cuối cùng đi, trước khi đi, còn chạy đến trước giường con nít trước nhìn Tiểu Niên Cao vừa bú sữa, vừa nhắm mắt lại ngủ.

Tiểu Niên Cao dường như ý thức được có người nhìn mình, đầu còn nhẹ nhàng lắc lắc, sau đó chép miệng, đôi môi nhỏ lộ ra nụ cười.

Hứa Gia Mộc nhìn hình ảnh như vậy, không nhịn được cũng cong môi, cười cười, ánh mắt của Hứa Gia Mộc, liền trở nên có chút hoảng hốt.

Anh nhìn chằm chằm Tiểu Niên Cao sửng sốt một lát, liền lặng yên không tiếng động ra khỏi phòng bệnh.

Đêm qua có tuyết, đến bây giờ vẫn chưa dừng, cả thế giới một mảnh trắng xóa.

Hứa Gia Mộc lấy ra một điếu thuốc trong túi, đốt, đứng ở bên cạnh xe hút, mặc cho tuyết tuôn rơi vào đầu vai.

Tiểu Niên Cao ra đời, anh làm chú... Tâm tình của anh cũng thật cao hứng, trên thực tế anh cũng thật sự cao hứng, nhưng không biết cao hứng đến cuối cùng, anh trở nên càng thêm khổ sở.

Bởi vì anh nhìn gương mặt ngây thơ của Tiểu Niên Cao, trong đầu liền lảo đảo nghĩ tới đứa bé đã từng bị Tống Tương Tư phá đi...

Nếu như đứa bé kia còn ở đó, hẳn là bây giờ đã tám tháng nhỉ... Qua một tháng nữa, đã có thể giống như Tiểu Niên Cao, khóc oa oa ra đời... Sau đó, bọn họ mà có thể cùng nhau làm bạn lớn lên, còn anh, có thể mang theo hai đứa bé đến sân chơi...

Suy nghĩ suy nghĩ, khóe mắt Hứa Gia Mộc trở nên phiếm hồng.

Sao anh lại có ý nghĩ gì kỳ lạ chứ? Đứa bé đã bị cô phá, cô đó, người cũng đi, anh và cô, đúng như kia một ngày anh nói như vậy, từ đó về sau, không quan hệ, không dây dưa.

-

Ba Kiều, mẹ Kiều sáng sớm nhận được điện thoại của Kiều An Hạ, biết Kiều An Hảo tối hôm qua sinh, mẹ Kiều tự xuống bếp nấu canh gừng, mang đến bệnh viện.

Lúc xế chiều, Kiều An Hạ, Triệu Manh và trợ lý lại tới, mãi cho đến lúc hoàng hôn, trong phòng bệnh mới yên tĩnh lại, chỉ còn một nhà ba người Lục Cẩn Niên Kiều An Hảo và Tiểu Niên Cao, lúc này Kiều An Hảo mới tranh thủ một chút, lúc cho Tiểu Niên cao bú sữa mẹ, chụp tấm hình mình và Tiểu Niên cao nắm tay, gửi cho bạn bè.

Trong nhóm không biết ai tốt bụng, là được người nào đăng lên web, rất nhanh tin tức vợ chồng Lục Kiều sinh quý tử đầy các trang mạng, còn là đề tài tìm kiếm nhiều nhất.

-

Nước Mỹ, Seattle, lúc này là sáng sớm tám giờ.

Ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua khe hở rèm cửa sổ, đánh vào trên giường kiểu Châu Âu, vừa vặn rơi vào mắt Tống Tương Tư, cô khẽ nhăn trán, lông mi thật dài chớp chớp, liền mở mắt, quán tính giơ tay lên, che lại ánh mặt trời, rồi lười biếng ngồi dậy.

Tống Tương Tư sờ soạng ipad ném một bên, còn chưa mở ra bất kỳ ứng dụng nào, liền thấy Weibo báo tin: vợ chồng Lục Kiều mừng quý tử.

Cánh môi Tống Tương Tư hơi giật, liền mở ra tin tức, đập vào mắt liền thấy được một tấm hình: Một bàn tay lớn nắm một bàn tay nhỏ.

Mà bàn tay kia, mảnh khảnh khéo léo, ngón áp út còn đeo "Vĩnh chi tâm" rực rỡ.

Tống Tương Tư đơn giản nhìn lướt qua nội dung tin tức, thấy bốn chữ mẹ con bình an xong, khóe môi hơi giơ giơ lên, liền vén lên chăn, xuống giường, vóc người của cô vẫn như cũ rất mảnh khảnh thon thả, nhưng cái bụng lại tròn trịa.

*****

Bước chân cô đi về phía phòng tắm rất chậm, giống như là sợ không cẩn thận ngã xuống, có thể là bụng hơi lớn, ép tới thắt lưng không thoải mái, cô còn vươn tay chống giữ ngang lưng.

Cô đứng ở trong phòng tắm đánh răng đến một nửa, bất chợt liền ngừng lại, vươn tay che bụng của mình, có thể là bên trong bảo bảo quá bướng bỉnh, đạp rất mạnh, khiến cô đau, cô buông xuống ly đánh răng, chống trên bồn rửa mặt thật lâu, mới khôi phục bình thường.

Thật ra thì, ban đầu cô thật sự muốn bỏ đứa bé kia.

Bởi vì cô không muốn để cho đứa bé ra đời không có cha, cũng không muốn nhiều năm sau, ma xui quỷ khiến, sau đó con của mình biến thành giống như Lục Cẩn Niên Tư, bị người khác phỉ nhổ chỉ trích.

Nhưng mà, khi cô nằm trên bàn phẫu thuật lạnh lẽo, lúc bác sĩ chuẩn bị gây mê cho cô, cô bất chợt liền rơi nước mắt.

Đứa bé này của cô, cũng đã gần hai tháng, mặc dù chưa ra đời, nhưng cũng là một sinh mạng.

Cho dù cô biết, một nữ nhân mang thai một đứa bé sẽ rất khổ cực.

Cho dù cô biết, cô không phải là nhân vật chính trong tiểu thuyết, coi như là len lén sinh hạ đứa bé này, cũng không thể nào cùng nam chính kết thúc tốt đẹp.

Nhưng mà, cô vẫn mềm lòng.

Thật ra thì một người ở xứ lạ quê người, mang thai thật sự không ổn.

Huống chi cô còn là người trong giới giải trí, sợ bị người khác không cẩn thận chụp ảnh, ra cửa đều phải lén lút.

Cho dù những năm này cô có kiên cường cách mấy, nhưng mà ban đêm cũng len lén khóc không ít lần.

Vậy mà, bất kể như thế nào, nhìn bụng ngày một trở nên to lớn, cô lại cảm thấy tất cả, đều là đáng giá.

-

Kiều An Hảo sinh con suôn sẻ, Tiểu Niên Cao coi như là đủ tháng sinh, thật ra thì ngày thứ tư mới có thể xuất viện, chẳng qua Lục Cẩn Niên cảm thấy trong nhà ở cữ không có bệnh viện chăm sóc, có bác sĩ trông chừng để gọi kịp thời, nên để cho Kiều An Hảo đủ tháng, mới xuất viện.

Ngày xuất viện, vừa vặn là ngày đầy tháng của Tiểu Niên Cao.

Ba Kiều, mẹ Kiều ở nhà họ Kiều cố ý tổ chức tiệc đầy tháng.

Danh sách khách mời là Kiều An Hạ và Trình Dạng phụ trách, mời vài bằng hữu trên thương trường của nhà họ Kiều, cũng mời vài diễn viên có quan hệ không tệ với Kiều An Hảo, lúc viết thiếp mời, cũng không có cảm thấy có bao nhiêu, đợi đến khi khách mời đến, cũng tràn đầy phòng khách nhà họ Kiều.

Tiểu Niên Cao mặc dù mới một tháng, nhưng đã vô cùng xinh xắn, nhất là đôi mắt kia, đen như mực, lại lớn lại tròn, thấy người nào, cũng không sợ người lạ, chẳng qua là lông mi dài không ngừng vụt sáng giống như cánh bướm.

Đứa trẻ xinh xắn, luôn là chuyện vui, mọi người cũng không nhịn được tiến lên ôm Tiểu Niên Cao, chẳng qua lúc người nữ ôm, gương mặt nhỏ nhắn của Tiểu Niên Cao giống như muốn khóc vậy, gặp phải đàn ông ôm, cậu sẽ nhìn chằm chằm người kia.

Mặc dù có mẹ Kiều quan sát, Tiểu Niên Cao sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng mà người làm mẹ như Kiều An Hảo, vẫn luôn chú ý đến hành động của Tiểu Niên Cao, cô phát hiện tình huống này xong, không nhịn được liền tiến tới bên tai Lục Cẩn Niên đang nói chuyện với người khác, thấp giọng nói: "Lục Cẩn Niên, anh xem Tiểu Niên Cao, vừa đụng đến con gái sẽ khác, vừa đụng đến đàn ông đã cười, đây là ý gì?"

Có sao? Lục Cẩn Niên không nhịn được liếc mắt nhìn Tiểu Niên Cao mấy lần.

Trong suốt quá trình, liên tiếp có mấy người đàn ông ôm Tiểu Niên Cao, Kiều An Hảo lại phát hiện một quy luật mới: "Lục Cẩn Niên, Tiểu Niên Cao ôm người lớn tuổi, ôm một hồi sẽ muốn đổi người..."

*****

"Đụng tới mặt trai đẹp, sẽ nhìn nhiều hơn, anh xem...... Hiện tại Trình Dạng ôm nó, nó còn cười với Trình Dạng......"

Theo sâu lời nói bình tĩnh của Kiều An Hảo, Hứa Gia Mộc liền vươn tay, tiếp tiểu Niên Cao từ trong lòng của Trình Dạng, tiểu Niên Cao còn vươn tay, sờ vào mặt của Hứa Gia Mộc, nở nụ cười khanh khách với anh.

Kiều An Hạ đứng ở một bên Hứa Gia Mộc, đợi Hứa Gia Mộc bế một lát, liền nghĩ vươn tay muốn tiếp tiểu Niên Cao, ai ngờ tiểu Niên Cao thế nhưng lại chuyển mặt, hướng về phía Hứa Gia Mộc cười ngây ngô một cái.

Đáy lòng Kiều An Hảo đột nhiên trở nên có chút lo lắng: "Lục Cẩn Niên, anh nói tiểu Niên Cao có phải có vấn đề gì về giới tính hay không......"

Lục Cẩn Niên "A" một tiếng, tính năng còn không có, làm sao sẽ có vấn đề, anh còn chưa kịp lật lọng phủ nhận, Kiều An Hảo liền dắt tay áo anh, nghiêm túc nhìn vào khóe mắt anh, hỏi: "Lục Cẩn Niên, anh thành thật khai báo, thực chất bên trong con người anh có phải ưa thích đàn ông nhiều hơn không?"

"Hơn nữa còn là tiểu thịt tươi?"

"Trình Dạng chính là anh nâng lên đến?"

"Lục Cẩn Niên, anh sẽ không là đối Trình Dạng......"

Trong nháy mắt Lục Cẩn Niên bị ế ngực có chút buồn bực, đây là rối loạn lung tung cái gì a!

Lục Cẩn Niên âm thầm hít một hơi, khiến cho cảm xúc của bản thân bình tĩnh hơn một chút, áp vào bên tai Kiều An Hảo, thấp giọng nói: "Kiều Kiều, hiện tại anh thực sự lo lằng về chỉ số thông minh của tiểu Niên Cao."

"Vì sao?" Kiều An Hảo liếc mắt nhìn Lục Cẩn Niên một cái, anh nói con mình như vậy khiến cho cô có chút mất hứng: "Tiểu Niên Cao mới một tháng, anh vì sao biết con sẽ không thông minh?"

"Trên mạng nói, chỉ số thông minh của con trai di truyền từ mẹ." Lục Cẩn Niên tiến đến bên tai Kiều An Hảo để lại một câu như vậy, liền xoay người lễ phép cười, nói chuyện hàn huyên với những người cùng đến đây với bản thân.

Kiều An Hảo đứng ở tại chỗ nhìn chằm chằm tiểu Niên Cao không chớp mắt, mới hậu tri hậu giác hiểu được rốt cuộc Lục Cẩn Niên nói gì, vội vội vàng vàng thải giày cao gót đi tới bên cạnh anh, kéo kéo góc áo của anh, ủy khuất hề hề mở miệng nói: "Lục Cẩn Niên, anh vừa nãy là gián tiếp nói em ngu sao?"

-

Dường như tiểu Niên Cao thật sự thực thích Hứa Gia Mộc, dính ở trong lòng Hứa Gia Mộc, ai tiếp cũng không tưởng rời đi, mà Hứa Gia Mộc cũng phi thường thích tiểu Niên Cao, nhìn ánh mắt anh, sủng nịch giống như có thể tràn ra nước.

Liền ngay cả lúc ăn trưa, tiểu Niên Cao đều là vùi ở trong lòng Hứa Gia Mộc.

Trên đường tiểu Niên Cao đi tiểu ra bỉm, lúc mẹ Kiều gọi hộ lý lại thay cho tiểu Niên Cao, tiểu Niên Cao khóc nháo không chịu từ trong lòng Hứa Gia Mộc rời đi, cuối cùng vẫn là Hứa Gia Mộc tay chân vụng về dưới sự trợ giúp của trợ lý, giúp tiểu Niên Cao lau sạch cái mông nhỏ rồi thay cái bỉm mới.

Hứa Gia Mộc là lần đầu tiên, động tác không lưu loát, lúc lấy chiếc bỉm có nước tiểu, có vài giọt nước tiểu bắn vào tây trang của anh, anh không để tâm, chỉ là cầm khăn ướt xoa xoa, sau đó tiếp tục ôm tiểu Niên Cao vừa đổi xong bỉm mà vui vẻ.

Tiệc rượu giữa trưa, một bàn có thể ngồi mười người, trừ bỏ vài người trong ngày thường quen biết, còn có một người là bạn tốt của Trình Dạng ở trong vòng giải trí.

Người kia không phải diễn viên, mà là một nhiếp ảnh gia rất danh tiếng, chuyên môn giúp các ngôi sao lớn chụp ảnh chân dung.

Lúc người đó tán gẫu có nói tới bản thân chụp ảnh chân dung cho những ai, trò chuyện một chút liền nói tới Tống Tương Tư.

"Các cậu đừng nói, Tống Tương Tư là người phụ nữ có mị lực nhất mà tôi đã gặp, không có một trong."

*****

"Các cậu đừng nói, Tống Tương Tư là người phụ nữ có mị lực nhất mà tôi đã gặp, không có một trong."

Người bạn hữu kia dường như thật sự yêu thích Tống Tương Tư, đánh giá cô rất cao, giống như là đang khen nữ thần trong lòng mình, khen không dứt miệng: "Chỉ cần là tôi cần cảm giác, nói với cô ấy, cô ấy sẽ bớt chút thời gian, tôi chụp quá nhiều ngôi sao như vậy, cô ấy là người chụp thoải mái nhất, chỉ tiếc, mấy tháng trước đột nhiên tránh bóng."

Nói đến Tống Tương Tư, Kiều An Hảo theo bản năng liền nói tiếp: "Chị Tương Tư đối với em rất tốt, lúc trước giúp qua em không ít việc, cũng không biết vì sao chị ý lại đột nhiên yên lặng không một tiếng động rời khỏi vòng giải trí, lúc trước chị ý nhận đóng một bộ phim, "quang vi ước kim", phải bồi thường hơn hai triệu."

"Tính cách chị Tương Tư rất tốt, nghĩa khí......"

Trên bàn, mỗi một người nhận thức Tống Tương Tư, chỉ cần nói tới cô, đều là những lời nói tốt.

Trên mặt Hứa Gia Mộc từ đầu đến cuối đều lộ vẻ thản nhiên cười, giống như mọi người đàm về một người không hề liên quan đến anh, thậm chí vài lần trong lúc đó, còn nâng tiểu Niên Cao lên thật cao, chọc tiểu Niên Cao vui sướng hoa chân múa tay, hồi nhiên cười.

"Bất quá đúng là Tống Tương Tư biến mất a, một chút tin tức cũng không có......" Trình Dạng uống một ngụm rượu, phát biểu ý kiến một câu.

"Tôi đã thấy cô ấy một lần." Người bạn hữu kia của Trình Dạng lại lên tiếng, sau đó oai đầu suy nghĩ một chút, tiếp tục nói: "Đại khái là khoảng sáu tháng trước, ở Los Angeles của Mĩ, cô ấy cùng một người đàn ông đang đi dạo, tôi lên tiếng chào cô ấy, tính cách của cô ấy vẫn như cũ, thản nhiên, nói với tôi được hai câu, liền cánh tay người đàn ông kia đi."

Hứa Gia Mộc nghe rành mạch những lời nói của người kia, trên mặt vẫn không có biến hóa gì lớn, ánh mắt anh vẫn luôn chăm chú vào mặt của tiểu Niên Cao, khi bàn tay non nớt yếu ớt của tiểu Niên Cao đụng vào cằm của anh, anh còn nhìn về phía bé cong lên khóe môi cười cười, ánh mắt tối đen thâm thúy.

Thoạt nhìn Hứa Gia Mộc rất bình thường, nhưng mà không ai chú ý tới, vốn từ lúc mọi người bắt đầu nói chuyện phiếm, anh sẽ ngồi một bên chơi đùa với tiểu Niên Cao, một bên nói tiếp hai câu, nhưng mà sau đó, một chữ anh cũng chưa nói qua, thoạt nhìn lực chú ý toàn bộ đều đặt ở trên người tiểu Niên Cao, thẳng đến tiểu Niên Cao vùi vào trong ngực của anh ngủ, Kiều An Hảo gọi hộ lý muốn ôm đi, Hứa Gia Mộc còn lắc lắc đầu, liền cứ ngơ ngác ôm tiểu Niên Cao như vậy.

-

Ngày tiểu Niên Cao đầy tháng, đúng lúc là lễ Giáng Sinh.

Kiều An Hảo từu lúc bụng lớn đến bây giờ, dường như chưa đi ra ngoài chơi lần nào, đợi đến khi tiệc đầy tháng kết thúc, mẹ Kiều liền cùng hộ lý chăm sóc tiểu Niên Cao, ý bảo vài người trẻ tuổi nên đi ra ngoài chơi.

Kế hoạch lên, mọi người tuy thường xuyên gặp mặt, nhưng cũng rất ít khi tụ tập cùng một chỗ, Lục Cẩn Niên khiến cho trợ lý đặt một phòng ở "Cung Vàng Điện Ngọc", mọi người đi vào trong đó tưng bừng náo nhiệt.

Nói là đến đó để náo nhiệt, nhưng mà Kiều An Hảo đang trong thời gian ở cữ, không thể uống rượu, chỉ gọi lên một ít nước trái cây tươi mát.

Lúc còn trẻ, tụ hội như vậy không biết có bao nhiêu thứ, Hứa Gia Mộc luôn luôn thực có thể chơi đùa, mỗi lần chơi đều phát triển ra trờ chơi đa dạng mới mẻ, nhưng mà không biết bắt đầu từ khi nào, mỗi lần anh tham gia tụ hội, luôn trầm mặc rất nhiều so quá khứ.

Kiều An Hạ tính cách vẫn không thay đổi, nhiệt tình dào dạt, nương kính rượu, vừa đến liền nhiệt tình kêu mọi người chơi trò đại mạo hiểm.

Lúc mọi người chơi đoán số, Kiều An Hảo có một đoạn thời gian đáng nhớ.

*****

Trước đây, khi cô quay [ Khuynh thành thời gian ], có một lần Trình Dạng mời khách, cũng là ở "Cung Vàng Điện Ngọc", khi đó Kiều An Hạ mới làm bạn gái của Trình Dạng, tuy rằng cô không quen mọi người trong phòng, nhưng mà cũng rất nhanh liền chơi điên cuồng, cuối cùng cũng giống như hôm nay, la mọi người chơi nói thật hay chọn đại mạo hiểm.

Một đêm kia, Lục Cẩn Niên giúp cô cản rất nhiều rượu, bởi vì chơi đoán số thua cô rất nhiều, còn phải hát bài [ thật đáng tiếc ].

Một đêm kia, anh trả lại cho cô rất nhiều lần ngôn ngữ thông báo không tiếng động của người câm điếc, búa, kéo, tảng đá, chỉ là cô lại không biết.

Lúc này đây, Kiều An Hảo cùng Lục Cẩn Niên ngồi ở giữa, Lục Cẩn Niên vẫn ra như cũ với Kiều An Hảo là "Búa, kéo, tảng đá" trình tự, chẳng qua lúc Lục Cẩn Niên cùng người ngoài chơi đoán số, luôn thắng, vợ chồng Lục Kiều hai người, thật ra không bị trừng phạt.

Hứa Gia Mộc kỳ thật chơi đoán số cũng thật lợi hại, nhưng mà không biết là do tâm trạng không tốt, hay là sao lại thế này, lại liên tục thua.

Vẫn quy luật cũ, nói thật hoặc chơi đại mạo hiểm, sau đó phạt ba chén rượu.

Hứa Gia Mộc cũng là không xấu lắm, thua liền thành thành thật thật hiểu lấy, thấy chén rượu.

Anh chọn nói thật, lúc ban đầu, mọi người hỏi đều nói giỡn một số vấn đề.

Tỷ như: Đêm đầu còn hay không? Lúc đánh bụi cơ dùng tay trái hay là tay phải? Bao lâu có thể she ra?

Nhưng vấn đề loại này, lúc hỏi xong, Hứa Gia Mộc lại thua, thua đến cuối cùng, liền đã hỏi tới vấn đề tình cảm.

Hỏi:"Hứa Gia Mộc, sau khi anh với Lâm Thiên Thiên hủy bỏ hôn ước, đến bây giờ vẫn không đính hôn cũng không có bạn gái, là có người thích sao?"

Hứa Gia Mộc thẳng thắn:"Có."

Hỏi:"Vậy anh từ hôn là vì cô ấy sao?"

Hứa Gia Mộc giật mình, gật đầu:"Đúng."

Hỏi:"Vậy sao anh không cùng với cô ấy ở cùng một chỗ?"

Lần này Hứa Gia Mộc lâm vào trầm mặc thật lâu, vẻ mặt anh thực bình tĩnh, nhưng mà không biết vì sao, trong khoảnh khắc đó toàn bộ trong phòng lại phá lệ trể lên im lặng, tựa hồ tất cả mọi người đều thấy được vài phần cô đơn trên người anh, bất quá rất nhanh, anh liền cười cười, tùy tiện trả lời:"Chia tay."

Hỏi:"Ai nói chia tay trước?"

Vấn đề này tựa hồ làm khó Hứa Gia Mộc, anh sửng sốt rất lâu, cuối cùng mới nói: "Cô ấy không cần tôi."

Là cô không cần anh đi, hơn một năm trước kia, cô đều thầm nghĩ cùng anh tách ra, sau đó còn làm rớt đứa nhỏ của anh.

Hỏi:"Vậy đến bây giờ anh còn thích cô ấy không?"

"Thích." Lúc này đây Hứa Gia Mộc không còn chần chờ.

Hỏi:"Cô ấy là ai?"

Tính đến đến bây giờ mới thôi, Hứa Gia Mộc đã uống gần bốn mươi tám chén rượu, cho dù tửu lượng của anh luôn luôn tốt, lúc này cũng đã say mông lung.

Nhưng mà ánh mắt anh mở rất lớn rất sáng, lúc nghe đến vấn đề này, anh lại bắt đầu trầm mặc, qua thật lâu sau, anh liền lảo đảo đứng lên, đi tới nơi chọn bài hát, sau đó liền tự mình chọn một bài.

Giai điệu mở đầu rất quen thuộc, chỉ qua năm giây, Hứa Gia Mộc liền giơ mic, hát lên: "Sau lại, cuối cùng anh cũng hiểu thế nào là yêu, đáng tiếc em đã sớm đi xa, biến mất ở biển người."

"Chạy mất, Hứa Gia Mộc!" Kiều An Hạ rõ ràng uống nhiều, lại ở trong lòng Trình Dạng, tay đánh lung tung, mồm miệng nói không rõ.

Hứa Gia Mộc giống như là căn bản không có nghe được, tiếp tục hát một câu: "Sau lại, rốt cục ở trong nước mắt hiểu được, khi bỏ qua một người thì người sẽ không ở......"

Sau đó anh liền hát không nổi nữa.

*****

Hứa Gia Mộc dường như không nghe được gì nữa, tiếp tục hát một câu: "Về sau, rốt cục cũng hiểu rõ, người đã không còn ở đây..."

Sau đó anh không hát nổi nữa.

Hứa Gia Mộc cảm thấy như có gì ngăn ở yết hầu của anh, nửa vời, hô hấp cũng trở nên khó khắn.

Âm nhạc vẫn vang lên, không có ai hát, âm thanh nhẹ nhàng truyền đến.

"Tình yêu khi đó, vì sao có thể đơn giản như vậy, mà vì một người thời niên thiếu, nhất định để tôi yêu sâu đậm như thế..."

"Oa, không hát nữa rồi hả?" Triệu Manh cũng uống hơi nhiều, chỉ ngây ngốc hỏi một câu, sau đó đứng lên, đem bình rượu đến bên miệng, nhắm mắt lại, coi như là làm micro, hát tiếp: "giống như trong đêm khuya, em không còn, chỉ có thể lẳng lặng hối tiếc..."

Có thể là không chịu được sự cuốn hút, người khác cũng nhẹ nhàng mở miệng hát theo: "Nếu lúc ấy chúng ta không quật cường, hiện tại đã không phải tiếc nuối..."

Hứa Gia Mộc nghe được lời hát như thế, giống như bị điện giật, tay liền nắm chặt lại.

"Em đã ở trong hồi ức của anh như thế nào, là nụ cười hay là im lặng, những năm gần đây không có ai để cho anh hết cô đơn..."

Hứa Gia Mộc lui về phía sau hai bước, nhẹ nhàng đặt micro xuống, sau đó đi về chỗ ngồi.

"Về sau, cuối cùng thế nào lại yêu em, đáng tiếc em đã đi xa rồi, biến mất trong biển người, về sau, rốt cục cũng đã hiểu rõ, một khi bỏ lỡ, liền không thể..."

Hứa Gia Mộc đóng cửa lại, còn có thể nghe thấy tiếng song ca nam nữ bên trong: "Vĩnh viễn không thể gặp lại, có một người đàn ông yêu một người phụ nữ."

Hứa Gia Mộc rời khỏi, mới biết được bên ngoài tuyết rơi khá nhiều, từng mảng tuyết lớn lả tả rơi xuống.

Lúc này đã là 10 giờ khuya, bởi vì có lễ giáng sinh, trên đường phố vẫn náo nhiệt như cũ, chân trời thi thoảng còn vang lên tiếng pháo hoa.

Hứa Gia Mộc đứng ở con phố bên cạnh, đột nhiên không biết nên đi đâu, anh nâng đầu nhìn bông tuyết, qua một lúc, sau đó liền đi về phía bãi đỗ xe.

Trên đường đi vừa lúc qua một cửa hàng, rạp chiếu phim ở tầng một vẫn còn bán vé, trên màn hình lớn còn có thể nhìn thấy, hiện tại đang phát tin Hoàn Ảnh truyền thông năm nay sẽ chiếu phim mới vào lễ giáng sinh, từ trên áp phích có thể nhìn được gương mặt quen thuộc.

Anh nhớ tới, rất nhiều năm trước, chính mình cũng đi theo Tống Tương tư vào lễ giáng sinh, sau khi xem một bộ phim vào đêm khuya, khi đó cô còn chưa tiến vào giới giải trí, vĩnh viễn luôn mang một gương mặt không trang điểm trắng nõn sạch sẽ, ánh mắt giống như vầng trăng non cười rộ lên.

Ngày đó, giống như hôm nay, cũng có tuyết lớn, sau khi xem phim xong, nơi nơi đều là những cặp đôi nắm tay nhau, chỉ riêng cô và anh kề vai thong thả rảo bước, một chiếc xe chạy tới lúc qua đường, anh vươn tay kéo bả vai của cô, sau đó cũng không buông tay cô nữa, cô cũng không né tránh.

Thật lâu Hứa gIa Mộc mới chuyển tầm mắt khỏi tấm áp phích, sau đó cúi đầu, nhìn chính lòng bàn tay của mình.

Anh rõ ràng đã nắm tay cô, như thế nào, lại để cô chạy mất?

*****

Anh vốn muốn cầu hôn cô, cưới cô làm vợ, cả đời nắm tay cô, thế nào anh và cô lại mỗi người một ngả?

Cô sống tốt không?

Anh thì sao? Cũng rất tốt... Tuy không có đám hỏi, nhưng Hứa thị phát triển không ngừng, mấy tháng này nhận được nhiều đơn đặt hàng, kiếm tiền dễ dàng như trở bàn tay.

Anh và cô đều tốt, chỉ là không ở cạnh nhau.

Hứa Gia Mộc đứng tại chỗ rất lâu, tuyết đã rơi một tầng dày trên vai, mãi đến lúc có một đứa bé đáng yêu chạy đến, không cẩn thận đụng vào chân anh, sau đó đặt mông ngồi chồm hổm trên mặt đất "oa" một tiếng, anh mới lấy lại tinh thần, vội vàng khom người xuống, nâng đứa bé dậy.

Mẹ đứa bé theo sát phía sau, nói một tiếng cảm ơn với anh, sau đó ôm lấy nó, vừa lau nước mắt, vừa vội vàng đi tiếp.

Vả mặt Hứa Gia Mộc bình tĩnh duy trì động tác khom người một lúc lâu sau mới đứng thẳng, đi về phía xe của mình.

Lên xe, anh cũng không biết bản thân mình muốn đi đâu, liền lung tung mở ra.

Sau cùng chạy đến một tiệm hoa còn chưa đóng cửa, anh liền ngừng xe, mua một bó hoa cúc xinh đẹp, cẩn thận đặt ở trên ghế phụ, rồi lái xe rời đi.

Tuyết rất lớn, đường khó đi, Hứa Gia Mộc lái xe khá chậm, bình thương chỉ mất hai tiếng, anh lại mất gần ba tiếng mới đến nơi.

Đó là một nghĩa trang, chìm trong tuyết trắng, anh dẫm xuống tuyết.

Một bia bị tuyết che lấp, anh quỳ một gối trước mộ bia, lấy tay quét tuyết xuống, có tuyết đã đông thành băng, anh dùng rất nhiều sức mới gỡ ra được, ngón tay đã rướm máu.

Hứa Gia Mộc đặt hoa trước bia mộ.

Trên ảnh chụp bia mộ để trống, Hứa Gia Mộc nhìn rất lâu, sau đó vuơn t ay, vuốt phẳng, mới đứng lên.

"Ba ba không biết con thích hoa gì, cho nên mỗi lần tới, đều đổi một loại hoa, cửa hàng bán hoa có rất nhiều chủng loại, đều bị ba ba mua hết, lần sau ba ba mang đồ chơi cho con, được không?"

"Hôm nay là lễ giáng sinh... nếu con còn ở đó, có lẽ con đã được hưởng giáng sinh đầu tiên, có lẽ lúc đó ba ba sẽ tặng quà cho con..."

"Con có một anh trai, dáng vẻ rất đáng yêu, lúc trưa hôm nay nó dùng ngón tay chỉ vào ba ba, mềm mại vô cùng, nếu con được sinh ra, lúc bắt lấy tay của ba, cũng sẽ như thế, đúng không?"

"Còn có... ba ba rất nhớ mẹ con, nhưng là, mẹ con không cần ba ba nữa rồi..."

Trong mắt Hứa Gia Mộc nổi lên hồng hồng, anh lầm bầm đến đây, đột nhiên cúi xuống, qua một lúc lâu, anh mới khẽ cười: "Ba ba đi đây, qua vài ngày sẽ trở lại thăm con."

Hứa Gia Mộc cúi thấp người hơn, hôn lên bia mộ lạnh lẽo, sau đó xoay người, đi về xe.

Trong đầu anh không biết sao lại thế này, liền nghĩ đến câu hát kia

"Nếu lúc ấy chúng ta không quật cường như thế, hiện tại đã chẳng ai phải tiếc nuối..."

*****

"Em đã ở trong hồi ức của anh như thế nào, là nụ cười hay là yên lẵng, những năm gần đây không ai có thể làm anh hết cô đơn..."

Sau đó, bên tai anh lại lờ mờ vang lên lời Tống Tương tư từng nói với anh

"Gia Mộc, em sẽ ở bên cạnh anh..."

"Gia Mộc, em mang thai rồi..."

"Gia Mộc, chúng ta chia tay đi."

Tay của anh mạnh mẽ nắm chặt tay lái, tiếng khóc truyền ra, Tương Tư, đều là Tương Tư...

Em đã ở trong ký ức của anh như thế nào, là nụ cười hay là yên lặng, ...

Về sau, cuối cùng thế nào anh lại yêu em như thế này, đáng tiếc em đã đi xa, biến mất giữa biển người...

Về sau rốt cục khi anh hiểu ra được, có người một khi bỏ lỡ, liền không gặp lại.

-

Seatle, Mỹ, tiếng chuông giáng sinh vang lên, cửa phòng sinh mở ra, Tống Tương tư được đẩy vào trong, cách chừng một phút đồng hồ, người y tá ôm một đứa bé được bao bao chỉnh tề, dùng tiếng anh nói với Tống Tương tư: "Chúc mừng, là một công chúa."

"Cảm ơn1" Tống Tương Tư nở nụ cười, sau đó ôm lấy đứa bé vào lòng.

Bé con da trắng nõn nà, nhìn thấy Tống Tương Tư nhìn mình, lại toét miệng cười.

Rõ ràng thân thể mệt chết đi được, lại bị ánh mắt ấm áp ý cười của bé con làm cho vui vẻ, cô cúi đầu, hôn lên bờ trán mềm mại của bé, vẻ mặt giống như đang bừng sáng.

Đứa bé rúc trong lòng cô ngủ.

Tống Tương Tư nhìn chằm chằm khuôn mặt của đứa bé, lờ mời còn nghe được tiếng pháo chúc mừng bên ngoài.

Qua lúc lâu, cô mới ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, biết là cách nhau rất xe, lại vẫn cứ nhìn mãi.

Giáng sinh ở Bắc Kinh, là như thế nào?

Mà anh, đang như thế nào?

Tống Tương tư ý thức được mình đang nghĩ xa vời, vội vàng thu lại tầm mắt, nhìn chằm chằm đứa bé đang ngủ, nở nụ cười ấm áp.

Nhưng nụ cười cũng không che giấu được đáy mắt cô đơn của cô.

Đã qua chính tháng, không dám, từ nay về sau không liên quan, thật là đến bây giờ, không hề liên quan rồi.

-

Mười hai giờ khúy, Lục Cẩn Niên rời khỏi phòng bao.

Tất cả mọi người đều say khướt không còn biết gì, từ bên trong đi ra ngoài đều lảo đảo.

Tại cửa, lúc mười hai giờ đêm khuya, có một hàng lớn pháo hoa, Kiều An Hạ cực kỳ kích động, nghiêng người lảo đảo chạy tới chạy lui, Trình Dạng ở đằng sau bắt mãi không được, chạy đến lúc hưng phấn, Kiều An Hạ lại giơ hai tay lên, hô một câu: "Trình Dạng, em yêu anh!"

Trợ lý và Triệu Manh có chút đứng không vững, nhìn một màn kia mà cười nghiêng ngả.

Kiều An Hảo nắm tay Lục Cẩn Niên, đứng ở bậc thềm cao nhết, mặt mày chậm chạp dâng lên nét cười.

Pháo hoa tan, mọi người tách ra.

Kiều An Hảo không uống rượu, cũng biết lái xe, cho nên cùng Lục Cẩn Niên trực tiếp đi đến bãi đỗ xe.

Lục Cẩn Niên đã uống không ít rượu, nhưng đầu óc cũng rất nhanh tỉnh táo lại, tuyết rơi rất lớn, khoảng cách đến bãi đỗ xe chỉ khoảng hai trăm mét, Lục Cẩn Niên cởi áo khoác của mình ra choàng lên người Kiều An Hảo, cúi người cõng cô lên.

*****

Kiều An Hảo ghé vào trên vai anh, nhớ lại hơn một năm trước, bởi vì sửa đường, xe không tiến được vào Cẩm tú viên, ngày đó có mưa, Lục Cẩn Niên cũng ở trước mặt cô như thế này, .

Mười ba năm trước gặp nhau, trung học ba năm, đại học bôn ba hai nơi, tốt nghiệp xong mỗi người một nơi, đã hơn một năm trước mới gặp lại, đến tết âm lịch đầu năm nay mới kết hôn... qua đi qua lại, giống như một bộ phim quay chậm, xẹt qua trong đầu cô.

Tâm tình của cô trở nên cực kỳ an tĩnh, giống như đi qua mọi phồn hoa, rốt cục cũng tìm được sự yên bình.

Hôm nay xuất viện, là tiếc đầy tháng của bánh ngọt, buổi tối tụ hội... một ngày bận rộn, có thể là vì mang thai nên rảnh rỗi, chợt đột nhiên làm nhiều chuyện như thế, Kiều An Hảo không thích ứng kịp, cảm giác cả người mệt mỏi, nhưng tinh thần lại vô cùng phấn khới, cô ôm cổ Lục Cẩn Niên, trong bão tuyết, nói bên tai của anh rất nhiều thứ.

Nói bọn họ đã trải qua như thế nào, nói tương lai của bọn họ, còn nói đến lúc bọn họ về già, cô nhất định phải chết trước anh.

Nói xong, Kiều An Hảo không biết mình đã nói những gì, sau đó nhẹ nhàng cười, lại tiến đến bên tai hỏi anh: "Lục Cẩn Niên, nếu tương lai có một ngày, xuất hiện một người đẹp trai hơn anh, có nhiều tiền hơn anh, yêu em hơn anh, ừ... không phải so với anh càng yêu em, mà là yêu em khiến em cũng động lòng với người đó, đến lúc đó anh sẽ làm thế nào?"

Bãi đỗ xe ở không xa, cước bộ của anh ngày càng chậm, như muốn kéo dài giai đoạn này.

Gió tuyết càng lúc càng lớn, đường phố hai bên đường đều bị tuyết bao phủ.

Lục Cẩn Niên giẫm lên tuyết, phát ra âm thanh kẽo kẹt êm tai, anh kéo cô lên, mới mở miệng trả lời: "Làm cho anh ta chết đi."

"ừ" Kiều An Hảo nhẹ nhàng lên tiếng.

Lục Cẩn Niên đi trên mặt đất cực kỳ kiên định: "Không phải nói, yêu em đến chết đi sống lại sao? Vậy thì để anh ta chết đi... Dù sao có anh tới yên am, không cần anh ta phải sống..."

Kiều An Hảo không nhịn được cười thành tiếng, cô gắt gao ôm cánh tay của anh, nhìn tuyết tràn ngập trên đường, đột nhiên có một loại cảm giác thỏa mãn vô cùng.

Lúc sắp đến gần bãi đỗ xe, Lục Cẩn Niên đột nhiên mở miệng nói: "Kiều Kiều, em có biết không? Anh có một nguyện vọng, nguyện vọng rất nhỏ, chỉ có bốn chữa."

"Gì thế?" Kiều An Hảo ghé vào đầu vai của anh, nghiêng đầu, nháy mắt nhìn khuôn mặt của anh, đã sinh cho anh một đứa nhỏ, đã chung chăn chung gối nhiều ngày nhiều đêm với anh như vậy, như thế nào lúc nhìn thấy anh, vẫn tim đập thình thịch?

Bước chân của anh dừng ở trước cửa bãi đỗ xe, Kiều An Hảo ở phía sau trượt xuống, sau đó anh xoay người, nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, cánh môi đóng đóng mở mở, ngữ điệu cực kỳ nhạt nói bốn chữ.

Gió to, tuyết lớn, giọng của anh rất thấp, rất nhanh đã chìm vào trong tuyết.

Nhưng Kiều AN Hảo lại nghe rõ ràng, cô cười, cũng mở miệng nói lại ba chữ.

*****

Lục Cẩn Niên cười nhẹ thành tiếng, sau đó liền cúi đầu, nâng mặt cô, hôn lên.

Cách đó không xa, không biết là người nào, bật bài hát, đó là ca khúc mà vợ chồng Lục Kiều quá quen thuộc.

"Đẹp nhất không phải là trời mưa rơi, là cùng em tránh mưa dưới mái hiên, hồi ức mùa thu năm đó..."

Hôn càng ngày càng sâu.

Gió gào thét, tuyết tung bay.

Anh mới vừa nói bốn chữ là: Cả đời có em.

Cô mới vừa nói ba chữ là: Em cũng vậy.

Anh/em có một nguyện vọng, nguyện vọng rất nhỏ, chỉ có bốn chữ: Cả đời có em/anh.

-

【 Hứa Gia Mộc: Thật muốn để em nhìn thấy anh lúc trước, như vậy em sẽ biết, sự xuất hiện của em, đã thay đổi anh như thế nào. 】

-

Hai năm rưỡi sau.

Ba năm trước kia, Kiều An Hảo mang thai mới bắt đầu tham gia cuộc thi tuyển chọn vai nữ chính trong phim Hollywood, hôm nay chính thức quay xong.

Lục Cẩn Niên hoàn thành tất cả công việc ở Bắc Kinh, để Tiểu Niên Cao phó thác cho Kiều An Hạ và Hứa Gia Mộc chăm sóc, tự mình bay đến nước Mỹ đưa Kiều An Hảo trở về nước.

Bộ phim quay khoảng 5 tháng, thời gian Kiều An Hảo và Tiểu Niên Cao ở chung một chỗ gần một tuần, mặc dù mỗi ngày gọi video call cho Tiểu Niên Cao, nhưng mà Kiều An Hảo vừa xuống máy bay, vội vàng thúc giục Lục Cẩn Niên lái xe trở về Cẩm Tú viên.

Xe mới vừa dừng hẳn, Kiều An Hảo liền không thể chờ đợi đẩy cửa xe ra, chạy vào nhà, cô vừa gọi tên Tiểu Niên Cao, vừa đi vào phòng khách quét một vòng, sau đó liền vội vã lên lầu, cuối cùng tìm được Tiểu Niên Cao đang chơi trong phòng, Kiều An Hạ nằm úp sấp đối diện với cậu bé, đang cùng cậu xếp gỗ.

Nói là Kiều An Hạ xếp gỗ, thật ra thì chính là Tiểu Niên Cao một mình xếp, Kiều An Hạgiống như là trợ thủ của cậu, thỉnh thoảng theo phân phó của cậu, tìm một khối gỗ, đưa tới.

"Dì, muốn cái màu hồng chữ u."

"Màu vàng chữ l."

"Màu tím chữ s."

"Dì, là màu tím, không phải là màu quả quýt!"

Kiều An Hảo không nhịn được liền bật cười lên tiếng, sau đó gọi một câu "Tiểu Niên Cao", liền đi tới, bế cậu lên.

Tiểu Niên Cao ngoan ngoãn hôn lên mặt Kiều An Hảo, gọi một câu: "Mẹ."

Sau đó liền tuột xuống từ ngực Kiều An Hảo, dắt Kiều An Hảo xem đống gỗ của mình, giọng nói, rõ ràng dịu dàng rất nhiều.

"Mẹ, có thể tìm cho con cái hình e màu xanh?"

"Mẹ, lấy cho con..."

"Mẹ, cám ơn mẹ cho con thêm..."

Kiều An Hạ thấy thái độ của Tiểu Niên Cao đối với mình khác biệt một trời một vực với Kiều An Hảo, không nhịn được cười một tiếng, liền nhìn Kiều An Hảo nói "này" một tiếng: "Kiều Kiều, Lục ảnh đế thê nô đã đủ rồi, còn muốn dạy dỗ con trai mình thành như vậy..."

Kiều An Hảo liếc Kiều An Hạ, chẳng qua là mím môi môi cười, sau đó theo thỉnh cầu của Tiểu Niên Cao, đưa cho cậu một khối hình vuông màu đen.

Sau đó, dường như Kiều An Hảo nhớ tới chuyện gì, nâng lên mí mắt nhìn một món đồ chơi giống cây súng lăn qua lộn lại nhìn Kiều An Hạ, nói: "Đúng rồi, Thứ hai em muốn đưa Tiểu Niên Cao đến nhà trẻ, ngày mai chị có rảnhkhông? Cùng em đi dạo trung tâm thương mại."

"Tốt." Kiều An Hạ thuận thế nằm xuống thảm, giơ cây thương thật cao, sau đó nói: "Đây là Hứa Gia Mộc mua cho Tiểu Niên Cao?"

"Ừ." Kiều An Hảo đáp một tiếng, cúi đầu, lại cầm cho Tiểu Niên Cao một khối gỗ.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-100)