Về sau (3)
← Ch.092 | Ch.094 → |
Đợi qua 2 phút, Lục Cẩn Niên dừng xe bên cạnh xe anh, cửa xe mở ra, Kiều An Hảo từ bên trong đi ra.
Hứa Gia Mộc cũng xuống xe, đi qua, ôm lấy tiểu Bánh Ngọt: "Nhớ chú không?"
"Nhớ." Tiểu Bánh Ngọt đáp lại, sau đó cầm một chiếc kẹo mà nhà trẻ phát đưa cho Hứa Gia Mộc: "Cho chú này."
Kẹo đã bị lột giấy, tiểu bánh ngọt không biết đã cầm lấy bao lâu, trên mặt còn dính ít bụi.
Lúc cậu bé đưa cho Hứa Gia Mộc, Hứa Gia Mộc lại không có chút ghét bỏ do dự nào, trực tiếp mở miệng ngậm lấy.
"Anh Gia Mộc, kẹo bẩn, tiểu Bánh Ngọt chơi lâu rồi." Kiều An Hảo không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.
"Không sao, không chết được." Hứa Gia Mộc không để ý đáp lại một câu, sau đó liền đùa với Tiểu Bánh Ngọt.
Lục Cẩn Niên không xuống xe, qua cửa kính xe, nhìn Hứa Gia Mộc, mở miệng nói: "Gia Mộc, thứ tư tuần sau Hoàn Ảnh truyền thông có dạ tiệc, cậu đến một chuyến đi."
"Có anh là được rồi, em đến làm gì?" Hứa Gia Mộc dồn toàn bộ lực chú ý lên người Tiểu Bánh Ngọt.
"Dạ tiệc làm rất lớn, rất nhiều thiên kim tiểu thư sẽ đến, nhỡ đâu có người thích hợp." Kiều An Hảo bổ sung.
"A..." Hứa Gia Mộc nhẹ cười một cái: "Anh cũng không đi xem mắt, phí tâm tư của hai người rồi."
"Anh mà tìm được người nào đó, chắc chắn em với anh của anh sẽ không phí tâm tư rồi" Kiều An Hảo vươn tay, ôm lấy Tiểu Bánh Ngọt trong lòng: "Anh đã 31 tuổi, lại vẫn một mình, cũng rất kỳ cục, lại nói, nếu anh đã có người trong lòng, trực tiếp cưới là được, chẳng lẽ anh trai anh còn muốn vì Hứa thị mà để anh kết hôn sao?"
Người trong lòng... Hứa Gia Mộc ảm đạm, sau đó tiếp tục nở nụ cười, bỏ lại một câu "Đến lúc đó nói sau", mở cửa xe ngồi xuống, hạ cửa kính xe cuống, nói một câu tạm biệt với Tiểu Bánh Ngọt, liền xoay tay lái, đi về biệt thự của mình.
Hứa Gia Mộc thay giày, trực tiếp đi lên tầng hai, nằm trên giường chưa được hai phút đã nghe thấy tiếng chuông cửa.
Hứa Gia Mộc tưởng rằng là Kiều An Hảo chạy đến dặn dò mình phải tham gia buổi dạ tiệc kia, cho nên không coi là quan trọng, trực tiếp cầm chăn che lên đầu, tiếp tục nhắm hai mắt lại, kết quả chuông cửa dưới lầu không ngừng vang lên, anh không nhịn được thấy tức giận, liền xoay người xuống giường, đi xuống lầu.
"Kiều An Hảo, em có yên hay không?" Hứa Gia Mộc vừa hỏi, vừa mở cửa, lại thấy người đứng bên ngoài là Tống Tương Tư, vẻ mặt của anh liền ngưng lại, dừng một lát, mới mở miệng, âm thanh cực kỳ nhạt: "Em tới đây làm gì?"
Sắc mặt Tống Tương Tư trắng xanh, trong mắt mang theo kích động, như là sợ hãi gì đó, cô giống như nghe không hiểu lời nói của anh, vươn tay tóm lấy tay anh: "Anh Hứa, có thể giúp tôi được không?"
Trong trí nhớ của Hứa Gia Mộc, đây là lần đầu tiên trong đời anh nhìn thấy Tống Tương Tư hoảng hốt như thế, lông mày của anh nhẹ nhàng nhíu lại, một giây sau lại mở miệng: "Vào trong rồi nói.", sau đó xoay người, đi vào trong.
Tống Tương Tư không hề do dự đi theo vào.
Hứa Gia Mộc rót một chén nước, đi đến trước mặt Tống Tương Tư, đưa cho cô, sau đó chỉ vào sofa, ý bảo cô ngồi xuống: "Em muốn tôi giúp cái gì?"
"Tôi muốn máu của anh." Tống Tương Tư thốt ra.
*****
Đi vào phòng khách, Hứa Gia Mộc cũng không liếc mắt nhìn Tống Tương Tư ở phía sau, chẳng qua là chỉ một chỗ, ý bảo cô ngồi, rồi đi đến trước bình nước, lấy một ly nước.
Hứa Gia Mộc bưng ly nước xoay người, thấy Tống Tương Tư ngẩn người đứng ở giữa phòng khách, anh cau mày, không có gọi cô ngồi, mà là cất bước đi tới trước mặt cô, đưa ly nước tới: "Cô muốn tôi gấp để giúp cô chuyện gì?"
Tống Tương Tư không có nhận ly nước trong tay Hứa Gia Mộc, mà là sắc mặt tái nhợt ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm đôi mắt Hứa Gia Mộc, không chút do dự nào liền bật thốt lên: "Tôi muốn máu của anh."
Tay Hứa Gia Mộc bưng ly nước, bởi vì lời nói của cô vô cùng dứt khoát, chợt run rẩy, nước ẩm văng ra ngoài, vào ống tay áo của anh, nhuộm thành một vết ướt.
Chẳng qua chỉ một chút, Hứa Gia Mộc liền ổn định tinh thần, khẽ cau mày: "Muốn máu của tôi?"
"Đúng." Tống Tương Tư nặng nề gật đầu một cái, vẻ mặt trở nên càng hoảng hốt, cô không chờ Hứa Gia Mộc hỏi thăm tại sao, liền tiếp tục mở miệng nói ra mục đích của bản thân: "Nhờ anh đi cùng với tôi đến bệnh viện một chuyến được không? Hôm nay trên đường Hoàn Nam, Giang Ly Thành lái xe xảy ra chuyện..."
"Cho nên, cô tìm tôi là vì cứu chồng cô?" Hứa Gia Mộc bỗng dưng lên tiếng, cắt đứt lời của Tống Tương Tư, anh nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, trở nên có chút sắc bén.
Tống Tương Tư sửng sốt một chút, mới phản ứng được mình mới vừa suýt nữa nói cho Hứa Gia Mộc, Tiểu Hồng Đậu và anh cùng nhóm máu, nhờ anh cứu Tiểu Hồng Đậu.
Lúc cô đến bệnh viện, Tiểu Hồng Đậu đang cấp cứu, bác sĩ nói cho cô biết, Tiểu Hồng Đậu mất máu quá nhiều, máu dự trữ trong bệnh viện không đủ dùng, muốn cô cô vội nghĩ biện pháp tìm nhóm máu giống nhau, nếu không sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.
Ngay lúc đó, cô nghe được bốn chữ nguy hiểm tính mạng này, trong nháy mắt trong đầu liền bối rối, trpng suy nghĩchỉ có thể nghĩ đến người có cùng nhóm máu với Tiểu Hồng Đậu là Hứa Gia Mộc, sau đó cô không hề nghĩ ngợi liền chạy đến.
Nếu không phải Hứa Gia Mộc bất chợt cắt đứt lời của cô, sợ là cô đã bại lộ sơ hở...
Tống Tương Tư dừng lại đại khái hơn một phút đồng hồ, mới rũmi mắt, không giải thích gì cả, chẳng qua là nhẹ nhàng nói một câu: "Nhờ anh theo tôi đến bệnh viện một chuyến được không?"
Hứa Gia Mộc nhìn chằm chằm Tống Tương Tư, hồi lâu cũng không nói gì.
Anh nghĩ đến mấy giờ trước, ở câu lạc bộ trong thành phố, thái độ cô đối với anh kiêu căng nói những lời đó, tuyệt tình như vậy lạnh như băng, và bây giờ gấp gáp kinh hoảng rõ ràng là hai người khác nhau.
Thì ra là, cô không phải là vô tâm, chỉ là tâm của cô, không có đặt trên người của anh...
Tay Hứa Gia Mộc nắm ly nước, sức lực lại bắt đầu từng chút từng chút mạnh hơn.
Anh nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, đen nhánh một mảnh, không có bất kỳ tâm tình, khiến Tống Tương Tư không rõ lúc này đáy lòng anh đang suy nghĩ điều gì.
Bên trong phòng yên tĩnhhồi lâu, vì thương xót Tiểu Hồng Đậu mà Tống Tương Tư lần nữa không nhịn được lên tiếng: "Gia Mộc, đi với tôi một chuyến, được không?"
Vừa nói, Tống Tương Tư liền vươn tay, chộp tới cổ tay của Hứa Gia Mộc.
Chỉ là đầu ngón tay của cô còn chưa đụng phải ống tay áo của anh, bất chợt liền lui về sau một bước, quay đầu, nhìn đều không liếc nhìn cô chậm rãi đặt ly nước ở trên khay trà, giọng nói rất nhạt rất bình tĩnh nói: "Xin lỗi, tôi không có hứng thú."
Nói xong, Hứa Gia Mộc còn chỉ cửa, một bộ dạng muốn tiễn khách: "Cô Tống mời cô đi tìm người khác giúp một tay đi."
*****
Dừng lại, Hứa Gia Mộc còn nói: "Phiền toái lúc cô Tống đi, giúp tôi đóng cửa lại."
Sau đó Hứa Gia Mộc liền xoay người, hướng về phía đi lên lầu, không có ý thỏa hiệp.
Tống Tương Tư vội vàng vươn tay, kéo tay Hứa Gia Mộc.
Cảm giác mềm mại quen thuộc, khiến cho toàn thân Hứa Gia Mộc một trận tê dại, chỉ bất quá hai giây, anh liền hấttay của cô.
Lần này Tống Tương Tư trực tiếp dùng hai tay nắm chặt tay của anh, không biết là bởi vì sợ hay lo lắng, tay của cô run run: "Tôi không có thời gian đi tìm người khác hỗ trợ, máu dự trữ trong bệnh viện không đủ dùng, bác sĩ nói tình huống rất nguy cấp, tùy thời cũng sẽ có thể nguy hiểm tính mạng, coi như là tôi xin anh, cầu xin anh giúp tôi một lần được không?"
Hứa Gia Mộc giống như nghe được chuyện cười vậy, bất chợt cong môi khẽ nở nụ cười, anh quay đầu, nhìn Tống Tương Tư, giọng nói mang theo vài phần giễu cợt: "Cô Tống, nếu như tôi nhớ không lầm, 3 tiếng trước, cô mới vừa nói với tôi, giữa chúng tôi không có gì đáng nói, nếu giữa chúng ta cũng không có gì đáng nói, cô Tống, xin hỏi tại sao muốn tôi đi cứu một người không có liên hệ gì đến tôi?"
Vì giọng nói của Hứa Gia Mộc quá mức kiên quyết, khiến cho Tống Tương Tư thật sự có cảm giác Hứa Gia Mộc không giúp mình, cô gấp đến mứcnước mắt cũng rơi xuống, nắm tay Hứa Gia Mộc, ánh mắt hốt hoảng vòng vo, giống như là thật sự không tìm được lý dothuyết phục, cuối cùng lời nói có chút không có mạch lạc nói: "Anh có thể, có thể xem xét lại tôi từng theo anh 8 năm..."
"Tám năm?"
Buổi chiều là anh cùng cô nói về quá khứ, nhưng mà cô một chút cũng không nhớ chuyện cũ, bây giờ cô vì một người đàn ông, tới cùng anh nói chuyện cũ...
Hứa Gia Mộc lại nhẹ cười thành tiếng, nhưng đáy mắt lại tràn đầy lên một tầng bi thương, nhưng mà rất nhanh, mắt của anh lại biến thành người gây sự sắc bén, quay đầu, nhìn chằm chằm Tống Tương Tư miệng nói từng chữ từng chữ: "Tám năm kia chẳng qua là một cuộc giao dịch, không phải sao? Hai bên đã thoả thuận xong tiền bạc, không liên quan đến nhau, cho nên cô Tống bây giờ tìm tôi muốn chi phí?"
Giọng nói Hứa Gia Mộc có chút vội, lúc nói tới đây, anh bất chợt nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, tay dùng sức nắm chặt quả đấm.
Qua hai giây, lần nữa mở mắt, nhìn đáy mắt Tống Tương Tư, là một mảnh lạnh như băng: "Huống chi, cô Tống, tôi muốn hỏi cô, đối với một người phụ nữ lòng dạ độc ác vì không tiếc rời khỏi tôi cũng lấy đi đứa bé của tôi, tại sao tôi phải giúp cô?"
Nói xong, Hứa Gia Mộc liền hung hăng rút ra tay của mình, giọng nói lạnh lùng cứng rắn nói: "Cô Tống, không tiễn."
Sau đó liền giẫm chận tại chỗ đi về phía thang lầu.
"Hứa Gia Mộc!" Tống Tương Tư chợt mở miệng kêu tên của anh, cô xoay người, nhìn chằm chằm bóng lưng Hứa Gia Mộc lên lầu: "Chỉ cần anh đồng ý đến bệnh viện cho máu tươi, anh muốn tôi làm gì đều đồng ý!"
Bước chân Hứa Gia Mộc liền dừng lại ở tại chỗ.
"Tôi không để cho anh miễn phí giúp tôi một tay, tôi với anh làm giao dịch, tôi đồng ý anh một chuyện, dù anh nói ra yêu cầu gì, tôi cũng sẽ gố gắng làm được, như vậy có thể không?"
11 năm trước, là bán mình vì cha.
11 năm sau, giao dịch vì chồng.
Tống Tương Tư thật sự đúng là một người trọng tình người, chỉ là chuyện của cô, cho tới bây giờ đều không phải là vì anh.
Hứa Gia Mộc không biết rốt cuộc lửa giận từ đâu đến, anh chợt xoay người, giẫm lên cầu thang quay lại.
*****
Dừng trước mặt Tống Tương Tư, Hứa Gia Mộc chợt vươn tay nắm cái cằm tinh xảo của cô, nâng mặt cô lên thật cao, ánh mắt nhìn cô, hỏi: "Yêu cầu gì đều đồng ý?"
Lúc Hứa Gia Mộc hỏi những lời này, toàn thân đều có một cỗ tàn ác phát ra ngoài.
Đây là Tống Tương Tư biết Hứa Gia Mộc từng ấy năm tới nay, lần đầu tiên thấy anh như vậy, cô bị dọa đến đáy lòng run lên, mất rất nhiều sức lực, mới vững vàng tinh thần, hướng về phía Hứa Gia Mộc nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Hứa Gia Mộc nắm chặt cằm của Tống Tương Tư gia tăng, Tống Tương Tư đau kêu thành tiếng, tầm mắt anh cấp bách nhìn chằm chằm cô: "Nếu như tôi nói cô phải theo tôi ba ngày ba đêm? Cô cũng đồng ý?"
Vẻ mặt Tống Tương Tư đông lại, ngay lúc Hứa Gia Mộc cho là cô sẽ từ chối, lại nghe được giọng cô nhàn nhạt truyền đến: "Tôi đồng ý với anh."
Khó chịu và tức giận cơ hồ muốn bùng nổ tâm tình của Hứa Gia Mộc, tay anh nắm chặt cằm cô, đầu tiên rất mạnh, sau đó chính là buông lỏng, sau đó anh liền hất cả người cô ra, đi qua bên cạnh cô, hướng về phía cửa đi ra ngoài.
Tống Tương Tư bị Hứa Gia Mộc bỏ rơi bước chân hơi lảo đảo, mới đứng vững thân thể, vội vàng đuổi theo Hứa Gia Mộc.
Hứa Gia Mộc nhìn cũng không liếc mắt nhìn Tống Tương Tư, trực tiếp kéo ra cửa xe của cô ngồi xuống, đợi đến khi cô lên xe, cũng không có thắt dây an toàn, Hứa Gia Mộc liền một cước đạp chân ga, xe chợt nhảy lên đi ra ngoài.
Dọc theo đường đi, hai người không nói một câu nào với nhau.
Hứa Gia Mộc nhìn thẳng con đường phía trước, rất chuyên chú lái xe, nhưng đáy mắt thỉnh thoảng có lửa giận bắn ra.
Xe dừng ở dưới trung tâm cấp cứu của bệnh viện, Hứa Gia Mộc để ý cũng không để ý Tống Tương Tư, đi tới chỗ rút máu, cuốn lên ống tay áo, liền ngồi xuống.
Y tá bị một loạt hành động của Hứa Gia Mộc làm cho có chút trố mắt, cũng may Tống Tương Tư theo sát phía sau liền đi vào, giải thích hết thảy.
"Tình hình người bệnh không được tốt, có thể cần rất nhiều máu, nhưng một người chỉ có thể rút ra 400 ml máu..."
Lời y tá còn chưa nói hết, Hứa Gia Mộc lại đột nhiên mở miệng cắt đứt lời của cô: "Không sao, cô trực tiếp rút ra."
Y tá nhìn về Tống Tương Tư.
Cánh môi Tống Tương Tư giật giật: "Gia Mộc..."
"Nếu là giao dịch, vậy thì công việc quan trọng nhất, không phải sao?" Giọng Hứa Gia Mộc đùa cợt trả lời một câu, sau đó liền quay đầu, nhìn hộ sĩ mở miệng, mang theo vài phần ra lệnh: "Rút đi!"
-
Rút máu xong, lúc Hứa Gia Mộc đứng lên, đầu hơi có vẻ choáng váng, anh nhắm mắt lại, ngây người hồi lâu, sau đó liền không nói tiếng nào cất bước, đi ra khỏi trung tâm cấp cứu.
Tống Tương Tư một đường chạy chậm theo tới: "Tôi đưa anh về nhà."
"Không cần." Hứa Gia Mộc nhàn nhạt cự tuyệt, đứng ở cửa bệnh viện, vươn tay, cản xe taxi.
"Mặt của anh thoạt nhìn không được tốt, muốnăn lót dạ để bổ máu lại không, còn có..."
"Cô Tống, cô không cảm thấy cuộc đối thoại người bán và người mua, có chút quá giới hạn sao?"
Tống Tương Tư bị nghẹn họngkhông nói nên lời, cánh môi khẽ mở cuối cùng liền ngậm miệng lại.
Hứa Gia Mộc không nhìn cô, chẳng qua là nhìn chằm chằm chiếc xe trước mặt, rốt cuộc chờ đến khi thấy một chiếc xe taxi, Hứa Gia Mộc cất bước, thân ảnh hơi lảo đảo, Tống Tương Tư vội vàng vươn tay, đỡ cánh tay của anh: "Anh có sao không?"
Hứa Gia Mộc không nghe thấy lời của cô, rút ra cánh tay của mình, kéo ra cửa xe taxi.
*****
Trước khi Hứa Gia Mộc lên xe, anh giống như nghĩ tới cái gì, hơi hơi quay đầu, mở miệng nói với Tống Tương Tư: "Tôi thay đổi chủ ý, không cần em ở cùng tôi ba ngày ba đêm, tám giờ chủ nhật này, khách sạn Bốn Mùa, tôi chỉ muốn hai giờ của em là đủ rồi."
Nói xong, Hứa Gia Mộc liền khom người ngồi vào xe taxi, không đợi Tống Tương Tư phục hồi tinh thần lại, xe cũng đã đi xa.
-
Ngày hôm sau, khi hiến máu xong, Hứa Gia Mộc phát sốt cao một hồi, hỗn loạn nằm cả một ngày trên giường, thẳng đến chạng vạng, nhiệt độ mới giảm xuống.
Tùy tiện ăn một ít này nọ, thân thể còn có chút yếu ớt, anh lại không có ý tứ ngủ tiếp, trong biệt thự chỉ có một mình anh, yên tĩnh khiến cho hoảng hốt.
Trước kia lúc cô ở Mỹ, anh thường xuyên cảm thấy cô tịch, hiện tại cô đã trở lại, cùng ở trong một thành phố với anh, anh lại càng cảm thấy cô tịch.
Hứa Gia Mộc rút hai điếu thuốc, rồi vào thư phòng, một ngày không đến công ty, bưu kiện nhận mười mấy vài cái, anh ngồi ở trước bàn đọc sách, mở cái xem, đợi đến khi xong hết mọi việc, đã là năm giờ sáng sớm ngày hôm sau, tắm rửa một cái, lái xe ra khỏi nhà, tùy tiện tìm một chút gì đó ăn, rồi phải đến công ty, trên bàn làm việc xếp hai chồng văn kiện lớn, anh giống như không biết mệt mỏi, ngồi xuống bắt đầu phê duyệt, đợi đến khi người trong công ty lục tục đi làm, những văn kiện này đều đã được xử lý tốt, ngay sau đó thư ký thong báo lịch trình làm việc ngày hôm nay, sau đó là họp, bữa ăn...... Nói ngắn lại dường như là công việc ngày hôm nay bận đến độ không có thời gian để thở ra.
Bắt đầu từ ngày hiến máu, Hứa Gia Mộc và Tống Tương Tư không còn gặp mặt, ai cũng không chủ động liên hệ với ai.
Hai ngày cuối tuần, Hứa Gia Mộc còn một mình ở công ty làm việc them hai ngày, thẳng đến sáu giờ tối chủ nhật, tiếng chuông nhắc nhở của di động vang lên, anh nhìn trên màn hình viết ba chữ: Tám giờ muộn.
Hứa Gia Mộc nhìn chằm chằm ba chữ kia hồi lâu, cuối cùng đưa điện thoại di động đặt ở mặt bàn, tiếp tục xử lý công việc trên máy tính, mãi cho đến bảy giờ hai mươi phút, anh đóng máy tính, thu thập một chút này nọ, ra cửa.
Đến khách sạn Bốn Mùa, mới bảy giờ bốn mươi phút, Hứa Gia Mộc mở phòng, lại không sốt ruột lên lầu, ở trong đại sảnh chờ khoảng hai mươi phút, lúc tám giờ lẻ sáu phút, rốt cục nhìn thấy xe Tống Tương Tư xe ngừng ở cửa khách sạn.
Tống Tương Tư bước vào đại sảnh khách sạn, Hứa Gia Mộc đợi đến khi cô nhìn về hướng của bản thân, liền đứng lên, một câu cũng không nói đi hướng thang máy.
Tống Tương Tư ở phía sau anh, vẫn duy trì khoảng cách năm thước đi theo.
Cửa thang máy mở ra, Hứa Gia Mộc vẫn không để ý tới Tống Tương Tư như cũ, trực tiếp cất bước đi ra, sau đó đi tới trước cửa phòng mình đã đặt, quẹt thẻ, đẩy cửa ra, tiến vào.
Cách khoảng nửa phút, Tống Tương Tư tiến vào theo, cô đứng ở cửa một lát, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Hứa Gia Mộc lười biếng ngồi ở trên ghế sa lon, tay tùy tiện mở tivi, một lát sau, anh nhìn thấy Tống Tương Tư còn đứng ở gần cửa, sau đó mở nhỏ âm lượng của tivi đi một chút, không quay đầu, rồi đột nhiên hỏi một câu: "Chồng của em có biết hôm nay em cùng người đan ông khác mướn phòng sao?"
Tống Tương Tư làm sao nghe không hiểu lời nói châm chọc của Hứa Gia Mộ, đáy mắt cô luôn luôn kiêu ngạo, hiện lên một chút ảm đạm, đầu cũng hơi hơi thấp xuống.
Hứa Gia Mộc thấy bộ dáng này của cô, tâm tình càng phát ra phiền chán, anh quay đầu, không ngừng mà ấn điều khiển từ xa, đổi kênh, trong đầu lại nhớ tới, rất nhiều năm trước, đêm thứ nhất của anh và cô, cũng cảnh tượng như vậy.
*****
Cũng là khách sạn Bốn Mùa, cũng là phòng này.
Chẳng qua cũng là trang hoàng không giống như vậy.
Ngày đó cùng giống như hôm nay, anh ở phía trước, cô ở phía sau, anh mang theo cô vào quán rượu.
Anh cũng là giống như bây giờ ngồi ở trên ghế sa lon, xem ti vi, mà cô đứng ở cửa khách sạn, co quắp bất an.
Tuy rằng trước anh lấy tay giải quyết, cũng nói yêu đương với vài cô gái, nhưng mà, đêm đó cũng là lần đầu tiên anh chung sống một phòng với một cô gái, thoạt nhìn anh thực bình tĩnh, nhưng mà chỉ có trời biết, đáy long anh, có bao nhiêu khẩn trương so với cô.
Một lần kia, anh và cô cũng là tám giờ đến khách sạn, nhưng mà mãi cho đến mười hai giờ đêm, anh mới nói ngủ đi.
Ngày đó, đó câu đầu tiên anh mở miệng nói với cô, cô nhìn cũng không dám liếc mắt anh một cái, chỉ gật gật đầu, đứng ở cửa, vẫn không có động.
Sau đó anh đi tắm rửa, tẩy xong, liền lên giường, sau đó kêu cô đi tắm rửa, cô tẩy so với anh chậm rất nhiều, lúc từ trong phòng tắm đi ra, quần áo trên người mặc rất chỉnh tề, cô dường như là bước từng bước nhỏ đến bên giường, anh không biết là do không kiên nhẫn, hay là do lúc ấy đáy lòng sốt ruột, nói ngắn lại anh đột nhiên đứng dậy, đẩy cô lên trên giường, thân thể cô run run lợi hại, lông mi vẫn run run, xem cũng không dám liếc anh một cái.
Lúc ấy anh cái gì cũng không có làm, liền ôm cô ngủ như vậy, mãi cho đến buổi sang hôm sau, lúc anh mở to mắt, cô chẩm anh ca, bạc, ngủ thật sự trầm, ánh mặt trời từ cửa sổ sát chiếu vào, dừng ở trên mặt của cô, cùng với làn da trắng nõn non nớt của cô, anh nhìn lung linh ánh mắt, sau đó liền kìm lòng không đậu hôn lên môi của cô.
Cô từ trong mộng bừng tỉnh, khiếp đảm nâng tay lên muốn đẩy anh ra, nhưng là vừa huých phải bờ vai của anh, cô lại thu lực đạo.
Anh cởi từng cái từng cái quần áo trên người cô, anh nhớ rõ ngày đó, động tác của bản thân rất cứng ngắc, không kỹ xảo, lại là lần đầu tiên, ép buộc đã lâu, cũng không thành công, cuối cùng anh cũng cởi ra được hết quần áo trên người, cảm thấy bản thân thật sự là dọa người rất lớn, liền cứ ở trên giường ma ma chít chít đến gần bốn giờ như vậy, cô rốt cục thành người phụ nữ của anh.
Hứa Gia Mộc nuốt một ngụm nước miếng, dứt bỏ những hình ảnh đang nhớ lại trong đầu, không nhìn Tống Tương Tư đang đứng phía sau, chỉ là mở miệng ôn hoà hỏi một câu: "Ăn cơm chiều chưa?"
Cách một đoạn thời gian rất dài, âm thanh của Tống Tương Tư mới truyền đến: "Uh, ăn."
Hứa Gia Mộc không nói nữa, tầm mắt nhìn chằm chằm tivi lại trở nên có chút mờ mịt.
Cô và chồng của mình cùng ăn cơm chiều sao? Hôm nay ngay cả cơm trưa anh còn không có ăn đâu......
Bên trong lại im lặng một lát, Hứa Gia Mộc tắt tivi đi, sau đó đứng lên, nhìn thoáng qua Tống Tương Tư đang đứng ở cửa, không hé răng, tiêu sái đi thẳng vào phòng ngủ.
Rất nhanh Tống Tương Tư chợt nghe thấy ẩn ẩn tiếng nước chảy từ bên trong phòng truyền ra.
Hứa Gia Mộc rất nhanh liền tẩy tốt, anh chỉ quấn một chiếc khăn ở thân dưới, từ trong phòng tắm đi ra, liếc mắt nhìn Tống Tương Tư một cái, sau đó chỉ chỉ phía sau phòng ngủ của bản thân, tuy rằng một chữ cũng chưa nói, nhưng mà Tống Tương Tư lại biết ý tứ của anh, cô dùng sức nhấp mân hai cánh môi, sau đó liền mại bước chân bước qua người anh đi vào phòng tắm.
Hứa Gia Mộc vẫn đợi đến khi bên trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy, rồi mới mại bước chân đi về phía trước cửa sổ, châm một điếu thuốc, đợi đến khi anh hút xong một điếu thuốc, tiếng nước đình chỉ, Hứa Gia Mộc triệt lửa của điếu thuốc, nhìn đèn đuốc ngoài cửa sổ một lát, mới trở về phòng ngủ.
*****
Tống Tương Tư đang sấy tóc, nhìn thấy anh tiến vào, động tác ngừng một chút, sau đó liền cúi đầu tiếp tục.
Hứa Gia Mộc đứng ở cửa phòng ngủ không nhúc nhích, đợi cho Tống Tương Tư sấy tóc xong, anh mới chỉ lên giường.
Tống Tương Tư biết đây là anh có ý tứ muốn bản thân lên trên giường, cô avf anh rõ ràng cùng một chỗ hơn 8 năm, nhưng mà giờ này khắc này đáy lòng vẫn còn có chút hồi hộp không nói lên lời, tay cô dùng sức nắm chặt, sau đó mới thong thả bước chân, đi tới bên giường, ngồi xuống.
Lúc này Hứa Gia Mộc mới mại bước chân đi vào phòng ngủ, anh đứng ở trước mặt của Tống Tương Tư, nhìn chằm chằm của đỉnh đầu của cô vài lần, rồi đột nhiên cúi người, áp đảo cô lên trên thượng.
Trong khoảnh khắc đó, Hứa Gia Mộc rõ ràng cảm giác được thân thể Tống Tương Tư trở nên có chút cứng ngắc.
Cô và anh cùng một chỗ 8 năm, đã làm nhiều chuyện va chạm da thịt như vậy, cô và anh đối thân thể của nhau quen thuộc đến nhắm mắt lại cũng có thể ngựa quen đường cũ đi làm loại chuyện này, cô về sau, thậm chí còn chủ động qua.
Đây là lần đầu tiên, cô ở dưới thân của anh, thân thể cứng ngắc như tảng đá.
Cô nhắm mắt lại, lông mi run lên so với lần đầu tiên còn muốn lợi hại hơn.
Tay cô nắm thật chặt ga giường.
Hứa Gia Mộc nhìn chằm chằm Tống Tương Tư như vậy một hồi lâu, mới vươn tay, cởi dây đai lưng ở áo tắm của cô, anh tinh tường cảm giác được thân thể của anh còn run lợi hại hơn, thậm chí liền ngay cả hô hấp đều trở nên có chút không tốt.
Dây đai lưng, bị động tác của anh rất chậm cởi ra, lộ ra một mảnh da thịt tuyết trắng.
Chỉ là một mình nhìn như vậy, anh liền cảm giác được thân thể mình rõ ràng nổi lên biến hóa.
Anh biết, ba năm này, anh nhớ cô, thân thể anh cũng cũng nhớ cô.
Hứa Gia Mộc từ từ xốc lên áo tắm của cô, anh chậm rãi cúi đầu, hôn lên da thịt của cô, anh phát hiện cả người cô mạnh run run một chút, động tác của anh cứng đờ, ngẩng đầu, thấy cô nhắm mắt thật chặt, cắn chặt cắn môi.
Phản ứng của cô như vậy, làm cho anh phân biệt không rõ, cô đang căng thẳng, hay là đang kháng cự.
Hứa Gia Mộc nhìn Tống Tương Tư một lát, tiếp tục hôn lên da thịt của cô, hôn hôn, đột nhiên cô liền ngừng lại.
Tuy rằng giao dịch này là cô đề xuất, tất cả mọi chuyện đêm nay đều là do cô cam tâm tình nguyện.
Mà anh đâu? Thật sự rất muốn rất muốn cô, nhưng mà...... anh vẫn không tiến hành nổi nữa.
Cô đã kết hôn, cô là vì cứu một người đan ông mới cùng anh nằm ở trên giường này, cho dù là hiện tại anh và cô đã xảy ra chuyện gì, cô cũng không phải của anh.
Từ lúc lần đầu tiên ở trong vườn trẻ nhìn thấy cô, anh và cô đã hoàn toàn kết thúc, chẳng qua là bản thân anh không chịu hết hy vọng.
Hứa Gia Mộc nhắm mắt lại, yên lặng một lát, sau đó liền vươn tay, kéo áo của Tống Tương Tư lại.
Mi tâm của Tống Tương Tư giật giật, mở mắt, nhìn thấy Hứa Gia Mộc cúi đầu, kéo dây đai lưng của cô, một lần nữa buộc lại.
Đáy mắt Tống Tương Tư thoáng hiện một tia kinh ngạc.
Hứa Gia Mộc không nhìn cô như cũ, từ từ từ trên người cô rời đi, lúc chạm chân trên mặt đất: "Tôi chờ thanh toán tiền phòng, em nghĩ ngày mai đi cũng được, đợi lát nữa đi cũng có thể, tùy em."
Hứa Gia Mộc vươn tay, xách quần áo của mình, đi hướng về phía cửa phòng ngủ, Hứa Gia Mộc vừa liếc nhìn Tống Tương Tư ở trên giường, suy nghĩ một chút, mở miệng: "Còn có...... máu kia, xem như tôi làm một chuyện tốt đi, không cần em trả."
*****
"Dù sao, cho dù là người xa lạ, lúc nguy hiểm tìm tôi hỗ trợ, tôi cũng sẽ giúp."
Hứa Gia Mộc nói xong những lời này, đứng một lát, xác định bản thân không có gì muốn nói, liền đóng cửa phòng ngủ lại.
Anh ở trong phòng khách thay quần áo xong, không có chần chờ hoặc dừng lại cầm cái chìa khóa xe rời đi.
Sau khi thanh toán xong, đi ra khách sạn Bốn Mùa, mới chỉ chín giờ.
Trên đường phố rất náo nhiệt, thậm chí con đường phía lớn trước, còn có chút kẹt xe.
Hai tay Hứa Gia Mộc đút vào trong túi, ngẩng đầu, nhìn về phía cao ốc cao vút của khách sạn Bốn Mùa, như là đang nhìn thấy cô ở trong phòng của cao ốc vậy.
Hứa Gia Mộc nhìn hồi lâu, mới cúi thấp đầu xuống, sau đó lấy ra cái chìa khóa xe, mở cửa xe, lên xe, khởi động xe, rời đi.
Có một số người một khi bỏ qua, liền thật sự sẽ bỏ lỡ.
Tỷ như anh và cô.
Anh ở thành Bắc Kinh, canh cánh cô ở trong lòng 3 năm, vì cô lừa mình dối người 3 năm, hiện tại, chân tướng tất cả mọi chuyện đều rõ ràng trước mặt ânh, anh hẳn là hiểu được, anh và cô không thể nào.
Thật khó quá a...... Ngay cả cái lý do để lừa mình dối người đều không có.
Bất quá, từ giờ trở đi...... Anh tưởng, anh thật sự muốn học làm thế nào để quên đi cô.
-
Một đêm kia sau khi Hứa Gia Mộc rời khỏi, thật sự không có liên hệ với Tống Tương Tư.
Liền ngay cả vụ tìm Tống Tương Tư làm đại diện quảng cáo thương hiệu kia, anh cũng trả lại cho La tổng đi làm.
Anh trước sau như một đi làm tan tầm như cũ, họp nói chuyện hợp tác, một mình tăng ca, một mình ăn cơm, một mình về nhà, một mình ngủ, một mình mất ngủ, thoạt nhìn giống như trước không có gì khác nhau, nhưng mà không biết sao thế này, lại làm cho người ta cảm thấy anh thay đổi thành người khác, qua mấy ngày, mọi người mới dần dần phát hiện, mặc kệ đối với ai Hứa Gia Mộc luôn dùng một thái độ, thái độ thực ôn hòa, dường như không có nóng nảy, cũng giống như không có hỉ nộ ái ố.
Sau lại La tổng thuận lợi ký hợp đồng để Tống Tương Tư làm người phát ngôn, lúc anh ta cầm hợp đồng đến tìm Hứa Gia Mộc ký tên xác nhận, Hứa Gia Mộc cũng không có phản ứng quá lớn, chỉ là lật bản hợp đồng do La tổng mang đến, vẻ mặt thản nhiên cầm bút ký tên, ở bên dưới tên của Tống Tương Tư lưu loát viết tên của mình.
Ký hợp đồng xong, mọi người phụ trách hạng mục quảng cáo còn tụ tập cùng một chỗ, mở một cái hội thảo.
Ngày đó Tống Tương Tư cũng xuất hiện, an vị ở đối diện Hứa Gia Mộc, khoảng cách giữa hai người chỉ có một thước, một người ngẩng đầu, ánh mắt là có thể nhìn thẳng vào đối phương, nhưng mà toàn bộ hành trình Hứa Gia Mộc lại không liếc nhìn Tống Tương Tư một cái, anh nói rất ít, biểu tình trước sau như một, lúc hội nghị chấm dứt, La tổng đề nghị mọi người đi liên hoan, ngữ điệu của anh thản nhiên để lại một câu "Lúc hội nghị kết thúc tôi còn có việc", sau đó liền ôm văn kiện cùng thư ký của mình trở về văn phòng.
Xế chiều hôm đó, Hứa Gia Mộc còn phải gặp một khách hàng chính, điều kiện của khách hàng kia có chút hà khắc, anh tính tình thập phần tốt cùng khách hàng kia phân tích khoảng hai giờ, cuối cùng vẫn không có đạt thành hiệp nghị, anh thế nhưng tính cách lại hoàn hảo tự mình đưa khách hàng kia vào thang máy.
Trở lại văn phòng, liền nhận được điện thoại của Lục Cẩn Niên: "Đêm nay có tiệc tối, ở khách sạn lớn Bắc Kinh......"
Lục Cẩn Niên còn chưa nói xong, Hứa Gia Mộc liền mở miệng nói: "Em đi."
Lục Cẩn Niên ở bên kia điện thoại thật ra sợ run một chút: "Vì sao hôm nay đột nhiên thấy hứng thú?"
Hứa Gia Mộc nắm di động, nghiêng đầu một chút, nhìn chằm chằm ánh sang choi trang ngoài cửa sổ, nhìn thật lâu, sau đó mở miệng nói với Lục Cẩn Niên qua điện thoại, nhẹ nhàng chậm chạp một câu: "Em muốn kết hôn."
*****
Hứa Gia Mộc nắm di động, nghiêng đầu một chút, nhìn chằm chằm ánh sang choi trang ngoài cửa sổ, nhìn thật lâu, sau đó mở miệng nói với Lục Cẩn Niên qua điện thoại, nhẹ nhàng chậm chạp một câu: "Em muốn kết hôn."
Ngữ khí Hứa Gia Mộc nói những lời này không có gợn sóng hay sợ hãi, không có một chút tình cảm, tựa như uông một cốc nước lã, nhưng mà lọt vào trong tai Lục Cẩn Niên, lại giống như hỏa lôi nổ vang, uy lực lớn vô cùng.
Lục Cẩn Niên ở bên kia điện thoại tạm dừng khoảng ba phút, mới mở miệng, hỏi: "Kết hôn với ai? Trước kia thúc dục em nhiều lần như vậy, đều muốn trốn tránh, vì sao hiện tại, lại nghĩ muốn kết hôn? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không......"
"Không có phát sinh chuyện gì." Tuy rằng ngữ khí của Lục Cẩn Niên vẫn là nhẹ như trước, nghe rất lãnh đạm, nhưng mà lại làm cho Hứa Gia Mộc tinh tường cảm giác được có một chút lo lắng ở trong đó, anh không nói nên lời vì sao, cả người liền trở nên có chút khổ sở, anh nuốt một ngụm nước miếng, mới ổn định giọng nói của bản thân tiếp tục nói: "Cũng không biết muốn kết hôn với ai...... Nhưng mà, em không muốn tiếp tục một mình như bây giờ."
Trong điện thoại lại là một trận im lặng, Hứa Gia Mộc lúc này không đợi Lục Cẩn Niên mở miệng, liền hít một hơi, ngữ điệu hơi thoải mái một chút: "Tốt lắm, em còn có chút việc muốn làm, đêm nay gặp."
Sau đó, Hứa Gia Mộc liền khẩn cấp tắt điện thoại.
Đầu ngón tay anh đều run lên.
Anh dùng lực nắm di động, ngồi trên ghế làm việc ngơ ngác hồi lâu, sau đó giống như là mất đi toàn bộ khí lực, ghé vào trên bàn làm việc, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, qua khoảng một phút đồng hồ, khóe mắt anh có một giọt nước mắt trong suốt, lăn nhào xuống dưới.
-
Tiệc tối bắt đầu từ tám giờ rưỡi, bảy giờ Hứa Gia Mộc cố ý trở về Cẩm Tú viên một chuyến, lúc ở trong phòng thay quần áo chọn đồ, Hứa Gia Mộc theo thói quen cầm một bộ tây trang màu lam, sau đó, liền ngây ngẩn cả người.
Anh nhớ tới, trước kia bản thân không thích mặc quần áo màu lam, là ở năm thứ hai mà Tống Tương Tư xuất đạo, cô nhận được giải thưởng nữ diễn viên xuất sắc nhất, cố ý để lại cho anh một chiếc vé vip, vì lễ trao giải thưởng một đêm kia, Tống Tương Tư cố ý đi tới nhà thiết kế riêng của bản thân may một bộ lễ phục, anh cùng đi, ngày đó cô cũng chọn cho anh một bộ quần áo, anh theo thói quen tưởng chọn màu trắng, cô lại khuyên anh chọn màu lam, nói anh mặc màu lam rất có khí chất vô cùng đẹp trai, cẩn thận suy nghĩ một chút, đại khái là từ khi đó trở đi, sau đó rất nhiều lần anh tham gia tiệc tối, tuy rằng mỗi lần mặc quần áo không giống nhau, nhưng mà lại đều là màu lam.
Hứa Gia Mộc tạm dừng trong chốc lát, đem màu lam tây trang treo trở về trong tủ treo quần áo, một lần nữa cầm một thân màu đen tây trang thay.
Từ hôm nay trở đi, anh muốn cố gắng học từ bỏ hết tất cả những thói quen liên quan đến cô.
Tám giờ rưỡi, Hứa Gia Mộc đúng giờ đến cửa khách sạn lớn Bắc Kinh.
Hứa Gia Mộc không đợi người giữ cửa lại mở cửa xe, liền đẩy thẳng cửa xe ra xuống xe, anh vừa ổn định trên mặt đất, khóe mắt dư quang liền nhìn thấy một cái thân ảnh quen thuộc, Hứa Gia Mộc liền nghiêng đầu, nhìn thấy ở dưới đèn đường cách đó không xa, Tống Tương Tư ôm Tiểu Đậu Đỏ đứng ở ven đường đón xe taxi.
Cửa xe là cảm ứng, bởi vì Hứa Gia Mộc mở biên độ không lớn, tự động khép kín, cuối cùng ngạnh sinh sinh kẹp lấy ngón tay của Hứa Gia Mộc, anh giống như là hồn nhiên không cảm giác được đau đớn, thẳng đến Tống Tương Tư ôm tiểu Đậu Đỏ bắt xe rời đi, anh mới nghe thấy người giữ cửa bên cạnh, mở miệng lễ phép hỏi: "Hứa tiên sinh? Xin hỏi ngài có cần hỗ trợ gì không?"
← Ch. 092 | Ch. 094 → |