Vay nóng Homecredit

Truyện:Hôn Nhân Giấy - Chương 08

Hôn Nhân Giấy
Trọn bộ 13 chương
Chương 08
Lấy chồng là lấy cả một gia đình (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-13)

Siêu sale Shopee


(4)

Buổi chiều ngày hôm sau, Cố Tiểu Ảnh có hẹn cùng với Hứa Tân tới thăm Đoàn Phỉ.

Đoàn Phỉ với cái bụng chửa gần chín tháng ra mở cửa. Ngay khi cửa vừa mở, đập vào mắt Cố Tiểu Ảnh là cái bụng to của Đoàn Phỉ, cửa mở rộng hơn chút, vẫn cái bụng đó. Mãi đến khi cánh cửa được mở hết ra thì ánh mắt của Cố Tiểu Ảnh mới dịch chuyển từ cái bụng bầu lên tới mặt của Đoàn Phỉ.

Một tháng rồi không gặp, bây giờ mặt của Đoàn Phỉ đã béo ra tới mức có chút biến dạng, chẳng còn thấy chút dáng vóc con gái nào nữa, các đốm nám càng ngày càng nhiều. Hứa Tân lúc này đứng sau Cố Tiểu Ảnh mới lên tiếng: "Thế nào, mình nói không sai chứ, chắc chắn là con trai rồi! Các cụ thường nói sinh con trai dễ bị xuống sắc, cậu cứ nhìn chị mình là biết!"

Lời nói còn chưa dứt thì đã thấy một cuộn giấy vệ sinh văng tới!

Cố Tiểu Ảnh giương mắt ra nhìn thân thủ Đoàn Phỉ vẫn nhanh nhẹn như ngày nào, quay đầu nhìn Hứa Tân đang gỡ giấy vệ sinh trên đầu xuống, thì chậc lưỡi tấm tắc: "Sư tỷ à, vẫn lợi hại như thế!"

Đoàn Phỉ cười ha ha, được Cố Tiểu Ảnh cẩn thận đỡ ngồi xuống ghế sofa.

Cố Tiểu Ảnh lo lắng nhìn bụng của Đoàn Phỉ, vừa ngồi xuống vừa thấp thỏm hỏi: "Sư tỷ à, bụng chị thế này có nặng quá không, sẽ không bị vỡ đấy chứ?"

"Làm sao mà vỡ được." – Đoàn Phỉ cười híp mắt nhìn Cố Tiểu Ảnh, "Bảo Bảo nhà chị rất khỏe mạnh, sẽ không gây phiền hà cho mẹ

Cố Tiểu Ảnh hiếu kì vén vạt áo của Đoàn Phỉ lên: "Sư tỷ à, con trai chị không đạp sao?"

"Đạp á, có chứ, lúc nãy vừa đạp xong đấy." – Đoàn Phỉ không ngại ngần tiếp tục vén lớp áo len lên, để lộ cái bụng tròn căng, thở dài: "Thực ra chị vẫn thích nó là một bé gái hơn."

"Trai gái gì mà chẳng được, miễn là khỏe mạnh." – Cố Tiểu Ảnh có vẻ còn tỏ ra sốt sắng hơn cả Đoàn Phỉ, "Sư tỷ, chị mau mặc áo vào đi, đừng để bị cảm lạnh đó."

"Không sao đâu, nhà chị vốn dĩ rấtấm mà." - Đoàn Phỉ cúi đầu chăm chú gõ gõ vào cái bụng tròn đang lộ ra của mình: "Con ngoan à, đạp một cái cho các cô xem đinào."

Chẳng thấy động tĩnh gì.

"Con ngoan à, đạp một cái đi, nhanh lên nào, ngoan, biểu diễn một chút nào!" - Đoàn Phỉ lại gõgõ vào bụng mình.

Vẫn chẳng có chút động đậy nào.

"Ngủ mất rồi à, không nghe thấy lời mẹ à?" - Đoàn Phỉ cao giọng, vẫn không thấy phản ứng gì, bèn vỗ một tiếng: "bốp" vào bụng của mình, âm thanh giòn giã, dọa cho Cố Tiểu Ảnh và cả Hứa Tân giật nảy mình.

Cả hai thực sự đã bị cái tiếng vỗ đó làm cho một phen kinh sợ, giây lát sau mới quay ra nhìn nhau, ngây người chẳng nói một lời, nhưng cùng nghĩ: một bà mẹ bạo lực như thế và một thai nhi mạnh mẽ như thế, không biết liệu sau này đứa trẻ sinh ra có suốt ngày đánh nhau không nhỉ?

Sau một hồi vỗ vỗ đập đập không có tác dụng gì, Đoàn Phỉ rốt cục phải thừa nhận con mình quả là có chút bướng bỉnh, nên mới từ bỏ ý định bắt Bảo Bảo biểu diễn một phen cho mình mất mặt.

Cố Tiểu Ảnh nhìn vẻ tiếc nuối của Đoàn Phỉ, một người phụ nữ chỉ còn mười mấy ngày nữa là sẽ sinh con, thật không biết phải nói với bà chị mình thế nào nữa.

Rồi Đoàn Phỉ tự nhiên chợt nhớ ra điều gì đó vội hỏi Tiểu Ảnh: "Này ruồi con, bố> mẹ chồng em đã đến chưa?"

Cố Tiểu Ảnh khổ tâm than vãn: "Chịkhỏi phải nhắc đến, sư tỷ à, mới được một ngày mà cuộc sống của em đảo lộnhết cả! Trước kia cả nhà hai vợ chồng giờ giấc sinh hoạt cựckỳ cố định điều độ, giờ có thêm hai người nữa là đã loạn hết cả lên!"

"Em phải chịu khó đi!" - Đoàn Phỉlườm Cố Tiểu Ảnh một cái, cười đau khổ: "Bố mẹ chồng em như thếlà quá tốt với em rồi đó, đổi lại nếu chị là em, chưa biết chừng bây giờ đến buồn bực mà cũng lười nói nữa đấy."

Đoàn Phỉ không hề giấu giếm – mấy ngày này quả thực cuộc sống của chính chị có chút đáng sợ và khó chịu.

Vì con dâu có thai, mà mẹ của Mạnh Húc từ tận tỉnh W lên thành phố G, nói muốn lên chăm sóc đỡ đần con dâu. Biết tin đấy, Mạnh Húc tất nhiên là vui mừng khôn xiết, nhưng chính Đoàn Phỉ thì lại thấy có chút bất tiện, dù rất ảm kích tấm lòng của mẹ chổng.

Nhưng có ở chung rồi thì mới thấy biết bao nhiêu phiền phức đua nhau xuất hiện: Đoàn Phỉ do bụng to mà đi đứng bất tiện, cho nên việc nhà chủ yếu do Mạnh Húc làm. Thế nhưng bà mẹ chồng trông thấy như vậy thì lại khôngđược vừa ý hài lòng, bà nhẫn nhịn được có ba ngày, rồi cuối cùng một tối nọ đã quyết định mở lời.

Sắc mặt bà xám xịt, nhìn Đoàn Phỉ nói: "Phỉ Phỉ, mẹ nói cho con điều này, mang thai cũng chẳng phải là một chuyện gì quá ư to tát; ở quê ta, cho dù phụ nữ bụng có to đến mấy thì cũng không thể để cho chồng làm việc nhà được

Đoàn Phỉ đang uống sữa, nghe được câu nói đó, suýt chút nữa thì phun cả bụm sữa ra ngoài.

Bà mẹ chồng nghe thấy tiếng bát đĩa lách tách từ phòng bếp Mạnh Húc đang rửa vọng ra, cố nén bực tức bảo với con dâu: "Mẹ không biết các con ở thành phố thế nào, nhưng ở quê thì đàn ông là ông trời, còn đàn bà là phải nấu cơm rửa bát đẻ con. Con cũng thấy rồi đấy, ở quê ta, đàn bà đến mâm cơm tết còn không được ngồi ăn ở bàn... thế thì làm sao có thể để đàn ông làm việc nhà được cơ chứ?"

Đoàn Phỉ rất bực nhưng lại nghĩ mình thân làm con dâu, phải nhẫn nhịn, đành cam chịu ngồi cả tối tiếp thu bài giảng "tam tòng tứ đức" của mẹ chồng giáo huấn. Không biết có phải do Đoàn Phỉ có vẻ rất ngoan ngoãn khiếm tốn, biết tiếp thu không, mà trong mấy ngày sau đó, mẹ chồng lại còn tiếp tục nhiệt tình "lên lớp giảng bài" cho cô hơn cả một giáo sư đại học. Bà đưa ra đủ lời nhận xét phê bình, về tất cả mọi thứ của Đoàn Phỉ - như việc cô uống mỗi ngày một bình sữa là quá lãng phí, bởi vì thậm chí đến những người phải suốt ngày suy nghĩ động não như Mạnh Húc thì lại chẳng được uống, hay việc Đoàn Phỉ đặt trước phòng dịch vụ riêng trong bệnh viện sau khi sinh cũng là không cần thiết, bởi vì khi bà sinh Mạnh Húc thì thậm chí cũng chẳng cần cả tới bệnh viện, thế mà Mạnh Húc vẫn khỏe mạnh trưởng thành được như bây giờ; nên chỉ cần Đoàn Phỉ nhắc tới chuyện đó là lập tức mẹ chồng bĩu môi: "tiền đấy để mà mua thịt cho con ăn..."

Ngày nào Đoàn Phỉ cũng tức đến mức muốn cười, mà cười cũng không nổi, thành ra khóc chẳng được mà cười cũng chẳng xong.

Nhưng biết bao nhiêu ấm ức như vậy không thể cứ một mình giấu mãi trong lòng được, nên bao nhiêu oán trách cô đổ hết lên người Mạnh Húc. Bởi vậy nên tối nào trước khi đi ngủ cô cũng xả một trận bực dọc đả kích Mạnh Húc, vì không thể nín nhịn được. Ban đầu thì Mạnh Húc thấy mẹ mình thật là quá cổ hủ rồi, lâu dần thì lại thấy vợ mình cũng quá lắm mồm, đành lấy cớ viết luận văn mà trốn sang phòng đọc.

Cũng có thể do người đang mang thai thường nhạy cảm, nên đêm nào Đoàn Phỉ cũng ôm gối khóc lóc một mình.

Đến khóc mà Đoàn Phỉ cũng không dám khóc to, chỉ dám nức nở khe kh đến lúc nào khó thở quá mới dám phát ra một tiếng nghẹn ngào cho dễ chịu.

Thỉnh thoảng cô cũng thấy hối hận, không biết mình hồ đồ thế nào mà lại đồng ý cưới con người này! Mạnh Húc thì tốt thôi, nhưng sao mà mẹ anh ta, lại có thể khủng khiếp đến như vậy?

Nhưng cứ mỗi lúc như thế, đứa con trong bụng lại khẽ cựa quậy đạp đạp chân khiến cho tâm trạng Đoàn Phỉ lại trở nên dịu nhẹ tựa hồ một mặt nước phẳng lặng.

Đó là bảo bối của cô và Mạnh Húc, là đứa con mà cuộc hôn nhân tốt đẹp đã mang đến cho hai người. Cô yêu Mạnh Húc như thế, yêu cái gia đình nhỏ bé này như thế, suốt cả một đời nguyện dùng tất cả trí tuệ của mình để trợ giúp cho từng bước tiến vững chắc của chồng, còn Mạnh Húc cũng không ngừng nỗ lực, nhằm có thể mang tới cho hai mẹ con cô một cuộc sống tốt đẹp và đầy đủ nhất... anh ấy như thế, cô còn gì có thể oán trách được nữa đây?

Đêm nào Đoàn Phỉ cũng nằm tự nhủ với mình bao lời lẽ như thế rồi mới dần dần thiếp đi một cách mệt mỏi trong đêm khuya vắng tĩnh lặng.

Nhưng điều khiến cho Đoàn Phỉ cảm thấy ấm áp nhất vẫn là, có những đêm bị chuột rút tới mức phải tỉnh giấc vì mồ hôi ra đầm đìa, thì phát hiện ra người đàn ông của cô, cứ ngỡ là đã ngủ lại ở phòng đọc ngồi dậy bên cô, bật chiếc đèn ngủ đầu giường lên, xoa bóp cho cô từng tí một... nét mặt rất mệt nhọc nhưng ánh mắt thì lại vô cùng chuyên tâm.

Chính Đoàn Phỉ cũng không biết là anh đã trở về phòng nằm lúc nào, thậm chí đêm hôm sau, anh vẫn cứ bảo là sẽ ngủ ở phòng đọc nhưng đến nửa đêm thì lại phát hiện ra anh đã nằm bên cạnh rồi... Hơi ấm và hạnh phúc này khiến cho Đoàn Phỉ không khỏi cảm thấy thực sự áy náy, và quyết định từ sau sẽ kệ cho mẹ chồng có nói gì đi chăng nữa, cô cũng sẽ cố gắng nhẫn nhịn, không có lấy một tiếng oán trách.

Cứ thế mà gia đình bé nhỏ lại sóng yên bể lặng.

<

Cho đến một ngày.

Nguyên nhân dẫn tới mâu thuẫn của lần đó đơn giản tới mức nực cười – ngày hôm đó Đoàn Phỉ và mẹ chồng cùng ngồi xem tivi, truyền hình đang chiếu một bộ phim kể về câu chuyện của một kẻ thứ ba, Đoàn Phỉ thuận miệng buông lời nhận xét: "Loại đàn ông như thế đáng bị ngàn đao phanh thây."

Kết quả làm cho mẹ chồng không vừa ý, nhìn Đoàn Phỉ nói: "Đàn ông sớm ba chiều bốn, là vì tự anh ta cũng có bản lĩnh nên mới nhiều đàn bà con gái thích. Giống như Mạnh Húc nhà chúng ta, là một giáo sư, có học vấn, mỗi năm kiếm được mười mấy vạn tệ, quả là bản lĩnh không nhỏ. Ở quê mà những người như thế, nếu có một chút tâm địa thì mọi người cũng chẳng thấy gì là không tốt. Đàn ông suy cho cùng thì không giống đàn bà. Con xem, đàn bà sau khi đẻ con rồi không muốn an phận cũng không được, có muốn sớm ba chiều bốn cũng chẳng được, đúng không nào? Suy cho cùng, làm gì có ai thèm những người phụ nữ đã chồng con rồi chứ!"

Đoàn Phỉ nghe xong hoàn toàn chấn động.

Cô sớm đã biết mẹ chồng của mình có quan niệm trọng nam khinh nữ tới mức "siêu phàm thoát tục", nhưng quả thực không thể ngờ là cái sự siêu phàm thoát tục đó lại đạt tới mức trái với đạo đức thông thường như vậy?!

Thế là lần này không thể nhịn nổi nữa Đoàn Phỉ đã bùng phát một cuộc cãi vã nghiêm trọng tới mức chưa từng có trước đó với Mạnh Húc, cả buổi tối chỉ xoay quanh một vấn đề: "Hoặc là mẹ anh đi, hoặc là tôi đi!"

Mạnh Húc đúng là thật sự bất lực vì không biết phải làm thế nào mới có thể hài lòng cả hai người.

Mẹ đẻ anh đã hơn 60 tuổi rồi, xa xôi cách trở tới đây chăm sóc con dâu, anh không thể tìm được lý do gì để bảo bà quay về cả; còn vợ anh thì sắp đẻ đến nơi rồi, mà tức giận tới mức run cả người như thế kia, lại không ngừng khóc lóc than vãn, như vậy chẳng thể tốt cho đứa trẻ trong bụng một tí nào... Nhưng anh phải nói gì bây giờ?... Anh có thể nói được gì bây giờ?o:p>

Nói "mẹ hãy quay về đi"... hay nói "em cưới anh thì phải chấp nhận đi" hay sao??... Chẳng phải là cả hai cách nói đều là những hình thức bảo họ tự sát??? Ngay lúc đó, Mạnh Húc muốn phát khóc đi được.

Đến cuối cùng, Mạnh Húc bị dồn vào bước đường cùng, đành phải gọi điện cho chị gái ở quê cầu cứu, quên hết cả thể diện mà kể lại đầu đuôi câu chuyện cho chị gái nghe, rồi van nài chị hãy tìm ra lý do gì đó để đưa mẹ về. Chị gái Mạnh Húc sau khi nghe xong câu chuyện thì tức giận vô cùng, đã lớn tiếng quát mắng Mạnh Húc trong điện thoại cả nửa tiếng đồng hồ, nói rằng cha mẹ mất bao nhiêu công sức khổ sở để nuôi dạy hai chị em nên người, thế mà giờ chỉ vì vợ mà Mạnh Húc dám đối xử với mẹ như thế, rồi chỉ trích Mạnh Húc cả một tràng giang đại hải.

Mắng chán chê rồi, bà chị cũng mủi lòng, cuối cùng vẫn phải thương tình gọi điện cho mẹ đẻ, bảo là ở nhà có chuyện lớn, có thế mới lựa lời tìm được lý do mà đưa được mẹ về lại tỉnh W, còn mâu thuẫn giữa Đoàn Phỉ và Mạnh Húc cũng dần dần sau một thời gian hòa giải mới cơm lành canh ngọt.

Thế nên Đoàn Phỉ bây giờ mới bình yên vui vẻ, nhưng sâu thẳm tận đáy lòng cô vẫn buồn rầu áy náy đến mức ngay khi ngồi trên ghế sôfa, lắng nghe tiết tấu êm dịu lắng đọng của khúc nhạc đêm cô vẫn đúc rút ra kết luận: "Ruồi con à, em phải khắc cốt ghi tâm hai điều; thứ nhất, em đang rất hạnh phúc rồi; thứ hai, dù cho em có hạnh phúc thế nào đi chăng nữa thì lúc nào cũng phải cố giữ được một cái đầu minh mẫn để sẵn sàng cho những điều phiền muộn sẽ đột ngột xảy ra bất cứ lúc nào."

Như một con quạ kêu "oa oa" từ đỉnh đầu bay qua... Cố Tiểu Ảnh nhìn khuôn mặt sầu não của sư tỷ, không nói lời nào, cúi đầu trầm mặc.

Thế nhưng thực tế đã cho thấy, những lời bà chị này nói hoàn toàn đúng, phiền muộn sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho một ai hết.

Nguyên nhân bắt đầu là sau khi Cố Tiểu Ảnh rời khỏi nhà Đoàn Phỉ, cùng với Hứa Tân đi dạo một vòng bách hóa, tất nhiên hai người chẳng thể nào ra về tay không – Hứa Tân tìm được cho mình một bộ quần áo, còn Cố Tiểu Ảnh thì cũng kiếm được một chiếc túi da giảm giá

Về tới nhà, Quản Lợi Minh trông thấy Tiểu Ảnh tay cầm theo hai chiếc túi bèn rất thắc mắc hỏi: "Sao con ra khỏi nhà mà xách hai túi gì vậy?"

Cố Tiểu Ảnh trong lòng nghĩ, bố chồng mình quả thật mắt còn tinh hơn cả mẹ chồng chứ chẳng vừa, nhưng vẫn vui vẻ hòa nhã trả lời: "Cửa hàng bách hóa có giảm giá, vừa qua mùa đông nên đồ qua mùa được giảm giá 40%, chiếc túi này giờ con mua được với giá rất rẻ."

"Rẻ thì tốt" – Quản Lợi Minh vui ra mặt: "Thế là bao nhiêu tiền?"

"Giảm giá 40% thì còn hơn 600 tệ" rồi Cố Tiểu Ảnh mau chóng giải thích thêm: "Đây là túi da thật, bình thường phải được bán với giá hơn 1000 tệ"

"Cái gì, những 600 tệ?" – Nghe thấy thế con ngươi của Quản Lợi Minh trợn hết cả lên như sắp rớt cả ra ngoài, suýt chút nữa thì nghẹn: "hơn 600 tệ một chiếc túi bé xíu thế này?"

Nhìn bộ dạng tỏ vẻ kinh ngạc khó tin đó của Quản Lợi Minh, Cố Tiểu Ảnh lúc này mới ý thức được độ nghiêm trọng của những lời nói của mình, trong lòng thầm kêu khổ: "Sớm biết thế này đã bảo là chỉ có 60 tệ, trời ạ, trong "Băng dính hai mặt" chẳng phải cũng đã nói rồi sao, tuyệt đối không được nói giá tiền thật cho bố mẹ chồng biết, sao mình lại có thể ngu ngốc phạm phải sai lầm thế này cơ chứ!"

Nhưng Cố Tiểu Ảnh không hề ngờ tới, Quản Lợi Minh so với người đàn ông trong "Băng dính hai mặt" kia còn hiểu biết gấp bội, bởi vì ông ta không đơn thuần chỉ nghĩ tới chuyện giá cả hàng hóa thị trường, mà thậm chí đã tỏ ý muốn điều tra việc phân chia thu nhập trong gia đình rồi.

Quản Lợi Minh nghiêm khắc gọi Quản Đồng đang ở trong phòng đọc: "Quản Đồng, con mau ra đây!"

Quản Đồng ra khỏi phòng đọc, đứng nhìn hai người mặt mày ủ rũ: "Sao thế ạ, mẹ làm xong cơm rồi ạ?"

"Quản Đồng à, các con còn trẻ nên còn chưa tiền khó như thế nào, thế mà đã dám phung phí như vậy, đợi đến khi về già, những lúc bệnh tật ốm đau hay gặp phải tai họa gì thì biết làm thế nào?" – Quản Lợi Minh buồn rầu căn vặn – "Một chiếc túi thôi mà hơn 600 tệ, sao các con chẳng biết tiết kiệm gì thế hả?"

Quản Đồng nhìn Cố Tiểu Ảnh đang đứng ngây như phỗng, lại thấy chiếc túi trong tay cô, thì lập tức hiểu ra sự tình, bèn cất tiếng nói với Cố Tiểu Ảnh: "Em về phòng thay quần áo đi, mẹ nói sẽ làm món thịt bò xào sả ớt cho chúng ta, chuẩn bị ăn ngay thôi."

"Vâng!" – Cố Tiểu Ảnh ngoan ngoãn đáp lời, nhìn lại Quản Đồng đầy cảm kích, chẳng đợi Quản Lợi Minh kịp phản ứng đã tót người về phòng, tránh xa vùng tâm bão đáng sợ kia.

Quản Lợi Minh nhìn bóng dáng Tiểu Ảnh khuất sau cánh cửa phòng ngủ khép chặt thì tức giận: "Quản Đồng, con lại còn bênh vợ, nó..."

Chẳng đợi Quản Lợi Minh nói hết câu, Quản Đồng đã ngắt lời: "Bố à, Tiểu Ảnh đâu phải quá phung phí đâu, cô ấy đều đã cố mua hàng giảm giá rồi mà..."

Nhưng không ngờ cũng chưa nói xong thì đã bị Quản Lợi Minh chặn lại: "Giảm giá rồi mà vẫn 600 tệ! Cái thể loại túi gì mà những 600 tệ chứ!"

"Bố à, tiền cô ấy tự kiếm, thì cô ấy tiêu, có gì sai đâu cơ chứ!" – Quản Đồng lập luận.

"Tiền nó kiếm thì cũng là tiền của cái nhà này! Nào có thể tiêu như thế mà sống chứ!" – Rồi bỗng nhiên ông sực giật mình: "Quản Đồng à, trong các con ai là người quản giữ tiền trong nhà đấy? Có phải là con đưa tất cả lương cho vợ con không, nên nó mới ăn tiêu hoang phí như thế?"

Cố Tiểu Ảnh lúc này cũng thay xong đồ mặc ở nhà, ngồi trong phòng ngủ đã nghe thấy hết mẩu đối thoại vừa rồi giữa hai cha con thì phát cáu, không hiểu nổi đây là lý lẽ gì nữa. Chưa nói đến chuyện Quản Đồng đâu có kiếm nhiều tiền hơn mình, mà kể cả anh ấy có kiếm nhiều hơn đi chăng nữa thì bản thân mình cũng chắc chắn sẽ không bao giờ lợi dụng điều đó

May mà Quản Đồng vẫn tiếp tục nhẫn nại giải thích với bố: "Bố à, tiền ai kiếm thì người đấy tiêu, những chuyện lớn trong nhà thì mới phải bàn bạc xem xét. Chúng con đều cảm thấy như thế là rất phù hợp rồi, bởi vì việc tiêu pha là rất cần thiết. Bố không biết, chứ đồ dùng ở thành phố đều rất đắt, một chiếc túi mà năm, sáu trăm tệ đã là rất rẻ rồi. Hơn nữa cô ấy là một giáo viên đại học, lại càng phải chú trọng giữ gìn hình tượng."

Quản Lợi Minh vẫn chẳng thể nào hiểu được, lại càng bực tức: "Hình tượng cái gì mà hình tượng, đến lúc cấp kíp cần tiền mà lại không có tiền thì các con sẽ biết được lời của bố mẹ chẳng bao giờ sai!"

"Bố, bố yên tâm, chúng con có tiết kiệm mà" – Quản Đồng thấy rất đau đầu – "Phần lớn thu nhập của chúng con đều được gửi tiết kiệm định kỳ ở ngân hàng, hơn nữa Tiểu Ảnh còn có tiền nhuận bút viết tiểu thuyết, cô ấy còn kiếm được nhiều hơn cả con cho nên tiêu tiền cũng chẳng có gì đáng trách."

"Quản Đồng con thật là..." - Quản Lợi Minh tức tới mức chẳng còn biết nói gì nữa.

Vừa đúng lúc Tạ Gia Dung từ trong bàn ăn gọi lớn: "Ăn cơm!"

Tạ ơn trời đất, Cố Tiểu Ảnh vốn dĩ rất sợ thanh âm nặng tiếng địa phương của Tạ Gia Dung, nhưng lần này thì không những cô nghe hiểu mà còn cảm thấy thanh âm đó quả thực là rất kỳ diệu nữa. Mặc dù Cố Tiểu Ảnh rất tức giận những lời lẽ của Quản Lợi Minh, nhưng cũng cảm thấy là thuyết phục được ông không dễ, vì vậy muốn giải thích để cho ông có thể hiểu được thì không phải là chuyện của ngày một ngày hai, nên là trước mắt cứ nín nhịn trong lòng, ăn cơm trước rồi tính sau.

Thế là Cố Tiểu Ảnh cố tỏ vẻ bình tĩnh từ trong phòng ngủ bước ra. Quản Lợi Minh cũng chẳng biết phải răn dạy quở mắng Cố Tiểu Ảnh như thế nào nữa, khi không có ai trong nhà lên tiếng ủng hộ, nên đành "hừ" một tiếng rồi quay lưng người bước vào phòng ăn.

Quản Đồng đi phía sau, thấy Cố Tiểu Ảnh mặt mũi không biểu lộ gì, đang lẳng lặng đi rửa tay, bèn cũng theo vào phòng vệ sinh, rồiCố Tiểu Ảnh đang khom lưng rửa tay mà đặt tay mình lên vai cô. Cố Tiểu Ảnh ngẩng đầu nhìn khuôn mặt bối rối của Quản Đồng trong gương, cuối cùng cũng nén hết bực tức trong lòng mà thở dài một tiếng.

(5)

Trong bữa cơm, Tạ Gia Dung cố tình đặt đĩa bò xào sả ớt ngay trước mặt Cố Tiểu Ảnh.

Cố Tiểu Ảnh cảm động nhìn bóng dáng của Tạ Gia Dung, trong lòng tự thấy may mắn cho mình vì có được một bà mẹ chồng vừa tốt bụng lại thương con dâu như thế này, nên bèn chạy theo giúp Tạ Gia Dung bê cơm bê canh.

Đang ăn cơm thì thấy Quản Lợi Minh than ngắn thở dài: "Đúng là bây giờ đời sống ở đâu cũng tốt thật, lúc nào cũng có thịt để ăn, có cả nhà xây để ở, rồi con trai cũng đã lấy vợ... Đúng là mọi chuyện thật tốt đẹp quá rồi, chỉ thiếu một đứa cháu mà thôi."

Cố Tiểu Ảnh nghe thấy câu nói này lập tức cúi gằm, cắm mặt vào bát ăn cơm, đầu cũng chẳng dám ngẩng lên.

Quản Đồng chau mày: "Bố à, chuyện này thì đâu cần gấp, Tiểu Ảnh mới bắt đầu công tác, thời gian thử việc còn chưa hết, bây giờ mà có con thì chưa phù hợp lắm."

Cố Tiểu Ảnh lại cảm kích nhìn Quản Đồng, rồi ngay lập tức lại cúi đầu, khổ sở ăn cơm.

Quản Lợi Minh mất hết cả hứng: "Quản Đồng con nói cái gì? Cái gì mà thời kỳ thử việc, bố không biết, cũng chẳng muốn biết. Bố nói cho con biết, sinh con là chuyện lớn, tất cả những chuyện khác đều không quan trọng bằng. Các con kết hôn đã sắp một năm rồi, sao vẫn chưa thấy chút động tĩnh gì thế? Sao không đi bệnh viện kiểm tra thử xem thế nào?"

Câu nói cuối cùng này thật chẳng khác nào một trái bom, trong chốc lát khiến cho Cố Tiểu Ảnh nổ bùm một cái.

Tiểu Ảnh tức giận ngẩng mặt lên, Quản Đồng vẫn nhẫn nại tiếp tục: "Bố mẹ không phải quá lo lắng, chúng con đều không làm sao, kiểm tra cái gì cơ chứ!"

"Làm sao mà con biết các con không sao?" – Quản Lợi Minh sốt ruột – "Con gà mái mà không đẻ trứng thì lại chẳng phải lôi ra xem hay sao!"

"Rầm!" – Cố Tiểu Ảnh đặt bát cơm của mình xuống bàn, rời khỏi bữa, quay mạnh tới mức mà sinh ra cả gió. Quản Đồng vươn tay ra nắm lấy cô nhưng không nắm lại kịp.

Ngay sau đó lại nghe thêm một tiếng "rầm", Cố Tiểu Ảnh giận dữ dập mạnh cửa phòng ngủ.

Quản Đồng lo lắng, quay lại trách Quản Lợi Minh: "Bố đừng nói linh tinh nữa có được không! Tiểu Ảnh nhỏ hơn con sáu tuổi, trong lớp của cô ấy, cô ấy là người đầu tiên lấy chồng. Bố bắt cô ấy sinh con bây giờ làm sao mà cô ấy có thể chuẩn bị tâm lý kịp đây?"

"Chuẩn bị cái gì?" – Quản Lợi Minh cũng hét lớn "Đẻ con thì cần quái gì chuẩn bị! Mẹ con ngày xưa làm gì phải chuẩn bị cái gì, ngay đêm tân hôn là đã có con rồi, thế các con rốt cục cần chuẩn bị cái gì đây? Bố nói cho con biết – Quản Đồng, đừng có coi thường chuyện này, không nghe lời người lớn, rồi sẽ có ngày các con phải hối hận. Con thì có thể không cần gì, nhưng con không thể để cho gia đình ta ở quê không có người nối dõi được!"

"Bố thật quá vô lý!" – Quản Đồng hét lớn một tiếng rồi quay người bước đi. Một giây sau, cánh cửa phòng ngủ lại vang lên một tiếng "rầm" nữa.

"Thằng bất hiếu, láo toét!" – Chỉ còn lại mình Quản Lợi Minh ngồi đó gào rống.

Trong phòng ngủ, lúc Quản Đồng mở cửa bước vào thì thấy Cố Tiểu Ảnh, mặt mày cau có bí xị, đang ngồi nhấp nhấp con chuột, xem ra cũng chẳng thể tập trung được gì.

Quản Đồng thở dài, tiến lại gần, khe khẽ cất giọng: "Tiểu Ảnh à, em đừng có chấp làm gì, bố anh cả một đời làm nông dân, có một số suy nghĩ vô cùng bảo thủ lạc hậu mà không thể nào thay đổi được.

"Quản Đồng, anh không thể lúc nào cũng lấy "nông dân" ra làm cái cớ." – Tiểu Ảnh xoay người lại, lạnh nhạt nhìn Quản Đồng, "Trước khi kết hôn là nhà em sửa chữa tu sửa lại căn hộ, anh bảo bố mẹ anh là nông dân có giúp cũng chẳng giúp được gì; ngày kết hôn, nhà anh chẳng chuẩn bị một tí nào khiến em thấy vô cùng khó hiểu, bố mẹ anh chưa từng ăn thịt lợn chứ chẳng nhẽ chưa bao giờ nhìn thấy lợn chạy à, chưa lấy vợ cho con bao giờ chứ chẳng nhẽ chưa từng bao giờ thấy nhà người khác rước con dâu về ra sao à? Sao mà có thể chẳng lo lắng chuyện gì hết thế? Kết quả vẫn chỉ là lời giải thích của anh, họ là nông dân, không biết lo chuyện gì; giờ lại còn ngờ vực em là con gà mái không biết đẻ trứng, anh vẫn còn tiếp tục lấy lý do này ra, anh không thấy mệt mỏi sao? Liệu anh có thể tìm cách giải thích nào mới mẻ hơn một chút được không?"

"Nhưng đó là sự thực" – Quản Đồng sa sầm mặt mũi. – "Cố Tiểu Ảnh, em hãy xem xét lại đi, suốt cả buổi tối là anh đứng về phía em, em đừng có gây sự vô cớ có được không?"

"Em gây sự vô cớ ư?" – Vừa nghe thấy những từ này, Cố Tiểu Ảnh đã không thể nào tin nổi, trợn tròn mắt, tất cả oan ức mà lúc nãy Quản Lợi Minh gây ra, giờ càng căng phồng hơn, tất cả những nỗi niềm ấy dồn nén lại trong chốc lát bỗng vỡ òa, tuôn ra xối xả.

Chỉ nhìn thấy Cố Tiểu Ảnh hung dữ từ bàn máy tính đứng phắt dậy, căm giận chỉ thẳng vào mũi Quản Đồng: "Quản Đồng, chúng ta kết hôn đã được nửa năm, anh ít nhất cũng đã nhận được hơn trăm cuộc điện thoại từ quê gọi ra, tìm công việc giúp cho sinh viên tốt nghiệp, giúp 8 người họ hàng thân thích được lên lớp, giúp ít nhất 3 người đồng hương liên hệ với những chuyên gia và phòng bệnh V. I. P, thậm chí đấy là còn chưa nhắc đến chuyện mối lái cho đứa cháu trai thứ 7 của cháu ngoại thứ 6 của vợ chồng Cố Tiểu Ảnh, em gái thứ 5 của dì thứ tư, của cháu trai thứ ba của bà hai... Quản Đồng, có phải anh muốn nói cho em biết bằng những hành động thực tế, hai chúng ta thật y chang như hai vợ chồng Cố Tiểu Tây và Hà Kiện Quốc, không chỉ là bị cả một đám người chẳng ra làm sao nhờ vả suốt cả một đời, mà sau khi tôi được nghe xong những lời nói khắc nghiệt của bố anh thì không được bực tức, không được bộc lộ, không được thấu hiểu. Thế mà tất cả những điều này, rốt cục chỉ là vì hai chữ "nông dân", là bởi vì tôi đã được gả cho con trai của những nông dân, nên phải có trách nhiệm và nghĩa vụ hứng chịu tất thảy những điều tồi tệ này

"Cố Tiểu Ảnh em ăn nói hàm hồ vừa vừa thôi, gì mà 1 2 3 4 5 6 7, em đọc cho lắm tiểu thuyết vào nên não bị ngớ ngẩn rồi có phải không?" – Sự điềm đạm thường ngày của Quản Đồng cuối cùng cũng bị đánh văng đi mất, đã tức đến nỗi tóc tai sắp dựng đứng cả lên, trợn hết cả mắt mũi – "Anh lúc nãy rõ ràng đã thay bố xin lỗi em, thế mà em nói cái đám người chẳng ra sao đó ra để làm gì? Em như thế mà còn không phải là gây sự vô cớ à? Thế mà em còn là người được học hành đàng hoàng, bộ dạng này của em có đứng trên bục mà giảng bài được không hả? Có còn đủ tự tin mà đứng đó truyền thụ kiến thức cho sinh viên được không? Có còn đủ tư cách mà làm một giáo viên nữa không?"

"Tôi không có tự tin! Tôi không có đạo đức! Không còn mặt mũi hay tư cách nào mà đi làm giáo viên nữa, còn anh thì có, anh là chính nhân quân tử, anh giỏi giang!" – Cố Tiểu Ảnh cuối cùng không thèm kiêng nể gì nữa, nước mắt đã tuôn trào: "Ngay trước khi kết hôn đã từng có người bạn nói với tôi trên QQ rằng, kết hôn với người không cùng một hoàn cảnh thì thế nào cũng có ngày sẽ hối hận. Quản Đồng, bây giờ tôi mới biết cái cảm giác hối hận nó có mùi vị như thế này đây!"

"Cố Tiểu Ảnh, em hãy tự hỏi mình đi, kết hôn đã nửa năm nay, anh có lỗi với em ở chỗ nào? Cũng chỉ là bố anh đã nói ra vài lời không đáng nói! Em còn không tin ư, những gì mà em muốn anh cũng phải đọc thì anh đã thực sự đọc hết, nào là cái gì "Băng dính hai mặt", nào là "Thời đại kết hôn mới", không sai, quả thực viết rất hay! Thế nhưng anh nói cho em biết, vẫn chỉ một câu nói này, em sở dĩ cảm thấy bọn họ viết hay, sở dĩ cảm thấy bọn họ lo lắng khắc khoải, là bởi vì bọn họ đã biết cách khiến cho mâu thuẫn xung đột, và trộn nhào tất cả những thứ tình tiết, khiến cho người ta phải lo âu về nhau! Thế nhưng, cuộc sống thực tế thì phần lớn đâu có như vậy! Em đừng có mà nói quá lên?"

"Tôi nói quá? Phải, tôi thừa nhận, tôi bực tức, lên cơn vì thấy anh cái này không hiểu, cái kia không biết, là do tôi không đúng, là tôi sai! Nhưng anh nghĩ là tôi muốn tức giận như thế lắm sao! Tôi nói không biết bao nhiêu lần rồi mà anh vẫn không hiểu, theo anh, tôi còn có thể làm gì hơn được! Tôi mà không tức thì đã chẳng phải là người bình thường! Còn nữa, gửi tiền về cho nhà anh, mua quần áo cho bố mẹ anh, mua đồ dùng sinh hoạt mỗi tháng cho họ, như thế là tôi không biết quan tâm lo lắng ư? Những cái đó không phải đều là do tôi đề cập trước, rồi anh mới nghĩ tới hay sao? Quản Đồng, anh tự đi mà hỏi chính mình mà xem, có phải chút trí tuệ cỏn con của mình anh đều đem dành hết cho sự nghiệp rồi không? Đã bao giờ anh để ý một chút tới bố mẹ và vợ anh chưa? Anh có biết tôi thích ăn cái gì không? Có biết kỳ kinh nguyệt của tôi là ngày nào không? Được thôi, cứ coi như anh không biết, thế thì để tôi nhắc cho mà biết, ngày sinh nhật của bố mẹ anh, nếu tôi mà không nhắc thì anh có nhớ ra nổi không? Anh nói đi, anh trả lời đi!"

Quản Đồng mặt mũi đỏ bừng bừng, cổ họng cứng ngắc, đột nhiên miệng cứng lại không biết nói gì.

Cố Tiểu Ảnh căm phẫn lấy tay gạt nước mắt, liếc xéo Quản Đồng thêm một lần nữa, rồi "hừ" một cái bực bội tắt máy tính, không thèm rửa ráy, chui luôn vào trong chăn nằm.

Suốt một thời gian dài, hai người ai đắp chăn của người đấy, bây giờ Cố Tiểu Ảnh mới thấy ích lợi của việc này, và nhất là vào lúc này thì đến một sợi lông của Quản Đồng cô cũng không muốn chạm vào.

Nhưng dường như trong lòng Quản Đồng lại không nghĩ như vậy, bởi vì mỗi tối Quản Đồng và Cố Tiểu Ảnh vẫn ai ôm chăn người đấy, bây giờ họ lại nằm quay lưng vào nhau chập chờn ngủ.

Cố Tiểu Ảnh quay ngang quay ngửa mãi thì mới vào giấc ngủ. Cả đêm cô mơ không biết bao nhiêu thứ, mộng mộng mị mị mà chẳng nhớ được cái gì. Sáng hôm sau, lúc Cố Tiểu Ảnh ngủ dậy thì thấy Quản Đồng đã đi làm rồi. Động tác đầu tiên sau khi cô ngủ dậy chính là nhảy tới bàn trang điểm, ngó thật sát gương mặt của mình. Sau khi xem xét kỹ lưỡng, cô thấy mặc dù tối qua khóc một trận lớn như thế nhưng mí mắt không bị sưng húp lên, nên mới có thở phào nhẹ nhõm, bước vào phòng vệ sinh, rửa mặt sạch sẽ.

Lúc rửa mặt thì chẳng hề nghe thấy một tiếng động nào khác, nên Cố Tiểu Ảnh thấy bồn chồn. Ra khỏi nhà vệ sinh cô đi một vòng phòng khách, không thấy cái làn đựng thức ăn của Tạ Gia Dung đâu, biết ngay là mẹ chồng đã đi chợ, lại bất giác thở phào một lần nữa.

Nhưng càng nghĩ càng thấy kỳ quặc, vì người có lỗi không phải là cô, nên nếu có đi thì cũng không phải là cô, thế thì làm sao mà cô lại phải thấp thỏm thế chứ, lại còn sợ người ta đi mất nữa.

Nghĩ đến đây bỗng Cố Tiểu Ảnh ngẩn ra: hôm nay là thứ mấy

Đột nhiên cô như bừng tỉnh, hôm nay không phải là ngày khai giảng hay sao? Chín rưỡi sáng chủ nhiệm khoa sẽ mở cuộc họp toàn thể các giáo viên, đặt mục tiêu cho học kỳ mới.

Lạy trời! Vẫn còn một tiếng nữa!

Thế nhưng trường lại mới chuyển địa điểm – giờ ở vùng ngoại ô xa hàng mấy chục km!!

Trời ơi!

Trong chớp mắt, Cố Tiểu Ảnh chẳng khác nào được lắp thêm bánh xe lửa dưới chân, vội vàng mặc áo sau đó xách túi chạy như bay ra ngoài! Vừa ra tới cửa thì bỗng sựng lại như chợt nhớ ra điều gì – hình như sáng ngày mai và chiều ngày kia Cố Tiểu Ảnh đều có giờ lên lớp.

Nghĩ đến việc phải hai ngày liên tục đi mấy chục ki lô mét tới trường là Cố Tiểu Ảnh đã thấy đau cả đầu, nhưng việc phải ngày nào cũng chạm mặt bố chồng còn khiến đau đầu hơn.

Nghĩ như vậy, Cố Tiểu Ảnh chân đã chuẩn bị bước ra ngoài rồi thì lập tức quyết định quay lại đi vào tủ quần áo lấy vali, nhét vào một đống thứ: quần áo thay đổi, mỹ phẩm chăm sóc da, nước hoa, điện thoại di động, máy MP4, máy ảnh kỹ thuật số... Nghĩ thêm một lát cô lại quyết định lấy túi đựng máy tính xách tay đem theo, rồi ổ cứng di động... tóm lại là cả một lô một lốc, nhét chật cả hai cái vali lớn.

Cố Tiểu Ảnh tay thì vội vàng nhét đồ, đầu óc thì nghĩ – nếu như Quản Đồng có thắc mắc thì mình sẽ bảo là đến trường ở để tiện cho việc đi lại – dù sao thì Quản Lợi Minh và Tạ Gia Dung vẫn còn đang ở đây, nên Cố Tiểu Ảnh không thể nói là vì muốn rời khỏi nhà nên mới tới trường ở được.

Luẩn quẩn một hồi, tận tám giờ 50 phút Cố Tiểu Ảnh hai tay hai túi đồ, mới ngồi lên được taxi. Sau khi lên xe, cô mới đột nhiên tỉnh ngộ, thảo nào mà người ta nói ly hôn sẽ vô cùng vất vả tốn sức, mình đây mới chỉ là một chuyến ra ngoài ở mà đồ đạc đã lích k khủng khiếp thế này rồi, ngộ nhỡ ly hôn, lại còn phải phân chia tài sản, phải thu dọn đồ đạc, thì chẳng phải là còn mệt hơn cả một lần chuyển nhà sao? Thật đúng là đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần!

Nghĩ tới mức độ nghiêm trọng của hai chữ "ly hôn", bỗng nhiên tất cả uất ức đêm hôm qua lại ồ ạt trỗi dậy, khiến cho Cố Tiểu Ảnh muốn kiềm chế cũng chẳng thể nào kiềm chế được.

Lại nhớ tới câu hỏi Cố Tiểu Ảnh đã nói với Quản Đồng trước khi kết hôn: "Anh sẽ tốt với em cả đời này chứ?"

Quản Đồng có vẻ rất thành thật đáp: "Tất nhiên rồi."

Cố Tiểu Ảnh vẫn chưa bằng lòng hỏi tiếp: "Có thật là cả đời này anh vẫn sẽ mãi mãi tốt với em như thế này không?"

Quản Đồng chẳng biết làm thế nào nhưng vẫn khẳng định chắc chắn: "Thật."

Nghĩ một lát rồi bổ sung thêm một câu: "Em không việc gì phải bi quan như thế. Chúng ta đều là những người có học, tất nhiên đã nói là phải giữ lời."

Nhưng thực tế đã rõ ràng là: "Sau khi kết hôn được hơn nửa năm, anh ta bắt đầu thường xuyên cãi nhau với cô, thậm chí lại còn chỉ trích đạo đức nghề nghiệp của cô... Liệu anh ta có nhớ mình đã từng hứa như thế nào không? Anh ta rõ ràng đã hứa dù thế nào thì vẫn trước sau như một, thế là rốt cục là do tai của Cố Tiểu Ảnh bị điếc, hay là căn bản ngay từ đầu đã không nên tin tưởng vào những lời hứa hẹn thề thốt của con người giả dối kia!"

Có thể, Cố Tiểu Ảnh sớm đã biết, yêu đương và kết hôn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, mà điểm khác biệt cơ bản là tình yêu thì phóng đại những ưu điểm, còn kết hôn thì lại phóng đại những nhược điểm.

Mà một số vấn đề chỉ dần dần bộc lộ sau khi đã kết hôn theo danh nghĩa, vào lúc xác lập những trách nhiệm nghĩa vụ và cùng nhau chung sống mà thôi...

Thế là Cố Tiểu Ảnh ngồi trên taxi rời khỏi nhà, mà cô lại không hề phát hiện ra rằng, chính trong lúc taxi lăn bánh khỏi khu tập thể Tỉnh ủy thì Quản Đồng lại từ cổng đi vào trong sân của khu tập thể.

Lúc ấy, quả thực Cố Tiểu Ảnh không hề biết rằng: "giai đoạn vận hành" của một cặp vợ chồng mới kết hôn là phải như vậy, có thể ngắn dài khác nhau, nhưng nhất định là sẽ trải qua – chẳng khác nào màn kịch dạo đầu, mặc dù không thực sự cần thiết, nhưng lại có thể mang lại nhiều cảm giác mới mẻ.

(6)

Trong lúc đó, Quản Đồng hộc tốc bước vào nhà, dáo dác ngó khắp xung quanh mà không thấy bóng dáng một ai trong nhà.

Bố mẹ thì sáng ra đã bảo là sẽ cùng nhau đi chợ rồi? Nhưng còn Tiểu Ảnh đâu?

Nghĩ kỹ lại thì chợt nhớ ra: Hôm nay là ngày Học viện nghệ thuật khai giảng! Tiểu Ảnh nhất định là đã tới trường rồi.

Nghĩ đi nghĩ lại thật là đau đầu, Quản Đồng đã cố sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, định tranh thủ lúc bố mẹ đi chợ mà quay về nói chuyện nghiêm túc với Tiểu Ảnh, chẳng ngờ lại vô ích!

Quản Đồng đành đứng trong phòng khách mà thở dài thườn thượt.

Một lúc sau mới đi rót một cốc nước khoáng, vừa uống vừa nghĩ: thật là hết cách, Cố Tiểu Ảnh, 26 tuổi rồi chứ có còn bé bỏng gì nữa đâu. Nhưng trước giờ chỉ biết tới trường học, tốt nghiệp xong thì ở lại trường công tác, thỉnh thoảng cũng gặp phải vài kẻ bạc bẽo, nhưng so với cái xã hội rối ren phức tạp này thì chẳng thấm tháp vào đâu. Hoặc giả cũng có thể hiểu là, suốt 20 năm gần đây, cô ấy chưa hề biết thế nào là thói đời nóng lạnh, chưa từng gặp những kẻ tiểu nhân vô đạo, cũng chưa từng nếm trải mùi oan ức. Từng đấy tuổi, bản tính lương thiện, tinh thần lạc quan, tích cực, cứ nghĩ là bản thân đã trưởng thành, nhưng thực ra thì nhiều khi vẫn còn quá thiếu thực tế, quá thẳng thắn, quá

Anh yêu Cố Tiểu Ảnh, muốn chung sống cùng cô, là bởi vì yêu sự hiểu biết, trí thông minh và trái tim trong sáng của cô. Từ những trang văn Cố Tiểu Ảnh viết, anh có thể nhận ra cô mang trong mình một trái tim thuần khiết, lấp lánh như pha lê.

Một tâm hồn như thế, đẹp đẽ nhưng cũng vô cùng mong manh dễ vỡ.

Quan Đồng luôn nuôi niềm tin rằng, con cái của hai người sau này, được Cố Tiểu Ảnh dạy dỗ chắc chắn sẽ cũng thông minh, lương thiện, rạng rỡ, lạc quan, tích cực y hệt như cô. Nhưng anh lại nghĩ, nhất định sau này anh sẽ phải căn dặn con mình, trong suốt chặng đường sau này con đi sẽ khó tránh khỏi những nỗi niềm oan ức, nhưng con phải biết cách chấp nhận và vượt qua nó, thì mới có thể tiếp tục sống vui vẻ được.

Nhưng, thực ra, chính anh cũng cảm thấy xấu hổ vì bản thân tối hôm qua đã quá nóng giận mà mất bình tĩnh.

Anh rất muốn xin lỗi cô, nhưng cô lại đã đến trường mất rồi, đành để buổi tối vậy.

Nghĩ như vậy, Quản Đồng đặt cốc nước xuống, quay trở lại chỗ làm. Bỗng nhiên điện thoại rung bần bật, anh lôi ra xem thì thấy là tin nhắn của Cố Tiểu Ảnh.

Mở ra đọc thì là một mẩu tin nhắn không dài, nội dung viết: "Buổi tối không về nhà, ở lại trường. Mai cũng tạm thời không về nhà, dạo này rất bận."

Quản Đồng ngẩn ra, cười đau khổ, anh tất nhiên không cho là Tiểu Ảnh bận tới mức đến về nhà cũng không có thời gian, mà chỉ không ngờ là lần này một người con gái chẳng mấy khi lên cơn tức giận như cô, lại hành động dứt khoát như vậy!

Quản Đồng trong lòng lo lắng không yên: phen này, nếu anh thực sự không đi tìm cô ngay, thì cô sẽ không thèm về nhà thật mất.

Lúc ấy, Tiểu Ảnh vừa kịp tới được khu trường mới, sớm hơn thời gian họp 10 phút, đang dốc sức bình sinh kéo cái đống hành lý nặng trình trịch vào khu căn hộ của giáo viên – điều kiện tt hơn nhiều so với khu nhà của nghiên cứu sinh ngày xưa, một phòng hai người ở, có giường, có bàn học, có tủ quần áo; cũng bởi vì khu trường mới quá xa trung tâm thành phố nên những khu căn hộ như thế là để cho giáo viên có nơi để tạm thời nghỉ lại.

Cuộc họp kết thúc, Cố Tiểu Ảnh quay lại căn hộ sắp xếp đồ đạc, rồi lăn ra giường nằm, và bỗng có cảm giác như đang quay về thời sinh viên. Thế rồi cô nhận ra thời gian trôi đi quả thực quá nhanh, cứ như mới hôm qua Cố Tiểu Ảnh vẫn còn đang hùng hục sứt đầu mẻ trán ngồi làm khóa luận tốt nghiệp, nhưng sự thật là đã bảy tháng trôi qua rồi. Chỉ trong chớp mắt, từ một sinh viên cô đã biến thành một Cố Tiểu Ảnh giáo viên. Giường đối diện với cô cũng không còn là giường của Hứa Tân nữa rồi, mà của Lưu Định, người làm nghiên cứu sinh cùng năm với Cố Tiểu Ảnh, cũng được giữ lại trường làm giáo viên.

Quả thực là tất cả đều đã thay đổi hết rồi.

Dù cho có một số chuyện cứ ngỡ là sẽ mãi mãi không bao giờ thay đổi.

Đúng là sợ cái gì thì cái đó sẽ tới, buổi chiều, Cố Tiểu Ảnh sau khi giảng bài xong cho sinh viên, từ giảng đường đi ra thì gặp Trần Diệp đang đi về phía này, vừa đi vừa cười cười nói nói rất vui vẻ với mấy cô gái nhìn có vẻ giống sinh viên.

Cố Tiểu Ảnh cúi thấp đầu, định trốn vào đám người xung quanh, chưa kịp đi ra thì đã nghe thấy từ phía sau có người cất tiếng gọi: "Cố Tiểu Ảnh!"

Cố Tiểu Ảnh quay đầu lại thì thấy Trần Diệp, anh mặc kệ đám sinh viên xung quanh, tươi cười bước tới. Chỉ có khoảng cách mười mấy bước chân mà đã thu hút biết bao ánh nhìn của các nữ sinh dõi theo.

Cố Tiểu Ảnh thầm than vãn, trong lòng nghĩ: "Ôi chao đàn ông, quả nhiên luôn là mầm mống tai họa."

Trần Diệp bước tới trước mặt Cố Tiểu Ảnh, cúi đầu nhìn túi xách trong tay cô, cười hỏi: "Em dạy xong rồi à?"

"Vâng" – Tiểu Ảnh mỉm cười, gật đầu: "Em đang định đến nhà ăn ăn tối."

"Em không về nhà?" – Trần Diệp thắc mắc – "Mười mấy phút nữa là xe đưa đón đã chạy rồi, em còn ăn cơm nữa thì sẽ không kịp đấy!"

"Em không về, em ở lại khu căn hộ giáo viên." – Cố Tiểu Ảnh nhìn Trần Diệp, trách móc vẻ ấm ức: "Thật là không công bằng! Đều là giáo viên cả, thế mà bọn em hai người một phòng, còn anh thì được một mình một phòng! Đúng là người ngoài thì được ưu tiên!"

Trần Diệp phì cười, nhìn Cố Tiểu Ảnh đáp: "Tiểu Ảnh à, em vẫn chẳng thay đổi gì cả, vẫn trẻ con như vậy!"

"Đi đi, trẻ con cấm có nói linh tinh." – Tiểu Ảnh quay đầu không thèm chấp Trần Diệp.

Trần Diệp vui vẻ: "Tiểu Ảnh, hôm nào đó giới thiệu chồng em cho anh biết đi, anh thực sự tò mò không biết anh ta là thần thánh phương nào mà đã thu phục được đứa trẻ như em đấy. Sao em mãi mà không trưởng thành thêm tí nào thế!"

Tiểu Ảnh chẳng hơi sức đâu mà đùa cợt với anh ta, đầu cô sắp bốc lửa đến nơi: sao dạo này hay bực bội thế cơ chứ? Sao cứ hết người này đến người khác thi nhau nói cô không trưởng thành? Cố Tiểu Ảnh rõ ràng còn biết ăn nói, rõ ràng còn thông minh nhanh nhẹn hơn Quản Đồng, sao cứ bảo là một đứa trẻ thế!

Thật là tức chết đi được!

Đang tức giận thì bỗng điện thoại reo. Cố Tiểu Ảnh nghe rõ không phải là nhạc chuông của bài hát "Đồng thoại" thì có chút thất vọng.

Thò tay vào lục lọi túi xách, mãi mới sờ được vào cái điện thoại, nghe máy thì thấy giọng nói gấp gáp của Hứa Tân: "Chị tớ sắp sinh rồi! Anh rể lại không có nhà, tớ đưa chị ấy đến bệnh viện, cậu mau mau tới giúp một tay đi!"

"Hả? Sinh rồi á" – Cố Tiểu Ảnh kinh ngạc hét – "Bệnh viện nào?"

"Bệnh viện Tnh Lập! Tớ gọi xe cấp cứu rồi" – Hứa Tân vô cùng sốt ruột – "Cậu đến thẳng bệnh viện đi, mang thêm tiền nhé, tớ sợ là tớ không mang đủ!"

"Được được! Tớ đi đây, đi ngay bây giờ đây!" – Cố Tiểu Ảnh vội vã dập máy; quay lại lo lắng nhìn Trần Diệp: "Trần Diệp, anh có bao nhiêu tiền ở đây?"

"Tiền mặt thì không nhiều lắm, hơn 1000 tệ, em cần làm gì?" – Trần Diệp nhìn bộ dạng sốt ruột của Tiểu Ảnh, vừa rút ví vừa hỏi.

Tiểu Ảnh vội tới mức phát khóc: "Bạn thân của em sắp sinh con! Em phải đi bệnh viện Tỉnh Lập đưa tiền cho cô ấy!"

"Thế thì yên tâm!" – Trần Diệp bình tĩnh, chỉ về hướng tòa nhà học: "Anh lái xe qua rồi đưa em đi, tới bệnh viện rồi thì anh đi rút tiền cho, anh có thẻ tín dụng mà!"

Cố Tiểu Ảnh lắc lắc: "Không cần đâu, em cũng còn một ít tiền ở đây."

"Cố Tiểu Ảnh, em có cần phải khách sáo thế không." Trần Diệp chau mày, vừa kéo Cố Tiểu Ảnh chạy về phía cổng của khu giảng đường vừa nói: "Dù chúng ta đã chia tay, nhưng em làm ơn đứng tránh xa anh như kiểu anh là rắn độc thế chứ! Em đừng tưởng anh không trông thấy! Lúc nãy nhìn thấy anh, em đã lập tức cúi đầu định lẩn đi phải không! Nếu không phải anh gọi em, thì em sẽ chẳng thèm chào anh lấy một câu phải không?"

Cố Tiểu Ảnh ngây người, bị Trần Diệp kéo đi không kịp phản ứng, nhất thời cũng chẳng biết phải đối đáp thế nào. Lúc đi trên đường rồi, Cố Tiểu Ảnh bớt căng thẳng dần bình tĩnh lại, chợt nhớ ra bèn hỏi Trần Diệp: "Anh lấy bằng lái xe trong nước à?"

Trần Diệp lườm cho Cố Tiểu Ảnh một cái: "Ngay từ trước khi quen em, anh đã có bằng lái rồi, em không biết à?"

"Em không biết!" – Tiểu Ảnh có chút hoảng hốt, vội vàng đáp, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cố Tiểu Ảnh cảm thấy bản lúc này thật kỳ quặc – rõ ràng là cô đã không còn yêu anh ấy nữa, hai người sớm đã không còn quan hệ gì rồi, thế mà sao anh ấy vẫn nhắc lại nhiều chuyện ngày xưa như vậy?

Trần Diệp dường như nhận thấy Cố Tiểu Ảnh có chút mất tự nhiên, khẽ thở dài, hỏi: "Ai sinh thế?"

"Chị Đoàn Phỉ" – Cố Tiểu Ảnh vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ đáp.

Một lát sau, Cố Tiểu Ảnh mới ngần ngừ nói: "Thực ra em từ đầu chí cuối đâu có định trốn tránh anh, chỉ là em thực sự sợ không kìm được."

"Không kìm được?" – Trần Diệp nghe thấy những từ này thì trong lòng cảm thấy chút thất vọng, ngừng mấy giây rồi mới khẽ thở dài: "Cố Tiểu Ảnh, anh thật không biết nên khen em là người phụ nữ chuẩn mực biết giữ quy tắc hay là nên mắng em thật quá coi thường người khác đây? Liệu em có thể đề cao anh hơn một chút được không? Mặc dù anh ra đi không nói một lời nào, như thế thật là chẳng ra gì, nhưng thực sự đó là do anh không biết phải giải thích với em thế nào. Lần đó anh đi, quả thực là có thể sẽ không về nước nữa. Một sinh viên nghèo như anh, cũng không biết đến bao giờ mới có đủ khả năng để đón em qua bên đó. Anh thậm chí còn không dám chắc rằng liệu anh có thể để em đi rửa bát trong những nhà hàng mà kiếm tiền sinh hoạt được hay không. Ngoài nhiệt huyết ra thì anh chỉ có bàn tay trắng, anh không đủ điều kiện để hứa hẹn hay đảm bảo gì với em, cũng không thể khiến em phải đợi chờ vô ích... !"

Lúc nói ra những lời này, ánh mắt anh cứ đăm đăm nhìn con đường phía trước mặt. Vào đến trung tâm thành phố, tới những đoạn đường đông đúc, tình hình tắc đường rất nghiêm trọng. Bên đường có hai chiếc xe thu dọn, cảnh sát đang xử lý sự cố, cả một dãy xe dài nối đuôi nhau nhích về phía trước từng tí một. Trần Diệp nhớ lại những ngày tháng xưa cũ, nới rộng lòng mình từng chút một, càng cố thoải mái, càng đau đớn, cảm thấy trái tim như đang bị bóp nghẹt, càng cố nới lại càng bị co thắt... cứ tựa như có thứ gì đó vừa lạnh vừa ướt cuộn chặt lấy những năm tháng đó, những năm tháng đã qua mà không thể nào quay đầu lấy lại được.

Cố Tiểu Ảnh cuối cùng thì cũng chịu quay đầu lại, nhìn nghiêng một bên khuôn mặt của Trần Diệp, có đôi chút sửng sốt.

Cô nghe thấy giọng nói có phần đáng thương sầu thảm của anh: "Em xem đó, cuối cùng thì anh chẳng phải đã bị báo ứng sao, đợi đến khi anh đã có đủ tự tin để hứa hẹn dành cho em những ngày tháng tốt đẹp, thì em đã không còn ở đó đợi anh nữa rồi."

Không khí trong xe lặng xuống tĩnh ngắt.

Không một ai biết, vào lúc này, liệu còn có thể nói được gì nữa đây?

Hoặc, cũng có thể, chẳng biết tự lúc nào, tất cả những lời muốn nói, bây giờ cũng chẳng cần thiết phải nói ra nữa rồi.

(7)

Năm rưỡi chiều, tất cả những con đường trong nội thành đều đang kẹt cứng. Đến khi tới được bệnh viện thì cũng đã hai tiếng trôi qua. Cố Tiểu Ảnh lòng như lửa đốt chạy vội chạy vàng tới phòng sản, thì lập tức nhìn thấy Hứa Tân đang đi tới đi lui như một chú ruồi mất đầu bên ngoài phòng sản.

Cố Tiểu Ảnh xông thẳng tới, tùm lấy Hứa Tân hỏi: "Sao rồi? Đã sinh chưa?"

"Không biết!" – Hứa Tân khóc lóc – "Vẫn còn chưa tới ngày đẻ cơ mà! Thế này rốt cục là làm sao cơ chứ! Làm cho mình sợ hết cả hồn rồi đây này!"

Cố Tiểu Ảnh lúc này mới chợt nhớ ra nhiệm vụ tới đây của mình, quay đầu lại thì nhìn thấy Trần Diệp ở ngay phía sau, sốt ruột hỏi: "Có tiền không hả anh"

"Có." – Trần Diệp gật đầu trả lời, đánh tiếng chào Hứa Tân đang trợn tròn mắt ngây người không hiểu gì, rồi nói với Cố Tiểu Ảnh: "Anh đi lấy tiền! Có cần anh giúp gì nữa không, nói để anh làm luôn!"

"Hết rồi ạ." – Hứa Tân giương mắt nhìn theo bóng dáng Trần Diệp xa dần, mãi một lúc mới hoảng hồn quay đầu lại hỏi Tiểu Ảnh: "Các cậu lại làm cái trò gì thế? Chẳng phải cậu đã kết hôn rồi à! Sao còn không buông tha cho anh ấy! Cố Tiểu Ảnh, cậu... !"

"Cậu thôi đi!" – Cố Tiểu Ảnh quay cuồng đầu óc nhìn Hứa Tân: "Trí tưởng tượng của cậu phong phú quá rồi đấy! Chúng mình chỉ tình cờ gặp nhau! Cậu hiểu không? Là tình cờ!"

"Anh ấy chẳng phải vì cậu nên mới quay trở về Học viện nghệ thuật giảng dạy hay sao?" – Hứa Tân lo lắng nhìn Tiểu Ảnh: "Mình nói cho cậu biết! Anh Quản Đồng là người tốt, cậu đừng có mà sớm ba chiều bốn, nay Tần mai Sở, sáng nắng chiều mưa..."

"Cậu thôi ngay!" – Cố Tiểu Ảnh vừa nghe thấy cái tên Quản Đồng thì tức giận bừng bừng – "Trong 24 tiếng đồng hồ ngày hôm nay, cậu đừng có dại mà nhắc tới cái tên Quản Đồng trước mặt tớ."

"Làm sao thế!" – Hứa Tân sững người – "Anh ấy lại làm gì đắc tội với cậu à?"

"Anh ấy hét vào mặt tớ!" – Cố Tiểu Ảnh ấm ức nhìn Hứa Tân - "Cậu có tưởng tượng nổi không? Anh ấy đã hét vào mặt tớ! Bố anh ấy thì bảo tớ là con gà mái không biết đẻ trứng, anh ấy thì chỉ biết giải thích là do bọn họ là nông dân nên không biết ăn nói. Nhưng lần nào anh ấy cũng lấy nó ra làm lý do, là anh ấy không biết làm cách nào, là anh ấy không thể thay đổi được. Hứa Tân, cậu nói xem, anh ấy chuyên môn lấy cớ này để thoái thác trách nhiệm, mà chưa từng bao giờ nghĩ cách để giải quyết triệt để vấn đề..."

"Nhưng mà ruồi nhép à!" – Hứa Tân hít sâu, chăm chú nhìn Tiểu Ảnh – "Nếu đổi lại cậu là Quản Đồng, thì cậu liệu có tìm được lý do nào khác nữa không? Cậu sẽ thay đổi được cái gì à? Chẳng lẽ cậu định phổ cập cho bố chồng cậu: "ngũ giảng tứ mỹ tam nhiệt ái", hay là định dạy ông cách nói chuyện văn minh? Cậu có thể xóa bỏ hết đi 50 năm ký ức sống ở nông thôn của ông ấy à? Cậu phải chấp nhận đi, đây là sự thật, không ai trong chúng ta có thể thay đổi được!"

Cố Tiểu Ảnh ngẩn người.

Hứa Tân nắm lấy tay Tiểu Ảnh, thở dài: "Mình cũng không biết sau này cuộc hôn nhân của mình sẽ ra sao, không biết sau này của mình như thế nào nữa, cũng có thể bây giờ mình chỉ biết nói mà không thực sự hiểu được nỗi khổ của cậu. Nhưng mình cảm thấy anh Quản Đồng cũng đâu có dễ dàng gì. Anh ấy có được ngày hôm nay, chắc chắn là đã phải trải qua biết bao nhiêu phiền muộn và những điều không thể lý giải được hệt như cậu bây giờ, cũng đã phải chịu đựng nhiều như thế nào nữa.."

Một Cố Tiểu Ảnh mồm miệng lanh lợi, bây giờ cũng chẳng còn biết phải nói gì nữa.

Đúng lúc đó, từ phía cầu thang có người chạy tới hộc tốc, Tiểu Ảnh và Hứa Tân quay đầu lại nhìn, thì thấy là Mạnh Húc, đầu tóc đẫm mồ hôi, đang vội vàng xông tới.

Anh ta quá căng thẳng thậm chí còn không nói nên lời: "Tân Tân... chị em... cô ấy... em nói là..."

"Chị em đang ở phía trong, gọi điện cho anh mà không thèm nghe máy, thật là tức chết đi được!" – Hứa Tân lập tức chuyển đối tượng, lửa giận bừng bừng: "Anh rể à, anh không biết là mấy ngày này là kỳ sinh của chị gái em sao, rốt cuộc thì anh biến đi đâu thế?"

"Cô ấy thế nào rồi?" – Mạnh Húc cuối cùng cũng nói hết một câu, mặt đỏ phừng phừng.

"Vẫn đang ở trong, chưa được ra ngoài." – Hứa Tân nhìn bộ dạng lo lắng của Mạnh Húc thì cũng nguôi giận, xoa dịu Mạnh Húc: "Anh rể, anh đừng lo, bác sỹ nói là không sao cả."

"Không sao sao đến giờ vẫn chưa ra?" – Mạnh Húc lo đến phát hoảng.

Trái với Mạnh Húc, Hứa Tân lúc này đã bình tĩnh trở lại, nên khi nhìn thấy Trần Diệp ở phía sau đang từ cầu thang bước xuống thì còn có tâm trí mà giới thiệu hai người với nhau: "Đây là Trần Diệp, bạn học của bọn em, anh ấy qua giúp đỡ."

Mạnh Húc vội vã bắt tay Trần Diệp rồi lại luống ca luống cuống nhìn về phía cánh cửa phòng sản. Cách đó không xa còn có người thân của mấy sản phụ cũng đang ngồi chờ ở ghế ngoài, tất cả mọi người đều dán mắt vào cánh cửa phòng đẻ, chỉ chực nó m một cái là lập tức xông vào.

Chính lúc đó, cánh cửa mở ra. Tất cả mọi người đồng loạt đứng dậy, chỉ nghe bác sỹ cất tiếng: "Người nhà của Đoàn Phỉ?"

"Có, có, tôi đây!" – Mạnh Húc vội vàng xông tới.

"Con gái, nặng 3. 21kg, mẹ tròn con vuông."

Bác sỹ thông báo xong thì bắt đầu dặn dò làm thủ tục nhập viện, Mạnh Húc vâng vâng dạ dạ gật đầu lia lịa. Cục đá mắc trong họng của Cố Tiểu Ảnh và Hứa Tân cuối cùng cũng rớt xuống, hai người mắt nhìn nhau, Cố Tiểu Ảnh mỉm cười ôm chầm lấy Hứa Tân.

"Làm em sợ đến phát khiếp!" – Hứa Tân mặt đang sắp khóc giờ nở nụ cười rạng rỡ - "Chị mình kêu la ầm ĩ, làm mình sợ phát khiếp! Mình sẽ không đẻ con đâu! Cả đời này nhất quyết mình sẽ không sinh con!"

"Là con gái đó!" – Cố Tiểu Ảnh hai mắt lấp lánh – "Chẳng phải chị cậu thích con gái nhất sao!"

"Hả? Thật á!" – Hứa Tân nghe thấy vậy chợt tỉnh ra, quay lại xem phản ứng của Mạnh Húc.

Nhìn thấy anh ta đang bận rộn tay chân làm thủ tục thì mới thở phào nhẹ nhõm nhìn Tiểu Ảnh cười, mắt còn ánh lên niềm vui rạng ngời của một người đã được lên chức "dì": "Ai da, chị mình thật là biết đẻ con, muốn gì là được nấy! Sớm đã nói sinh con trai chỉ có thiệt, con gái mới thích, mới là cái áo bông tri kỷ của mẹ!"

Cố Tiểu Ảnh nghe thấy vậy không nhịn được cười lớn ha ha.

Trần Diệp đứng phía sau cũng cười theo – các cô gái vì quá vui mừng mà quên mất anh cũng đang đứng ngay cạnh. Cũng chẳng làm sao, vì lúc đó anh chỉ nghĩ: rồi sẽ có một ngày, anh cũng sẽ giống như Mạnh Húc kia, khuôn mặt lo lắng thấp thỏm đứng ngồi không yên, chạy đi chạy lại, vì người phụ nữ của đời mình, để lo toan các thứ thủ tục?>

Một ngày không xa, anh cũng sẽ có đứa con của riêng mình. Nó sẽ thông minh đáng yêu, nhưng sẽ không phải là đứa con của anh và Tiểu Ảnh.

Anh vẫn còn nhớ, khi đó họ đã hẹn ước, sau này nếu như được thì sẽ sinh hai đứa con, một trai một gái, một đứa họ Trần một đứa họ Cố; con trai sẽ mặc áo khoác giống của anh, còn con gái thì sẽ cho mặc váy giống mẹ; mỗi tối sẽ kể chuyện cổ tích cho chúng nghe, rồi âu yếm thơm vào trán lúc chúng đi ngủ, cuối tuần cả nhà ra ngoại ô, đi cắm trại, đi xem kịch đồng thoại; nếu con mắc lỗi thì sẽ cho chúng chép phạt theo bảng chữ mẫu, lý do là để sau này chúng có thể viết được những lá thư tình tuyệt đẹp; không sợ chúng yêu sớm, nhưng phải dạy cho chúng cách tự bảo vệ bản thân... Tất cả những dự định ngày ấy mới tươi đẹp làm sao, nhưng giờ đây mãi mãi không thể nào thực hiện được nữa.

Lúc này anh dường như mới phát hiện ra, niềm vui trong cuộc sống lúc trầm lúc bổng, còn sự tiếc nuối thì cũng như hình với bóng vậy.

Lúc trở về trường, Cố Tiểu Ảnh vẫn ngồi nhờ xe của Trần Diệp.

Suốt cả quãng đường cô nói ríu ra ríu rít, dường như quên mất cả là mình phải tránh cái sự "không kìm được lòng" trước đó. Cô lại còn vui vẻ kể cho Trần Diệp nghe chuyện tình của Đoàn Phỉ và Mạnh Húc, kể rằng Mạnh Húc là một người đàn ông thật là tốt, chăm lo cho vợ từng li từng tí, tỉ mỉ chu đáo; kể về những thứ đồ dùng cho em bé mà Đoàn Phỉ mua, thật là vô cùng dễ thương... cứ kể lể một hồi như thế, cuối cùng cũng tới cổng của khu căn hộ giáo viên. Trần Diệp kéo phanh tay, nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế điều khiển, lặng lẽ nhìn Cố Tiểu Ảnh, mỉm cười dịu dàng.

Cố Tiểu Ảnh lúc này mới chợt tỉnh ngộ, mình đang ở đâu và đang nói chuyện với ai, rồi nỗi hoảng sợ, sự thiếu tự tin trước đó bắt đầu dâng lên trong lòng.

Cố Tiểu Ảnh lặng im, quay đầu sang xấu hổ nhìn Trần Diệp.

Thấy anh ta cũng đang chăm chú nhìn mình, cô mới ngập ngừng nói: "Cảm ơn anh, Trần Diệp, đã bắt anh phải đ lâu đến như vậy... Em thật không hề biết là anh rể lại có thể đến sớm như thế, đã hại anh phải rút ra bao nhiêu tiền mặt đem theo mình..."

"Cố Tiểu Ảnh" – Trần Diệp nhìn Cố Tiểu Ảnh, thở dài "Em mau về nghỉ đi, đã rất muộn rồi."

Cố Tiểu Ảnh ngẩn người, Trần Diệp cười cười, rồi mở cửa xuống xe. Cố Tiểu Ảnh thấy vậy cũng lập tức vội vàng mở cửa bước ra ngoài. Đứng bên ngoài xe, Cố Tiểu Ảnh nhận ra khoảng cách giữa hai người lúc này là chiếc thùng xe. Trần Diệp một tay tựa vào mũi xe, một tay đặt trên thành cửa xe, đang nhìn Cố Tiểu Ảnh mỉm cười.

Cố Tiểu Ảnh bị nụ cười của anh làm cho bối rối kinh khủng, đúng lúc Cố Tiểu Ảnh cảm thấy mình cần phải nói cái gì đó thì, cũng nhìn thấy anh ta cất lời.

Anh ta trước sau vẫn cười như vậy, nhìn Cố Tiểu Ảnh nói: "Cố Tiểu Ảnh, về nhà đi. Em ở đây anh thấy phiền muộn lắm!"

Nói xong, anh ta chui vào trong xe, nhanh như chớp phóng về phía hầm để xe cách đó không xa.

Cố Tiểu Ảnh chỉ biết đứng ngây ra nhìn cái xe ô tô đi xa dần, cô như sắp đánh rơi cả hàm xuống đất đến nơi rồi – mình mà làm anh ta thấy phiền ư?

Có còn công lý không thế?

Người muốn nói câu đấy, phải là Cố Tiểu Ảnh chứ!

Không hiểu nổi là thứ lý lẽ gì nữa??

Buổi tối hôm ấy, nằm một mình trên chiếc giường đơn, cô bực bội nghĩ: Đàn ông là toàn những kẻ không đáng tin! Nhìn mà xem, mới chỉ trong thời gian ngắn, mà Quản Đồng thì nổi giận với cô, Trần Diệp thì chê cô phiền hà... Hứ! Tất cả các anh cộng lại đều không bằng một Mạnh Húc, đi mà nhìn cách anh ấy đối xử với vợ mình kia kìa, là đáng ghen tị làm sao!

Nghĩ đến Mạnh Húc là lại nghĩ đến con gái của sư tỷ Đoàn Phỉ, nó thật là bé bỏng làm sao, còn chẳng to hơn búp bê Barbie là mấy, biết khóc biết cười biết nghịch ngợm, dễ thương quá đi mất, khiến mình cũng muốn đẻ một đứa... nhưng mà một mình mình thì lại chẳng đẻ được!! Thế mới thấy, gà mẹ nào có phải là toàn năng đâu, mặc dù nếu chỉ có gà bố không thôi thì chắc chắn cũng là không thể. Nhưng mà thật lòng thì... cả một ngày mà Quản Đồng vẫn không thèm gọi một cú điện thoại cho mình! Có phải là anh ấy không cần mình nữa không? Có phải thế không, có phải thế không? A a a có phải thế không?

Quản Đồng, anh thật là một kẻ nhỏ nhen ích kỷ!

Anh làm sao... làm sao... làm sao có thể không thèm để ý đến em như thế chứ!

Cố Tiểu Ảnh cứ nằm nghĩ linh ta linh tinh như thế một hồi thì ngủ quên lúc nào mà không biết. Đến nửa đêm vì lạnh quá mà bị tỉnh giấc, nhưng cô lại lười tới mức chẳng muốn dậy tìm cái gì để phủ thêm lên người, thế là cố hết sức cuộn mình lại chẳng khác nào một quả bóng chui vào trong chăn. Mặc dù đã tháng hai rồi, nhưng vùng ngoại ô vẫn rất lạnh, Học viện Nghệ Thuật tuân thủ theo chế độ tiết kiệm nên cứ nửa đêm là tắt các loại thiết bị sưởi ấm. Lần tỉnh dậy vì bị lạnh này lại khiến cho Cố Tiểu Ảnh bỗng nhớ tới căn nhà ở khu tập thể Tỉnh ủy của mình, rồi cứ lạnh cóng thế mà thiếp đi.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô giáo Cố phen này hài lòng rồi – thân nhiệt đã là 38 độ, cuối cùng thì cũng đã bị sốt thật.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-13)