Vay nóng Tima

Truyện:Hôn Nhân Giấy - Chương 09

Hôn Nhân Giấy
Trọn bộ 13 chương
Chương 09
Lấy chồng là lấy cả một gia đình (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-13)

Siêu sale Lazada


(8)

Cố Tiểu Ảnh chìm vào mê man.

Trong vô thức, cô chỉ toàn thấy cảnh Quản Đồng và Quản Lợi Minh cãi cọ. Cố Tiểu Ảnh đứng nép ở một bên, cùng với Tạ Gia Dung xem cảnh hai cha con cãi nhau, thỉnh thoảng muốn nói vài câu, nhưng cổ họng bị vật gì chặn mất. Duỗi tay ra, muốn nắm lấy một cái gì đó, nhưng lại cứ như phía trước có một tấm màn cản khiến cho không thể động chạm vào bất cứ việc gì được. Giây phút đó như là có động đất xuất hiện, có tiếng động phát ra "bình bình", tựa hồ như một vật nặng bị rơi xuống. Cố Tiểu Ảnh rất lo lắng, nhưng bọn họ vẫn đang cãi nhau. Cố Tiểu Ảnh sắp khóc đến nơi rồi, rất muốn hét lên bảo hai người chạy đi, nhưng không một ai thèm để ý tới cô... đến đây thì chợt tỉnh giấc.

Tỉnh lại rồi thì mới phát hiện ra có người đang gõ cửa, đập cửa liên tục, Cố Tiểu Ảnh cau mày, chỉ một động tác đơn giản thế thôi mà đã cảm thấy đau đầu rồi, viền mắt thì sưng húp lên, cứ như là vừa bị nung qua khí nóng, đau rát nhức nhối, nhắm mắt lại rồi mở ra, mới thấy đỡ nhức hơn.

Gắng gượng ngồi dậy thì cô thấy xương cốt toàn thân đau nhức, đầu thì nặng chình chịch. Cô còn đang thắc mắc sao Quản Đồng lại về nhà giờ này, thì mãi một hồi mới nhớ ra: đây là khu căn hộ giáo viên, còn người ở cùng mình là đồng nghiệp Lưu Địch. Cô gái này vốn học cùng khoa với Cố Tiểu Ảnh, sau khi hoàn thành xong nghiên cứu sinh thì cùng được giữu lại trường giảng dạy. Lưu Địch dáng người thanh tú, lại biết cách ăn vận, chỉ có điều là hay quên trước quên sau – trong vòng một ngày mà cô ấy đánh rơi ví tiền, làm mất chìa khóa, quên điện thoại thì cũng là chuyện rất đỗi bình thường.

Cố Tiểu Ảnh đầu óc mê man bước xuống giường, đau đầu, chóng mặt, khó khăn lắm mới ra được tới cửa, thò tay ra mở cửa, rồi chẳng thèm nhìn xem ngoài cửa là ai đã quay đầu đi vào trong luôn, cất giọng khàn khàn hỏi: "Cậu lại quên chìa khóa hả?"

Nói được hết câu cô đã thả mình xuống giường nằm tiếp, quờ tay ra, vớ lấy được cái chăn phủ lên người. Lúc này người kia mới bước tới giường, giơ tay ra vén mái tóc dài của cô, bóp bóp phần sau gáy cho cô, rồi cất tiếng: "Em bị sốt à?"

Cố Tiểu Ảnh nghe thấy giọng nói này mới sững người, lập tức quay đầu lại, kéo theo cả một trận đau đầu khủng khiếp. Cô chau mày nhắm mắt, để cơn đau đầu lắng bớt rồi mới lại mở mắt ra nhìn, ngạc nhiên tới mức hồn xiêu phách lạc:"Quản Đồng?"

Quản Đông thấy Cố Tiểu Ảnh như vậy lo lắng muốn chết, anh không thể nào tưởng tượng ra được, mới bỏ mặc cô ấy có một ngày mà tinh thần cô ấy đã sa sút tới mức này.

Sức khỏe như thế này mà còn dám đòi bỏ nhà ra ngoài ở à?

Quản Đồng nghĩ mà thấy sợ: nếu chẳng may anh không tới thì cô ấy định cứ nằm một mình trong căn phòng lạnh lẽo này, cho đến khi tự biến mình thành một kẻ đần độn hay sao?

Anh cúi đầu nhìn bộ dạng nửa tỉnh nửa mê của cô, lòng đau như cắt, vội vàng lật chăn ra, mặc thêm áo lông cho cô.

Cố Tiểu Ảnh cũng chẳng còn hơi sức đâu mà chống đối nữa, chỉ cố cãi bướng: "Anh làm cái trò gì thế, em không về đâu."

"Ngoan nào, anh đưa em đi tiêm." – Quản Đồng vừa nhét hai cánh tay của Tiểu Ảnh vào ống tay áo lông, vừa hạ giọng dỗ ngon ngọt: "Em bị sốt rồi, bây giờ phải đi tiêm, rồi sau đó chúng ta sẽ trở về nhà, nhé!"

"Không!" – Cố Tiểu Ảnh quay mặt đi không thèm nhìn Quản Đồng – "Em không về đâu, em về rồi mọi người lại mắng em."

Cố Tiểu Ảnh vừa nói vừa đau đớn day day huyệt thái dương, Quản Đồng thấy thế càng thêm đau khổ, dứt khoát dùng chiếc áo lông cuộn kín quanh người cô, dùng sức bế Tiểu Ảnh lên. Cũng chính lúc ấy, Cố Tiểu Ảnh lại càng thấy đau đầu dữ dội hơn, khẽ rên lên một tiếng, co người lại về phía Quản Đồng một cách bản năng.

Quản Đồng cứ bế Tiểu Ảnh như thế định đi thẳng xuống cầu thang, nhưng vừa ra khỏi cửa thì va phải một người. Quản Đồng ngay lập tức nói câu xin lỗi, còn người phía trước thì đang đứng ngây như phỗng, do dự một lúc rồi mới cất tiếng: "Cố Tiểu Ảnh

Quản Đồng còn chẳng thèm ngoái đầu lại chào, chỉ chăm chăm bế Tiểu Ảnh chạy vội ra ngoài; còn chưa chạy được mấy bước thì đã nghe thấy từ đằng sau có tiếng bước chân đuổi theo, rồi vang lên giọng nói: "Anh là ai? Cố Tiểu Ảnh, cô giáo Cố bị làm sao vậy?"

"Cô ấy sốt cao quá, tôi phải đưa cô ấy về phòng y tế" – Quản Đồng ngừng bước, quay lại nhìn người đàn ông đang đuổi theo phía sau trả lời: "Tôi là chồng của cô ấy."

"Ồ" – người đàn ông kia ngẩn người một lát rồi lập tức tiếp lời: "Tôi tên là Trần Diệp, là đồng nghiệp của cô giáo Cố, tôi có xe, để tôi đưa anh và cô ấy tới bệnh viện lớn trong thành phố, chứ đừng tới phòng y tế trong trường làm gì, Cố Tiểu Ảnh, cô ấy nói là cái phòng y tế đó chả khác nào cái trạm thú y!"

Quản Đồng vừa nghe là biết ngay đó chắc chắn là câu mà Cố Tiểu Ảnh đã nói – đã bao nhiêu năm trôi qua mà cô ấy vẫn chẳng hiền dịu được tí nào.

Thế là, chỉ trong vòng 24 tiếng đồng hồ mà đã hai lần Trần Diệp cho Cố Tiểu Ảnh "quá giang" nhờ xe anh, mà cả hai lần đều là đến một nơi, bệnh viện Tỉnh Lập.

Cũng may mà có sự giúp đỡ của Trần Diệp, đến bệnh viện rồi, trong khi Quản Đồng bế Tiểu Ảnh đi khám, làm kiểm tra, tìm giường bệnh thì Trần Diệp cũng chạy tới chạy lui lo thủ tục, nộp viện phí, đi lấy thuốc. Cuối cùng đợi đến khi những giọt thuốc từ chai dung dịch được truyền đến đều từng giọt một vào huyết quản của Tiểu Ảnh đang nằm trên giường bệnh thì hai người đàn ông mới thở phào nhẹ nhõm, họ ngồi bên giường Cố Tiểu Ảnh làm quen với nhau.

Quản Đồng nhìn Trần Diệp, rất thật lòng giơ tay ra: "Cảm ơn anh."

Trần Diệp cũng chẳng khách khí, mỉm cười bắt chặt tay Quản Đồng: "Đừng khách sáo, đây âu cũng là điều nên làm mà."

"Khoa âm nhạc, đàn violon." – Trần Diệp lại mỉm cười đáp: "Chỉ làm tạm thời thôi, sau một thời gian nữa tôi sẽ tới Vienne để học một bằng khác."

Nghĩ một lát rồi lại tiếp tục nói: "Tôi và cô giáo Cố là bạn học cùng khóa nhưng không cùng khoa."

Quản Đồng gật gật đầu, thành thực nói: "Lần này quả thực là rất cảm ơn anh, một mình tôi trông nom cô ấy là được rồi, anh cứ quay về tiếp tục làm việc đi. Khiến cho anh phải vất vả một phen như vậy, thật là áy náy quá."

Tràn Diệp mỉm cười, hơi nghiêng người nhìn Cố Tiểu Ảnh đang ngủ ngon lành, gật đầu: "Vậy thì tôi xin phép về trước vậy."

Anh ta đứng dậy, Quản Đồng cũng vội đứng dậy theo, Trần Diệp khoát khoát tay: "Không cần tiễn tôi đâu, anh cứ ở lại trông chừng cô ấy đi, bệnh nhân vẫn là quan trọng nhất."

Nói hết câu, Trần Diệp nở nụ cười rồi nhanh chóng quay người đi ra khỏi phòng bệnh. Quản Đồng cứ nhìn theo bóng dáng Trần Diệp cho tới tận khi không còn nhìn thấy nữa, mới quay lại ngồi bên giường bệnh. Nhưng vừa ngồi xuống, ngẩng đầu lên thì chợt nhìn thấy Cố Tiểu Ảnh, hai mắt đã ngấn lệ chăm chú nhìn anh.

Quản Đồng giật mình, vội tiến tới đặt tay sờ lên trán Tiểu Ảnh, ân cần hỏi: "Em tỉnh rồi đấy à? Còn thấy chỗ nào khó chịu không?"

Cố Tiểu Ảnh nhìn ra phía cửa, thấy không còn bóng một ai nữa rồi mới nhìn Quản Đồng trả lời: "Em vẫn tỉnh nãy giờ. lang="VI">Thấy Cố Tiểu Ảnh thần thái đã tỉnh táo trở lại, Quản Đồng thở phào nhẹ nhõm hẳn, nắm lấy tay Cố Tiểu Ảnh: "Em tỉnh rồi sao không nói gì? Anh lại cứ tưởng em đang mê man đấy."

"Ai mà dám lên tiếng nói gì cơ chứ? Anh có giỏi thì cứ thử cái cảm giác tình cũ tình mới trùng phùng xem thế nào đi..." – Cố Tiểu Ảnh càng nói thì thanh âm càng nhỏ lại, hơi chột dạ, nên chưa nói hết câu đã nhắm tịt mắt lại giả vờ ngủ. Quản Đồng thính lực cực kỳ tốt, nên vừa nghe câu Tiểu Ảnh nói thì lập tức cụm từ "tình cũ tình mới" đã lọt vào tai rất rõ ràng. Anh chợt sững người, xoay đầu ngay lại nhìn Tiểu Ảnh, mải miết nghĩ lại sự xuất hiện của Trần Diệp, những lời lẽ cử chỉ của anh ta, rồi "ồ" lên một tiếng như chợt vừa tỉnh ngộ.

Cố Tiểu Ảnh nghe thấy tiếng "ồ" đó thì lại càng thêm chột dạ, khẽ he hé mắt, chăm chú quan sát Quản Đồng, thì đúng lúc Quản Đồng lấy lại thần sắc cực kỳ bình thường, tới đỡ Cố Tiểu Ảnh ngồi dậy.

Cố Tiểu Ảnh trợn tròn mắt, tỏ vẻ nghi hoặc: "Sao anh không có phản ứng gì thế?"

Quản Đồng thả lỏng người, ngồi ở một góc cuối giường, quay đầu lại nhìn Cố Tiểu Ảnh, bình tĩnh truy vấn lại: "Cần có phản ứng gì à?"

"Không cần có phản ứng gì ư???" – Cố Tiểu Ảnh lại càng thêm hoài nghi, chẳng lẽ những gì tiểu thuyết viết đều chỉ là đống nhảm nhí thôi ư? Trên thực tế, tố chất tâm lý của những nhân viên nhà nước không phải là đều tốt như nhau!

Quản Đồng dường như nhìn thấu được tâm can những suy nghĩ lúc bấy giờ của Cố Tiểu Ảnh, nên cân nhắc một lúc, rồi chủ động giải thích: "Thực ra vốn dĩ cũng chẳng có gì, đâu phải lúc nào cũng gặp toàn người quen! Hơn nữa, các cụ hình như cũng thường dạy là: chắn người thì không sủa, chó mà biết sủa thì sẽ không cắn người còn gì."

Cố Tiểu Ảnh ngẩn người, tí nữa thì bật nảy ra khỏi giường.

Cố Tiểu Ảnh lấy một tay tựa vào giường rồi nhỏm dậy nửa ngồi nửa nằm, run rẩy chỉ những ngón tay vẫn còn cắm đầy ống kim truyền hướng vào mặt Quản Đồng, rít lên giận dữ từng chữ một: "Quản Đồng, anh dám mắng tôi là chó?"

Quản Đồng giật thột, sau cùng cất tiếng cười ha hả: "Bà xã à, em đúng là đã đọc quá nhiều tiểu thuyết tình cảm rồi đó! Em nghĩ là anh chắc chắn sẽ ghen sao?"

Cố Tiểu Ảnh suýt chút nữa thì tức đến ngất đi: ai đã nói con người này phản ứng chậm chạp, ai đã nói con người này dù ngốc nghếch nhưng lại rất hiền lành? Là ai đã nói?

Là.. là... là ai bị mù đây? (Tất nhiên ngay trong giờ khắc này thì cô đã quên mất chính mình mới là kẻ mù đó)

Đúng lúc "gươm súng đã sẵn sàng ra trận" thì bỗng có một y tá bước tới, ngẩng đầu nhìn phía trên Cố Tiểu Ảnh, kinh hãi hét lên: "Giường 4, cô hồi huyết rồi."

Cả Quản Đồng và Cố Tiểu Ảnh đều sững lại, cùng lúc quay nhìn về phía ống truyền dịch, tình hình lúc đó khiến cho Quản Đồng cả đầu túa mồ hôi – máu đã sắp chảy ngược đến vị trí của dụng cụ điều chỉnh rồi.

Ngay lập tức, Cố Tiểu Ảnh hét lên một tiếng chói tai "A", bật một phát trở về giường bệnh, cánh tay cũng nhanh chóng hạ xuống, nhưng cũng không hề quên đặt thật nhẹ nhàng xuống bên giường.

Nữ y tá vô cùng tức giận, bước tới rất nhanh xem xét ống truyền dịch của Cố Tiểu Ảnh rồi ngẩng đầu lên quở mắng: "Đây là bệnh viện, anh chị muốn cãi nhau thì về nhà mà cãi nhé. Gì mà bệnh nhân thì chẳng ra bệnh nhân, người nhàra người nhà!"

Nói hết câu thì đưa mắt lườm Cố Tiểu Ảnh và Quản Đồng một cái rõ dài rồi mới quay người ngúng nguẩy bỏ ra ngoài.

Cố Tiểu Ảnh nhìn theo bóng người nữ y tá và bĩu môi: "Bà chị này quả là ghê gớm..."

Quản Đồng nghĩ lại mà vẫn thấy rùng mình nhìn chiếc ống truyền dịch, rồi lại nhìn Cố Tiểu Ảnh, buông hơi thở dài khẽ nắm lấy tay Tiểu Ảnh mãi một lúc sau mới khe khẽ giọng: "Bà xã à, lần này là anh sai rồi, em hãy cùng anh về nhà đi mà."

Cố Tiểu Ảnh ngoảnh đầu nhìn Quản Đồng, trái tim cứng rắn bất chợt mềm lại, cũng không nhịn được mà cất tiếng than thở: "Thực ra, em rất cảm kích tấm lòng của bố mẹ anh, suy cho cùng mà nói nếu không có họ thì đã chẳng thể có anh trên đời... Nhưng mà Quản Đồng à, em cũng có những khúc mắc riêng của lòng mình, nên cứ nhìn thấy bố anh là lại cảm thấy không thoải mái, anh nói xem, em phải làm thế nào bây giờ?"

Cố Tiểu Ảnh dùng một tay che lên cái đầu vẫn còn đang nóng hâm hấp của mình, buồn rầu nói: "Quản Đồng à, em rất buồn, thực sự buồn, anh thử nghĩ mà xem, nhà người ta chỉ khổ sở vì mâu thuẫn giữa mẹ chồng và nàng dâu, thế mà nhà mình thì sao, lại là bố chồng và nàng dâu bất đồng ý kiến?"

Quản Đồng ngẩn ngơ, vội trả lời một cách bản năng: "Không phải như em nghĩ đâu, bố mẹ đâu có ý ghét em, chỉ là họ không biết cách nói chuyện làm vui lòng người khác mà thôi."

"Đó chính là do em đã không tốt." – Cố Tiểu Ảnh vẫn bình tĩnh chăm chú nhìn Quản Đồng, hơi do dự ngập ngừng, rồi vẫn quyết định đem hết những tâm sự, suy nghĩ trong lòng mình nói hết ra: "Em không thích bố của anh, em thật sự không muốn phải sống chung với ông."

"Cố Tiểu Ảnh, em nói năng như vậy có quá nặng lời rồi không?" - Quản Đồng mặt mũi cau có, nghiêm túc nhìn Cố Tiểu Ảnh.

Cố Tiểu Ảnh nhìn nét mặt đó của Quản Đồng, cuối cùng khép mi mắt, vừa nở nụ cười đau khổ vừa nói: "Em xin lỗi."

Quản Đồng trông vào nét mặt đó của vợ mình, đang định mở miệng nói câu gì đó thì đã nghe thấy cô ấy nói thêm một câu rằng: "Nhưng... tất cả những điều em nói lại là sự thật."

Quản Đồng nghe thấy vậy hoàn toàn lặng người, không biết nói gì thêm nữa.

Đúng là vậy, những gì cô ấy nói hoàn toàn là sự thật.

Cố Tiểu Ảnh chính là một người có cái ưu điểm này – cô ấy muốn gì thì nhất định sẽ nói ra điều đó, cho nên trong cuộc hôn nhân của bọn họ mới không có cái kiểu đoán già đoán non suy nghĩ của nhau. Trong suốt một nửa năm kết hôn, tất cả những niềm vui, hạnh phúc cô ấy và anh cùng chia sẻ với nhau, kể cả những nỗi buồn đau khổ sở cũng không bao giờ giấu anh. Dù cho lối sống của cô ấy có đôi chút hơi tự do phóng khoáng, tính khí thỉnh thoảng thất thường, nhưng là cô ấy thực lòng dựa dẫm vào anh, đặt niềm tin vào anh, trước mặt anh Cố Tiểu Ảnh tuyệt không bao giờ nói dối, bịa đặt bịa chuyện.

Hoặc giả cũng có thể cho là, Cố Tiểu Ảnh có ưu điểm và nhược điểm khá giống nhau, đó là tốt – xấu đều được biểu hiện rất rõ ràng. Duy chỉ có điều là, lần này, người cô không thích, lại không phải ai khác, mà chính là bố anh, là bố đẻ của anh!

Đây chính là cái "thứ không phù hợp" mà anh chẳng thể nào thay đổi được, thật sự không biết rốt cục phải làm như thế nào?

......

Trong phòng bệnh, Quản Đồng vô cùng phiền não khó chịu, nhọc đứng lên, bước ra phía ngoài được hai bước rồi lại quay đầu nhìn cái ống truyền dịch, cuối cùng không biết nghĩ thế nào lại thở dài, ngồi lại nguyên chỗ ban đầu trên ghế băng, trầm tư suy nghĩ.

Cố Tiểu Ảnh cũng nhắm mắt lại, không nói năng gì nữa, viền mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi xen lẫn chua xót, muốn khóc mà không khóc nổi – cứ tưởng tượng ra khuôn mặt của bố chồng Quản Lợi Minh là lại muốn khóc mà không tiết ra được giọt nước mắt nào.

Nhưng thực ra, Cố Tiểu Ảnh lại rất yêu quý Tạ Gia Dung.

Mặc dù Tạ Gia Dung không hề biết chữ, mặc dù phương ngữ của Tạ Gia Dung rất nặng, nhưng tính cách tốt bụng của Tạ Gia Dung, nụ cười phúc hậu chất phác của Tạ Gia Dung không hiểu vì sao càng khiến cho Cố Tiểu Ảnh sinh lòng thương mến bà.

Cho nên Cố Tiểu Ảnh lại càng không hiểu được, vì sao cô càng quý mến Tạ Gia Dung thì lại càng không thích Quản Lợi Minh.

Thế mà, hai con người khác nhau một trời một vực đó lại có thể chung sống với nhau cả một đời người, bất chấp bao nhiêu phong ba bão táp.

Xem ra hôn nhân, quả là một thứ gì đó không thể lý giải ra nổi.

(9)

Ngày hôm đó sau khi truyền dịch xong, Cố Tiểu Ảnh cuối cùng vẫn chấp nhận cùng Quản Đồng quay trở về nhà.

Nếu không như thế thì biết làm như thế nào đây? Chẳng nhẽ lại chấp nhận quay trở về cái căn hộ, mà đến thời gian được sưởi ấm cũng được quy định cụ thể, để rồi bị lạnh tới đông cứng thành đá hay sao?

Huống hồ còn chưa nói tới việc nằm trên giường bệnh rất dễ bình tĩnh suy nghĩ thấu đáo – một khi đã bình tĩnh trở lại thì sẽ phát hiện ra rằng, thực ra Quản Lợi Minh cũng chỉ là một người không biết cách ăn nói mà thôi. So với mẹ chồng của Đoàn Phỉ mà nói, một bà già suốt đời suốt kiếp bị cái tư tưởng "trọng nam khinh nữ" lạc hậu thối nát ăn sâu vào máu thịt thì Quản Lợi Minh vẫn còn tốt hơn nhiều.

Cứ nuôi trong lòng những luồng suy nghĩ nhưthế, cuối cùng Cố Tiểu Ảnh cũng chấp nhận lời xin lỗi của Quản Đồng. Bởi cô không phải là không nhìn thấu được những nỗi đau, niềm bi thương từ sâu trong ánh mắt của Quản Đồng hoàn toàn không hề giả tạo.

Chỉ là cô không hề nghĩ rằng, một con người vốn dĩ "mình đồng da sắt" hiếm khi ốm đau bệnh tật như cô đây, thế mà một khi đổ bệnh lại có thể tiêu hao nguyên khí sức lực đến như vậy – ba ngày sau mới có thể quay lại trường tiếp tục công việc giảng dạy. Suốt cả quãng đường từ bến xe cho tới khi bước vào tới bên trong lớp học, ít nhất cô đã gặp tới mười người quen, câu nói đầu tiên của họ khi nhìn thấy Cố Tiểu Ảnh đều là ân cần hỏi han: "Cô giáo Cố thế nào rồi? Nhìn sắc mặt vẫn không tốt lắm!"

Cố Tiểu Ảnh chỉ còn cách cười đau khổ trong lòng.

Buổi sáng chỉ có hai tiết lên lớp, hết tiết là có cuộc họp giáo viên toàn khoa, Cố Tiểu Ảnh ngay từ sớm đã tới phòng họp. Ngay trước cửa phòng họp thì gặp Giang Nhạc Dương, anh ta dường như cũng nhận ra được sắc mặt của cô không tốt lắm, nên thoáng chút ngạc nhiên nhìn Cố Tiểu Ảnh. Cô đấm anh ta một cái nhẹ và nở nụ cười chào, sau đó tiến vào phía trong phòng họp tìm chỗ ngồi, ngay sau đó Giang Nhạc Dương cũng bước theo tới, ngồi bên cạnh Cố Tiểu Ảnh.

Nội dung của buổi họp lần này cũng dễ đoán – trước khi tiến hành đánh giá công tác giảng dạy, thì sẽ phân công nhiệm vụ cụ thể cho mỗi một giáo viên trong khoa.

Cố Tiểu Ảnh chăm chú nghe ngóng rồi có chút lo lắng thắc mắc, ngoảnh đầu sang bên cạnh hỏi Giang Nhược Dương hỏi: "Sao lại không phân công công việc cho Lưu Địch thế nhỉ?"

Giang Nhược Dương ngoảnh đầu nhìn xung quanh và liếc ngang liếc dọc, khi đã chắc chắn không có ai để ý đến chỗ mình ngồi thì mới ghé sát vào Cố Tiểu Ảnh khe khẽ: "Cô thật đúng là gái đã có chồng nên không thèm quan tâm đến thế sự nữa! Mà hai người lại còn ở cùng một phòng, cô không biết Lưu Địch đã được điều động lên Ban giám hiệu nhà trường làm việc rồi à?"

"Ban giám hiệu?" - Cố Tiểu Ảnh chớp chớp mắt, cực kỳ mơ hồ: "Một giáo viên chuyên ngành như cô ấy, lại không phải là giáo viên hướng dẫn gì cả, lên ban giám hiệu để làm gì?"

"Cô ngốc thật hay giả vờ ngốc đấy?" – Giang Nhược Dương tặng cho Cố Tiểu Ảnh ánh mắt đầy khinh thường: "Người ta thăng tiến đấy, cô không nhìn ra sao?"

"Thăng tiến?" - Cố Tiểu Ảnh im bặt, "Đừng giỡn nữa, làm gì có giáo viên chuyên ngành tự do nào được lên Ban giám hiệu cơ chứ? Lưu Địch, cô gái này, chẳng lẽ lại không rõ cái lý lẽ này sao?"

"Cố Tiểu Ảnh, cô thật sự đã kết hôn vô ích rồi, " – Giang Nhược Dương không kiềm chế được cảm xúc, "Sao sư huynh của mình lại chấm được một người như thế này chứ, còn đang bon chen ở chốn quan trường như thế, sao lại có người vợ ngốc nghếch như cô cơ chứ?"

Cố Tiểu Ảnh bất giác nổi cơn tam bành.

Nhưng không thể ngờ rằng, Đoàn Phỉ lúc buổi chiều khi cô tới thăm chị ấy vừa xuất viện, đang ở nhà thì sư tỷ cô lại dùng những lời nói này để châm chọc cô một lần nữa.

Nhìn thấy Đoàn Phỉ ngồi trên giường, mặc một chiếc áo len dày cộp, quấn chăn kín người, vừa nhìn đứa con gái đang ngủ bên cạnh, vừa hạ thấp giọng dạy dỗ Cố Tiểu Ảnh: "Đồng nghiệp của em nói quả không sai, em đúng là quá

"Nói bậy!" - Cố Tiểu Ảnh cũng thấp giọng phản đối: "Em còn thông minh hơn Quản Đồng nhiều!"

"Cố Tiểu Ảnh, em lại đùa đấy à? Em thông minh hơn Quản Đồng?" – Đoàn Phỉ cười híp cả mắt, "Em không nhìn ra nổi Lưu Địch là người như thế nào, còn nói mình thông minh sao, ai mà tin nổi cơ chứ? Học trên cô ta hai khóa mà chị còn nhìn ra được, em với cô ta cả ngày làm việc ở giảng đường cùng một tầng lầu mà em vẫn không nhìn ra nổi sao?

"Cô ấy thích trang điểm, lại hay đổi bạn trai" - Cố Tiểu Ảnh buồn bực nghĩ lại: "Cũng chưa từng thấy cô ấy ứng cử trong hội sinh viên bao giờ, không hề giống người có tham vọng!"

"Vì thế mới nói em quá ngây thơ" – đến lượt Đoàn Phỉ nhìn Cố Tiểu Ảnh với vẻ khinh thường. – "Ứng cử trong hội sinh viên mới là người có tham vọng? Vậy thì chị, hay là Phó chủ tịch hội sinh viên năm đó thì sao, không phải là cứ bình bình thường thường mà cưới hỏi sinh con đấy sao? Cô ta sở dĩ không tham gia ứng cử hội học sinh là vì người ta có thể một bước lên tới trời đấy! Ôi, nếu chị nói với em về mối quan hệ mập mờ giữa cô ta với lãnh đạo của nhà trường, chắc em không tin đâu nhỉ?"

"Thật vậy sao?" - Cố Tiểu Ảnh vô cùng kinh ngạc, "Không thể chứ? Qua lại với một ông già, không phải đáng kinh tởm sao?"

"Sao lại kinh tởm?" – Đoàn Phỉ nhún vai, "Mỗi người có cách nghĩ riêng của mình, trên đời lấy đâu ra bữa ăn miễn phí cơ chứ?"

"Nhưng đã học nghiên cứu sinh thì không phải để làm giáo viên sao" - Cố Tiểu Ảnh vẫn còn cảm thấy khó có thể tin được."Bỏ chức danh giáo viên chuyên ngành, mà biết bao người ngưỡng mộ ấy đi không làm, lại đi làm một viên chức cơ quan nhà nước sáng đi chiều về, đến chút tự do cũng chẳng có được, thế thì còn ý nghĩa gì nữa?"

"Cố Tiểu Ảnh, đừng nói với chị đến chuyện này mà em cũng không nhìn ra nhé, " – Đoàn Phỉ liếc nhìn Cố Tiểu Ảnh. – "Ở trường chúng ta, một giáo sư già đức cao vọng trọng, nếu muốn đưa người thân họ hàng của mình vào học cũng vẫn khó hơn lên trời! Nhưng một lãnh đạo tầm trung trong một phòng ban quan trọng, nếu muốn làm cái chuyện đưa sinh viên vào học thì chỉ lại là chuyện cỏn con! Em không nhìn ra sao, ở trường chúng ta, sinh viên là nhóm người thế lực yếu ớt nhất, giáo viên chuyên ngành thì là quần chúng lao khổ, chỉ có những đầu não làm việc ở cơ quan hiệu bộ mới là những người có thế lực hơn người. Đến mức này rồi mà em cũng dám tự xưng là thông minh, đến một chút thông minh tài trí em cũng dành tặng hết cho chồng cả rồi sao?"

Hiếm khi thấy Cố Tiểu Ảnh lại không phản bác lại như thế, cô chỉ chau mày chau mặt lại nhìn Đoàn Phỉ hỏi: "Lưu Địch như thế là một đi không trở lại sao? Thật là khổ cho em, bao nhiêu việc cô ta bỏ lại đều giao cả cho em, làm không tốt mấy ngày cuối cùng khéo còn phải làm thêm giờ."

"Ở lại trường không tốt sao?" - Đoàn Phỉ nhìn Cố Tiểu Ảnh bĩu môi: "Đằng nào em cũng không muốn có con sớm như vậy, ở trong nhà cũng suốt ngày nghe mọi người ca thán, còn chưa đủ phiền sao. Tới trường để cái tai được nghỉ ngơi một chút, có gì mà không tốt chứ?"

Câu nói này khiến cho Cố Tiểu Ảnh như vừa bước ra khỏi giấc mộng, cô như nghe được lời khuyên của cao nhân, tạm thời tỉnh táo hẳn lại, đột nhiên ngộ ra: "Ừ đúng rồi!"

Nhìn Cố Tiểu Ảnh ngồi ngây cả người ra, vừa vui lẫn buồn, Đoàn Phỉ thực chẳng còn lời nào để nói, mãi lát sau mới than thở: "Cố Tiểu Ảnh, chị thật không hiểu, em ngốc tới mức nào, sao mà vẫn còn hứng thú nói chồng mình ngốc nữa?"

Buổi tối trở về nhà, sau khi ăn cơm xong, nghĩ lại lời than vãn của Đoàn Phỉ, Cố Tiểu Ảnh không nhịn được, liền chạy tới phòng đọc, đến bên Quản Đồng đang ngồi đọc sách nhìn trái, ngó phải, muốn xét xem con người này rốt cuộc chỗ nào thông minh hơn mình.

Quản Đồng ngẩng đầu lên khỏi chồng tài liệu, bối rối nhìn Cố Tiểu Ảnh hỏi: "Em đang tìm gì vậy?"

"Ông xã à, anh thông minh hơn em phải không?" - Cố Tiểu Ảnh hỏi lại đầy trịnh trọng.

"Anh á?" – Quản Đồng chưa kịp hiểu ra chuyện gì, nghĩ ngợi một lúc rồi trả lời, "Phản ứng của anh không nhanh được như em, học thuộc, viết chữ, làm việc cũng đều chậm hơn em, như thế chắc là không thể thông minh bằng em được."

"Nhưng vì sao mọi người đều nói anh thông minh hơn em?" - Cố Tiểu Ảnh bước tới, ôm lấy cổ của Quản Đồng rồi ngồi vào trong lòng anh. Đương nhiên lúc trước đó cô không quên đóng cửa phòng đọc lại, vì cô vẫn nhớ trong nhà còn có bố mẹ chồng nữa.

"Vậy phải xem là chuyện gì đã, chuyện lớn thì đàn ông chắc phải sáng suốt hơn phụ nữ rồi, còn chuyện nhỏ thì phụ nữ chắc sẽ thấu hiểu hơn đàn ông." – Quản Đồng mỉm cười nhìn người vợ bé nhỏ trong lòng mình.

Cố Tiểu Ảnh sờ sờ đầu, nghĩ ngợi một lát rồi kể hết những chuyện Giang Nhược Dương và Đoàn Phỉ đã nói cho Quản Đồng, điểm cốt yếu là ở chỗ: "Lưu Địch lại còn có chân trong với một vị lãnh đạo, mà bình thường mọi người vẫn cảm thấy vô cùng chính nhân quân tử". Quản Đồng mỉm cười lắng nghe lời kể của vợ, mải ngắm nhìn nét biểu cảm trên khuôn mặt cô đầy sinh động, nên suy nghĩ có chút xao nhãng, đứa trẻ này chắc chắn đã từng tham gia không ít cuộc ể chuyện, mà nếu không đoạt giải thì thật là có lỗi với những nét biểu cảm phong phú trên khuôn mặt cô ấy quá.

"Anh nói xem, anh nói xem, em không thể nhìn ra thì lẽ nào là lỗi của em?" - Cố Tiểu Ảnh kể xong câu chuyện, nhìn Quản Đồng chẳng phản ứng gì cả, liền đưa tay ra tóm lấy hai tai Quản Đồng, ra sức kéo.

Quản Đồng nhíu mày lại kêu lên một tiếng, rồi gỡ hai tay của Cố Tiểu Ảnh xuống khỏi tai mình, một tay giữ chặt lấy, tay còn lại ôm vòng lấy vợ, trả lời: "Dù người ta có nói thế nào, em nghe để biết thế thôi, em sau này chỉ cần biết mình nghĩ gì, rồi cứ theo ý mình mà đi. Anh ủng hộ em ở lại trường giảng dạy".

"Nói như vậy anh sớm đã nhìn thấy em chậm chạp, ngốc nghếch rồi." - Cố Tiểu Ảnh trề môi: "Anh là vì muốn thu nhận em sao?"

"Thu nhận em mà còn phát lương cho em?" – Quản Đồng cười cười nhìn Cố Tiểu Ảnh, "Là vì anh cảm thấy em coi như còn chút lý trí, chắc là chọn đường đi cũng không sai, có thể tiếp tục đi tiếp được. Còn về chuyện nghi kỵ lẫn nhau ấy không hợp với em, vì thế em yên tâm làm tốt công việc giảng dạy của mình là được rồi. Người khác có leo nhanh là chuyện của người ta, đương nhiên cũng phải bỏ ra một số thứ mà mình không muốn bỏ. Coi như là bù cho nhau, chẳng ai cần phải để ý tới ai cả, rốt cuộc thì cũng chẳng có ai dám đem cuộc đời hay tiền đồ của mình ra mà đánh cược cả."

Nghe xong một loạt, Cố Tiểu Ảnh kinh ngạc nhìn Quản Đồng, hình như trước nay cô chưa từng nói tới những chủ đề về giao tiếp xã hội như thế này với Quản Đồng. trong lòng cô, Quản Đồng, con người thiếu kiến thức sinh hoạt thường thức ấy, ngốc nghếch đến mức hộp giữ tươi thực phẩm cũng không biết. Cô cứ nghĩ mãi mà không hiểu nổi, sao người như Quản Đồng lại đạt được tới vị trí ngày hôm nay? Nhưng nghe nói những lời nói này, cô dường như dần hiểu ra đôi phần.

"Nhưng, mình leo như thế có gọi là nhanh không? Mình đã phải bỏ ra những gì vậy?" - Cố Tiểu Ảnh lập tức hỏi lại, câu hỏi thật thể hiện t

Quản Đồng đành phải nhẫn nại trả lời: "Anh đã bỏ ra toàn bộ thời gian rảnh rỗi của anh, bởi vì anh biết bản thân mình không thông minh, nên đành chim kém phải tập bay trước. Giống như khi còn bé, môn toán của anh không tốt, anh phải bỏ ra thêm vài tiếng đồng hồ hơn người khác mới có thể thi tài và đạt thành tích ngang ngửa người ta."

"Anh đang cạnh khóe gì phải không?" - Cố Tiểu Ảnh liếc nhìn Quản Đồng."Anh thi toán được 128 điểm, em chỉ có 43, vậy em cũng là con chim kém cỏi sao?"

"Em là học sinh ngành nghệ thuật, làm sao mà so sánh được!" – Quản Đồng buông Cố Tiểu Ảnh ra, đứng lên giữ lấy người cô rồi nhìn vào mắt mà nói: "Lo chuyện tiền đồ tương lai là trách nhiệm của đàn ông. Em là vợ chỉ cần sống ôn hòa với lãnh đạo, đồng nghiệp, vui vẻ thoải mái dạy dỗ học sinh, như thế là được rồi. Nhà chúng ta không cần em phải quá xuất sắc nổi bật, cũng không cần em phải lãng phí tâm sức suy nghĩ về chuyện này. Em có thời gian thì ở trong nhà viết sách kiếm tiền là được rồi, hai năm nữa trong cơ quan thống nhất phân nhà ở theo mức kinh tế, anh tính cũng phải hơn 30 vạn, bà xã à, em phải vất vả hơn rồi!"

"Ôi, 30 vạn!" - Cố Tiểu Ảnh quả nhiên chuyển ngay sự chú ý của mình, "Như vậy phải viết thật nhiều tiểu thuyết sao?'

Nhìn vợ ngây người ra, Quản Đồng không nhịn được mỉm cười.

Nhưng, dù Quản Đồng miệng không nói gì, nhưng trong lòng Cố Tiểu Ảnh lại rất cảm động.

Rốt cuộc, có một người thấu hiểu mình, ủng hộ mình, tin tưởng mình, còn muốn dành lại cơ hội hưởng thụ cuộc sống cho mình, đây là một chuyện rất tốt, rất rất tốt phải không?

một người thấu đáo thông suốt. Anh không than trời trách người, cũng không nhìn mọi người xung quanh bằng nửa con mắt, sự điềm đạm của anh nằm ngoài sức tưởng tượng của Cố Tiểu Ảnh.

Cũng có lẽ, đây cũng là lần đầu tiên Cố Tiểu Ảnh đánh giá một cách khách quan sự khác biệt giữa mình và Quản Đồng: anh không nhanh mồm nhanh miệng như cô, không phản ứng nhạy bén bằng cô, cũng không nhanh nhẹn tháo vát bằng cô, nhưng những điều này đều không thể cản trở anh có được chỗ đứng cao hơn, và có cái nhìn xa hơn.

Cứ như vậy, cho tới lúc đi ngủ, Cố Tiểu Ảnh cuối cùng cũng vứt bỏ được những nghi ngờ trước đó, cô nghĩ lại mong muốn rời xa Quản Đồng của bốn năm ngày trước, rồi dúi đầu mình vào trước ngực Quản Đồng, tựa vào cổ của anh. Quản Đồng bị hơi thở của cô khiến cho cổ ngứa ngáy, vừa định lui lại phía sau một chút, liền cảm thấy một bàn tay nghịch ngợm men theo chiếc áo ngủ của anh và thò vào bên trong, từ trên rốn, vòng tay ôm lấy bụng anh.

Quản Đồng ho một tiếng, vừa định nói gì đó, thì nghe thấy giọng cười "hehe" gian xảo phát ra từ phía cổ mình. Còn không đợi anh kịp phản ứng, đôi tay ấy đã trơn như cá, men theo bụng anh mà rờ xuống phía dưới. Anh cuối cùng cũng kịp nhận thức, đưa tay ra giữ lấy cổ tay của Cố Tiểu Ảnh, nhìn cô ngẩng đầu lên từ phía khuất tối, đôi đồng tử trong veo đen láy lấp lánh nhìn.

Cô ấy cười thật ngây thơ, giống như một đứa trẻ, ngữ điệu dễ thương đầy mê hoặc, còn mang theo âm điệu nhẹ nhàng mềm mại bay bổng. Động tác của tay cô đương nhiên vẫn chưa ngừng lại, cô vừa cố ý cất giọng cảm thán: "Mềm quá... thật là có tính đàn hồi... để em làm cái nơ bướm nhé... Hahaha!"

Quản Đồng nhìn vào mắt cô, rồi hơi quay ngườicúi xuống cắn vành tai cô, nghe tiếng cô vừa cười vừa vùng vẫy: "Quản Đồng, anh lưu manh, anh học từ ai thế? Không được cắn tai em, ngứa quá."

Quản Đồng mỉm cười, khẽ thì thầm vào tai cô: "Em mới là lưu manh, em để tay ở đâu thế hả?"

Kết quả là, sáng ngày hôm sau, cô giáo Cố lại có lý do để không phải đi tập thể dục, vì lại tới muộn rồi.

Rất tốt, rất êm dịu.

(10)

Sau đó là hơn nửa tháng với những ngày thật bình yên tĩnh lặng.

Thậm chí có vài lần, khi buổi sáng không có tiết học, lúc Quản Lợi Minh và Tạ Gia Dung ra ngoài mua đồ ăn, Cố Tiểu Ảnh ngồi ôm lấy chiếc máy vi tính, nhàn rỗi ngồi xem tiểu thuyết tình cảm, rồi bất giác liên hệ mà nghĩ tới Quản Đồng.

Đôi nam nữ nhân vật chính trong tiểu thuyết yêu nhau, hai bên đều không chịu nhường nhịn đối phương, nên kết quả là cãi nhau. Đến khi đứa con gái khóc lóc ôm sòm, người đàn ông vì người phụ nữ mà nhẫn nại, đứa con nhỏ cũng trưởng thành dần theo người bố của mình. Sau đó, người đàn ông ra nước ngoài. Khi đứng đợi bên ngoài đại sứ quán làm visa, đứa con gái của hai người, dựa vào bạn trai của mình bất giác nghĩ: Bố đi rồi, mình phải làm sao đây?

Cố Tiểu Ảnh cũng bất giác hoảng hốt, cô chợt nghĩ lại, mỗi lần cãi nhau, kỳ thực đều chỉ có mình mình diễn trò.

Không biết Quản Đồng không thèm cãi, hay là không muốn gây chuyện, hoặc là không đành cãi nhau, nhưng tóm lại, anh đối với cô, thực sự vô cùng khoan dung.

Cô gào lên với anh, quát anh phải thu dọn đồ đạc, quát anh khi rửa rau động tác chậm chạp, quát anh vì để chiếc hộp mạ vàng lại gần lò vi sóng, quát anh vì anh nhầm rau thơm thành cần tây... Nhưng, khi "mọi việc bị bại lộ" anh chỉ có chút kinh ngạc, mỉm cười xin lỗi cô, nhẹ nhàng biện bạch, rồi trước khi cô kịp tức giận đã cười kíp mắt, nói: "Bà xã à, trông em lúc này thật giống với con khỉ bị cháy lông".

Cô nghĩ ngợi một lúc, rồi tự mình bật cười thành tiếng.

Đương nhiên, gần đây cô cũng phát hiện ra, kỳ thực Quản Đồng cũng có chút nổi giận.

Anh ấy cũng chẳng phải là thánh nhân, sẽ có lúc cảm thấy quá phiền phức, sẽ tức giận, sẽ không thể nhẫn nhịn nổi... Nhưng anh thường ôm lấy cô, cuộn cô lại trong lòng giống như một bức tranh. Trong lòng anh có cảm giác ấm áp ngọt ngào, cô rất thích.

"Thích", quả nhiên là một động lực mà thiên hạ khó có thứ gì địch lại nổi.

Có thể cuộc sống cũng chính là như vậy – không có ai là hoàn mỹ, chỉ cần biết được cách nhường lại một chút, có thể tha thứ cho nhau, như vậy đã là khó lắm rồi.

Và tất nhiên, một con người như Cố Tiểu Ảnh thì từ xưa tới nay càng không bao giờ giấu giếm cái cảm giác mãn nguyện này; mười giờ sáng, lúc đó không biết Quản Đồng đang làm gì, còn Cố Tiểu Ảnh thì đang tình cảm dạt dào da diết, nên cầm điện thoại lên nhắn tin cho Quản Đồng.

Nội dung tin nhắn hết sức đơn giản: "Ông xã à, em lại nhớ anh rồi!"

Sau khi gửi tin nhắn đi rồi, Cố Tiểu Ảnh đứng trong vùng trời nắng rực rỡ bao phủ, đôi mắt cười lấp lánh.

Trong lòng cô nghĩ, Quản Đồng anh mà đọc được mẩu tin nhắn này, không biết sẽ có phản ứng như thế nào đây?

Phía bên kia, Quản Đồng đang bận rộn với đống tài liệu chuẩn bị cho một buổi hội nghị vào tuần sau. Khi thấy điện thoại rung rung, Quản Đồng như thường lệ mở ra xem, chỉ liếc một mắt nhìn cái tin nhắn, ngây người, lại còn cứ tưởng là mắt bị hoa nữa: "Ông xã à, em lại nhớ anh rồi!"

Quản Đồng bèn không nhịn được mà nhếch môi mỉm cười, ánh mắt mơ màng.

Người đồng nghiệp ngồi phía đối diện Quản Đồng đúng lúc ngẩng đầu lên thì trông thấy Quản Đồng bộ dạng như vậy, đã không tránh khỏi buột miệng: "Quản Đồng, anh trúng thưởng à?"

Quản Đồng cũng ngẩng đầu lên nhìn người đồng sự đối diện, miệng vẫn mỉm cười: "Đúng, trúng thưởng rồi."

Trong khi anh bạn đồng nghiệp vẫn còn giương đôi mắt ngơ ngác nhìn Quản Đồng thì có một hồi chuông đổ tới. Cố Tiểu Ảnh dịu dàng hỏi: "Ông xã à, anh không bận sao?"

"Bận!" – Quản Đồng hỏi, "Bố mẹ đâu em?"

"Em không biết, có lẽ ra ngoài mua đồ ăn rồi, " - Cố Tiểu Ảnh ngồi trước bàn viết, nửa tâm trí dành vào cuốn tiểu thuyết, nửa còn lại mải nũng nịu dỗi hờn: "Ông xã à, em vừa mới xem tiểu thuyết, phát hiện nhân vật nam chính trong đó kém xa anh."

Quản Đồng cười: "Thật là hiếm thấy, thường thường những lúc thế này, em đều cảm thấy người khác tốt hơn anh chứ."

"Điều này chứng tỏ bây giờ em nhìn nhận vấn đề tương đối khách quan rồi!" – Cố Tiểu Ảnh cười híp mắt, "Em nhớ anh."

Quản Đồng cười cười nhắn lại: "Tốt lắm."

"Sao cơ?" - Cố Tiểu Ảnh cố hỏi han thêm, "Chỉ có thế thôi à?"

"Ừ!" – Quản Đồng gật đầu, "Tốt lắm."

"Quản Đồng, anh coi em là cấp dưới của anh sao?" - Cố Tiểu Ảnh khẽ "hừm" một tiếng, "Anh có nhớ em không?"

"Có!" – Quản Đồng khi nói chuyện điện thoại trong phòng làm việc vốn dĩ cứ theo quy cách như vậy.

"Nếu nhớ em thì anh phải nói ra đi chứ!" - Cố Tiểu Ảnh hào hứng: "Nói to lên, nói là anh cũng nhớ em đi."

"Đến giờ làm việc rồi, anh bắt đầu bận rồi đây!" – Quản Đồng nhìn phân đoạn cần phải sửa trên máy vi tính, cười nói cố câu cuối: "Tối nay nói tiếp nhé."

Thế rồi cúp máy.

Thế rồi cúp máy sao?

Cố Tiểu Ảnh không cam tâm, nhưng vẫn quyết định phải bao dung một lần, dù thế nào, đó cũng là đại nha môn của Quản Đồng.

Huống hồ, gần đây Quản Đồng thể hiện cũng thật sự tuyệt vời.

Dưới ánh mặt trời lấp lánh của buổi chiều, Cố Tiểu Ảnh mãn nguyện khép hờ đôi mắt, bắt đầu phơi mình dưới nắng.

Nhưng Quản Đồng không ngờ rằng sau khi đặt điện thoại xuống, anh tự dưng lại cứ mỉm cười như thế. Anh bạn đồng nghiệp ngồi đối diện nhìn thấy cảnh này, vui vẻ hỏi Quản Đồng: "Vợ

"Ừm." Quản Đồng ngẩng đầu lên khẽ nhoẻn miệng cười.

Anh bạn đồng nghiệp cười híp cả mắt lại, đọc lên một đoạn đối thoại kinh điển trong bộ phim điện ảnh "Điện thoại di dộng": "Anh bắt đầu họp rồi sao? Ừ. Nói chuyện không tiện sao? A, thế thì em nói để anh nghe nhé. Được. Em nhớ anh, anh có nhớ em không? A, tối qua anh hư lắm nhé. Hey, anh hôn em một cái đi, dám không? Ừm. Vậy thì để em hôn anh nhé, nghe thấy không? Nghe thấy rồi."

Quản Đồng cười thành tiếng "hì hì", mọi người đang ngồi làm việc xung quanh đều cười theo, trong khoảnh khắc, cả phòng làm việc đột nhiên có được bầu không khí thoải mái nhẹ nhàng hiếm thấy.

Ấm áp – đây quả nhiên là tính từ duy nhất mà Quản Đồng có thể nghĩ tới trong lúc này.

Lúc chạng vạng, Quản Đồng quẳng hết công việc còn chưa làm xong sang một bên, quyết định về nhà sớm. Nhưng không ngờ rằng, lúc Quản Đồng về tới nhà, Cố Tiểu Ảnh lại chẳng thấy đâu?!

"Vợ con nói tối nay có hẹn rồi!" – Quản Lợi Minh nhìn Quản Đồng, cất lời trách móc: "Con nói xem, mẹ nói với nó là đã cơm nước xong cả rồi, cần gì phải ra ngoài ăn, nó cũng không nghe, cứ thế mà đi luôn. Buổi tối không ăn cơm ở nhà, còn ra ngoài ăn, thế có ra gì không?

Quản Đồng sực tỉnh, liền nói hộ cho Cố Tiểu Ảnh: "Cô ấy cũng không phải tự nhiên mà ra ngoài ăn như thế, chắc là có chuyện thôi."

"Nó thì có chuyện gì, làm giáo viên thôi thì có chuyện gì khác được?" – Quản Lợi Minh lườm Quản Đồng một cái, "Con gái kết hôn rồi thì phải biết an phận một chút chứ."

"Được rồi mà bố." – Quản Đồng cũng chẳng còn đủ kiên nhẫn, "Con cũng không phải là suốt ngày ăn cơm bên ngoài đó sao? Cô ấy cũng có bạn của mình mà."

"Con cứ nghĩ mà xem, nửa đêm nửa hôm, con gái một thân một mình ở bên ngoài như thế... bố mới thấy kỳ lạ đấy! Sao cứ mỗi lần bố gọi điện thoại cho vợ của con đều ra ngoài ăn cơm với người khácthế?" – Quản Lợi Minh trừng mắt, "Lẽ nào lúc chúng ta không có ở đây, các con đều ăn uống riêng lẻ kiểu này sao?"

"Ăn thôi!" – Đúng lúc quan trọng, lại là Tạ Gia Dung ngắt lời hai cha con – không biết từ lúc nào họ đã bắt đầu nổi nóng cãi cọ, Quản Đồng vào bếp giúp bê đồ ăn, Quản Lợi Minh "hừm" một tiếng, rồi cũng đứng lên giúp.

Quản Đồng vừa bưng đồ ăn, vừa phát hiện ra một điều hơi kỳ lạ: Theo như những gì viết trong tiểu thuyết, bản thân trong những lúc như thế này sẽ biến thành băng keo hai mặt mới đúng. Nhưng vì sao, mình tự nhiên lại cứ bảo vệ cho Cố Tiểu Ảnh hét lần này tới lần khác như vậy? Lẽ nào anh không yêu bố mẹ mình sao? Điều này là không thể, vì từ trước tới nay anh không hề quên công ơn dưỡng giục của cha mẹ, cũng thề rằng sẽ để cha mẹ được có được cuộc sống tốt đẹp đầy đủ ở nơi thành phố. Nhưng vì sao hầu như lúc nào anh cũng đứng về phía Cố Tiểu Ảnh?

Anh nhớ ra vài hôm trước, trong khi được cô giáo Cố phổ cập trong lúc đang mải mê xem tạp chí, biết được một từ mới, gọi là "phượng hoàng nam" – để chỉ những nam thanh niên xuất thân từ nông thôn, thoát khỏi cuộc sống khổ cực nhờ nỗ lực cố gắng, sau khi tốt nghiệp đại học, ở lại thành phố làm việc, từ đó mà bay lên thành phượng hoàng.

Tạp chí đó lấy bộ phim: "Thời đại kết hôn mới" với "Băng dính hai mặt" làm ví dụ, đi sâu phân tích những khó khăn phải đối mặt khi kết hôn với "phượng hoàng nam", ví dụ như những thói quen tiêu xài khác biệt, quan niệm về cuộc sống khác biệt, dễ nảy sinh xung đột với gia đình nhà chồng, còn cả đại họa gia đình họ hàng phía sau bọn họ nữa... Xem tới đoạn này, Quản Đồng phải thừa nhận, những gì tạp chí đề cập tới đều đúng cả.

Rồi trong "Thời đại kết hôn mới", những lời Cố Tiểu Tây nói với Hà Kiến Quốc cũng chẳng hề sai: Vậy thì phải như thế nào mới gọi là báo đáp, nói là cả đời đều không thể trả cho sạch món nợ này cũng không hề quá.

Nhưng, Quản Đồng nghĩ: Những người không có cùng xuất thân như vậy cũng chưa hẳn đã phát hiện được rằng, từ tiểu thuyết gia, biên kịch cho tới nhà báo, dù có nhìn thấy sự hiếu thuận của những người như Hà Kiến Quốc, mà không hề nghĩ tới một khả năng khác nữa, những người đàn ông bay được lên cành cao để làm phượng hoàng ấy, dù vẫn luôn yêu quý quê hương và cha mẹ của mình, nhưng sớm muộn đối với mảnh đất quê hương và cha mẹ của mình, nhưng sớm muộn đối với mảnh đất ấy, dần dần cũng có những vết nứt, cho tới khi càng ngày càng xa.

Vì bọn họ sớm đã thay đổi hoặc ít hoặc nhiều, trong khi bản thân bọn họ không hề ý thức được.

Ví dụ như Trương Bách Cát ở phòng Tổng hợp bên cạnh, kết hôn được ba năm rồi, vốn dĩ năm nào cũng về quê ăn tết, năm nay lại tranh thủ ngày mùng một tết về thăm cha mẹ, rồi đón tết bên nhà vợ. Lúc bắt đầu, Quản Đồng cũng cảm thấy khó hiểu, sau này mới nghe thấy chính miệng anh ta nói: chỉ cần về quê, là lại có biết bao khuôn mặt lạ hoắc chẳng rõ là ai, tới cậy nhờ. Lúc mới đầu anh ta cũng từng hết sức mình giúp đỡ, nhưng lâu dần, anh ta cảm thấy thực sự không thể chịu nổi.

Lại ví dụ như sư đệ Tiêu Hà của mình, bây giờ là phó phòng một công ty xuất bản trong tỉnh, là thủ khoa đại học, xuất thân từ huyện vùng núi xa xôi nhất của tỉnh này. Sau khi đăng ký hộ khẩu thành phố, lần đầu tiên mang vợ về nhà, cô vợ sợ tới nỗi toàn thân ngoài da bị dị ứng, còn phụ thêm buồn nôn tiêu chảy, rồi cứ thế về thành phố tiêm thuốc năm ngày liền mới hết bệnh. Sau này mới biết, hóa ra là bị dị ứng vì rận trong chăn gối do không được vệ sinh. Còn Tiêu Hà, tuy ngoài miệng không ngớt phải ứng phó với những bình luận của cha mẹ mình về cô con dâu quá kiêu kỳ, nhưng thực ra trong lòng cũng cảm thấy thương vợ của mình quá.

Còn có một ví dụ đau thương hơn cả: một phó sở trường Ủy ban đầu tư của tỉnh, từng đành phải thú thực rằng, tuy quay lại quê hương có thể tận hiếu đạo làm con, làm rạng rỡ gia đình, nhưng cái hư vinh áo gấm về làng ỳ thực chỉ làm tăng vốn chuyện phiếm cho bạn bè với thầy cô. Sau khi nói câu này không lâu, vào kỳ nghỉ quốc khánh, phó sở trưởng theo lệnh của cha mẹ ở quê, dẫn vợ vinh quy bái tổ. Cha mẹ vui mừng lắm, mở tiệc lớn tiệc nhỏ. Buổi trưa, trong lúc vợ phó sở trưởng đang ở trong bếp giúp mẹ chồng làm cơm, phó sở trưởng thì trong phòng khách mời rượu mọi người trong gia tộc, đang lúc say sưa, anh ta đã không biết rằng, đứa con trai năm tuổi của mình đã chết đuối dưới hồ cách nhà không xa...

Lúc nghĩ tới đây, Quản Đồng bất giác thở dài ngao ngán.

Trong chiếc ti vi cạnh bên, người dẫn chương trình thời sự đang nói với chất giọng êm dịu: sản xuất phát triển, đời sống dư dật, quê hương văn minh, thôn trang sạch sẽ, quản lý dân chủ, đây là những mục tiêu tổng thể và yêu cầu được Trung ương đề ra với vùng nông thôn mới... Hai năm trở lại đây, nông dân vùng này lấy hoạt động "Tứ tại nông gia" gồm có "Phúc, học, lạc, mỹ" làm chủ. Các căn nhà nơi đây đều được xây mới, đường xá được cải tạo, tài sản của nông dân giàu có cũng ngày càng dồi dào...

Quản Đồng vừa nhai miếng cơm trong miệng, vừa trào dâng cảm giác xót xa không thể kìm chế.

Anh nghĩ, hoặc là chỉ có bước ra từ nông thôn, rồi sau lại sống một cuộc sống hiện đại, mới có thể thể nghiệm một cách sâu sắc rằng: "Nông thôn mới", dù có "mới" thế nào, cuối cùng cũng chỉ là nông thôn.

Đây chẳng phải là tư tưởng mất gốc, mà chỉ đơn thuần là sự thật.

(11)

Cùng lúc đó, hoàn toàn trái ngược với một Quản Đồng tâm trạng đang trở nên nặng nề, là một Cố Tiểu Ảnh tinh thần vô cùng phấn khởi đang ở nhà Đoàn Phỉ hớn hớn hở hở thuật lại câu chuyện đấu trí giữa mình với bố chồng. Đoàn Phỉ tinh thần đang tốt, cũng không phải nằm trên giường nữa, mà bọc kín lấy mình cho ấm, rồi ngồi trên sôfa cùng nói chuyện với mọi người. Trong bếp, người giúp việc theo giờ đang xào rau, Mạnh Húc đang cùng giúp đỡ.

Đang lúc nói chuyện, Đoàn Phỉ chạy vào trong phòng để đồ lúi húi một lúc, đắc ý xách ra hai bình rượu Hồng. Cố Tiểu Ảnh nhìn thấy chiếc vỏ bèn rít lên: "Sư tỷ, chị phát tài rồi sao? Mang chai rượu Hồng 500 tệ ra mời em uống sao?"

"Hì..." – Đoàn Phỉ trề môi, "Ai nói cái này là để cho em uống? Tân Tân có thể nói cho em biết, gặp nhau lúc hoạn nạn, dũng cảm đứng ra, ngoài Cố Tiểu Ảnh em ra, rõ ràng còn có người khác nữa."

"Gặp nhau lúc hoạn nạn?" - Cố Tiểu Ảnh chưa nghĩ được gì, quay đầu lại nhìn Hứa Tân: "Cái gì mà gặp nhau lúc hoạn nạn?"

Nói chưa dứt lời, chuông cửa đã kêu, Cố Tiểu Ảnh đứng bật lên đi về phía cửa, Hứa Tân định chặn nhưng không kịp, Đoàn Phỉ cuống quá kêu lên một tiếng: "Con ruồi nhép", nhưng cùng lúc tiếng kêu thốt lên thì Cố Tiểu Ảnh đã đưa tay ra mở cửa.

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, bên ngoài một bóng dáng quen thuc cũng hơi ngẩn người ra, ngay sau đó mỉm cười: "Khỏi bệnh rồi sao?"

Cố Tiểu Ảnh cứng họng!

Cô ngây người ra đứng nhìn người đang đứng ngoài cửa, nghe thấy tiếng anh lặp lại lần nữa: "Cố Tiểu Ảnh, em khỏi chưa?"

Cố Tiểu Ảnh bây giờ tâm trí mới quay trở lại, đỏ mặt, thấp giọng nói: "Còn chưa kịp cảm ơn anh, Trần Diệp."

"Có gì đâu, tí nữa em có thể mượn hoa dâng phật để thể hiện sự cảm kích mà!" – Trần Diệp vẫn đứng ở, tay xách theo quà đựng trong túi lớn túi nhỏ. Anh bình thản: "Nhưng này Cố Tiểu Ảnh, em không định cho anh vào trong đã sao?"

"Ơ..." - Cố Tiểu Ảnh chợt nhận ra, cuống quýt để Trần Diệp bước vảo, quay đầu lại, thấy Hứa Tân và Đoàn Phỉ đang đứng sau cô, vừa chào hỏi Trần Diệp, vừa dành tặng cho cô ánh mắt đầy hàm ý.

Cố Tiểu Ảnh bị ánh mắt này làm cho toát mồ hôi lạnh.

Tuy khoảnh khắc lúc gặp mặt quá bất ngờ, nhưng sau đó, bầu không khí bữa tối rất hài hòa.

Phòng ăn ồn ã tiếng nói chuyện tào lao, lại thêm Trần Diệp du học nước ngoài, nên bữa cơm không thể tẻ ngắt được.

Không biết từ lúc nào, Cố Tiểu Ảnh đã uống hơi nhiều.

Vì rượu Hồng khá nặng, người say rượu hầu như lúc tỉnh lúc mê, Cố Tiểu Ảnh sau khi rời khỏi nhà Đoản Phỉ còn đang nói nói cười cười hớn hở, nhưng sau khi lên xe Trần Diệp bắt đầu mất sạch ý thức. Xe đi chưa được hai kilomet, Cố Tiểu Ảnh đã hoàn toàn chìm vào trạng thái vô thức, giữa đường khó khăn lắm cô mới tỉnh lại được một lần, việc đầu tiên cần làm ngay là tìm lấy nút ấn mở cửa kính ô tô, nhưng trời tối không nhìn rõ, tìm mãi không ra, cuối cùng không thể nhịn nổi, cô "ọc" một tiếng, rồi nôn hết ra xe Trần Diệp.

Hứa Tân ngồi ở ghế phụ phía trước hóa đá trong khoảnh khắc!

Cũng may là Trần Diệp phản ứng nhanh, tấp ngay xe vào lề đường, vội vội vàng vàng cẳng kéo Cố Tiểu Ảnh từ ghế sau ra ngoài, vừa ra lệnh cho Hứa Tân: "Trên ghế sau còn có khăn giấy, bên cạnh ghế ngồi có nước khoáng."

Hứa Tân cuống quít tìm đồ, rồ cũng lao ra ngoài đường, chỉ thấy Trần Diệp một ay đang ôm lấy Cố Tiểu Ảnh, tay còn lại đang vỗ vào lưng cô, hạ thấp giọng nói khẽ bên tai cô: "Đã khá hơn chưa?"

Hứa Tân chợt có chút giật mình, vài ý nghĩ thoáng qua trong đầu, còn chưa kịp lấy lại suy nghĩ, đã thấy Trần Diệp quay đầu lại nhìn cô, lớn tiếng hỏi: "Tìm thấy chưa?"

"Thấy rồi đây, đây rồi!" Hứa Tân vội vàng chạy lại, vừa cho Cố Tiểu Ảnh uống nước, vừa trách móc: "Không uống được lại còn cố uống!"

"Cô ấy trước nay vẫn không biết mình có thể uống được bao nhiêu!" Trần Diệp lấy ra vài tờ khăn giấy, đưa cho Cố Tiểu Ảnh lau mặt, giữ chặt lấy Cố Tiểu Ảnh, để cô không bị trượt ngã: "Em gọi điện tới nhà cô ấy, tìm người ra đón. Khu tập thể Tỉnh ủy có cảnh vệ, chúng ta không vào được."

"Vâng." – Hứa Tân gật gật đầu, quay người vào xe lấy điện thoại. Vì thế nên không nghe thấy tiếng than khẽ của Trần Diệp.

Chốc lát đã sang ngày hôm sau.

Lúc tỉnh lại, Cố Tiểu Ảnh thấy Quản Đồng ăn mặc chỉnh tề đang ngồi bên cạnh mình, giọng bất lực: "Cố Tiểu Ảnh, anh phải làm sao với em đây?"

"Em làm sao?" - Cố Tiểu Ảnh chau mày, cố gắng kiềm chế cơn đau đầu do rượu gây nên, nhắm nghiền mắt để có thêm chút sức lực.

Quản Đồng thở dài, đưa tay ra giúp Cố Tiểu Ảnh day day huyệt thái dương, rồi giáo huấn cô: "Không biết là tửu lượng của mình không tốt sao, còn uống nhiều tới vậy? Em biết em nôn đầy ra xe của Trần Diệp rồi không?

"Á!?" Cố Tiểu Ảnh lập tức tròn mắt, "Thật vậy sao?"

"Em quên rồi?" – một cái, "Không có tửu lượng tốt thì đừng uống, nếu không có anh ta đưa em về, cô gái say khướt lướt như em e rằng là gặp chuyện rồi, em biết chưa?"

Lúc này Cố Tiểu Ảnh đã biết mình ở thế bất lợi, liền bắt đầu nũng nịu, ôm chặt lấy đầu kêu than, không dám nhìn Quản Đồng.

Quản Đồng lại thở hắt ra một tiếng, đưa tay ra đỡ Cố Tiểu Ảnh ngồi thẳng dậy: "Đầu còn đau không? Em buổi sáng không cần phải chuẩn bị bài sao? Mau rửa mặt, ăn chút cơm rồi còn đi làm."

Cố Tiểu Ảnh cuối cùng nhớ ra nhiệm vụ chuẩn bị bài mãi mãi không có hồi kết của mình, chau mày ủ rũ bước đi, đầu óc quay cuồng đi vào nhà vệ sinh.

Lúc đi qua phòng ăn, Quản Lợi Minh đang ăn sáng, ngẩng đầu lên nhìn Cố Tiểu Ảnh, mặt đanh lại: "Tiểu Ảnh, lần sau đừng uống rượu nữa, không phải là thứ gì hay ho đâu, con gái uống rượu không tốt."

"Vâng, con biết rồi ạ." - Cố Tiểu Ảnh biết mình sai, cúi đầu bước vào nhà vệ sinh.

Quản Lợi Minh còn muốn nói gì đó, nhưng chau mày lại chẳng nói gì thêm, chỉ khạc một cái cho cổ họng được sạch sẽ. Vửa định nhổ lên sàn nhà, liền ngừng ngay lại, vội nhìn khắp xung quanh, may mà nhìn thấy một chiếc gạt tàn, ông vội vàng cầm lấy, sau đó dùng hết sức "khạc" hết ra ngoài.

Chuyện không nên xảy ra nhất lại xảy ra, Cố Tiểu Ảnh đúng lúc ấy quay đầu lại, mục kích đúng cảnh bãi đờm phun ra, cô giận điên người vì cái gạt tàn thủy tinh mới mua về! Vì luồng gió thổi tới mạnh, đám tàn thuốc lá trong gạt tàn bay tứ tán, lượn lờ một hồi trong không trung rồi rơi xuống dĩa thức ăn trên bàn! lang="VI">Đột nhiên, một cơn buồn nôn trào lên trên cổ họng Cố Tiểu Ảnh, cô chưa kịp nói gì, liền quay vội người chạy thẳng vào nhà vệ sinh. Thế nhưng, đang lúc cô muốn nôn vào trong toilet, thì những vết tích chất lỏng màu vàng còn sót lại trên bệ của toilet như một đòn sấm sét đã xóa bay hoàn toàn ý muốn kiềm chế sau cùng của Cố Tiểu Ảnh.

"Hự..." - Cố Tiểu Ảnh cuối cùng không nhịn nổi, gục mặt xuống chiếc chậu rửa mặt, hai tay bám chặt lấy thành chậu, sắc mặt tái lại rồi bắt đầu nôn ra, nôn cho tới khi xây xẩm mặt mày, đến dịch mật cũng nôn ra hết.

Bên ngoài, Quản Đồng lúc đang chuẩn bị bước ra, nghe thấy có tiếng kêu lạ kỳ này, chỉ ngẩn ra một thoáng rồi cuống cuồng xoay người chạy thẳng vào nhà vệ sinh. Vừa đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Cố Tiểu Ảnh sắc mặt trắng bệch đang trượt dần xuống nền nhà. Anh vội vàng bước tới, vừa ôm chặt lấy Cố Tiểu Ảnh, bây giờ đã không còn chút sức lực nào, lo lắng hét lên: 'Tiểu Ảnh, Tiểu Ảnh, em sao thế? Tỉnh lại đi, nhìn anh này."

Thấy không có phản ứng gì, Quản Đồng vội bế Cố Tiểu Ảnh lên đưa ra ngoài. Quản Lợi Minh cũng từ bàn ăn đứng lên, cuống quýt hỏi: "Nó sao thế?"

"Nôn, choáng!" – Quản Đồng ôm Cố Tiểu Ảnh, vội vàng nói: "Bố giúp con mở cửa, con đưa cô ấy tới bệnh viện."

Đang nói dở thì Tạ Gia Dung cũng từ trong bếp chạy ra, nhìn thấy cảnh này, cuống cuồng gọi Quản Đồng: "Con để nó nằm xuống đi, có phải nó ốm nghén không?!"

"Á?" – Quản Đồng lờ mờ hiểu ra.

Vậy là, mở mắt ra, Cố Tiểu Ảnh chỉ nhìn thấy ba cái đầu đang quây kín lấy mình.

Còn không đợi Cố Tiểu Ảnh kịp lấy lại hồn phách, cô đã nghe thấy Quản Lợi Minh hét lên vui mừng: "Tiểu Ảnh, con tỉnh rồi?"

Quản Đồng vừa định nói gì đó, Quản Lợi Minh vội vàng đã chặn lời nói trước: "Tiểu Ảnh, có phải con có thai rồi không?"

"Á?" - Cố Tiểu Ảnh giật mình ngẩn người ra, không rõ chuyện gì đang xảy ra, ngước nhìn Tạ Gia Dung và Quản Đồng. Kết quả nhìn thấy đôi mắt tràn đầy kỳ vọng của Tạ Gia Dung, Quản Đồng lại hơi nhíu mày lại.

"Mang thai rồi phải không?" – Chưa kịp đợi con dâu trả lời, Quản Lợi Minh kích động tự nói tự họa."Con lúc nãy trong nhà vệ sinh nôn tới mức bị choáng, hay là mang thai rồi?"

Nghe ông nói tới đây, Cố Tiểu Ảnh lập tức nhớ lại bãi đờm và tàn tích nước tiểu khi nãy trên bệ toilet... axit trong dạ dày lại chực trào lên, Cố Tiểu Ảnh mặt mũi trắng bệch, đột nhìn tóm chặt lấy thành giường, tiếp tục nôn khan!

Quản Đồng vội đỡ lấy Cố Tiểu Ảnh, vừa vỗ nhẹ vào lưng cô, vừa ngẩng đầu nói với Quản Lợi Minh: "Bố, bố để cô ấy nghỉ ngơi một lát, tí nữa hãy hỏi."

"Ừ, được, được." – Quản Lợi Minh khuôn mặt sung sướng hạnh phúc, vội vàng bê lên một cốc nước nóng, Quản Đồng cẩn thận đỡ lấy Cố Tiểu Ảnh, cho cô uống từng ngụm, từng ngụm.

Cuối cùng đợi tới khi thần trí tỉnh táo lại một chút, Cố Tiểu Ảnh mới dồn chút sức còn lại ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ báo thức, sắc mặt trắng bệch hỏi Quản Đồng: "Anh không đi làm sao?"

"Em như thế này, làm sao anh đi làm được?" – Quản Đồng đưa tay lên sờ trán Cố Tiểu Ảnh: "Sao lại nôn tới mức ấy

"Anh cũng muốn hỏi em có phải mang thai rồi phải không?" - Cố Tiểu Ảnh mím chặt miệng, miễn cưỡng nở nụ cười: "Thật tiếc quá, để mọi người phải thất vọng rồi, con tối qua ra ngoài ăn cơm thì phát hiện mình tới kỳ kinh."

"Vậy sao lại nôn tới mức này?" – Quản Đồng có chút lo lắng, "Dạ dày em bị viêm nặng thế sao?"

Khi nói câu này, trong lòng anh thực sự cảm thấy tức giận, anh nhớ lại, Cố Tiểu Ảnh sao chẳng bao giờ kiềm chế cái tính ham ăn uống của mình lại? Từ khi hai người quen nhau tới giờ, Quản Đồng đếm không nổi số lần Cố Tiểu Ảnh vì cái tật phàm ăn của mình mà để viêm dạ dày tái phát?

"Có lẽ vì tối qua uống nhiều rượu Hồng quá", Cố Tiểu Ảnh kiệt sức nhắm chặt đôi mắt, một lát sau mới thấp giọng nói. – "Còn nữa, nói với bố anh, sau này khi đi tiểu tiện, phải nâng cái bệ toilet lên... nếu muốn khạc đờm, ở dưới bàn ăn có khăn giấy."

Quản Đồng ngây người ra.

Buổi sáng, tia nắng mặt trời chói lóa len lỏi theo khe hở của phần cánh cửa sổ đang hé mở, sưởi ấm cả căn phòng, tĩnh lặng yên bình.

Quản Đồng ngồi bên cạnh giường, trông coi Cố Tiểu Ảnh, anh định nói gì đó, nhưng cuối cùng không biết nên nói gì.

Cố Tiểu Ảnh đang nhắm mắt nằm trên giường, tinh thần mệt mỏi, mơ mơ màng màng muốn ngủ.

Cô nghĩ, cô đã quá mệt rồi, cô thực sự chẳng muốn nói gì cả.

Tin tức này không chỉ khiến trời đất bình yên dậy sấm, mà còn ngay lập tức dội gáo nước lạnh vào niềm vui của Quản Lợi Minh và Tạ Gia Dung.

Ngay khi vừa nghe xong thông tin này, Quản Lợi Minh liền không tin vào tai mình, cứ tóm lấy tay Quản Đồng mà hỏi: "Hả? Không mang thai sao? Vậy sao lại bị nôn tới mức ấy?"

Tạ Gia Dung thì không thể tin được rằng phán đoán theo kinh nghiệm của mình lại sai sót, bà hỏi lại Quản Đồng: "Hay là cứ đến bệnh viện kiểm tra xem?"

"Không cần đâu, cơ thể cô ấy, tự cô ấy sẽ biết!" – Quản Đồng chau mày lại: "Để năm sau đi, năm sau chúng con sẽ sinh con."

"Năm sau?" – Quản Lợi Minh thể hiện rõ sự tức giận, "Năm sau con 35 tuổi rồi đấy! Con không vội nhưng chúng ta vội!"

"Con mới có 33, bố à, bố đừng thêm cho con những hai tuổi vào thế" – Quản Đồng mệt mỏi xua tay - "Chúng con có dự định của mình cả rồi, bố mẹ đừng tham gia vào."

"Các con đã có dự định của mình rồi? Dự định của các con là trì hoãn!" – Quản Lợi Minh tức giận xây xẩm mặt mày, "Ta coi như đã nhìn ra rồi, Quản Đồng, con chịu nổi sao, lời của người lớn con không thèm nghe phải không? Vậy thì được thôi, chúng ta đi, chúng ta không ở đây làm phiền con thêm nữa!"

"Bố, bố nói gì vậy?" – Quản Đồng cảm thấy đầu óc mình cũng đang căng như dây đàn, không biết lúc nào sợi dây này sẽ đứt. – "Bố không phiền bọn con, bố nói xem bố phải hiểu cho bọn con chứ, bọn con đều có dự định của mình cả rồi, bố không hiểu tình hình sinh hoạt của bọn con hiện nay, đừng giao thêm cho bọn con những nhiệm vụ vào lúc không thích hợp thế này nữa.

Ánh mắt nhìn Quản Lợi Minh như muốn trợn trừng lên, Tạ Gia Dung vội vàng thêm lời: "Năm mới cũng qua rồi, chúng ta cũng muốn về nhà chuẩn bị cho vụ xuân này. Vốn dĩ tối qua ta cũng định nói với bố con chuyện chúng ta sẽ đi, không hề liên quan tới chuyện này, con để Tiểu Ảnh yên tâm. Chúng ta thu dọn một chút, vài ngày nữa sẽ đi. Khi nào con có thời gian mua cho chúng ta hai chiếc vé xe, nghe thấy chưa?"

Khó khăn lắm Tạ Gia Dung mới có thể nói nhiều tới như vậy một mạch, Quản Đồng nhìn bà, "Vâng" một tiếng thể hiện sự đồng ý. Quản Lợi Minh chỉ khịt mũi, không thèm nhìn lại Quản Đồng.

Cách một cánh cửa, Cố Tiểu Ảnh trong phòng ngủ nửa tỉnh nửa mơ, nghe thấy mọi người cãi nhau, không nhịn được đành thở dài một tiếng.

Điều đó có nghĩa là Quản Lợi Minh và Tạ Gia Dung sắp đi rồi, đáng lẽ cô nên vui mới phải.

Nhưng kỳ lạ thật, cô chẳng thấy vui vẻ lên chút nào.

Cô không biết, rốt cuộc vấn đề đã nảy sinh ở đâu, mới khiến cuộc hôn nhân của mình còn hỗn loạn hơn cả món canh nấu hải sản?

Cứ như vậy, hai ngày sau, Quản Lợi Minh và Tạ Gia Dung lên xe khách trở về quê. Lúc đi, Cố Tiểu Ảnh và Quản Đồng tới bến xe khách đường dài tiễn bố mẹ. Tạ Gia Dung kéo tay Cố Tiểu Ảnh lại muốn nói gì đó, nhưng lại ngập ngừng. Cố Tiểu Ảnh hiểu những lời bà muốn nói, nhưng không dám nói ra, qua ánh mắt ấy, trong lòng cảm thấy chua xót.

Mãi sau cùng, cuối cùng cô cũng nói một câu: "Mẹ, mẹ yên tâm."

Ánh mắt Tạ Gia Dung thoáng chốc sáng lên, nắm chặt lấy bàn tay Cố Tiểu Ảnh, rồi yên tâm bước lên xe.

Nhìn chiếc xe đi xa dần, Cố Tiểu Ảnh trong lòng vô cùng phức tạp.

Có lẽ là có chút vui mừng, có chút hân hoan, lại thêm chút trĩu nặng, có chút tiếc nuối... có một nỗi buồn khó diễn tả được bằng lời.

Kỳ thực, cô chưa bao giờ nghi ngờ tình yêu của mình dành cho Quản Đồng. Nhưng tình trạng bình thường của cuộc hôn nhân "mua một tặng hai" cuối cùng cũng khiến cô biết được rằng "lấy gùi bỏ ngọc", câu thành ngữ này nếu đặt vào tình huống ngày hôm nay, không chỉ đơn thuần để nói về câu chuyện thằng ngốc mua chiếc hộp mà vứt đi viên ngọc, ngược lại còn nhắc nhở người ta rằng, chiếc hộp quyết định cả giá trị viên ngọc, vì thế, trước khi mua ngọc, nhất định phải căng mắt ra mà nhìn kỹ chiếc hộp.

Đồng chí Cố nói thật không sai, cưới chồng là cưới cả một gia đình.

Cô cuối cùng cũng thừa nhận sự hèn nhát của bản thân, trước khi lấy chồng, cô hình như chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có một ngày, bản thân mình lại cảm thấy bất lực như vậy với mọi thứ mà mình đang có.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-13)