Lấy chồng là lấy cả một gia đình (1)
← Ch.06 | Ch.08 → |
Nhưng tình trạng bình thường của cuộc hôn nhân "mua một tặng hai" cuối cùng cũng cho cô biết rằng, "lấy gùi bỏ ngọc" – câu thành ngữ xưa này nếu đặt vào tình huống hiện tại, thì không chỉ đơn thuần để nói về chuyện thằng ngốc mua chiếc hộp mà vứt đi viên ngọc, ngược lại còn nhắc nhở người ta là: chiếc hộp quyết định cả giá trị viên ngọc, vì thế, trước khi mua ngọc, nhất định phải căng mắt ra mà nhìn kỹ chiếc hộp!
(1)
Cuối năm, trông đợi mỏi mòn mãi mới tới được lúc Quản Đồng được phép nghỉ cuối tuần, Cố Tiểu Ảnh kéo Quản Đồng cùng đi bách hóa, dự định mua quần áo tặ ng mẹ chồng nhân dịp năm mới.
Đang lựa chọn quần áo trong bách hóa, Cố Tiểu Ảnh mới chợt hỏi Quản Đồng: "Mẹ anh mặc cỡ áo bao nhiêu?"
Quản Đồng nghe vậy bèn nghĩ ngợi một lát rồi mới trả lời: "Anh không biết."
Cố Tiểu Ảnh chau mày: "Sao đến mẹ anh mặc cỡ nào mà anh cũng không biết thế?"
Nghĩ tới chuyện mua quần áo, Quản Đồng mới sực nhớ ra: "Mẹ anh cao khoảng một mét sáu, em cứ lựa theo thế mà mua thôi vậy."
Cố Tiểu Ảnh bực tức đáp lại: "Anh nghĩ là một phụ nữ trung niên cao một mét sáu chẳng lẽ lại giống hệt một cô gái trẻ cao một mét sáu à! Thế anh có biết số đo vòng eo của mẹ anh là bao nhiêu không hả?"
"Vòng eo ư?" – Quản Đồng lại càng thêm mù tịt, "Anh đã đo bao giờ đâu mà biết".
Cố Tiểu Ảnh đưa mắt nhìn Quản Đồng, buông ngay một câu kết luận: "Thế nên người ta mới nói nuôi con trai thật là vô dụng. Chẳng hề được một chút ích lợi nào hết."
"Vớ vẩn, chẳng phải vẫn nói là nuôi con trai để sau này chúng chăm sóc bố mẹ già hay sao?" – Quản Đông lập tức phản bác.
Nghe thấy thế, Cố Tiểu Ảnh bèn "xì" khẽ một tiếng: "Lấy đâu ra mà nuôi con trai để chúng chăm sóc bố mẹ già? Anh nằm mơ đấy à! Bây giờ á, toàn là con gái chăm sóc bố mẹ thôi."
Quản Đồng rất không đồng ý: "Con gái thì suy cho cùng vẫn cứ phải đi lấy chồng."
Nhưng rốt cục thì vẫn là Cố Tiểu Ảnh miệng lưỡi nhanh nhẹn sắc sảo hơn, nên cứ mỗi khi Quản Đồng muốn tranh luận vấn đề gì thì chẳng có lần nào mà cô nhường lời chịu thua. Cứ hễ nói là lại hệt như đang thuyết giảng tọa đàm: "Em nói cho anh biết nhé, quan niệm đấy của anh thật đúng là rơi rớt lại từ thời đại nông nghiệp, cái thời mà đàn ông con trai đại diện cho sức lao động, một gia đình chỉ khi sinh được con trai nối dõi tổ tông thì mới được quyền sở hữu đất đai ruộng vườn. Bây giờ đã là xã hội hiện đại rồi cơ mà, nhất là ở các thành phố, tuy địa vị chính trị của nữ giới tuy vẫn còn khá khiêm tốn, nhưng trong phạm vi gia đình mà nói thì lời nói của phụ nữ càng ngày càng có trọng lượng
Quản Đồng gật gật đầu, dịu dàng ngắt những lời nói theo quán tính nghề nghiệp của Cố Tiểu Ảnh: "Cô giáo Cố à, thế rốt cuộc là em định mua bộ quần áo nào đây?"
Cố Tiểu Ảnh lúc này mới nhớ ra là mình đang đi mua quần áo cho bố mẹ chồng, bèn lườm cho Quản Đồng một cái, lấy từ chiếc giá để hàng bên cạnh mình một chiếc áo bông màu đỏ và hỏi nhân viên bán hàng: "Chiếc này có số to không?"
Nhân viên bán hàng nhìn qua chiếc áo rồi hỏi: "Chị mua cho người khoảng bao nhiêu tuổi thế? Có béo không ạ?"
"Béo hơn tôi từng này... từng này" – Cố Tiểu Ảnh dùng tay khua vẽ ra: "vòng eo thì có hơi to một chút".
"Làm gì mà béo được như thế cơ chứ?" Quản Đồng vội vàng phản đối, "Mẹ anh rất gầy mà, từ nhỏ đã gầy rồi."
"Anh im đi" – Cố Tiểu Anh chẳng thèm mảy may để ý gì tới những lời Quản Đồng nói mà vẫn tiếp tục trao đổi với nhân viên bán hàng: "Kích cỡ áo không được nhỏ quá, vì mùa đông còn phải mặc thêm rất nhiều áo len dày bên trong."
"Mẹ anh thật sự đâu có béo như em mô tả cơ chứ" – Quản Đồng vẫn cứ tiếp tục không đồng ý.
Cố Tiểu Ảnh cuối cùng tỏ vẻ nín nhịn: "Liệu anh đã bao giờ nhìn mẹ mình mặc quần áo chưa hả?"
"Nhưng đấy là mẹ anh thì tất nhiên là anh phải hiểu hơn em rồi." – Quản Đồng thành thật trả lời.
"Quản Đồng à, rốt cục anh hiểu những gì về vóc dáng người phụ nữ nào?" – Cố Tiểu Ảnh liếc xéo Quản Đồng nói: "Mẹ anh mặc dù nhìn thì không béo, nhưng phụ nữ bất kỳ ai đã từng sinh con, thì cũng hầu hết đều có phần bụng dưới. Hơn nữa, lưng của mẹ anh cũng chẳng hề nhỏ như anh đã nghĩ đâu, mà ở nông thôn đâu có ấm áp gì, nên bà chắc chắn sẽ phải mặc thêm nhiều áo len bên trong áo khoác nữa, những điều này anh có biết không?
"Gì cơ?" – Quản Đồng nghi hoặc."Có thật như vậy không thế?"
Người bán hàng thấy vậy cũng gật gật đầu nói với Quản Đồng: "Anh à, hãy nghe lời vợ mình đi, chị ấy quả thực là người rất có kinh nghiệm đấy."
Quản Đồng thế là chẳng biết nói gì nữa, còn Cố Tiểu Ảnh thì lắc lắc đầu than thở: "Thật đúng là không thể trông đợi gì vào con trai mà."
Quản Đồng còn chưa kịp mở miệng phản đối thì đã bị Cô Tiểu Ảnh véo cho một cái.
Hai người tiếp tục đi, và vẫn không ngừng tranh luận về việc mua áo khoác và quần cho Tạ Gia Dung, mua áo lông vũ cho Quản Lợi Minh, mua đồ lót giữ ấm cơ thể cho hai vợ chồng, rồi túi to túi nhỏ khệ nệ ôm vác đi ra phía ngoài.
Quản Đồng vừa đi vừa hỏi: "Sao em không mua quần áo cho mẹ em thế?"
"Đồ bố mẹ em mặc quá đắt tiền, em không đủ khả năng mua nên đành phải tặng những thứ khác vậy". Nói xong hết rồi Cố Tiểu Ảnh mới chợt giật mình, nên vội vàng nói chen thêm một câu: "Anh đừng có mà nghĩ lung tung đấy, em cũng muốn mua cho bố mẹ anh những bộ quần áo đắt mấy nghìn tệ lắm nhưng mà thể nào nếu em mua thì cũng sẽ bị bố mẹ anh chê là lãng phí cho mà xem."
"Anh hiểu mà" – Quản Đồng gật đầu, nắm chặt tay Cố Tiểu Ảnh: "Em yên tâm đi, anh không nghĩ vớ vẩn đâu".
Vẫn còn nửa câu sau nữa mà Quản Đồng đã không nói thành lời: "Thực ra, em như vậy là anh đã thấy vui lắm rồi."
Bởi vì ngay chính Quản Đồng cũng chẳng hề nghĩ tới chuyện là phải mua quần áo mới cho bố mẹ nhân dịp tết đến.
Trong suy nghĩ của anh thì quà tết năm nào cũng chỉ là đậu phộng, là tôm cá với cả chân giò, là lá trà điểm tâm, nhiều nhất thì cũng chỉ thêm mấy gói kẹo hay gói thạch rau câu choọn trẻ con. Mặc dù quê anh cũng có phong tục mua quần áo đón năm mới, nhưng anh dường như đã quen với việc trước nay gia đình chẳng giàu có gì nên thường không chú trọng đến điều này.
Lần này nếu không phải là do Cố Tiểu Ảnh cứ khăng khăng đòi mua quần áo cho bố mẹ anh thì anh sẽ lại quên mất, những gia đình giàu có sung túc phải đón tết như thế.
Ra khỏi chợ thì trời đã nhá nhem tối mất rồi, Cố Tiểu Ảnh làm nũng: "Ông xã à, em muốn ăn Pizza Hut."
Quản Đồng nhíu mày: "Đồ ăn ở đó thì có gì ngon chứ, chỉ toàn là mấy thứ trẻ con thích ăn."
"Em là trẻ con mà! Em muốn ăn!" – Cố Tiểu Ảnh bướng bỉnh nắm lấy ống tay áo của Quản Đồng.
Quản Đồng cúi đầu nhìn gương mặt nịnh bợ trẻ con ấy cũng phải bật cười theo: "Mấy thứ đó ăn làm sao mà no được, anh ăn chẳng bao giờ thấy no cả."
"No được mà!" - Cố Tiểu Ảnh lập tức nhí nhảnh đáp lại: "Ông xã à, chúng ta cùng đi ăn đi. Đi giờ này có khi lại không phải xếp hàng đâu."
Quản Đồng chịu thua, đành để Cố Tiểu Ảnh kéo mình đi đến cửa tiệm Pizza Hut. Hai người tay xách nách mang đi qua đường, đến cửa tiệm Pizza Hut rồi thì Cố Tiểu Ảnh tự dưng "ớ" lên một tiếng.
"Sao thế?" - Quản Đồng lo lắng hỏi.
"Anh nhìn kìa, kia chẳng phải là tiến sỹ Mạnh, chồng của sư tỷ hay sao?" – Cố Tiểu Ảnh giơ tay chỉ cho Quản Đồng: "Cái người đứng dựa vào cửa sổ đấy."
"Ừ, có vẻ thế" - Quản Đồng cũng mới chỉ gặp Mạnh Húc có một lần, nên chẳng nhớ rõ lắm – "Vậy người ngồi đối diện anh ta là sư tỷ của em hả?"
"Không phải đâu." – Ánh mắt Cố Tiểu Ảnh lộ rõ vẻ ranh mãnh, "Nhìn cô gái kia xem, tuổi trẻ quả là luôn tươi đẹp thật là đáng ngưỡng mộ quá đi mất, còn nhìn em này, đúng là gái có chồng, da dẻ đã sắp lão hóa cả rồi, xấu hổ chết đi được."
"Em rốt cục có định vào không thế hả?" - Quản Đồng hết cả nhẫn nại – "Em mà không vào là không còn chỗ ngồi đâu đấy."
"Từ từ, đợi em nhìn đã!" – Cố Tiểu Ảnh núp sau người Quản Đồng, tò mò chăm chú quan sát bàn của Mạnh Húc, nói nhỏ: "Anh à, anh nói xem, không phải là Mạnh Húc đang ngoại tình đấy chứ? Vợ anh ta thì đang khổ sở mang thai ở nhà, thế mà anh ta lại ở đây ăn đồ Tây với một cô gái hết sức xinh đẹp, rốt cục chuyện này là thế nào?"
"Cố Tiểu Ảnh, em đã viết quá nhiều tiểu thuyết tình cảm rồi đấy biết không!" – Quản Đồng dở khóc dở cười, "từ sau đừng có mà viết mấy cái thứ linh tinh đó nữa, nếu không cứ viết nhiều quá thì lại hỏng hết cả đầu óc đấy."
"Anh mới là người lảm nhảm linh tinh ý!" – Cố Tiểu Ảnh trợn mắt hung dữ: "Đây là trực giác của phụ nữ, anh có hiểu không hả? Anh nhìn họ đi kìa, chẳng phải là rất tình cảm hay sao?"
Quản Đồng đưa mắt nhìn theo ánh nhìn của Tiểu Ảnh thì đúng lúc nhìn thấy hai người đang nói cười vui vẻ, Mạnh Húc vẫn khí thế phong độ, nho nhã đứng đắn, còn cô gái ngồi đối diện kia thì xinh đẹp rạng rỡ, quả là một đôi trai tài gái sắc, một đôi kim đồng ngọc nữ đáng ngưỡng mộ.
Rồi anh quay đầu lại nhưng vẫn thấy vợ cứ nấp sau người mình mà ló đầu ra nhìn, thì cảm thấy vô cùng bất lực: "Em có định vào không đấy?"
"Anh trật tự đi, đừng có sốt ruột, đứng im đó che cho em." – Cố Tiểu Ảnh vẫn tiếp tục quan sát.
Quản Đồng chẳng còn cách nào, bèn túm lấy Tiểu Ảnh kéo ra bên cạnh mình: "Đừng có mà lén lút thậm thụt như thế, ai không biết lại tưởng em có vấn đề đấy. Em không đói nhưng anh thì đói sắp xỉu rồi này."
Không ngờ Cố Tiểu Ảnh lại đột nhiên kéo Quản Đồng lại, chuyển hướng quay người ra phía sau: "Đi thôi, chúng ta đi nhà hàng khác."
"Cố Tiểu Ảnh, em thực sự bị trúng độc đấy à!" – Quản Đồng không còn nhẫn nhịn nổi nữa, vừa đi theo Tiểu Ảnh vừa cằn nhằn: "Bọn họ nếu thực sự có một mối quan hệ bất chính như thế thì lẽ nào lại tới một nơi giữa chốn đông người như thế này để ăn cơ chứ? Lẽ nào bọn họ không biết là năm mới sắp đến thế này mà công khai quan hệ như thế kia, thì thế nào cũng sẽ gặp phải rất nhiều người quen sao!"
"Ừ nhỉ!" – Cố Tiểu Ảnh bỗng sững lại, dừng bước, quay đầu lại nhìn Quản Đồng: "Anh nói thế quả cũng có lý."
"Bà xã à, anh chịu thua em rồi đó, em hãy để cho anh được ăn cơm tử tế đi, lượn lờ cả một ngày thế này, chân anh sắp gãy đến nơi rồi." – Quản Đồng mặt mày ủ rũ, thiểu não.
"Được rồi mà, chẳng phải chúng mình đang đi ăn sao." – Cố Tiểu Ảnh đưa mắt quan sát xung quanh rồi chỉ tay: "Ăn ở đó đi."
Quản Đồng vội vã nhìn theo hướng chỉ của Tiểu Ảnh, chợt trái tim tan nát.
KFC!
Trên đường tới quán KFC, Quản Đồng đau khổ nghĩ: đúng là sự khác biệt giữa hai thế hệ, quả thực là sự khác biệt rõ ràng giữa hai thế hệ.
(2)
Buổi tối, khi hai người đang ngồi trên ghế sôfa xem ti vi trong phòng khách, Quản Đồng mới chợt nhớ ra cất tiếng hỏi Cố Tiểu Ảnh: "Thế em định mặc quần áo gì đón tết đấy? Ở quê anh không có lò sưởi đâu nhé, thể nào cũng sẽ rất lạnh đấy."
Cố Tiểu Ảnh nhìn Quản Đồng thở dài: "Em sẽ mặc cái áo lông dày nhất của em."
Quản Đồng gật đầu: "Ừ. Em nhớ mặc cái gì dày một chút, để tránh bị cảm
Một hồi lâu Cố Tiểu Ảnh không nói một câu nào, chỉ chăm chú dán mắt nhìn màn ảnh ti vi, mãi lâu sau mới hỏi lại: "Quản Đồng, anh đã đọc "Thời đại kết hôn mới" chưa?"
Quản Đồng lập tức có suy nghĩ: đây chính là nhược điểm của việc lấy một người vợ thích đọc tiểu thuyết đây mà, chẳng cần đoán cũng biết được là Cố Tiểu Ảnh, cố ấy đang tức cảnh mà sinh tình đó.
Cố Tiểu Ảnh nhìn Quản Đồng: "Em chợt nhớ ra đoạn mở đầu của cuốn sách đó là: một người vợ chuẩn bị theo chồng về quê ăn tết thì phát hiện ra là có mang. Thế là cô ta mới báo với chồng cô ấy là không muốn về quê nữa, nhưng người chồng lại khăng khăng không đồng ý, nên người vợ chẳng còn cách nào khác đành phải cứ thế mà theo chồng về quê. Cả chặng đường thì gập ghềnh khó đi, về đến nhà chồng lại phải lo toan nhiều chuyện, đã thế còn không được nghỉ ngơi đầy đủ, kết quả là đã bị đẻ non đấy..."
Cố Tiểu Ảnh càng nói càng thấy lòng vô cùng đau xót, cuối cùng không nhịn được mà sụt sịt khóc: "Xui xẻo nhất là nhân vật nữ đó tên là Cố Tiểu Tây, làm thế nào bây giờ hả anh? Tên cô ấy giống tên em như vậy, chắc chắn đây là duyên mệnh rồi. Anh nói xem, lẽ nào sau này cuộc đời em cũng sẽ như thế?"
Nghe xong Quản Đồng thật muốn khóc mà không khóc nổi. Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy ghét mấy tác giả viết những tác phẩm này đến tận chân răng, mặc dù chính anh cũng là một sinh viên học khoa Trung Văn, dù cho khoa của anh đã đào tạo ra không ít những nhà lý luận văn học – kể từ sau khi đất nước giải phóng, nhưng lại chưa từng đào tạo các nhà văn thực sự- tạ ơn trời đất, vì thế mà anh càng thêm tự hào về ngôi trường của mình. Cũng bởi lý do chính là vì các nhà văn quả thực toàn là những kẻ ăn hại. Nhìn mà xem, bọn họ đã viết những cái quái gì thế này! Quản Đồng tuôn ra một tràng lý luận dài dằng dặc để vỗ về tâm hồn của vợ mình đang bị cái thứ "Băng dính hai mặt" đầu độc: sao bọn họ lại có thể viết ra cái thứ "Thời đại kết hôn mới" như thế! Đúng là một lũ hại dân hại nước, lũ ăn hại!
Sau một lúc, Quản Đồng thu hết can đảm khẽ hỏi vợ mình: "Bà xã à, có phải em không muốn về quê cùng anh không?"
Cố Tiểu Ảnh len lén đưa mắt nhìn chồng, nói: "Nếu bảo là em muốn về quê với anh thì quả thực là em đã nói dối, nhưng còn nếu bảo là em không muốn về quê với anh thì em thật là đáng đánh đòn trách phạt phải không?"
Quản Đồng nghe thất vậy không nói gì, chỉ hỏi lại Cố Tiểu Ảnh: "Theo em thì thế nào?"
Cố Tiểu Ảnh mặt mày ủ rũ đáng thương: "Thế mới nói là đón tết không dễ dàng như tết trung thu, em phen này không thể trốn tránh được rồi."
Quản Đồng lấy bàn tay xoa xoa vào má Cố Tiểu Ảnh dịu dàng: "Chúng ta chỉ ở lại có hai ngày rồi mùng ba sẽ về nhà em luôn mà!"
Cố Tiểu Ảnh thở dài: "Kể cả chỉ có hai ngày thì em cũng chẳng thèm quan tâm! Em tính rồi, phải công nhận là biện pháp đó của Cố Tiểu Tây là tốt nhất, chỉ ăn bánh bao không ăn thức ăn gì khác, miễn là không chết đói là được."
"Thôi" – Quản Đồng cuối cùng không nhịn được phải ngắt lời, cảm giác như mạch máu trong não mình cứ nhảy loạn hết cả lên. – "Cố Tiểu Ảnh, anh sai rồi, về sau chúng mình không phải là đừng viết tiểu thuyết nữa, mà phải là đừng đọc nữa, có được không? Sao em lúc nào cũng như "Hoàng thế nhân gia" thế hả? Mà hơn nữa, muốn giống như người vợ trong truyện kia thì trước hết em hãy có con đi đã!"
Quản Đồng nhìn Cố Tiểu Ảnh, cười nói ẩn ý: "Nhưng mà mấy biện pháp an toàn mà anh dùng, lại toàn đúng chỗ đúng lúc thôi."
"Anh có nói gì cũng vô ích, ngộ nhỡ em bị cảm lạnh, thì anh có chịu đựng nổi không?" – Cố Tiểu Ảnh vẫn rất bực dọc khó chịu.
Thực ra cũng khó trách cô ấy được, sống trên đời đã hai mươi mấy tuổi, nhưng cả một đời cô chưa từng phải nếm mùi cuộc sống ở thôn quê đích thực. Cứ nghĩ tới căn nhà có phần sơ sài của Quản Đồng, nhà vệ sinh lại còn ở trong vườn, Cố Tiểu Ảnh nghĩ rằng, ngồi trong cái nhà xí – mà ngẩng đầu lên là nhìn thấy cả một bầu sao trời như thế, thì còn chưa kịp đi tiểu đã bị đông cứng thành cục đá rồi.
Càng nghĩ lại càng thấy đCố Tiểu Ảnh bất giác run cầm cập.
Nhìn nét mặt Cố Tiểu Ảnh như kiểu gặp phải kẻ thù như thế, Quản Đồng hết thuốc chữa nên gõ gõ vào đầu của Cố Tiểu Ảnh trách móc: "Rốt cuộc trong đầu em có chứa những gì thế hả?"
Chứa những gì ư?
Mấy tuần sau đó, Cố Tiểu Ảnh người run lẩy bẩy đứng trong nhà Quản Đồng nhìn anh ra ra vào vào như thoi đưa, tức giận nghĩ: "Đầu em có chứa những gì á, là trí tuệ để tính toán lo trước lo sau! Anh hiểu không hả? Là trí tuệ đó!"
Nhưng xem ra, kể cả trí tuệ của cô thì cũng chẳng thể có cách nào đối phó được với cái thứ lạnh giá kinh hoàng của nhiệt độ âm mười mấy độ C như thế này! Những cơn gió cứ thổi vù vù thật chẳng khác nào hàng ngàn lưỡi dao xông tới cứa từng nhát đau buốt vào mặt Cố Tiểu Ảnh.
Ngày 30 Tết, Tạ Gia Dung và Quản Lợi Minh, mặc trên người những bộ quần áo mới mà Cố Tiểu Ảnh mua cho, bận bịu các công việc chuẩn bị trong bếp. Thật là may mắn làm sao, kích cỡ đều vừa như in, Cố Tiểu Ảnh và Quản Đồng đứng nhìn họ thử quần áo mà trong lòng cảm thấy hết sức vui vẻ, mãn nguyện.
Hơn nữa, Cố Tiểu Ảnh cũng quả thực là người may mắn, bố chồng Quản Lợi Minh và mẹ chồng Tạ Gia Dung xưa nay chưa từng tỏ ra quá khắt khe đối với Cố Tiểu Ảnh về chuyện nhà cửa bếp núc, khi thấy Cố Tiểu Ảnh không biết cách sử dụng nồi và bếp ở nông thôn thì đã dứt khoát không để cho Cố Tiểu Ảnh phải động tay động chân vào, chỉ bắt Quản Đồng phải đi nhóm lửa. Thế là số phận của Cố Tiểu Ảnh cũng không đến mức bi thảm như Cố Tiểu Tây trong "Thời đại kết hôn mới" kia.
Nhưng ở vùng đó có một số tập tục rất kì cục, đó là bất kể trời có lạnh như thế nào, chỉ trừ trường hợp đang ngủ ra, còn đều phải mở hết tất cả các cửa chính, cửa phụ, và cửa sổ ở trong nhà, để cho gió lạnh thoải mái tự do lùa vào. Thế nên dù Cố Tiểu Ảnh đã mặc trên người chiếc áo lông rất dày rất ấm, rồi trùm kín mũ áo lên đầu, đeo cả găng tay len nhung mà vẫn run cầm cập.
Trời lạnh khủng khiếp như cắt da cắt thịt như thế đã khiến cho Cố Tiểu Ảnh sau khi trở về thành phố F rồi mà nghĩ lại vẫn còn hãi hùng: đôi bàn chân dù đã đi trong dép bông mà vẫn không thể nào ấm lên được, rét tới mức gân cốt như sắp đứt đoạn đến nơi, chỉ cần động đậy nhẹ một cái là đau thấu xương cốt, còn đôi bàn tay thì dù đã đút vào túi áo rồi, mà vẫn còn bị đông cứng tê buốt. Muốn uống cốc nước nóng cho ấm lên thì cô lại sợ đi tiểu, bởi chỉ nghĩ đến cảnh da thịt phải tiếp xúc với cái thứ khí lạnh tự nhiên đáng sợ đó là cả người đã sởn hết cả da gà rồi.
Thế nhưng còn đen đủi nữa là: đúng trong những ngày đại hàn khủng khiếp đấy thì kinh nguyệt lại tới.
Cố Tiểu Ảnh đúng là đau đớn khổ sở vô cùng.
Tháng Chạp, trong khi khắp nơi không khí lạnh giăng đầy, thì bụng của cô cứ như có chuôi dao đang khoan lên khoan xuống không ngừng nghỉ. Cố Tiểu Ảnh còn có cảm giác như là bụng mình đang nhảy nhót, phình ra như một quả cầu cuộn xoắn. Đau bụng đến gần chết, thế mà đến ghế sôfa cũng không có mà ngồi, chỉ có thể ngồi trên ghế băng dài, bao vây xung quanh là một đống người hiếu kỳ tới xem và vô vàn những câu hỏi, mà phải dựa vào ngôn ngữ cơ thể mới có thể hiểu được (mong các độc giả lượng thứ cho cô giáo Cố, năng lực tiếp thu tiếng địa phương của cô ấy quả thực có phần kém cỏi). Ví dụ như Cố Tiểu Ảnh trẻ tuổi như thế này mà đã được làm giảng viên đại học, thật là giỏi quá! Giáo viên đại học có kiếm được nhiều tiền không? Có phải là còn nhiều hơn cả Quản Đồng không? Chỗ Cố Tiểu Ảnh phát tiền thưởng như thế nào? Có phải tiền thưởng phát dựa vào tỷ lệ nhập học không? Thôn chúng tôi tỷ lệ nhập học cấp ba cao lắm, các thầy cô do đó mà được thưởng rất nhiều!
Những người tham gia nêu câu hỏi nhiệt tình nhất có bà cô thứ hai của Quản Đồng, chị dâu của dì họ Quản Đồng, cô dâu mới nhà hàng xóm của Quản Đồng, cháu chắt của anh em dâu rể của bố Quản Đồng...
Trời ạ, đám người này – chỉ nghe Quản Đồng giới thiệu thôi mà đầu của Cố Tiểu Ảnh đã muốn phình to gấp ba lần rồi.
Lúc này, một người luôn chăm chú cho vẻ ngoài của mình như cô giáo Cố cũng đã chẳng còn hơi sức đâu mà giữ nổi hình tượng nữa, nên chỉ thấy Cố Tiểu Ảnh rụt rụt vai, gù gù lưng, tay tựa cả vào bụng, cả người co lại chẳng khác nào một con tôm, cố hết sức hít thởi thật đều đặn, trả lời từng câu hỏi của những con người hiếu một cách quá nhiệt tình kia và mỉm cười đón nhận những lời khen chân thành của họ. Cố Tiểu Ảnh đã cố gắng dùng những ngôn ngữ bình dị đơn giản nhất để giảng giải cho bọn họ hiểu làm giáo viên đại học là như thế nào, không phải căn cứ đánh giá vào tỷ lệ nhập học, mà là dựa vào chức vụ và số lượng các nghiên cứu khoa học, chức vụ thì chính là cấp bậc, ví dụ như cô giáo Cố đây do còn quá trẻ cho nên cấp bậc còn thấp, số tiền được trả cho mỗi tiết giảng cũng thấp hơn nhiều so với những người có cấp bậc cao; còn về số lượng bài nghiên cứu khoa học thì cũng tương tự như chuyện làm báo cáo vậy, mặc dù đã làm giảng viên rồi, nhưng mỗi một môn học vẫn phải viết rất nhiều báo cáo, điểm chấm các báo cáo đó mà cao thì người ta mới thưởng tiền cho; nhưng mà có ai lại rảnh rỗi mà đi phê báo cáo chứ, cái vấn đề này thì lại có một số kẻ rất là ngạo mạn, bọn họ viết một số tập san, tức là tạp chí đó, giống như là "Hội cố sự" mà mọi người trong thôn hay đọc đấy, à đúng rồi, muốn được đăng bài trên đó thì phải thuộc dạng trâu bò, hùng hục như thế mới có thể lấy tiền thưởng, rồi được thăng cấp bậc, tiền giảng dạy từ đó mà cũng sẽ nhiều lên trông thấy...
Cố Tiểu Ảnh nói đến mức khô đét cả mồm cả miệng, cuối cùng thì nghe thấy một tiếng "à" rõ to, do người phụ nữ ngồi trước mình phát ra, rồi sau đó thấy tất cả bọn họ đã đang tiến hành bàn luận rất sôi nổi. Nhìn một cái là biết ngay bọn họ rất ngưỡng mộ và muốn biết nhiều về nghề nghiệp của Cố Tiểu Ảnh, điều này khiến cho Cố Tiểu Ảnh thấy rất phấn chấn. Được người khác tin tưởng và tín nhiệm đã khiến cho cô dâng trào cảm giác hạnh phúc và tự hào.
Cố Tiểu Ảnh ngó nghiêng xung quanh, nhìn các bà các cô ở trước mặt đang xôn xao nói chuyện, nhưng lại nghe không hiểu lắm bọn họ rốt cuộc đang nói chuyện gì, cho nên chỉ được một lúc là đã bắt đầu mất tập trung, trong lòng lại nghĩ tới Quản Đồng, kể từ khi ý định mua điều hòa cho gia đình bị Quản Lợi Minh bác bỏ, thì sao anh lại không nghĩ tới chuyện mua một chiếc máy sưởi cơ chứ!
Nhìn mà xem, cả cái nhà to như vậy, ngoài mấy cái giường sưởi trong phòng ngủ ra, thì chẳng còn cái gì để sưởi ấm thêm nữa!
Tiếp tục quan sát các bà các cô đang bàn tán xôn xao trước mắt mà Cố Tiểu Ảnh buồn muốn chết: "Giường sưởi ơi giường sưởi à, mặc dù mày gần tao trong gang tấc nhưng rốt cục lại bị ngăn cách bởi những người dân nhiệt tình của thành R này, khiến cho tao sao mà cảm thấy mày xa tít tắp chân trời thế".
Đời đúng là một bể khổ!
Cũng không biết là cứ phải tiếp chuyện như vậy bao nhiêu lâu, tới mức cuối cùng thì Cố Tiểu Ảnh cảm thấy lưng mình sắp sụp đến nơi rồi, đến mông cũng đau nhức hết cả. Nhưng cô lại không thể lên giường nằm, một là vì phép lịch sự tối thiểu, hai là Cố Tiểu Ảnh biết rõ cái túi ngủ kia cũng chẳng khá hơn một cái hầm băng là mấy – phương pháp giữ ấm duy nhất xưa nay của nhà Quản Đồng chính là đắp càng nhiều chăn càng tốt, nhưng mà nếu đắp lên người ba cái chăn bông ấy, chẳng chóng thì chầy thế nào cũng tắt thở cho mà xem.
Sống trên đời hơn 20 năm, cô tự cảm thấy mình là một người phóng túng khoáng đạt, nhưng lần này khi ở trong căn nhà của họ Quản – với đầy ắp những người là người, lần đầu tiên Cố Tiểu Ảnh cảm thấy mình thật là vô dụng, thật là vật bỏ đi, thật yếu ớt và mỏng manh.
Nhưng sự thật là, kể cả Cố Tiểu Ảnh có muốn tháo vát đi chăng nữa thì cũng lực bất tòng tâm mà thôi.
A a a a – cứ nghĩ đến chuyện năm nào cũng phải về đây mỗi dịp 30 tết là Cố Tiểu Ảnh lại chỉ muốn viết di chúc, rồi chết ngay đi cho nhẹ.
Bữa tối như thường lệ vẫn là một bàn đầy các món ăn mặn: cá om, gà hầm, trứng luộc, thịt dê xào... nhưng vì trời quá lạnh nên mỡ đọng lại trong bát cũng đông cứng thành cả một mảng trắng lớn.
Cố Tiểu Ảnh chờ đỏ cả mắt, thì cuối cùng - sau khi đã hết món thịtcác loại, thì một nồi canh thập cẩm mới được bưng ra, gồm có mộc nhĩ, sợi đậu phụ khô, nấm hương, trứng chim cút... khói bốc nghi ngút. Mắt Cố Tiểu Ảnh lúc này cứ như sói như hổ nhìn thấy con mồi, thật chẳng khác nào như nhìn thấy một cái máy sưởi
Thế là tối hôm ấy, suốt cả bữa Cổ Tiểu Ảnh chỉ chực ôm lấy cái nồi canh mà ăn cơm. Quản Lợi Minh thấy thế rất khó hiểu, bèn gắp vài miếng thịt vào bát của cô. Cố Tiểu Ảnh đáp trả lại ông bằng một nụ cười đầy cảm kích, nhưng quả thực là cô không thể nào ăn nổi, đành đưa mắt lén nhìn Quản Đồng cầu cứu. Quản Đồng thấy vậy là hiểu ngay ý vợ mình, liến gắp mấy miếng thịt ra khỏi bát của Cố Tiểu Ảnh.
Quản Lợi Minh trợn mắt: "Đấy là gắp cho Tiểu Ảnh".
Quản Đồng vẫn cứ cúi đầu ăn cơm, đáp khẽ: "Cô ấy chỉ ăn canh thôi."
"Con thì ăn thịt còn đểcho người ta ăn canh ấy hả!" Quản Lợi Minh lộ rõ ánh mắt khó hiểu, không thể ngờ đứa con của mình lớn bằng từng này mà vẫn còn ngốc nghếch không hiểu chuyện đến như thế.
"Cố ấy bị đau bụng mà. Cứ để cô ấy ăn chút gì nóngnóngcho ấm bụng." - Quản Đồng nói với bố mình."Bố cứ ăn đi, không phải để ý đâu."
Quản Lợi Minh định trừng mắt tiếp tục chủ đề, nhưng Tạ Gia Dung đã hiểu ngay vấn đề, thuận tay lay lay tay áo củaQuản L Minh: "Ông ăn đi, con nó thích ăn gì thì nó sẽ tự gắp. "
Quản Lợi Minh rốt cục vẫn chẳng hiểu ra sao, nhưng cũng không nói năng gì thêm nữa.
Ăn xong cơm, Cố Tiểu Ảnh thực sự cảm thấy không thể cứ chỉ ngồi không mà nhìn được, bèn tới giúp Tạ Gia Dung thu dọn bát đĩa. Tạ Gia Dung trở vềphòng ngủ, khi quay ra thì mang theo một chiếc túi chườm nóng. Bà rót nước nóng vào và đưa cho Tiểu Ảnh. Khi chạm được vào túi chườm vừa nóng vừa ấm, Cố Tiểu Ảnh cảm động sắp trào nước mắt!
Ngay từ đầu, Cố Tiểu Ảnh vốn dĩ rất quý mến Tạ Gia Dung, nay lại thấy bà càng thêm phần chất phác đáng mến.
Thế là suốt cả tối Cố Tiểu Ảnh cứ ôm chặt lấy cái túi chườm ấm áp, đến đi tiểu cũng chẳng nỡ bỏ ra.
Ba mươi tết, bên ngoài pháo nổ đì đùng rộn rã, trong nhà Tạ Gia Dung và Quản Lợi Minh ở gian phòng chính cùng xem chương trình truyền hình chào năm mới. Lúc ấy, Cố Tiểu Ảnh co mình lại trong túi ngủ, khư khư ôm lấy cái túi chườm gọi một cuộc điện thoại cho gia đình, trong thoáng chốc cô nghe thấy giọng nói của La Tâm Bình thì tự dưngmuốn bật khóc.
Thế nhưng Cố Tiếu Ảnh vẫn cố nhịn được, cô chỉ vừa làm nũngvừa hờn trách mẹ ruột: "Mẹ, ở đây lạnh quá mà con phải ở tận hai ngày mới được về, con muốn ăn đồ bố nấu cơ..."
La Tâm Bình tự mình cũng có thể hình dung ra được những nỗi khổ của con gái khi ở đó, nên lập tức trả lời: "Mẹ đã bảo bố nấu cơm trước đợi các con về, các con đi đường nhớ cẩn thận đấy nhé, dự báo thời tiết nói là mùng ba sẽcó tuyết rơi ấy."
"Tuyết rơi ạ?" - Tiểu Ảnh nghe thấy vậy đột nhiên rất háo hức phấn chấn - "Vậy thì mùng hai con sẽ về, mẹ thật là đáng yêu quá đi! Như thế là con sẽ được về nhà sớm một ngày rồi!"
"Con nói năng nhớ phải có chừng mực, đừng để người ta tưởng mình là con nhà không được dạy dỗ tửtế!" - La Tâm Bình tính vốn cẩn thận chu đáo, không quên dặn dò con gái: "Nhớ giữ ấm cơ thể, đừng có mà để bị cảm lạnh."
"Con biết rồi con biết rồi" - Cố Tiểu Ảnh vui vẻ đáp, sau đó còn nói chuyện rất lâu với ông Cố, mãi đến tận khi điện thoại hết pin mới dập máy.
Trước khi đi ngủ, Cố Tiểu Ảnh còn tự động viên bản thân: "Thắng lợi đã ở ngay trước mắt rồi!"
Chỉ có điều, cả trong giấc ngủ cô cũng thấy rất khổ sở, vì về đêm, nhiệt lượngcủa giường sưởi dần dần bị tiêu tán đi, không khí lạnh đã khiến cho Cố Tiểu Ảnh tỉnh giấc. Cô kéochăn trùm kín cả đầu, cuốn kín xung quanh người. Túi chườm trong lòng cũng đã nguội lạnh cả, cô muốn dậy đi rót thêm nước nóng vào nhưng sợ phải đối diện với cái lạnh khủng khiếp bên ngoài, và rồi cái túi ngủ cũng sẽ lại lạnh toát như lúc đầu cho mà xem, cho nên nghĩ đi nghĩ lại Cố Tiểu Ảnh vẫn quyết định không ra khỏi chăn nữa mà tiếp tục ngủ tiếp. Cũng không biết là cô đã phải đếm bao nhiêu con cừu cả thảy thì mới ngủ lại được, nhưng vẫn bị tỉnh giấc giữa chừng mấy lần nữa, đến sáng sớm hôm sau tỉnh dậy sờ th thấy tóc của mình cũng đã đông cứng hết cả rồi.
Cố Tiểu Ảnh cảm thấy cả đời mình chưa bao giờ phải gánh chịu cái lạnh nào khủng khiếp như cái lạnh của suốt 24 giờ vừa qua, cứ như khí lạnh đã luồn vào cả xương tủy, cho dù có túi chườm, giường sưởi hay canh nóng nghi ngút khói đi chăng nữa, thì cũng không có cách nào để làm cho tứ chi ấm lên được.
Cố Tiểu Ảnh cứ như thếgắng gượng chịu đựng suốt hai ngày, cho đến cuối cùng, cảm giác còn lại cũng chỉ là chút tê tê, gần như đã không có cảm giác gì nữa rồi. Cà ngày phải đi cùng với Quản Đồng đến nhà họ hàng của anh để chúc mừng năm mới, rồi lại tiếp đón khách khứa tới chúc Tết nhà mình, buổi tối thì co rúm ở trong chăn đọc tiểu thuyết bằng MP4, thỉnh thoảng lại tiếp chuyện vài câu với bố và mẹ chồng. Mặc dù vẫngặp khó khăn trong việc nghe hiểu tiếng địa phương nhưng Cố Tiểu Ảnh vẫn cố gắng cười cười nói nói. Vào lúc này, trong những ngày đông lạnh giá buốt, cô bỗng chợt nhớ lại những lời dặn dò tình cảm của mẹ mình dành cho trước ngày kết hôn: "Con gái mẹ quả là biết nhìn người, hoàn cảnh khắc nghiệt như thế mà lại có thể bồi dưỡng nên một Quản Đồng như vậy, cha mẹ cậu ấy hẳn đã gặp không ít khó khăn, chính bản thân cậu ấy lại càng phải cố gắng rất nhiều."
Quả thực, nếu không được trải qua những thử thách, dù rất nhỏ như thế này, thì Cố Tiểu Ảnh sẽ chẳng bao giờ thấy đồng cảm thực sự với câu nói đó như chính lúc này đây.
Từ tận đáy lòng mình, cô một lần nữa cảm thấy khâm phục vô cùng những con người ở đây, những con người của một vùng núi phía Bắc xa xôi, trong đó có cả người chồng của cô.
Hai ngày sau, Quản Đồng và Cố Tiểu Ảnh lại bắt đầu chuyến hành trình đi tới thành phố F. Trước khi hai người Quản Lợi Minh và Tạ Gia Dung đã chu đáo chuẩn bị cho cha mẹ Cố Tiểu Ảnh không biết bao nhiêu là đặc sản địa phương, từ lạc cho đến khoai lang, tất cả được sắp xếp gọn gàng nhét đầy những túi. Lúc ở bến xe, Quản Lợi Minh còn dặn dò Cố Tiểu Ảnh: Túi này là dưa muối cho bố con, lần trước ông ấy tới rất thích ăn món này; còn cái túi này, là thịt da bao cho mẹ con, bà ấy từng nói thịt da bao chỗ bà ấy không ngon...
Trong từng cơn gió đông lạnh buốt quất tới, Cố Tiểu Ảnh cảm động vô cùng, cô trìu mến nhìn bố chồng, rồi chỉ biết gật gật đầu mãi - đây là lần thứ N của mấy ngày gần đâyrồi, Cố Tiểu Ảnh dù chân tay đông cứng nhưng sâu thẳm trong trái tim lại cảm thấy vô cùng ám áp.
Nhưng đường trở về thành phố F thì thật vô cùng thê thảm, đầu tiên là một con tàu không thể xập xệ hơn, không biết đã có từ thời đại nào rồi mà đến điều hòa cũng hỏng, vừa bật lên một cái thì cứ như là toàn bộ linh kiện của con tàu cùng đồng thanh kêu gào. Đã thế, trên tàu lại còn có cả người mắc chứng thối chân, đầu độc Cố Tiểu Ảnh đến mờ mịt cả đầu óc. Một người bao năm không biết đến hai chữ say xe như Cố Tiểu Ảnh mà giờ cũng đã bắt đầu ngắc ngoải, nhưng dạ dày chẳng có gì bên trong, nên có muốn nôn thì cũng chẳng có gì mà nôn ra. Thấy Cố Tiểu Ảnh như vậy Quản Đồng vô cùng lo lắng, sợ là lẽ nào chứng viêm trực tràng của Cố TiểuẢnh lại tái phát?
Nhưng sự thật đã cho thấy, bạn Cố Tiểu Ảnh của chúng ta quả là một kẻ đánh cũng không chết!
Về đến nhà bố mẹ, thay quần áo rồi tắm rửa, quên hết cái thứ mùi kinh tởm kia, lại được ngồi sưởi ấm nửa tiếng, rồi được ngấu nghiến ngon lành bát canh hải sản thơm phức mà chính tay bố mình làm cho - bạn Tiểu Ảnh của chúng ta đã chính thức sống lại!
Việc đầu tiên sau khi "sống lại", đó là không thèm đếm xỉa gì tới Quản Đồng, đang ngồi tán dóc với Cố Thiệu Quân ngoài kia, m lập tức chạy như bay vào phòng ngủ của bà Cố để ỉ ê tâm sự. Chẳng cần nói cũng biết, câu đầu tiên bà Cốhỏi con gái chính là: "Ở đó lạnh lắm không?"
Cố Tiểu Ảnh lúc này đã quên hết sự lạnh lẽo đau đớn lúc trước, nhe răng trợn mắt vui sướng: "Cũng lạnh! Lần này thì con đúng là được mở rộng tầm mắt rồi! Cái giường sưởi tất nhiên là căn cứ cấp nhiệt, đến chăn mà cũng lạnh toát. Mà đáng sợ nhất là gì mẹ biết không? Là sáng sớm hôm sau, khi ngủ dậy thì phát hiện ra rằng, chậu nước rửa chân tối qua đã biến thành một tảng băng mất rồi!"
La Tâm Bình khẽ rên "hừ hừ", Tiểu Ảnh buông lỏng tay: "Con nói thật mà, sao mẹ lại không tin, để giữ ấm, con chỉ dám uống mỗi ngày một cốc nước, mẹ nhìn cái nốt rộp trên miệng con đây này..."
Cố Tiểu Ảnh chỉ cho La Tâm Bình xem tận mắtcáinốt rộp trên miệng mình, rồi băn khoăn: "Nếu như lót thêm cái nệm điện lên trên cái giường sưởi thì không biết liệu có bị rò điện không nhỉ?"
"Vớ vẩn" - La Tâm Bình nghe thấy vậy bèn cất tiếng mắng, cắt ngay những suy nghĩ kỳ lạ của cô con gái, cũng không quên nêu ra bài học danh dự của xã hội chủ nghĩa: "Có gian khổ phấn đấu thì mới có hạnh phúc lâu dài, bọn trẻ các con bây giờ thật không biết thế nào mới là khổ. Con so sánhvới Quản Đồng mà xem. Bây giờ phải dạy cho con biết mới được, con phải liệu mà tiếp thu, biết chưa?"
"Á" - Tiểu Ảnh nhìn chòng chọc mẹ mình: "Mẹ xem mẹ kìa, sao lại cứ nghĩ cho người ngoài mà không thèm đếm xỉa gì đến người nhà thế chứ."
La Tâm Bình nhìn bộ dạng con gái, đầu đã ba ngày không được gội, da mặt thì trắng xám, nhìn nghiêng thì vàng vọt, thấy rất đau lòng, nhưng cuối cùng vẫn cố kiềm chế mà buông lời: "Không thì về sau, cô cứ về nhà bố mẹ chồng mà ăn tết."
Cố Tiểu Ảnh thở dài thườn thượt: "Bố chồng con còn muốn con trai năm nào cũng dắt theo vợ con mang theo cả đống quà tết về quê làm rạng rỡ tổ tông đấy."
"Cái con bé này" - La Tâm Bình trợn mắt nạt Cố Tiểu Ảnh: "Chưa nuôi con thì chưa biết được ơn bố mẹ, con đến khi nào làm mẹ rồi thì mới biết được, làm cha làm mẹ rồi thì mới biết cần làm rạng rỡ tổ tông để làm cái gì? Chẳng phải cũng chỉ vì muốn có cái cảm giác được con cái hầu hạ chăm sóc hay sao?"
"Thật thế ạ?" - Cố Tiểu Ảnh đã nghĩ ngợi một lát mà vẫn không hiểu lắm, "Thế thì được hầu hạ chăm sóc ở thành phố không phải là tốt hơn sao, sao lại cứ bắt con cái phải về quê đón năm mới như thế?"
La Tâm Bình dỗ dành Tiểu Ảnh: "Bởi vì con gái năm đầu kết hôn đều phải về quê chồng ăn tết, kể cả xong hôn lễ rồi, nhưng việc đón năm mới vẫn mang ý nghĩa đặc biệt hơn một chút, phải để cho bà con hàng xóm xung quanh được xem mặt cô dâu một chút chứ. Nhưng nếu năm sau con mà có thai thì chắc cũng sẽ không thể tùy tiện thoải mái đi lại như thế được, cho nên cũng không cần về quê chồng đón tết nữa!"
"Có thai?!" - Cố Tiểu Ảnh trợn tròn mắt: "Mẹ! Lẽ nào chỉ vì không muốn phải về quê chồng ăn tết nữa mà con phải sinh con sao?"
"Ai sinh con để không phải về quê chồng nữa chứ? Đấy là mẹ chỉ bảo có khả năng thế thôi!" - La Tâm Bình nhìn đứa con gái mình sinh ra, tiếc là đã không dạy dỗ con nghiêm khắc hơn. Bà cũng không thể hiểu được đứa con gái thông minh như vậy của mình mà sao có một số chuyện mãi vẫn không hiểu ra được - "Hơn nữa, lúc nào con mới định có con đây? Mẹ nói cho con biết, sinh con càng sớm thì càng tốt, chẳng có gì là không tốt với con cả! Chuyện này thì có gì mà con thấy khó khăn như thế cơ chứ!"
"Nhưng con vẫn còn trẻ mà!" - Cố Tiểu Ảnh sợ hãi nhìn La Tâm Bình - "Con không muốn sinh con bây giờ đâu! Trẻ con thật là đáng sợ! Sinh con là sẽ không còn tự do nữa, dáng vóc lại còn xấu xí đi vài phần! Con sẽ không sinh! Kiên quyết không sinh con đâu!"
"Con bị thần kinh phải không?" - La Tâm Bình nghe thấy vậy liền giận dữ quát mắng.
Lúc đó Quản Đồng đang ngồi bên bàn ăn tiếp rượu bố vợ, nghe thấy cuộc tranh cãi có phần nảy lửa này, định đứng lên tới xem sao thì bị ông Cố ngăn lại.
"Quản Đồng à, con nhất định phải ghi nhớ kinh nghiệm chiến đấu bao nhiêu năm của bố." - Ông Cố rót rượu cho Quản Đồng, thật thà nói: "Con cứ kệ hai mẹ con họ đi, cứ để cho hai mẹ con cãi nhau như vậy. Mẹ con nhà này tranh cãi như cơm bữa hàng ngày ý mà, mỗi ngày ít nhất phải cãi nhau một lần. Nhưng cãi xong là lại quên ngay, đâu lại vào đó, năm phút sau là đã lại thấy bá vai bá cổ vui vẻ cùng nhau đi mua quần áo rồi. Cho nên tốt nhất con đừng có dính vào, can thiệp là thế nào cũng hỏng chuyện đó."
Quản Đồng nghe những lời khuyên của bố vợ như vậy bèn cười khì khì. Ông Cố uống thêm ly rượu, chậc lưỡi tiếp tục nói: "Con đừng có mà không tin những lời bố nói. Bệnh hay quên của hai mẹ con nhà này chẳng phải bình thường đâu. Cứ nói mẹ con đấy, bao nhiêu năm bố nghe bà ấy gào thét quen rồi, ngày nào mà không thấy bà ấy gào là cảm thấy có vấn đề ngay, có khi bà ấy như thế lại bị bệnh không biết chừng."
Quản Đồng nghĩ tới cảnh nhà mình, rầu rầu rĩ rĩ gật gật đầu.
Ông Cố nhìn thấy con rể như vậy, biết ngay là mình đã tìm ra được một người đồng cảnh ngộ rồi, không nhịn đượclại tiếp tục thầm thì: "Bố nói cho con biết nhé, bọn họ mà muốn hét, thì cứ để bọn họ hét đi. Hét ra được là tốt, sẽ không bị u uất sinh bệnh. Con chỉ việc cứ coi như là đang xem kịch khỉ thôi, thỉnh thoảng lại chêm vào vài câu, sẽ càng thêm phần náo nhiệt! Không cần phải giảng giải đạo lý gì hết cho họ đâu, họ muốn cãi thì cứ để họ cãi. Bọn họ mà không cãi vã thì sẽ nhàm chán lắm cho mà xem!"
Quản Đồng lại cười khà khà, Cố Thiệu Quân cũng cười theo. Hai người tiếp tục chạm chén liền tù tì.
Một lúc sau, Quản Đồng lắng tai nghe ngóng, quả nhiên y hệt như lời Cố Thiệu Quân đã nói: trong phòng ngủ, giọng nói của La Tâm Bình đã nhỏ dần lại, còn Cố Tiểu Ảnh thì đã tiếp tục rù rì tâm sự.
Quản Đồng thấy vậy tự dưng nảy sinh sự ngưỡng mộ vô cùng đối với bố vợ mình.
Tuy nhiên, những ngày tươi đẹp của Cố Tiểu Ảnh cũng chẳng kéo dài được lâu.
Không lâu sau, Cố Tiểu Ảnh đang say sưa hát karaoke với vài người bạn ở thành phố G thì nhận được điện thoại của Quản Lợi Minh gọi đến: "Tiểu Ảnh à, con nói với Quản Đồng, bố và mẹ chuẩn bị đến chỗ các con ở một thời gian. Mẹ con dạo này toàn nằm mơ thấy các con, sợ rằng có điềm xấu cho nên muốn lên chỗ các con trông nom chăm sóc thì mới yên tâm."
Cố Tiểu Ảnh lúc đó đang ở trong phòng cách âm, nghe xong những lời nói như vậy của bố chồng, mà hàm dưới như sắp rớt xuống chân đến nơi: "Trông nom chúng con thì bố mẹ mới an tâm ư? Nhưng bố à, bố mẹ đến thì chúng con mới không yên ổn đấy!"
Đấy là còn chưa nói đến những thói quen sinh hoạt đều căn bản khác nhau, những trận chiến cảm xúc mãnh liệt lúc nửa đêm giờ biết giải quyết thế nào đây?
Khỏi phải nói, lời của Hứa Tân quả là đúng: Cố Tiểu Ảnh đích thị là một nữ lưu manh đầu óc chứa đầy cặn bã.
(3)
Và là thế cuộc sống hợp cư của cô giáo Cố chính thức bắt đầu!
Sáng thứ bảy, Cố Tiểu Ảnh bị Quản Đồng kéo tới bến xe chuyển tiếp đường dài. Đêm hôm trước Cố Tiểu Ảnh thức khuya viết tiểu thuyết, không được ngủ đủ giấc, mở miệng ra là ngáp ngắn ngáp dài, mắt nhắm mắt mở đi theo Quản Đồng, vừa đi vừa ngủ chập chà chập chờn.
Chờ chuyến xe của bố mẹ chồng đến dài cả cổ, Cố Tiểu Ảnh chẳng phải mất nhiều công nhìn ngóng, lập tức đã trông thấy chiếc áo bông đỏ mà mình mua cho Tạ Gia Dung. Ngó nghiêng sang bên cạnh tiếp tục thấy ngay chiếc áo vest chuyêndùng để tiếp khách của Quản Lợi Minh. Cố Tiểu Ảnhcòn chưa kịp mở miệng thì Quản Đổng đã rảo bước luồn lách qua đám đông. Cố Tiểu Ảnh thấy vậy c>ống quýt chạy theo, trên đường còn bị người ta va hành lý vào người mà vẫn phải nghiến răng chịu đựng không thèm chấp, chỉ cố lách được ra phía trước.
Cuối cùng thì cũng đến được chỗ vợ chồng Quản Lợi Minh đứng, Cố Tiểu Ảnh tay quệt mồ hôi, miệng cất tiếng chào: "Con chào bố mẹ, bố mẹ đến rồi ạ!"
QuảCố Tiểu Ảnh thì vui mừng cười đáp: "Tiểu Ảnh, con cũng đến đón chúng ta à?"
Trong lúc nói chuyện thì đã tìm thấy được hành lý, Quản Đồng liền xách ra ngoài. Tạ Gia Dung tay lau mồ hôi đi theo phía sau. Cố Tiểu Ảnh vẫn muốn ngáp mà phải cố nhịn, kết quả là nước mắt trào hết cả ra.
Quản Lợi Minh đi phía trước Cố Tiểu Ảnh than vãn: "Sao mà đông thế, biết thế này để vài hôm nữa mới tới."
"Để sau rằm tháng giêng thì tất cả mọi người đều phải quay trở lại thành phố để đi làm ạ." – Cố Tiểu Ảnh vừa đi đằng sau vừa đáp.
"Đâu phải thế. Bố vừa nói chuyện với một người đứng bên cạnh. Anh ta nói đi làm cho một công trình ở phía bên này, mỗi tháng kiếm được hơn 2000 tệ. Vợ anh ta thì đi giúp việc cho mấy người đang ở cữ, mỗi tháng cũng được hơn 2000 tệ." - Quản Lợi Minh thở dài, "Thật là, anh ta nói 18 tuổiđã ra đây đi làm rồi, bây giờ cứ mỗ>i tháng gửi về nhà mấy nghìn tệ, năm ngoái vợ anh ta còn sinh được một đứa con trai nữa."
Nói đến đây, không chỉ Quản Lợi Minh mà cả Tạ Gia Dung đều lộ rõ vẻ mặt thèm muốn. Cố Tiểu Ảnh thì cứ mải miết đi, đến mí mắt cũng chẳng dám ngẩng lên. Quản Đồng cũng có chút khó chịu, nhưng cố nhịn, không nói g.
Thế nhưng Quản Lợi Minh vẫn chẳng bỏ qua cái chủ đềnày, quay lại tiếp tục hỏi Quản Đồng:
"Quản Đồng, một tháng con kiếm được bao nhiêu?" Quản Đồngcau mày đáp: "Hơn 4000 tệ ạ."
"Cuối năm có tiền thưởng chứ?" – Quản Lợi Minh tiếp tục.
"Công chức thì lấy đâu ra tiền thưởng cơ chứ!> - Quản Đồng đặt hành lý bên đường, vừa giơ tay vẫy taxi vừa hơi bực bội trả lời: "Những người qua được kỳ sát hạch cuối năm thì sẽ có tiền lương tháng 13, coi như là tiền thưởng".
Quản Lợi Minh nhẩm tính rất nhanh, rồi lộ rõ vẻ có đôi chút thất vọng: "Con đọc biết bao nhiêu sách như thế, mà một năm kiếm được có năm vạn tệ!"
Rồi lại lẩm bẩm một mình: "Thế mới bảo đọc sách nhiều có ích lợi gì đâu."
Cố Tiểu Ảnh ngẩng đầu lên nhìn Quản Đồũi bíxị, không nhịn được ngáp một cái.
Tạ Gia Dung vẫn thế, chẳng nói câu nào, chỉ lặng lẽ đi cạnh Cố Tiểu Ảnh, mỉmcười nhìn con trai mình, rồi lại quay sang nhìn con dâu.
Đúng là một gia đình chẳng có hứng thú nói chuyện với nhau gì cả!
Bữa trưa đã được sắp xếp ổn thỏa: Cố Tiểu Ảnh làm bốn món ăn với một bát canh, lần này coi như là lần u tiên Cố Tiểu Ảnh đích thân xuống bếp trổ tài phục vụ bố mẹ chồng. Kết quả nhận được rất đáng khích lệ, tất cả các món kể cả canh đều hết sạch, nhưng Cố Tiểu Ảnh cứ cảm thấy dường như có cái gì đó bất thường.
Đến khi quan sát mọi người trong bữa tối thì Cố Tiểu Ảnh mới tỉnh ngộ ra: bất kể cô, >Cố Tiểu Ảnh, có làm món ăn gì đi chăng nữa, ngon hay không thì đối với bố mẹ chồng rốt cục cũng chỉ là một bữa cơm mà thôi. Dù cho có hỏi ý kiến đi chăng nữa thì bọn họ sẽ vẫn chỉ trả lời: "ngon, rất ngon", nhưngnếu hỏi ngon thế nào thì lại không thể nào chỉ rađược.
Ngược lại, những món cá chua ngọt, hoa bầu dục xào mà Cố Thiệu Tuyền nấu, hay món cà bung, sơn dược quế hoa, thịt viên rượu nếp của La Tâm Bình làm thì đều rất được hai người chú
Hóa ra là như vậy, đối với những người thạo nghề thì thức ăn ngon phải hơn hẳn, còn với những người không thạo nghề mà nói thì ngon hay không ngon cũng chẳng khác gì nhau là mấy.
Đây quả là một triết lý – Cố Tiểu Ảnh chợt thốt lên trong lòng.
Nhưng chung quy lại thì đây vẫn là một chuyện tốt đẹp, vì kinh nghiệm đã mách bảo cho Cố Tiểu Ảnh biết: một nhà mà có tới hai người đầu bếp giỏi như Cố Thiệu Tuy với La Tâm Bình, thì thế nào cũng có phát sinh sai sót hay rắc rối phiền hà này nọ, rồi dẫn tới là chẳng ai chịu nhường nhịn ai; còn nếu như nhà mà chỉ có một người giỏi nấu ăn thôi thì gia đình chắc chắn sẽ êm đềm hòa thuận cơm lành canh ngọt hơn nhiều.
Buổi tối, bắt đầu nảy sinh vấn đề.
Sau khi kết hôn, Cố TiểuẢnhQuản Đồng thỏa thuận duy trì một nếp sống sinh hoạt có quy luật: cứ bảy giờ tối là bắt đầu ăn cơm, chăm chú xem "Bản tin thời sự", bảy rưỡi là ăn xong, Quản Đồng có nhiệm vụ rửa bát còn Cố Tiểu Ảnh thì cứ ôm cái điều khiển mà chuyển kênh từ kênh 1 đến kênh 50 rồi lại từ kênh 50 vềkênh 1, thỉnh thoảng mà có chương trình nào hay hay thì sẽ xem thêm vài phút; đúng tám giờ Quản Đồng rửa xong bát, Cố Tiểu Ảnh tắt ti vi, cả hai cùng bậtính lên, một người thì đọc báo mạng trong phòng đọc, một người thì viết tiểu thuyết trong phòng ngủ; chín rưỡi thì ra bên ngoài đi dạo, đi nửa vòng xung quanh khu nhà, khoảng 1500 m (tất nhiên, cô giáo Cố lười biếng của chúng ta chuyên tìm lí do để trốn đi bộ); mười giờvề nhà, tắm rửa sạch sẽ rồi tại tiếp tục ai bận việc của người đấy; đúng mười một giờ thu dọn mọi thứ chuẩn bị nghỉ ngơi, nếu như một trong hai người cần phải làm thêm thì sẽ ngủ riêng... Đây quả là một cuộc sống cực kỳ điều độ, mà vẫn thường bị Hứa Tân gọi trêu là: "cuộc sống c>a những con người nghỉ hưu trước tuổi".
Thế nhưng cuộc sống như hưu trí có giờ giấc điều độ này cuối cùng cũng đã bị thế giới thực tại náo động ầm ĩ làm cho bị phá vỡ hoàn toàn.
Nhà bây giờ do có thêm hai người, cho nên không thểtắt tivi được rồi, vì đối với Quản Lợi Minh và Tạ Gia Dung thì đây là kênh thông tin duy nhất kết nối họ với thế giới bên ngoài. Huống hồ Tạ Gia Dung còn không biết chữ, thì làm sao mà đọc báo được, cho nên tivi trở thành cách giải trí tiêu khn duy nhất của bà. Thế nhưng Cố Tiểu Ảnh lại là người màchỉ cần có một chút tiếng động quấy nhiễu là đã không thể nào làm việc được, thế nên cả một buổi tối trôi qua, Cố Tiểu Ảnh cứ ngồi gõ rồi lại xóa, xóa rồi lại gõ, cuối cùng chỉ viết được tổng cộng có 185 chữ tất cả...
Ban đêm, sau khi tắt đèn bàn thì Cố Tiểu Ảnh bỗng nghe loáng thoáng thấy tiếng ca nhạc từ phòng ngoài vọng vào, trong lòng tức phát điên.
Hơn mười giờ, Quản Lợi Minh và Tạ Gia Dung tắt tivi chuẩn bị đi ngủ, Quản Đồng rời khỏi phòng đọc kiêm phòng dành cho khách, tay cầm theo tờ báo sang phòng khách đọc, nhường chỗ cho bố mẹ ngủ.
Cố Tiểu Ảnh cuối cùng cũng cảm thấy được thoải mái.
Thật là không thể nào hiểu nổi, Cố Tiểu Ảnh cảm thấy mình chẳng khác nào một con cún khôngcó được cảm giác an toàn, thận trọng hít hít ngửi ngửi cái nơi mà vốn là lãnh thổ của mình, chỉ hận một nỗi là không được như loài chó, tè ra một bãi để đánh dấu phạm vi của mình mà thôi. Bây giờ lãnh thổ của Cố Tiểu Ảnh đã bị người khác dẫm đạp làm lung tung tới mức không phân biệt được nữa rồi, còn Cố Tiểu Ảnh thì đang không biết đây có còn là nhà mình nữa không, hay chỉ còn là một đống lộn xộn.
C Tiểu Ảnh rất muốn khóc mà nước mắt không chảyra nổi.
Nghĩ tới đây thì chẳng thể nào viết tiếp được nữa. Cô dứt khoát mang theo quần áo ngủ đi vào phòng tắm, tắm một lát rồi hối hả mặc quần áo ngủ vào, xách đồ lót thay để giặt mang ra ngoài. Đi qua phòng khách cô bắt gặp ánh nhìn của Quản Đồng, anh "a" lên một tiếng nhưng Cố Tiểu Ả không thèm đếm xỉa gì, mà lườm cho một cái. Thực ra Quản Đồng cũng đâu có tội tình gì, tại Cố Tiểu Ảnh tự dưng lại đi ngủ sớm thế này khiến Quản Đồng khó tránh khỏi có chút ngạc nhiên. Anh lại càng có vẻ sửng sốt khi nhìn thấy Cố Tiểu Ảnh tắm xong mà mặc quần áo trên người?
Thế mới thấy, điểm lợi lớn nhất của việc không có người lạ trong nhà, chính là được thoải mái không phải mặc gì trên người, Cố Tiểu Ảnh chán nản rút ra kết.
Tối hôm đó là trăng thanh gió lồng lộng thổi, quả là hợpvới lòng người!
Câu này nói thì là: Vợ chẳng bằng vợ lẽ, vợ lẽ chẳng bằng nhân tình, nhân tình chẳng bằng nhân tình mới!
Thế nhưng, nghĩ tới sát bên phòng còn có người, nên hai người không còn dám thoải mái như trước! Đôi tình nhân vụng trộm lúc nào cũng có cảm giác nơm nớp!
Trên trán Quản Đồng mồ hôi lấm tấm khi Cố Tiểu Ảnh nhắc lại chuyện Đoàn Phỉ kể suy nghĩ: "còn khó hơn cả học tiến sỹ?", thì Quản Đồng đã không nhịn được bật cười thành tiếng. Quản Đồng không nói gì, chỉ ập tới hôn để bịt miệng của người con gái hay nghĩ lung tung này.
Mãi lâu sau khi nới lỏng ra, Cố Tiểu Ảnh thở hổn hển, hỏi: "Ôngxã à, anh đã khóa cửa chưa đấy?"
"Khóa rồi" – Quản Đổng không nhịn được trợn mắt - "Em tập trung chút đi."
Cố Tiểu Ảnh mỉm cười tinh quái, ánh mắt lộ rõ những tia ranh ma, Quản Đổng có đôi chút giật mình, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy Cố Tiểu Ảnh bò lên trên người cắn mạnh một phát vào vai mình.
Suýt nữa thì Quản Đổng bật lên một tiếng "Á", nhưng tiếng "Á" còn chưa kịp ra khỏi miệng thì đã kịp chặn lại?!
Sau đó cô mới nghe thấy Quản Đồng nghiến răng nghiến lợi khẽ rít bên tai mình: "Cố Tiểu Ảnh, em điên à!"
"Á á, em chỉ muốn bộc lộ một chút cảm xúc mãnh liệt thôi mà..." – Cố Tiểu Ảnh nheo nheo m>ắt nở nụ cười mê hoặc, giơ tay xoa xoa mồ hôi sau lưng cho Quản Đồng - "Anh tiếp tục đi, tiếp tục đi..."
Quản Đồng hận một nỗi chẳng thể bóp cổ cô gái ranh mãnh này, nhưng nhìn thấy khuôn mặt ửnghồng trước mắt, đôi mắt rạng ngời như một ngấn nước lấp lánh, ánh mắt nhìn anh dịu dàng, thì Quản Đồng dường như thấy ngạt thở.
Chỉ trong một giây, mà cũng có thể là hai giây, trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, anh cảm thấy chẳngkhác nào như đang được quay lại đêm tân hôn ngọt ngào, men say tình yêu ngây ngất. Nhiệt độ bên ngoài lại lên tới 38 độ C, những đàn muỗi vằn đang hoành hành tác chiến, thì trong căn phòng tại thành phố R này, anh chi khát khao muốn Cố Tiểu Ảnh sẽ dính vào cơ thể mình, mãi mãi không bao giờ tách rời.
Anh không kiềm được hơi thở hổn hển, một giây sau, huy động toàn sức, mạnh mẽ tiến vào bên trong. Các huyết mạch su dưới lớp da trong não dường như sắp bốc cháy, từng sợi từng sợi như đang bốc lửa, nóng bỏng hừng hực.
Chính trong lúc như sắp tan chày thành tro bụi đó thì bỗng nghe tiếng Cố Tiểu Ảnh khe khẽ dứt đoạn: "Ông xã à, tránh thai, nhớ tránh thai..."
"Biết rồi mà." - Tốc độ cùa Quản Đồng càng lúc càng gấp gáp, mô hôi túa ra mỗi lúc một nhiều:"Chẳng phải là mình đã dùng rồi còn gì."
"Ý em là..." – Cố Tiểu Ảnh hơi thở đứt quãng hổn hển cố nói hết câu: "Ý em là, cần thận bố mẹ anh... bọn họ sẽ không... sẽ không chọc thủng cả bao cao su chứ?"
"Á!"
Bao nhiêu huyết quản trong não Quản Đồng ngay tại giây phút sắp đi tới đích này đã bỗng chốc cháy hết thành tro.
Nhận thức được khả năng bản thân trong khi chưa có con đã có thể bị người phụ nữ, với đống suy nghĩ kỳ dị này giày vò, trưởng phòng Quản đáng thương như sắp phát điên...
← Ch. 06 | Ch. 08 → |