Truyện:Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình - Chương 493

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Trọn bộ 666 chương
Chương 493
(không tựa)
0.00
(0 votes)


Chương (1-666)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Thấy Dung Yên đã đi qua đây, lúc này Dung Thành lại nhìn về phía Mặc Cảnh Thâm: "Mặc tổng, dù gì mọi người cũng quen biết nhau lâu như vậy, có vài việc không nên bàn luận trước mặt các vị ở đây, chỉ bằng nế mặt nhau, chúng ta sang chỗ khác ngồi xuống tâm sự được không?"

Dù sao Dung Thành cũng là Tổng Giám đốc của Tập đoàn Dung thị, xấp xỉ tuổi của Mặc Cảnh Thâm. Trồng anh ta có vẻ như cười hờ hững, nhưng không khó để nhận ra anh ta là một người thủ đoạn. Vẻ ngoài của anh ta cho người ta cảm giác rất điểm đạm nhã nhặn, nhưng thực chất bên trong lại toát ra sự kiều ngạo thuộc về nhà họ

Dung, cứ như nhà họ Dung bọn họ đã "ăn nói khép nép" như thế, vậy mà Mặc Cảnh Thâm lại không nể mặt, điểu này khiến anh ta không được thoải mái.

Dung Yên đứng bên kia, nhìn về phía Mặc Cảnh Thâm, muốn tới gần nhưng lại hơi thấp thổm. Rõ rằng trong mắt cô ta chỉ có mỗi mình anh, chỉ cần Mặc Cảnh Thâm mỉm cười hoặc đáp lại, thì cổ ta sẽ có thể mạnh đạn hơn.

Nhận ra ánh mắt của Dung Yên cứ dân lấy mình, Mặc Cảnh Thâm nhìn về phía cô ta.

Vừa chạm phải ánh mắt của anh, nét tươi cười trên mặt Dung Yên càng đậm thêm, trong mắt có vô số tia hâm mộ, thích, yêu và kích động.

Dung Thành thấy cô em gái luôn ngoan ngoãn của mình vừa gặp Mặc Cảnh Thâm là như mê muội thì hơi đau đầu, giọng điệu cũng không khỏi cứng nhắc hơn: "Mặc tổng."

Chỉ là hai chữ rất đơn giãn nhưng lại đầy phong thái của người ở vị trí cao trong giới Bắc Kinh, trong đó còn chứa mấy phần nhượng bộ, hi vọng Mặc Cảnh Thâm có thể chủ động nể mặt, để tránh đến lúc mọi người đều mất mặt.

Suy cho cùng thì em gái của anh ta đang đứng bên cạnh theo đõi, đù sao cũng không thể cứ thế mà gạt bổ cô nàng được.

Mặc Cảnh Thâm nhìn lướt qua Dung Yên bằng ánh mắt lạnh nhạt, đôi mắt trong veo, nhưng giọng nói lại lạnh tanh: "Nếu Dung tổng định nói về dự án hợp tác giữa hai công ty thì nói ở đây là được, nhưng nếu muốn nói đến chuyện không liên quan, vậy xin thứ lỗi cho tôi đây không thể tiếp chuyện, bạn tiệc của tôi vẫn còn ở đây, lý nào lại bỏ mặc cô ấy?"

Giọng của Mặc Cảnh Thâm không nặng cũng không nhẹ, thành công khiển tất cả mọi người trong sảnh tiệc này bất chợt nhớ đến người vừa nãy đi cùng anh đến đây là ai.

Trước giờ mọi người chưa từng nhìn thấy bất kỳ người phụ nữ nào ở bên cạnh Tổng Giám đốc Mặc, hôm nay Tổng

Giám đốc Mặc lại dẫn theo Tổng Giám đốc Quý của Tập đoàn MN cùng xuất hiện, hơn nữa trông hai người còn rất xúng đôi...

Sau đó họ lại quan sát Dung Yên, mặc dù gia thể của cô Hai nhà họ Dung rất hiển hách, nhưng khi đứng trước mặt Quý Noän thì lại lộ về như một đóa hoa trong nhà kính, không chịu được bão táp mưa sa, chỉ cần một lời yêu thương là đã ngây thơ muốn lấy chồng. Huống chỉ cô nàng đã theo đuổi Mặc Cảnh Thâm lâu như vậy mà vẫn không được anh đáp lại. Lời nói này của Tổng Giám đốc Mặc đã bao hàm ý tứ rất rõ ràng rồi.

Bỗng nhiên bị nhiều ánh mắt nhìn chăm chú nhưng Quý Noãn vẫn bình tĩnh ngồi im trên ghế sofa đơn, khóe miệng hờ hững nhếch lên, không ai biết rốt cuộc cô đang cười hay còn có ý gì khác. Nhưng điều này cũng chứng tỏ, lợi thế về gia thế của cô Hai nhà họ Dung không hề có tác dụng gì trước mặt Quý Noãn, công chúa của giới Bắc

Kinh chưa chắc bì được với người phụ nữ có thể sánh vai với Mặc Cảnh Thâm như Quý Noãn.

Từ khi Mặc Cảnh Thâm vừa bước vào sảnh tiệc thì Dung Yên đã không rời mắt khỏi anh, đương nhiên cũng đã nhìn thấy cô gái đi vào cùng anh từ lâu.

Lúc ẩy, khi trông thấy bên cạnh anh là một cô gái, Dung Yên đã sững sờ một lúc lâu. Cô ta tương tư Mặc Cảnh

Thâm lâu như thế, mặc dù không được đáp lại, nhưng cũng chưa bao giờ nhìn thấy những người phụ nữ khác xung quanh anh. Không ngờ vào ngày gặp lại mong chờ đã lâu, cô ta lại trông thấy... Mặc Cảnh Thâm dẫn theo cô gái kia đi vào sảnh tiệc, lại thấy hai người họ thỉnh thoảng cúi đầu thì thẩm. Trên mặt cô gái không hề có cảm giác ưu việt hay nịnh nọt, mà thậm chí còn hơi kiêu ngạo. Nhưng Mặc Cảnh Thâm xưa nay lạnh lùng lại đường như cực kỳ cưng chiều cô, thậm chí còn lấy bánh gato đưa cho cô ngay trước mặt mọi người, cứ như cưng chiều một đứa bé, ở bền cạnh cô và chờ cô ăn.

Lúc này lại nghe Mặc Cảnh Thâm nói vậy, mặc dù không tính là gián tiếp vả mặt cô ta, nhưng cũng rất thẳng thắn. Đầu óc cô ta lập tức trồng rỗng, rối bời.

Đột nhiên cô ta nhớ lại khi mình còn làm ở Tập đoàn Shine, có lần anh về nước, cô ta ở bền anh làm việc thật cần thận tỉ mỉ. Sau đó, nhờ sự cẩn thận và biểu hiện xuất sắc của mình mà cô ta nhận được lời khen của anh, cô ta đỏ mặt trước mặt anh, nhưng anh không nhìn cô ta mà trực tiếp đi ngang qua. Loại khí chất khiến người ta không thể nào giải thích được đã làm tìm cô ta đập loạn.

Có lần, Mặc Cảnh Thâm có một buổi xã giao, ban đêm có cuộc rượu, cô ta là trợ lý thực tập, vốn định đi theo anh, nhưng Thẩm Mục đã cần cô ta lại.

Thẩm Mục nói lúc Tổng Giám đốc Mặc dự bất kỳ cuộc xã giao nào bên ngoài, trước giờ đều chưa từng có phụ nữ bên cạnh, cũng không cẩn nhân viên nữ nào đi cùng. Cậu ta còn hỏi, chẳng lẽ cô ta không phát hiện bên cạnh

Tổng Giám đốc thậm chí còn không có nữ thư ký nào sao?

Khi đó Dung Yên còn cảm thấy Mặc Cảnh Thâm giữ mình trong sạch, điểu đó khiến tim cô ta rung động, một lòng một dạ cảm thấy anh là một người đàn ông tốt, động lòng đến nổi không cách nào kiểm soát. Thế là cô ta cứ khãng khăng muốn theo đuổi anh ngay cả khi anh không quan tâm đến mình. Cô ta tin miễn là khi họ trở nên quen thuộc, miễn là thời gian lâu dài, sau này chờ tới lúc anh biết cô ta là cô Hai nhà họ Dung thì giữa hai người nhất định sẽ tâm đầu ý hợp. Dù sao môn đăng hộ đối cũng là lý do rất thuyết phục.

Nhưng không ngờ sau này, khi Mặc Cảnh Thâm biết rõ thân phận của cô ta lại chẳng hề ngạc nhiên hay tổ thái độ dư thừa nào, chỉ lạnh nhạt bảo cô ta bàn giao lại công việc cho người khác, sau đó bảo cô ta hãy về Bắc Kinh với anh trai.

Trước khi Dung Yên bị ép đưa về Bắc Kinh, cô ta đã đứng bền ngoài phòng làm việc của Mặc Cảnh Thâm đợi đến nửa đêm, chỉ vì muốn nói chuyện với anh một chút. Lúc đó, có lễ là cô ta muốn thổ lộ với anh, lấy thân phận cô

Hai nhà họ Dung để thể lộ với anh...

Thể nhưng, đêm hôm ấy, Mặc Cảnh Thâm lại không hề ra khỏi phòng nghỉ trong văn phòng, ngay cả gặp cũng không gặp cô ta một lát.

Sau này, cô ta có được số điện thoại của Mặc Cảnh Thâm từ anh trai mình, thế là bèn gọi điện cho anh. Nhưng anh không bắt máy, gửi tin nhắn cho anh, anh cũng chẳng hề hồi âm.

Nhưng hôm nay, khi anh xuất hiện, quy tắc không dẫn theo phụ nữ đường như đã bị phá vỡ. Cô gái tên Quý Noãn kia dường như là một người rất đặc biệt, đặc biệt đến nỗi khiến lòng Dung Yên vô cùng khó chịu.

Cô ta hít sâu một hơi rồi bước đến cạnh Mặc Cảnh Thâm, trong giọng nói nhỏ nhẹ mang theo vài phần hồi hộp và run rẩy. Lúc đối mặt với nét mặt lạnh lùng xa cách ngàn đặm của Mặc Cảnh Thâm, cô ta không biết cảm xúc của mình thế nào, nhưng luôn cảm thấy không nên từ bổ. Dù sao anh cũng chưa kết hôn, bên cạnh anh chỉ xuất hiện một cô gái mà thôi, có lẽ chỉ là đối tác, cũng có lẽ... Dung Yên cảm thấy kích động, dù sao bản thân cô ta đã đợi lâu vậy mới đợi được ngày có thể gặp lại anh lần nữa, cô ta hơi kích động, mở miệng: "Ông Mặc..."

*****

Mặc Cảnh Thâm nghe thấy tiếng gọi thì nhìn sang cô ta, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng, không hề có biến hóa nào.

Dung Yên nhìn anh, về mặt rất cổ chấp: "Vốn đĩ tôi muốn mời ông Mặc sau khi xong tiệc đến nhà họ Dung làm khách. Dù sao, ngoài tấm thịnh tình của anh tôi, ba mẹ tôi cũng rất muốn gặp anh một lần, nhưng không ngờ hôm nay ông Mặc lại dẫn theo bạn tiệc, cân nhắc không chu toàn, xin cô Quý chớ để ý."

Lúc nói câu này, Dung Yên nhìn thẳng về phía Quý Noän, mỉm cười với cô, tổ phong thái con nhà quyền quý trước mặt mọi người.

Mặc Cảnh Thâm lạnh lùng nhìn cô ta, thần nhiên nói: "Cô không cần xin lỗi cô ấy, dù đêm nay không có bạn tiệc, thì tôi cũng không có lý do gì để đến nhà họ Dung làm khách. Quan hệ hợp tác giữa hai công ty chúng ta không đến mức sâu sắc như thế, nên làm thể nào thì làm thế đó. Nhưng chuyện không nên làm thì cô Dung vẫn nên khiêm tốn một chút, để tránh cho tôi không biết nói lời quanh co mà quá đứt khoát, làm tổn thương lòng tự tôn của cô."

Dung Yên mở to mắt, như thể cô ta vẫn luôn biết trước giờ Mặc Cảnh Thâm là người lạnh lùng xa cách, nhưng lại hết lần này tới lần khác khiến người ta không kìm được mà muốn đến gần. Đã quen và chấp nhận sự lạnh lùng của anh từ lâu, nhưng cô ta không nghĩ rằng hiện giờ bản thân còn có thể thấy mặt lạnh lùng hơn của anh.

Mắt hơi đỏ lên, cô ta nói: "Chỉ là đến ăn một bữa cơm thôi mà, huổng chỉ Dung thị và Tập đoàn Shine cũng đã giữ vững quan hệ hợp tác hơn một năm, chẳng lẽ không cần thiết để anh đích thân lui tới sao?"

Mặc Cảnh Thâm nói: "Đúng vậy, không cần thiết."

Chỉ năm chữ ngắn gọn, hời hợt nhưng lại như lẽ đi nhiên.

Khuôn mặt Dung Yên như sắp cứng đờ.

Quý Noãn cũng ngây người, cô từng nghe nói phụ nữ muốn bò lên giường Mặc Cảnh Thâm nhiều vô kể, nhưng đây là lần đầu tiên cô trồng thấy Mặc Cảnh Thâm thẳng thắn và dứt khoát từ chối tình cảm của một cô gái trong trường hợp này.

Từ chối dứt khoát, không hề đây đưa dài dòng, lại có vẻ lạnh riêng biệt, cứ như trước mặt người ngoài, anh vốn dĩ là một người như thể, không một ai có thể đả động đến cảm xúc và tình cảm của anh, cũng không một ai có thể tùy tiện bước vào thế giới của anh.

Chỉ có mình cô.

Nhận thức này khiến Quý Noän lại cảm lấy một ly Champagne, vô tình siết chặt cái ly. Nhưng từ đầu đến cuối ánh mắt cô lại không có bất kỳ biến hóa nào, cứ như tất cả những chuyện trước mắt đều không hể liên quan, từ tiếng xì xào bàn tán và sự đò xét của đám người trong sảnh tiệc, đến ánh mắt nheo lại của anh trai Dung Yên khi nhìn về phía cô.

Bản tay nắm lấy váy của Dung Yên hơi siết lại, mắt cũng đỏ hơn. Không ngờ cô ta chờ đợi hơn một năm, khó khăn lắm mới có thể nhân địp Mặc Cảnh Thâm tới Bắc Kinh mà đến gần anh, thế mà lại nhận được lời từ chối tàn nhẫn này. Thậm chí anh còn không vì cô ta là cô Hai của nhà họ Dung mà đối xử khác biệt với cô ta. Càng tệ hơn nữa chính là, lúc cô ta còn là nhân viên của Tập đoàn Shine, anh còn có thể không tiếc lời khen ngợi hiệu quả làm việc của cô ta, nhưng sau khi biết được thân phận và nhìn ra mục đích của cô ta thì lại lạnh như tuyết mỗng trên núi, đủ chạm đến mép thôi cũng không được.

Sao trên đời này lại có một người đàn ông hoàn hảo như thế, sao lại có một người đàn ông lạnh lùng đến không có tỉnh người như thế, nhưng hết lần này tới lắn khác lại khiến cô ta say đắm.

Lúc này, một vị tổng giám đốc có thân phận và địa vị nào đó trong giới Bắc Kinh đi đến nói chuyện với Mặc Cảnh

Thâm. Trong chốc lát, anh em Dung thị gắn như bị gạt qua một bên. Tâm trạng của Dung Thành rõ rang là khó chịu, nhưng không thể bộc phát trong trường hợp này. Anh ta lia mắt nhìn qua Dung Yên, thấy mắt Dung Yên đỏ hoe, mím môi không nói gì thì tức đến mức lập tức bước đến nắm chặt tay cô ta: "Chúng ta đi."

Dung Yên vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn về phía Mặc Cảnh Thâm, vô cùng không cam lòng và rối rắm. Cô ta không tin người mình lưu luyến lâu nay lại hờ hững với cô ta như thế.

Sắc mặt Dung Thành khó coi, anh ta nói: "Em không nhìn thấy trong mắt anh ta không hề có em sao? Còn đứng đây nhìn gì nữa?"

Lúc này, Dung Yên bỗng đời mắt nhìn sang Quý Noãn. Từ đầu đến cuối Quý Noãn đều ngồi trên cái ghế sofa đó, không uống Champagne thì ăn bánh ngọt, dường như nãy giờ đều không bị Mặc Cảnh Thâm ảnh hưởng, nhưng rất rõ ràng, cô chính là chướng ngại vật lớn nhất vắt ngang giữa cô ta và Mặc Cảnh Thâm.

"Đi, đừng nhìn nữa, nếu em thật sự muốn tìm cơ hội để nói chuyện với Mặc Cảnh Thâm, thì lần này anh ta ở lại

Bắc Kinh khá lâu, chờ thêm cũng không phải không thể. Trong trường hợp hiện giờ, nếu em còn nhìn anh ta như thế nữa thì sẽ làm nhà họ Dung mất mặt. Nếu chuyện này truyền về nhà, e rằng ngay cả anh cũng không thể cứu em được." Dung Thành khẽ cảnh cáo bên tai cô ta.

Nghe thấy câu này, Dung Yên vẫn đứng yên nãy giờ mới hơi nhích chân, sau đó được Dung Thành dẫn đi, lão đảo bước nhanh ra khỏi đám đông.

Quý Noãn cứ như luôn thờ ơ lạnh nhạt với tất cả những chuyện này, nhưng dù Mặc Cảnh Thâm không nhìn cô thì cũng để ý thấy chỉ trong chốc lát ngắn ngủi mà Quý Noãn đã uống đến ly Champagne thứ tư.

Bây giờ cô thật sự đã đám uống trước mặt anh!

Nhân lúc Mặc Cảnh Thâm trò chuyện với người khác, Quý Noãn đứng dậy đi nhà vệ sinh.

Buổi dạ tiệc ở Bắc Kinh này được tổ chức tại một khách sạn cao cấp, xem ra tất cả các tầng lầu đều đã được bên tổ chức bao hết.

Lúc vào nhà vệ sinh, Quý Noãn không để ý bên trong có người. Sau đó, nghe thấy tiếng động ở sắt vách cô cũng chẳng quan tâm, đẩy cửa đi vào ngồi lên bổn cầu.

Vừa rồi cô ngồi suốt nên không thấy đau bụng, bây giờ mới đứng lên đi vài bước đã thấy bụng dưới đau quặn, thế nên cô quyết định ngồi trong phòng vệ sinh thêm một lát, muốn đợi cơn đau dịu xuống rồi mới đi ra.

Kết quả, cô bỗng nghe thấy sát vách có người đi ra, sau đó là tiếng giày cao gót, kèm theo là tiếng của Dung Yên không biết đang nói chuyện điện thoại với ai.

"Con không lén lút ra khỏi nhà, là hôm nay anh có buổi tiệc tối phải dự, nên muốn dẫn con ải giải sầu một chút."

"Ba, con biết... con biết mặt mũi của nhà họ Dung cao hơn tất cả, nhưng con thật sự rất thích anh ấy... Ba đã không cho con quay lại Mỹ, cũng không cho con đến Hải Thành, vậy ít nhất khi anh ấy đến Bắc Kinh hãy cho con đến gặp anh ấy một lần. Từ nhỏ đến lớn, chuyện gì con cũng nghe lời cả nhà, nhưng trong chuyện tình cảm này, nếu lúc trước con không gặp được anh ấy thì có lẽ con đã nghe theo sự sắp xếp của mọi người. Nhưng gặp được chính là gặp được, cả đời này con cũng không thể gặp được người đàn ông nào làm con rung động hơn anh ấy..."

"Thật ra ba mẹ cũng rất thích Mặc Cảnh Thâm đúng không? Chỉ vì con là người chủ động nên ba mẹ mới không đồng ý, nhưng con không muốn buông tay. Dù... có lễ trong lòng anh ấy đã có người trong mộng gì đó, nhưng tất cả đều qua lâu rồi. Mấy năm nay bên cạnh anh ấy vẫn không có người phụ nữ nào. Con tin, nếu con chân thành và kiên định, một ngày nào đó, con nhất định sẽ làm anh ấy rung động..."

Quý Noãn đang ngồi trên bổn cầu trong phòng vệ sinh, cũng là "người trong mộng" mà Dung Yên vừa nói tới, im lặng xoa bụng mình.

Từ khi nào mà ba chữ "người trong mộng" lại được chụp lên đầu cô vậy?

*****

Tám mươi phần trăm là bình thường cô nàng họ Dung này xem nhiều phim ngôn tình, nên nghĩ mình như nữ chính, còn những người khác cuối cùng đều là "người trong mộng" hoặc NPC" sẽ thua đưới chân cô ta.

(NPC: còn gọi là Non-Player Character, là một nhân vật trong các trò chơi người chơi game không thể điểu khiến. )

Phương thức tự đại của công chúa Bắc Kinh đúng là rất mới mẻ thoát tục.

Chắc là cô Dung đã gợi điện xong, bên ngoài đã yên tĩnh trở lại. Chờ thêm lát nữa, không nghe thấy động tĩnh gì thì Quý Noãn mới bước ra.

Nào ngờ cô ta vẫn chưa đi, lặng lễ đứng đây như hồn ma thế kia làm gì chứ?

Dẫu sao cô cũng đã ra rồi, nên gặp cũng đã gặp rồi. Quý Noãn chỉ liếc nhìn cô ta rối đi tới, để túi xách xuống, rửa tay, hong khô, sau đó lấy son môi trong túi xách ra, soi gương dặm lại lớp trang điểm. Dù sao hôm nay chiếc váy cô mặc cũng đơn giản trang nhã, cô lại chỉ trang điểm nhẹ mà thôi, không đặm lại thì quá qua loa với bữa tiệc này rồi.

Cô vừa thoa son thì thấy Dung Yên đã đứng đó nhìn cô qua tấm gương trước mặt.

Trước giờ Quý Noân không để ý đến người khác, nhưng lần này phải khựng lại vì ánh nhìn chăm chăm của Dung

Yên. Hai người nhìn nhau qua gương, một người thận trọng đò xét, một người bình tĩnh lạnh nhạt thoa son lên đôi môi nhỏ nhắn.

Quý Noãn rất hiểu ánh mắt này của Dung Yên. Đây là ánh mắt đò xét, không xác định được rốt cuộc thân phận của cô là gì, cũng không xác định được bản thân có muốn hỏi Quý Noän điều gì hay không. Vì vậy ánh mắt mang theo sự phức tạp, quan sát và đò xét.

Ánh mắt thản nhiên của Quý Noãn lóe lên một tia cười lạnh. Cô đã quen nhìn thấy đủ kiểu tiểu thư được nuông chiều trong những gia đình giàu có, nói năng phách lối khiêu khích, nhưng với cô "tình địch" Dung Yên được gọi là công chúa Bắc Kinh, được gia đình bảo bọc quá tốt mà như bé thỏ trắng đơn giản này thì lại chỉ làm cô cảm thấy chán ngán.

Thích một người đàn ông, thận trọng làm nhiều chuyện như thể, mai danh ẩn tích đến làm việc trong công ty người ta, chạy theo sau bưng trà rót nước, cuối cùng lại để người ta phát hiện, hóa ra cô thực tập sinh nhỏ bé này lại là cô Hai nhà họ Dung, giống hệt như đang diễn kịch vậy, cho ai xem chứ?

Cô ta tưởng rằng Mặc Cảnh Thâm là chàng trai mười mẩy tuổi mới biết yêu, có thể động lòng với cách theo đuổi tình yêu bất chấp và lãng mạn thế này sao?

Trong mắt Quý Noãn, cách làm của Dung Yên là trò trể con, còn trong mắt Mặc Cảnh Thâm thì 80% là cô ta bị thần kinh.

Bé thỏ trắng này có lẽ cũng không được gọi là bé thổ trắng nữa.

Dù sao thổ mà cáu lên thì cắn người cũng rất đau.

Nhìn ra vẻ thờ ơ trong mắt Quý Noãn, phụ nữ có bản năng nhạy cẩm với tình địch, Dung Yên đi đến, đứng bên cạnh cô, hỏi: "Cô Quý, cô và Mặc Cảnh Thâm có quan hệ như thế nào?"

Quý Noãn nhíu mày trong gương, cười khẽ vì sự thẳng thắn của cô ta, hờ hững đáp: "Cô Dung cảm thấy thể nào?

Cô nghĩ chúng tôi phải có mổi quan hệ ra sao?"

Nói xong, cô thu ánh mắt lại, tiếp tục đặm lớp trang điểm, không có ý định dây dưa nhiều với cô ta.

Dung Yên không muốn cất giấu nhiều khúc mắc trong lòng như thế, bèn đi thẳng đến trước mặt Quý Noãn, chắn tầm nhìn của cô khi cô đang đặm son. Lúc đối mặt với Quý Noãn ở khoảng cách gắn như thể, tim cô ta đập thịch một cái.

Vừa rồi Quý Noãn ngồi trên ghế sofa trong góc khuất, nơi đó không đủ ánh sáng nên cô ta nhìn không rõ lắm, chỉ biết cô là một cô gái rất đẹp.

Bây giờ nhìn lại, cô nào chỉ xinh đẹp.

Từ nh đến lớn, Dung Yên đã gặp đủ kiểu người đẹp trong giới này, cũng thấy qua bao nhiêu phụ nữ xinh đẹp, nhưng có thể được xưng là đẹp thì thật sự chỉ là số ít.

Nhưng Quý Noãn này chính là một trong số những người chiếm được chữ "đẹp" kia.

Cô gái trước mắt đẹp rực rỡ, nhưng trong mắt chỉ lạnh nhạt lóe lên ý cười xem thường. Dù cho bị chắn tầm nhìn cô cũng vẫn bình tĩnh dặm xong lớp trang điểm, sau đó bổ lại đổ vào túi xách, như thể trước mắt chỉ là một chướng ngại vật không đời đi được, không có ý định né tránh, cũng không có ý định đấy ra, cứ thế phớt lờ.

Thấy Quý Noãn hoàn toàn không có ý phần ứng lại mình, mà đang chuẩn bị quay người đi ra, Dung Yên lại hỏi:

"Cô và Cảnh Thâm... tiển triển đến mức độ nào rồi? Giữa anh ấy và cô..."

Cảnh Thâm? Gọi thân mật vậy sao?

Quý Noãn không cẩm xúc cẩm túi xách lên, nghiêng đầu nhìn cô ta: "Cô thân với anh ấy lắm sao? Đừng quan tâm chúng tôi tiến triển đến mức độ nào, hình như cô Dung đây không có tư cách hỏi chuyện này. Ở Bắc Kinh này, đù nhà họ Dung có thể nghênh ngang thì hình như cũng không đến mức có thể tùy tiện can thiệp vào tình cảm của người ngoài. Cô Dung tưởng mình là kiểu ngốc nghếch, ngây thơ, ngọt ngào sao? Chỉ cần đứng đây cố chấp hồi vài câu là tôi sẽ kiên trì kế cô nghe chuyện cũ của chúng tôi à?"

Dung Yên không ngờ Quý Noãn lại phớt lờ mình, hoặc không ngờ cô lại nói lời lạnh lùng như thể. Nghe Quý Noãn nói thể này, vậy giữa cô và Mặc Cảnh Thâm thật sự có chuyện cũ gì sao?

Quả thật từ nhỏ cô ta đã được nhà họ Dung bảo bọc, nói là viên ngọc quý của nhà họ Dung cũng không ngoa.

Nhưng cô ta lại không bị nhiễm thói cao ngạo hay ở lại do được cưng chiều mà kiêu căng. Mặc dù cô ta cũng không phải thật sự ngây thơ khi nhìn nhận chuyện đời, nhưng đúng là suy nghĩ khá đơn giản. Tuy nhiên, câu

"ngốc nghếch, ngây thơ, ngọt ngào" của Quý Noän vẫn đâm vào tim cô ta, khiến sắc mặt Dung Yên trở nên khó coi.

Dung Yên cắn môi, lại nói tiếp: "Khi làm việc ở Hải Thành, tôi có nghe người khác nhắc đến cô Quý gì đó, nhưng cũng chỉ thỉnh thoảng nghe đến mà thôi. Lúc ấy những người đó đều nhìn nhau dè đặt, như thể nhắc đến cái tên này trong công ty là điều tối ky vậy. Vậy ra người được gọi là cô Quý kia chính là cô?"

"Đúng, thì sao?" Quý Noãn hỏi lại.

"Cô và Mặc Cảnh Thâm từng quen nhau thật à? Nhưng sau này hai người đã chia tay phải không? Cho nên những người trong công ty mới không dám nhắc đến tên cô? Có phải cô đã từng làm tốn thương anh ẩy không? Vậy cô còn mặt mũi nào mà trở về đứng bên cạnh anh ẩy? Anh ẩy xứng đáng được hạnh phúc, còn cô không xứng!"

Dung Yên nhìn cô chằm chằm.

Quý Noän nhìn đôi mắt trừng to của cô ta, dáng vẻ cứ như để tôn thờ tình yêu của mình mà từ một nàng công chúa đã biến thành một đấu sĩ, khiến cô cũng có chút ngưỡng mộ.

Chí ít là từ nhồ cô ta đã vô lo vô nghĩ, chí ít là tất cả mục đích của cô ta đều rất đơn thuần.

Khoảnh khắc cô ta vừa mở miệng, Quý Noãn chỉ muốn đánh tan những ảo tưởng không thực tế mà cô gái ngây thơ đổi với người đàn ông mình thích của cô Dung này. Nhưng kết quả, cô thật sự không ngờ tính tình của cô

Dung này vừa đơn giản vừa cổ chấp như thế.

Hèn gì cô ta lại nói cô là "người trong mộng".

Có lễ Dung Yên cho rằng cô và Mặc Cảnh Thâm đã từng quen nhau, nhưng cô lại là loại phụ nữ vì lợi ích hay hiểu lầm gì đó mà rời xa anh. Chắc là trong lòng cô ta đã gắn cái mác bạn gái cũ, "người trong mộng" gì đó cho cô rồi.

Thấy sau khi nghe được câu không xứng, Quý Noãn chỉ lạnh nhạt nhìn mình không nói gì thêm, Dung Yên vô thức cảm thầy nhất định Quý Noãn đã bị mình chạm vào nỗi đau thẩm kín nào đó.

Mặc dù Quý Noãn xinh đẹp, nhưng Dung Yên tin rằng chẳng qua Mặc Cảnh Thâm chỉ cố chấp với cô mà thôi. Chắc chắn là Quý Noãn thấy địa vị của Mặc Cảnh Thâm càng ngày càng vững chắc trong giới kinh doanh trong và ngoài nước, muốn nịnh bợ anh vì lợi ích của mình. Cô chắc chắn là cô gái có lòng đạ độc địa và tâm cơ.

Sau đó cô ta lại nhìn khuôn mặt xinh đẹp hoàn hảo của Quý Noãn, trong lòng càng thêm ganh ghét.

Crypto.com Exchange

Chương (1-666)