Truyện:Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình - Chương 494

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Trọn bộ 666 chương
Chương 494
(không tựa)
0.00
(0 votes)


Chương (1-666)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Đương nhiên lúc này Quý Noãn không biết trong đầu Dung Yên đang tưởng tượng ra một bộ phim Mary

Sue mà cô là nữ phụ phản điện, lại còn là loại đề tiện lẳng lơ.

Chỉ là cô vẫn có thể nhìn ra được chút cảm xúc trong mắt cô ta.

Quý Noãn cong đôi môi đồ lên, cười biếng nhác: "Có lẽ cô Dung là đóa hoa trong nhà kính huyền thoại. Chuyện đơn giản như thế, nhưng cô chụp mũ tôi bằng suy nghĩ ngu xuẩn của mình thì cô sai rối. Tôi còn chưa nói đến chuyện cô dùng ảo tưởng của mình áp đặt kịch bản lên người tôi, rồi tự biên tự diễn, tự sướng một mình, vậy cô nói tôi phải miêu tả thể nào về vẻ mặt bây giờ của cô đây?"

Dung Yên bị cô nói đến mức mặt đỏ rắn: "Nếu cô không rời xa Cảnh Thâm vì bất cứ lý đo gì, thì sao anh ấy lại để cô gái mình thích rời xa anh ấy? Nếu hai người đã chia tay, vậy chứng tổ tình cảm của anh ấy đối với cô chỉ có thể.

Nếu anh ấy thật sự thích cô, tại sao mấy năm nay cô không xuất hiện bên cạnh anh ấy? Tại sao trước giờ anh ấy chưa từng nhắc đến tên cô?"

Ba năm nay.

Tất cả những điều này.

Dù cô và Mặc Cảnh Thâm có cãi nhau hay dây đưa thể nào thì hình như cũng không cần giải thích với người ngoài.

Huống hồ ba năm nay, đúng là cô không ở bên Mặc Cảnh Thâm.

Trái lại, cô Dung này vì chờ anh mà từ Los Angeles chạy về Hải Thành, thà rẳng đợi một năm chỉ để gặp anh mấy lần cũng vẫn kiên định ở lại công ty tại Hải Thành. Cô ta chờ anh, ở bên cạnh anh, đứng sau lưng anh, thậm chí còn thể hiện xuất sắc trong công việc chỉ để nhận được lời khen hoặc nụ cười vui về của anh.

Có mấy giây Quý Noãn đã rơi vào trạng thải phức tạp hỗn độn. Khi nghe những lời bàn tán của những người bên ngoài về cô Dung này, cô chưa hề có ý nghĩ đư thừa nào, nhưng lúc này trong lòng lại cảm thấy không vui.

Nhưng nụ cười trên mặt cô không phai đi, mà càng rạng rỡ hơn, hời hợt nói: "Anh ấy có nhắc đến tên tôi hay không không quan trọng, quan trọng là cô Dung đây từ Los Angeles chạy về Hải Thành, lại giấu giếm thân phận theo sát anh ấy, nhưng cuối cùng chẳng phải cũng bị từ chối đấy sao? Thậm chí, cô còn chưa tìm hiểu chuyện giữa tôi và anh ấy mà đã vội đánh giá, tôi bội phục sự can đảm của cô đấy. Anh ấy để anh cô đưa cô về Bắc Kinh, rõ ràng là giữ khoảng cách, cô còn không hiểu sao? Sao cô cứ phải đợi đến lúc anh ấy từ chối cô mấy lần, hoặc là không thèm nể mặt cô trước mặt mọi người như vừa rồi, hoặc phát phiền vì cô cứ lắng vắng trước mặt chứ? Có lẽ cô nên biết khi chán ghét ai đó, anh ấy có thể làm tổn thương người ta, lúc ấy e rằng cô sẽ khóc đến tắt tiếng."

Thật ra, khi nói lời này, Quý Noãn cẩm thấy hơi khó chịu trong lòng, mặc dù bản thân không muốn thừa nhận cho lắm.

Mặc Cảnh Thâm không ghét cô Dung Yên này, dù anh không hề đáp lại, cũng không có ý định nể mặt nhà họ

Dung. Cô không biết những ngày Dung Yên ở bên cạnh anh như thế nào, song, rõ ràng anh rất khách sáo với Dung

Yên.

Dung Yên càng nghe càng giận dữ: "Tôi chỉ theo đuổi anh ấy thôi, không quan tâm quan hệ giữa hai người là thế nào. Hơn nữa anh ấy chưa kết hôn, mấy năm nay cô cũng không ở bên cạnh anh ấy, việc tôi theo đuổi anh ấy chẳng có gì sai cả. Nếu cô không mong bên cạnh anh ấy có những người phụ nữ khác, vậy thì cô đừng đi, cũng đừng đi lâu như vậy mới trở về. Tôi không hề chen chân vào chuyện tình cảm của ai cả, tôi thích anh ấy rất quang minh chính đại."

Quý Noãn nghe vậy thì chợt cười khẩy, không giải thích, cũng không muốn nhiều lời với cô ta, liển quay người đi ra ngoài.

Dung Yên tưởng Quý Noän không nói lại mình, nghĩ rằng nhất định Quý Noãn đuối lý, nghĩ sau khi rời khỏi đây chắc chắn cô sẽ đến chỗ của Mặc Cảnh Thâm, thể là vội bước nhanh tới, túm lấy tay Quý Noãn: "Cô Quý, cô chờ chút, khoan hằng đi, chúng ta nói chuyện rõ ràng đi! Tôi mặc kệ giữa cô và Cảnh Thâm từng có ngọn nguồn gì, nhưng tôi chắc chắn mình không phải người thứ ba chen chân vào chuyện tình cảm của người khác. Lúc tôi theo đuổi anh ấy, bên cạnh anh ẩy trước giờ chưa từng có người phụ nữ nào, không có người yêu, cũng chưa kết hôn.

Dù cô có muốn giành lại anh ấy, chúng ta cũng nên cạnh tranh công bằng..."

Cô ta còn muốn nói tiếp điều gì đó, nhưng Quý Noãn không kìm được mà hất tay cô ta ra. Dung Yên không buông,

Quý Noãn lại xoay người về phía cô ta, mặt lạnh tanh: "Buông ra."

Dung Yên nhìn cô chằm chằm: "Vậy cô hãy nói cho tôi biết, quan hệ giữa cô và anh ấy rốt cuộc là thế nào? Quá khứ như thể nào? Là bạn gái, hay mối tình đầu? Hay là bạn giường?"

Quý Noãn muốn thu lại nụ cười khẩy trên mặt cũng không được, không hể nể tình mà hất mạnh tay cô ta ra. Ai ngờ Dung Yên nắm quá chắc, hai người lại giằng co trước cửa nhà vệ sinh, dưới chân có nước đọng và chất tẩy rửa mà nhân viên vệ sinh để lại trước đó, đi lại bình thường sẽ không có vấn để gì, nhưng hai cô đều mặc váy và mang giày cao gót. Sau khi giằng co qua lại, Dung Yên bỗng bị Quý Noãn đấy lùi về sau một bước, mất thăng bằng ngã xuống đất.

Ngay lúc ngã xuống, Dung Yên túm chặt lấy tay Quý Noãn nhưng hụt nên vội túm vào váy cô. Quý Noãn lảo đảo vì bị cô ta kéo váy, hai người cứ thế mà ngã xuống đất gần như cùng lúc.

Có điều, chỉ có Dung Yên ngã ngồi đưới đất, còn Quý Noãn bị va mạnh vào góc tường bên cạnh cửa nhà vệ sinh, lưng đau đớn đữ dội.

Cô nén đau đứng thẳng lên, một tay xoa eo, một tay cắm lấy túi xách của mình, đang định đi thì Dung Yên lại cố chấp nhào tới túm lấy váy cô lần nữa.

Quý Noãn bị cô công chúa Bắc Kinh này làm phiển thì hoàn toàn mất kiên nhẫn, quát cô ta: "Cô có thôi đi không?"

Nói rồi Quý Noãn liền hất mạnh tay cô ta ra.

Dung Yên lại bất ngờ nắm chặt lấy tay cô, mắt hơi đỏ lên, nhớ lại màn xuất hiện của Mặc Cảnh Thâm và Quý Noãn tại tiệc rượu ban nãy, nhớ lại ánh mắt dịu đàng và cưng chiều chưa ai có thể nhận được của Mặc Cảnh Thâm dành cho Quý Noãn là trong lòng liền khó chịu, cuối cùng tất cả đều kết tủa thành ghen ghét.

Trên đời này, người phụ nữ đầu tiên khiến Dung Yên đổ kị, có lễ chính là Quý Noäãn.

"Cô có bị bệnh không..."

Quý Noãn nhăn nhó muốn hất tay Dung Yên ra lần nữa, nhưng tay cô vẫn chưa chạm vào tay cô ta thì bên cạnh bất ngờ vang lên một tiếng quát khẽ đầy lạnh lùng: "Cô đang làm gì vậy?"

Nghe thấy tiếng quát lạnh lùng này, Quý Noãn vô thức liếc qua, bỗng trông thấy Dung Thành - anh trai Dung Yên bước nhanh tới từ lối đi nhỏ trước mặt. Là Tổng Giám đốc của Tập đoàn Dung thị, trên người anh ta toát ra khí thế cao ngạo lạnh lùng khiến người ta khó mà tới gần, anh ta nhìn Quý Noãn với ánh mắt thù địch.

Dung Thành bước đến trước mặt các cô, xô mạnh Quý Noãn ra, rồi ôm vai Dung Yên đang ngồi dưới đất lên: "Yên

Yên, em không sao chứ?"

Mắt Dung Yên vẫn còn hơi đỏ, cô ta lắc đầu: "Không sao, chỉ bị ngà tí thôi, hình như trật chân rồi."

*****

Ngoài miệng, Dung Yên nói không sao, nhưng ánh mắt tủi thân nhẫn nhịn lại rất rõ ràng.

Quý Noãn đang không để phòng thì bất ngờ bị đẩy, lần này cũng may cô kịp giữ thăng bằng, chỉ bị lùi ra đẳng sau một bước rồi đựa vào tường nên không bị ngã nữa.

Cô chợt ngước mắt nhìn Dung Thành đang chuẩn bị đỡ em gái đứng dậy: "Tổng Giám đốc của Dung thị có khí phách như vậy sao? Cả hai người cùng bị ngã, kể cả cô ấy có là em gái anh, anh vội đến đỡ thì cũng không cần phải xô đẩy tôi như vậy chứ."

Dung Thành đang kiểm tra chân của Dung Yên vẫn còn ngồi dưới đất, nghe tiếng Quý Noãn nói thì lập tức môi mím lại thành một đường kể thẳng tắp, lạnh lùng quay sang nhìn cô: "Quý tổng, mấy năm trước em gái tôi từng bị ngã cầu thang nên gãy chân. Cô xuất hiện khiến cho em tôi tính thắn bất ổn còn chưa tính, tôi cũng không mong cô có thể tự giác rời xa Mặc Cảnh Thâm, nhưng bây giờ cô lại còn ngang nhiên đẩy em tôi ngã xuống đất. Cô thật sự cho rằng chỉ dựa vào cái tên Tập đoàn MN là có thể đặt một chân vào Bắc Kinh này sao? Chân em tôi mà gặp bất trắc gì sau cú ngã này, thì tôi sẽ khiển cho cô và cả công ty của cô bốc hơi hoàn toàn khỏi nước này!"

Nhà họ Dung ở Bắc Kinh có địa vị không tầm thường. Dựa vào mối quan hệ xã hội phức tạp với lãnh đạo ở Bắc

Kinh, cùng với các mạng lưới quan hệ khác, họ có muốn lật để một công ty từ Anh mới đăng ký trụ sở về nước thì cũng là một chuyện rất đơn giản.

Quý Noần đứng vững bên cạnh tường, ánh mắt lành lạnh nhìn tình cảm anh em này.

Có về như chuyện Dung Yên ngã bị thương đã bị đố vấy hết lên người cô rồi.

Đón ánh mắt lạnh như băng của Dung Thành, Quý Noãn cười như không cười: "Tôi nói này Dung tổng, anh đứng từ cách xa mười mấy mét nhìn thấy rõ cả tôi và cô ta cùng ngã xuống, lại còn có cả camera giám sát ở nhà vệ sinh nữa, anh biết tôi bị ngã như thế nào mà đúng không? Chưa hỏi gì mà đã vội vội vàng vàng đổ tội lên đầu người khác, hai người đúng là anh em ruột, vừa độc đoán vừa ích kỷ, phán đoán mọi việc chỉ dựa vào suy đoán chủ quan. Chân cô ta có bị gãy hay không, không liên quan gì đến tôi, kể cả bây giờ cô ta có vừa bị gãy xương thì cũng không liên quan gì đến tôi. Nếu anh không biết rõ chuyện gì đang xảy ra thì đến phòng bảo vệ tìm đoạn băng ghi hình ngoài cửa nhà vệ sinh mà tìm hiểu. Cũng may là chúng tôi ngã ở đây, chứ nếu là ở bên trong nhà vệ sinh không có camera giám sát thì tôi sợ là mình có mồm năm miệng mười cũng không nói được gì phải không?"

Còn muốn thủ tiêu cả Tập đoàn MN, người nhà họ Dung thật là quá ngông cuồng tự đại rồi.

Sắc mặt Dung Thành sa sầm: "Không phải cô đẩy em tôi thì sao nó lại ngã ở đây được? Chân của nó không thể có bất kỳ sơ suất nào, bản thân nó biết điều này hơn ai hết. Nếu không phải tại cô thì sao em tôi lại ngã xuống đất được? Lại còn bị trật chân nữa?"

Quý Noãn buồn cười, cũng không thèm phí lời giải thích với anh ta, giơ tay lên chỉ vào camera giám sát: "Tôi không lặp lại những gì đã nói, có gì thì chờ xem xong video rồi nói."

Dung Thành cười lạnh: "Không cần phải mất công đi xem camera giám sát làm gì. Có ai đang yên đang lành mà lại đi kiểm tra băng ghi hình ở trước phòng vệ sinh nữ chứ? Tôi đang không hiểu sao nó ở trong phòng vệ sinh lâu như vậy mà chưa ra, xem ra là bị cô quấn chân rồi."

Quý Noän: *..."

Thật đặc biệt, đúng là có bản lĩnh đổi trắng thay đen.

Quý Noãn vốn đang rất bình tĩnh, chuyện cô Hai nhà họ Dung yêu thẩm Mặc Cảnh Thâm là rất bình thường. Nếu cô muốn thì có đến trăm nghìn cách đối phó với những chuyện nhàm chán này, có điều là cô có muốn hay không thôi.

Nhưng như thế này thì được coi là gì đây?

Cố tình vu khổng hại cô?

Anh em nhà này khó chịu vì Dung Yên bị Mặc Cảnh Thâm lạnh nhạt, bây giờ muốn trút giận lên đầu cô sao?

M' kiếp, đỗ sao chổi Mặc Cảnh Thâm! Ánh mắt lạnh lẽo của Quý Noãn nhìn xuống cái chân bị trẹo của Dung Yên, rối quay trở lại chăm chú nhìn cô ta:

"Cô Dung, cô bị cảm sao? Anh cô lên cơn như chó đại cắn người mà cô không phản bác lại một câu à? Mới vừa rồi cô còn luôn miệng nói mình quang minh chính đại, bây giờ sẽ không tát nước theo mưa mà hắt nước bẩn lên người tôi chứ? Nếu vậy thì cô đã tự đánh mất tư cách quang minh chính đại của mình rồi. Có đúng là tôi đẩy cô không? Cô Dung? Đúng không?"

Dung Yên thoáng giật mình, đảo mắt nhìn Quý Noãn mặc dù đang rất tức giận nhưng từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh cười lạnh.

Cô ta lại nhìn sang gương mặt cau có của Dung Thành, khẽ nói: "Anh..."

Hàng mày của Dung Thành nhíu chặt: "Yên Yên, đừng sợ cô ta, có anh ở đây."

Quý Noằn: "..."

M' kiếp, lại còn ngang nhiên diễn trò anh em thân thiết để ngược đãi người khác. Quý Noãn bất giác nhớ đến Tiêu

Lộ Dã, nhưng vừa nghĩ đến lúc Tiêu Lộ Dã nhốt cô vào biệt thự ở sườn núi kia thì lại rùng mình buồn nôn.

Tự nhiên sao cô lại nghĩ đến gã Tiêu Lộ Dã kia làm gì chứ?

Quý Noãn cười chế giểu: "Cô hai nhà họ Dung mà lại sợ tôi sao? Là Tổng Giám đốc Dung không biết tính tình cổ chấp của em gái mình, hay là vì hình ảnh cô em gái ngoan ngoãn từ bé đến lớn đã tẩy não anh rồi? Cho dù tôi có đẩy cô ta thật thì sao? Nhà họ Dung quyền lực lồng lộng, Tập đoàn MN của tôi không chỗ nương tựa chính là con kiến dễ dàng bị các người đí chết phải không? Chỉ ngã một chút mà cũng yếu đuối như vậy sao? Đến cả đa còn không bị rách mà các người muốn gióng trống khua chiếng dọa đánh dọa giết một công ty. Người nhà họ Dung ngang ngược như vậy à?"

Sắc mặt Dung Thành tái xanh.

Dần dần, mẩy nhân viên phục vụ bữa tiệc và nhân viên an ninh cũng đi ngang qua, tuy không đám đến gần nhưng vẫn có thể nghe thấy bọn họ nói chuyện.

"Đây không phải là anh em của Dung thị sao? Sao cô Hai nhà họ Dung lại bị người ta đẩy ngã xuống đất rồi?"

"Vừa rồi mọi người có nghe thấy mấy ông lớn trong phòng tiệc nói chuyện phiếm sao? Hình như cô Hai nhà họ

Dung với Mặc Cảnh Thâm ở Hải Thành có quan hệ đấy..."

"Đúng không vậy? Anh nói Tổng Giám đốc Mặc sao? Ôi, thoạt nhìn rất xứng đôi đấy. Cô Hai nhà họ Dung là thiên kim đại tiểu thư ở Bắc Kinh chúng ta, danh tiếng rất tốt, tính tình ngoan ngoãn, trình độ học vấn cao, cũng hiểu biết rộng. Lần nào người nhà họ Dung đến dự tiệc cũng có thái độ rất khiêm nhường nhã nhặn. Khi còn làm việc cho khách sạn, tôi cũng từng gặp cô Dung, tôi rất thích cô ấy, không hề có chút tính khí kiêu ngạo xa cách của thiên kim đại tiểu thư nào."

"Còn người đứng bên kia là ai? Có phải là người đẩy cô Dung ngã không?"

"Chuyện này là sao? Hai phụ nữ gây gổ, rồi Tổng Giám đốc Dung đứng ra bênh em gái sao? Ôi, đẩy người ta ngã thì nói một câu xin lỗi là xong, còn đứng đó làm gì, ai to gán đám chống đổi nhà họ Dung vậy chứ..."

Quý Noãn chậm rãi thong dong rời mắt khỏi anh em nhà họ Dung, lãnh đạm nhìn sang mấy người nhân viên đang bàn tán.

Mấy người kia lập tức nhìn rõ mặt Quý Noãn, không ngờ nhan sắc người trước mặt không thua kém gì cô Dung, nhìn cách ăn mặc thì xem ra cũng không hề đơn giân. Mấy nhân viên phục vụ vội vàng quay người tẩn ra, không đám bu lại xem tiếp nữa.

Dung Thành tiếp tục lạnh lùng nhìn Quý Noãn: "Có nghe không? Tất cả mọi người đều cảm thấy cô nên nói xin lỗi với Dung Yên đấy."

*****

Nói xin lỗi?

Tính tình Quý Noãn bây giờ đã điểm đạm hơn rất nhiều, nếu là trước kia, chắc cô đã nện thẳng cái túi vào đầu hai anh em nhà này rồi.

Xin lỗi à? Xin lỗi cái của khi!

Vì mấy người nhân viên phục vụ kia có chút thiên vị với cô Dung, sau khi họ rời đi thì đã ra báo với bảo vệ. Chưa đầy hai phút sau, bảo vệ chạy đến gần, nhìn thấy một màn này, lại thấy Dung Thành đỡ Dung Yên đứng lên. Bọn họ đều là người Bắc Kinh, đương nhiên nhận ra Dung Thành, vội vàng khom lưng cúi chào anh ta: "Dung tổng, vừa rồi có người nói ở đây có chuyện, có chuyện gì xây ra sao?"

Dung Thành sầm mặt: "Không có gì, nhưng không hiểu sao vị Tống Giám đốc Quý này lại đẩy em tôi ngã. Tôi đang định nói lý lẽ nhưng dường như cô ta không chịu nghe."

Mấy người bảo vệ vừa nghe thấy thì liền bước đến sau lưng Quý Noãn theo phản xạ, như thể sợ cô trốn đi. Tuy bọn họ không động thủ nhưng vẫn đứng im đằng sau ngăn cô.

Quý Noän lập tức bị đám người này vây lại.

Ánh mắt cô lạnh lẽo... Cái nhà họ Dung ở Bắc Kinh này thật đúng là hèn hạ.

Đây là ở vào địa bàn của mình mà bất chấp đạo lý sao?

Bất chợt, vòng vây được anh em nhà họ Dung và đám bảo vệ tạo thành xuất hiện lỗ hổng, một bóng đen cao ngất xuất hiện. Sắc mặt Mặc Cảnh Thâm lãnh đạm, anh gạt bọn họ ra, bước thẳng đến chỗ cô. Anh bước đến gắn, nhìn thấy nét mặt Quý Noãn không đễ chịu. Dù trước đó cô đã trang điểm, nhưng vì quá hiểu cô nên anh có thể để đàng nhìn ra được vẻ uể oẩi và khó chịu do chu kỳ gây ra nhưng vẫn cố chống đỡ từ ánh mắt lạnh như băng của cô.

"Có chuyện gì?" Tiếng nói của anh rơi xuống đỉnh đầu cô, nhưng hiển nhiên là đang chất vấn những người đứng phía sau.

Không ai ngờ Tổng Giám đốc Mặc lại đi đến. Dù Mặc Cảnh Thâm không phải là người Bắc Kinh, nhưng ở đây không có ai không biết đến tên của anh. Những người ở Bắc Kinh này ai cũng muốn lấy lòng Tổng Giám đốc Mặc.

Vì vậy đám nhân viên an ninh do dự, cảm thấy không thể đắc tội với cả hai bên nên quyết định không tham dự bừa bãi nữa, lùi về phía sau nhường đường, không ai dám lên tiếng.

Dung Yên nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm thì nét mặt cũng chợt thay đổi. Dung Thành nheo mắt lại, rõ ràng không mấy vui vẻ.

Quý Noãn chỉ đứng dựa vào tường mà không lên tiếng. Cánh tay Mặc Cảnh Thâm vươn ra ôm eo cô, giọng nói trầm thấp kiên nhân mà dịu dàng: "Có phải sau này em đi vào nhà vệ sinh cũng phải có người đi theo không? Có lẽ anh phải gọi Phong Lăng từ chỗ Nam Hành về rồi. Cô ấy phải luôn ở bên cạnh em thì anh mới yên tâm được."

Nói rồi anh lại liếc mắt nhìn mấy nếp nhãn đưới váy dạ hội của Quý Noãn. Dấu vết ở đó cho thấy có người từng túm mạnh nó. Anh lạnh nhạt chớp mắt một cái rồi mới liếc sang anh em Dung thị.

Dung Yên thấy Mặc Cảnh Thâm ôm eo Quý Noãn như vậy, cử chỉ thân mật không lời này dường như đã thể hiện hết tình cảm của anh, khiến cho ngực cô ta thắt lại. Mắt cô ta hoen đồ nhìn anh, cơn đau trong lỗng ngực trào ra không kiểm chế nổi: "Ông Mặc..."

Mặc Cảnh Thâm nhìn cô ta, ánh mắt lãnh đạm không chút độ ấm.

Đáy mắt Dung Thành cũng xet qua một tia không vui lộ liễu, anh ta cười lạnh nói: "Mặc tổng, tuy rằng không biết thật ra vị Quý tổng này có quan hệ như thế nào với anh, nhưng bây giờ cô ta đẩy Dung Yên ngã xuống đất, chân

Dung Yên bị trật. Tôi cũng không trách cứ, chẳng qua chỉ bảo cô ta nói một câu xin lỗi mà cũng là quá đáng sao?"

Mặc Cảnh Thâm cụp mắt: "Em đẩy cô ta sao?"

Rõ ràng đây là một câu hỏi vặn nhưng chỉ nghe thôi cũng nhận ra anh không cho rằng cô sẽ làm cái chuyện ngu ngốc này.

Quý Noãn lạnh lùng liếc mắt: "Không, cô ta tự ngã, lôi tay tôi không chịu thả ra. Tôi không chịu được mà hất tay ra, cuối cùng cả hai người cùng ngã xuống đất. Chân tôi bị trật, tôi cũng chẳng lên tiếng, không đến mức không thể đi được. Nhưng tôi không hiểu cô Dung cứ ngồi im dưới đất như vậy là có ý gì."

Trong lúc Quý Noãn nói, ánh mắt Mặc Cảnh Thâm rơi xuống khuôn mặt của Dung Thành. Anh không liếc nhìn

Dung Yên lấy một cái, hiển nhiên người cố tình không biết đúng sai mà gây khó dễ cho Quý Noãn là Dung Thành.

"Dung tổng, anh nghe thấy chưa?"

Dung Thành lập tức giận đến mức bật cười: "Mặc tổng, Quý tổng có quan hệ không hề tắm thường với anh. Anh gặp ai làm chuyện sai mà tự nhận mình có lỗi chưa? Vừa rồi trong phòng tiệc, cô ta vẫn nhìn Dung Yên. Dung Yên đi vào phòng vệ sinh, cô ta cũng đi đến phòng vệ sinh. Đến khi tôi đi đến thì đã thấy Dung Yên đỏ mắt ngồi đưới đất, mà sắc mặt Quý tổng thì kênh kiệu như chim công. Nói không phải cô ta đẩy, tôi không tin."

Mặc Cảnh Thâm bình thản không dao động nhìn anh ta: "Cô ấy nói không đấy tức là không đẩy. Nếu tôi đoán không lầm, chắc cô ấy cũng từng yêu cầu anh đi tìm băng ghi hình giám sát ở đây để điều tra, nhưng bị anh từ chối?"

Dung Thành tỉnh bơ nheo mắt lại.

Không ngờ anh lại hiểu rõ Quý Noãn đến như vậy.

Nhìn thấy nét mặt của anh ta, Mặc Cảnh Thâm cong môi: "Nếu Dung tổng nhất định cần lời giải thích, vậy thì hỏi cô Dung xem thật ra đã xây ra chuyện gì? Nếu không thì tìm băng ghi hình đi. Có cả hai cách để điều tra mà anh đều không thèm để ý, rõ ràng mục đích của anh không phải là muốn biết sự thật, cũng không phải là muốn công bằng. Anh chỉ muốn nói cho cô ấy biết, nhà họ Dung là những người bất chấp đạo lý, bất chấp hậu quả, chỉ cần không vừa mắt anh thì bất cứ lúc nào, anh cũng có thể khiến cho cô ấy cùng đường."

Giọng nói Mặc Cảnh Thâm vẫn nhàn nhạt không cảm xúc, nhưng cũng lạnh lẽo khiến người ta run đến tận xương.

Dung Yên lại nhìn cánh tay Mặc Cảnh Thâm vẫn dán chặt bên hông Quý Noãn. Cô ta nhằm mắt lại, giơ tay cẩn trọng níu tay Áo Dung Thành khẽ nói: "Anh, không phải cô Quý đấy em đâu, đúng là em tự ngã."

Mặc Cảnh Thâm không cảm xúc nói: "Nghe thấy chưa?"

Anh còn chưa nói xong thì đã không thèm nhìn hai anh em nhà kia, quay sang Quý Non: "Chẳng phải nói chân em cũng bị trật sao? Bên chân nào? Có nặng không?"

Quý Noän không nhìn anh, chỉ tiện tay chỉnh lại váy dạ hội: "Không sao đâu, chỉ trật một chút, không ảnh hưởng đến chuyện di lại."

Cô còn chưa dứt lời thì đã bị bế bổng lên.

Giọng nói Quý Noãn cũng vì động tác bất ngờ này của anh mà nghẹn lại. Mặc Cảnh Thâm sải bước dài, không phí bất cứ tiếng nào với những người ở đây nữa. Anh bế cô đi vào hành lang đến thang máy trước mặt.

Khách sạn này được người tổ chức bao hết, tất cả các phòng ở trên tầng đều có thể dùng để nghỉ ngơi. Cửa thang máy thiết kế giả cổ xa hoa mở ra rồi đóng lại.

Dung Thành nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm tự nhiên bể Quý Noãn quay người đi thì tức giận đến nghiến răng. Anh ta quay sang thấy Dung Yên vẫn ngỡ ngàng nhìn về hướng thang máy, lập tức châm biếm lạnh giọng nói: "Em biết rõ Mặc Cảnh Thâm bao che cho cô ta mà vừa rỗi còn nói như vậy? Em thật sự bị Mặc Cảnh Thâm ám rồi hả? Vừa thấy anh ta tới mà em đã nói đỡ cho anh ta rồi sao?"

Crypto.com Exchange

Chương (1-666)