Truyện:Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình - Chương 492

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Trọn bộ 666 chương
Chương 492
(không tựa)
0.00
(0 votes)


Chương (1-666)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Anh vào đây làm gì? Chẳng phải bên ngoài có khu nghỉ ngơi VIP sao?" Quý Noãn vừa nói vừa vuốt thẳng váy.

Cô vừa dứt lời đã thấy anh đi tới chỗ cô.

Quần tây sẫm màu được ủi thẳng tắp, cẩn thận tỉ mỉ, chân mang giày đa màu đen, bước xuống ba bậc thang bằng đá hoa cương sau cánh cửa trong phòng thay đề.

Thấy cô ngồi im trên ghế sofa, Mặc Cảnh Thâm nhìn vào chiếc váy cô vừa cố ý vuốt lại mấy lần, lơ đãng hỏi:

"Bụng lại khó chịu nữa sao?"

"Không, hôm nay đỡ hơn hôm qua nhiều rồi." Tuy nói vậy, nhưng thật ra bụng Quý Noãn vẫn còn đau âm Ï, nhưng đúng là không đau bằng ngày đầu tiên trong kỳ như hôm qua. Hơn nữa, trưa nay cô đã cổ ý đi mua miếng đán giữ nhiệt dán vào, vì thế lúc này cũng không thấy đau nữa.

Cô lại nói: "Không phải mấy tiếng nữa mới tới giờ đi đự tiệc tối sao? Dù sao cũng thay váy rồi, tóc cũng làm xong, tôi lười thay đi thay lại, cứ mặc thế này ngồi đây nghỉ ngơi lát vậy."

Mặc Cảnh Thâm nhìn lướt qua khuôn mặt trang điểm nhẹ của cô, thấy trạng thái của cô quả thật không tệ.

"Em qua đây."

"Làm gì?"

Anh nhìn cô, không nói tiếp.

Quý Noãn im lặng nhìn anh hồi lâu rồi mới đứng dậy đi đến. Mặc dù đôi giày cao gót đưới chân rất hợp với bộ váy cô đang mặc, nhưng gót giày vừa cao vừa mảnh. Đôi giày cao nhất mà cô từng mang ở Luân Đôn cũng chỉ mười centimet, đôi này có lẽ phải mười ba centimet, điểu này càng dẫn đến sự chênh lệch chiều cao rõ ràng của hai người lúc Quý Noãn đi đến trước mặt Mặc Cảnh Thâm.

Cô đã "cao" hơn mười centimet thế mà vẫn còn thấp hơn người đàn ông này nửa cái đầu, hóa ra trước kia cô chỉ cao đến vai anh mà thôi. Thì ra cô lừa mình dối người lâu như vậy...

Mặc Cảnh Thâm không nhìn ánh mắt đang đánh giá sự chênh lệch chiều cao giữa hai người họ của cô, chỉ nhìn đáng đi loạng choạng khi cô đến gắn: "Giày không thoải mái hả?"

"Không phải, vừa rồi ngồi không đúng tư thế nên tê chân." Quý Noãn vẫn chưa đến mức đến cả giày cao gót cũng không kiểm soát được.

Hai người đứng giữa phòng thay đồ rộng lớn, cái gương to chạm đất trên tường phần chiếu bóng dáng của hai người.

Mặc Cảnh Thâm ra hiệu cho cô nhìn vào gương, Quý Noãn không hiểu lắm liếc mắt qua, nhưng vì giày quá cao, không thể xoay chân quá lâu, nên cô đứt khoát xoay thẳng người qua, hướng mặt vào gương: "Sao? Cách ăn mặc của tôi không ổn chỗ nào à? Hay là hôm nay tôi trang điểm không đẹp, làm Mặc tổng mất mặt?"

Nhưng anh lại nâng mấy mảnh vải satin ít đến đáng thương trên vai cô lên, vào lúc Quý Noãn đang định lên tiếng vì tưởng chỗ nào đó sau váy mình có vấn để thì nụ hôn của anh đã rơi xuống vai cô.

Quý Noãn trơ mắt nhìn anh hôn lên vai mình. Ngay lúc cô vẫn chưa phản ứng, anh đã nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo thon gọn của cô từ phía sau, sau đó lại hôn lên cổ cô.

Cổ cũng là điểm mẫn cảm của Quý Noãn, cô rùng mình, đang định tránh đi thì bàn tay trên eo lại đột nhiên siết chặt, vây cô trong lòng mình, đồng thời nụ hôn trên cổ cũng dần mạnh hơn.

Mãi đến khi nhận ra anh đang làm gì, Quý Noãn mới lập tức nhíu mày: "Mặc Cảnh Thâm, nếu bây giờ anh dám để lại vết gì trên cổ tôi, tôi..."

Cô còn chưa dứt lời thì đã cảm thấy cổ đau nhói vì bị anh mút mạnh. Cô khó tin trừng mắt nhìn người đàn ông trong gương, thấy anh không hề có ý định nh ra, thậm chí còn xấu xa hôn đọc vành tai cô. Đến khi mắt của Quý Noãn sắp phun ra lửa thì anh mới nhếch môi, cất giọng khàn khàn mà rõ ràng bên tai cô: "Đã để lại dấu rồi, sao giờ? Hay là để thêm mấy dấu nữa nhé?"

Quý Noãn lập tức muốn xoay người lại đánh anh, nhưng vẫn chưa kịp xoay lại thì đã bị anh dễ dàng ôm lấy eo, để cô giữ nguyên tư thế quay mặt vào gương, đồng thời không biết từ lúc nào trong tay anh đã cẩm một sợi dây chuyển. Cô vừa nhìn đã nhận ra đây là dây chuyển kim cương trắng cổ điển của VCA*. Kim cương trắng cổ điển của VCA không phải loại dây mảnh phổ biến trên thế giới, mà thiết kế của nó tương tự như hình học. Những viên kim cương trắng được sắp xếp theo quy tắc ngôi sao đa góc trên dây chuyền, rực rỡ lộng lẫy nhưng không hề khoa trương.

(*) VCA: Tên viết tắt của hãng trang sức Van Cleef & Arpel.

Độ rộng của dây chuyển vừa đủ để che đi dấu hôn mà Mặc Cảnh Thâm để lại trên cổ cô. Chỉ có trời biết, đất biết, anh biết, cô biết là đưới sợi dây chuyển này có một dấu vết mập mờ, còn những người khác đều không thể thấy được.

Thấy dấu hôn được che lại, lời trách cứ giận đữ đến bên miệng Quý Noãn đã lập tức trôi ngược trở xuống.

Cái tên xấu xa lại vô liêm sỉ này!

Cô không biết gần đây mình đã mắng thẩm anh mặt dày, xấu bụng, vô liêm sỉ bao nhiêu lần, nhưng vẫn không hết hận.

Sau khi đeo đây chuyển, ngón tay thon dài của anh cọ qua vành tai mềm mại của cô. Quý Noãn lại run lên, nghĩ thẩm: Không lẽ anh cũng mua cả hoa tai cho mình sao?

Kết quả không ngoài dự đoán, Mặc Cảnh Thâm cầm một đôi hoa tai kim cương cùng kiểu ướm vào tai cô vài lần.

Mặc dù đây là lần đầu tiên anh đeo thứ này cho phụ nữ, nhưng với sự nhạy cảm trời sinh và khả năng thích ứng, anh đã có thể nhanh chóng tìm ra hoa tai nào nên đeo vào bên nào.

Sau khi đeo xong, rõ ràng anh rất hài lòng với kiệt tác của mình, gẩy nhẹ đôi hoa tai cô đang đeo, nhìn cái thứ sáng lấp lánh lủng lẳng đưới đôi tai trắng nõn mềm mại của cô. Ánh mắt sáng rỡ thêm vài phần sâu xa.

Quý Noãn mím môi, nghiêm mặt nói: "Mặc tổng, những viên kim cương này quá khoa trương rồi."

Mặc Cảnh Thâm nhếch môi, nhưng nụ cười lại lạnh tanh: "Hoa hồng không khoa trương sao?

Cô biết ngay mà!

Tạm thời anh vẫn không bỏ qua được chuyện hoa hồng này.

"Theo như anh nói, vậy đêm nay tôi đeo những thứ này dự tiệc xong, có thể gỡ tất cả kim cương ra, sau đó chia cho mỗi người một viên không? Giống như anh chia hoa hồng của tôi vậy."

Nụ cười trên môi anh vẫn không nhạt bớt, nhưng rõ rằng có thể cảm nhận được không khí quanh người anh thấp hơn mấy độ: "Quý Noãn, em đang kiếm chuyện sao?"

Quý Noãn mím môi, liếc xéo anh một cái rồi không để ý đến anh nữa.

Đây là phòng thay đổ, bên trong hẳn là không có camera, lỡ như Mặc Cảnh Thâm lại mặt đày muốn tạo ra mấy quả đâu tây nhỏ trên cổ và vai cô, vậy tối nay cô có thể không cần ra ngoài gặp ai nữa.

Hơn nữa, cô hiểu sâu sắc một chuyện, đù bây giờ cô có "đì cả" bảo vệ, nhưng nếu người đàn ông này thật sự muốn tính toán với cô, e rằng cô có băng huyết trước mặt anh cũng vô dụng.

Hơn nữa, bộ trang sức của VCA này được chế tác tỉ mỉ và cẩn thận như vậy, cô muốn gỡ kim cương ra cũng chưa chắc đã gỡ được.

*****

Đêm đó, việc Quý Noãn xuất hiện trong sảnh tiệc tại Bắc Kinh đã gây ra một màn chấn động và kinh ngạc.

Không phải chính bản thân cô gây ra chẩn động, nhưng khiến người ta kinh ngạc thì đúng là có thật.

Bởi đù sao cô cũng xuất hiện với Mặc Cảnh Thâm, thậm chí còn lấy thân phận là bạn dự tiệc của Mặc Cảnh Thâm.

Nơi đây chính là nơi tụ họp của giới doanh nhân Bắc Kinh trong nước, nó khác với các giới khác. Chỗ này có rất nhiều người lạ mặt, nhưng sức ảnh hưởng của Mặc Cảnh Thâm đủ để bất kỳ giới nào cũng muốn kéo anh vào, người nịnh bợ cũng không phải số ít. Dù sao thì người trong giới doanh nhân Bắc Kinh đều có một sự kiêu ngạo không biết từ đâu mà có. Cho dù muốn lôi kéo hoặc muốn nịnh nọt Mặc Cảnh Thâm thì bọn họ vẫn giữ vẻ mặt khách sáo, không bao giờ thể hiện quá rõ cảm xúc của mình. Tuy nhiên, trong hoàn cảnh mà mọi người đều kiêu ngạo không ai bì nổi, đám người kia vừa thấy Mặc Cảnh Thâm xuất hiện đã không kìm lòng được mà tới mời rượu, cũng không thể che giấu được tâm tư của họ.

Bọn họ không rõ Mặc Cảnh Thâm đã kết hôn hay chưa, nhưng trước giờ bọn họ đều biết Mặc Cảnh Thâm đi xã giao không bao giờ dẫn theo bạn tiệc.

Không ngờ hôm nay Tổng Giám đốc Mặc không những dẫn theo bạn tiệc, mà trông hai người còn rất xứng đôi.

Dù sao thì thường ngày cũng có rất nhiều quý cô nhớ nhung Mặc Cảnh Thâm. Nghe nói ở Bắc Kinh này cũng có mấy vị đại tiểu thư từng đến Hải Thành theo đuổi anh, kết quả đều bị anh không thèm ngó ngàng tới, đành chán nắn quay về. Không ai có thể đoán được phải là kiểu phụ nữ thế nào mới có thể được Mặc Cảnh Thâm để mắt đến, càng không có ai có thể ngờ được đến khi thật sự có một cô gái đứng bên cạnh Mặc Cảnh Thâm lại trông xứng đôi như thế.

Dù là khí chất hay dung mạo đều khiến mọi người không thốt nên lời. Hai người xuất hiện ở chỗ nào là sẽ khiến chỗ đó kinh ngạc và náo động.

Có người tò mò đi nghe ngóng thân phận của Quý Noãn, muốn biết cô là đại tiểu thư may mắn nhà ai, hay là người đẹp được vị cao nhân nào đưa đến bên cạnh Mặc Cảnh Thâm, mà lại có thể được Tổng giám đốc Mặc dẫn theo như thể.

Kết quả, Quý Noän nhận lấy ly để cao được người kia đưa tới, ánh mắt cười thần nhiên vui về, vừa phóng khoáng lại vừa nhã nhặn, đáp: "Tôi họ Quý, là người phụ trách của Tập đoàn MN, hân hạnh được gặp."

Sau khi nhận được câu trả lời, người đến gần hỏi thăm thân phận của cô rất ngạc nhiên. Mãi đến khi người đó lấy lại tỉnh thần, nhớ lại khi Tập đoàn MN vùng lên ở Luân Đôn ba năm trước, nhớ ra nữ doanh nhân Quý Noãn tiếng tăm lừng lẫy được vinh danh trên bằng xếp hạng Forbes trong năm nay thì người đẹp trước mặt và người đàn ông cao ráo bên cạnh đã đi rất xa.

Có khí chất thể này, thảo nào cô ấy có thể sánh vai với Mặc Cảnh Thâm. Hóa ra cô chẳng phải tiểu thư của nhà nào cả, mà là người có chỗ đứng trong thương trường, thậm chí còn là Tổng giám đốc Quý của Tập đoàn MN tiếng tăm lừng lẫy trong những năm gần đây.

Trước giờ Quý Noãn không hả để ý đến ánh nhìn chăm chú của người khác, huống chi những người này đều là người xa lạ. Cô chỉ vừa đi vừa nhận lấy những ly rượu từ những người bên cạnh đưa tới, từ đầu tới cuối luôn giữ thái độ lạnh nhạt trang nhã. Rượu Champagne trong ly không nhiều, mỗi ly nhiều nhất chỉ có một hai ngụm rượu, cô tùy tiện uống mấy ly thì đã theo Mặc Cảnh Thâm đi vào trong.

Sở đĩ phối hợp như vậy, một mặt là vì cô đang đứng đây với tư cách là bộ mặt của Tập đoàn MN, không thể tô ra quá kiêu kỳ, cũng không thể bị những người kiêu ngạo ở Bắc Kinh này không coi ra gì. Nên chừng mực thì phải chừng mực, đù sao buổi tiệc này cũng tập hợp rất nhiều tống giám đốc của nhiều doanh nghiệp nổi tiếng trong nước, bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành đối tác của Tập đoàn MN sau này.

Còn mặt khác chính là...

Trước khi đến buổi tiệc rượu này, Mặc Cảnh Thâm đã nhắc nhỡ cô người ở Bắc Kinh phức tạp hơn Hải Thành rất nhiều. Cho nên, cô đi theo bên cạnh anh là an toàn nhất. Mặc dù gần đây cô hơi buông thả trước mặt Mặc Cảnh Thâm, nhưng cũng biết phân biệt tình huống, trong tình huổng này thì kể thức thời mới là trang tuấn kiệt.

Mặc Cảnh Thâm là "cái đùi to nhất" trong giới kinh doanh cả nước, e rằng "đùi" của mấy vị ở Bắc Kinh này cũng không cứng bằng "đùi" anh. Có chỗ dựa thể này ở đây, lúc cô có thể dựa vào thì cứ ngoan ngoãn dựa vào thôi.

Sau khi đi vào trong, Mặc Cảnh Thâm bớt thời gian nhìn qua Quý Noãn một chút, thấy cô luôn ngoan ngoãn khoác tay mình, suốt đoạn đường cũng không bỏ ra, thì thuận tay lấy một miếng bánh gato từ trong khay được người phục vụ bê ngang qua: "Sao bây giờ em ngoan vậy?"

"Bữa tiệc ở Bắc Kinh này, bầu không khí khác biệt, người tham gia cũng khác biệt, ai ai cũng là gương mặt lạ, chỉ có anh là người quen. Nếu có lựa chọn thứ hai thì tôi tuyệt đối sẽ không đi theo anh thế này." Quý Noãn thành thật trả lời, trên mặt là nụ cười giả tạo.

Anh không hề bị kích thích bởi lời nói của cô, chỉ bình thần nhếch môi, đưa bánh gato tới tay cô.

Quý Noãn: "... Trong trường hợp này, anh cho tôi ăn cái này, vậy có tốt không?"

Anh cúi đầu liếc cô: "Đệ nhất thiên kim Hải Thành mà cũng có lúc không đám ăn bánh ngọt trong tiệc rượu sao?"

Quý Noằn: "..."

Từ nhỏ đến lớn cô đã tham dự rất nhiều tiệc rượu, đã sớm quen với việc sau khi lâ lướt xinh đẹp đi ngang qua sân khẩu trong sảnh tiệc thì tìm một chỗ không người để nếm thử những món ăn ngon. Và vì thích uống rượu mà cô sẽ trốn trong góc uống say bí tỷ, chuyện được người khác cõng về nhà cũng không phải lần một lần hai.

Quý Noãn không phải người tham ăn, nhưng từ nhỏ cô đã đi theo Quý Hoằng Văn tham dự những buổi tiệc rượu kiểu này, đã không còn cảm thấy ngạc nhiên từ lâu. Người ta bận bịu muốn khoe gì đó trong tiệc rượu, còn cô thì chỉ muốn đi ăn để giết thời gian, nếu không, cứ phải nhìn những bộ mặt dổi trá kia thì cô sẽ thấy chán ngấy, tế nhạt.

Quý Noän bïu môi, không nói gì.

Trước khi đi dự tiệc, Mặc Cảnh Thâm biết rõ buổi tối cô sẽ đói, nên dọc đường đã bảo Tiểu Hồ đi mua một ít đồ ăn để trong xe. Nhưng Quý Noãn lại không ăn trong xe, thế nên những món bánh ngọt vẫn còn để lại.

Vừa rồi là vì không muốn làm trong xe toàn mùi bánh ngọt nền cô mới không ăn.

Lúc này cô quả thật rất đói. Nhất là khi đến tháng, cô cảm thấy cả người trở nên yếu đuối hơn nhiều, lạnh một chút, mệt mỏi một chút hay đói một chút cũng cảm thấy không còn sức lực.

Cô nhận lấy bánh gato, sau đó tìm một cái ghế sofa đơn trong góc khuất để ngồi xuống ăn.

Xung quanh cũng có người ngồi, nhưng hầu hết là vừa ngồi nói chuyện hợp tác vừa lơ đãng uống rượu.

Quý Noän là người được Mặc Cảnh Thâm dẫn tới, dù cô xinh đẹp kinh người, lại còn là người phụ trách của Tập đoàn MN, tuy mặt cô không lạnh lùng như Mặc Cânh Thâm mà ngồi đó ăn bánh, nhưng khi mẩy người đàn ông bụng phệ đến gần thì cô cũng chẳng thèm ngước lên nhìn, những người này ngại Mặc Cảnh Thâm đứng gần đó nên cũng không dám tới bắt chuyện với cô.

Mặc Cảnh Thâm đang vừa đi vừa nói chuyện với người nào đó bên cạnh, đối phương cười rạng rỡ, chẳng biết là đang nói gì, nhưng từ nét mặt hờ hững của anh, có thể thẩy được anh đang được a dua nịnh hót. Người xung quanh tới gần, tiếng chào Tổng giám đốc Mặc cứ vang lên bên tai không dứt.

*****

Cho đến khi Mặc Cảnh Thâm thấy Quý Noän đã ăn sạch miếng bánh gato trong tay, anh lại tiện tay đưa cho cô thêm đĩa nữa.

Quý Noän nhận lấy bánh gato, cắn một miếng, chậm rãi nhai nuốt, mơ hồ nói: "Mặc tổng, chẳng lẽ anh không nhận ra từ khi anh vào sảnh tiệc đã có một người cứ nhìn anh chằm chằm, từ đầu đến cuối không rời mắt sao?"

Mặc Cảnh Thâm nhận lấy ly đế cao được người phục vụ bên cạnh đưa tới, không nhìn về hướng nào khác, chỉ đứng giữa ghế sofa đơn. Cho dù là vừa rồi có người đi qua bắt chuyện hay là bây giờ thì từ đầu đến cuối anh cũng không đi xa cô quá ba mét.

"Có sao? Chẳng lẽ em đang nói chính em?" Anh cất giọng hờ hững như không thèm để ý, đồng thời lại nhìn cô.

Quý Noãn nén nỗi kích động muốn trừng mắt: "Vừa rồi rốt cuộc là tôi bận ăn bảnh hay bận nhìn anh, chẳng lẽ trong lòng anh không rõ sao?"

Anh cười: "Em dám nói mình không nhìn anh không?"

Quý Noãn: "..."

Cô có nhìn.

Cô lại nhìn về phía đám đông, thì phát hiện người vừa rồi luôn nhìn về phía Mặc Cảnh Thâm đã biển mất. Cô không khỏi nhíu mày, sau đó lại ngước mắt nhìn Mặc Cảnh Thâm, thấy mặt mày anh điểm tĩnh, hiển nhiên là biết rõ người mà cô vừa nói, nhưng không có ý định đi tìm hiểu.

Ôi, thật đáng tiếc.

Xem ra lại có thêm một cô gái yêu đơn phương anh rồi.

Chỉ là trong ba năm nay, Quý Noãn không hiểu rõ về Mặc Cảnh Thâm, cũng không biết có phải anh thường xuyên qua lại Bắc Kinh hay không. Nhưng từ thái độ của những người này đổi với anh, hẳn là anh rất quen thuộc.

Vì vậy, trong giới đoanh nhân Bắc Kinh này hẳn là có nhiều khía cạnh mà cô chưa hiểu rõ.

Cô vừa nghĩ vừa cắn bánh gato, đồng thời bưng ly rượu được người phục vụ đưa tới lên uống.

Cô vừa đưa lên môi thì có một chàng trai trẻ đi tới. Lúc chàng trai đó đến gần, đã nói với Mặc Cảnh Thâm một câu:

"Mặc tổng, qua kia nói chuyện một lát được chứ?"

Lúc này Quý Noãn mới không kìm được mà ngắng lên nhìn sang người kia, nhận ra hình như vừa rồi anh ta là người luôn đứng chung với cô gái xinh đẹp cứ nhìn Mặc Cảnh Thâm.

Mặc Cảnh Thâm hờ hững liếc nhìn anh ta: "Có chuyện gì thì đứng đây nói luôn đi."

Sắc mặt của chàng trai kia hơi sa sầm, nhưng sau đó lại cười nhạt, nói: "Mặc tổng, dù gì mấy năm nay Dung thị chúng tôi cũng được xem là bạn cũ của Tập đoàn Shine. Hai năm trước, sau khi tốt nghiệp, em gái tôi đã đến Hải

Thành làm việc, ở lại Shine rất lâu, luôn được Mặc tổng chăm sóc. Giờ hiếm khi được gặp lại nhau, đù anh không nể mặt đổi tác là tôi thì cũng nên cho em gái tôi chút tình mọn chứ."

Mặc Cảnh Thâm vẫn không có ý định đời bước, giọng điệu lạnh nhạt, không hể rung động chút nào: "Vốn dĩ cô

Dung được vào Shine ở Hải Thành thực tập là nhờ vào thành tích cao và năng lực cá nhân của chính cô ấy. Trong suốt một năm cô ấy làm việc ở đó thì tôi ở Mỹ, một năm về nước không quá ba lần, sao có thể chăm sóc cô ấy được?"

Người tự xưng là anh trai của cô Dung lại cười, nói: "Nhắc lại, Dung thị chúng tôi có thể có cơ hội hợp tác với

Shine cũng nhờ em gái tôi làm trung gian giới thiệu. Nếu không phải lúc trước nó không muốn ở lại Bắc Kinh làm việc sau khi tốt nghiệp, âm thẩm bỏ nhà trốn đến Hải Thành, lại giả vờ mình không hề có thân phận bối cảnh gì, chỉ đựa vào sơ yếu lý lịch của bản thân để vào Tập đoàn Shine làm việc, thì sau này đã không phát sinh ra nhiều hệ lụy như vậy."

Ngón tay có khớp xương rõ ràng của Mặc Cảnh Thâm bỏ ly đế cao vào khay của người phục vụ, rồi anh liếc nhìn

Quý Noãn ngồi đó tổ vẻ như đang xem kịch vui, rồi lại liếc qua ly rượu trong tay cô. Anh mới không để mắt đến cô một lát thôi là cô đã cẩm ly lên, như này là định uống Champagne đến say hay gì?

Lúc nào cũng vậy, khi ánh mắt lạnh nhạt của anh nhìn xuống mặt Quý Noãn, thì ánh mắt liền trở nên dịu dàng hơn, nhưng giọng nói vẫn vô cùng hờ hững với người bên cạnh: "Đây chỉ là mối quan hệ hợp tác kinh doanh giữa hai bên, không có nguồn cơn, Dung tổng suy nghĩ quá nhiều rồi."

Đúng lúc này, một cô gái mặc váy đạ hội màu trắng đi tới từ đám đông, gương mặt xinh xắn lại dịu dàng, nhìn khoảng hai ba hai bốn tuổi, xấp xÏ tuổi Quý Noãn. Hình như cô gái này đã đợi Mặc Cảnh Thâm đi đến rất lâu nên giờ không đợi được nữa, quyết định lấy can đảm đi tới, nhìn anh không rời mắt. Trong đôi mắt lấp lánh kia không che giấu được vẻ vui mừng và đầy yêu thương khi gặp lại anh.

Người trong sảnh tiệc bắt đầu xì xào bàn tán, bọn họ đều là những người bôn ba ở Bắc Kinh. Sự tích của cô Hai nhà họ Dung tiếng tăm lừng lẫy ở Bắc Kinh đã nhanh chóng truyền khắp giới.

Nghe nói cô Hai này là con gái ngoan của nhà họ Dung, sau khi tốt nghiệp tại Boston, cô ấy đến Los Angeles thực tập vài tháng, sau khi về nước thì cứ như mê muội, không chịu trở về Bắc Kinh, mà khăng khăng nói muốn sang

Mỹ làm việc. Nhưng nhà họ Dung không đồng ý, nên đã giữ hộ chiếu của cô, tuyên bổ rõ ràng rằng cô không được đi nước ngoài.

Từ trước đến nay cô Dung này rất ngoan ngoãn, kết quả lần này lại bổ nhà ra đi trong cơn tức giận, đến thẳng Hải

Thành, che giấu thân phận tôn quý, lấy thân phận là sinh viên mới tốt nghiệp ở nước ngoài để vào Tập đoàn

Shine làm việc. Bởi vì cô ấy đã từng thực tập ở Tập đoàn Shine tại Mỹ mấy tháng, nên quá trình xin việc rất thuận lợi, được nhận vào làm ngay. Nghe nói lúc mới vào cô ấy cũng chỉ là thực tập sinh, nhưng vẫn chịu khó làm việc ở

Hải Thành, sống chết cũng không chịu về Bắc Kinh.

Không ai biết cô Hai này đang chờ đợi điều gì, nhưng nghe nói năm đó khi Mặc Cảnh Thâm từ Mỹ về Hải Thành vài lần, cô Dung này đều lấy thân phận trợ lý thực tập theo sát bên anh. Mọi việc bưng trà rót nước đều làm rất tốt, cũng rất chăm chỉ làm việc, vì vậy cô đã làm việc ở Shine Hải Thành hơn một năm.

Không khó để đoán được, lý do mà cô Hai nhà họ Dung cứ ở lại Hải Thành, tình nguyện mai danh ẩn tích làm một nhân viên thực tập nhỏ bé chính là vì Mặc Cảnh Thâm.

Cho đến khi anh trai của Dung Yên - Tổng Giám đốc Dung Thành của Tập đoàn Dung thị đến Hải Thành bàn về dự án hợp tác với Shine thì mới phát hiện ra cô đang làm việc ở đây. Lúc Dung Thành đến, cũng đúng lúc Mặc

Cảnh Thâm về nước, bọn họ ép Dung Yên về Bắc Kinh ngay trước mặt Mặc Cảnh Thâm.

Sau khi Dung Yên được đưa về Bắc Kinh thì đã làm loạn một thời gian dài. Nghe nói cô nàng vừa tuyệt thực vừa khóc, nghĩ trăm phương ngàn kế muốn đến Los Angeles hoặc đến Hải Thành, nhưng người nhà họ Dung không cho phép một thiên kim tiểu thư trong giới thượng lưu ở Bắc Kinh vì theo đuổi đàn ông mà buông thả bản thân như thế. Dù người mà cô theo đuổi là Mặc Cảnh Thâm thì họ cũng không cho phép cô dùng cách hèn mọn như vậy để chờ đợi anh.

Thời gian cứ thể trôi qua hơn một năm, cho đến khi rốt cuộc Mặc Cảnh Thâm cũng về nước, rồi đến Bắc Kinh.

Nghe những người kia xì xào bàn tán, Quý Noãn cũng chỉ cho đây là câu chuyện xưa của công chúa Bắc Kinh cải trang vì hành lọt phải hố tình, sau đó mặt không cảm xúc, cầm ly Champagne bị Mặc Cảnh Thâm lườm khi nãy đưa lên miệng, uống một hơi cạn sạch.

Crypto.com Exchange

Chương (1-666)