Truyện:Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình - Chương 491

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Trọn bộ 666 chương
Chương 491
(không tựa)
0.00
(0 votes)


Chương (1-666)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Mặt Quý Noãn tối sầm: "Anh giống con tôm thì có!"

Mặc Cảnh Thâm vẫn áp tay lên bụng, địu đàng hôn lên má cô. Quý Noãn không kháng cự anh ôm mình vào lòng nữa, chỉ nhìn anh: "Anh muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn thì cũng phải chọn thời gian chứ. Bây giờ tôi thể này, nếu anh còn muốn lợi dụng lúc người ta gặp nạn thì thật sự không phải con người."

Mặc Cảnh Thâm ngừng tay, bật cười: "Anh đã làm nhiều chuyện không phải con người rồi, làm thêm một chuyện tệ hơn với em thì đã sao?"

"A... Anh bỏ tay ra!" Bàn tay đặt trên bụng đường như không ngừng tỏa nhiệt. Cái cảm giác khiển người ta muốn ý lại khi vô cùng yếu ớt này làm Quý Noãn vô thức chống cự.

Anh ôm cô không buông, còn ôm chặt hơn sau khi nghe cô nói. Lúc Quý Noân trừng mắt nhìn anh, anh cúi đầu bên tai cô, nói khẽ: "Xin lỗi, anh không ngờ thời gian đến tháng của em lại thay đối, cũng không ngờ lịch trình công tác đã sắp xếp sẵn lại trùng phải mấy ngày này. Nếu thật sự không thoải mái, em có thể giẫm bớt lịch làm việc, không cắn phải làm khó chính mình."

Quý Noãn nhếch môi: "Không có gì phải xin lỗi, tôi tự biết tình hình sức khỏe của mình. Cái bệnh này chẳng hay ho gì mà chuyện bé xé ra to cả, ngủ nhiều một hai ngày là khỏe."

Mặc Cảnh Thâm nhớ rõ kỳ kinh nguyệt của cô, cô biết việc này.

Ba năm trước, "bà dì" của cô rất đều, thời gian cũng rất chuẩn.

Nhưng sau này, vì sang Anh một thời gian, áp lực tâm sinh lý và cảm xúc đều đè nén lên cô. Có lẽ là do áp lực quá lớn nên dẫn đến có mấy tháng không ổn định cho lắm, không tới quá sớm thì là quá muộn. Sau này, sau khi ổn định trở lại thì kỳ kinh nguyệt mỗi tháng cũng đã khác với ba năm trước.

Thật ra, đáng lẽ mấy ngày như này Quý Noãn sẽ không đến Bắc Kinh, nhưng cô không muốn bỏ qua cơ hội tốt này. Huống chỉ, dù quả thật cô vẫn còn giận Mặc Cảnh Thâm, nhưng cũng không đến mức mất lý trí mà bổ lỡ cơ hội.

Kết quả cô lại xem thường kỳ kinh nguyệt chỉ bốn năm ngày, cũng mặc kệ tình trạng sức khỏe của mình.

Đúng là tự lấy đá ghè chân mình mà. Cô không giận người khác, mà bây giờ tự giận mình muốn chết!

Thấy bây giờ cô như một đứa bé, vừa bực bội lại vừa đau đến nỗi mặt nhăn lại như cái bánh bao, Mặc Cảnh Thâm nhéo cằm cô. Phải thừa nhận rằng, ba năm thiếu thốn quả thật khiến anh khó mà kiểm chế như Liễu Hạ Huệ ôm người trong lòng mà không loạn. Nhưng bây giờ tình huống của cô gái trong lòng rất đặc biệt, chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm vào. Thấy cô khó chịu thế này, anh chỉ biết hạ giọng: "Anh làm ẩm bụng giúp em, em muốn ngủ thì cứ ngủ đi."

"Anh ở đây làm sao tôi ngủ?"

Anh nhếch môi: "Không ngủ thì hôn thêm một lát nữa nhé? Mức độ nghiêm trọng của phụ nữ trong kỳ kinh nguyệt có liên quan trực tiếp với sự căng thẳng của não bộ. Nói cách khác, nếu em càng tập trung nghĩ đến chỗ đau thì nó sẽ càng đau hơn, chí bằng làm chuyện khác. Nếu tỉnh thần và thể xác cẩm thấy vui vẻ, cơ thể sẽ giải phóng nhiều dopamine theo bản năng. Kích hoạt tế bào não cũng được coi là cách giảm đau hiệu quả."

Quý Noän: *..."

Bác sĩ nào bịa ra chuyện này vậy?

Cô vội vàng quay mặt sang chỗ khác để tránh trường hợp anh thật sự hôn thêm cái nữa. Mặc Cảnh Thâm không thấy rõ mặt cô dưới ánh đèn lờ mờ, nhưng sự nén giận, lại vặn vẹo người, không chịu đối mặt với anh cũng đủ để chứng minh sắc mặt hiện tại của cô.

Quý Noãn nhắm mắt lại, im lặng một lát. Anh cũng nằm im bên cạnh cô không làm øgì, chỉ liên tục áp tay lên, xoa bụng dưới đang đau quận từng cơn cho cô.

Cho đến khi sắp ngủ thiếp đi, cô nhằm mắt nói: "Anh bảo người đi mua cho tôi vài miếng đán giữ nhiệt đi."

"Được, em ngủ trước đi." Giọng của anh như đang đỗ dành một đứa bé, ấm áp và kiên nhẫn.

Quý Noãn ngủ được mấy tiểng thì tỉnh lại. Lúc thức đậy, cô phát hiện Mặc Cảnh Thâm đã không còn ở trên giường, nhưng trong phòng lại thoang thoảng mùi thơm của thuốc bắc. Sau đó cô cảm nhận được hơi ấm trên bụng, cúi đầu xuống thì thấy trên bụng mình đang đán một túi thuốc, nhiệt độ là từ túi thuốc tổa ra, rất ấm áp.

Hèn gì vừa rồi cô ngủ thoải mái như vậy, không tỉnh giấc bởi cơn đau, thì ra là nhờ cái này.

Mặc Cảnh Thâm mua được thứ này ở đâu nhỉ? Đừng nói là thật sự cố ý hỏi qua bác sĩ nhé?

Cô ngỗi dậy, sờ lên vật trên bụng, vừa Ấm lại vừa dễ chịu, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Sáng hôm sau, Quý Noän thức dậy đúng giờ, biếng nhác chuẩn bị đi ăn sáng rồi đi làm. Dù sao đây cũng là chuyển đi công tác, hôm qua cô ngủ một ngày đã khỏe hơn rất nhiều.

Cô vừa rửa mặt xong thì có nhân viên khách sạn đến gö cửa, sau đó đẩy một bát cháo táo đỏ vào phòng bằng xe thức ăn.

"Không phải bữa sáng của khách sạn các cậu là ở phòng ăn sao? Tôi cũng không gọi điện thoại, sao lại đưa thẳng vào đây vậy?" Quý Noãn vừa nói vừa đi qua lấy thìa nểm thử một miếng.

Nhân viên phục vụ của khách sạn đứng bên cạnh cười hỏi: "Cô Quý, cháo này ngon không ạ?"

"Cũng được lắm, rất ngon, sao thể?" Sau khi Quý Noãn ăn hai muỗng thì ngồi xuống luôn, định sẽ ăn hết cháo.

"Cháo này là sáng nay ông Mặc cố ý chiếm dụng phòng bếp của khách sạn, tự tay nấu cho cô đấy ạ. Bên trong có táo đỏ, đường đỏ, gạo nếp và đậu phông, còn bỏ một ít sữa bò và hạt óc chó, thật sự là phong phú hơn chảo Bát Bảo nữa. Ông Mặc nấu lâu lầm đẩy ạ."

Quý Noãn ngừng húp cháo, thảo nào cô lại thấy cháo khách sạn này nấu quá kỹ, hơn nữa còn rất sánh, ngọt mà không ngấy. Cô vốn định nói khách sạn này không chỉ được đánh giá bẩy sao, mà bát cháo này thậm chí còn có thể được đánh giá là tay nghề nấu ăn đẳng cấp.

Chiểm dụng bếp của khách sạn, cố ý nấu cháo cho cô, xem như là nhận lỗi sao?

Vì anh nghìn tính vạn tính cũng không tính được kỳ kinh của cô thay đổi, nên mới hành cô đến Bắc Kinh trong mấy ngày khổ sở thế này.

Hóa ra, người luôn lý trí và tỉnh táo, cái gì cũng lên kế hoạch như Mặc Cảnh Thâm cũng có lúc tính sai.

Quý Noãn húp cháo, thần nhiên nói: "Ông Mặc chiếm dụng bếp của các cậu, vậy bữa sáng của những người khác phải làm sao? Đừng nói là sáng nay cả khách sạn đều không có bữa sáng nhé?"

Nhân viên phục vụ mỉm cười: "Thế thì không đến nỗi ạ, khách sạn của chúng tôi có đến ba gian bếp, ông Mặc chỉ chiếm một gian, vậy nên không hề ảnh hưởng đến việc chuẩn bị bữa sáng cho những người khách khác của chúng tôi."

Quý Noãn không nói nữa, cúi đầu tiếp tục húp cháo.

Mặc Cảnh Thâm nẩu rất nhiều và rất lâu, nhìn cái tô to đùng này là biết.

Đúng lúc Quý Noãn cũng thích ăn, rất nể mặt mà húp sạch sẽ, sau đó đứng dậy để nhân viên phục vụ đẩy xe thức ăn ra. Cô thu dọn một chút rồi chuẩn bị ra ngoài.

Đang định đi thay quần áo thì cô lại nghe điện thoại di động để trên giường đổ chuông.

*****

Điện thoại trong phòng Quý Noãn vừa mới đổ chuông, Mặc Cảnh Thâm đã từ phòng đổi điện đi ra. Anh nghe tiếng chuông điện thoại trong phòng cô, đồng thời nhìn thoáng qua cái bát trống không lúc nhân viên phục vụ đẩy xe thức ăn đi ngang qua.

Có về như cô rất thích.

Cùng lúc đó, Tiểu Hồ bổng ôm một bó hoa hồng to đùng từ trong thang máy đi ra. Sau khi đi tới đây, vừa nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm đứng ngoài cửa cậu ta đã lúng túng: "Mặc tổng..."

Người đàn ông nghiêng đầu nhìn vật trong tay cậu ta, hai trăm chín mươi chín đóa hoa hồng đỏ kiểu điểm ướt át.

Mặc Cảnh Thâm im lặng cau mày lại: "Đây là cái gì?"

"Hoa này..." Tiểu Hồ ho một tiếng: "Vừa rồi người chuyển phát nhanh trong thành phố đưa tới, nói là gửi cho

Tổng Giám đốc Quý."

Quý Noãn cũng bỗng nhiên mở cửa ra vào đúng lúc này, vừa nhìn đã thấy bó hoa được Tiểu Hồ ôm trong lòng.

Cô chợt vô thức ngước mắt lên nhìn Mặc Cảnh Thâm. Mặc dù cô biết rõ Mặc Cảnh Thâm đã từng làm cho mình những điều sâu nặng hơn bó hoa này rất nhiều, cũng biết trước giờ anh sẽ không thể hiện tình cảm qua mấy thứ giả dối này nên rất hiểm khi tặng hoa hoặc quà. Nhưng hoa này lại đột nhiên xuất hiện trước mặt anh... Cử như, đây là anh định tặng cô vậy.

Cuộc điện thoại cô nhận được vừa rồi chính là điện thoại của chuyển phát nhanh trong thành phế, nói là có một quý ông mua hoa hồng gửi tới cho cô.

Ngoài Mặc Cảnh Thâm và Tiểu Hồ ra, thì chỉ có thêm một người biết được cô đang ở tại khách sạn này.

Hôm qua, lúc nghỉ ngơi trong khách sạn, vì buồn chán nên cô đã chụp một bức ảnh quang cảnh từ đây xuống tầng dưới của khách sạn, sau đó đăng lên dòng thời gian, kèm theo dòng trạng thái: "Chuyến công tác này thật sự không phải là loại thống khổ bình thường."

Lần "xem mắt" kỳ trước, mặc dù con trai của bác hàng xóm không cố ý liên lạc với cô nữa, nhưng lúc đó hai người đã thêm WeChat của nhau. Sau khi thấy cô đăng ảnh lên đòng thời gian, con trai của bác hàng xóm hỏi cô đang công tác ở đâu, sau đó nói đúng lúc mấy ngày nay mình cũng vừa tới Bắc Kinh, hỏi cô có muốn ra gặp mặt không.

Tuy nhiên Quý Noãn đã từ chối. Sau khi trò chuyện vài câu, biết được cô đang ở khách sạn này, nhưng lại nói không tiện gặp bạn, anh ta cũng không tới gặp cô.

Kết quả, không ngờ sáng sớm nay lại bảo người gửi một bó hoa hồng tới...

Đây là tô thiện ý, cô hiểu.

Nhưng hoa này lại đưa đến trước mặt Mặc Cảnh Thâm...

Tiểu Hồ cảm hoa đứng đó, không đám nhìn vào mặt Mặc Cảnh Thâm, thấy Quý Noãn đã đi ra, liền vô thức muốn đưa hoa cho cô.

Mặc Cảnh Thâm nheo mắt: "Cẩm qua kia, để xuống."

Tiểu Hồ khụựng lại, lúc hoa sắp rơi xuống trước ngực Quý Noän, cậu ta lập tức xoay người, vô cùng quả quyết để hoa lên chiếc xe đẩy thức ăn cao như cái bàn gần Mặc Cảnh Thâm nhất, sau đó nhanh chóng trốn khỏi phạm vi nguy hiểm.

Đó là hoa hồng đồ mới hái, được vận chuyển bằng đường hàng không tới Trung Quốc, trên cánh hoa vẫn còn vương nước, xinh tươi động lòng người.

Mặc Cảnh Thâm liếc qua tấm thiệp hình trái tim trên hoa, ngón tay có khớp xương rõ ràng rút tấm thiệp ra, kẹp giữa ngón tay đọc lướt, sau đó vẻ mặt liển sa sầm và lạnh lẽo.

Quý Noãn vẫn chưa kịp phản ứng thì đã thấy anh ném thẳng tấm thẻ vào xe đổ rác được nhân viên vệ sinh của khách sạn đẩy ngang qua.

Quý Noãn không đám tin ngước mắt trừng anh: "Mặc Cảnh Thâm, sao anh vứt đồ của tôi?"

Cô vô cùng xấu hể vì khi nãy đã cảm động và mềm lòng với anh.

Mặc Cảnh Thâm lại liếc qua bó hoa hồng cực kỳ chướng mắt kía, sau đó nhìn cô: "Em thích hoa hồng thì sau này mỗi ngày anh sẽ tặng em một bó."

"Tôi không cần!"

"Vậy bó hoa này cũng không cần nữa." Anh thần nhiên nói, rồi tiện tay cẩm bó hoa lên, định ném nó vào xe đổ rác đã được đẩy qua.

Quý Noãn vội vọt nhanh tới, trước khoảnh khắc hoa hồng sắp lọt vào xe rác, cô liền ôm lấy cánh tay đang giơ lên của anh: "Người ta có ý tốt tặng hoa cho tôi, anh dựa vào đâu mà chà đạp đồ của người khác tặng tôi chứ?"

Mặc Cảnh Thâm cúi mặt nhìn cô, nheo mắt lại.

Anh còn nhớ trước khi ly hôn, đàn ông theo đuổi Quý Noãn, người gửi hoa đến văn phòng của cô cũng không ít, nhưng cơ bản đều bị cô từ chối từ ngoài cửa, hoặc là thẳng thừng bảo người vứt đi.

Lúc ấy cô rất quả quyết dứt khoát, không có ý định cho phép bất cứ người đàn ông nào đến gần.

Bây giờ thi lại ÿ không có hôn nhân trói buộc, nên thậm chí còn có thể nói được mấy câu như đừng chà đạp tâm ý của người khác?

Anh nhìn cô chằm chằm: "Vì giành lại hoa mà xông tới nhanh vậy sao? Bụng hết đau rồi à?2"

Trong lời nói đã có mấy phần ý tứ cảnh cáo nguy hiểm.

Quý Noãn lườm anh, sau đó thẳng thừng cầm hoa quay người trở vào phòng, đóng sắm cửa lại.

Mặc Cảnh Thâm nhìn cửa phòng đóng chặt trước mặt, chỉ cảm thấy huyệt Thái đương đang giật giật.

Chút dịu đàng hiểm khi có được cứ thể mà bị một bó hoa bất ngờ gửi đến dập tắt.

Đáng lễ anh không nên giữ lại người đàn ông đã xem mắt với cô!

Buổi sáng, Quý Noãn lấy danh nghĩa Tập đoàn MN cùng Tập đoàn Shine đến một trung tâm triển lầm ở Bắc Kinh để tham quan và trao đối vài việc. Vì tối nay sẽ có một buổi tiệc rượu giao lưu rất quan trọng, nên buổi trưa cô đành thời gian về khách sạn nghỉ ngơi.

Buổi sáng vừa mới ăn cháo xong, buổi trưa cô không muốn ăn đồ lạnh, cũng không muốn ăn quá thanh đạm. Thể là nhân giờ nghỉ buổi trưa, cô đến một quán ăn nhỏ gần đó ăn một tô bún gạo. Sau khi no căng bụng, Quý Noãn mới lững thững đi về khách sạn.

Vừa vào phòng, cô đã không nhìn thấy hai trăm chín mươi chín đóa hoa hồng cô để trong phòng khi nãy đâu, mà chỉ còn lại ba đóa được cắm trong một cái bình pha lề cao và nhỏ.

Cô nhìn ba đóa hoa hồng đó chằm chằm, vì loại hoa hổng mà con trai của bác hàng xóm tặng cho cô rất đắt đỏ, không phải loại bình thường chỉ mấy tệ một đóa như ngoài thị trường, nên vừa nhìn là cô đã nhận ra ngay. Ba đóa hoa này chính là ba đóa trong hai trăm chín mươi chín đóa kia của cô.

Quý Noãn đi ra ngoài, đến gõ cửa phòng của Mặc Cảnh Thâm. Đến khi cửa phòng mở ra, anh vừa mới thay quần áo xong, nhìn cô, sau đó để cửa mở, đồng thời tiện tay sửa sang lại ống tay áo sơ mi, thần nhiên hỏi: "Không phải em nói muốn về nghỉ ngơi sao? Định vào phòng anh nghỉ ngơi à?"

Nói rồi anh quay người đi vào trong, rất có ý tứ để cô tùy tiện vào, không cần khách sáo.

Quý Noãn đứng trước cửa phòng, quả nhiên trông thấy trên bàn trong phòng anh cũng bày một cái bình hoa pha lê giếng như phòng cô, bên trong cũng là ba đóa hồng.

"Mặc Cảnh Thâm, hoa của tôi đâu?"

Quý Noãn hỏi xong thì trơ mắt nhìn anh cài xong cúc tay áo, đút một tay vào túi quần, bình tĩnh nói: "Hoa hồng

Bulgaria vừa đắt lại vừa đẹp thế này mà chỉ đặt trong phòng em để nắng chiểu úa tàn thì thật sự là quá lăng phí.

Thế nên anh đã bảo Tiểu Hồ mang đến bộ phận lễ tân, bảo bọn họ chia cho mỗi phòng mấy đóa."

Quý Noãn kinh hoàng nhìn anh: "Hoa hồng người ta tặng tôi mà anh lại chia ra?"

*****

Anh cười nhẹ, ánh mắt lạnh nhạt, giọng điệu bình tĩnh: "Không phải em không muốn chà đạp tâm ý của người khác sao? Vừa khéo Tập đoàn Shine cũng đầu tư vào khách sạn Thịnh Đường này. Một môi trường nghỉ ngơi tốt kết hợp với hoa hồng xinh đẹp tươi mới cũng được coi là tăng thêm điểm hình ảnh cho khách sạn. Thay vì để hoa hồng héo tàn, chỉ bằng đùng đúng tác dụng của nó, em cảm thấy thế nào?"

"Tôi..."

"Không cần cảm ơn anh."

".. ???"

Ai muốn cảm ơn anh chứ?

Quý Noãn bực bội nhìn anh chằm chằm, chìa tay ra: "Tôi phải ở đây với anh nửa tháng, có phải nửa tháng này anh đều có thể tùy tiện vào phòng tôi không? Đưa thể phòng cho tôi!"

Anh nhéo má cô, cúi mặt xuống, như hờ hững lại như chiều chuộng nhìn cô: "Đừng lộn xộn, không phải em nói là về nghỉ ngơi sao? Đi đi."

Quý Noãn định hất tay anh ra, nhưng anh lại lặng lẽ rụt tay lại trước khi tay cô đập vào tay mình, làm Quý Noãn đập hụt.

Quý Noän: "..."

Tên khốn này!

Chỉ một bó hoa hồng thôi, thậm chí cả tấm thiệp trên hoa cô cũng chưa nhìn thấy, vậy mà bây giờ ngay cả hoa cũng bị mất! Chỉ để lại cho cô ba đóa!

"Anh trả lại thể phòng cho tôi trước đã!"

Anh thấy cô chấp nhất thể phòng thì nhìn vào bàn tay trắng mềm của cô với đôi mắt sâu thẳm: "Anh có trăm nghìn cách có thể vào phòng em, dù thể phòng không ở chỗ anh thì cũng vậy thôi."

Quý Noãn không ngờ Mặc Cảnh Thâm lại thừa nhận thẳng thừng như thể.

Điều này chứng tỏ rằng anh đã thừa nhận việc mang cô tới Bắc Kinh lần này là vì thuận tiện muốn mở một cánh cửa cho anh!

Còn nói gì mà cơ hội hiểm có của Tập đoàn MN, gì mà công việc bên Bắc Kinh bận rộn, muốn cô phải phối hợp.

Hai ngày nay, cô không ngủ trong khách sạn thì ra ngoài xem triển lãm hoặc đi ăn uống với anh, buổi tổi cũng chỉ là đi dự tiệc, nào có làm việc gì đâu? Rõ ràng là lấy danh nghĩa đi công tác để lôi cô đến đây nghỉ ngơi!

Hơn nữa, phòng của cô, anh nói muốn vào là có thể vào!

Được rồi, cùng lắm thì cô đổi khách sạn khác là xong. Khách sạn Thịnh Đường là khách sạn Tập đoàn Shine đầu tư ở Bắc Kinh, cô không chọc vào được thì có thể trốn mà!

Quý Noãn giận dữ, không nói lời nào, quay người đi thẳng.

Nhưng cô vẫn chưa ra khỏi cửa phòng thì người đàn ông sau lưng đã cất giọng lạnh nhạt, nói: "Em đừng nghĩ đến chuyện đổi khách sạn. Lần này chúng ta đến Bắc Kinh có rất nhiều lịch trình phải đi cùng nhau, em không thể ở quá xa, nếu không sẽ chậm trễ lịch trình. Mặt khác, những khách sạn quanh đây đều có hợp tác với Tập đoàn

Shine, dù sao đây cũng là vị trí tốt nhất ở Bắc Kinh, nhất định sẽ tăng giá trị đầu tư, đương nhiên Shine sẽ không bỏ sót."

Quý Noãn dừng chân, cô không quay đầu nhưng lại hung dữ nhìn tấm thẩm ngoài hành lang.

Lúc Mặc Cảnh Thâm cẩm đục lạnh lùng, trông cứ như đóa hoa nở trên đỉnh núi cao vậy, khiến người ta khó đến gần. Nhưng một khi người đàn ông này bắt đầu mặt dày, thì thật sự khiến người ta phải: Khen! Ngợi! Không!

Thôi! Thời gian nghỉ trưa, sau khi trở về phòng, cô đứng sau cánh cửa nghiên cứu phải làm sao mới có thể khóa trái cửa từ bền trong.

Buổi chiều cô phải đến nơi khác ở Bắc Kinh dự một buổi triển lãm. Vì nghe nói tối nay có một buổi tiệc rất quan trọng nên Quý Noãn đành thời gian đến cửa hàng may đo chọn váy dạ hội.

Cô chọn một chiếc váy cúp ngực màu nude đơn giản, có đính vài đóa hoa kết bằng tơ tằm siêu nhẹ và điểm xếp nếp thật nhẹ. Trên nền vải lụa và vải satin được trang trí vài viên pha lê rất thanh lịch. Phần vai được thiết kế hai chiếc lông vũ tỉnh xảo đính vào vải satin mềm mại, thiết kế tổng thể của chiếc váy tạo nên cảm giác rất có khí chất. Vì là kiểu cúp ngực, nên phần xương quai xanh để lộ của Quý Noän đã khiến chiếc váy trở nên hoàn hÃo hơn. Hiển nhiên chỉ cần cô đeo một sợi đây chuyển đơn giản lên cổ là sẽ không cần phải đeo thêm bất cứ trang sức nào cũng khiến người bên cạnh không sao bì kịp, lại vừa tao nhã, bí ẩn mà rạng ngời, hoàn toàn tập hợp đủ loại phong cách và khuynh hướng cảm xúc mà rất nhiều thiên kim và phu nhân trong giới thượng lưu ao ước nhưng không thể nào có được.

Lúc được nhà thiết kế lễ phục đìu ra khỏi phòng thử đổ, Quý Noãn vẫn chưa mang giày cao gót. Nhà thiết kế cảm đến cho cô một đôi giày cao gót màu nude vô cùng hợp với chiếc váy. Quý Noãn vừa mới mang giày vào đã nhìn chăm chằm vào tẩm gương bên ngoài, nơi chính giữa xương quai xanh của cô dường như thiểu mất thứ gì đó để càng thêm hoàn hảo, có thể là dây chuyền.

Cô không mang theo viên kim cương xanh kia bên người. Từ khi biết được giá trị và địa vị của nó trong giới đá quý toàn cầu, thì cô luôn để ở nhà. Lần này đi công tác đĩ nhiên cô càng không thể mang theo.

Cô đang ngẩn người trước gương thì người đàn ông cao ráo đẹp trai kia chẳng biết đã xuất hiện sau lưng từ khi nào. Anh đến gắn cô.

Qua tấm gương to trước mặt, Mặc Cảnh Thâm nhìn thấy gương mặt được trang điểm trang nhã mà tỉnh xảo của

Quý Noãn. Anh nhìn cô ngẩn người trước gương không biết đang nghĩ gì, cuối cùng ánh mắt lại rơi vào chính giữa xương quai xanh của cô.

Anh lẳng lặng nhìn cô, Quý Noãn rất đẹp, đây là sự thật không thể chối cãi. Kể cả ba năm qua, khi cô không còn khiêm tốn che đi hào quang của mình như trước đây, thường xuyên mặc váy đỏ quyến rũ, xinh đẹp động lòng người, kể cả khi cô đã biển về đẹp không hề sắc sảo của mình thành vũ khí nguy hiểm trong giới kinh doanh ở

Luân Đôn, thì cũng vẫn vậy.

Lần này, nếu không phải vì không có ý định khiến bản thân quá nổi bật ở Bắc Kinh, thì e rằng cô đã không mặc đồ khiêm tốn như vậy.

Nhưng đù cô có khiêm tốn đến nhường nào thì cũng không thể che được vẻ đẹp bẩm sinh. Thậm chí cô còn có thể chinh phục bất kỳ phong cách lễ phục nào. Tất cả màu sắc, tất cả kiểu dáng, chỉ cần mặc lên người cô là đã đủ khiến người khác trầm trổ.

Giống với tất cả các cửa hàng may mặc khác, gần đó thường hay có những tiệm trang sức, nên sát vách cửa hàng này là một cửa tiệm trang sức của nhãn hiệu xa xỉ nổi tiếng nào đó bên Pháp.

Trước ánh mắt đò hỏi của mấy nhân viên ở đây, Mặc Cảnh Thâm ngắm đồng ý để các cô đi chọn cho Quý Noãn một sợi đây chuyền thích hợp.

Sau khi thử váy xong, Quý Noãn được nhà tạo mẫu dẫn vào trong làm tóc. Nhưng do trang phục của cô đơn giản nên nhà tạo mẫu chỉ tết tóc kiểu Hàn thanh lịch để phù hợp với phong cách.

Tạo kiểu xong xuôi, cô liền vào phòng thay đổ chờ đợi. Dù sao thì phòng thay đồ của cửa tiệm này cũng rất lớn, nhưng vì cô nói muốn nghỉ ngơi nên không một ai đám tùy tiện đi vào, chỉ có một mình cô ở bên trong.

Xung quanh treo đầy các kiểu váy lộng lẫy rực rỡ, thiết kế theo phong cách màu trắng cung đình, cộng thêm hai chiếc ghế sofa đài màu trắng ở đây, có thể cho cô một chỗ ngồi thoải mái để nghĩ ngơi khi mặc bộ váy rườm rà này. Dù sao cũng còn hơn ba tiếng nữa buổi tiệc tối mới điển ra, cô không cần phải đi vội.

Cô vừa ngồi xuống ghế sofa, định cởi giày cao gót để nghỉ ngơi một lát. Thế nhưng, vừa vén váy lên đã nghe thấy tiếng mở cửa, cô liền khựng lại, lập tức thâ váy xuống, ngước mắt nhìn, chỉ thấy người đàn ông đẹp trai cao ráo đi vào. Ngay lúc anh vào phòng, cánh cửa phía sau được nhân viên bên ngoài biết điều đóng lại.

Crypto.com Exchange

Chương (1-666)