Truyện:Em Là Hạnh Phúc Đời Anh - Chương 06

Em Là Hạnh Phúc Đời Anh
Trọn bộ 17 chương
Chương 06
0.00
(0 votes)


Chương (1-17)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


THẤY Cô khóc nức nở anh liền tắt máy, rồi đi vội về nhà, xem cô ra sao?

Tự nhiên lại khóc nức nở. Rõ ràng hôm qua cô đồng ý cho anh rồi mà, chẳng lẽ bây giờ lại hối hận sao?

Hay cô đang lo sợ điều gì?

Có rất nhiều nghi vấn trong lòng anh, khiến anh càng vội vàng trở về bên cô.

Trên đường anh phóng xe như bay, lạng lách vô tội vạ, cắt đuôi rất nhiều cảnh sát.

Để xuất hiện trước mặt cô sau 10 phút

(MAY mà ta thương tình không để cho gặp tai nạn đấy)

Hoàng Kỳ vừa bước vào phòng, hình ảnh mà anh nhìn thấy là cô đang ngồi co ro trên giường khóc nức nở.

ANH VÔ CÙNG ĐAU ĐỚN VÀ ÂN HẬN KHI ĐỂ CÔ Ở NHÀ MỘT MÌNH

_ Ngọc Trúc! Em sao thế? Có chuyện gì xảy ra vậy? Sao em lại khóc?

ANH đau lòng, thương xót đi về phía cô

Cô nghe thấy anh nói vậy, vội lau khô nước mắt rồi lắc đầu liên tục

- Không... Không ... Có chuyện gì hết!

Em không sao cả?

Thấy cô nói vậy anh bèn đi đến ôm cô vào lòng. Dịu dàng nói

- Thế sao lại khóc rồi?

Vừa nói anh vừa hôn lên những giọt nước mắt trên má cô 1 cách chìều mến.

Khiến cô ngượng ngùng rúc mặt sâu vào mặt anh.

- Nói cho anh biết sao lại khóc nào?

- Tại ... Tại... Ngủ dậy không thấy anh đâu!

- Ừ * cố nhịn cười* Mỗi vậy mà cũng khóc. Tại sáng nay anh có cuộc họp đột xuất, lên không thể ở bên em được

- Vậy à{ỉu xìu}

- ừ! Em còn đang nghĩ gì nữa đúng không?

- Không! Không! Em không nghĩ gì cả?

- Không được giấu và nói dối anh

- Em... Em... Em nghĩ anh không cần em nữa

nói xong cô liền rúc vào lòng anh rồi ôm lấy anh thật chặc, như muốn giữ anh ở mãi bên mình.

Nhưng anh lại gỡ tay cô ra, rồi kéo cô ra đối diện với anh

- Sao lại có suy nghĩ như vậy?

....

Chờ mãi không thấy cô trả lời, anh tức giận qúat

- Anh hỏi sao lại có suy nghĩ như vậy?

<chắc chắn trong đầu cô đang nghĩ cái gì đó tiêu cực. Anh phải làm cho ra lẽ>

CÔ đang cúi mặt xuống không biết trả lời anh làm sao, thì bị anh quát lớn, khiến cô giật mình tròn mắt nhìn anh, tự nhiên nước mắt cô không ngừng rơi ra

- Anh ... Anh ... Anh quát em, anh mắng em, rõ dàng anh ghét em mà huhuhu

Cô ôm mặt khóc nức nở, khiến anh bối rối vô cùng. Anh lại lỡ lời mất rồi

- Anh Xin lỗi! ANH không cố ý đâu mà, đừng giận anh nhé!

Anh nói rồi lại kéo cô vào lòng, nhưng cô lại đẩy anh ra

- Tránh ra! Anh nói dối huhuhu Em ghét anh huhuhu!!?

Cô nói xong liền bước xuống giường, bây giờ cô muốn đi tắm, người cô đang rất hôi chắc anh không thích đâu.

Nhưng cô vừa bước chân xuống giường thì người cô bèn ngã qụy

Áááááá " má ơi! Sao chỗ đó đau vậy chứ, đau muốn chết mất" huhuhu

Thấy cô bỗng nhiên bị ngã, anh vô cùng lo lắng, vội vàng đến bế cô lên giường

- Em đau lắm không? Sao tự nhiên lại đau như vậy?

- Còn không phải do anh gây ra à hức... Hức.

Hôm qua em đã xin anh đừng làm nữa, vậy mà anh còn cố tình làm em đau.

Vậy mà anh giám nói là anh thương em à!

- Anh xin lỗi! Để anh xem nào

Nói xong anh liền vạch áo cô lên, lấy tay mở chân anh ra nhức nhất quyết cô không chịu.

Cô xấu hổ lắm, làm sao cô giám để anh thấy nơi đó của mình chứ!

- Ngoan cho anh xem đi! Không phải ngại.

Hôm qua anh đã thấy hết rồi mà.

Để anh xem nơi đó có sao không?

- Nhưng mààà.

Mặt cô ngày một đỏ hơn

- không cho xem chỗ đó, hay là em bị đau chỗ khác

- Đúng, đúng, đúng. Em bị đau lưng, hahaha là đau lưng, là đau lưng đó mà hahaha.

Cho lên không phải xem chỗ đó nữa nhé?

- Nếu chỗ đó không đau thì không phải xem nữa.

E đang bị đau lưng mà.

Để anh chữa cho, đảm bảo khỏi ngay

- Thật sao, anh chữa bằng cách gì thế?

Em còn bị đau chân, đau tay, mệt mỏi toàn thân.

- Được! Nhưng em phải nghe lời anh.

Anh đảm bảo khỏi ngay.

- Vâng

Vừa thấy cô đồng ý xong, anh liền ôm lấy cô rồi đè xuống giường, hôn cô say đắm.

Cô sợ hãi hốt hoảng đẩy anh ra, cô còn mệt lắm, cô không muốn đâu.

Anh rõ ràng vừa bảo là chưã bệnh cho cô mà, sao đùng 1 cái là muốn cô rồi

- Á. Anh làm gì vậy? Đừng sờ mó lung tung nữa! Sao anh bảo là sẽ chữa bệnh cho em mà?

- Ừ thì anh đang chữa đây. Chỉ cần tập thể dục buổi sáng 1 chút, để co giãn gân cốt là khỏi ngay đấy mà.

- Không áá em không chữa bệnh ừm ừm kiểu này đâu. Em không muốn chữa nữa Aaaááá

- Thế em phải bù đắp cho việc anh đang ở công ty, liền bỏ việc về đây với em.

Cho lên em phải giúp anh giải quyết việc cần làm ở nhà

Ááááá Đau em, em không muốn đâu ừm ừm aa.

Trời ơi sao tôi lại ngu thế này huhu

*****

Từ sau khi sinh nhật cô, tình cảm cả 2 đã thay đổi đến chóng mặt .

Ngay cả cô cũng không ngờ lại nhanh như vậy.

Cô không nghĩ số phận mình lại hạnh phúc như thế,

1 tên trộm cắp như cô, lại được anh yêu thương bảo vệ, chăm sóc.

Cô đang ngồi trong phòng nghĩ vẩn vơ, thì anh bước vào

- Anh họp xong rồi à?

- Ừ! Ngọc Trúc À! Tý nữa anh phải bay sang Anh luôn.

Công ty bên đó đang xảy ra sự cố lớn.

Anh phải đích thân sang đấy xử lý mới được!

- Thế anh đi khi nào thì về?

- Cũng chưa biết được! Chắc phải 1 tuần!

- Vậy cho em đi với nhé!

- Không được!

_ tại sao lại không?

Anh để em ở nhà 1 mình sao?

- Anh sang đấy sẽ rất bận, không có thời gian chăm sóc cho em đâu

- Em có thể tự chăm sóc cho bản thân mà. Anh cho em đi cùng đi mà .

- Anh nói không là không?

Thôi anh về chuẩn bị đây!

Chuyện này nói đến đây thôi.

- Em mặc kệ, em vẫn đi

- Anh đã nói không là không! Em đừng bướng!

- Huhuhu. Nhưng mà mấy hôm nay em mệt lắm, không ăn được, bụng cứ đầy lên khó chịu lắm, em còn hoa mắt chóng mặt nữa. Em ốm rồi .

Anh bỏ mặt em 1 mình không lo sao?

Qủa thật mấy hôm nay cô thấy rất mệt, trong người rất khó chịu, thỉnh thoảng còn buồn nôn nữa, lại không muốn ăn gì cả.

Cô đang muốn bảo anh đưa cô đi khám, nhưng chưa kịp bảo anh, thì anh lại đi sang anh một mình, bổ mặc cô.

- Nếu em mệt, thì anh sẽ bảo bác sĩ đến khám cho em.

Em lên ở nhà nghỉ ngơi sẽ tốt hơn đấy.

- Anh... Huhuhu ... Em không cần, em ghét anh lắm cô tức giận khóc nức nở, chạy ra ngoài. Anh không thương cô mà .

Bình thường anh vẫn cho cô đi cùng mà, sao lần này cô xin thế nào cũng không cho cô đi cùng.

Không hiểu sao lần này cô mệt vô cùng, từ trước đến nay cô ốm cũng không bao giờ như vậy.

Cảm giác lo lắng cứ đeo bám cô mấy ngày nay, khi bệnh cô càng nặng thêm.

Cô sợ lắm bây giờ rất nhiều người bị ung thư dạ dày, lỡ đâu cô cũng xui xẻo mắc phải thì sao?

Bảo cô tự mình đi khám thà cô ở nhà còn hơn .

CÔ BIẾT ANH đã về nhà, nhưng cô không muốn về.

Bây giờ cô đang rất giận anh.

Cô mặc anh luôn, anh vô tâm với cô trước.

Sang Anh chơi mà không cho cô đi cùng, còn bày đặt bận rộn, cô có đi cùng cũng làm phiền đến anh không?

Hay anh có ai bên đó rồi?

Lên mới nhất quyết từ chối cô.

Tâm trạng cô nặng nề khi nghĩ anh đã có người khác.

Nếu anh có ai đó thật thì cô sẽ được ở bên anh bao lâu nữa đây.

Nước mắt cô không ngừng rơi trong nỗi hoang mang, sợ hãi .

Chiều tối cô mới về nhà.

Tối nay không có anh lên ngôi nhà trở lên vắng lặng, u ám hẳn đi.

Cô như người mất hồn bước vào nhà

- Cô Ngọc Trúc!cô về rồi!

- Vâng!

- Ông chủ có mời bác sĩ đến khám cho cô.

Bác sĩ đang ở trong phòng khách đợi cô

- Bác bảo ông ấy về đi! CHÁU KHÔNG SAO ĐÂu!

Cháu hơi mệt, cháu muốn lên phòng nghỉ ngơi

- Thế cô muốn ăn gì? Để tôi bảo người mang lên cho cô?

- Cháu không đói! Cháu không muốn ăn. Bác không cần phải bảo người mang lên cho cháu đâu!

Cô Mệt mỏi bước lên phòng. Đi đến trước cửa phòng anh<bây giờ đã trở thành phòng của cả 2> cô đứng sững lại, rồi bước về phòng cô, mà nước mắt không ngừng rơi.

Vào phòng cô nằm vật ra giường khóc nức nở.

Cô đang rất sợ, nỗi sợ đó đang bao kín trái tim.

Huhuhu ... Anh đáng ghét lắm... Em ghét anh lắm... Giám bỏ rơi em ... Ở lại đây một mình... Huhuhu.

Người cô vô cùng mệt mỏi, chân tay cô rã rời, ruột gan cô quặn thắt lại.

Vì giận anh lên cả ngày nay cô không ăn gì nên bụng cô hơi khó chịu, nhưng cô không để tâm.

Cô mặc kệ tất cả, cô không thèm quan tâm gì nữa.

Cô khóc trong mệt mỏi rồi ngất lịm đi từ khi nào không biết.

Nên khi anh gọi điện thoại cô không hề hay biết.

Anh gọi cho cô mãi không được. Đành phải gọi cho bác quản gia

- Ông chủ!

- Ngọc Trúc sao rồi?

- Cô ấy có vẻ rất buồn, mấy hôm nay tôi cũng thấy cô ấy có vẻ khang khác.

Nhưng cô ấy lại không chịu khám bệnh.

- Biết làm sao mà chiều cô ấy được?

Bên Anh lần này dính đến cả bọn Mafia bên Hắc Bang.

Tôi không muốn cô ấy đi cùng sợ cô ấy gặp nguy hiểm, mà cô ấy có hiểu cho đâu.

Thôi đành phải để cô ấy giận vài hôm vậy, khi nào về sẽ dỗ dành sau.

Bác ở nhà nhớ quan tâm, chăm sóc cô ấy giúp tôi.

- Vâng! Ông chủ yên tâm, tôi sẽ cố hết sức.

Ông bên đó cũng phải cẩn thận bảo trọng nhé.

Cúp máy xong mà anh thở dài lo lắng.

Anh cũng muốn đưa cô đi cùng lắm chứ, anh rất muốn được ở bên cô.

Nhưng an toàn của cô là quan trọng nhất.

*****

SÁNG HÔM SAU khi cô tỉnh dậy người mệt mỏi vô cùng, cô quyết định không đi làm nữa, không có anh ở đó đi làm cũng chẳng có nghĩa lý gì?

Nghĩ về anh, cô thấy trong tim quặn thắt lại, tại sao chỉ trong 1 ngày mà cô đã suy sụp như thế này.

Không được! Ngọc Trúc phải mạnh mẽ lên, không được buồn nữa, lỡ như khi anh ấy trở về thấy mày xuống sắc, anh ấy lại không cần mày nữa thì sao?

Cho dù thế nào đi nữa, thì bây giờ anh ấy cũng là người thân duy nhất của mày, không thể để mất anh ấy được? Không thể?

Cô đang suy nghĩ thì bác quản gia gõ cửa đi vào

- Cô Ngọc Trúc tôi mang đồ ăn sáng lên cho cô đây.

Cô chịu khó ăn vào cho khỏe.

Hôm qua ông chủ gọi điện về, ông ấy rất lo cho sức khỏe của cô đó

- " Hôm qua anh gọi điện về sao? Sao anh không gọi cho cô.

Mà thứ gì mùi kinh thế"

*oẹ, oẹ* mùi gì mà ghê thế? Buồn nôn qúa

- mùi này khó ngửi lắm ạ?

Vậy để tôi đổi món khác, mà cô muốn ăn gì?

- Tôi không đói! Tôi không muốn ăn

- Không được cô phải ăn, thì sức khỏe mới tốt lên được.

- Vậy bác mang thứ khác lên xem sao?

Chỉ có điều đã mang lên tận mười món, mà cứ ngửi thấy mùi 1 nhát là cô lại nôn hết ra.

Vì nôn qúa nhiều, cô mệt đến nỗi không thở nổi, chân tay cô mềm nhũn, hoa hết cả mặt mũi.

Bác quản gia cũng không kém, ông đi nhiều đến nỗi chân tay rụng rời.

Đúng là phụ sự ủy thác của ông chủ, không phải dễ.

Mà ông cũng không hiểu sao đã mang tới 10 món ăn rồi, mà sao cô vẫn nôn oẹ, từ chối .

Cô ấy khó chịu thật sự, hay muốn làm khó mọi người đây?

- Thôi bác không cần phải mang lên cho cháu nữa đâu, chắc cháu không ăn được đâu.

Cháu mệt rồi, cháu muốn nghỉ ngơi.

Cám ơn bác

- Vậy cũng được! Khi nào cô muốn ăn gì, thì điện cho tôi, tôi sẽ mang lên cho cô.

Ngọc Trúc nằm im trên giường, sau khi nôn 1 trận, bây giờ cô chỉ muốn nằm nghỉ thôi, cô cũng chẳng biết người mình làm sao nữa .

Cảm giác rất khó ta, chắc do nôn nhiều bụng cô cũng rất khó chịu, nó cứ nhộn nhạo, nhưng nhức, cồn cào.

Bây giờ cô muốn dậy cũng không dậy nổi nữa rồi.

Nằm được một lát bụng cô khó chịu hơn, chắc là do đói.

Cô còn cảm thấy rất khát nữa.

Nghĩ đến việc không ăn được thì phải cố uống nước cho đỡ đói, cô bèn ngồi dậy bước xuống giường, xuống nhà uống nước.

Khi cô vừa đi đến phòng ăn thì nghe có người bàn tán về cô.

- Cậu biết gì chưa? Hôm nay qủan gia bị Con bé Ngọc Trúc xoay như chong chóng đấy.

- Mà không hiểu 1 kẻ trộm cắp như cô ta mà cũng được ông chủ yêu thương, tức thật

- Ông chủ vừa đi 1 cái, là ra vẻ chủ nhân nơi đây luôn, đúng là đồ không biết xấu hổ

- Mà cô ta kén ăn khủng khiếp đến thế cơ à, lại còn bày đặt nôn ọe nữa. Sao ông chủ ở nhà cô ta không như thế đi, đúng là chỉ khi ông chủ không có nhà cô ta mới bắt đầu lộ nguyên hình.

_ Công nhận cô ta đáng sợ thật.

Trước kia có rất nhiều tiểu thư cao sang, quyền qúi, xinh đẹp, đem lòng yêu ông chủ, mà ông chủ không để mắt tới.

Vậy mà khi cô ta xuất hiện 1 cái, là câu dẫn được ông chủ luôn

~ Thôi đừng nói nữa, dù sao cô ta cũng là người ông chủ để tâm .

Hãy cẩn thận đừng để đến tai cô ta là chết đấy.

- Sợ gì? Thế mình nói không đúng à?

Dõ dàng cô ta là trộm cắp , lưu manh.

Cậy được ông chủ quan tâm 1 tý, là không coi ai ra gì !

Cô ta tưởng cô ta là ai, cóc ghẻ hóa tiên nữ sao hahaha.

Để xem cô ta giả tạo với ông chủ được bao lâu

_ Đúng vậy đấy! Nhìn nó là mình đã muốn tát rồi

-B-)jt5%-)8-)!?!@

_:-*;-D %-)¥

Nghe những lời họ nói, cô đứng tim tại chỗ, ruột gan cô đau như cắt, cô không ngờ bọn họ lại nghĩ cô như vậy.

Nếu nói không tức giận là giả dối, nhưng biết làm sao bây giờ khi họ nói là đúng, cô có quyền gì giám trách họ chứ?

Cảm giác hỗn loạn đau đớn khiến bụng cô quặn thắt lại.

Cô ôm bụng ngồi sụp xuống mếu máo.

- Cô Ngóc Trúc cô làm sao vậy?

- Bác Quản Gia... Cháu đau bụng qúa!

- Chắc do cô đói qúa lên mới đau vậy thôi.

Để tôi dìu cho vào phòng ăn, ăn tạm thứ gì cho đỡ đau bụng nhé!

- Thôi cháu không muốn ăn.

Cháu muốn lên phòng nghỉ

Á... Đau qúa... Huhuhu

- mấy cô còn đứng đấy làm gì?

Mau đến dìu cô ấy về phòng đi tý nữa tôi sẽ xử tội mấy cô.

- Thôi mà bác.

Cháu tự đi được.

Cô cố gắng bước từng bước 1 lên cầu thang trở về phòng.

Không hiểu sao bụng cô đau dữ dội, khiến cô phải gập bụng vào lê chân bước đi.

Những lúc đau đớn thế này cô càng nhớ anh hơn, và buồn cô đơn hơn.

Crypto.com Exchange

Chương (1-17)