Vay nóng Tima

Truyện:Em Là Hạnh Phúc Đời Anh - Chương 05

Em Là Hạnh Phúc Đời Anh
Trọn bộ 17 chương
Chương 05
0.00
(0 votes)


Chương (1-17)

Siêu sale Shopee


Ở bên anh cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Như thế mới giống một gia đình.

Mọi người trong nhà cũng rất yêu qúy cô.

Hôm nay là sinh nhật cô, mọi năm đều có mọi người ở bên.

Nhưng năm nay bọn họ không còn là người thân của cô nữa.

Cô chỉ có mình anh thôi.

Lên cô rất hồi hộp trong lần sinh nhật đầu tiên bên anh này .

_ Anh à, hôm nay em không đến công ty được không

_ Em sao thế? Mệt à

_ Hôm nay em có việc lên không thích đến đấy

_ Thế cũng được tùy em

- Hôm nay anh nhớ về sớm nhé

_ Được.

TẠM BIỆT anh xong cô liền bắt tay vào chuẩn bị đồ ăn vào buổi tối .

Vì là muốn đón sinh nhật riêng với anh.

Lên cô đã tự mình vào bếp mà không nhờ ai cả.

Mọi người dường như cũng hiểu ý lên chỉ mỉm cười với cô. Vì họ biết tối nay họ không có phần đâu.

Cô đi chợ, làm bánh, nấu ăn.

Khiến thời gian trôi rất nhanh đồng hồ đã điểm 7h tối.

Cô sắp xếp mọi thứ ra bàn, ngồi chờ anh.

Bình thường cứ 7h là anh về mà.

Trong khi ngồi chờ anh cô nghĩ ra rất nhiều tình huống 2 người hạnh phúc bên nhau thế nào.

Nhưng cô cứ ngồi chờ mãi 8h đến 9h rồi 10h nhưng vẫn chưa thấy anh về.

Tự nhiên cô thấy trong lòng vô cùng lo lắng, lỡ như anh gặp phải chuyện gì thì sao.

Nghĩ vậy cô vội vàng gọi cho anh nhưng anh không bắt máy.

Càng làm cho cô sợ hãi nhiều hơn.

Từ trước đến nay cô chưa bao giờ lo lắng cho ai như vậy.

Chẳng lẽ cô đã có tình cảm với anh rồi sao ?

Nhưng không gọi được cho anh thì biết làm sao bây giờ?

Sau một hối đắn đo suy nghĩ cô mới nhớ ra lên gọi cho thư ký của anh hỏi thử và cô được biết tối nay anh đi ăn với một khách hàng nữ lần đầu tiên liên kết với công ty.

Nghe xong cô cảm thấy hụt hẫng vô cùng.

Hóa ra anh không bị làm sao cả, mà chỉ là bận đi ăn tối với khách hàng.

mà quên mất cuộc hẹn với cô.

Nhìn tất cả đồ ăn trên bàn lòng cô đau vô cùng.

Ngọc Trúc mày thật ngốc, làm sao anh ấy để ý mày được chứ.

Đồ ngốc, tỉnh lại đi.

Mình mệt lắm rồi, mình muốn đi ngủ qúa, qua 12h rồi.

Hết sinh nhật rồi còn thức làm gì.

Nghĩ đến đó cô đi về phòng rồi lên giường y như kẻ vô hồn, nhưng sao nước mắt lại lăn dài trên má thế kia.

Hơn 12h anh mới về đến nhà.

Thật ra lúc đầu anh cũng do dự lắm vì trong đầu anh luôn nghĩ phải ăn cùng với ai đó nhưng anh lại nghĩ mãi không ra.

Lên mới đồng ý đi ăn với cô ta.

Sau khi ăn tối xong, anh định ra về.

Thì lại gặp bạn cũ. Thế là cùng nhau đi uống rượu, đến bây giờ mới về đây.

Hôm nay anh về nhà, mà sao trong nhà im ắnh đến bất bình thường .

Anh Đang định lên phòng, thì vô tình nhìn thấy trên bàn có rất nhiều đồ ăn.

Lúc này anh mới nhớ ra, hình như anh có hẹn sẽ cùng ăn cơm tối với cô.

Vậy mà sao anh có thể quên được vậy chứ.

Anh sững người khi nhìn thấy bánh sinh nhật.

Hôm nay không phải ngày của anh , chẳng lẽ là sinh nhật của cô.

Trời ơi! Sao anh có thể vô tâm vậy chứ.

Chắc cô giận anh lắm đây .

Anh lên phòng của cô để xin lỗi cô.

Nhưng vừa vào phòng ngủ của cô anh liền nghe thấy tiếng khóc thút thít run rẩy trong chăn.

Anh vô cùng đau lòng, bước nhẹ nhàng đến bên giường cô _ Ngọc Trúc à, anh về rồi đây. Anh xin lỗi mà vẫn là tiếng khóc thút thít

_ Mình ra đón sinh nhật nào tiếng khóc to hơn

Không còn cách nào khác anh bèn tốc chăn ra nằm gần cô, rồi hôn lên đôi mắt nhắm nghiền đang rơi lệ, cái miệng đang khóc nấc lên kia

_ Anh xin lỗi

- Anh tránh ra, em ghét anh lắm

(giám bỏ sinh nhật em để đi ăn tối với người khác)

_ Thôi mà. Tại em cơ. Sao em không nói với anh hôm nay là sinh nhật em

_ thì người ta Muốn tạo bất ngờ mà

_ Vậy em muốn anh tặng gì cho em đây

_ Anh tặng gì em cũng thích hết

_ Chính miệng em nói đấy nhé. Em nhắm mắt lại đi khi cô vừa nhắm mắt lại, anh mỉm cười rồi cúi xuống hôn cô thật sau rồi anh thì thầm bên tai cô đầy mị hoặc: anh tặng anh cho em, em không được từ chối.

Nói xong anh vòng tay ôm cô chặt hơn, đồng thời anh cũng bắt đầu đưa lưỡi vào miệng cô khuấy đảo.

Khiến cô chẳng biết trời đất gì nữa , đầu óc u mê, khó thở, hồi hộp.

Cùng với nụ hôn sâu. thì đôi tay cũng biết làm việc của nó. Tay anh rò xét khắp thân thể cô, rồi đừng lại ở bộ ngực mềm mại, đẫy đà đà của cô.

Anh tham lam nắn, bóp rồi nghịch ngợm chúng khiến cô rên lên vì khó chịu cảm giác lần đầu tuy có chút sợ sệt, lo lắng, nhưng sự tò mò, hứng phấn của lần đầu tiên khiến cô muốn anh hơn.

*****

Cô theo bản năng của cơ thể, vòng tay ôm vào cổ anh, khiến hai người cùng chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào đầy quyến rũ.

Cô biết khi cô trao thân cho anh, cô sẽ không còn trong trắng nữa, nhưng cô muốn là người của anh, vì cô biết anh sẽ luôn yêu thương, quan tâm, chăm sóc cho cô suốt cả đời này.

Bây giờ cô chỉ có mình anh là người thân duy nhất, cô nguyện ý trao cho anh tất cả. Vì cô tin anh sẽ không bao giờ bỏ rơi cô đâu.

Sau khi hôn môi cô thỏa mãn, anh muốn thám hiểm nhiều nơi hơn nữa.

Anh hôn lên bàn tay cô, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng yêu thương, thấy cô cũng đáp lại với mình.

Anh bắt đầu cởi áo ngủ của cô ra .

Nhìn Thân hình trắng mịn tuyệt đẹp ở trước mặt mình, tim anh như ngừng đập, cảm giác hồi hộp như khó thở. Anh như chìm đắm trong khuôn mặt đang đỏ ửng vì xấu hổ của cô.

Bây giờ điều anh mong muốn nhất là lao vào hòa nhập cùng cô.

Nhưng anh không thể làm như vậy được. Anh không thể vì ích kỷ mong muốn riêng mình được điều quan trọng của anh bây giờ là cô, anh phải xóa đi nỗi sợ hãi vẫn đang âm ỉ kia, phải dẫn dắt cô đến thế giới hạnh phúc, thiên liêng của 2 người.

Nơi đó sẽ không có gì vướng bận, mà chỉ có niềm, hạnh phúc, khao khát muốn bên nhau mãi mãi mà thôi.

Anh bắt đầu cúi xuống hôn lên đôi mắt đang mờ mịt vì khoái cảm kia , rồi đôi môi đã có chút sưng lên vì hạnh phúc.

Anh bắt đầu cúi xuống hôn rồi cắn nhẹ lên xương quai xanh khiến cô rên lên vì hưng phấn, chưa dừng ở đó, anh bắt đầu lấy lưỡi liếm mút khắp cổ cô .

Rồi bất ngờ ngậm luôn ngực trái cô, khiến cô rên lên vì bất ngờ, anh tập trung liếm mút bên ngực trái khiến chúng cương lên.

Anh trêu cô 1 lúc rồi ngẩng mặt lên nhìn cô, thấy khuôn mặt đỏ ửng nhưng có vẻ đang hờn rỗi lắm

_ Em sao thế

_ Anh đúng là đồ không công bằng

_ Sao em lại nói thế(đang cố lén cười)

_ Anh chỉ biết thiên vị 1 bên thôi

{ từ đầu đến cuối anh chỉ chăm sóc mỗi bên trái thôi. Bên kia của cô cũng đang nhức nhối đòi hỏi anh quan tâm đến nó, vậy mà anh còn giả bộ không biết mà. Thật đáng ghét}

- À ừ

Anh mỉm cười rồi cúi xuống mút rồi cắn nhẹ vào nhũ hoa bên phải. Khiến cô cong người lên vì sung sướng ưm ưm ưm

Anh bắt đầu điên cuồng hôn lên ngực cô, còn tay kia cũng không quên nắn bóp bộ ngực còn lại.

Không tý nữa cô lại hờn giận ghen tỵ thì chết.

Anh dùng lưỡi liếm mút nơi bụng cô, nghịch ngợm xoa nắn eo cô. Khiến cô ngày 1 rên lớn vì ngại ngùng khoái cảm sung sướng.

Tay anh bắt đầu lần mò đến nơi riêng tư của cô.

Mà giờ đây nơi mẫn cảm đó đã vô cùng ướt áp.

Khi anh vừa chạm đến nơi đó, người cô như co giật, cô xấu hổ vô cùng, nơi đó của cô bị anh nhìn thấy, giờ đây tay anh còn đang khuấy đảo nó nữa. Cô như chết mất.

Cô rất muốn dừng lại, cô không muốn anh làm vậy nữa đâu, ngượng lắm.

Nhưng bây giờ trong người cô như có lửa nóng phun trào không hiểu sao anh càng sờ vào nơi đó của cô, cô càng khó chịu, cô muốn anh nhiều hơn, nó cứ co giật từng hồi đòi hỏi sự hoà nhập của anh.

Thật ra khi vừa chạm vào nơi đó của cô, người anh như phát điên,  anh rất muốn ngay lập tức điên cuồng vào trong cô.

Nhưng anh biết cô cần có thời gian, lên anh sẽ chờ đến lúc cô cần anh và muốn anh.

Đúng lúc cái của anh đang căng tức đòi hỏi được ở trong cô.

Thì anh nhận được tín hiệu cô muốn anh, anh vui mừng như điên đang đưa nó ra nghênh chiến, thì nghe thấy giọng nói run rẩy, đầy sợ hãi của cô

_ Sao sao nó lớn như vậy? Em không chịu được đâu

_ Đừng sợ, anh sẽ nhẹ nhàng hết sức, sẽ không làm em đau đâu

_ nhưng mà

_ Tin anh nhé! Hãy tin anh được không?

THẤY cô đã gật đầu anh mới bắt đầu hôn say đắm lên môi cô, khiến cô như chìm đắm trong nụ hôn mà quên đi chuyện kia.

Thấy người cô đã thả lỏng và hưng phấn ham muốn đã trở lại.

Anh mới từ từ đưa cái đó vào trong cô 1 cách nhẹ nhàng nhất .

Nhìn thấy nước mắt cô chảy dài trên má, anh xót lắm nhưng biết làm sao bây giờ, anh không thể dừng lại được nữa rồi, đành phải để cô thiệt thòi vậy, rồi anh sẽ bù đắp cho cô sau.

Anh đợi 1 chút, thấy cô đã bắt đầu ôm lấy anh, chấp nhận anh. Anh mới nhẹ nhàng chuyển động.

Nghe những lời rên rỉ kích tình của cô , khiến anh càng muốn cô nhiều hơn, nhanh hơn.

Hai người dây dưa triền miên bên nhau, không biết qua bao nhiêu lần, thậm chí cô đã khóc lớn xin anh tha mà anh vẫn không thể dừng lại ha

*****

Anh điên cuồng triền miên bên cho đến cô không chịu nổi nữa mà ngất đi.

Vì thương và lo lắng cho cô lên anh mới luyến tiếc dừng lại .

Nhìn những giọt mồ hôi còn lấm tấm trên người cô.

Anh bèn lấy khăn ấm lau sạch sẽ cho cô rồi ôm cô chìm vào giấc ngủ hạnh phúc.

Sáng hôm sau khi mặt trời đã chiếu lên cao, xuyên thẳng vào căn phòng thơm mát, làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô, thì cô mới buồn bực nửa tỉnh nửa mê.

Cô lấy tay sờ khắp giường để tìm hơi ấm của anh. Nhưng sờ mãi không thấy anh đâu.

Lúc này cô mới giật mình bật dậy ngơ ngác nhìn xung quanh.

Cô đang ở trong phòng mình, mặc áo sơmi của anh (tại hôm qua anh sợ cô lạnh, và không kiềm chế được nếu cứ ôm cô như thế, lên mặc áo của mình cho cô) trên giường ga trắng hơn nhàu nát, có ẩn hiện vết lạc hồng của cô.

Vậy hôm qua là sự thật, nhưng anh đâu rồi.

Chẳng lẽ anh qúa thất vọng về cô, lên không muốn ở bên cô nữa.

Càng nghĩ cô càng buồn, càng lo lắng anh sẽ bỏ rơi mình.

Bây giờ cô chỉ có mình anh thôi, nếu anh cũng bỏ cô, không cần cô nữa, thì cô sẽ sống ra sao đây.

Nghĩ đến anh sẽ bỏ rơi mình, nước mắt cô không ngừng rơi, cô ngồi trên giường, co chân lại, đầu úp mặt vào đầu gối run rẩy khóc nức nở.

Trông cô rất nhỏ bé, cô đơn trong căn phòng trống vắng.

Thật ra anh sáng nay thức dậy, anh rất muốn ở bên cô cả ngày vì cô đang rất mệt cần anh bên cạnh chăm sóc.

Nhưng ở công ty đột xuất có cuộc họp rất quan trọng. Cho lên dù không muốn anh cũng phải đến công ty.

Vừa họp xong anh vội vàng gọi điện cho cô, xem cô đã thức dậy .

Tâm trạng anh đang rất vui

Cô đang ngồi khóc nức nở và tủi thân.

Cô không trách anh bạc tình, mà chỉ nghĩ đến thân phận của mình.

Tại sao cô không nghĩ đến anh là ai?

Còn mình là ai?

2 người ở 2 thế giới khác nhau, làm sao đến được với nhau.

Là cô qúa ảo tưởng, ngu ngốc tin vào thứ tình yêu vừa chớm nở, nhưng đã vội lụi tàn này.

Sao cô lại không nghĩ đến anh là chủ tịch của 1 công ty lớn, có rất nhiều cô gái quyền qúi, sang trọng vây quanh, thì làm sao anh có thể để ý đến 1 tên trộm vô danh như cô chứ

"NGỌC TRÚC mày thật ngốc, người ta đâu có cần mày. Vậy mà mày lại tự trao thân cho người ta, ai cần 1 đứa con gái dễ dãi như mày chứ. bây giờ thì mất hết rồi, còn khóc cái gì"

khi cô đang khóc lớn. Thì cô nghe thấy tiếng điện thoại, nhưng cô mặc kệ, cô không muốn nói chuyện với ai hết. Bây giờ cô chỉ muốn 1 mình khóc thôi.

*reng, reng, reng*

Tiếng điện thoại vẫn giéo liên tục hết lần này đến lần khác.

Phá vỡ sự bình yên của cô.

Khiến cô không chịu nổi nữa, buồn bực, mệt mỏi nhấc máy .

Nhưng khi cô nhìn thấy người gọi đến là anh, trong lòng cô bỗng dưng quặn thắt lại.

Bình thường anh có bao giờ gọi cô vào giờ này đâu?

Hay anh muốn gọi điện đuổi cô đi sớm, để đỡ mất thời gian của anh.

Dù sao gọi điện chỉ 1 lời là xong

Chẳng lẽ anh ghét em đến vậy sao?

Nhìn thấy em lần cuối mà khó chịu đến thế cơ à?

Em không đáng để anh trân trọng 1 chút nào hay sao? Huhuhu

Em trách anh lắm, đã không thích em, sao còn đối xử tốt với em, để em nhầm lẫn ảo tưởng.

Trên đời này liệu còn có người thật lòng với nhau hay không?

Cô sau khi khóc trong đau đớn.

Cũng lưỡng lự ấn nút nghe máy

- Alô *hức hức*

~ Sao anh gọi mãi mà em không nhấc máy thế. Hay em vẫn còn đang ngủ , anh có làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của em không?

_ Không...hức... Có...hức

- Em làm sao thế em khó đấy à?

Nghe anh nói vậy cô vội vàng lau nước mặt, bịt miệng mình lại, không cho phép mình được khóc nữa cô không muốn anh nghe thấy cô sợ khi anh nghe thấy cô khóc, anh sẽ càng chán ghét cô hơn, vì đàn ông thành đạt như anh ghét nhất là nước mặt của phụ nữ.

Anh cần 1 người phụ nữ mạnh mẽ thông minh bên cạnh, chứ không phải người suốt ngày khóc lóc yếu đuối như cô

- Sao không trả lời anh rồi? Em không sao chứ

< vì mãi không thấy cô trả lời lên anh bèn hỏi lại. Không hiểu sao anh có chút lo lắng, mà rõ ràng anh còn nghe tiếng khóc của cô nữa>

- Em không sao hức hức

_ Em đang khóc phải không? Sao lại khóc thế? Hay hôm qua anh làm em đau? Anh xin lỗi

- Không! Không mà

- Thôi được rồi! Ở yên đấy anh sẽ về ngay

"chắc lại giận hờn gì rồi đây?"

- Không! Không! Anh đừng về mà huhuhu thà cứ nói chuyện thế này, còn hơn gặp anh nghe những lời nói tàn nhẫn, đau lòng của anh, và nhìn ánh mắt lạnh lùng xa cách anh dành cho cô.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-17)