Vay nóng Tinvay

Truyện:Em Là Hạnh Phúc Đời Anh - Chương 04

Em Là Hạnh Phúc Đời Anh
Trọn bộ 17 chương
Chương 04
0.00
(0 votes)


Chương (1-17)

Siêu sale Shopee


NGọc Trúc mang theo tâm trạng vui vẻ về thăm mọi người.

Cô nhớ mọi người lắm, chắc biết cô trở về mọi người sẽ rất vui cho mà xem .

Vừa đến gần cửa ngôi nhà chung trong bang, cô từ từ đi chậm lại định đùa mọi người một chút.

Nhưng vừa ló đầu vào cô liền nghe thấy họ nhắc đến tên mình. Lên dừng lại xem họ nói gì

_ Con bé Ngọc Trúc không biết bây giờ nó thế nào rồi nhỉ

_ Chắc chết rồi chứ còn sao nữa

- ừ. Nếu nó mà còn sống thì đã chạy vội về đây ăn bám rồi

_ ừ cậu nói cũng đúng, vào nhà đó ăn trộm không bị đánh cho tan xương lát thịt mới lạ

~ Mà nó ngốc thật, em nói gì cũng tin, bảo vào nhà đó giàu mà ăn trộm dễ lắm.

Thế là cũng ngu đâm đầu vào

- Thế cậu không sợ nó chết rồi về ám cậu à

~ Này cậu cũng có phần đấy nhé. Mà cho dù nó có biến thành ma mình cũng chẳng sợ.

Con ngốc đó có là ma cũng là ma ngốc dễ dụ mà thôi.

Ngọc Trúc nghe thấy vậy cô vô cùng đau lòng, cô không ngờ mọi người lại đối xử với cô như vậy.

Họ còn lỡ lòng nào đẩy cô vào chỗ chết.

Uổng công cô coi họ như người thân của mình. Mà không ngờ họ tàn nhẫn với cô như vậy.

_ Mọi người tệ lắm, tôi không ngờ mọi người lại đối xử với tôi như vậy

_{Nhìn thấy cô mọi người vô cùng hoảng hốt} Ma, ma, Ngọc Trúc à, em sống khôn chết thiêng.

Oan có đầu, nợ có chủ.

Ai hại em thì em về tìm người đấy bọn chi không làm gì em cả

- Các người xấu bụng như vậy, mà còn chối à.

- không không, em tha cho bọn chị

_ Tôi nói cho các người biết tôi ghét các người lắm.

Tôi sẽ không bỏ qua cho các người đâu.

Nói xong cô quay đầu bước đi để lại bọn người chết nặng vì sợ hãi

_ Các cậu ơi, nó đi rồi kìa

_ Ôi, mình sợ qúa, nó vừa bảo nó sẽ không tha cho chúng ta đâu. Làm sao bây giờ.

- Đừng sợ, bây giờ mình đi tìm pháp sư giết chết nó là được.

_ Ừ cậu hãy đi cẩn thận nhé. Con ma đó mới chết nó thiêng lắm đó .

Nghe những lời đó nước mắt cô chảy dài.

Thật ra khi mắng bọn họ xong, vì qúa đau lòng lên cô không đi nổi, cô đành phải dựa vào cạnh cửa chính để thở.

Nhưng không ngờ đâu cô còn nghe thấy những lời này của họ.

Anh chị em tốt của cô đây sao? Giả tạo.

Cô vừa chạy vừa khóc. Đả kích này qúa lớn cô không thể nào chịu nổi, nó vượt qúa giới hạn chịu đựng của cô.

Đứng trước dòng đường ngược xuôi cô cảm thấy vô cùng trống rỗng mệt mỏi.

Lúc này đây cô cần 1 bờ vai vững chãi để dựa vào. Một bến đỗ bình yên, một người mà cô tin tưởng.

Liệu có còn ai không.

Đột nhiên trong đầu cô xuất hiện hình ảnh anh.

Cô có lên gọi cho anh không. Mà bây giờ anh đang làm việc, anh bận như vậy liệu có đến với cô không.

HOÀNG KỲ đang bận rộn công việc.

Lúc này đây anh vẫn không thể bỏ qua khỏi đầu.

Việc cô hứa với anh cô sẽ trở về nếu cô không về anh sẽ phải xử lý cô sao đây.

Thả cô đi ư điều đó là rất khó .

Đang suy nghĩ linh tinh, thì anh có điện thoại gọi tới. Là số lạ

_ Alô

- Hu hu hu

_ Alô, ai thế. Ngọc Trúc phải không

_ Hoàng Kỳ ơi. Tôi buồn lắm, bọn họ thật đáng ghét, tôi ghét bọn họ lắm hu hu hu

_ Cô đừng khóc nữa. Bây giờ cô đang ở đâu. Tôi đến đón cô

- hức hức tôi đang ở chỗ lúc nãy anh chở tôi xuống đó

_ Được rồi. Cô ở yên đó nhé. Tôi đến ngay đây.

Nói xong anh vội vàng lái xe đến đón cô. Vì lúc này cô đang cần anh bên cạnh.

Không hiểu sao khi nói chuyện với anh, cô càng khóc to hơn, anh đã nói anh sẽ đến bên cô.

Cũng có thể được nói chuyện với anh cô mới là chính mình.

Anh vội tạt xe vào lề đường. Vì anh nhìn thấy cô, cô đang đứng trên đường khóc nức nở khiến tim anh cảm thấy nhói đau.

Anh vội chạy đến bên cô, không kìm được ôm cô vào lòng, vỗ về, an ủi cô

_ Tôi đến rồi đây, có chuyện gì xảy ra thế

- Hức hức bọn họ là người xấu, tôi ghét họ lắm hu hu hu

_ Thôi được rồi. Có gì để về nói. Bây giờ tôi đưa cô về nhà nhé .

Anh hỏi nhưng không thấy cô trả lời, cũng không thấy tiếng khóc nữa .

Anh hốt hoảng vội lật cô ra xem thử.

Thì thấy cô đang ngủ ngon lành trong lòng anh. Chắc là do khóc lắm lên mệt đây mà.

Anh vội bế cô vào xe, đưa cô về nhà.

Anh không hề hay biết rằng khi anh đến. cô hạnh phúc thế nào đâu .

Cuối cùng cũng có một người quan tâm cô cho cô mượn bờ vai dựa tạm, an ủi cô.

Anh còn ôm cô vào lòng khiến cô cảm thấy vô cùng ấm áp và an toàn.

Trong vòng ta

*****

KHI anh mang cô vào xe, muốn đặt cô sang ghế phụ, để cô dễ ngủ mà anh cũng dễ lái xe.

Vậy mà cô nhất quyết không nghe, hai tay cô ôm chặt lấy cổ anh, không chịu rời.

Khiến anh bất giác phì cười, cô như đứa trẻ khi đi ngủ vẫn phải bám chặt lấy người thân, như sợ sẽ bỏ mình vậy.

Thế là anh đành để cô ngồi trong lòng mình, vì hơi bất tiện lên anh chỉ giám lái xe chậm để đảm an toàn cho cả hai.

Nhìn gương mặt đang ngủ bình yên trong lòng mình, anh đột nhiên cúi xuống hôn lên bờ môi đang mím chặt kia. Coi như trả thù nao anh cho ôm anh suốt đường về.

Về đến nhà. Anh bế cô vào nhà trong sự ngạc nhiên của mọi người .

Vì đây là lần đầu tiên anh quan tâm 1 ai đó đến thế

_ Ông chủ cô ấy sao thế

- Chỉ là buồn ngủ thôi, cô mang cho tôi chậu nước ấm

_"ông chủ chiều cô ta qúa, chưa gì mà cô ta đã ôm ông chủ chặt cứng thế kia rồi"

~ Này các cậu, 1 tháng trước cô ta còn là trộm, sao bây giờ đã thành thế này rồi

+ Nguy hiểm thật, các cô phải cẩn thận đấy nhé

_ Nhưng dù sao, cũng nhờ cô ta mà ông chủ bớt lạnh lùng băng giá rồi

- Thôi các cô đi làm việc của mình đi, đứng đó mà buôn chuyện à

Hoàng Kỳ đặt Ngọc trúc xuống giường mà nhất quyết cô không nghe, làm thế nào cô cũng không chịu bỏ tay ra khỏi cổ anh.

Khiến anh phải nhẹ giọng khẳng định

_ Ngoan, bỏ tay ra nào, nằm xuống giường ngủ nào.

Tôi hứa tôi sẽ không bỏ đi đây tôi sẽ luôn ở bên cô đến khi cô ngủ dậy được không , ngoan nhé.

Bất ngờ được nghe những lời đó của anh, khiến cô hầu gái mang nước vào bất giác mỉm cười.

Cô chưa bao giờ thấy anh quan tâm, dịu dàng với ai như thế.

Cô ước rằng người đang nằm trên giường đó là cô, nhưng điều đó sẽ không bao giờ xảy ra, nên ước mơ vẫn là ước mơ .

Nhìn thấy cô hầu gái mang nước vào.

Anh bảo cô ta để đấy và đi ra luôn nhìn thấy khuôn mặt đang ửng hồng của cô. Anh biết cô đã nghe thấy gì và muốn gì.

Điều đó khiến anh rất không hài lòng.

Nhìn lại cô gái bướng bỉnh trong lòng mình, anh đàng phải dỗ dành thêm một chút vậy.

_ Em bỏ tay ra đi, để anh còn rửa mặt cho em nữa chứ.

Nhìn mặt em khóc tèm lem nước mắt bẩn hết rồi này, trông xấu xí lắm.

Thấy cô vẫn không có động tĩng gì anh đành phải hạ chiêu cuối cùng

- Ngoan nào, thế bỏ tay ra để anh rửa mặt cho em, rửa xong lại cho em ôm anh tiếp được không?

Anh nói vậy cô mới thả lỏng tay ra.

Anh bỏ tay cô ra để rửa mặt cho cô.

Nhưng tay cô lại vội vàng bám chặt vào áo anh, khiến chúng nhăn nhúm hẳn lên.

Nhìn hành động đó của cô, anh bất giác bật cười và nói,

_ Anh không chạy mất đâu mà sợ, cô ngốc ạ.

Anh vừa lau cho cô xong, cô vội vàng ôm chặt lấy cổ anh, khiến anh mất đà ngã đè lên cô.

Thật sự nằm đè lên cô thế này cảm giác rất khác.

Nhìn khuôn mặt trắng hồng, đôi môi đỏ mọng như mời gọi, khiến tim anh đập nhanh hơn, hô hấp anh như dồn dập khi anh nhìn thấy bờ ngực căng tròn đang lấp ló sau aó.

Thật sự lúc này đây anh rất muốn cô, nhưng anh không thể làm thế được.

Cô đã buồn lắm rồi, anh không muốn làm tổn thương cô thêm nữa.

Nghĩ đến vậy anh thở dài nhìn ngắm khuôn mặt xinh xắn của cô.

Nhưng hôn thì chắc là được.

Anh từ từ cúi xuống hôn lên môi cô, thật ra đầu tiên anh chỉ định hôn phớt lên môi cô thôi.

Nhưng khi đã chạm lên đôi môi ngọt ngào, thơm ngon thì khó mà cưỡng lại được.

Thế là anh đưa lưỡi vào miệng cô, đùa giỡn với lưỡi cô, nghịch ngợm khám phá khoang miệng cô.

Cho đến khi cô rên lên vì khó thở có mới luyến tiếc bỏ ra.

Rồi anh không bỏ xót cơ hội hôn khắp mặt anh , từ đôi mắt đang nhắm nghiền vì mệt mỏi, đến cánh mũi đang phập kia , ở trán anh tặng cho vài dấu hôn, nhìn khắp đôi má hồng hào anh không kiềm chế được vừa hôn vừa cắn mút.

Cảm thấy hôn như vậy đã đủ, anh vội kiếm chế lại, anh không giám đi qúa xa vì sợ sẽ làm tổn thương cô.

Anh nằm xuống, rồi ôm cô ngủ.

Anh biết hôm nay anh sẽ ngủ rất ngon vì có cô bên cạnh.

Được ôm cô người cô vừa mềm vừa thơm, anh cảm thấy rất hạnh phút.

Rồi anh lại 1 lần nữa hôn lên môi cô thay cho lời chúc ngủ ngon của cô dành cho anh bảo bối ngủ ngon em nhé.

Anh sẽ luôn bên em mãi mãi

*****

SÁNG HÔM Sau khi ánh nắng ban mai chiếu rọi lên căn phòng.

Cô chớp hàng mi cong nhẹ tỉnh dậy.

Bình thường cô dậy muộn lắm, nhưng chắc do ảnh hưởng hôm qua ngủ sớm qúa, lên hôm nay cô dậy hơi sớm

Tỉnh dậy, đập vào mắt cô là khuôn mặt góc cạnh, tinh xảo, nam tính lạnh lùng của anh.

Nhìn ngắm khuôn mặt hút hồn của anh.

Bất giác tim cô đập dữ dội mặt cô đỏ hồng lên khi cô phát hiện anh đang ôm mình ngủ.

Trời ơi! Cô đang nằm trong lòng anh, xấu hổ qúa đi không biết hôm qua ôm anh, sau đó mắt díp lại.

rồi sảy ra chuyện gì nữa cô cũng không biết.

Bây giờ tỉnh dậy lại thấy nằm trong lòng anh chẳng lẽ hôm qua cô đã cư xử không phải với anh, bắt anh ngủ với .

Vì tính cô lúc bình thường khi buồn, hay ôm một ai đó ngủ.

CÀNG nghĩ mặt cô càng đỏ ửng hơn, cô xấu hổ đến nỗi rúc mặt luôn vào lòng anh ngại ngùng mà cô không hề hay biết rằng, anh đã thức giấc và đang nhìn ngắm hành động đáng yêu của cô.

Thấy cô càng ngày càng rúc vào lòng mình.

Anh có cảm giác không ổn lắm, cứ để cô tùy ý như vậy. Anh sẽ không kiềm chế được bản thân nhất.

Thế là anh bèn đánh động cô trước

_ Em tỉnh rồi à

_ Anh! Chào buổi sáng* ngượng ngùng, ngượng ngùng*

_ Em ngủ ngon chứ

- Vâng

_ Thế em đã đỡ buồn hơn chưa?

- Cám ơn anh, em thấy thoải mái hơn nhiều rồi

_ Thật ra hôm qua đã xảy ra chuyện gì thế?

- Hu huhu anh à! Bọn họ không phải là chị em tốt của em bọn họ là người xấu bọn họ đã cố tình hại em bọn họ còn muốn em chết nữa cơ hu hu hu

_ Thôi nín đi, ngoan đừng khóc nữa?

Em nói rõ xem bọn họ làm gì em nào

"yên tâm đi anh sẽ trả thù cho em"

_ Bọn họ giám sui dại em vào nhà anh ăn trộm để anh đánh chết em.

Họ còn nói nếu em chết họ sẽ thuê pháp sư giết em nữa cơ

_ Thế anh có đánh em không?

_ Không đánh

_ Thật ra nếu là người khác thì có thể kết cục của họ sẽ như vậy đấy.

Vì đã có rất nhiều tên trộm vào được, nhưng không ra được rồi đấy.

Chỉ có em là trường hợp phá nệ

- Nhưng em cũng bị anh nhốt vào còn gì

_ Nhốt! Thế anh đã làm gì em chưa

_ Chưa. Hihi cảm ơn anh đã không giết em mà còn quan tâm, chăm sóc em

_ Vậy em muốn sống với anh, hay sống với họ

- Đương nhiên là với anh rồi, anh tốt hơn họ rất nhiều

_ Vậy thì, kể ra họ mách em đến đây cũng là tốt

_ Vì em đã gặp được anh<ôm anh chặt hơn> anh cố gắng nói chuyện, để quên đi vấn đề kia.

Sao cô lại càng nằm sát vào anh, đã thế lại còn ôm anh chặt nữa chứ. Cô muốn chết cô.

Cho dù rất muốn cô, nhưng anh biết bây giờ là chưa phải lúc .

Lên anh vội vùng dậy, khiến cô đang ôm anh cũng cảm thấy hụt hẫng

_ Anh phải đến công ty đây, em vẫn còn mệt thì cứ ở nhà nghỉ ngơi đi.

Không cần đi làm đâu

_ Vâng, em biết rồi

" ở đây cũng tốt, mình cũng chẳng cần trốn nữa vậy thì đi làm làm gì?

Ở nhà chơi cho sướng khi nào buồn thì lại theo anh ấy lên công ty chơi cũng được"

Anh nhìn cô mỉm cười rồi bước ra ngoài.

Còn cô cô quyết định ngủ tiếp. Vì có thức cũng chẳng biết làm gì.

Anh vào phòng làm việc gọi 1 cuộc điện thoại

_ Alô! Chủ tịch

_ Ừ. Tôi giao việc mới cho cậu đây

_ Việc gì đấy ạ?

_ Đi điều tra nhóm trộm ở khu Y Thành phố X cho tôi

_ Vâng

_ Sau đó tìm cách, nhét chúng hết vào tù cho tôi

Án nhẹ nhất là tù chung thân

_ Chủ tịch chúng đắc tội với người à

_BẢo cậu làm thì cậu cứ làm đi, không cần hỏi nhiều

_ Vâng"lần này thì các người tiêu rồi.

Động vào ai không động, lại giám động vào chủ tịch.

Bây giờ thì trở thành tầm ngắm rồi đừng trách ta độc ác nhé"

kẻ nào làm cô buồn kẻ đó đắc tội với anh.

Anh còn không giám làm cho cô khóc vậy mà bọn chúng giám làm cô đau lòng khóc lớn ngoài đường

Cho dù bọn chúng cũng gián tiếp đưa cô đến với anh nhưng anh vẫn không thể tha thứ được.

Giám làm người con gái trong sáng, đáng yêu ấy phải rơi lệ thì phải chết.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-17)