← Ch.02 | Ch.04 → |
Mặc kệ ánh mắt của mọi người. Ngọc Trúc vẫn hùng hổ đi về trước mặc kệ ai kia luôn.
Nhưng đi được một lát cô mới chợt nhận ra , cô không biết phòng chủ tịch ở đâu
_ Thưa chủ tịch! Phòng ngài ở đâu ạ
_ (mỉm cười) Em lên tầng 15, rẽ trái là tới.
Vừa nghe anh nói xong cô liền bấm thang máy phi lên thẳng tầng 15.
Vừa bước vào phòng cô vội lấy chổi quét lấy quét để hắt bụi vào người đi sau mình.
Anh biết cô vẫn giận anh chuyện lúc sáng lên vẫn nhẫn nhịn cho qua việc cô hắt bụi vào mình.
Anh bèn đi mở cửa sổ , kéo rèm để ánh nắng ban mai chiếu rọi vào phòng, tỏa ra mùi hương thơm man mát.
_ Cô đi pha cho tôi cốc cà phê đi
_ Nhưng thưa ông chủ tôi chưa làm xong
_ Để đấy đi pha cà phê xong rồi làm tiếp
_ Biết rồi.
Nói xong Ngọc Trúc bèn ném luôn cây chổi trước mặt Hoàng Ky rồi bỏ đi.
Hoàng Kỳ có muốn như vậy đâu. Tại cô hấp dẫn anh trước khiến anh không kìm lòng được lên mới hôn cô.
Bây giờ còn giận hờn trẻ con nữa chứ. Nhưng giận như vậy trông cô rất đáng yêu. Khiến anh mấy lần muốn trêu trọc cô nhưng may anh vẫn kiềm chế được
_ Cà phê của anh đây!
Anh đang suy nghĩ thì bi tiếng dầm phát ra trước mặt
_ Cảm ơn.
Ngửi thấy mùi cà phê thơm ngọt ngào. Anh cảm thấy rất hạnh phút .
Nhưng vừa cho lên miệng anh liền phun ra
_ Cô pha cà phê sao ngọt vậy hả, mà cà phê lại nhạt vị
_ à! Tại tôi thấy ở đó nhiều đường qúa. Vì sợ đường hỏng lên tôi đổ cả gói vào cho ngọt. Còn cà phê ở đó xịn lắm pha ít còn để dành
_ Cô đi pha lại cốc khác cho tôi
_ Ok
Em lại muốn giở trò gì nữa đây
_ Lần này thì cà phê ngon và nhạt rồi đấy
_ Sao lại đắng và không có mùi vị nữa vậy
_ Cô không biết pha cà phê?
_ Anh khinh thường tôi vừa thôi. Tôi sẽ pha cho anh xem.
Họ cứ thế người uống kẻ pha đến hơn chục lần. Đến khi cô đã mệt , anh đã uống no bụng thì dừng lại.
Vì anh còn có cuộc họp với các phòng ban lên không tranh cãi với cô nữa
_ Bây giờ tôi phải đi họp. Cô mới đi làm vẫn chưa biết gì lên ở lại đây dọn dẹp đi
_ vâng "xí ai thèm đi chung với anh"
Cô đang tập chung dọn dẹp nghe thấy bên ngoài ồn ào bèn chạy ra hóng
_ Cô không được vào phòng chủ tịch
_ Các cô tránh ra để tôi vào
Nghe đến vậy Ngọc Trúc ra góp vui
_ Bây giờ chủ tịch đi họp rồi lên không có ở trong phòng đâu chị ạ
_ Cô là ai?
_ Em là thư ký riêng của chủ tịch mới được nhận vào. Thế còn chị?
_ Tôi là bạn gái của anh ấy
_ Thật sao ôi chị (mừng rỡ) <kéo tay>chị vào trong phòng ngồi chờ anh ấy 1 lát nhé."để xem lần này tôi nói xấu anh với bạn gái anh, cho anh biết mặt. Có bạn gái rồi còn háo sắc"
_ Thư ký nào cũng như em thì tốt biết mấy
_ sao vậy chị?
_ Những lần trước chị cứ đến đây là họ lại đuổi chị về. Không cho chị gặp anh ấy
_ hì hì. Nhìn chị xinh đẹp như vậy chắc họ ghen tỵ với chị đó(xinh gần bằng mình)
_ ừ em nói cũng đúng
_ Hai người quen nhau lâu chưa ạ?
_ Chị quen anh ấy được 1 tháng. Trong lần sinh nhật bố chị
_ Oa! Chiếc nhẫn đá khảm ngọc này đẹp qúa! Anh ấy tặng chị à
_ Nói đúng hơn là tặng bố chị, nhưng bố chị cho chị thì là tặng chị
_ Em nghĩ là thật ra anh ấy muốn tặng chị, nhưng ngại lên tặng gián tiếp qua bố chị
_ Hả? Em nói thật chứ, vậy là anh ấy cũng có tình cảm với chị
_ Gì cơ? Thế 2 người không yêu nhau à
_ Chị đang đơn phương. Nhưng chị tin chắc rằng 1 ngày nào đó anh ấy cũng sẽ yêu chị
_ Thật ư! Vậy thì tốt qúa "Mình sẽ kết thân với chị ta. Để sau này biết đâu 2 người họ yêu nhau. Chị ta lại xin xỏ anh ta thả mình ra cũng lên. Chứ bị kèm cặp thế này thì không thể bỏ chốn được"
_ Ôi! HOÀNG KỲ anh về rồi. Em đến thăm anh nè
_ Cô là ai? Sao lại vào đây
_ Em là Đạm Trúc Diệp Anh em mình gặp nhau ở sinh nhật bố em. Anh quên rồi sao?
_ Tôi không quen cô, cô về đi
_ Không em không về đâu. Khó khăn lắm em mới được gặp anh
_[ĐÚNG THẾ SAO PHẢI VỀ]
_ Cô im ngay cho tôi
_ Im thì im (bĩu môi quay đi làm việc của mình. Tai vẫn vểnh lên nghe ngóng)
_ Cô cút ngay cho tôi
_ Hôm nay em về. Mai em lại đến thăm anh. Bye em nhé sau khi cô ấy về
_ Anh thật là qúa đáng. Sao lại đuổi chị ấy về
_ Cô im đi. Tôi có cho phép cô dẫn người lạ vào phòng tôi không hả.
Sao tự nhiên lại nổi cáu với mình. Đúng là đồ thay đổi theo mùa .
Em giỏi lắm giám gán ghép tôi với cô ta ah. Em to gan thật đấy.
*****
Sau khi làm xong việc của mình.
Ngọc trúc ngồi buồn chán 1 lúc rồi lăn ra bàn ngủ, để bù cho giấc ngủ buổi sáng bị ai đó phá hỏng .
Hoàng Kỳ đang tập trung công việc cao độ. Anh muốn nhờ Ngọc Trúc pha cho mình 1 cốc cà phê.
Nhưng vừa ngẩng mặt lên thì đã nhìn thấy cô ngủ rồi.
Anh nhẹ nhàng, rón rén bước tới nhìn ngắm cô dịu dàng, khẽ vuốt tóc mai đang phủ trên mặt cô anh thầm nghĩ
"em ngây thơ trong sáng như vậy, sao lại làm nghề ăn trộm.
Em có biết như vậy sẽ rất nguy hiểm không .
May mà em rơi vào tay anh. Nếu hôm đó em ăn trộm ở nhà khác, thì sự việc sẽ sao đây hả cô ngốc"
Anh cũng không hiểu sao mình lại có tình cảm với cô nhanh như vậy .
Cũng có thể ở cô có gì đó cuốn hút anh mà người phụ nữ khác không có.
Nhưng anh thích cô vì cái gì chứ sự ngây thơ hồn nhiên, đáng yêu ư.
Hay những suy nghĩ ngốc nghếch kia đã cuốn hút anh .
Cũng có thể là dáng người nhỏ nhắn, gương mặt xinh xắn, yếu mềm khiến anh luôn muốn bảo vệ.
Còn 1 thứ nữa cũng rất quan trọng đó là vùng trời bình yên nơi cô, thứ anh luôn muốn tìm kiếm.
Khi ở bên cô anh luôn cảm thấy bình yên, vui vẻ, hạnh phúc, đôi khi là 1 chút tức giận, 1 chút lo lắng.
Ở bên cô anh như bộc lộ con người thật của mình
Anh không còn thường xuyên mang gương mặt lạnh lùng, bá đạo nữa.
Mà có những lúc gương mặt của sự vui vẻ hạnh phúc đã xuất hiện.
Anh không ngờ từ khi anh quen cô, anh đã biết quan tâm lo lắng vì người khác. Ngay cả tức giận cũng không giống như bình thường nữa rồi.
Anh đang suy nghĩ sự thay đổi của mình gần đây. Thì cô chớp mắt tỉnh dậy
_ Á! Hết cả hồn sao anh lại ngồi đây "tên này sao ngồi đây nhìn mình thẫn thờ như mất hồn thế này.
Hay là do mình đẹp qúa lên hắn ta phải lòng mình rồi, rõ đẹp cũng khổ mà.
Cũng may mình dậy sớm, không hắn ta lại như ban sáng thì chết mình"
_ Cô dậy rồi à
_ ừ! Anh ngồi đây làm gì? Tôi nhớ rõ tôi đã làm xong công việc của mình rồi mà
- À ừ tôi muốn cô pha cho tôi cốc cà phê
_ Cà phê hả? Thế chờ tôi 1 chút nhé. Tôi đi làm ngay đây.
"Ôi may qúa! May là mình chỉ mới ngắm thôi chưa kịp làm gì cả. Nếu không cô ấy tỉnh dậy thì e rằng".
Cuối cùng cũng hết giờ làm. Thảo Quyết Minh vui vẻ bước ra khỏi công ty
_ Ôi! Thoải mái qúa! Cuối cùng cũng được về, ngồi trong cái phòng đó gò bó chết đi được
_ Tối nay chúng ta ra ngoài ăn tối nhé
_ Ra ngoài ăn tối (mắt mừng rỡ) được được được " bên ngoài chắc nhiều đồ ăn ngon lắm đây, mình chưa ăn bao giờ. Phen này phải ăn cho anh ta cháy ví mới thôi"
_ Thế cô muốn ăn ở đâu?
_ Ở đâu cũng được, miễn ngon là được ha ha ha
_ Vui vậy cơ à
_ Đương nhiên. Đây là lần đầu tiên tôi được ăn nhà hàng mà. Phải ăn thật nhiều mới được
_ Vậy đi thôi. Sau này tôi sẽ thường xuyên đưa cô đi ăn nhà hàng
_ Anh nói phải giữ lời đấy nhé
_ Ừ
_ Ha ha ha mau đi thôi.
Nói xong cô vội vàng cầm tay anh lôi vào trong xe(ham ăn thế là cùng)
_ Oa! Nhà hàng này đẹp qúa lớn qúa
_ Ở đây có tất cả các món hải sản nổi tiếng trên toàn quốc đấy
_ Thật sao? Tôi muốn ăn cua. Bình thường tôi chỉ được nhìn chưa được ăn bao giờ
_ Vậy vào ăn thôi.
Khi họ vừa vaò trong khách sạn. Thì có người ra đón tiếp
_ Chủ tịch tôi đã chọn phòng cho ngài rồi. Mời ngài đi hướng này
_ Được
_ oa trong phòng này rộng thoáng mát mà thơm qúa. Ở đây còn có cá cảnh nữa
_ Ở nhà nhìn cá chưa chán à. Mau lại đây ăn đi
_ Lại ngay, lại ngay. Ối cua (mắt sáng rỡ)
_ Này! Cô làm gì thế
_ Gặm cua chứ sao? Mà sao rắn thế, cắn thế nào cũng không vỡ
_ Không phải thế phải đập vỏ nó ra. Ở đây có cái búa nhỏ cô đập đi
_ tôi đập nát choét ra rồi. Ăn làm sao đây?
_ Để tôi đập cho
_ Ăn ngon thật đấy, thích qúa
Thế là 1 người đập, 1 người ăn dần cũng hết đĩa cua.
Bây giờ trên bàn còn có tôm, bề bề, ngao, sò, ốc, hà, tu hài, mực ...
_ chủ tịch à! Tôi còn muốn ăn thứ này nữa, thứ này nữa ...(chỉ tất cả các thứ trên bàn)
_ Được
Vậy là 1 người lại đập, bóc toát mồ hôi mà không có thứ gì vào bụng
1 người ngồi rung đùi, chống cằm nhìn người kia đập, bóc rồi từ từ thưởng thức
_ Ôi ăn no qúa. Thôi không ăn được nữa đâu, no lắm rồi. Cũng may trên bàn không còn gì nữa đỡ phí
_ Ừ! No rồi thì về thôi
_ Thế anh đã ăn gì chưa, đã lo chưa{mắt long lanh vô số tội}
_ Tôi không đói
_ Vậy thì về thôi ha ha ha thức ăn ở đây ngon thật. Lần sau chúng ta lại đến lữa nhé!
_ Ừừừừ
*****
KHI từ nhà hàng trở về. Ngọc trúc vô cùng thích thú.
Không ngờ hôm nay cô được ăn món ngon như vậy.
Lại có người bên cạnh chăm sóc quan tâm nữa chứ vì là trẻ mồ côi, lên từ nhỏ đến lớn cô luôn toàn dựa vào bản thân.
Bất cứ việc gì cũng do bản thân tự làm lấy.
Lên hôm nay được anh làm hết, cô không phải làm gì cả .
Khiến trong lòng cô cảm thấy vô cùng ấm áp.
Là 1 cô gái mồ côi, nhìn mọi người được hạnh phúc.
Cô cũng rất muốn được như họ. Muốn được người thân quan tâm, chăm sóc, cưng chiều, muốn làm cho người thân của mình được vui vẻ hạnh phúc.
Nghĩ đến vậy cô bèn cho anh 1 đặc cách.
Vì từ trước đến nay chẳng có ai quan tâm đến cô cả.
Anh là người đầu tiên quan tâm đến cô tuy có phần hơi miễn cưỡng.
Cho lên cô quyết định làm cho anh hạnh phúc.
Cô biết lúc ở nhà hàng anh không ăn gì. Vì bận giúp cô lột vỏ, lên cô quyết định xuống nấu cho anh bát mì ăn tạm.
Bởi vì cô chỉ biết lấu mì thôi(không phải nấu ăn dở mà là nghèo làm gì có đồ ngon mà ăn).
HOÀNG KỲ Đang ôm bụng rỗng xem xét giấy tờ.
Không hiểu sao tối nay đi ăn cùng cô.
Tuy anh không ăn gì cả, nhưng nhìn cô ăn vui vẻ, hạnh phúc.
Là anh cũng thấy hạnh phúc. Dẫn đến không ăn cũng no .
Anh cũng rất bất ngờ từ khi anh quen cô dường như anh đã thay đổi khá nhiều.
Từ bao giờ anh đã biết quan tâm, chăm sóc, lo lắng cho người khác. Nhìn người đó vui anh cũng thấy vui.
Anh biết mình ngày càng bị cô cuốn hút. Nhưng biết làm sao bây giờ khi anh đã chót sa vào lưới tình ngọt ngào này rồi.
Anh đang tập trung vào công việc để quên cô đi, thì cô lại xuất hiện
_ Chủ tịch! Anh ăn mì đi. Tôi nấu cho anh ăn đó
- Sao cô lại nấu mì cho tôi(bất ngờ ngọt ngào)
_ Tại tôi thấy lúc tối anh không ăn gì.
Lên nấu mì anh ăn tạm nhé
- Cảm ơn
_ Anh mau ăn đi cho nóng.
- Ừ. Mời cô(háo hức ăn thử)
_ Anh thấy thế nào ngon chứ{không ngon mới lạ}
_ Ăn cũng được, chỉ hơi mặn 1 chút thôi
- Hơi mặn à! Để tôi ăn thử 1 chút xem sao
- Thôi không cần đâu. Để tôi ăn cũng được mà. Ế đã bảô là không cần đâu mà
- Nhưng sao bỏ hết mà ăn dược
.
Nói xong cô lại chạy xuống bếp làm bát mì khác cho anh cô không ngờ vi một người khác phái mà tốn công như vậy.
Sáng hôm sau. Rút kinh nghiệm cho việc hôm trước.
Ngọc Trúc biết tự mình dậy mà không cần ai đánh thức.
Trên đường đến công ty anh thấy cô toàn nhìn anh như có chuyện muốn nói, bèn hỏi?
_ cô có chuyện gì muốn nói với tôi à
- À Ừ anh có thể cho tôi về thăm mọi người trong bang ăn trộm được không?
_ Không
_ Tại sao chứ?
_ Không là không
_ Tôi chỉ về thăm họ 1 lát. Báo với họ tôi vẫn bình an thôi mà nhé nhe nhé{cầm tay anh đẫy qua đẩy lại nũng nịu. Khiến anh chịu thua vô điều kiện}
_ Vậy chỉ về 1 lát thôi nhé. Không được bỏ trốn đâu đấy
_ Vâng
_ Chỉ đường đi tôi đưa đến đó luôn, không phải đến công ty nữa
_ Thật sao? OA! Cám ơn anh do qúa vui vẻ cô bất ngờ chồm dậy ôm lấy cổ anh. Rồi thơm anh chụt 1 cái vào má.
Thơm xong cô mới ý thức được hành động đó của mình vội xấu hổ, đỏ bừng mặt, nhìn đi phía khác.
Nhờ có cái thơm đó khiến cho 1 người giật mình vì bất ngờ, từ bất ngờ chuyển sang bối rối, hạnh phúc, vui vẻ.
Cô không thể biết được cái thơm đó đã tác động lớn với anh như thế nào đâu.
_ Tôi xin lỗi! Vừa nãy là vui qúa lên đã mạo phạm anh, mong anh thông cảm
_ Không sao cả. Mà cô sao lại tin tôi, cho tôi biết nơi bạn bè cô đang sống. Cô không sợ tôi báo cảnh sát à
_ Không? Tôi tin anh, tôi tin anh là người tốt anh sẽ không bao giờ làm như vậy
_ cảm ơn lòng tin của cô
_ Muốn sống cùng nhau trong cùng 1 ngôi nhà bình yên.
Cách tốt nhất là tin tưởng lẫn nhau mà
_ Ý của cô là tôi cũng lên tin tưởng cô
_ Đúng thế! Vậy lên anh cứ để tôi ở đây. Đến tối tôi sẽ tự quay về đó
_ được rồi tôi sẽ thử tin cô lần này vậy
_ hi hi cảm ơn anh.
Mong rằng sự tin tưởng của tôi là có giá trị.
Em đừng lừa gạt tôi nhé.
Trái tim tôi khó khăn lắm mới cảm thấy rung động và hạnh phúc.
Em đừng làm tổn thương nó nhé.
Hãy là hạnh phúc đời tôi .
Cảm ơn em đã gieo hạt giống ấm áp vào trái tim băng giá này.
← Ch. 02 | Ch. 04 → |