Truyện:Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi - Chương 137

Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi
Trọn bộ 160 chương
Chương 137
0.00
(0 votes)


Chương (1-160)

Lúc chạng vạng tối, ba đứa nhỏ chơi đã, cuối cùng cũng lên đường trở về phủ.

Trên xe, Tiểu Nho vẫn còn chưa thõa mãn, la hét đòi lần sau cô bé nhất định phải thả diều bay lên. Còn muốn thả cao hơn anh trai mình.

Khóe miệng Đào Dục Huyện co quắp lại, bộ dạng cười như không cười.

Bởi vì trước đó Vũ Văn Vĩ Thần đã báo tin cho trợ lý của Tiêu Nhã Hinh biết, để cho bọn họ sau khi chơi xong thì đi thẳng về phủ Tổng Thống, vì vậy chiếc xe không đi về phía phủ Ngô, mà đi về Phủ Tổng Thống.

Tiểu Nho ngồi trên xe hưng phấn một hồi, bởi vì quá mệt môi nên cùng Tiêu Nhã Hinh ngã trái ngã phải ngủ mất.

Đào Dục Huyên nhìn dòng xe chạy bên ngoài cửa sổ xe, trong đầu không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Khoảng 40 phút sau, xe dừng lại trước cửa Phủ Tổng Thống, bởi vì Tiểu Nho và Tiêu Nhã Hinh đang ngủ, trợ lý không dám đánh thức các cô, đành phải để vệ sĩ ôm các cô đi, đưa vào phòng ngủ của Tiêu Nhã Hinh.

Mà Đào Dục Huyên thì trầm mặc đi về phía lầu chính của Phủ Tổng Thống

Trong lòng cậu có một thắc mắc, vì sao trợ lý lại đưa bọn họ về Phủ Tổng Thống, theo lý, nếu không có chuyện gì đặc biệt, bọn họ hẳn là đi thẳng đến phủ Ngô mới đúng.

Lúc này tâm tình của Đào Du Du đã bình phục lại, giờ phút này cô đang chuẩn bị bữa tối, sau khi Đào Dục Huyên xuất hiện, cô ôm lấy cậu bé, trái tim đang treo lơ lững cuối cùng cũng nhẹ lòng.

"Bà làm sao vậy?" Cảm giác được cảm xúc của Đào Du Du hơi là lạ, Đào Dục Huyên mở miệng hỏi.

"Không có gì, cục cưng, mẹ gặp lại con cho nên thật vui. Tiểu Nho đâu?" Đào Du Du nhìn thấy chỉ có một mình Đào Dục Huyên đi vào, sau lưng không có Tiểu Nho kia, trong lòng hơi nghi ngờ.

"Nó đang ngủ, đang ở cùng với Tiêu Nhã Hinh, được đưa đến phòng chị ấy rồi." Đào Dục Huyên nói xong, sau đó nghi ngờ hỏi Đào Du Du: "Bà thật sự không có chuyện gì sao?"

"Không có chuyện gì, tại sao mẹ lại có chuyện gì chứ. Đã đói bụng chư? Lập tức có thể ăn cơm rồi." Cười khan hai tiếng, Đào Du Du làm cho vẻ mặt mình thoải mái một chút.

"Bà chuẩn bị cho tôi nhiều thức ăn như vậy, buổi trưa chúng tôi ăn không hết, làm sao có thể đói được?" Tránh khỏi vòng ôm của Đào Du Du, cậu xoay người đi ra ngoài.

"Con muốn đi đâu đó?" Dào Du Du thấy thế lập tức hỏi sau lưng cậu.

"Tôi muốn đi gặp chú một chút." Đào Dục Huyên vừa nói, vừa đi về phía đại sảnh.

"Ách......." Đào Du Du nghe cậu nói muốn đi gặp Vũ Văn Vĩ Thần thì cảm thấy hơi khó hiểu, từ khi nào thì hai người bọn họ trở nên thân thiết như vậy chứ?

Chân nhỏ bước thong thả đi lên lầu hai, đi đến trước của phòng làm việc của Tổng Thống, có vệ sĩ đứng bên ngoài cửa trông coi, cửa phòng đang mở rộng.

"Chú, xin hỏi ngài Tổng Thống có ở bên trong không?" Nhìn hai người vệ sĩ trước mặt, giọng nói giòn giã của Đào Dục Huyên vang lên.

"Đang ở bên trong." Vệ sĩ trả lời rất rõ.

"Cảm ơn." Đào Dục Huyên nói xong, đi thẳng vào phòng làm việc, bọn vệ sĩ biết rõ thân phận của cậu, cũng không ngăn cản cậu.

Vào phòng làm việc, cậu nhìn thấy Vũ Văn Vĩ Thần đang nhắm mắt nhíu mày lại không biết đang suy nghĩ cái gì.

Kiểng chân lên, cậu nhìn thấy trên bàn làm việc của anh đặt một tài liệu về vụ án nổ lớn, lập tức nhíu mày lại. Cầm tài liệu lên đọc.

Động tác của cậu làm Vũ Văn Vĩ Thần chú ý, trong nháy mắt anh mở mắt ra, ánh mắt sắc bén nhìn vào mặt Đào Dục Huyên.

"Con làm gì đó?" Nhìn chằm chằm vào Đào Dục Huyên, trong giọng nói anh mang theo nghi nghì cùng tra hỏi.

"Đây là pháo hoa sao?" Đào Dục Huyên ngây thơ chỉ vào ảnh chụp hiện trường vụ nổ, vô tội hỏi.

Vũ Văn Vĩ Thần nghe vậy, vẻ mặt căng thẳng chợt thả lỏng, thật ra sở dĩ anh nhìn chằm chằm vào Đào Dục Huyên, là bởi vì anh cảm giác được lúc Đào Dục Huyên nhìn vào những tài liệu kia, trong ánh mắt cậu phát ra một tia hoàn toàn không phù hợp suy và độ tuổi, theo lý, một đứa bé như cậu, đừng nói là xem hiểu những tài liệu này, cho dù muốn biết tất cả những chữ này, điều này dường như là không thể nào.

Hiện tại, nghe được Đào Dục Huyên tò mò chỉ vào ảnh chụp rồi hỏi mình, anh cho rằng mình vừa mới bị hoa mắt, vì vậy cười nói với cậu: "Đây không phải là pháo hoa, đây là vết tích của bom nổ."

Anh không giống như Đào Du Du, nếu là Đào Du Du, nhất định sẽ nói dối con trai mình, tùy tiện thêu dệt lý do nào đó cho qua.

Nhưng Vũ Văn Vĩ Thần vẫn dựa trên nguyên tắc người cha nghiêm túc với đứa nhỏ, kiên nhẫn giải thích.

"Bom....... Cha và người ta đánh sao?" Đào Dục Huyên cố ý chớp chớp đôi mắt to, nhưng trong lòng bắt đầu hoạt động nhanh chóng, muốn làm rõ chuyện này.

"Đánh? A....... Không có, chỉ là tên kia có chút không nghe lời đang chơi trò trẻ con." Nghe Đào Dục Huyên gọi mình là cha tự nhiên như vậy, Vũ Văn Vĩ Thần chưa từng làm ba nên cảm thấy trong lòng rất ấm áp, anh nhanh chóng lấy lại tài liệu trong tay cậu bé, rồi nói.

Đứa bé này thông minh hơn nhiều hơn anh nghĩ, vì vậy cũng không cần phải cho cậu bé biết nhiều là tốt nhất.

"Cha, dường như mẹ không được vui, vì sao vậy?" Nhìn thấy tập tài liệu đã bị Vũ Văn Vĩ Thần lấy đi, cậu có chút không cam lòng, nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể tiếp tục hỏi.

"Hả? Cô ấy không vui sao? Cha cũng không biết." Vũ Văn Vĩ Thần giả ngu, anh cố ý giả vờ kinh ngạc nhìn Đào Dục Huyên, bộ dạng anh cái gì cũng không biết.

Đào Dục Huyên nhìn anh diễn xuất sứt sẹo của anh, khóe miệng nhếch lên, trên trán cũng hoa hoa lệ lệ chảy mồ hôi lạnh.

Ngay lúc hai người đang nói chuyện, Hồ Ứng ôm cặp văn kiện đi vào phòng làm việc, anh ta nhẹ nhàng gõ cửa phòng đang mở lớn, sau khi nhìn thấy Vũ Văn Vĩ Thần, anh ta đi đến.

"Nhân viên gửi bưu phẩm kia đã khai ra rồi, anh ta nói quả bom này là có người cho anh ta tiền, nên anh ta mới đưa đến đây, anh ta cũng không biết là bom, chỉ gửi cho quản gia đào gói hàng." Anh ta vừa lấy khẩu cung được ghi lại đặt trên bàn mở ra cho Vũ Văn Vĩ Thần xem, vừa báo cáo lại.

"Là sao? Người để cho anh ta gửi gói hàng này ở đâu? Anh ta có nói là ai không?" Vũ Văn Vĩ Thần chỉ nhàn nhạt liếc nhìn tài liệu lấy lời khai trước mặt, sau đó ngẩng đầu lên hỏi.

*****

"Anh ta nói là không quen người này, không biết rõ mặt người đó, người đó giao cho anh ta một số tiền trước, nói cho anh ta biết sau khi xong việc người đó sẽ đưa phần còn lại cho anh ta." Hồ Ứng nghiêm túc trả lời.

Vũ Văn Vĩ Thần nghe vậy thì trầm ngâm một lát, lập tức ngẩng đầu lên phân phó: "Chuyện quan trọng như vậy, người kia nhất định sẽ không giao gói hàng cho anh ta rồi sau đó bỏ mặc, không phải chuyên gia gỡ bom đã nói đây là loại bom điều khiển hẹn giờ rồi sao? Như vậy nói cách khúc, lúc bom nổ, tên tội phạm tình nghi đang ở gần đó, tên đó phát hiện chúng ta nghi ngờ gói hàng, chuẩn bị kiểm tra, có lẽ là sợ chúng ta điều tra nguồn gốc của quả bom, vì vậy làm cho bom nổ. Cậu nhanh chóng đem khoảng thời gian đó vào trong bộ Giao Thông Vận Tải, thông qua màn hình giám sát xem có người nào hoặc chiếc xe nào xuất hiện gần Phủ Tổng Thống rồi tiến hành điều tra ra."

"Vâng, cảnh trưởng Trường bắt tay vào điều tra từ màn hình giám sát ở đây." Hồ Ứng nói xong, sau đó nghĩ nghĩ, lại nói: "Như vậy, kế hoạch ngày mai đi Châu Âu vẫn như cũ hay hoãn lại?"

"An bài Ngoại Trưởng đi nước ngoài." Vũ Văn Vĩ Thần suy nghĩ giây lát rồi nói.

"Nhưng mà Tổng Thống, hiện tại vào lúc này, nếu ngài đi nước ngoài sẽ tốt hơn?" Hồ Ứng hơi khó hiểu nhìn Vũ Văn Vĩ Thần, cậu ta không hiểu vì sao sau khi xảy ra vụ khủng bố mà ngài ấy vẫn còn muốn ở lại đây.

"Cũng chỉ là tôm tép nhãi nhép, cậu để cho tôi ra nước ngoài tránh nạn sao?" Cười lạnh một tiếng, Vũ Văn Vĩ Thần quay đầu nhìn về phía Đào Dục Huyên đứng bên cạnh rồi hỏi: "Con cảm thấy thế nào?"

Có lẽ Đào Dục Huyên không ngờ rằng Vũ Văn Vĩ Thần đột nhiên hỏi mình chuyện này, cậu hơi sững sờ, sau đó hồi phục tinh thần, cậu chỉ làm vẻ mặt mờ mịt nhìn Vũ Văn Vĩ Thần.

"Đã quyết định như vậy rồi, thông báo cho Nội Các, hai ngày này công việc hằng ngày giao cho bọn họ xử lý, trừ những báo cáo quan trọng, lập tức báo cáo với tôi, còn những chuyện thường thì bọn họ tự xử lý là được." Vũ Văn Vĩ Thần nói xong, phất phất tay ý bảo anh ta có thể ra ngoài.

Hồ Ứng gật đầu, sau đó xoay người đi ra cửa.

"Cha, gần đến ngày sinh nhật của mẹ rồi, bà dì nói muốn tổ chức cho mẹ một bữa tiệc sinh nhật, người tham gia không?" Sau khi văn phòng chỉ còn lại hai người, Đào Dục Huyên mở miệng lần nữa giọng nói non nớt vang lên.

"Sinh nhật?"

"Dạ, nghe nói còn muốn tổ chức linh đình, cha người sẽ tham gia đúng không?" Nghiêm túc gật đầu, Đào Dục Huyên vẻ mặt chờ mong nhìn anh.

"Đi, tất nhiên là đi." Vũ Văn Vĩ Thần nhìn thấy Đào Dục Huyên muốn anh gật đầu đồng ý, vì vậy anh cũng rất sảng khoái đồng ý.

"Con đói bụng rồi." Đào Dục Huyên thấy lời mời của mình đã được Vũ Văn Vĩ Thần đồng ý, cảm thấy hài lòng nở nụ cười, sau đó xoay người đi ra cửa.

Vũ Văn Vĩ Thần nhìn bóng lưng của cậu, khóe miệng bất giác nở nụ cười sau đó cũng đứng lên ra, khỏi phòng làm việc đi xuống lầu.

Hai người đi xuống nhà ăn dưới lầu, Đào Du Du đã chuẩn bị bữa tối xong từ sớm, bởi vì Tiêu Nhã Hinh và Tiểu Nho còn đang ngủ, nên cô không cho người gọi bọn họ.

Tuy rằng ngoài miệng Đào Dục Huyên nói nói bụng, nhưng trên thực tế lại không muốn ăn cái gì, cậu ngồi trên bàn cơm, uống chút nước trái cây tượng trưng, sau đó quay đầu nhìn về phía Đào Du Du nói: "Mẹ, bà dì nói muốn tổ chức bữa tiệc sinh nhật cho mẹ, chú Tổng Thống nói muốn tham gia tiệc sinh nhật của mẹ đó."

"Cái gì? Tiệc sinh nhật?" Đào Du Du cũng không biết tin này, cô hơi ngẩn ra nhiền về phía Vũ Văn Vĩ Thần.

"Tôi chỉ nói nếu có thời gian, chứ không nói nhất định phải đi." Vũ Văn Vĩ Thần nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Đào Du Du, cố ý không nhìn cô, giả vờ nói.

"Lúc đầu chú không nói như vậy, rõ ràng chú nói là tất nhiên phải đi." Đào Dục Huyên thấy Vũ Văn Vĩ Thần nói dối, lập tức không chút do dự vạch trần anh.

"Tiểu thử thúi, câm miệng." Vũ Văn Vĩ Thần thấy lời nói dối của mình bị vạch trần, lập tức nhỏ giọng mắng cậu bé.

Nhưng mà, ai ngờ Đào Dục Huyên cũng không sợ anh, chu cái miệng nhỏ nhắn lên: "Nói dối không phải là đứa bé ngoan......."

Vũ Văn Vĩ Thần đầu đầy vạch đen.

Đào Du Du rất khách sáo nhìn Vũ Văn Vĩ Thần, nói: "Con ngoan, ngài Tổng Thống một ngày kiếm bạc tỷ, làm sao có thể có thời gian đi tham dự tiệc sinh nhật của mẹ chứ, chúng ta không thể ép buộc người khác, biết không?"

"Dạ, con biết rồi, dù sao chú Thác Ngọc cũng sẽ đi, không có vấn đề gì, thiếu chú Tổng Thống cũng không quan trọng." Đào Dục Huyên gật đầu, vẻ mặt ngây thơ nói.

"Con nói cái gì? Thác Ngọc Mộ Dã cũng được mời sao?" Vũ Văn Vĩ Thần vừa nghe đến Thác Ngọc Mộ Dã, lập tức cảnh giác.

"Đúng vậy, trước kia chú Thác Ngọc còn là bạn học của mẹ nữa đó, bà dì nói, tất nhiên phải mời chú ấy." Đào Dục Huyên cố ý đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "bạn học", dường như muốn ám chỉ cái gì.

Vũ Văn Vĩ Thần hiển nhiên hiểu được ý của cậu bé, ngẩng đầu nhìn về phía Đào Du Du, lại nhìn thấy mặt cô đỏ bừng, lập tức cảm thấy vô cùng khó chịu, anh lạnh giọng nhìn Đào Du Du hỏi: "Sinh nhật của cô là lúc nào?"

"A, chính là ngày mai." Đào Du Du nói xong, muốn nhân cơ hội xin nghỉ.

"Ngày mai? Buổi tối ngày mai Phủ Tổng Thống có chuyện rất quan trọng, làm sao cô có thể ra ngoài?"

"Chuyện quan trọng gì? Anh chưa nói." Đào Du Du vừa nghe tiệc sinh nhật của cô có thể bị nhỡ, cảm thấy tâm tình hơi mất mác.

"Không phải tôi đã thông báo với cô rồi sao? Vì vậy, cô nói với cô của cô hủy bỏ tiệc sinh nhật kia, nói cô phải làm việc, không có thời gian. ' Vũ Văn Vĩ Thần phản đối liếc nhìn Đào Du Du, nhìn thấy vẻ mặt cô buồn bã, trong lòng anh thầm đắc ý.

"Làm sao có thể như vậy? Rốt cuộc là có chuyện quan trọng gì cần phải chuẩn bị trong đêm sinh nhật của tôi chứ?" Đào Du Du rất tức giận nói.

"Đào Du Du, rốt cuộc bây giờ ngươi có làm cho rõ thân phận của mình hay không? Cô chính là quản gia trong Phủ Tổng Thống của tôi, chờ lệnh 24 tiếng đồng hồ, không phải chỉ là một sinh nhật thôi sao? Mỗi năm đều trải qua, có gì quan trọng hơn?" Nhìn thấy bộ dạng tức giận của Đào Du Du, Vũ Văn Vĩ Thần tiếp tục phản đối, trong lòng cực kỳ thoải mái.

Cùng đấu với anh ta, hiển nhiên Đào Du Du còn quá non nớt............

*****

Sau khi dùng xong bữa tối, Đào Du Du nén một bụng tức đi tắm cho Đào Dục Huyên, lúc dẫn cậu bé vào phòng tắm, cậu bé đột nhiên giận dỗi, sống chết không chịu cho Đào Du Du vào phòng tắm.

"Làm sao vậy? Vì sao không cho mẹ vào giúp con tắm?" Đào Du Du nhìn bộ dạng sống chết không nghe theo của Đào Dục Huyên, hơi khó hiểu hỏi.

Cô phát hiện đứa con trai này, từ lúc còn là trẻ sơ sinh, lúc đi tắm đều thích giận dỗi.

Nhưng lúc đó cậu chỉ là một đứa bé còn quá nhỏ, sẽ không nói chuyện, lại đứng không vững, chỉ có thể dùng ánh mắt và tiếng khóc để kháng nghị.

Sau này cậu biết đi, mỗi lần đều chơi trốn tìm với cô, cuối cùng đều là cô ép buộc nghe theo.

Mãi cho đến khi cậu được ba tuổi, cậu có quyền làm chủ của mình, hơn nữa đào Du Du bận rộn nhiều việc, không có nhiều thời gian chăm sóc cậu, trong lúc Đào Du Du bận đến quay cuồng, cậu lại tự mình tắm.

Bây giờ đã lâu rồi bọn họ không sống chung với nhau, Đào Du Du muốn giúp cậu tắm, hai mẹ con gần gũi một chút, nhưng vẫn bị Đào Dục Huyên quyết liệt cự tuyệt.

"Mẹ không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao?" Đối mặt với sự thắc mắc của Đào Du Du, Đào Dục Huyên chỉ liếc mắt hỏi ngược lại cô.

Đào Du Du nhất thời nghẹn họng, tên tiểu thử thúi nào còn biết rõ những lời "nam nữ thụ thụ bất thân" này.

Nhưng một lúc sau cô cười nói: "Dục Huyên nhà chúng ta đã lớn rồi, còn biết xấu hổ, có phải hay không?"

Đào Dục Huyên nghe vậy đầu đầy vạch đen, đôi mắt nhỏ khẽ đảo, sau đó cứ thế đi vào phòng tắm, nhốt Đào Du Du bên ngoài.

Sau khi Đào Dục Huyên tắm xong từ trong phòng tắm đi ra, bởi vì hôm nay cậu cũng mệt mỏi, cơ thể nho nhỏ hơi ăn không tiêu nên la hét muốn ngủ.

Đào Du Du để cho cậu bé ngủ trong phòng ngủ của mình, sau đó cô tiếp tục bận rộn công việc của mình.

Tắt đèn phòng đi ra ngoài, cô nhẹ nhàng đóng cửa. đi về phía sảnh lớn.

Lúc này Vũ Văn Vĩ Thần từ trên lầu đi xuống, đang chuẩn bị đi vào trong vườn hoa ngồi một chút, uống ly trà, sau khi đi qua sảnh lớn, nhìn thấy Đào Du Du đang dặn dò với vài bộ trưởng một chút việc, vì vậy anh đi đến nói với cô: "Pha cho tôi một ly trà."

Bộ trưởng ẩm thực nghe vậy, lập tức xoay người chuẩn bị đi pha một bình trà nóng.

Nhưng Vũ Văn Vĩ Thần lại nói: "Để quản gia Đào đưa trà."

Sau đó cũng không quay đầu lại đi về phía vườn hoa.

Đào Du Du nhìn bóng lưng kia rời đi, lập tức hận đến nghiến răng.

Chán, làm sao lại thích sai khiến mình chứ? Coi cô là em gái pha trà của anh sao?

"Ngày, các người ngàn vạn lần đừng hiểu lầm cái gì nha..." Nhanh chóng muốn phủi sạch quan hệ với Vũ Văn Vĩ Thần, Đào Du Du mới mặc kệ trước kia Vũ Văn Vĩ Thần tuyên bố như thế nào về quan hệ giữa bọn họ với bên ngoài.

"Quản gia Đào, Tổng Thống đã thừa nhận, cô còn gánh nặng gì nữa chứ, cô là thần tượng của chúng tôi, nếu như tương lai cô có thể trở thành nữ chủ nhân của Phủ Tổng Thống, vậy cũng là phúc khí của chúng tôi rồi." Bộ trưởng Ngô cười tủm tỉm nhìn cô nói.

"Mặc dù còn một cửa ải của phu nhân rất khó qua, nhưng mà quản gia Đào, chúng tôi ủng hộ cô, yên tâm theo đuổi tình yêu của Tổng Thống đi." Lúc này Bộ trưởng ẩm thực vừa phân phó phòng ẩm thực chuẩn bị trà nóng xong, sau đó bu lại nói chuyện.

Bởi vì hai Bộ trưởng này đều là đàn ông, nên không có bát quái như vậy, nhưng mà bọn họ cũng có ý giúp đỡ Đào Du Du.

Vì vậy trong chớp mắt, trong đầu Đào Du Du hiện lên hình ảnh hoa hoa lệ lệ.

Có một ngày, cô mặc áo cưới xinh đẹp, hoa hoa lệ lệ đứng bên cạnh Vũ Văn Vĩ Thần, sau đó người chủ hôn tuyên bố bọn họ kết làm vợ chồng, từ nay về sau cô lắc mình một cái trở thành phu nhân Tổng Thống.... ha ha ha... Thật sự là rất lộng lẫy...

Nhưng, nhưng mà...

Chỉ cần nghĩ đến gương mặt Vũ Văn Vĩ Thần, cô đã cảm thấy cho dù là nằm mơ, thì chuyện như vậy cũng không thể nào xảy ra.

Cô và Vũ Văn Vĩ Thần, chính là trời sinh nghiệt duyên, anh sẽ không thể nào yêu cô, cô cũng không thể nào động tâm vì anh.

Hai người bọn họ đời này kiếp này, kiếp sau nữa cơ hội làm kẻ thù nhiều hơn cơ hội làm người yêu.

Khóe miệng chứa ý cười, Đào Du Du mang vẻ mặt xấu hổ đi vào phòng pha trà, không có cách nào, Vũ Văn Vĩ Thần kia rất có tinh thần giày vò người khác, thế nào cũng phải để cô bưng trà dâng nước, cô chỉ làm người làm công bị uy hiếp cũng chỉ có thể nghe theo.

Ai!!!

Nếu Đào Du Du biết rõ đêm kia vào năm năm trước, Vũ Văn Vĩ Thần cũng biến cô từ một cô gái trở thành người mẹ, cô nhất định sẽ hiểu được, thì ra cuộc đời đau khổ của cô bắt đầu từ lúc cô gặp Vũ Văn Vĩ Thần.

....................................

Bưng nước trà đi vào vườn hoa, cô nhìn thấy Vũ Văn Vĩ Thần ngồi trên ghế, đang ngẩng đầu nhìn lên bầu trời sao, không biết trong đầu đang suy nghĩ gì.

Yên lặng đặt ấm trà lên bàn thủy tinh trước mặt anh, cô đứng sang một bên, chuẩn bị tiếp tục yên lặng biến mất.

Nhưng Vũ Văn Vĩ Thần chợt mở miệng: "Có nhớ nguyện vọng sinh nhật của cô không?"

"Ách... Ước nguyện sinh nhật?" Đối với câu hỏi đột ngột này của Vũ Văn Vĩ Thần, trong lúc nhất thời Đào Du Du không phản ứng kịp.

"Không phải nói người bình thường trong sinh nhật đều ước nguyện đấy sao? Ước nguyện của cô là gì?" Vũ Văn Vĩ Thần bưng ly trà nóng trên mặt còn có một vài lá trà lên, nhẹ nhàng thưởng thức một ngụm, sau đó đặt ly trà lên bàn, cũng không quay đầu lại hỏi.

Đào Du Du cảm thấy anh nói lời này hơi khó hiểu, cái gì gọi là người bình thường mong đến sinh nhật để được ước nguyện chứ? Chẳng lẽ trong ngày sinh nhật anh ta không được ước nguyện sao?

"Anh chưa từng có sinh nhật sao? Cũng chưa từng ước nguyện bao giờ sao?

Đào Du Du không chút nghĩ ngợi nói ra nghi ngờ trong lòng mình, cô mở to đôi mắt xinh đẹp, đi đến trước mặt anh, nhìn anh rồi hỏi.

"Loại ước nguyện này không phù hợp logic, cô cảm thấy tôi sẽ làm sao?" Vũ Văn Vĩ Thần khẽ nhướng mày nhìn về phía cô, giọng nói rất vô sỉ hỏi ngược lại.

"Ha ha... Cũng đúng, ngay cả ông già Noel mà anh cũng không tin, làm gì có thể có ước nguyện chứ." Đào Du Du cười lạnh một tiếng, giọng hơi chế giễu nói.

"Vì vậy ước nguyện của cô là gì?" anh không để ý đến giọng điệu chế nhạo của cô, chỉ tiếp tục hỏi.

Chương (1-160)