Truyện:Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi - Chương 136

Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi
Trọn bộ 160 chương
Chương 136
0.00
(0 votes)


Chương (1-160)

"Vậy người đưa bưu phẩm kia, đã thẩm vấn chưa?" Sau khi Vũ Văn Vĩ Thần ngồi xuống phía sau bàn làm việc, lập tức mở miệng hỏi trưởng phòng bảo vệ về tình huống kia.

"Đã thẩm vấn rồi." Trưởng phòng bảo vệ cẩn thận trả lời, lúc này trán của ông ta đã rịn mồ hôi.

Hồ Ứng đứng một bên, mở miệng nói: "Đã thông báo cho tất cả bộ trưởng lập tức đến đây họp, còn có chuyên gia gỡ bom đến hiện trường tiến hành phân tích, tin rằng muốn bắt được tên hung thủ này là không thành vấn đề."

"Nửa ngày sau các người đem kết quả đến cho tôi, đi ra ngoài đi!" Vũ Văn Vĩ Thần nói xong, lập tức phất phất tay về phía bọn họ, ý bảo bọn họ lui ra ngoài.

Hồ Ứng và trưởng phòng bảo vệ nhìn nhau rồi sau đó lập tức lui ra ngoài.

Lúc này Đào Du Du đang nằm trên chiếc giường lớn mềm mại của Vũ Văn Vĩ Thần, đầu óc cô trống rỗng, ánh mắt cô mở to không dám nhắm mắt lại, bờ môi có chút trắng bệch còn đang nhẹ nhàng run run.

Lúc cửa phòng bị mở ra, cô phản xạ có điều kiện từ trên giường ngồi dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía cửa ra vào, sau khi nhìn thấy người đến là Vũ Văn Vĩ Thần, thần kinh căng thẳng mới từ từ thả lỏng.

"Tôi......... Tôi muốn đến nhà cô tôi." Cô chợt ý thức được, mình có thể gặp nguy hiểm, như vậy còn Đào Dục Huyên và Tiểu Nho thì sao? Chúng nó có an toàn không?

"Cô thả lỏng một chút, sự việc không có nghiêm trọng như cô nghĩ đâu." Vũ Văn Vĩ Thần thấy tâm trạng cô có chút không yên, một phen đi đến bên giường ngồi xuống, hai tay vịn chặt bả vai cô rồi nói.

"Anh ta trực tiếp gửi quả bom cho tôi, anh còn nói sự việc không nghiêm trọng." Đào Du Du tức giận phản bác lại anh, sao anh có thể hiểu được tâm tình của cô vào lúc này.

Vũ Văn Vĩ Thần nhìn bộ dạng sắp nổi điên của cô, một tay ôm lấy mặt cô, để cho ánh mắt cô nhìn thẳng vào mắt anh, sau đó nghiêm túc nói: "Không phải Nhã Hinh cùng với Dục Huyên và Tiểu Nho đi chơi rồi sao? Bên người Nhã Hinh có một nhóm nhân viên an ninh và bảo vệ đi theo, không ai có thể đến gần bọn họ, cô không cần phải ở đây tự hù dọa mình, được chứ? Để tôi thông báo cho trợ lý của Nhã Hinh, để cho bọn họ kết thúc cuộc chơi trở về phủ Tổng Thống, buổi tối các người có thể gặp nhau."

"Thật vậy không?" Đào Du Du nghe Vũ Văn Vĩ Thần nói xong....... Cũng nhận ra rằng cô quan tâm nhiều quá sẽ bị loạn rồi.

"Tin tôi. Sau này chuyện như vậy tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa. Trước tiên nghỉ ngơi một chút, tôi còn rất nhiều chuyện phải xử lý." Anh nói xong, chuẩn bị đỡ cô nằm xuống.

Đào Du Du nghe những lời nói của anh mới làm cho mình bình tĩnh lại, Vũ Văn Vĩ Thần nói không sai, bây giờ cô ở trong phủ Tổng Thống, nếu trong này còn chưa an toàn, vậy cả thế giới sẽ không có chỗ nào an toàn.

Cô nhẹ nhàng đẩy Vũ Văn Vĩ Thần ra, nói: "Tôi....... . Tôi không sao rồi, tôi không muốn nghỉ ngơi ở đây, tôi nên trở về phòng mình thôi."

"Chỉ cần ở lại đây, cô ở lại đây, tôi yên tâm hơn." Anh không để cho cô xuống giường, mà ngoan cố đè cô xuống giường.

"Anh....... ." Cô hơi ngạc nhiên nhìn anh.

Anh ta vừa nói cái gì? Cô ở trong này, anh yên tâm hơn............

Đây là ý gì?

Chẳng lẽ anh ta rất lo lắng cho cô sao?

"Nghỉ ngơi đi." Không để ý đến sự ngạc nhiên trong mắt cô, anh giúp cô đắp chăn, sau đó xoay người đi ra cửa.

Đào Du Du nằm ở trên giường, nhìn bóng lưng cao ngất dần dần biến mất trước mặt cô, đột nhiên trong lòng dâng lên một cổ ấm áp.

Vì sao anh ta bỗng đối xử tốt với cô như vậy?

Còn để cho cô ở trong phòng anh ta, nằm trên giường của anh ta...................

Vũ Văn Vĩ Thần xuống lầu lần nữa, bộ trưởng bộ an ninh đã đến, theo sau ông ta còn có Thác Ngọc Mộ Dã.

Bọn họ gặp nhau ở cửa ra vào, sở dĩ Thác Ngọc Mộ Dã chạy đến đây trước tiên, không phải bởi vì có người thông báo cho anh ta, mà đúng lúc xảy ra vụ nổ, anh ta ở trong nhà hàng dùng cơm cách đây mấy con phố, là bảo vệ của anh ta ở bên ngoài nói cho anh ta biết, dường như ở đây xảy ra vụ nổ, vì vậy anh ta lập tức chạy đến.

Lúc anh ta đến đây, hiện trường vụ nổ đã bị một nhóm chuyên gia gỡ bom vây quanh.

Đi vào trong phủ, anh ta đã nhìn thấy bộ trưởng bộ an ninh và Cảnh trưởng cảnh cục được triệu tập đến, hỏi thăm Hồ Ứng về tình hình một chút, anh ta lập tức lâm vào trầm tư.

Trong phòng họp yên lặng, người phụ trách liên quan đang ngồi với vẻ mặt nghiêm túc, không ai dám mở miệng lên tiếng.

"Mọi người thấy thế nào về vụ án nổ lớn này?" Nhìn thấy mọi người đều trầm mặc, Vũ Văn Vĩ Thần ngồi ở vị trí cao nhất mở miệng.

"Nếu quả bom gửi cho quản gia Đào, vậy muốn điều tra rõ chuyện này phải bắt đầu từ quản gia Đào." Người thứ nhất lên tiếng là cảnh trưởng, lúc này ông ta lấy góc độ chuyên môn là người cao nhất bộ Công an đưa ra phân tích đầu tiên.

"Tôi vừa mới sắp xếp lại tất cả tài liệu về quản gia Đào, trừ bỏ năm năm trước ba cô ấy từng bị người khác ám sát chết, trên người cô ấy hoàn toàn không có bất kỳ manh mối liên quan đến phần tử khủng bố." Hồ Ứng nói xong, đem tài liệu trong tay phát đến tay cho mọi người.

"Chẳng lẽ lại là Đảng Dân Quyền?"" Bộ trưởng bộ an ninh nhíu mày, khi ông ta nhìn vào tài liệu trong tay, mới biết được, thì ra vị này là cha của quản gia Đào, chính là thị trưởng của Đảng Dân Ý vào năm năm trước.

"Năm đó vụ điều tra này ở chỗ Tiếu Khắc Dũng đã dừng lại rồi, một mình ông ta gánh hết tất cả tội danh, xem như bảo vệ tất cả những người trong Đảng Dân Quyền, nhưng mà ông ta đã bị phán xử tử hình, vì vậy lần này khủng bố hẳn không phải là do ông ta làm. Hơn nữa, quản gia Đào chỉ là một quản gia của Phủ Tổng Thống, Đảng Dân Quyền thật sự không cần đối phó với cô ấy mới đúng." Hồ Ứng tiếp tục phân tích.

Thác Ngọc Mộ Dã cũng nhìn tài liệu trong tay, đột nhiên nhướng mày, ngẩng đầu nhìn về phía Vũ Văn Vĩ Thần rồi nói: "Nếu như mục tiêu của hung thủ không phải là quản gia Đào....... như thế có khả năng nhất là nhằm vào ai?"

"Xem ra, lần này kẻ địch của tôi đã chuẩn bị chủ động ra quân rồi." Vũ Văn Vĩ Thần híp mắt mỉm cười nói.

"Đúng vậy, hiện tại quan hệ giữa Tổng Thống và quản gia Đào đã tính công khai bí mật, hung thủ biết rõ gửi bưu phẩm cho ngài Tổng Thống là không thể nào thực hiện được, vì vậy đành phải gửi bưu phẩm cho quản gia Đào hoàn toàn không làm cho người khác chú ý, nhưng mà quan trọng nhất đối với Tổng Thống quan trọng nhất chính là quản gia Đào, hơn nữa người đó còn đặc biệt chọn thời gian ăn trưa, điều này nói rõ khẳng định người đó biết rõ lúc này quản gia Đào nhất định ở cùng một chỗ với Tổng Thống, như vậy nói cách khác, người này tương đối quen thuộc với Phủ Tổng Thống, ít nhất, người này đã đến Phủ Tổng Thống rồi." Cảnh trưởng phân tích, nhanh chóng đưa ra kết luận.

*****

"Hôm nay, sự kiện nổ lớn này nhất định phải phong tỏa tin tức, không được tiết lộ ra ngoài, để tránh tạo làm cho người dân sợ hãi, hiện tại mọi người cũng đã hiểu rõ tất cả tình hình, trước ngày mai, tôi hy vọng mọi người có thể cho tôi một đáp án chính xác." Vũ Văn Vĩ Thần cúi đầu suy tính một lát, sau đó nhìn về phía tất cả mọi người đang ngồi rồi nói.

Sau khi nói xong, anh đứng lên rời khỏi phòng họp, đi về phòng làm việc của mình.

Thác Ngọc Mộ Dã thấy thế, lập tức đi theo anh về phía văn phòng bên kia, để lại một nhóm người ở đây bàn bạc cách đối phó.

Vào văn phòng, đóng cửa lại, hai người im lặng ngồi đối mặt trên ghế sô pha.

Một lúc lâu sau, Vũ Văn Vĩ Thần thấy ánh mắt của Thác Ngọc Mộ Dã luôn nhìn chằm chằm vào mặt mình, rốt cuộc nhịn không được cau mày hỏi anh ta: "Cậu nhìn chằm chằm tôi như vậy làm gì?"

"Hôm nay bị dọa sợ?" Thác Ngọc Mộ Dã nhướng mắt, sau đó vẻ mặt xấu xa hỏi.

"Sợ cái gì mà sợ? Cũng không phải nổ trong tay tôi." Thác Ngọc Mộ Dã liếc cũng không liếc, Vũ Văn Vĩ Thần phát hiện, sao người đàn ông này đột nhiên trở thành gà mái? trước kia hắn còn là một người lạnh lùng và tàn khốc nổi tiếng được ngàn vạn thiếu nữ theo đuổi sao?

"Ngài biết tôi không phải có ý này, giờ phút này ngài hẳn là rất may mắn, may mắn vì quả bom không nủ tung vào người Đào Du Du phải không?" Thu lại vẻ mặt của mình, Thác Ngọc Mộ Dã cười hỏi anh.

"Cậu có biết không, có đôi khi một người biết quá nhiều cũng không phải là chuyện tốt?" Vũ Văn Vĩ Thần buồn cười nhìn anh ta, lên tiếng uy hiếp.

Thác Ngọc Mộ Dã nghe vậy thì cười càng lớn hơn, anh ta nhìn anh rồi nói: "Đây là thừa nhận sao? Aiz, vừa rồi tôi còn đang suy nghĩ, nếu ngài không chịu thừa nhận.......... , tôi sẽ nói rõ với quản gia Đào, lúc nãy nhìn thấy tư liệu của cô ấy, tôi mới nhớ đến thì ra tôi và cô ấy đã quen nhau từ lâu, chúng tôi từng là bạn học. Lúc đó Đào Du Du thật đúng là rất đáng yêu, cả ngày nhã nhặn, cũng ít nói, nhiều năm như vậy, tính cách không thay đổi một chút nào. Chẳng trách mỗi lần cô ấy thấy tôi đều nhìn đến thất thần, nói không chừng thời gian còn đi học, cô ấy thầm mến tôi nhiều lắm."

"Cậu dám." Vũ Văn Vĩ Thần vừa nghe Thác Ngọc Mộ Dã nhắc đến bọn họ từng là bạn học, đồng thời còn nói có lẽ năm đó Đào Du Du còn thầm mến cậu ta, anh lập tức xiết chặt tay, trừng mắt, hơi hung ác nói.

"Ngài làm gì phản ứng lớn như vậy? Chẳng lẽ...... lúc trước cô ấy thật sự thầm mến tôi sao? Nhưng mà làm sao ngài biết?" Vũ Văn Vĩ Thần phản ứng quá khích làm cho Thác Ngọc Mộ Dã nhạy cảm nhận ra cái gì, anh ta cố ý kích thích anh.

"Tôi làm sao biết được, tốt nhất cậu nên thu hồi lại những suy nghĩ lung tung kia đi. Đừng có suy nghĩ không đứng đắn muốn động vào Đào Du Du nữa, nếu không tôi sẽ cho cậu đẹp mặt." Vũ Văn Vĩ Thần phát hiện, từ lúc Đào Du Du xuất hiện, tên tiểu tử Thác Ngọc Mộ Dã càng ngày càng không coi trọng anh rồi, động một chút lại trêu chọc anh.

"Vậy cũng không nhất định, mặc dù tôi nói không thích phụ nữ đã sinh con, nhưng nghĩ đến đây được xem là mua một tặng hai, cũng rất có lời. Hơn nữa nuôi con cho ngài, tôi cảm thấy rất vui." Thác Ngọc Mộ Dã cũng phát hiện Vũ Văn Vĩ Thần càng ngày càng tức giận, anh ta cũng phát hiện từ sau khi Đào Du Du xuất hiện, cảm xúc của Vũ Văn Vĩ Thần không cất giấu như trước đây nữa, cả người không âm trầm như trước, luôn tức giận bởi vì anh ta nói lời đùa giỡn. Sự phát hiện này thật sự là rất thú vị. Anh ta nghĩ, anh ta đã tìm được nhược điểm của Vũ Văn Vĩ Thần rồi.

"Nếu cậu muốn chết cứ việc nói thẳng, tôi sẽ khiến cho cậu chết rất bình thản." Vũ Văn Vĩ Thần nghe lời cậu ta nói càng ngày càng kỳ quái, trực tiếp dùng cái chết uy hiếp cậu ta.

"Ngài ở trước mặt Đào Du Du cũng thường nói như vậy phải không? thường uy hiếp cô ấy như vậy?" Thác Ngọc Mộ Dã cũng không sợ anh, anh ta vẫn tiếp tục không sợ chết.

"Ách.......... ." Vấn đề này khiến Vũ Văn Vĩ Thần sững sờ, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh ngày thường anh uy hiếp Đào Du Du. Ví dụ như động một chút lại uy hiếp cô ấy có phải không muốn sống, có phải là muốn chết, vân vân...................

"Nhìn vẻ mặt này, xem ra là thật. Anh đối xử với phụ nữ không dịu dàng, chẳng trách hai người sống chung dưới mái hiên đã lâu như vậy cũng không có chút tiến triển nào. Đào Du Du không giống như những người phụ nữ khác, xem ra trong lòng cô ấy, ngài hoàn toàn không có chút hấp dẫn nào." Âm thầm lắc đầu thở dài, Thác Ngọc Mộ Dã cũng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.

"Cậu nói cái gì đó? Ai nói tôi không có sức hấp dẫn trong lòng cô ấy? Hiện tại cô ấy còn nằm trên giường ngủ của tôi, bây giờ cậu rất rảnh sao? Nếu không chúng ta đi xem cổ phiếu của tập đoàn Thác Ngọc các người tăng đến mức nào rồi?" Nhăn nhăn vẻ mặt của mình, Vũ Văn Vĩ Thần lại bắt đầu ngấm ngầm uy hiếp anh ta.

"Ai nói tôi rất rảnh? Tôi là rất bận rộn. Không làm phiền ngài quan tâm đến cổ phiếu của tập đoàn Thác Ngọc chúng tôi, không nghĩ tới hành động thật mau lẹ, lúc này hẳn là đã lôi cô ấy lên trên giường của anh rồi nhỉ?" Thác Ngọc Mộ Dã vừa nói, vừa đứng lên chuẩn bị rời đi.

"Này, đợi chút." Vũ Văn Vĩ Thần nhìn thấy anh ta đứng lên chuẩn bị rời đi, chợt nhớ ra chuyện gì đó, gọi anh ta lại rồi nói.

"Thế nào? Chẳng lẽ có chỉ thị muốn truyền đạt lại?" Thác Ngọc Mộ Dã cũng dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía Vũ Văn Vĩ Thần.

"Đặt mạng lưới tình báo của cậu trải rộng ra, theo dõi Lý Trường Dũng cho tôi. Tôi có trực giác, dường như chuyện lần này có chút liên quan đến ông ta." Vũ Văn Vĩ Thần nói ra.

"Đã biết, đối với việc theo dõi ông ta, tôi chưa từng thả lỏng một ngày nào."Thác Ngọc Mộ Dã nói xong, thì mở cửa phòng làm việc, đi ra ngoài.

a...............

Khu biệt thự Sơn Trang.

Bên cạnh ngôi biệt thự của Lý Trường Dũng có sân đánh golf rất lớn.

Lúc này cách thời gian vụ án phủ tổng thống bị nổ tung đã 2 giờ.

Ba bóng dáng nhỏ chạy đi chạy lại trong sân golf, trong đó có một cô bé có vóc người cao nhất, trên tay cầm một con diề27u, đi trước mặt cô bé chính là cậu bé trai, trong tay cậu bé cầm cuộn dây.

Con diều nhanh chóng bay lên, thoáng cái đã bay thật cao.

"Anh hai giỏi quá, diều bay thật cao." Tiểu Nho đứng một bên ngẩng cái đầu nhỏ đáng yêu, ra sức vỗ tay khen ngợi.

Đào Dục Huyện nắm dây diều, nhìn con diều bay lên không trung, vừa nghiêm túc kiểm soát được phương hướng con diều, vừa tính toán chuyện gì.

*****

"Đào Dục Huyên, đưa cuộn dây cho tôi, để cho tôi thả với." Tiêu Nhã Hinh đứng một bên nhìn thấy con diều giấy bay rất cao, lập tức muốn cướp lại để điều khiển con diều.

"Đợi một chút." Gương mặt nhỏ nhắn của Đào Dục Huyên căng thẳng, sau đó sau đó tay dùng sức tung lên, dây diều lập tức bị đứt, con diều đang bay trên cao từ từ rơi xuống, nhưng mà không rơi xuống khi nghĩ mát, mà rơi xuống sân của một ngôi biệt thự khác.

"A, diều đứt dây rồi." Lúc Tiểu Nhi nhìn thấy diều bị đứt dây, lập tức che miệng nhỏ nhắn của mình lại, vẻ mặt tiếc nuối.

"Cậu xem đi, đều tại cậu, làm diều giấy bị đứt dây rồi." Tiêu Nhã Hinh nhìn con diều biến mất không nhìn thấy gì nữa thì vẻ mặt rất khó chịu, oán giận nói với Đào Dục Huyên.

"Đi tìm trả lại." Đào Dục Huyên nói, lập tức nhấc chân đi ra ngoài khu nghỉ mát.

"Đợi một chút, tôi cũng muốn đi." Tiêu Nhã Hinh thấy thế, lập tức nhấc chân đuổi theo.

Tiểu Nho nhìn thấy hai người đều đi, cũng vội vàng từ trên đồng cỏ đứng lên, đuổi theo sau lưng hai người.

Trợ lý của Tiêu Nhã Hinh và nhóm vệ sĩ nhìn thấy một màn này, hiển nhiên cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng đi theo bảo vệ.

Đào Dục Huyên chạy một mạch đến trước cổng ngôi biệt thự, chỗ này đối với cậu không còn quen thuộc nữa.

"Diều rơi ở đây sao?" Tiêu Nhã Hinh nhìn nhìn cửa ra vào, cổng sắt của ngôi biệt thự đang đóng, cô kiễng chân lên nhìn vào bên trong.

"Ừ, là rơi ở đây, đi nhấn chuông cửa đi." Đào Dục Huyên vừa nói, vừa chỉ tay về phía chuông cửa cao hơn mình một đoạn.

Tiêu Nhã Hinh nghe vậy, lập tức tiến lên, đến bên cạnh cửa sắt, đưa tay nhấn chuông cửa.

Không bao lâu sau, chỉ thấy một ông bác hơn năm mươi tuổi đến cạnh cửa hỏi bọn họ: "Các người tìm ai?"

"Xin chào ông, con diều của chúng con rơi xuống trong sân của ông, có thể cho chúng con vào tìm một chút không?" Đào Dục Huyên trả lời trước.

"Diều sao? Các người ở chỗ này, tôi cho người đi tìm giúp các người tìm được sẽ trở lại." Ông bác vẻ mặt nghiêm túc, nói xong thì xoay người muốn đi.

"Ông ơi, con muốn đi tiểu, có thể cho con mượn nhà vệ sinh của nhà ông được không? Con có quen người dì xinh đẹp ở đây, lần trước ở đây có một chú kết hôn, mẹ của con còn đưa con đến đây chúc mừng đó." Giọng nói non nớt của Đào Dục Huyên vang lên.

"A! Phải không? Ngài là công tử của ai?" Ông báo nghe Đào Dục Huyên nói có đến đây, lo lắng thân phận đặc biệt của cậu nên không dám thất lễ.

"Ông ơi, ông có thể cho con vào trước được không? Con thật sự rất muốn đi tiểu không thể nhịn được nữa rồi...." Đào Dục Huyên không nói thân phận của mình cho ông ta biết, cậu bày ra bộ dạng sắp không nhịn được nữa.

"A, mau vào đi." Ông bác nghe vậy, lập tức mở cửa ra mời bọn họ vào nhà.

Cứ như vậy, Đào Dục Huyên cùng Tiêu Nhã Hinh còn có Tiểu Đào dũng cảm khí thế bừng bừng đi vào biệt thự, cùng lúc đó trợ lý của Tiêu Nhã Hinh cũng đi theo, vệ sĩ phía sau cô cũng muốn đi vào, nhưng mà ông bác kia lại do dự, dường như muốn ngăn cản bọn họ đi vào.

Đào Dục Huyên nhìn ra sự lo lắng trong mắt ông bác, quả thật, bọn họ vô duyên vô cớ đi vào đông người như vậy, mặc dù là người quen, nhưng cũng làm cho người ta có chút không yên lòng.

Vì vậy Đào Dục Huyên quay đầu nói với trợ lý của Tiêu Nhã Hinh: xin chị trợ lý, các chú vệ sĩ ở ngoài cửa đợi con một chút, chúng con lập tức ra liền, không có vấn đề gì đâu."

Trợ lý nghe vậy, đầu tiên do dự một chút, sau đó nhìn vẻ mặt thành thật của Đào Dục Huyên thì không biết làm sao, vô cùng tin tưởng cậu, vì vậy quay đầu ý bảo vệ sĩ chờ ở bên ngoài là được rồi.

Sau khi đoàn như đi vào trong nhà, Đào Dục Huyên hỏi nhà vệ sinh ở đâu, sau đó một bộ dạng gấp gáp không thể nhịn được nữa chạy về phía nhà vệ sinh.

Những người còn lại ở lại phòng khách uống trà.

Sau khi Đào Dục Huyên chạy ra khỏi tầm mắt của mọi người, thì chạy về phía căn phòng ở gần vườn hoa, không quá bao lâu, cậu đã dừng bước trước một căn phòng có cửa sổ thủy tinh sát đất với bức màn đã được phủ xuống.

Mà bên kia bức màn có một người đang ngồi, Mạc Lam vẻ mặt buồn bã, đang nhớ đến Lý Doãn Trạch.

Cậu đứng trước cửa sổ do dự thật lâu, thì đi đến, tiện tay nhặt cục đá nhỏ trên mặt đất lên sau đó dùng sức ném về phía cửa thủy tinh dày này.

Lúc này, Mạc Lâm đang ngồi ngấy ngốc trong phòng chợ nghe tiếng động từ cửa sổ truyền đến, cô ấy do dự một chút, sau đó nhanh chóng đi đến, kéo bức màn thật dày này ra, sau khi cô ấy nhìn thấy bóng người bên ngoài là Đào Dục huyên, thì vẻ mặt lập tức trở nên vừa mừng vừa sợ.

Cô ấy còn nhớ cậu, tuy rằng bọn họ chỉ gặp nhau một lần, nhưng một lần này cũng làm cho cô cả đời khó quên.

Rốt cuộc Đào Dục Huyên cũng nhìn thấy Mạc Lâm, cậu há to miệng, nghĩ muốn nói cái gì với cô ấy, nhưng lại nghĩ đến cô ở trong phòng căn bản không nghe được cái gì, vì vậy cậu lấy điện thoại trong người ra, nhanh chóng viết một tin nhắn, sau đó giơ lên cho Mạc Lâm ở trong phòng xem.

Mạc Lâm tò mò nhìn dòng chữ trong điện thoại của cậu, trong lúc nhất thời ngây người.

Trên đó viết: "Trước tiên nghĩ tất cả mọi cách đạt được tự do, nhất định phải sống thật tốt, anh ấy ở một nơi không xa chờ cô."

Qua hai phút sau, Đào Dục Huyên nghe có tiếng người nói chuyện truyền đến, bến có người đến, vì vậy cậu nhìn Mạc Lâm thật sâu, sau đó khép điện thoại lại, giống như một người không có chuyện gì ung dung đi về phía căn phòng ở cửa ra vào.

Mạc Lâm nhìn bóng lưng cậu rời đi, rất muốn gọi cậu lại để nhìn cậu lâu hơn, thậm chí từ chỗ cậu có thể biết thâm được nhiều tin tức, nhưng mà sau khi nhìn thấy có người bên ngoài, cô lập tức kéo bức màn xuống, sau đó bước về chỗ ngồi phía trước, trong lòng bách chuyển thiên hồi*

(Bách chuyện thiên hồi: là thành ngữ hình dung nhiều lần vòng đi vòng lại hoặc tiến trình rối rắm. Lữ Dao cũng có một khúc nhạc gọi là bách chuyển thiên hồi)

Sau khi Đào Dục Huyên đến phòng khách, nhìn thấy Tiểu Đào cầm con diều trong tay, vì vậy im42 lặng thở phào nhẹ nhõm.

"Ông ơi, cảm ơn ông đã giúp đỡ, chúng con còn muốn đi chơi thả diều, sễ không quấy rầy nữa. Thay mặt con hỏi thăm sức khỏe của dì xinh đẹp nha." Đào Dục Huyên nói x19ong, thì kéo Tiểu Nho chạy ra ngoài.

Tiêu Nhã Hinh còn đang uống nước trái cây, vừa nghe đến muốn đi, cô lập tức buông ly nước ra, chạy theo: "Này, Đào Dục Huyên, cậu chờ tôi một chút."

Ôn73g bác nhìn thấy bọn họ muốn đi, nhanh chóng đi ra mở cửa, còn đang hỏi Đào Dục Huyên là công tử nhà ai.

Đào Dục Huyên cười cười nói: "Mẹ của con là bạn tốt của dì Mỹ Ngôn. Chào tạm biệt ông."

Nói xong, nhanh chóng chạy ra khỏi biệt thự, bày ra một bộ dáng của đứa bé không có chút mưu đồ.

Chương (1-160)