Truyện:Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi - Chương 138

Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi
Trọn bộ 160 chương
Chương 138
0.00
(0 votes)


Chương (1-160)

"Anh cảm thấy ước nguyện trong sinh nhật là chuyện không có logic, vậy anh còn muốn hỏi tôi ước nguyện là gì để làm cái gì? Tôi mới không nói cho anh biết." Đào Du Du ghét nhất vẻ mặt khinh thường kia, dường như trong mắt anh, cả thế giới đều rất buồn cười, chỉ có một mình anh là thông minh nhất, tài giỏi nhất.

"Xem ra hẳn là một ước nguyện rất ngu ngốc, nếu không làm sao có thể không dám nói ra." Vũ Văn Vĩ Thần không nhanh không chậm nói lời kích thích cô.

Anh hiểu rất rõ, người phụ nữ này không chịu nổi nhất là phép khích tướng.

Quả nhiên, Đào Du Du vừa nghe Vũ Văn Vĩ Thần nói ước nguyện sinh nhật của cô rất ngu xuẩn, lập tức mặc kệ, cô ngẩng đầu, rất kiêu ngạo nói: "Ước nguyện trong sinh nhật của tôi vĩ đại lắm, anh cho rằng chỉ một mình anh lo lắng sao?"

"Hả? Vĩ đại?" Vũ Văn Vĩ Thần suýt chút nữa bị lời nói kích thích của cô làm phun ngụm trà trong miệng ra ngoài.

Anh nhịn không được liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, trong ánh mắt tràn đầy khinh bỉ, một lúc lâu sau lại nói: "không phải ước nguyện của cô là chạy trốn khỏi tôi chứ?" q uạc quạc quạc.............

Đào Du Du nghe câu trả lời của anh, lập tức trợn tròn mắt.

Anh đoán được, rõ ràng anh đoán được,

Xem ra anh đã biết rõ anh ở trong lòng cô rất nhiều chán ghét.

Thật là tự mình hiểu lấy.

"Thế nào. Ước nguyện này của tôi thật vĩ đại nha." Vì muốn tiếp tục làm cho anh xấu hổ, Đào Du Du tiếp tục kiêu ngạo nói. Vẻ mặt này, là một bộ dạng "Anh cũng biết anh làm cho người ta không chịu nổi."

"Thật không phải là ngu ngốc bình thường đâu." Nhưng mà, Vũ Văn Vĩ Thần không có chút cảm giác mình làm người có bao nhiêu thất bại, ngược lại anh lại càng thêm khinh bỉ nhìn về phía Đào Du Du.

"Cái gì? Ngu ngốc? Rốt cuộc ngu ngốc chỗ nào hả? Rời khỏi anh rồi tôi có thể sống chung hạnh phúc với bọn nhỏ, tôi có thể tự do, anh còn nói tôi ngu ngốc." Dù sao Đào Du Du cũng cảm thấy bị anh vạch mặt rồi, cũng không có gì lo lắng nữa, cô chính là muốn rời xa anh, rời khỏi Phủ Tổng Thống, dù sao tiền cô kiếm được còn có của cha cô để lại đã đủ cho cô sống rồi. Hơn nữa, cô còn có một mình, nhà cô của cô giàu như vậy thì cô còn sợ gì nữa.

"Nếu là ước nguyện sinh nhật, không phải ước nguyện nên thực hiện một chút càng tốt sao? Một năm chỉ có một lần sinh nhật, cô muốn ước nguyện không thực tế này, không phải rất ngu ngốc, rất lãng phí sao?" Vũ Văn Vĩ Thần nhàn nhã uống trà, nhàn nhã khinh bỉ cô, hoàn toàn không cảm giác mình nói những lời này rất bá đạo, rất tàn nhẫn.........

Vì vậy, anh lại thành công làm trong lòng Đào Du Du dâng lên ngọn lửa giận.

Lúc này Đào Du Du gắt gao trừng anh, giống như muốn ăn tươi nuốt sống anh.

Hai mươi giây sau, cô đột nhiên cười âm hiểm, sau đó hung dữ nhìn chằm chằm vào Vũ Văn Vĩ Thần hỏi: "Chẳng lẽ anh muốn giữ tôi lại bên cạnh anh cả đời."

"Ừ, trước mắt là có quyết định này." Gật đầu, anh trả lời vô cùng tự nhiên.

"Chẳng lẽ anh đã quên, anh từng nói trước mặt mọi người, chúng ta là quan hệ người yêu, anh giữ tôi lại bên cạnh cả đời, chẳng lẽ không sợ không tìm được vợ sao?" Cô cũng không tin, chờ cho anh không còn làm Tổng Thống nữa, còn bởi vì cô biết đến bí mật kia nên tiếp tục giữ cô lại bên cạnh. Trên đời có một người phụ nữ nào có thể chấp nhận được chồng mình và quản gia của mình đã từng là quan hệ người yêu chứ.

"Cho nên, vì đền bù tôi không tìm được vợ, cô phải tiếp tục thực hiện trách nhiệm của người yêu biết không?" Anh nói xong, đột nhiên đứng lên, làm khoảng cách giữa hai người rút ngắn.

"Cái gì là trách nhiệm của người yêu?" Đào Du Du bị anh làm hôn mê rồi, hoàn toàn không hiểu lời anh nói có ý gì.

"Trách nhiệm của người yêu chính là, ví dụ, giống như bây giờ khi ở trước hoa dưới trăng, chuyện chúng ta muốn làm chính làm....." anh nói xong, khóe miệng nhếch lên nụ cười xấu xa, vươn tay ra, bỗng chốt tìm được thắt lưng Đào Du Du, sau đó dùng lực kéo, kéo cả người cô đến, dán chặt vào người anh.

Ngay sau đó, lúc cô còn chưa kịp phản ứng, môi của anh nhanh chóng chiếm lấy môi cô.

Trong chớp mắt môi hai người chạm vào nhau, Đào Du Du cảm thấy cả người như có dòng điện chạy qua, làm tê dại cả người, làm cho đầu óc cô không biết nên phản ứng ra sao.

Lúc này đây anh không phải đang trêu đùa cô.

Ngay lúc cô không kịp đề phòng, đầu lưỡi của anh nhẹ nhàng đưa ra, linh hoạt tiến vào trong miệng cô, đi tìm cái lưỡi thơm tho của cô, Đào Du Du hoảng sợ ngửa người ra, hai mắt cũng mở thật to.

Nhưng mà anh không cho cô cơ hội chạy trốn, đôi môi chăm chú hút lấy hương thơm trên môi cô, đầu lưỡi trong miệng cô nhẹ nhàng di chuyển, đùa giỡn với mỗi dây thân kinh trong đầu óc cô.

"Ưm........" Đào Du Du chưa từng bị người khác hôn, chính xác mà nói, nụ hôn của cô, trừ bỏ hai đứa con ra, dường như tất cả đều bị Vũ Văn Vĩ Thần cướp lấy.

Nụ hôn của anh không tính là rất có kỹ xảo, như đối phó với Đào Du Du như vậy là đủ rồi, vì vậy, khi anh mạnh mẽ tấn công, Đào Du Du lập tức muốn trốn cũng không thể trốn.

Cuối cùng, một tiếng thét chói tai vang lên, rốt cuộc cô cũng được thả ra.

Đúng vậy, không có sai, tiếng thét này đến từ ngài Tổng Thống thân ái của chúng ta.

Mà nguyên nhân là, môi dưới của anh bị một người phụ nữ nào không biết sống chết hung hăng cắn một cái.

"Người phụ nữ ngu ngốc này, cô là chó sao?" Sau khi đẩy Đào Du Du ra, Vũ Văn Vĩ Thần vừa che môi mình, vừa gào thét lên.

"Đúng vậy, tôi chính là chó, ai như anh, sắc lang, còn là đại sắc lang. Hừ ......" Đào Du Du tuyệt không sợ hãi đối với sự giận dữ của Vũ Văn Vĩ Thần, cô rất đắc ý đối với sự khôn khéo của mình trong lúc phòng vệ.

Trong lòng nói thầm, cho anh chiếm tiện nghi của tôi, cho cường hôn tôi, tôi sẽ cho anh biết tay.......

Vũ Văn Vĩ Thần đối với người phụ nữ vẻ mặt chánh nghĩa lẫm liệt trước mặt mình cảm thấy rất khó chịu.

Cái gì gọi là biến thái, hèn hạ vô sỉ, hiện tại rất tốt, đã thăng cấp đến sắc lang rồi.

Thật không biết lần sau, trong miệng cô có thể phun ra từ ngữ gì nữa.

*****

Đào Du Du thuộc về loại người làm xong chuyện sẽ không chịu trách nhiệm.

Đương nhiên lần này cũng không ngoại lệ, vì vậy khi cắn mạnh vào "sắc lang" vũ văn vĩ thần, cô lại lựa chọn lách người.

Nhanh chóng chạy về phòng mình, khóa trái cửa lại, nhìn Đào Dục Huyên đang ngủ say trên giường, cô suy nghĩ, Vũ Văn Vĩ Thần không cần phải biến thái như vậy chứ, vì đuổi giết cô mà đập cửa sổ trước mặt Đào Dục Huyên chứ.

Suy nghĩ của cô là đúng, lúc này Vũ Văn Vĩ Thần hoàn toàn không muốn đuổi theo cô.

Trong lòng anh vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề, đó chính là, vì sao Đào Du Du không muốn gặp anh như vậy.

Theo lý, anh có thân phận nổi tiếng như vậy, gương mặt khi tức giận rất đẹp trai, còn có dáng người đẹp, phụ nữ nào sẽ không điên cuồng vì anh.

Nhưng hết lần này đến lần khác, Đào Du Du người phụ nữ chết tiệt này lại khiêu chiến điểm mấu chốt của anh, mà lá gan ngày càng lớn, có một loại chán ghét đối với anh ngày càng nghiêm trọng, điều này làm cho tâm tình anh cảm giác rất khó chịu.

...........................

Ngày hôm sau, lúc Tiểu Nho tỉnh lại, cô bé thấy mình ngủ bên cạnh Tiêu Nhã Hinh, đừng nói rất vui vẻ, ôm mặt Tiêu Nhã Hinh hôn lại hôn, Tiêu Nhã Hinh bị cô bé đánh thức, hoảng sợ khi nhìn thấy Tiểu Bất Điểm này ở bên cạnh mình, cô lập tức từ trên giường ngồi dậy, vẻ mặt cảnh giác nhìn cô bé nói: "Em mời vừa làm gì thế? Tại sao lại hôn trộm chị?"

"Tiểu Nho rất thích chị......." Ngược lại Tiểu Nho rất thẳng thắn, vẻ mặt cô bé đang nhìn Tiêu Nhã Hinh, có cảm giác rất đặc biệt không thể nào nói nên lời.

"Nụ hôn của chị chỉ có thể cho người đàn ông mà mình thích, làm sao có thể cho em." Tiêu Nhã Hinh trợn to hai mắt, không chút lưu tình đả kích tấm lòng yêu mến của Tiêu Nho đối với mình.

Tiêu Nho nghe vậy, nghiêng cái đầu nhỏ suy nghĩ nửa ngày, sau đó vẻ mặt ngạc nhiên che miệng mình nói: "Hỏng bét... Nhưng mà nụ hôn đầu của em em cho ai còn không nhớ nữa..."

"Không sao, dù sao người khác không biết, em giả vờ em còn có nụ hôn đầu là được, chị sẽ không vạch trần em." Tiêu Nhã Hinh nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Tiêu Nho nhịn không được an ủi cô bé.

"Ừ, chúng ta ngoéo tay đi." Tiêu Nho rất ngây thơ vươn ngón tay út của mình ra, giọng nói giòn giã vang lên.

Tiêu Nhã Hinh rất phối hợp ngoéo tay ngược lại.

Sau khi hai người rời giường, trợ lý đã sẵn sàng, nhanh chóng tắm rửa, sau đó đi xuống lầu ăn sáng.

Lúc này Đào Dục Huyên cũng đã sớm rời giường, đến lúc Tiêu Nhã Hinh và Tiểu Nho đi vào phòng ăn, thấy Đào Dục Huyên, lập tức cười híp mắt chào hỏi cậu bé.

"Hai hai, đêm qua anh ngủ ở đâu vậy?" Tiêu Nhỏ ngồi trên ghế bên cạnh Đào Dục Huyên, bắt đầu nói chuyện với cậu.

"Phòng mẹ." Đào Dục Huyên bình thản trả lời.

Trên thực tế, sáng sớm hôm nay lúc cậu rời giường nhìn thấy Đào Du Du nằm bên cạnh mình, suýt nữa đã lăn từ trên giường xuống đất.

Đợi cho cậu phản ứng kịp thì nhớ ra mình chỉ là một đứa bé bốn tuổi, sau đó từ từ bình tĩnh lại

Mặc dù rất không quen, nhưng dù sao hiện tại cậu chỉ có bốn tuổi.

Thời gian bốn năm qua cậu vẫn cố nhớ lại những gì ở kiếp trước, cậu vẫn không ngừng nói với mình cậu chính là Đào Dục Huyên, không phải là Lý Doãn Trạch. Nếu như, lúc này Đào Du Du không bị Vĩ Văn Vĩ Thần gọi về Thương Quốc, có lẽ cậu sẽ đóng vai nhân vật Đào Dục Huyên này cho đến khi cậu trưởng thành.

Nhưng mà, dường như số phận không muốn để cho cậu làm một đứa bé đơn giản như vậy.

Thù trên người cậu, dường như cũng không vì thời gian trôi qua mà dần dần quên lãng, ngược lại, khi cậu nhìn thấy Lý Trường Dũng, càng ngày càng nghiêm trọng.

Lý Trường Dũng, năm đó vì tranh giành quyền thừa kế duy nhất cùng Mạc Lâm, không tiếc dùng bom làm cậu bị nổ chết, nhờ ông trời thương hại cậu, mặc dù làm cho cậu mất đi mạng sống lúc còn trẻ, nhưng mà cho cậu trọng sinh một cách hoa hoa lệ lệ.

Lần này, cậu muốn đòi lại tất cả vả vốn lẫn lời!!!

......

Đào Du Du và Vũ Văn Vĩ Thần cùng từ trong phòng ngủ trên lầu đi xuống, không cần nghĩ cũng biết, Vũ Văn Vĩ Thần lại bị cô đánh thức.

Hiện tại anh đã có thói quen khi người phụ nữ này dùng một vài cách đặc biệt gọi anh rời giường, mặc dù mỗi lần đều làm anh phát điên, nhưng mà rất hiệu quả, có thể làm cho anh trong chớp mắt tỉnh táo.

Nếu như mỗi buổi sáng rời giường, con của anh có thể chờ anh trước bàn ăn, sau đó bên cạnh còn có một người phụ nữ ngốc nghếch như vậy, hẳn là cảm giác sẽ rất không tê.

"Chú, buổi sáng tốt lành." Tiểu Nho vừa nhìn thấy Vũ Văn Vĩ Thần cũng chân chó chào hỏi lấy lòng anh.

"Buổi sáng tốt lành, để chú hôn một cái." Vũ Văn Vĩ Thần mỉm cười đi đến bên cạnh Tiểu NHo, sau đó đưa tay vuốt ve đầu cô bé, trêu chọc cô bé.

Đào Du Du đứng một bên nhìn thấy một màn này thì vẻ mặt tràn đầy khinh bỉ, trong đầu đều là hình ảnh bộ dạng hèn hạ đáng khinh của Vũ Văn Vĩ Thần, trong lòng thầm cảm thán: Đừng làm cho tôi nôn, đừng làm cho tôi nôn...

"Không cần." Tiểu Nho không biết suy nghĩ trong lòng Đào Du Du, cái đầu nhỏ của cô bé nghiêng sang một bên, quả quyết cự tuyệt.

Lần này làm Vũ Văn Vĩ Thần bị hôn mê, vừa mới còn bộ dạng nịnh nọt anh, thế nào lại thay đổi nhanh vậy?

Các cô quả nhiên là mẹ con sao? Trở mặt đều thật nhanh.

"Vì sao không cho chú hôn?" Tuy rằng sau khi bị cự tuyệt trên mặt có chút không nén được giận, nhưng Vũ Văn Vĩ Thần không so đo với Tiểu Nho, đứa bé này lớn một chút nữa, vốn là khó nắm bắt được.

"Nụ hôn đầu của Tiểu Nho muốn để cho nam sinh mình thích." Tiểu Nho nghiêng đầu nhìn về phía Vũ Văn Vĩ Thần, nghiêm túc nói ra.

Mẹ nó...

Đào Du Du nghe vậy thì trợn tròn mắt...

Đứa bé này còn biết nụ hôn đầu tiên, còn muốn để cho nam sinh, có lầm không?

Vũ Văn Vĩ Thần nghe câu trả lời của cô bé xong, suýt chút nữa cười đến nội thương, hai ngồi xuống chỗ ngồi của mình, vừa cười, vừa nhìn về phía Đào Du Du đầu đầy vạch đen.

"Con gái của cô thật đáng yêu." Cuối cùng, anh cố nén cười nói ra suy nghĩ với Đào Du Du.

Khóe miệng Đào Du Du giật giật, không biết nên nói cái gì.

Mà lúc này Đào Dục Huyên nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng, trong chớp mắt Vũ Văn Vĩ Thần nhìn về phía cậu bé, phát hiện cậu bé cũng đang nhìn mình, vẻ mặt dường như đang nói: "Chẳng lẽ nó không phải là con của cha sao? Làm sao chó chê mèo lắm lông..."

*****

Ăn sáng xong, Tiểu Nho và Tiêu Nhã Hinh đi vào trong phòng ngủ của mình cô bé đùa giỡn, Đào Dục Huyên thì đến phòng Đào Du Du, nằm trên ghế sa lon, tay gối lên đầu, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Đào Du Du thì xử lý công việc như ngày thường, Vũ Văn Vĩ Thần cũng bắt đầu công việc hằng ngày của anh.

Hơn 10 giờ sáng, Tần Túc xuất hiện ở Phủ Tổng Thống, ông ta đem đến cho Đào Du Du 12 đôi giày cao gót.

Khi bày một mười hai đôi giày trước mặt Đào Du Du, khóe miệng cô không ngừng giật giật.

Một lúc sau, Tần Túc thấy Đào Du Du không nói gì, cho rằng cô đã bị những đôi giày này làm cho ngạc nhiên mừng rỡ nói không nên lời, vì vậy cười nói: "Quản gia Đào thử xem."

"Cái này......... Những đôi giày này....... . Nhiều......... Bao nhiêu tiền?" Nuốt một ngụm nước bọt, không nói đâu xa, chỉ một đôi giày vải đính đầy kim cương đã khiến cô mù cả mắt, sợ rằng muốn sáng lại cô cũng phải mất một năm.

"Những đôi giày này được chế tác giá cả đều không giống nhau, một đôi là 15 vạn, mà đắt tiền nhất là đôi này, trừ khi Tần lão sư thiết kế, chỉ cần là thành phẩm, chính là một trăm nghìn, phía trên được đính tất cả đều là kim cương, những viên kim cương này đến từ Nam Phi, trải qua công nghệ cắt kim loại ở Bỉ, viên lớn nhất khoảng 24 carat, nó rất thích hợp để thiết kế, Tần lão sư đặt cho nó một cái tên rất thích hợp, gọi là "giày thủy tinh". Trợ lý Tiểu Chu rất nghiêm túc giải thích với Đào Du Du.

"Giày thủy tinh....... ." Đào Du Du nghe tên này, lập tức có một cảm giác muốn ngất đi cho xong hết mọi chuyện.

Thủy tinh em gái ông, trời ơi rõ ràng đây là kim cương, mà nói là giày thủy tinh...............

Bán cô cũng không có một trăm nghìn.......... .

Má nó!!!

Nhìn thấy Đào Du Du kinh hãi nói không nên lời, Tần Túc nghĩ rằng cô quá vui mừng, vì vậy thì gọi cô.

"Cái này....... . Giày này....... . Tôi.......... . tôi có thể không cần không?" Từ trong khiếp sợ khôi phục tinh thần lại, Đào Du Du nhỏ giọng hỏi, nhiều tiền như vậy, có bán cô cũng không trả nổi.

"Cô không thích?" Tần Túc nghe cô nói không muốn, sắc mặt lập tức trở nên thất vọng.

"Không....... . Không phải......." Vội vàng lắc đầu, cô biết rõ, đối với một nhà thiết kế, việc này đả kích rất nặng.

Bản thân thường hay thiết kế cho một người nào đó, lại không chiếm được cái liếc mắt của họ, làm một nhà thiết kế đẳng cấp như vậy, đây là sỉ nhục là sỉ nhục đó.

"Đó là bởi vì?" Tần Túc nhìn vẻ mặt Đào Du Du muốn nói lại thôi, lập tức hỏi tiếp.

Hít sâu một hơi, rốt cuộc cô cũng cúi đầu nhỏ giọng nói ra nổi khổ trong lòng mình: "Tôi không có nhiều tiền như vậy............ Mua không nổi............"

"Thì ra quản gia Đào lo lắng chuyện này, cô yên tâm đi, ngài Tổng Thống đã thanh toán khoản này rồi." Tần Túc làm rõ nỗi lo lắng của Đào Du Du, sau đó nhẹ nhàng thở ra.

"Cái....... . Cái gì? Anh ta............ Anh ta thanh toán rồi hả?" Điểm này ngược lại làm Đào Du Du không ngờ tới.

Nếu như mấy nghìn đồng, Vũ Văn Vĩ Thần trả giúp cô, cô có thể hiểu thông suốt, bởi vì anh ném đôi giày của cô, chính là cô dùng hơn hai nghìn để mua.

Nhưng mà, phía sau số tiền này còn có thêm bốn số lẻ.......... .

Vì cái gì anh ta muốn tặng cô giày quý gia như vậy chứ?

"Phải, vì vậy xin cô đừng lo lắng. Hi vọng sau khi quản gia Đào mang giày do tôi thiết kế, con đường của cuộc đời có thể rất bằng phẳng, ngụ ý của giày thủy tinh này, tin rằng quản gia Đào có thể hiểu được, tìm được hạnh phúc sau cùng của mình." Tần Túc rất chừng mực nói ra lời chúc của mình, mặc dù ông ta không nói thẳng quan hệ giữa Đào Du Du và Vũ Văn Vĩ Thần, nhưng mà dùng "giày thủy tinh" để so sánh, xem như là rất rõ ràng rồi.

Ở trong mắt mọi người, Đào Du Du chính là một cô bé lọ lem, có thể gả cho Vũ Văn Vĩ Thần, lên làm Đệ Nhất Phu Nhân Thương Quốc, chính là cô hoa lệ lột xác.

"Cảm...... Cảm ơn lời chúc của ông...." Mấp máy môi, cuối cùng Đào Du Du cũng chỉ có thể nói một câu cảm ơn ông ta.

"Vậy không làm phiền quản gia Đào làm việc nữa, hy vọng sau này có thể có vinh hạnh phục vụ cô." Tần Túc nói xong, mỉm cười cúi đầu chào cô, sau đó xoay người rời đi.

Sau khi Tần Túc rời đi, tinh thần của Đào Du Du có chút không yên.

Đúng vậy, Vũ Văn Vĩ Thần vô sự mà ân cần, thật sự khiến cho người ta rấ nghi ngờ động cơ của anh.

Nghẹn một bụng thắc mắc, cô vọt lên lầu tìm Vũ Văn Vĩ Thần hỏi chuyện, vì sao lại tặng cô lễ vật quý giá như vậy.

Vệ sĩ canh cửa nhìn thấy Đào Du Du hung hăng xông lên, cũng không ngăn cản cô, để cho cô đi vào phòng làm việc.

"Cậu vào xem quản gia Đào tìm Tổng Thống là có chuyện gì?" Sau khi Đào Du Du đi vào văn phòng, vệ sĩ A nói với vệ sĩ B.

"Sao cậu không tự mình đi? Để cho tôi đi. Tôi mới không đi." Vệ sĩ B cự tuyệt không chút suy nghĩ. Cậu cũng không không, lúc này chạy vào là muốn chết sao?"

Khi Đào Du Du đi vào văn phòng, Vũ Văn Vĩ Thần đang xem văn kiện trong tay, lúc này trong văn phòng chỉ có một mình anh.

Thật ra anh đang đợi tin, căn cứ vào thời hạn lần này anh cho tổ điều tra phá vụ án nổ lớn, trước buổi trưa hôm nay anh phải biết đáp án chính xác.

Đào Du Du đột nhiên đi vào, làm cho anh lập tức buông văn kiện trong tay, ngẩng đầu nhìn về phía cô: "Tùy tiện xông vào phòng làm việc của tôi như vậy, có phải muốn thay đổi chức vụ quản gia cao cấp của cô?"

"Nói đi, động cơ của anh là gì?" Đào Du Du cũng mặc kệ chức quản gia cao cấp hay không, hiện tại cô phải làm rõ chuyện này.

"Động cơ cái gì chứ?" Anh không hiểu hiện tại người phụ nữ này lại trúng gió gì, anh lại cúi xuống, bắt đầu xem văn kiện trong tay.

"Còn giả vờ? Tại sao anh lại tặng tôi nhiều đôi giày như vậy?" Đào Du Du nhìn bộ dạng kia của anh thật muốn xé mặt nạ trên mặt anh ra.

"Thế nào? Rất thích không? Không cần cảm ơn tôi." Vũ Văn Vĩ Thần vừa nghe Đào Du Du hỏi mình về chuyện đôi giày, nghĩ rằng cô đến cảm ơn mình, vì vậy trên mặt lập tức nở nụ cười tươi.

"Anh tặng tôi nhiều giày như vậy, lại có âm mưu quỷ kế gì? Mục đích của anh rốt cuộc là gì? Tại sao phải làm như vậy?" Đào Du Du nhìn thấy Vũ Văn Vĩ Thần cười, trong lòng nôn mửa đối với nụ cười của anh.

Chương (1-160)