Truyện:Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi - Chương 131

Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi
Trọn bộ 160 chương
Chương 131
0.00
(0 votes)


Chương (1-160)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Quả quyết bỏ mặc một mình cô ngồi ở chỗ đó, Vũ Văn Vĩ Thần thản nhiên bước đi, Đào Du Du nhìn bóng lưng anh rời đi, từ trong lòng bắt đầu hung hăng khinh bỉ anh.

Cô không ngừng tự nói với mình, hàng này không phải đàn ông, anh chỉ là Tổng Thống; hàng này không phải thân sĩ, anh chỉ là Tổng Thống; hàng này không phải trai đẹp, anh chỉ là Tổng Thống; hàng này không có nửa xu quan hệ với cô, anh chỉ là Tổng Thống......

Đúng, chỉ có nghĩ như vậy, cô làm thế mới không có lỗi với chị em phụ nữ trong lòng mới có thể dễ chịu hơn một chút.

Ít nhất, cô sẽ không cảm thấy mình thảm hại khi bị một người đàn ông như thế vứt bỏ ở trên đường cái.

Tiếp tục chán nản cúi đầu vê chân của mình, cô phát hiện lúc này trong số người đi qua đi lại đã có ánh mắt mấy người dừng lại ở trên người cô.

Cô nhanh chóng ngẩng đầu lên, vừa định ném cho những người vây xem không rõ chân tướng kia một ánh mắt "nhìn cái gì vậy? Chưa từng thấy qua mỹ nữ à?", tuy nhiên lại phát hiện những người đó căn bản không phải đang nhìn cô.

Xem ra cô bị người ta ném ở trên đường cái, sau đó lòng tự ái bị tổn thương, vì vậy cũng cảm giác ánh mắt người của toàn thế giới đều đang khi dễ mình.

Thở thật dài, khom lưng nhặt lên giày cao gót bị cô ném trên mặt đất, sau đó chuẩn bị đi chân trần trên đường ra đón xe.

Hai chân mới để xuống dưới đất chuẩn bị đứng dậy, kết quả là nghe được giọng nói quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn vang lên bên tai.

"Cô gái ngốc, không phải nói không cho phép em đi chân trần sao?"

Đào Du Du nghe vậy, thân thể khẽ run, chậm rãi quay đầu nhìn hướng ngọn nguồn âm thanh.

Qủa nhiên là anh, cũng không phải tại anh sao? thật sự chính là anh....

không phải anh vứt bỏ cô đi à?

Vì sao hiện tại lại xuất hiện ở nơi này?

Còn nữa, trên tay anh nắm chặt túi nhựa gì đó?

"Tổng...... Tổng Thống, sao ngài còn ở đây?" Mặc dù không dám tin vào hai mắt của mình, nhưng Đào Du Du vẫn mở miệng nói.

"Nhìn xem có thể đi vừa hay không." Vũ Văn Vĩ Thần không trả lời câu hỏi của cô, mắt chỉ nhìn thẳng vào đôi chân trần đứng trên mặt đất của cô, tiếp đem túi ny lon cầm trong tay ném đến trước mặt cô.

"Là thứ gì thế?" Đào Du Du hơi ngạc nhiên nhìn anh một cái, sau đó mở túi ny lon trên mặt đất ra, kết quả bên trong là một đôi giày xăng đan trong suốt tự kéo xuất hiện ở trước mắt cô.

Mặc dù đây chỉ là đôi giầy xăng đan, nhưng lúc này Đào Du Du thật sự cảm động đến nước mắt lưng tròng, khịt khịt cái mũi.

Chữ "xăng đan" hôm nay trải qua tay Vũ Văn Vĩ Thần, nó đã không chỉ đơn giản là một đôi xăng đan nữa.

Ai có thể nghĩ đến Tổng Thống đại nhân lãnh khốc bá đạo hèn hạ vô sỉ còn hay sĩ diện lại có thể vì cô mà đi vào trong tiệm nhỏ mua giầy xăng đan, chắc hẳn cả đời này anh chưa từng tùy ý mua đồ như vậy.

Hơn nữa, cực kỳ mấu chốt chính là.... .

"Chẳng lẽ trên người ngài còn mang theo tiền mặt?" Đào Du Du đột nhiên ý thức được một vấn đề, vì vậy mở miệng hỏi. Căn cứ theo hiểu biết của cô về anh, anh đều không mang theo ví tiền và điện thoại di động.

trên người, trong túi của anh, túi so với tên ăn xin còn phải sạch sẽ hơn.

"không có." Qủa nhiên, đáp án của anh kiểm chứng nghi ngờ trong lòng Đào Du Du.

Chỉ là, như vậy, nghi ngờ của Đào Du Du càng sâu hơn.

"không có tiền mặt, chẳng lẽ anh có túi tổng hợp? Anh mang ví tiền rồi sao?" cô nhìn Vũ Văn Vĩ Thần một lượt từ trên xuống dưới, thật sự không nhìn ra trên người anh có cái túi nào hơi phồng lên.

Thậm chí trên cái túi áo tây trang cũng chưa từng mở.

"Dài dòng thế? Còn không mau đi vào xem có thể đi vừa hay không, phim sắp chiếu rồi, anh còn thuận tiện hỏi một chút, rạp chiếu bóng ở ngay phía trước thôi." Vũ Văn Vĩ Thần thấy dáng vẻ cô như bà mẹ già, lại có chút mất bình tĩnh, vì vậy thúc giục.

"Biết, biết.... . thật là, vẫn không thể hỏi...." Đào Du Du phát hiện cho dù một giây trước anh mới vừa khiến cô cảm động, một giây kế tiếp cũng có thể khiến sự cảm động này tan biến hoàn toàn.

Anh vẫn là Tổng Thống, một chút cũng không thay đổi.

đi giầy kéo vào, Đào Du Du nhất thời cảm giác cả người nhẹ nhõm cũng không ít, dưới chân hoàn toàn không có áp lực.

Giày cao gót vừa vặn, cô đi tới trước mặt Vũ Văn Vĩ Thần, sau đó nói: "đi thôi."

Vũ Văn Vĩ Thần quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới, mặc dù giầy xăng đan không hợp với cái váy thục nữ trên người cô, nhưng thấy nụ cười nhẹ nhõm trên mặt cô, , anh chép chép miệng, cuối cùng không có nói gì.

Chỉ là, khi ánh mắt anh rơi vào đôi giày cao gót trên tay cô, nhất thời mở miệng nói: "Em còn cầm nó làm gì?"

"Cái gì làm gì?" Trong lúc nhất thời Đào Du Du không thể hiểu ý của Vũ Văn Vĩ Thần.

một giây kế tiếp, Vũ Văn Vĩ Thần tiện tay nắm lấy giầy trong tay cô, sau đó vẽ một đường vòng cung xinh đẹp, ném chiếc giày vào trong thùng giác ven đường.

"Anh làm gì thế? Giày của em cũng.... ." Đào Du Du trơ mắt nhìn đôi giầy đắt tiền của mình cứ thế biến thành đồ bỏ đi, nhất thời ai oán gào thét.

"Cái loại đồ làm chân không thoải mái giữ lại còn có ích lợi gì?" Vũ Văn Vĩ Thần vô cùng xem thường liếc cô một cái, sau đó xoay người đi hướng rạp chiếu phim.

"Nhưng đôi giày kia rất đắt cũng.... Em mới đi tổng cộng ba lần, trước đi cũng không cảm thấy không vừa chân như vậy." Đào Du Du luyến tiếc nhìn hướng thùng rác, sau đó đuổi theo bước chân của Vũ Văn Vĩ Thần, vừa la hét.

......................

Hai người cứ đi một trước một sau, thỉnh thoảng một cặp đôi ôm nhau ngang qua bên cạnh, Đào Du Du nhìn bọn họ, cặp mắt tràn đầy hâm mộ.

Cũng không thể trách cô sẽ hâm mộ người khác, ai bảo cô xui xẻo như vậy, đời này thực sự yêu cũng chưa bắt đầu qua, mà đã là mẹ hai đứa bé rồi.

Vũ Văn Vĩ Thần ngẩng đầu ưỡn ngực tiếp tục đi về phía trước, mà Đào Du Du liếc nhìn các cặp đôi ngọt ngào, bước chân phía dưới càng ngày càng chậm, lập tức bị bỏ rơi cách Vũ Văn Vĩ Thần một đoạn xa.

Khoảng cách của hai người ước chừng hơn trăm mét xa thì Vũ Văn Vĩ Thần mới phục hồi tinh thần lại, không thấy cái đuôi phía sau mình đâu.

*****

Quay đầu nhìn thấy cách đó không xa, Ngũ Y Y kéo lê bước chân nhìn trái nhìn phải, bước đi chậm chạp.

Có chút buồn cười nhìn vẻ mặt của cô giống như từ sao hỏa mới đến, anh khó có được tâm tình tốt đến bên cạnh cô, sau đó đồng loạt nắm lấy tay cô, đem tay cô đặt vào lòng bàn tay mình.

"Làm gì?" hành động bất thình lình của anh làm Đào Du Du hoảng sợ, đang chuẩn bị rút tay lại, kết quả bị tay anh nắm chặt.

"Chỉ là muốn cô đi nhanh một chút." Tức giận cho một lời giải thích về hành động của mình, trong lòng Vũ Văn Vĩ Thần còn đang suy nghĩ, tôi không ghét bỏ cô trang điểm không phù hợp, cô còn dám ghét bỏ tôi?

Đào Du Du nhìn thấy ánh mắt anh đang uy hiếp cô rút tay lại thử xem, vì vậy không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo bên cạnh anh, hai người thành một đôi tình nhân.

Rất nhanh, vốn người xem nhìn thấy Đào Du Du rất hạnh phúc, cô nhìn bốn phương tám hướng, có nhiều ánh mắt quay lại nhìn cô.

Cô còn nghe được người khác nhỏ giọng bàn tán, nội dung cơ bản là: "Nhìn cô gái này xem cư nhiên lại để cho người ta lôi kéo lên đường." "Nhìn cô gái xinh đẹp mặc váy này xem, sao lại để cho bạn trai kéo đi? Thưởng thức cái gì chứ?" Người đàn ông bên cạnh cô ấy bộ dạng đẹp trai, hơn nữa nhìn rất quen, giống như minh tinh gì đó"...

Dù sao vừa nghe xong, Đào Du Du đã hiểu rõ.

Đơn giản là người ta cảm thấy Vũ Văn Vĩ Thần đẹp hơn cô, cô thật sự không xứng với anh ta.

Nhưng mà cô nghe một người nói Vũ Văn Vĩ Thần nhìn quen mắt, giống như một minh tinh nào đấy, cô vẫn nhịn không được bật cười ra tiếng.

"cô cười ngốc gì vậy?" Vũ Văn Vĩ Thần đứng bên cạnh nghe tiếng cười của cô, lập tức nghiêng đầu nhìn cô hỏi.

"Anh có nghe thấy không? Có người cảm giác nhìn anh rất quen mắt, nói anh giống minh tinh đó." Đào Du Du dừng cười, trả lời.

"Nhất định là cô ta không xem tin tức rồi, nhưng mà dù sao không xem, ngay cả Tổng Thống của nước mình cũng không thể không nhận ra, tuổi trẻ bây giờ, thật đúng là..." Vũ Văn Vĩ Thần nói xong, đột nhiên nhìn thấy có người đi về phía bọn họ.

"Trời ơi, này... đây có phải là ngài Tổng Thống không?" Được rồi, anh mới không tức giận, vừa rồi đã nói có người không nhận ra Tổng Thống nước mình, lập tức có người sợ hãi kêu ra tiếng,

"Ha ha... cô nhận sai người rồi... Tôi chỉ lớn lên giống anh ta mà thôi..." Cười gượng hai tiếng, anh vội vàng giải thích.

"thật không? Nhưng mà cũng hơi quá giống. Ngài chụp ảnh với tôi đi, tới lúc đó tôi nói với người khác đây là tôi chụp chung với Tổng Thống, bảo đảm người khác không nhận ra." Người kia không từ bỏ ý định nói.

"Này này này, tiểu tử thối, anh như vậy là lừa gạt bạn bè à? Làm sao có thể tùy tiện tìm một người giống với Tổng Thống rồi chụp hình chung, sau đó còn nói là ngài Tổng Thống chứ? Còn diện mạo này nữa, cậu nhìn rõ ràng đi, có chỗ nào giống? rõ ràng chỉ giống một chút mà thôi. Còn nữa, cậu nhìn ngài Tổng Thống trên tivixem, ngài ấy hoàn toàn không trả lời vòng vo như vậy đâu. thật là..." Đào Du Du vừa nói, vừa kiễng chân lên nắm cằm Vũ Văn Vĩ Thần, đùa nghịch gương mặt đẹp trai của anh ta, khiến cho Vũ Văn Vĩ Thần muốn phát tác nhưng lại ngại thân phận của mình, đành phải cố kìm chân.

Người trẻ tuổi vừa nghe Đào Du Du nói như vậy lập tức "cắt" một tiếng, xoay người rời đi, còn khinh thường nói: "Có gì đặc biệt hơn người? không chụp thì không chụp, còn giống như bà dì lớn tuổi nói nhiều làm gì."

"Cái gì... Cái gì? Dì lớn tuổi? Cậu nói tôi là dì lớn tuổi, tiểu tử thối, cậu đứng lại đó cho tôi, để xem tôi thu thập cậu thế nào." Đào Du Du không thể chấp nhận mình già được, tên thanh niên kia nói một câu "dì lớn tuổi" kia làm cô kích thích, vì vậy cô chỉ vào bóng lưng người kia quát lớn, giả vờ muốn đuổi theo.

"Chẳng lẽ cô không giống dì lớn tuổi sao?" Mà lúc này Vũ Văn Vĩ Thần đứng bên cạnh nắm chặt tay cô, hơn nữa ở bên tai cô nhỏ giọng nói.

"Tôi..." cô vừa định nói mình không phải, vừa nhìn thấy Vũ Văn Vĩ Thần véo véo cằm mình, lập tức thu giọng lại, thu hồi ánh mắt không dám nhìn anh.

"Lúc nãy véo véo cằm tôi rất thích đúng không?" Vũ Văn Vĩ Thần không dễ dàng bỏ qua chuyện vừa xảy ra, cô gái này ngày càng lớn mật, cư nhiên dám động tay động chân với anh.

"không... không có a, vừa mới là không phải... không phải cái kia... Tình huống khẩn cấp sao? Tôi... Lúc đó là vì bảo vệ anh..." Đào Du Du vừa cười gượng, vừa giải thích, bởi vì chột dạ làm giọng nói cô run cầm cập.

"Hừ." Vũ Văn Vĩ Thần biết cô đây là đang kiếm cớ, nhưng trước mặt nhiều người, cũng không muốn nổi giận, chỉ hừ mũi một tiếng, sau đó không thèm nhìn đến cô.

Nguy hiểm tránh thoát được một kiếp, trong lòng Đào Du Du thầm may mắn, lại có chút hối hận, thật vất vả mới có cơ hội trả thù anh ta, hẳn là phải véo vài cái mới đáng giá.

ở lối vào tòa cao ốc, có thang máy chuyên dụng cho rạp chiếu phim, trước cửa thang máy trưng bày các biển quảng cáo phim mới, trong chốc lát, Đào Du Du nhìn hoa cả mắt. cô kéo tay Vũ Văn Vĩ Thần lại trước một tấm áp phích lớn.

"Tổng Tống, chúng ta xem bộ phim kia đi?" Sau khi nhìn tấm áp phích một lần, Đào Du Du chợt nhớ tới liền hỏi Vũ Văn Vĩ Thần.

"Nghe nói là người ngoài hành tinh, đã quên tên gọi là gì." Vũ Văn Vĩ Thần nhìn bức ảnh đối diện không mấy hứng thú, vì vậy ngữ khí thật bình thản trả lời.

"Làm sao có thể như vậy, mời người ta đi xem phim, cư nhiên lại không biết tên phim đó là gì." Trong lòng Đào Du Du tràn đầy khinh bỉ, cô càng ngày càng hoài nghi mục đích Vũ Văn Vĩ Thần mời cô xem phim.

Nhưng mà, Vũ Văn Vĩ Thần đã nói người ngoài hành tinh, Đào Du Du chỉ biết anh ta nói bộ phim kia, có chút thất vọng nói: "Vì sao muốn chọn bộ phim điện ảnh này, tôi rất muốn xem phim kinh dị nha."

*****

"Cô gái này khẩu vị thật đúng là khác người, xác định muốn xem phim kinh dị sao?" Vũ Văn Vĩ Thần hơi khinh bỉ liếc mắt nhìn Đào Du Du một cái, sau đó cười nói.

"Nhiều người cùng xem phim kinh dị mới đã ghiền chứ, cũng không sợ hãi có phải không? Nế không chúng ta đi xem phim kinh dị đi." Đào Du Du bị hình ảnh cô gái quỷ dữ trên tấm áp phích lớn này làm cho hấp dẫn, hai mắt sáng rực nhìn Vũ Văn Vĩ Thần.

"Đem di động của cô cho tôi." Vũ Văn Vĩ Thần thấy cô hứng thú như thế, vì vậy nói muốn di động của cô.

"Muốn di động làm gì?" Đào Du Du vừa nghi hoặc, vừa đưa di động cho Vũ Văn Vĩ Thần.

Nhận di động, anh lưu loát bấm dãy số điện thoại của Hồ Ứng, nhấn nút gọi, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin chuyển vào hộp thư thoại................"

Khẽ cau mày, anh đem điện thoại nhét vào tay Đào Du Du, sau đó lại nói: "Bóp tiền đâu?"

"Cái gì? Tiền............. Bóp tiền?" Đào Du Du không biết vì sao anh đòi tiền cô. Tuy rằng đầu đầy nghi vấn, nhưng không biết có phải do thói quen nghe lời chỉ huy của anh không, tay không tự giác lấy bóp tiền ra.

Nhận bóp tiền của cô, anh vừa mở ra thì nhìn thấy, bên trong nằm lẳng lặng vài tờ một trăm đồng, còn có một cọc chi phiếu nằm môt bên.

"Nhiều chi phiếu như vậy, xem ra quản gia kiếm được không ít tiền." Anh không khách khí lấy tất cả tiền mặt ra, sau đó nói.

"Nào có nhiều tiền! Này, anh làm gì lấy nhiều tiền của tôi vậy?" Lúc Đào Du Du cầm bóp tiền, nhìn bên trong rỗng tuếch, nhịn không được khóc ròng.

"Không phải nói muốn đi xem phim kinh dị sao? Tất nhiên là cô phải mời khách, hiện tại chẳng phải cô mời tôi xem phim sao?" Vũ Văn Vĩ Thần cầm lấy mấy tờ tiền, rất hợp tình hợp lý nhìn cô, sau đó xoay người đi đến quầy bán vé.

Đào Du Du nhìn bóng lưng anh xoay người rời đi, đau đớn cho mấy trăm đồng của mình, cứ như vậy bị anh bóc lột.

Bản thân mình làm trâu làm ngựa bên cạnh anh ta biết bao nhiêu mới được bao nhiêu tiền lương đó, lần này nhìn anh nạo vết hơn phân nửa, hôm nay xem như công toi một ngày.

Nhưng mà, Vũ Văn Vĩ Thần rất giống người khác xếp hàng mua vé, đây khiến cô cảm thấy kỳ lạ, dường như cô có thể cảm nhận được tính cách xấu xa của Vũ Văn Vĩ Thần, anh ta chờ khoảng hai phút sẽ cảm thấy không kiên nhẫn.

Sau khi Vũ Văn Vĩ Thần đi đến quầy bán vé, nhìn một hàng dài xếp hàng phía trước, không kiên nhẫn nhíu mày.

Không xếp hàng giống những người khác, anh lập tức lên phía trước, tìm cô gái đứng đầu hàng nói: "Tiểu thư, có thể làm phiền cô mua hai vé xem phim giúp tôi được không>? Tôi trả cho cô hai lần tiền vé." Nói xong, anh cầm tờ hai trăm đồng trên tay mình, số tiền còn lại đều đưa cho cô bé.

Cô bé nhìn thấy tiền hai mắt sáng lên, nhìn nhiều tiền như vậy, hơn nữa còn là một trai đẹp hoa hoa lệ lệ xuất hiện trước mặt mình, tự nhiên không có khí lực chống cự, sau khi cô nhận tiền, gật mạnh đầu, cuối cùng hơi do dự hỏi: "Vì sao tôi cảm thấy anh quen mắt như vậy? Anh có phải là minh tinh điện ảnh không?"

"Ha ha ha, tôi là minh tinh còn phải xếp hàng mua vé xem phim sao?" Vũ Văn Vĩ Thần thấy mình bị hỏi liền cười gượng hai tiếng, sau đó nói.

"Cũng đúng, cũng đúng, đến phiên tôi, anh đợi chút nha." Cô bé nghe Vũ Văn Vĩ Thần nói vậy, cảm thấy rất có lý, mắt thấy lập tức đến phiên mình, vì vậy vẫy vẫy tay với Vũ Văn Vĩ Thần, nhường anh đi một bên.

.............................................

Đợi đến khi Vũ Văn Vĩ Thần đi đến trước mặt Đào Du Du, Đào Du Du nhìn trên tay anh chỉ còn tờ hai trăm đồng, vì vậy giống như gà mẹ bắt đầu hỏi anh tiền đi đâu rồi.

"Mua vé a." Vũ Văn Vĩ Thần không cho là đúng nói.

"Cái gì? Không phải 10 trăm đồng một vé sao? Anh cầm tiền mặt 800 đồng, vì sao chỉ còn hai trăm đồng? Còn nữa, còn nữa, người khác đều xếp hàng, còn anh sao nhanh mua được vé vậy?" Đào Du Du trừng to hai mắt chất vấn Vũ Văn Vĩ Thần.

"Nhớ kỹ đi, trong ví tiền có 800 đồng, bọn họ ăn bỏng ngô là mua ở đâu vậy?" Vũ Văn Vĩ Thần không cho Đào Du Du cơ hội đào xới tiền đi đâu, ánh mắt anh dừng lại trên người của vài người đi ngang qua trong tay ôm đồ ăn vặt.

Đào Du Du nghe vậy, trên trán hoa hoa lệ lệ chảy xuống một giọt mồ hôi, nhìn cách đó không xa có cửa hàng tiện lợi liền chỉ "A, chính là chỗ đó, nhìn thấy không? Có một máy rán bỏng ngô đặt bên ngoài đó."

"A, vậy cô chờ chút." Vũ Văn Vĩ Thần nói xong, đem vé xem phim nhét vào tay Đào Du Du, sau đó nhìn đi đến cửa hàng tiện lợi.

Trong lòng Đào Du Du thầm suy nghĩ, nếu lúc này Vũ Văn Vĩ Thần không tiêu tiền cô thì thật tốt, làm một thân sĩ mời cô xem phim, đây tuyệt đối là đủ tư cách rồi.

Cô nhớ trước đây Đào Dục Huyên còn đưa Tiểu Nho đi xem phim, Tiểu Nho và cô muốn ăn bỏng ngô, nhưng Đào Dục Huyên lại hung hăng khinh bỉ nói với cô: "Lớn tuổi còn ăn bỏng ngô....."

Cô có cảm giác muốn khóc tại chỗ, cô lớn tuổi thế sao? Vì sao ngay cả bỏng ngô cũng không thể ăn?

Bây giờ nhìn thấy Vũ Văn Vĩ Thần cũng thích bỏng ngô, cô hơi tìm được một tia vui mừng.

Tổng Thống cũng thích bỏng ngô có phải không?

Lúc này Đào Du Du thầm suy nghĩ, Nếu đổi Vũ Văn Vĩ Thần thành Thác Ngọc Mộ Dã thật là tốt, nói vậy, giờ phút này nhất định sẽ hạnh phúc đến ngất xỉu.

Đợi đến khi Vũ Văn Vĩ Thần ôm bỏng ngô đi đến, còn cầm thêm hai cái bánh quế lớn, cô cảm thấy tư thế này của anh rất buồn cười.

Ngẫm lại bình thường thấy anh thật lạnh lùng, bộ dáng cao cao tại thượng, hiện tại còn đến đây mua vé xem phim và bỏng ngô, không thể nói không buồn thúc giục a.

"Cô còn đứng đó làm gì? Còn không nhanh đến đây xách đồ giúp tôi." Nhìn Đào Du Du nhàn nhã thờ ơ ngồi ở chỗ kia, anh lại nhịn không được ra lệnh cho cô.

Crypto.com Exchange

Chương (1-160)