Truyện:Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi - Chương 132

Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi
Trọn bộ 160 chương
Chương 132
0.00
(0 votes)


Chương (1-160)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Vì vậy, một chút hảo cảm đối với Vũ Văn Vĩ Thần trong phút chốt hoàn toàn biến mất không còn, anh ta quả nhiên là một Tổng Thống làm cho người ta không thể chịu được, anh ta có mặc vào lớp thân sĩ cũng không thay đổi tính cách xấu xa này.

Lúc này phim sắp mở màn, Đào Du Du đến trước mặt anh nhận lấy bỏng ngô và kem, sau đó hoa hoa lệ lệ đi về phía thang máy.

Vũ Văn Vĩ Thần đi theo sau cô cũng đi vào thang máy, nhưng anh không có đi vào. Trong thang máy có rất nhiều người, Vũ Văn Vĩ Thần không có kinh nghiệm chen lấn, nhìn Đào Du Du tự nhiên đi vào như vậy, anh lại đứng đó không nhúc nhích.

Sau khi Đào Du Du quay lại nhìn, nhìn thấy Vũ Văn Vĩ Thần còn đứng đối diện với mình như vậy, chân bình tĩnh đứng bên ngoài thang máy.

"Đi vào đi." Cô có chút không hiểu anh như thế nào, Đào Du Du mở miệng nói với anh.

"Cô đi ra, chúng ta ngồi đây một chút." Vũ Văn Vĩ Thần không nghe lời cô ngoan ngoãn đi vào, ngược lại anh chìa tay túm Đào Du Du ra ngoài.

"Anh làm gì vậy? Vì sao không đi vào thang máy?" Đào Du Du bị kéo ra ngoài cảm thấy rất khó chịu. Lúc này cửa thang máy phía sau cô đã khép lại, từ từ đi lên.

Vũ Văn Vĩ Thần nhìn sắc mặt cô rất khó chịu, chỉ thản nhiên nói: "Cô không thấy trong đó có rất nhiều người sao?"

"Xem phim vốn có rất nhiều người, chẳng lẽ anh còn phải chờ một mình anh đi vào thang máy sao?" Đào Du Du nhìn Vũ Văn Vĩ Thần, cô phát hiện hôm nay cùng anh đi xem phim chính là một sai lầm.

"Dù sao đợi một chút nữa rồi đi cũng tốt mà." Không muốn cãi nhau với Đào Du Du, có lẽ Vũ Văn Vĩ Thần cảm thấy mình nghĩ như vậy cũng không thực tế, dù sao anh đã quyết định đến rạp chiếu phim, trong lòng đã chuẩn bị làm một người dân bình thường thật tốt, nhưng mà không ngờ áp dụng vào lại là khó khăn lớn như vậy.

Nếu vé xem phim có thể dùng tiền để giải quyết, vậy chuyện đi thang máy cũng sẽ như vậy đi.

Quan trọng là trên người hai người bọn họ không còn một xu tiền mặt.

Cuối cùng còn dư lại hai trăm đồng, anh liền mua hai cái bỏng ngô và hai que kem, đưa tiền rồi cất bước đi, cũng không đợi người khác thối tiền lại cho anh.

Đợi năm phút, thang máy từ trên lầu đi xuống, lần này cũng giống như lần trước, cửa vừa mở ra, trước cửa thang máy có rất nhiều người ùn ùn kéo vào, Vũ Văn Vĩ Thần nhìn thấy tình huống này lại do dự, nhưng lần này Đào Du Du không cho anh cơ hội, cô đứng sau lưng anh, dùng sức mạnh mẽ đẩy anh vào thang máy, sau đó cô cũng đi vào, rồi có vài người đi vào theo, trong chớp mắt cửa đóng lại ngăn cách với người bên ngoài.

"Cô cái người phụ nữ này...." Bị chen lấn trong đám người, Vũ Văn Vĩ Thần muốn quay lại phát tiết với Đào Du Du, lần này người đông lắm, hơn nữa đa số là con gái, thật không có cách nào ra tay được, vì vậy đánh phải thôi.

Anh đứng trong thang máy mà sắc mặt rất khó chịu, mùi nước hoa từ các cô gái bên cạnh không ngừng bay vào mũi anh, khiến anh cảm thấy cái mũi mẫn cảm của mình ngày càng tệ...

Nhắm mắt lại, anh cố gắng làm tâm tình khó chịu của mình phải bình tĩnh lại, chờ đến khi thang máy dừng lại, liền theo đám người đi ra ngoài.

Đào Du Du không nhìn anh, chỉ cầm vé xem phim đi tìm phòng chiếu phim.

Lúc hai người đến phòng chiếu phim thì bộ phim được mở màn, toàn bộ phim chiếu phim đều một mảnh tối đen, chỉ có thể mượn ánh sáng từ màn hình lớn để tìm chỗ ngồi.

Nếu bọn họ chọn một bộ phim tình cảm, thì có thể tìm chỗ ngồi dễ dàng, nhưng mà Đào Du Du cố tình chọn phim kinh dị, phim chiếu được khoảng mười phút, trên cơ bản màn hình đều là màu đen, vì vậy khiến trong phòng chiếu phim có ánh sáng hắc ám quái dị.

Hai người mất sức chín trâu hai hổ mới tìm được chỗ ngồi cho mình, vừa ngồi xuống, Đào Du Du còn chưa ăn kem thì trên màn hình lớn xuất hiện một cô gái mặc đồ trắng làm cho giật mình, que kem trong tay cũng rơi trên mặt đất.

Không kịp đau lòng vì que kem, màn hình liên tiếp xuất hiện những hình ảnh làm Đào Du Du căng thẳng, nhiều lần bị dọa sợ tới mức lấy tay che mắt, không dám nhìn hình ảnh khủng bố này.

"Đây là theo lời cô muốn xem phim kinh dị?" Vũ Văn Vĩ Thần ngồi một bên hoàn toàn không bị hình ảnh trên màn hình làm ảnh hưởng, anh nhàn nhã cắn que kem trong tay mình, vừa ăn bỏng ngô, ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình lớn, miệng lại nhịn không được khinh bỉ Đào Du Du nhát gan.

"Này.... Chẳng lẽ anh không sợ sao? Anh không biết đây là rất khủng bố sao?" Đào Du Du bị lời nói của Vũ Văn Vĩ Thần kích thích, trong chớp mắt rủ mắt xuống, vẻ mặt không phục quay đầu hỏi anh.

"Loại phim này không phù hơp với logic ngây thơ, chỉ phù hợp với nhân tài không hề có suy nghĩ ngây thơ để xem." Vũ Văn Vĩ Thần vừa đáp vừa ăn bỏng ngô.

"Cái gì? Ngây.... ngây thơ? Anh nói phim kinh dị này ngây thơ?" Đào Du Du không dám gật bừa cách nói của anh.

"Cô xem, cô gái kia có phải rất giống cô không?" Vũ Văn Vĩ Thần chưa từng nói với cô vấn đề ngây thơ này, phát hiện tâm tư của cô chưa từng đặt vào phim, thì chỉ vào màn hình hỏi cô.

Đào Du Du bị lời nói của anh hấp dẫn quay đầu nhìn về phía màn hình lớn, kết quả suýt chút cô đã bị dọa chết, gương mặt một con quỷ được phóng to trên màn hình nhìn chằm chằm vào màn hình lớn trước tất cả người xem.

Đào Du Du bị dọa đã đủ thê thảm, cô nhịn không được hét lên một tiếng, cả người run rẩy nhào vào người Vũ Văn Vĩ Thần, đầu cọ mạnh vào cánh tay anh, hận không thể chui vào lòng anh.

"Này, cô làm sao vậy?" Vũ Văn Vĩ Thần thấy cánh tay bị Đào Du Du gắt gao ôm chặt, ngay cả bỏng ngô đều ăn cũng không xong.

"Thật.... Thật đáng sợ.... Dọa.... dọa tôi sợ chết mất...." Đào Du Du run rẩy ôm cánh tay anh, đầu càng cúi thấp xuống.

*****

"Cho nên cô có chút can đảm thì xem phim kinh dị đi?" Vũ Văn Vĩ Thần có chút không hiểu nhìn cô gái bên cạnh mình bị dọa thành ngốc, thử rút cánh tay mình vài lần, phát hiện ngoại trừ không động đậy, thì chỉ có thể để cô ôm như vậy.

"Anh không biết như vậy rất kích thích sao?" Đào Du Du vừa trải qua khiếp sợ, đã từ từ bình tĩnh lại, cô nhìn chằm chằm màn hình lớn không rời mắt, vừa trả lời câu hỏi của anh.

"Đã thích tìm kích thích như vậy, còn ôm cánh tay tôi làm gì? Một mình ngồi xem, chẳng phải rất kích thích sao?" Vũ Văn Vĩ Thần không hiểu nhìn cô hỏi, khi nói chuyện, lại muốn rút tay mình lại một chút.

"Không cần, tôi muốn ôm.......... để trong lòng vững bụng." Đào Du Du kiên quyết dựa vào người anh, chết sống không buông tay.

Vũ Văn Vĩ Thần nghe vậy, khóe miệng nhếch lên nụ cười tà ác, anh nghiêng đầu, đưa miệng đến gần tai cô nhỏ giọng nói: "Thật ra cô sở dĩ chọn xem phim kinh dị, cố ý nhân cơ hội ôm tôi, đúng không?"

"Cái gì?" Đào Du Du nghe anh nói như vậy thì ánh mắt đang nhìn màn hình lớn từ từ chuyển qua người anh, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi. Cô không hiểu, vì sao anh có thể nghĩ ra chuyện không có chứ.

Vũ Văn Vĩ Thần nhìn gương mặt không thể tưởng tượng nổi của cô qua ánh đèn mờ ám, khóe miệng từ từ cười to, tiếng tục ở bên tai cô nói lời ái muội: "Nếu là thế này, cô nên sớm một chút, tuy rằng có rất nhiều cô gái muốn ôm tôi, nhưng trong lòng tôi nghĩ thời gian gần đây cô tận tâm phục vụ tôi, tôi chắc chắn sẽ không từ chối cô."

Nói xong, ánh mắt Đào Du Du khiếp sợ, anh mạnh mẽ rút cánh tay cô đang ôm chặt ra, sau đó tay mình dùng lực nắm tay cô ôm một cái cả người cô đều ngã vào trong lòng mình.

"Này.............. Anh............... Anh buông tôi ra..............." Sau khi bị anh kéo cô phản ứng không kịp, sau đó lập tức giãy giụa muốn thoát ra.

"Hư.......... Đừng ồn ào................" Vũ Văn Vĩ Thần dùng sức giữ chặt cô, không để cô lộn xộn nữa.

Thấy mình tiếp tục giãy giụa sẽ làm ầm ĩ đến những người khác, mà tư thế Vũ Văn Vĩ Thần ôm mình thoải mái hơn nhiều so với cô ôm cánh tay anh, vì vậy cũng không dám lộn xộn, đầu ngoan ngoãn dựa vào vai anh, ngửi hương vị nhàn nhạt trên người anh làm người ta an tâm.

Phần sau bộ phim có nhiều cảnh rất khủng bố, Đào Du Du nhiều lần sợ tới mức muốn nhào vào lòng Vũ Văn Vĩ Thần, trong phòng chiếu phim phát ra những âm thanh hét chói tai làm người ta có cảm giác kích thích, mà Vũ Văn Vĩ Thần bị từng trận quấn lấy của Đào Du Du khiến anh ngổn ngang trong gió, bả vai bên trái mỗi lần vì cô hoảng sợ sẽ dùng sức cào một cái trở nên đau đớn, anh cũng thầm hạ quyết tâm, sau này có chết cũng không để cô gái này xem phim kinh dị.

Lúc phim điện ảnh kết thúc Đào Du Du đi ra ngoài, vừa ăn no thoả mãn.

Ra khỏi rạp chiếu phim, lái xe đã sớm chờ ở bên ngoài, lên xe, cả người Vũ Văn Vĩ Thần đau nhức ngồi vào ghế dựa, trong đầu Đào Du Du còn hiện lên những hình ảnh trong phim nên rất hưng phấn.

"Tổng Thống, ngài nói trên đời này thật sự có quỷ không?" Chỉ là bản thân còn hưng phấn chưa đủ, Đào Du Du còn muốn kéo thêm Vũ Văn Vĩ Thần vào.

"Là chỉ số thông minh thấp mới có khả năng hỏi một vấn đề ngu ngốc như vậy." Vũ Văn Vĩ Thần nhắm mắt lại nhìn cũng không nhìn cô một cái, chỉ khinh bỉ nói.

"Anh không biết trên đời này có một câu nói gọi là, thì tin là có, không thể tin là không không? Anh nha, hồi nhỏ nhất định chưa bao giờ tin rằng trên đời này có ông già noel cưỡi tuần lộc bay tới bay lui trên trời, sẽ tặng quà cho trẻ em. Anh sinh ra đều giống như bây giờ sao?" Đào Du Du không chịu nổi anh lại không biết tưởng tượng về thế giới, bĩu môi nói.

"Không phải từng nói với cô loại chuyện không phù hợp logic này đừng thảo luận với tôi sao?" Vũ Văn Vĩ Thần vẫn không trợn mắt, anh chỉ ấp úng nói.

"Hắc, xem ra tôi đoán đúng rồi, quả nhiên anh không tin tưởng trên đời này không có ông già noel. Ai ôi, thật là đáng thương, thời thơ ấu của anh nhất định là không thú vị. Một chút cũng không biết trên đời này có chuyện cổ tích, sống trên đời này, phải rất buồn chán a." Giọng nói Đào Du Du thật đáng đánh đòn không ngừng kích thích vào dây thần kinh của Vũ Văn Vĩ Thần.

Đột nhiên mở mắt ra, Vũ Văn Vĩ Thần quay đầu nhìn về phía Đào Du Du đang lải nhải, một lúc lâu sau, anh mới mở miệng nói: "Cô chính là một đống phân trâu."

"Cái........ Cái gì? Anh nói tôi là một đống phân trâu?" Đào Du Du không thể tưởng tượng nổi nhìn Vũ Văn Vĩ Thần.

"Phân trâu thật thối, vì vậy có người sẽ dọn sạch khi nó rơi xuống hoặc cách xa nó, đây là người làm việc theo logic, còn người không làm việc theo logic sẽ ngồi xổm xuống nghiên cứu xem nó ăn cái gì vào bụng................. Cô, hiểu không?" Vũ Văn Vĩ Thần nói xong, nhắm hai mắt lại.

"Tôi @###!! @¥#@¥@¥%@##" Đào Du Du bị lời nói của anh suýt làm cho tức hộc máu, nhưng cô lại tìm không được lời nói phản bác, chỉ có thể tức giận xoay đầu sang một bên, không muốn nói chuyện với anh.

Bên trong xe cuối cùng là yên tĩnh trở lại, xe chậm rãi chạy về phía trước, khoảng bốn mươi phút sau, rốt cuộc cũng dừng lại ở trước cửa phủ Tổng Thống.

Hai người một trái một phải xuống xe, nhìn thoáng qua nhau, cũng không nói gì, đều tự mình về phòng mình.

Sáng sớm ngày thứ hai, Đào Du Du rời giường, sau khi hầu hạ Vũ Văn Vĩ Thần ăn sáng xong thì bắt đầu làm việc, cô trở lại phòng làm việc của mình bắt đầu xử lý những công việc thường ngày.

Hơn mười giờ sáng, trong bộ đàm truyền đến giọng nói của bảo vệ: "Quản gia Đào, có một vị là Dương Vi Tiếu tìm ngài, nói là bạn của ngài."

*****

Đào Du Du vừa nghe nói Dương Vi Tiếu đến tìm mình, cô lập tức chấn động, nói với bên kia bộ đàm: "Cho cô ấy vào."

Nói xong, cô buông công việc trong tay, ra khỏi văn phòng, đi về phía đại sảnh.

Chờ khi cô đến cửa đại sảnh, đã nhìn thấy nhân viên dẫn Dương Vi Tiếu đến.

"Vi Tiếu." Hai người vừa thấy mặt, liền ôm nhau một chỗ, thần sắc Dương Vi Tiếu nhìn qua có vẻ tốt hơn rất nhiều, có lẽ thời gian trôi qua, trên mặt cô liền treo nụ cười nhạt.

"Du Du, mình rất nhớ cậu." Dương Vi Tiếu vỗ vỗ lưng Đào Du Du, sau đó nói những lời từ đáy lòng.

"Ừ, Vi Tiếu, mình cũng rất nhớ cậu, nhưng mà mấy ngày nay mình bận quá, hoàn toàn không có thời gian ra ngoài. Chuyện này, không phải Thác Ngọc Mộ Dã đã giải quyết giúp cậu rồi sao? Quyền thừa kế và quyền nuôi dưỡng đứa bé không có vấn đề gì chứ?" Dẫn Vi Tiếu vào đại sảnh, sau đó hai người đi về phía phòng làm việc.

Sau khi vào phòng làm việc của mình, có nữ giúp việc dâng trà, hai người ngồi xuống trên ghế sô pha, đang chuẩn bị nói vào chủ đề chính, nhưng chưa mở miệng, lại nghe tiếng gõ cửa.

"Mời vào." Tầm mắt Đào Du Du Hướng về phía cửa.

Một người phụ nữ giúp việc xuất hiện ở cửa, cô hơi cúi đầu, lễ phép nói với Đào Du Du: "Đào quản gia, O&S, nhà thiết kế đã đến đây, xin hỏi bây giờ ngài có thời gian gặp mặt ông ta một lần không?"

"cái gì? O&S? đây không phải là nhà thiết kế giày nỏi tiếng xa xỉ sao?" Đào Du Du không hiểu nhìn nữ giúp việc hỏi.

"Đúng vậy, nghe nói là nhận mệnh lệnh của ngài Tổng Thống đến đây thiết kế giày cho cô."

"Hả? Là Tổng Thống sắp xếp người? Vì sao anh ta phải làm như vậy? cô ... cô mời anh ta vào đây." Đào Du Du không hiểu động cơ làm việc của Vũ Văn Vĩ Thần.

"Vâng, xin chờ một chút." Nữ giúp việc được sự cho phép của Đào Du Du, yên lặng lui xuống.

Nhưng mà, Dương Vi Tiếu lại nhịn không được.

"O&S, Không tệ, xem, cậu có địa vị rất cao trong lòng Tổng Thống." Cô cười xấu xa với Đào Du Du, không ngừng chết nhạo cô.

"Cái gì, nhất định là anh ta nhớ đến chuyện đêm qua mình vứt bỏ giày cao gót, bây giờ thiện lương, cảm thấy bản thân nên bồi thường cho mình một chút, cho nên mới làm như vậy." Đào Du Du nhớ đến hành động đêm qua của Vũ Văn Vĩ Thần nói.

"Anh ta không có việc gì làm nên ném giày của cậu à?" lời Đào Du Du nói khiến Dương Vi Tiếu nghi ngờ, cô ta hơi khó hiểu hỏi lại.

"Còn không phải, đêm hôm qua anh ta bị giựt kinh phong cái gì, bảo là muốn mời mình đi xem phim, sau khi ở trên xe bị kẹt xe, anh ta liền lôi kéo mình đi bộ, trên chân mình vừa vặn mang đôi giày mới được vài lần, kết quả vừa đi được một đoạn đường, chân bị cọ sát tạo thành mục nước, cuối cùng không biết làm sao anh ta đem về cho mình một đôi, sau đó đem đôi giày cao gót của mình ném đi ..." Đào Du Du kể chuyện đêm qua lưu loát, hoàn toàn không có dây dưa trong lòng một chút nào, chuyện cả đêm qua bị cô kể tóm lượt lại.

Đào Du Du nói vô tâm, nhưng Dương Vi Tiếu nghe có ý, đợi đến khi Đào Du Du nói xong, cô lập tức lớn tiếng nói: "Du Du, cậu thành thật khai báo, cậu và ngài Tổng Thống tiến triển tới bước kia rồi hả?"

"Cái gì mà tiến triển tới bước kia rồi?" Đào Du Du bị cô ta hỏi vấn đề này suýt không thở được.

"Còn chối, mời đi xem phim, còn nói không tiến triển sao?" dương Vi Tiếu gắt gao nhìn Đào Du Du chất vấn.

Cùng là xem phim, nhưng nếu chuyện này xảy ra ở một đôi bình thường, thì đây là chuyện quá bình thường, nhưng mà cố tình Vũ Văn Vĩ Thần là Tổng Thống, anh ta vô duyên vô cớ quyết định mời một người đi xem phim, phỏng chừng bên trong có chuyện rồi.

"Cậu là con cún con, cậu cảm thấy hai chúng tôi có thể sao? Còn phát triển, anh ta không chỉnh chết mình thì mình có mạng lớn, mình không dám trèo cao, không dám hy vọng xa vời ..." Đào Du Du có chết cũng không dám nói với Dương Vi Tiếu về suy nghĩ kia, cô không có cách nào suy nghĩ được, Vũ Văn Vĩ Thần không có chút hứng thú với mình. Việc này rất khủng bố, trái tim cô hoàn toàn không chịu được kích thích.

Ngay lúc hai người còn đang nói chuyện, cửa phòng làm việc đã mở ra, chỉ thấy một người đàn ông hơn ba mươi tuổi dẫn theo một cô gái trẻ đến trước mặt hai người.

"Đào quản gia, chào ngài, tôi là Tần Túc, nhà thiết kế chính của O&S, vị này là trợ lý Tiểu Chu." Người đàn ông này thật lễ phép, vừa vào cửa liền chào Đào Du Du rồi giới thiệu đơn giản, cái giơ chân nhấc tay trong lúc đó đều tràn ngập hương vị của người đàn ông thành thục, khiến cho Đào Du Du trong lúc nhất thời rất có hảo cảm với người này.

"Xin chào, gọi tôi là Đào Du Du được rồi." Đào Du Du lễ phép đưa tay về phía anh ta, hai người bắt tay một lúc, cô quay đầu nhìn về phía Dương Vi Tiếu giới thiệu, "Vị này là bạn thân của tôi Dương Vi Tiếu."

"Chào cô Dương tiểu thư." Tần Túc quay đầu chào Dương Vi Tiếu.

"Xin chào." Dương Vi Tiếu mỉm cười gật đầu.

"Không làm phiền hai người chứ?" Tần Túc rõ ràng cảm giác mình đến không đúng lúc, hơi áy náy nói.

"Đừng nói vậy, không thể nào. Nhưng mà, để ngài tự mình đến đây một chuyến, ngài chỉ cần gọi điện thoại, tôi nói số đo của tôi cho ngài là được." Đào Du Du vội vàng xua tay nói với Tần Túc.

Tần Túc nghe vậy, cười cười nói: "Tôi là do ngài Tổng Thống ủy thác đến, nếu là một cuộc điện thoại có thể giải quyết vấn đề, ngài tổng thống sẽ không an bài tôi đâu."

"A, anh ta thích cả chuyện này." Lúc Đào Du Du nói những lời này, không phát hiện thái độ của mình càng ngày càng lớn mật với Vũ Văn Vĩ Thần.

"Trước tiên cho tôi thử chân cô xem." Tần Túc không đưa ra bình luận đối với lời nói của Đào Du Du về Vũ Văn Vĩ Thần, lúc này anh ta dùng ánh mắt của mình bảo trợ lý ngồi xuống trước mặt Đào Du Du, xem xét qua chân cô một lúc.

Đào Du Du nghe vậy, chỉ đành ngồi xuống, sau đó cởi giày, đưa chân đến trước mặt trợ lý Tiểu Chu.

Crypto.com Exchange

Chương (1-160)