Truyện:Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi - Chương 130

Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi
Trọn bộ 160 chương
Chương 130
0.00
(0 votes)


Chương (1-160)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Trợ lý Hồ, anh.............. Anh đang nói chuyện cười sao? Anh nói ngài Tổng Thống muốn tôi đêm nay đi xem phim với anh ta?" Đào Du Du trừng to hai mắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hồ Ứng, trong lòng đang hò hét, trời ơi có cần phải sợ hãi như vậy không? Đầu óc Tổng Thống bị động kinh nên muốn xem phim kinh dị sao?

"Quản gia Đào, cô cảm thấy bộ dáng tôi như vậy rất tức cười sao?" Vẻ mặt Hồ Hứng rất nghiêm túc, thật ra trong lòng anh ta đang hò hét, Tổng Thống vì sao động kinh muốn mời Đào Du Du đi xem phim chứ? Chẳng lẽ anh ta không biết bộ dạng này của anh ta đối với người ngoài khi thì lạnh, khi thì nóng sẽ làm cho người khác ăn không tiêu sao?

"Được rồi, trợ lý Hồ, ngài Tổng Thống có nói vì sao muốn mời tôi đi xem phim không?" nếu không cho cô một lý do bình thường để cô nhận lời, cô thật sẽ chết không nhắm mắt.

Hồ Ứng thấy Đào Du Du hỏi vấn đề kỳ quái này, nhất là trước mặt trưởng phòng ăn và đầu bếp trưởng.

Vì vậy anh ta hắng giọng một cái, rất nghiêm túc nói với Đào Du Du: "Ngài Tổng Thống muốn mời người phụ nữ mà ngài ấy yêu mến đi xem phim, thì cần có lý do gì sao?

Dựa vào...

Cái này xem như Đào Du Du phản ứng kịp, sao cô lại quên mất chuyện kia chứ?

Vũ Văn Vĩ Thần này đứng trước mặt các nhân vật có mặt mũi nhất Thương Quốc đã nói rõ "tình yêu khắc cốt ghi tâm của bọn họ", diễn trò tất nhiên phải diễn toàn bộ.

"Quản gia Đào, cô thật hạnh phúc, ngài Tổng Thống thật đúng là một người hoàn mỹ." Lúc này trưởng phòng ăn bộ dáng như gà mẹ nịnh nót Đào Du Du.

Trưởng phòng bếp nghe vậy, lập tức nói: "Nếu trưởng phòng Kim không ghét bỏ, tôi có thể mời ngài đi xem phim."

"Khụ khụ... Việc ấy... Việc ấy là tôi đi xem cà chua và dưa chuột có phải đủ tươi mới hay không." Trưởng phòng Kim nói xong, chuyển sang đề tài khác, rồi nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

Đào Du Du nhìn vẻ mặt khó chịu của trưởng phòng Kim, trong lòng cảm thấy thương xót cho ông ta.

Người nào không biết trưởng phòng Kim yêu thích trai đẹp, mà đầu bếp trưởng lại là một người ổn trọng cao lương, điều này tạo nên cục diện bi thống cho bọn họ.

"Đúng rồi, quản gia Đào, cô có váy mà đen không?" Hồ Ứng chợt nhớ đến một chuyện, mở miệng hỏi

"Tốt.... Hình như có, thế nào?" Đào Du Du suy nghĩ một chút, sau đó hỏi ngược lại.

"Đêm nay mặc váy đó đi, Tổng Thống rất thích màu đó." Hồ Ứng nói xong thì không ở lại, lập tức đi lên lầu.

Đào Du Du nhìn bóng lưng anh ta, nhịn không được buồn cười nói: "Tôi làm gì phải mặc màu anh ta yêu thích? thật là...."

"Người con gái làm đẹp vì người mình yêu, quản gia Đào không hiểu ý lời nói này sao? Hay là trên thực tế quản gia Đào không thích Tổng Thống, vì không có cách nào cự tuyệt nên phải ở bên cạnh ngài ấy?" Trưởng phòng bếp vẻ mặt rất bi thương đang tò mò hỏi Đào Du Du, người lớn tuổi không bi thương có phải hay không!!!

"A ha ha.... Tôi có yêu thích Tổng Thống yêu ngài ấy muốn chết đi...." Đào Du Du nghe ông ta nói như vậy, lập tức cười ha ha, sau đó nói ra những lời trái với lương tâm cô.

"Cũng đúng, nếu tôi là quản gia Đào, cũng sẽ nói yêu ngài Tổng Thống đến chết. Dù sao trên thế giới này cũng chỉ có vài người đàn ông hoàn mỹ như vậy." Đầu bếp trưởng ai oán thở dài một hơi, sau đó xoay người đi vào trong phòng bếp.

một mình Đào Du Du đứng ở chỗ đó, cả khuôn mặt đều giật giật.

Đây rốt cuộc là cái gì?

==

Lúc hoàng hôn, Đào Dục Huyên rất uy tín đưa Tiêu Nhã Hinh trở về, bởi vì sợ Đào Du Du lảm nhảm, cậu và Tiểu Nho cùng dì nhỏ Ngô Á Thiện không có xuống xe, chỉ đưa Tiêu Nhã Hinh mặt xám xịt đến cửa rồi rời đi.

Điều này làm cho Tiêu Nhã Hinh muốn chơi với bọn họ thêm một chút đều tan thành mây khói.

Vào phủ Tổng Thống, cô nghĩ rằng chào đón cô sẽ là những lời phê bình nghiêm khắc của Vũ Văn Vĩ Thần, kết quả không ngờ tới, sau khi vào phủ Tổng Thống, chỉ có Đào Du Du rất uyển chuyển nói với cô vài lời là "anh hai của cô cũng về nước, một mình cô ở trong này, chúng tôi nhất định phải chiếu cố cô thật tốt, nếu muốn đi chơi ở đâu thì nói với tôi, tôi sẽ dẫn cô đi, đừng một mình chạy ra ngoài chơi, như vậy rất nguy hiểm, hậu quả rất nghiêm trọng..." nói linh tinh một chút, sau đó chuẩn bị bữa tối cho cô.

không ngờ mình dễ dàng qua lọt như vậy, Tiêu Nhã Hinh thầm may mắn, đồng thời cô nhịn không được kéo kéo vạt áo Đào Du Du, nhỏ giọng hỏi cô, có phải đem sự việc này nói cho cha mẹ cô nghe không.

Đào Du Du biết cô lo lắng, vì vậy đã nói, nếu có lần sau, vậy nhất định sẽ báo cho cha mẹ của cô biết, hơn nữa sẽ không để cô ở lại Thương Quốc nữa.

Tiêu Nhã Hinh vừa nghe không để cho cô ở lại Thương Quốc, lập tức mặc kệ, còn thề sau này mình sẽ không lén lút ra ngoài chơi nữa.

Cứ như vậy, mối nguy của Tiêu Nhã Hinh xem như loại bỏ thuận lợi rồi.

không bao lâu sau Vũ Văn Vĩ Thần cũng xuống dùng bữa tối, nhìn đến Tiêu Nhã Hinh vẻ mặt ngồi không yên trên bàn cơm, thì nhếch miệng cười, thật tùy ý nói: "Hôm nay chơi vui không?"

"Vui, thật vui...." Tiêu Nhã Hinh rất vui vẻ gật đầu nói

"Lần sau muốn trốn không dễ dàng như vậy đâu, hiểu ra đi." Vũ Văn Vĩ Thần nhìn gương mặt nhỏ nhắn vui vẻ của Tiêu Nhã Hinh, cười như không cười noi.

"Chú Vĩ Thần..." Tiêu Nhã Hinh nghe vậy, gương mặt nhỏ nhắn đau khổ bắt đầu làm nũng.

"Chú không phải là cha con, chiêu này đối với chú thật vô dụng." Vũ Văn Vĩ Thần không nhìn cô, tự nhiên vừa ăn còn vừa nói.

Tiêu Nhã Hinh biết hiện tại mình nói cái gì cũng vô nghĩa, cô chỉ ai oán nhìn Đào Du Du đang đứng một bên, cầm dao nĩa lên chuẩn bị ăn cơm.

"cô còn đứng ở đó làm gì? Còn không nhanh qua đây ăn cơm luôn." Vũ Văn Vĩ Thần ăn một lúc, nhìn thấy Đào Du Du còn đứng một bên nhìn hai người ăn cơm, vì vậy hơi nhíu mày nhìn về phía cô nói.

"A, vâng!" Đào Du Du nghe vậy, không muốn làm trái ý anh liền nghe lời đi qua phía tay phải anh ngồi xuống.

*****

Một bữa cơm mọi người đều trầm mặc, Đào Du Du còn đang nơm nớp lo sợ, cô cứ nghĩ rằng Vũ Văn Vĩ Thần sẽ vì chuyện Đào Dục Huyên đưa Tiêu Nhã Hinh đi chơi sẽ la mắng cô một trận, nhưng mà ko nghĩ đến, Vũ Văn Vĩ Thần ngoại trừ nói với Tiêu Nhã Hinh vài câu ra, đối với Đào Dục Huyên tội đồng lõa lại không nói một chữ nào.

Ăn xong bữa tối, bởi vì Tiêu Nhã Hinh chơi đùa cả ngày nên mệt mỏi, cô bé đã trở lại phòng mình tắm rửa rồi đi ngủ.

Đào Du Du hơi rối rắm, bởi vì trong lòng cô luôn nhớ đến chuyện Vũ Văn Vĩ Thần muốn mời cô đi xem phim.

Thật ra trong lòng cô có một giọng nói nhỏ đang không ngừng nói bên tai cô, cô có thể từ chối không? Cô có thể đi hay không? Cùng xem phim với Vũ Văn Vĩ Thần, là có ý gì?

Nhưng mà rõ ràng nhận thấy, khi Vũ Văn Vĩ Thần quyết định chuyện gì, sẽ không thể thay đổi.

Ngay lúc cô còn đang ngơ ngác trong phòng thay quần áo, hy vọng Vũ Văn Vĩ Thần sẽ quên mất lúc anh hẹn cô đi xem phim, Hồ Ứng lại gọi điện thoại đến: "Quản gia Đào, cô chuẩn bị xong chưa? Ngài Tổng Thống đã ra ngoài, xin đừng để ngài ấy đợi lâu."

Đào Du Du run run, cô rất muốn nói, đàn ông đợi phụ nữ đây là đạo lý hiển nhiên sao? Không phải anh ta cảm thấy rất vinh hạnh sao? Vì sao Tổng Thống lại không thể đợi chứ?

Nhưng mà cô không dám nói ra, bởi vì trong phong tục truyền thống, đàn ông chờ đợi phụ nữ, chính là người đàn ông chờ đợi người phụ nữ mà mình yêu.

Mà cô và Tổng Thống là cái gì?

cô không hiểu Vũ Văn Vĩ Thần bị trúng gió gì mà muốn mời cô đi xem phim, cũng có thể là, anh đang có âm mưu quỷ quái gì muốn đùa giỡn với cô.

Ngẫm lại hai chữ "người trong lòng" dùng trên người cô và Vũ Văn Vĩ Thần, chính cô cũng không nhịn được mà phát run.

Vũ Văn Vĩ Thần hiểu ý cô sao?

Lúc Hồ Ứng thúc giục, Đào Du Du lấy tốc độ nhanh nhất thay quần áo.

Lúc trước tuy rằng tuyệt đối không thích hù theo sở thích của Vũ Văn Vĩ Thần thích cô mặc váy màu vàng nhạt, nhưng mà nghĩ đến tính cách phiền phức của Vũ Văn Vĩ Thần, cô vẫn không tự giác thay chiếc váy này.

cô vừa thay đồ vừa lầm bầm: "Tôi tuyệt đối không giống như đầu bếp trưởng đã nói, phụ nữ làm đẹp vì người mình yêu, tôi đang lo lắng anh ta nhìn tôi một cách khó chịu, sau đó còn khinh bỉ tôi, nên tôi mới làm như vậy."

Liên tục nói với bản thân vài lần, sau khi thay quần áo xong, cô mở cửa phòng đi ra ngoài.

Đến lúc đến đại sảnh, nhìn thấy Vũ Văn Vĩ Thần đang ngồi trên ghế sô pha đợi cô, cũng không biết đã đợi bao lâu, dù anh tay áo anh ta cũng thay đổi tới lui đã nhăn nhúm lại.

Lúc Đào Du Du xuất hiện trước mắt anh, anh vừa muốn mở miệng nói cô làm việc quá chậm, khiến anh đợi quá lâu, kết quả vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Đào Du Du khác với phong cách làm việc ngày thường, cuối cùng một chữ cũng không nói nên lời.

Hôm nay nhìn Đào Du Du thật thuần khiết, thật thoải mái.

Mái tóc dài buộc tùy ý sau gáy, bên tai còn có vài lọn tóc nhỏ uốn cong.

Chiếc váy màu vàng nhạt dài đến đầu gối, cổ áo hở để lộ bờ vai ra ngoài, làn da trắng mịn dưới ánh đèn làm động lòng người.

Tuy rằng Đào Du Du luôn trang điểm nhạt, nhưng lúc này không biết vì khẩn trương hay thế nào, nhưng nhìn mặt rất hồng hào, một quả mật đào thành thục, nhìn vào làm cho người ta muốn cắn một ngụm.

"Tổng Thống........ chúng ta có thể xuất phát chưa?" Nhìn thấy ánh mắt Vũ Văn Vĩ Thần vẫn còn lưu luyến dừng trên người cô, Đào Du Du cảm giác có chút không được tự nhiên, vì vậy nhỏ giọng hỏi.

"Ừ, đi thôi." Vũ Văn Vĩ Thần hồi phục tinh thần thu hồi ánh mắt lại, giống như không nhìn thấy cô, ngẩng đầu đi ra ngoài cửa lớn. Trong lòng đang suy nghĩ, kiếp này anh gặp qua vô số mỹ nhân đều nhìn không hết, vì sao bản thân lại nhìn chằm chằm vào người phụ nữ có diện mạo chỉ trên bậc trung bình đến thất thần như vậy.

Đào Du Du thấy anh đi ra cửa, cô cũng không dám chậm trễ, lập tức cất bước trên đôi giày cao gót nhỏ đi theo.

Xe đã sớm chờ ở cửa, bởi vì đây là Vũ Văn Vĩ Thần ra ngoài, hơn nữa còn giữ bí mật rất cao, vì vậy xe bảo vệ không tính là nhiều, chỉ có hai chiếc xe đi theo sau xe anh ta, hơn nữa vẫn duy trì một khoảng cách nhất định.

Hai người ngồi trên xe đều không nói gì.

Vũ Văn Vĩ Thần không nói chuyện, Đào Du Du cũng không dám mở miệng.

Đến giờ cô vẫn còn cân nhắc, vì sao hôm nay Vũ Văn Vĩ Thần muốn mời cô đi xem phim.

Xe chạy được một đoạn chợt dừng lại.

"Thế nào? Đến rồi sao?" Vũ Văn Vĩ Thần ngồi phía sau không nhìn ra ngoài cửa sổ, mà nhìn lái xe hỏi.

"không phải, Tổng Thống, ở đây kẹt xe rồi." Lái xe quay đầu lại báo cáo.

"Kẹt xe? Thành phố Định Khôn có thể kẹt xe?" Vũ Văn Vĩ Thần nghe vậy, quay đầu về phía ngoài xe, thấy phía trước có rất nhiều xe dừng lại.

Đào Du Du ngồi một bên lầm bầm: "Còn không phải ngài lãnh đạo sáng suốt, kinh tế quốc gia chúng ta ngày càng tốt, người mua xe ngày càng nhiều, tự nhiên phải kẹt........"

"cô nói cái gì?" Vũ Văn Vĩ Thần nghe Đào Du Du nói, nhưng không nghe rõ rốt cuộc cô đang nói cái gì, vì vậy quay đầu lại hỏi cô.

"không........... không có gì........." Đào Du Du liên tục xua tay, cô cũng không muốn nói chuyện với anh, đỡ phải nói không hiểu, càng chọc giận anh ta?"

"Có thể đi đường khác không? Dừng ở chỗ này lãng phí rất nhiều thời gian." Vũ Văn Vĩ Thần nhìn một hàng xe đậu dài phía trước, cảm thấy không thể chờ đợi, vì vậy hỏi lái xe.

"không có, hơn nữa phía sau xe còn nhiều, muốn quay đầu xe cũng không được, chỗ này cách rạp chiếu phim hai nghìn mét, nói không chừng một chút liền thông xe, Tổng Thống, chúng ta nhẫn nại một chút đi." Từ trước đến nay lái xe đều biết tính cách của Vũ Văn Vĩ Thần vì vậy chỉ cẩn thận khuyên nhủ.

"Hai nghìn mét? Cậu chờ ở đây, chúng tôi đi đây." Vũ Văn Vĩ Thần nói xong, mở cửa xe ra, lập tức xuống xe.

Đào Du Du còn ngồi trên xe trong lúc nhất thời không kịp phản ứng Vũ Văn Vĩ Thần muốn làm gì, kết quả nhìn thấy anh quay đầu nói với mình: "cô còn ngồi ở đây làm gì? Nhanh chóng xuống xe."

*****

"Sau............. Xuống xe? Anh............. Không lẽ anh định.............." cô vốn định nói, không phải anh muốn đi bị chứ? Kết quả hai chữ "đi bộ" còn chưa kịp nói ra miệng, cô cảm giác tay mình có một đạo lực rất mạnh nắm chặt, một giây sau, cả người cô bị lực mạnh đó kéo ra khỏi xe, giày cao gót dưới chân làm cô đứng không vững, đầu đập vào ngực Vũ Văn Vĩ Thần.

"Rốt cuộc cô có phải là phụ nữ hay không? Mang giày cao gót này đứng cũng không vững." Vũ Văn Vĩ Thần bị đụng oán giận một câu.

Đào Du Du tức giận, nghe những lời anh nói muốn cãi lại anh, nhưng lại không dám, vì vậy chỉ rất tức giận lầm bầm: "anh lợi hại như vậy anh mang thử cho tôi xem................."

Tất nhiên loại nhỏ giọng nói thầm này Vũ Văn Vĩ Thần cũng không nghe rõ.

Anh không tiếp tục cằn nhằn Đào Du Du, túm lấy tay cô rồi kéo đi về phía trước.

"Này............. Anh đi chậm một chút...................." Đào Du Du rất tức giận khi bị anh ta kéo đi như vậy, cảm giác dưới chân như đi cà kheo, bất cứ lúc nào cũng có thể bị trẹo chân.

Cũng may bây giờ là buổi tối, Vũ Văn Vĩ Thần mới có thể trắng trợn đi bộ trên đường lớn, nắm lấy tay Đào Du Du không buông.

Hai người đi dưới làn xe đi về phía trước, Vũ Văn Vĩ Thần đi phía trước, anh nắm tay Đào Du Du đi bên cạnh, bước nhanh cùng mình.

Hai người đi bộ khoảng mười phút, vẫn không nhìn thấy bóng dáng của rạp chiếu phim đâu, chân Đào Du Du mới như muốn nhũn ra, đôi giày mới mua còn chưa mang được vài lần, vì vậy bây giờ mang vào cũng hơi chật chân, khiến cô cảm giác đau nhức như bị kim đâm vào chân.

"đi nhanh một chút, cô đi chậm như vậy, đến khi nào mới có thể đến rạp chiếu phim?" Thấy Đào DU Du đi càng ngày càng chậm, Vũ Văn Vĩ Thần nói, anh vừa đi vừa hối thúc Đào Du Du.

Đào Du Du vốn đi rất nhanh nhưng chân không chịu nỗi được, Vũ Văn Vĩ Thần hối thúc cô như muốn gọi hồn, trong lòng căng thẳng nhưng dây cung trong lúc nhất thời như bị đứt dây, cô dùng sức hất tay Vũ Văn Vĩ Thần ra, sau đó cũng quay đầu lại, đặt mông ngồi lên bồn hoa bên ven đường, tức giận nói: "Anh nhìn đi, tôi đi không nổi, không đi nữa."

"Cái gì? cô.... . cô bảo tôi nhìn?" Vũ Văn Vĩ Thần cảm thấy mình hơi nén giận, nhìn Đào Du Du không chịu phối hợp với mình, lúc này còn cáu kỉnh đùa giỡn, nhất thời lửa nóng xông lên đỉnh đầu.

"Chân tôi sắp phồng lên rồi, chỗ này là hai nghìn mét? Đây còn chưa được 500 mét, tôi không đi, anh muốn xem phim thì đi một mình đi, tôi không đi theo với anh." Lúc này Đào Du Du còn chưa đi lại được, cô thở hổn hển, vừa nói.

"Này, không phải cô rất thích xem phim sao? Vì sao đến đây rồi lại không chịu đi?" Thái độ của Đào Du Du làm cho Vũ Văn Vĩ Thần rất khó chịu, anh cảm thấy cô gái này không biết phân biệt phải trái như vậy.

"Ai nói với anh là tôi thích xem phim? Vậy anh mời tôi đi xem phim là vì cái gì? Tính là thích xem thì thế nào, vậy tôi cũng không thể dùng chân không đi xem được, anh xem, gót chân tôi bị sướt một lớp da ra rồi đây...." Lúc này Đào Du Du đau khổ nước mắt rơi xuống, cởi đôi giày cao gót đẹp ra, cô vừa vén gót chân bị phồng nước lên, vừa tức giận nói.

"cô người phụ nữ này thật đúng là...." Vũ Văn Vĩ Thần vốn định mắng cô không biết phải trái, nhưng nghĩ lại lời nói của cô, cảm thấy cô nói cũng không sai, quả thật ý của anh chính là muốn mời cô đi xem phim, anh hoàn toàn không có cô cơ hội từ chối, đột nhiên ý thức được, anh bị Thác Ngọc Mộ Dã gài bẫy trong lúc nhất thời cảm thấy rất tức giận, vì vậy đành khó chịu nói với Đào Du Du: "Vậy vì sao cô muốn mặc váy và mang giày cao gót chứ?"

"không phải Hồ Ứng nói anh thích cái gì màu vàng nhạt, tôi liền mua một cái váy màu vàng nhạt, có thể phối hợp với một đôi giày cao gót, tôi không biết đi xem phim phải đi qua nhiều đoạn đường như vậy, hiện tại hai chân tôi đau quá, tôi đi không nổi, anh tức giận với tôi cái gì chứ?" Trong lòng Đào Du Du ủy khuất muốn chết, cô không biết mình vấp ngã chảy máu mấy đời mới gặp một người đàn ông cực phẩm như vậy, vì sao cho tới bây giờ anh ta không suy nghĩ kỹ vấn đề chứ? Chỉ biết tìm nguyên nhân từ người khác, chỉ biết trách tội người khác.

"Vì vậy.... Ý của cô là, cô vì tôi mới mặc váy và mang đôi giày này?" Có lẽ không ngờ Đào Du Du làm như vậy vì muốn anh vui vẻ, Vũ Văn Vĩ Thần hơi ngạc nhiên hỏi.

"Nếu không tôi điên rồi sao? Tôi sẽ không mang giày cao gót như vậy chứ?" Vẻ mặt Đào Du Du vẫn đau khổ như trước, đau lòng xoa xoa gót chân mình.

Vũ Văn Vĩ Thần nghe cô nói xong, lập tức nổi tức giận trong lòng đều tan theo mây khói, trên mặt còn nổi lên nụ cười thản nhiên.

"Sớm biết giày cao gót khó mang như vậy, tôi sẽ không mang rồi.... ." không chú ý đến sự thay đổi trên mặt Vũ Văn Vĩ Thần, Đào Du Du lầm bầm.

"Vậy cô có thể đi tiếp không?" Nhìn bộ dạng tội nghiệp đáng thương của Đào Du Du, Vũ Văn Vĩ Thần nổi lên chút thiện lương hỏi.

Đào Du Du oán giận lắc đầu: "Tôi có thể đi chân trần không? Nếu đi chân trần có thể đi."

Vũ Văn Vĩ Thần nghe vậy, nhịn không được giáo huấn cô: "một cô gái để chân trần đi trên đường lớn thì nói cái gì?"

"Vì vậy, tôi có thể làm sao? Giày này nhất định không mang được, chẳng lẽ anh có thể cõng tôi sao?" Đào Du Du nói xong, lại bắt đầu xót thương.

"cô điên sao? Cư nhiên dám để tôi cõng cô?" Vũ Văn Vĩ Thần bắt đầu có chút hoài nghi cô gái này, rốt cuộc cô có phải là người không?

"không phải tôi đang nói anh không thể cõng tôi sao? Tôi không muốn nằm trên lưng anh, anh đừng chờ tôi, anh đi trước đi, xem phim hay về phủ đều do anh quyết định, tôi nghỉ ngơi một chút, sau đó lái xe về phủ thì tốt hơn." không muốn nói nhiều với anh, người đàn ông này căn bản không có phong độ của thân sĩ, chỉ biết la lối om sòm trước mặt cô, thích đùa giỡn, ăn mặc kiểu thiếu gia.......

Vũ Văn Vĩ Thần nhìn cô gái không có chút hình tượng đang ngồi bên cạnh bồn hoa, lập tức có loại cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Nếu đổi lại là cô gái khác, có thể cùng anh đi xem phim, cho dù có phế đi hai chân cũng sẽ không tiếc............. .

Crypto.com Exchange

Chương (1-160)