Vay nóng Homecredit

Truyện:Chờ Tôi Có Tội - Chương 085

Chờ Tôi Có Tội
Trọn bộ 112 chương
Chương 085
Đêm bất tận
0.00
(0 votes)


Chương (1-112)

Siêu sale Shopee


Chiếc xe Van tàn tạ lắc lư đi trong đêm tối. Tiếng còi xe cảnh sát và ánh sáng xa dần, phía trước vẫn là núi sông mịt mờ. Kẻ trừng phạt trước nay luôn vạch kế hoạch chu đáo, tỉ mỉ, rất hiếm khi thất bại. Cảnh sát là "bọ ngựa bắt ve" thì họ luôn là "chim sẻ" giảo hoạt. Vốn dĩ lần "săn" Hình Kỷ Phục này sẽ là như vậy, song lai thất bại nặng nề.

Ân Trần ấn chặt vết thương đau đớn vẫn chảy máu không ngừng trên vai. Cảnh núi mịt mùng, tĩnh lặng lướt qua trước mắt anh ta. Sắc mặt anh ta lạnh lẽo.

Lần này anh ta dẫn theo tám kẻ trừng phạt, tất cả đều là những người tinh anh nhất. Quỷ kế dụ rắn khỏi hang của Ân Phùng lần trước tuy khiến họ tổn thất nghiêm trọng nhưng không đến mức như hiện tại, chỉ duy nhất hai người còn sống.

Ngược lại, Hình Kỷ Phục vẫn an toàn, đang nằm rạp trong xe, được một kẻ trừng phạt trông coi. Nhân vật trí dũng kiệt xuất ngày nào này là người Ân Trần căm hận nhất suốt những năm qua, được anh ta từng bước "nuôi dưỡng" thành trùm tội ác, hôm nay cuối cùng cũng đến thời cơ "gặt hái", vậy mà anh ta vẫn đỏ mắt, không thể giữ bình tĩnh.

Tâm trạng trước đó của Ân Trần vốn rất tồi tệ, song anh ta bất chợt bật cười.

Đúng vậy, dù là ai cũng chẳng thể ngờ, tuổi tác đã lớn, cứ ngỡ rằng con trai con gái đủ đầy, giàu nứt đố đổ vách, có thể công thành danh toại rút lui, ấy vậy mà lúc này lại phải đối diện với cảnh tan cửa nát nhà, con trai phản bội, con gái không nhận, tâm phúc không chết thì cũng bị cảnh sát bỏ tù, bản thân cũng trở thành tội phạm bị truy nã. Mọi thứ ông ta có toàn bộ đều trở thành hư vô.

Những năm qua, Ân Trần có vô số cơ hội giết chết Hình Kỷ Phục, nhưng không chỉ giết ông ta, còn phải nhìn đế quốc phạm tội của ông ta sụp đổ, nhìn ông ta từ thiên đường rơi xuống địa ngục, chịu đủ giày vò mới là điều Ân Trần mong muốn. Hiện giờ, Ân Trần cuối cùng cũng nắm chắc được cơ hội này. Dù hao binh tổn tướng song tổ chức vẫn còn những "mồi lửa" khác sắp được đào tạo xong, có thể bùng cháy bất cứ lúc nào. Còn Hình Kỷ Phục cuối cùng cũng lọt vào tay anh ta.

Trong khoang xe nồng nặc mùi máu tanh và thuốc súng vọng lên giọng nói được coi là dịu dàng của Ân Trần: "Hình Kỷ Phục, về sau phải ngoan chút."Ngày tháng tươi đẹp" của ông mới chỉ vừa bắt đầu thôi."

Hình Kỷ Phục dẫu từng đương đầu vô vàn giông bão, từ lâu đã có thể bình thản trước cái chết thì giờ phút này nghe được lời Ân Trần cũng không khỏi rùng mình. Hơi thở gấp gáp của ông ta dần bình ổn, nhìn ra cảnh đêm mờ mịt ngoài cửa xe rồi đau khổ nhắm chặt hai mắt.

Có lẽ chẳng ai ngờ được "người cha" tội phạm từng làm mưa làm gió, tung hoành nửa đời người, khiến cảnh sát chật vật nhiều năm lại có một kết thúc thế này. Những giày vò và sự chuộc tội mà ông ta sắp phải đối mặt cũng là điều mà bản thân ông ta không thể tưởng tượng được.

Ân Trần quan sát phản ứng của Hình Kỷ Phục rồi cười thỏa mãn. Chỉ là sắc mặt cũng dần tĩnh lặng khi nhìn màn đêm phía trước.

Anh ta sẽ không ngừng lại.

Ân Phùng có lẽ cũng vậy. Lần này chẳng phải em trai cũng vẫn nhận một bài học trong tay anh ta đó ư? Với tính cách có thù tất báo của Ân Phùng e rằng từ giờ sẽ cắn chặt anh ta như lang sói, cũng giống như người anh trai này vậy.

Thù mới và hận cũ, thiện và ác, bi thương và vui vẻ, những điều hai người tôn thờ và căm hận, đều đã đến lúc nên có một kết thúc cho tất cả.

Người đó hiện tại là người thân duy nhất của anh ta. Là tình yêu còn sót lại của anh ta, tà ác đến thế, thông minh đến thế song lại cũng thuần khiết và kiên định đến thế.

Ân Trần nghĩ ông trời chắc chắn có ý riêng nên mới để họ trở thành anh em, để Ân Phùng là "thiên chi kiêu tử", độc hưởng tình yêu mong manh của bố mẹ song vẫn không thoát khỏi vực thẳm trong tim; cũng để Ân Trần nếm đủ cay đắng trên đời, sau khi bị cuộc đời giẫm đạp thành bùn thì niết bàn trùng sinh.

Hoặc anh ta hủy hoại Ân Phùng. Hoặc sẽ là Ân Phùng hủy hoại anh ta.

Khóe môi Ân Trần dần cong lên thành nụ cười nhè nhẹ.

Anh ta tin rằng ngày đó sẽ đến rất nhanh thôi.

———

Bệnh viện Quý Châu.

Lúc này đã là nửa sau của đêm nhưng bệnh viện ồn ã như ban ngày. Từng người từng người nằm trên cáng được đưa vào phòng cấp cứu. Lực lượng y tá được điều động tới đây hết đợt này qua đợt khác.

Thực ra cảnh sát bị thương chỉ chiếm số ít, nhiều hơn cả là những phần tử tội phạm bị thương, họ đều được cấp cứu ngay lập tức.

Nhưng phía cảnh sát cũng có khá nhiều người đang phải nằm trong phòng phẫu thuật.

Đêm này tựa như bất tận.

Vưu Minh Hứa ngồi trong hành lang ngoài phòng phẫu thuật, thỉnh thoảng có người khiêng cáng chạy qua trước mặt cô. Tiếng trao đổi vội vã, ngắn gọn của bác sĩ và y tá, tiếng rên rỉ đau đớn của người bị thương đều vang vọng bên tai.

Cô vẫn đang mặc chiếc áo trắng của ban ngày, lúc này đã nhem nhuốc nào máu, nào bụi, nào bùn. Nhiều nhất vẫn là máu, máu của Ân Phùng, của Cảnh Bình, của La Vũ, thậm chí có cả máu của Ân Trần...

Dáng vẻ cô như thẫn thờ, ngồi thẳng lưng, mặc ai bước qua cũng không phản ứng.

Cũng có y tá thấy vậy bèn bước đến hỏi han: "Cô là ai? Sao lại ngồi ở đây? Có bị thương không, cần xử lý vết thương không?"

Vưu Minh Hứa đáp: "Tôi không bị thương, không cần xử lý." Giọng cô vừa thấp vừa khàn, y tá nghe vậy bèn im lặng rời đi.

Vưu Minh Hứa cũng không biết mình đã ngồi bao lâu.

Đèn phòng phẫu thuật vẫn sáng mãi. Ân Phùng, Cảnh Bình, Tiểu Yến, Đồ Nha đều được đưa vào những phòng phẫu thuật riêng biệt, chưa một ai được đưa ra ngoài. May thay Hứa Mộng Sơn và những đồng nghiệp thân quen khác tuy bị thương song không nghiêm trọng, đều đã lần lượt vào phòng bệnh thường.

Một người bước tới, ngồi xuống cạnh cô.

Vưu Minh Hứa không động đậy.

Người đó hôm nay im lặng đến lạ, một lúc lâu sau mới nói: "Yên tâm, thầy Ân trước giờ đều mệnh lớn, không chết được đâu. Những người khác cũng sẽ không dễ chết đến vậy."

Vưu Minh Hứa bấy giờ mới nhìn cậu ta, lúc này rồi mà người này vẫn còn có thể lấy ông chủ của mình ra đùa bỡn cho được, trái lại giúp tâm trạng Vưu Minh Hứa nhẹ nhõm bớt phần nào.

Vưu Minh Hứa hỏi: "Quán Quân đâu rồi?"

Mặt Trần Phong không biểu cảm: "Chú ấy ở dưới tầng, uống rượu cùng Lão Cửu trong xe."

Vưu Minh Hứa im lặng, quay đầu nhìn phương xa tối đen vô tận ngoài cửa sổ.

Trần Phong cũng lặng thinh một hồi, nói: "Lão Cửu là ông điên, làm việc không suy nghĩ. Có điều, tôi nghĩ thông suốt rồi, ông ấy thấy bản thân chết xứng đáng là được. Với những người như chúng tôi mà nói, vui vẻ và hạnh phúc không phải là được sống yên bình dài lâu, mà là đến khi chết cuối cùng cũng vượt qua được khúc mắc trong lòng, chuộc được tội, làm được việc khiến bản thân thỏa lòng. Tôi thấy Lão Cửu xuống dưới đó chắc cũng vui lắm."

Vưu Minh Hứa khẽ "Ừ" một tiếng.

Hai người một lần nữa rơi vào im lặng.

Cho đến khi cánh cửa của phòng phẫu thuật bật mở, người được đưa ra đầu tiên là Đồ Nha. Hai người đứng bật dậy, khắp người Đồ Nha quấn đầy băng, vẫn đang chìm trong giấc ngủ. Trần Phong hỏi bác sĩ: "Anh ấy sao rồi?" Bác sĩ đáp: "Không nguy hiểm đến tính mạng, cần tiếp tục quan sát. Ngày mai thuốc tê hết sẽ tỉnh."

Trần Phong và Vưu Minh Hứa thở phào nhẹ nhõm. Trần Phong đi theo bác sĩ tới phòng bệnh của Đồ Nha. Không lâu sau cậu ta đã quay lại tiếp tục chờ đợi cùng Vưu Minh Hứa.

Người thứ hai được đưa ra khỏi phòng là Tiểu Yến. Cậu ấy trúng đạn, thương nặng hơn Đồ Nha.

Hết chương 258

*****

Bác sĩ đã phải rất vất vả mới cứu được cậu ấy. Trần Phong thở phào nhẹ nhõm, cười nói với Vưu Minh Hứa: "Tôi bảo mà, kẻ xấu sống dai."

Nghe câu này Vưu Minh Hứa chỉ lặng thinh.

Cô nhìn gương mặt gầy guộc, nhợt nhạt của Tiểu Yến mà không khỏi xót xa, bèn cùng Trần Phong đưa cậu ấy về phòng bệnh của Đồ Nha. Vưu Minh Hứa nhìn hai người họ rất lâu mới tiếp tục tới phòng phẫu thuật chờ đợi. Cảm giác đau đớn trong tim chưa hề vơi đi. Cô thầm nghĩ, không biết từ lúc nào mà cô cũng bắt đầu quan tâm đến những thuộc hạ quái đản của Ân Phùng thế này?

Người thứ ba được đưa khỏi phòng là Cảnh Bình. Mặt anh trắng bệch đáng sợ, cảm giác như không còn hơi thở. Bác sĩ nói anh mất quá nhiều máu, vị trí trúng đạn cũng hiểm. May thay có một cơ thể tốt, phải tiếp tục quan sát một đêm nên chỉ cần không xảy ra bất ngờ thì sẽ thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm.

Vưu Minh Hứa theo y tá đưa Cảnh Bình đến phòng bệnh của Hứa Mộng Sơn vẫn đang say ngủ. Hai người suy yếu, khắp mình vô số vết thương song vẫn sống sót. Dù đang hôn mê thì đường nét của cả hai vẫn đều kiên cường, bất khuất. Vưu Minh Hứa nhớ ra lúc trước có nghe người khác kể lại rằng hai người dù bị thương nặng nhưng vẫn cầm súng trông coi những kẻ tội phạm còn ôm ấp ý định chạy trốn.

Vưu Minh Hứa đứng rất lâu trước giường hai người, cúi đầu song không khỏi bật cười. Lòng cô vô cùng chua xót, nhưng cũng thấp thoáng niềm vui.

"Mau chóng tỉnh lại." Cô lẩm bẩm một mình, "Hai người đừng để em đợi lâu quá."

Khi một lần nữa quay lại trước phòng phẫu thuật, Vưu Minh Hứa liền thấy sắc mặt nặng nề của Trần Phong. Trái lại, thấy cô, cậu ta cười nhẹ nhõm: "Tôi nói rồi, những người này mạng lớn, không chết được đâu."

Vưu Minh Hứa cũng nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật khép chặt, vẫn còn một người đang ở trong đó, im lặng một hồi cô nói: "Đúng vậy, mạng của anh ấy lớn nhất."

Hai người ngồi xuống song không nói chuyện nữa, tựa như chẳng ai còn tâm tư để tiếp tục chủ đề vậy.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây. Trong khoảng thời gian chờ đợi, Trần Phong lại đi thăm Tiểu Yến và Đồ Nha hai lần. Cậu ta bắt đầu mất kiên nhẫn rồi mà Ân Phùng vẫn chưa ra khỏi phòng phẫu thuật.

"Bác sĩ có làm được không thế?" Sắc mặt Trần Phong bắt đầu u ám, "Không được thì tìm người khác!"

Vưu Minh Hứa nói: "Ngồi xuống. Bác sĩ phẫu thuật cho anh ấy là chuyên gia được mời đến từ Quý Dương, giờ cậu còn tìm ở đâu được người tốt hơn nữa?"

Sắc mặt Trần Phong thay đổi liên tục, cuối cùng ngẩng đầu nhìn cửa sổ, nói: "Trời cũng sắp sáng rồi."

Vưu Minh Hứa cũng đã thấy sắc trời dần chuyển sang màu mờ xám, trong đầu là cảnh tượng Ân Phùng bị đâm lén, mũi dao xuyên qua ngực anh, mặt đất đầy máu và cả sinh mạng như đang sắp chảy khỏi cơ thể anh. Vừa nhớ lại, tim Vưu Minh Hứa như thêm một lỗ hỏng khôn cùng. Suốt một đêm này cô vẫn luôn cố gắng khống chế không để mình nghĩ tới điều tồi tệ nhất để rồi chìm trong suy nghĩ đó.

Nhưng theo sự trôi đi của thời gian, ý nghĩ cố chấp đó tựa như cũng dần lung lay.

Trần Phong nói cho cùng cũng là một người trầm ổn, sau một lúc hoang mang rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh. Cậu ta nhìn Vưu Minh Hứa dù im lặng song sắc mặt ngày càng lạnh lẽo, nói: "Cô đi ngủ một lát đi, đợi thầy Ân phẫu thuật xong, người thầy muốn gặp đầu tiên sau khi tỉnh lại chắc chắn là cô. Một mình tôi đợi là được rồi."

Vưu Minh Hứa chỉ trầm giọng nói: "Không cần." Cô nhắm mắt, dựa vào tường. Thấy vậy Trần Phong không nói nữa, một lúc sau cũng học theo cô, dựa tường, nhắm mắt.

Khi ánh sáng mặt trời chiếu lên mặt Vưu Minh Hứa, trong mơ màng, cô nghe được tiếng cửa mở bèn mở bừng mắt, thấy bác sĩ và y tá đẩy giường bệnh ra ngoài.

Trần Phong cũng bừng tỉnh. Vưu Minh Hứa lập tức nhìn thấy tấm chăn trắng không phải đang phủ lên mặt người nằm trên giường, sắc mặt bác sĩ tuy mỏi mệt song không có nét tiếc thương. Bấy giờ cô mới yên lòng, vội vàng tiến lên trước.

Giọng Trần Phong run rẩy lạ thường: "Bác sĩ, thầy ấy sao rồi?"

Bác sĩ ngập ngừng đáp: "Chúng tôi cố gắng hết sức rồi, đã cầm được máu, cũng đã khâu vết thương. Cậu ấy bị thương rất nặng, hiện giờ chưa thể bảo đảm có sống được hay không. Chúng tôi sẽ đưa cậu ấy vào phòng ICU, tình hình có thể xấu đi cũng có thể tốt lên, cô cậu hãy chuẩn bị sẵn tâm lý."

Trần Phong lặng thinh.

Vưu Minh Hứa đi theo họ, không rời mắt khỏi gương mặt Ân Phùng. Nhìn anh chỉ giống như đang say ngủ, có điều gương mặt tái nhợt, màu môi cũng không sắc máu. Rõ ràng cao lớn đến thế, vậy mà lúc này nhìn anh bỗng nhỏ bé lạ thường.

Vưu Minh Hứa và Trần Phong theo vào phòng ICU, ban đầu chỉ có thể đứng nhìn từ xa, đợi bác sĩ và y tá sắp xếp xong, lắp xong bình truyền dịch và các thiệt bị y tế mới cho phép hai người đến gần.

Sắc mặt Trần Phong cũng có chút hoang mang, sau một hồi ngơ ngác mới nói: "Tôi đi gọi điện thoại hỏi xem bao giờ chuyên gia của Bệnh biện Tương Tuệ mới đến. Nếu không được thì nghĩ cách mời bác sĩ từ Bắc Kinh."

"Được."

Trần Phong ra khỏi phòng bệnh, Vưu Minh Hứa ngồi xuống bên giường, ngắm nhìn Ân Phùng dưới ánh đèn dịu nhẹ. Anh thực sự rất anh tuấn, chỉ nhìn qua thôi cũng khiến cô rung động. Cô ngồi lặng lẽ, nhất thời như quên mất thời gian, cũng quên đi tất cả.

Qua một hồi, cô cúi đầu, ôm mặt, nước mặt thấm ướt lòng bàn tay. Sau đó, cô nắm lấy mấy ngón tay anh một cách vô cùng cẩn thận, nói: "Ân Phùng, anh nhất định phải sống. Nếu anh không vượt qua được ải này, em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. Em sẽ quên anh sạch sẽ, Vưu Anh Tuấn cũng được mà Ân Phùng cũng thế, từ nay về sau sẽ chẳng còn là gì trong cuộc đời em hết. Em sẽ đi tìm bạn trai mới ngay lập tức, còn tìm một người vừa cao vừa đẹp trai lại không khốn nạn, cho anh tức đến mức phải đội mồ sống dậy mới thôi."

"Ân Phùng, lời anh đã nói, anh phải giữ lời. Mãi mãi yêu em, sùng bái em. Em không muốn anh vì em mà... gặp bất trắc. Em chỉ cần anh sống vì em."

———

Mãi đến buổi trưa Ân Phùng vẫn chưa tỉnh, tình hình không tốt lên song cũng không xấu đi.

Tin tốt là chuyên gia của Bệnh viện Tương Tuệ đã đến, lập tức tổ chức cuộc họp khẩn cấp với bác sĩ phụ trách trước đó để lập phương án điều trị.

Ân Phùng một lần nữa bị đẩy vào phòng phẫu thuật.

Khi Vưu Minh Hứa và Trần Phong đứng đợi bên ngoài thì nhận được cuộc gọi của Đinh Hùng Vĩ: "Chú và vài lãnh đạo đến thành phố rồi, những việc khác cũng đã được tổ chuyên án sắp xếp ổn thỏa. Chỉ còn người đó... Chúng ta định tổ chức lễ tiễn đưa di thể đơn giản trong nội bộ vào buổi chiều, cháu cũng đến đi."

Vưu Minh Hứa hạ điện thoại xuống, đầu óc trống rỗng, một lát sau lấy lại tinh thần quay sang nói với Trần Phong: "Tôi đi đến Cục công an thành phố một chuyến, xong việc sẽ về. Có chuyện gì nhớ gọi điện cho tôi ngay."

Trần Phong đồng ý.

———

Vưu Minh Hứa đã tham gia hai lễ tiễn đưa, một lần là Phán Giai, một lần là Quách Hưng.

Đây là lần thứ ba.

*****

Khi cô rời khỏi bệnh viện, Hứa Mộng Sơn và Cảnh Bình đều chưa tỉnh, cũng không thể xuất viện tham gia lễ tiễn đưa được.

Địa điểm tổ chức là trong một ngôi nhà tầm thường, vắng vẻ được Cục công an thành phố Quý Châu sắp xếp. Khi Vưu Minh Hứa đến nơi, Đinh Hùng Vĩ và mấy vị lãnh đạo đã có mặt, có người cô từng gặp, cũng có người cô chưa gặp bao giờ.

Căn nhà được bày trí đơn giản, có một bức di ảnh, La Vũ trong ảnh mặc đồng phục và đội mũ cảnh sát, trẻ hơn hiện tại vài tuổi và còn mang chút nét trẻ con của thanh niên. Trước bức ảnh là một bó hoa trắng.

Di thể của anh nằm trong quan tài, bên cạnh đặt vòng hoa. Dù điều kiện hạn chế song có thể thấy lễ tiễn đưa giản đơn này cũng đã được dụng tâm chuẩn bị.

Vưu Minh Hứa cách mấy bước xa, đứng nhìn La Vũ. Trừ sắc mặt trắng bệch lạ thường thì nhìn anh vẫn như đang sống vậy.

Đinh Hùng Vĩ bước đến quan sát cô, nói: "Không sao là tốt rồi. Cảnh Bình và Hứa Mộng Sơn thế nào?"

Vưu Minh Hứa đáp: "Đều phải phẫu thuật, tính mạng không gặp nguy hiểm."

Đinh Hùng Vĩ gật đầu, vỗ nhẹ vai cô, nói: "Lần hành động này mọi người đều làm rất tốt. Chúng ta chưa từng nghĩ có thể bắt được nhiều tội phạm đến thế. Cấp trên nói, hành động truy quét tội phạm Tương Thành nói riêng và khu vực Hoa Trung nói chung đều sẽ có một diện mạo mới, bước vào giai đoạn mới. Công lao của các cô các cậu sẽ mãi còn đó."

Vưu Minh Hứa lại nhìn La Vũ, không lên tiếng.

Đinh Hùng Vĩ cũng nhìn theo cô, thở dài nói: "Thân phận của cậu ấy đã được khôi phục trong hệ thống, được ghi công nhưng sẽ không công bố ra ngoài, bao gồm cả bố mẹ cậu ấy cũng sẽ không biết."

Vưu Minh Hứa nói: "Vì sao?" Thực chất cô biết rõ đáp án.

Đinh Hùng Vĩ đáp: "Sợ tội phạm báo thù người thân và bạn bè của cậu ấy."

Vưu Minh Hứa im lặng một lát, nói tiếp: "Chú nói xem anh ấy là một cảnh sát tốt hay xấu?"

Đinh Hùng Vĩ ngẫm nghĩ, đáp: "Có lẽ... Cậu ấy là người xấu, cảnh sát tốt."

Vưu Minh Hứa im lặng vài giây rồi bật cười nói: "Chắc vậy. Công tội đều đã không còn quan trọng, cháu sẽ không bao giờ làm việc như anh ấy, nhưng anh ấy quả thực đã liều cả mạng sống để truy quét tội phạm, diệt trừ cái ác. Anh ấy lợi dụng chúng ta, cũng cứu chúng ta mấy mạng. Anh ấy chính là một người khó hiểu như vậy, chẳng có ai là dễ hiểu trong cuộc đời này."

Lúc này, tiếng nhạc tiễn đưa trầm buồn ngân vang, ai nấy đều im lặng, chìm trong đau thương.

Tim Vưu Minh Hứa trống rỗng, thấp thoáng chút xót xa. Mọi chuyện giữa cô và La Vũ tựa như đều có một đáp án. Cô bỗng như hiểu ra, người đó rốt cuộc là người thế nào. Nhưng có một vài thứ quá sâu nên cô không dám nghĩ, đồng thời đưa ra quyết định, từ nay về sau sẽ giữ người bất chợt xông vào cuộc đời mình, gây nên từng cơn sóng gió này tại một góc sâu thẳm trong tim, cũng sẽ không quay đầu lại nữa.

Cô nhận ra trước mặt có một lãnh đạo cúi đầu rất thấp, một tay đặt trên quan tài của La Vũ, nước mắt đầy mặt.

———

Khi Vưu Minh Hứa rời khỏi Cục công an đã là buổi chiều tà. Điện thoại đột ngột đổ chuông, người gọi là Trần Phong.

Tim Vưu Minh Hứa đập thịch như dự cảm được điều gì, nhất thời không nhấc máy, cứ để mặc chuông reo chục hồi mới bấm nút nghe.

Cô không lên tiếng.

Giọng nói của Trần Phong ở đầu bên kia cuối cùng cũng mang ý cười: "Thầy Ân vừa tỉnh, uống thuốc xong lại ngủ tiếp rồi. Bác sĩ nói tình hình có chuyển biến tốt."

Vưu Minh Hứa buông điện thoại, nhìn ngắm tia nắng chiều nơi chân trời không biết rộ lên tự lúc nào, trái tim tựa như cũng dần yên bình theo sắc nắng dịu dàng đó.

Hết chương 260


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-112)