Truyện:Chờ Tôi Có Tội - Chương 064

Chờ Tôi Có Tội
Trọn bộ 112 chương
Chương 064
0.00
(0 votes)


Chương (1-112)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Cô thích ăn nhiều đồ nên nồi lúc nào cũng đầy ắp; những thứ nào cô không thích, Cảnh Bình gần như đều ăn hết, thế cho nên suốt bữa ăn, cô cực kỳ thỏa lòng, đến khi gần kết thúc thì ngẩng đầu nhìn anh nói: "Em phát hiện chúng ta ăn đồ cũng hợp lắm đấy."

Cảnh Bình cười cười: "Vậy sao?"

Vưu Minh Hứa nói: "Đi ăn cùng Mộng Sơn, lúc nào cậu ấy cũng giành thịt bò và lá khoai lang với em, nhúng một đống cá viên và củ cải. Tốt quá, sau này phải gọi anh đi ăn cùng mới được."

Cảnh Bình: "Được thôi."

Thực ra anh nào có kén ăn, chỉ là ăn gì cũng được. Thứ cô không thích thừa ra rất nhiều nên anh đều xử lý sạch sẽ, không thể lãng phí thức ăn được. Cô cứ gắp mãi, còn lại thì anh ăn.

Cảnh Bình cười nói: "Hình như hợp thật."

Cơm nước no say, Vưu Minh Hứa thanh toán, hai người ngồi đối diện nhau uống mấy ngụm trà cho đỡ ngậy.

Vưu Minh Hứa chợt nhớ ra bèn thuận miệng hỏi: "Lão Cảnh, anh kết hôn chưa?" Lão Đại được cử đến Hồ Nam xa xôi này, nếu nhà có bà xã thì biết làm thế nào? Nhìn dáng vẻ của anh... Vưu Minh Hứa chợt phát hiện nhìn anh, bạn không thể đoán được anh rốt cuộc là một người quan tâm hay không quan tâm đến gia đình.

Cảnh Bình uống một ngụm trà, nói: "Bạn gái còn không có thì kết hôn sao được?"

Vưu Minh Hứa quan sát anh, cao lớn, đẹp trai, có cá tính, nhìn có vẻ còn là kiểu bụng dạ đen tối. Kiểu đàn ông này chẳng phải gặp được người mình yêu thích sẽ lập tức theo đuổi hay sao? Vậy mà anh vẫn còn độc thân.

Song nghĩ lại cũng có thể hiểu được, tính chất công việc của anh như thế thì tìm bạn gái ở đâu? Những cô gái bình thường chắc còn chẳng dám làm bạn với anh.

"Rảnh rỗi bảo bà mai Hứa giới thiệu đối tượng cho anh." Vưu Minh Hứa nói, "Hồ Nam nhiều con gái xinh. Lão Cảnh có những yêu cầu gì?"

Cảnh Bình cười cười, nói: "Yêu cầu không nhiều. Xinh đẹp, không thể quá béo cũng không được quá gầy. Dáng không thể quá cao cũng không được quá thấp. Anh không thích con gái đen, ít nhất thì không thể đen hơn anh. Độc lập, tài giỏi, khi anh làm nhiệm vụ không ở bên cạnh cô ấy được, cô ấy có thể sống tốt mà không khiến anh lo lắng. Tính cách phải lương thiện, không thể tham lam, phân rõ đúng sai phải trái. Người làm trong ngành này như anh, nếu bà xã dễ bị mê hoặc thì chẳng khác nào đặt một quả bom hẹn giờ bên người. Đại khái là như vậy."

Vưu Minh Hứa cười ngất: "Thế này mà anh còn bảo không nhiều? Biết đi đâu mới tìm được cô gái tốt đến thế? Coi như em chưa nói gì đi."

Cảnh Bình nhấc ấm trà rót đầy cho bản thân, thấy tách của cô đã cạn bèn rót cả cho cô, bình tĩnh nói: "Đúng vậy, biết đi đâu mà tìm người tốt như vậy."

Vưu Minh Hứa bỗng ngẩn người. Cô im lặng nhìn bàn tay nắm ấm trà của Cảnh Bình, nó trắng trẻo, khớp xương rõ ràng, lòng bàn tay và mu bàn tay đều có sẹo. Nước trà trong vắt chảy róc rách vào tách, không rõ vì sao song hai người nhất thời đều im lặng.

Chính vào lúc này, điện thoại của Vưu Minh Hứa đổ chuông, phá vỡ sự bình lặng khó hiểu này.

Thấy tên người gọi đến hiển thị trên màn hình, Vưu Minh Hứa chợt nhẹ người hẳn, cô cũng không biết vì sao lại như vậy. Có điều, giọng điệu của cô vẫn điềm nhiên: "Alo."

Người đàn ông cả một ngày không lộ mặt cất chất giọng trầm thấp mà rụt rè: "Tan làm chưa?"

"Ừm."

"Hôm nay tôi đích thân xuống bếp, có muốn đến nếm thử không?"

Vưu Minh Hứa khá bất ngờ: "Đích thân xuống bếp?"

Ân Phùng nói: "Đầu bếp chết rồi còn gì?"

Vưu Minh Hứa cạn lời.

Phía đối diện, Cảnh Bình vừa nghe giọng cô đã biết người gọi tới là ai. Anh điềm đạm cúi đầu uống trà.

Vưu Minh Hứa nói: "Tôi ăn rồi."

Ân Phùng thấy phía cô ồn áo liền biết cô ở bên ngoài, nhanh trí hỏi: "Ở cùng ai?"

Vưu Minh Hứa đáp: "Lão Cảnh."

Lúc này Cảnh Bình lên tiếng: "Đưa bật lửa với thuốc lá cho anh."

Vưu Minh Hứa móc ra từ túi áo đưa cho anh, nói: "Một điếu thôi đấy."

Cảnh Bình cười nói: "Đây rốt cuộc là thuốc của ai?"

Vưu Minh Hứa bật cười.

Lúc bấy giờ mới phát hiện người đầu kia điện thoại luôn im lặng, cô hỏi: "Còn chuyện gì không?"

Ân Phùng nói: "Em thì sao? Có chuyện cần tìm tôi không?"

Vưu Minh Hứa im lặng một chốc, nói: "Lát nữa tôi đến tìm anh."

Anh bình thản đáp: "Được." Nói xong thì kết thúc luôn cuộc gọi.

Vưu Minh Hứa ngớ người nhìn điện thoại, tâm trạng khó nói thành lời. Cảnh Bình đứng dậy nói: "Đi thôi."

Hai người bước ra khỏi quán ăn, nơi này gần Cục cảnh sát, Cảnh Bình đi bộ về là được. Vưu Minh Hứa gọi xe, đứng đợi bên vệ đường, nói: "Anh về trước đi. Xe em đến ngay rồi."

Cảnh Bình: "Không sao."

Hai người ban nãy vẫn còn nói không hết chuyện lúc này chợt không biết nên phải nói gì, chỉ lặng lẽ đứng nơi đầu đường.

Xe rất nhanh đã tới nơi, Vưu Minh Hứa lên xe, nói với người bên ngoài: "Lão Cảnh, mai gặp."

Cảnh Bình đứng dưới ánh đèn, chiếc áo jacket để mở, hai tay đút trong túi quần, dáng đứng này càng khiến anh thêm cao lớn, thẳng tắp. Song đầu mày đuôi mắt anh sắc nét mà hòa nhã, nụ cười thấm chút ấm áp: "Mai gặp, Vưu Minh Hứa."

*****

Thực ra hôm nay Vưu Minh Hứa chắc chắn sẽ đi tìm Ân Phùng. Cô nghĩ Ân Phùng cũng biết cô sẽ đến tìm anh. Cô chỉ không ngờ Ân Phùng còn đích thân xuống bếp. Người này lúc nào cũng ra chiêu không theo quy luật bình thường.

Vào biệt thự, cô thấy Tiểu Yến đã đứng đợi ở cổng, cả người cậu ấy lạnh toát, không biết đã chờ đợi bao lâu.

Vưu Minh Hứa ngẩn người nói: "Cậu không cần phải đợi tôi." Đường chỉ có đoạn ngắn, cô đâu thể đi lạc.

Thực chất Tiểu Yến cũng không biết tại sao bản thân phải nhất định đứng đây đợi cô. Lúc trước Ân Phùng có nhắc một câu để cậu đi đón cô. Cậu lập tức chạy ra ngoài, dù chỉ đứng không nhưng cũng thấy rất vui vẻ.

Thế là Tiểu Yến chỉ đành thốt ra một câu: "Tôi không còn việc nào khác..."

Vưu Minh Hứa ngơ ngác, cô như gặp lại bóng dáng Vưu Anh Tuấn qua sự ngây ngô của cậu trai này. Cô mềm lòng, cười nhẹ nói: "Cảm ơn."

Tiểu Yến đỏ mặt, cúi đầu giấu nét ngượng ngùng vào bóng tối, nói: "Thầy Ân đợi cô lâu lắm rồi."

Cậu ấy vừa nhắc tới Ân Phùng, đầu mày Vưu Minh Hứa lập tức trầm xuống. Nhìn từ xa, cô không thấy sân thượng sáng ánh đèn. Có lẽ tiết trời ngày càng lạnh, bữa tối với ánh trăng mặt hồ của người kia cũng không duy trì được nữa. Cô cười thầm, đi vào nhà chính theo Tiểu Yến.

Ân Phùng đang một mình dùng bữa trong phòng ăn tại tầng hai.

Trong tưởng tượng của Vưu Minh Hứa, nếu Ân Phùng tự xuống bếp chắc anh sẽ làm bít tết, uống rượu vang gì đó, vừa gọn gàng đơn giản, cũng không cần phải giả bộ có tài nấu nướng. Không ngờ vừa ngẩng đầu, người đó ngồi một mình trước bàn ăn, tay cầm bát cơm, trước mặt còn có bốn món mặn và một bát canh: cánh gà kho tàu, thịt bò xào tiêu, salad trộn, rau dền đỏ xào, canh bí đao nấu sườn. Nhìn còn có vẻ rất đẹp mắt.

Vưu Minh Hứa kéo ghế ngồi xuống cạnh anh.

Ân Phùng cũng đã khá no, đặt bát đũa, đứng dậy nói: "Đến phòng sách. Đồ Nha, đổ hết chỗ cơm còn lại đi."

Không biết Đồ Nha đang ở trong phòng nào, giọng nói của anh ấy nghe rất xa xăm: "Ờ."

Vưu Minh Hứa liếc nhìn Ân Phùng, sắc mặt anh dường như tệ hơn bình thường, từ lúc cô bước vào phòng ăn, anh chưa hề nhìn thẳng vào cô.

Vưu Minh Hứa không hề tức giận, trái lại còn thấy rất nực cười. Anh đang giận à?

Anh lấy tư cách gì để giận cô?

Vưu Minh Hứa đến đây vì chính sự, bình thản theo anh vào phòng sách.

Cô đã đến, không còn ở chung một chỗ với "chiến hữu linh hồn" nữa, thực ra Ân Phùng đã thấy tâm trạng dần bình tĩnh lại. Anh ngồi xuống sau chiếc bàn to đùng, bắt đầu pha trà, nói: "Ngồi."

Vưu Minh Hứa bình tĩnh nhìn anh pha xong ấm trà thơm ngát, trong vắt rồi rót một tách đưa tới trước mặt cô.

Ân Phùng cũng rót cho mình một tách, ngả người tựa vào ghế. Trong phòng bật máy sưởi, anh mặc chiếc áo sơ mi thẳng thớm, mái tóc đen tuyền, đầu mày khóe mắt tĩnh lặng, thâm trầm: "Tước Thiệt*, thử xem."

*Trà Tước Thiệt nổi danh nhờ hình dạng giống lưỡi chim sẻ, hương trà ngào ngạt độc đáo, chủ yếu sản xuất tại Mi Đàm, Quý Châu, Trung Quốc.

Vưu Minh Hứa nhìn anh, đó, anh lại bình thường rồi kia kìa.

Nhìn từng lá trà xanh nõn dựng đứng trong tách vô cùng đẹp mắt, nếm thử một ngụm, hương trà ngào ngạt, cô gật đầu: "Rất được."

Anh nhìn cô, nhấc tách trà nhấp một ngụm.

Hai người đều im lặng một hồi, Vưu Minh Hứa nói: "Hôm nay chúng tôi mở cuộc họp, đã đưa ra phương hướng cơ bản để đối phó với tổ chức kẻ trừng phạt."

"Ừ."

"Sao anh không tới?"

"Lão Đoàn đã trao đổi với tôi rồi, không cần thiết phải đi. Có quá nhiều người tham gia cuộc họp, không đi cho đỡ phiền."

Vưu Minh Hứa uống xong đặt tách trà xuống bàn, vừa định tự rót thì Ân Phùng đã cầm ấm rót đầy cho cô. Vưu Minh Hứa nhìn dòng nước trong veo, nghĩ bụng, sao hôm nay người nào người nấy cũng đòi rót trà cho cô vậy?

Vưu Minh Hứa nói: "Tôi muốn nghe ý kiến của anh về tổ chức kẻ trừng phạt."

Ân Phùng đặt ấm trà xuống, nhìn thẳng vào cô: "Tôi được lợi gì?"

Vưu Minh Hứa nhìn anh.

Ân Phùng cười cười: "Nói ý kiến của tôi cho em, tôi được lợi gì?"

Vưu Minh Hứa: "Anh muốn được lợi gì?"

Ân Phùng im lặng hai giây, ngón tay nhẹ gõ trên thành ghế.

"Hôn tôi."

Vưu Minh Hứa không dám tin vào tai mình. Nhưng người trước mặt ăn mặt là lượt, đẹp trai, con ngươi u tối, thâm trầm, đích thực ra nói ra câu đó.

Phòng sách lặng ngắt như tờ.

"Anh có thể không nói." Vưu Minh Hứa lạnh nhạt đáp, "Giao ước giữa chúng ta coi như hủy bỏ." Cô làm thế chuẩn bị đứng lên, Ân Phùng cất tiếng: "Được rồi, có thể không hôn."

Vưu Minh Hứa nhìn anh, anh chẳng có chút gì ngại ngùng, nói: "Ngồi im đừng động."

Vưu Minh Hứa hừ khẽ một tiếng, ngồi xuống, ngả người về sau, vắt chéo hai chân. Trong lòng cô còn có chút đắc ý vì chiếm thế thượng phong.

Ân Phùng nói: "Có thể cơ bản xác định, phía bọn em cũng đã trao đổi về kết luận công khai trong cuộc họp. Thực ra tôi cho rằng tổ chức này còn có hai đặc điểm nổi bật.

Thứ nhất, đều cùng là những kẻ có tội, một vài người được tổ chức thu nạp trở thành kẻ trừng phạt; một vài người lại trở thành mục tiêu săn mồi của họ. Vậy thì tiêu chuẩn lựa chọn là gì?

Thứ hai, người lãnh đạo của tổ chức này làm thế nào để khiến họ một lòng trung thành, đoàn kết nhất trí đi hoàn thành mục tiêu. Thậm chí coi nhẹ cái chết. Kẻ đó vì sao có thể làm được như vậy?"

Đầu mày Vưu Minh Hứa trĩu nặng.

Vấn đề đầu tiên, tiêu chuẩn lựa chọn? Suốt thời gian vừa qua, cô đã tiếp xúc với không ít người của tổ chức như Cố Thiên Thành, Trần Chiêu Từ, Hướng Vinh. Còn có, trong hang ổ kia, cô đã được tận mắt chứng kiến phong cách của chủ nhân những căn phòng đó, dường như đã mơ hồ nắm bắt được đáp án...

Còn trước kia cô chưa từng nghĩ sâu về vấn đề thứ hai, bây giờ nghĩ lại mới thấy quả thực năng lực khống chế các thành viên tổ chức của kẻ lãnh đạo vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa còn khống chế được một kẻ hung hăng như Cố Thiên Thành. Điều này khiến lòng Vưu Minh Hứa rét lạnh. Kẻ đó rốt cuộc là người thế nào?

Ân Phùng nhìn cô chằm chằm, nói: "Đáp án của hai vấn đề này thực chất chỉ có một."

Vưu Minh Hứa nhìn anh.

Anh nói: "Nằm trong câu nói đó."

Vưu Minh Hứa ngỡ ngàng.

Câu nói đó...

Chư thiện dĩ tử, chư ác phụng hành.

Ân Phùng bật thốt ra một chữ: "Thiện."

Vưu Minh Hứa: "Sao lại vậy?"

Ân Phùng đứng dậy, bước chậm rãi trong phòng, nói: "Những người được tổ chức đó lựa chọn đều từng chịu sự đối xử bất công, thất vọng với xã hội. Từ một góc độ nào đó, họ vốn đều là "người tốt", chỉ hơi chút cố chấp. Cố Thiên Thành có tài hoa xuất chúng, rất có ý chí gây dựng sự nghiệp, dù liên tục gặp phải bất công nhưng vẫn muốn thử phá vỡ hiện trạng, vượt trội hơn người, thành gia lập nghiệp; Hướng Vinh thì không cần phải nói, ông ta yêu thương vợ con sâu sắc, bao nhiêu năm cũng không thoát được khỏi quá khứ, vậy mà lại bỗng nhiên gặp phải tai họa; Trần Chiêu Từ, người con gái mà cậu ta yêu nhất, là hy vọng duy nhất của cuộc đời cậu ta lại là nạn nhân của vay vốn sinh viên, chết trong tay những kẻ cho vay tiền... Nhưng hễ cho một tia hy vọng hạnh phúc, những người này có lẽ đều sẽ tiếp tục kiên trì, song cuối cùng bọn họ đều phải đi vào bước đường cùng.

Chỉ có những người như vậy mới phù hợp với sự lựa chọn của tổ chức. Cái "thiện" vốn sạch sẽ, ngay thẳng trên người họ đã bị cuộc sống phá hủy. Nếu lúc này có người nói với họ: Chúng ta đi xử sạch những kẻ có tội đi. Trải qua dạy dỗ và tẩy não, giống như làm nóng chảy sau đó đúc lại, họ sẽ hình thành một quan niệm thiện ác mới, vặn vẹo và vững chắc. Người tốt biến thành kẻ xấu sẽ càng xấu xa. Họ sẽ cực kỳ kiên định với việc "trừng ác" này, trở thành "kẻ trừng phạt" hoàn mỹ mà kẻ cầm đầu mong muốn. Vậy nên họ mới tin tưởng, thờ phụng: Chư thiện dĩ tử, chư ác phụng hành."

Vưu Minh Hứa nghe mà lòng chấn động từng cơn, không kìm được gật đầu.

Lúc bấy giờ Ân Phùng đã bước tới cạnh cô, giọng anh cất lên: "Ngược lại, những kẻ vốn xấu xa, tự tư tự lợi, không thể có ý chí kiên định, làm việc nghĩa không chùn bước như họ. Thế nên tổ chức sẽ không thu nạp, mà sẽ coi những kẻ đó thành mục tiêu săn mồi. Tổ chức này sinh ra từ cái ác, song lại đi trừng phạt cái ác. Vì vậy mới gọi là 'Chư ác phụng hành'."

"Ừm."

Một cánh tay đặt trên lưng ghế Vưu Minh Hứa, cô cảm nhận được anh cúi người lại gần mình, thì thầm bên tai cô: "A Hứa, có phải em cảm thấy những điều tôi nói đều đúng cả?"

Chất giọng đó quá trầm quá chậm, thấm mấy chút mê hoặc dịu dàng, gáy Vưu Minh Hứa nổi da gà nhưng không quay đầu, trực tiếp vươn tay về sau ấn chặt mặt anh, lạnh lùng nói: "Nói chuyện cho hẳn hoi."

*****

Ngón tay cô nhỏ mà mềm, Ân Phùng cảm thấy rất dễ chịu nên nghe lời nhấc người, song hai cánh tay vẫn chống lên lưng ghế cô, anh phát hiện bản thân rất yêu thích cảm giác này.

"Kẻ cầm đầu của họ..." Ân Phùng nói, "Không phải truyền thụ cho họ cái "ác", mà là "thiện". Hắn nói với họ rằng họ đang làm một việc đúng đắn, hoặc là đang đền tội. Hắn nói với họ, thông qua cách "trừng ác" này sẽ chữa khỏi vết thương tâm hồn. Những thứ hắn mang đến cho họ nhìn qua có vẻ đều ảnh hưởng tích cực, hướng thiện, tươi đẹp. Thế nên chúng ta mới có thể nhìn thấy những người đó sống một cách yên tĩnh, bình ổn trong cùng một căn nhà. Họ trung thành, kiên định, có chết cũng không hối tiếc. Họ tưởng rằng "hắn" đã chữa lành cho họ, nhưng trên thực tế, họ lại bước vào một con đường càng thêm vặn vẹo."

Vưu Minh Hứa nghịch chiếc tách trà nhỏ đã cạn trong lòng bàn tay: "Hắn?"

Bất cứ một quần thể nào cũng đều có kẻ cầm đầu. Chỉ có điều, không thể tìm ra được tung tích của kẻ cầm đầu tổ chức này, cũng không thể tưởng tượng được bộ dạng của hắn. Nhưng hiện tại, cùng với cái chết của 6 thành viên, sự phân tích của chuyên gia điều tra hình sự và của Ân Phùng, dáng vẻ của "hắn" đang dần hiện lên những đường nét mờ nhạt.

Vưu Minh Hứa lại nhớ tới người mà Vưu Anh Tuấn từng nhắc đến: Anh luôn cảm giác của người nhóm ngó mình, uy hiếp mình, khiến anh bức bối và sợ hãi. Người này liệu có phải Vệ Lan đã từng mai phục bên cạnh anh không? Nhưng nhìn một chuỗi hành động bắt Vệ Lan của anh, cô không tin Vệ Lan có thể gây cho anh lực uy hiếp lớn như vậy.

Liệu đó có phải "hắn" không?

Ân Phùng đã từng cảm nhận được sự tồn tại của hắn? Liệu đã từng cùng xuất hiện với hắn chưa?

Ân Phùng về lại chỗ ngồi, như đã phát hiện ra sự nghi hoặc của cô, anh nói: "Tôi cũng có một vài phân tích về kẻ cầm đầu đó."

"Anh nói đi."

"Thứ hai." Anh điềm nhiên nói.

Vưu Minh Hứa ngơ ngác, nhíu mày, anh đã chuyển sang câu khác: "Tuổi tác của hắn không thể quá nhỏ. Nhìn từ độ tuổi của những người tập trung xung quanh hắn, còn cả sức ảnh hưởng của hắn với những người phạm tội thành thạo đó thì hắn ít nhất phải tầm 30 – 50 tuổi."

Vưu Minh Hứa tán thành với điều này. Tuổi tác đại diện cho sự chín chắn của việc từng trải và lối tư duy. Một người trẻ tuổi, có thể là tội phạm thiên tài, nhưng muốn thấu hiểu trạng thái tâm lý và những thăng trầm trong cuộc đời của những kẻ như Cố Thiên Thành hay Hướng Vinh, thậm chí còn phải tiến hành tẩy não và tạo ảnh hưởng đến họ, thì hắn buộc phải là một người có kinh nghiệm sống tương đối phong phú mới có thể làm được.

"Điểm thứ hai, hắn cực kỳ thù hận kẻ có tội, chắc chắn hắn đã từng gặp phải đãi ngộ vô cùng bất công và đả kích lớn. Đánh mất đi thứ quý giá nhất trong cuộc đời."

Vưu Minh Hứa gật đầu, đúng là rất hợp tình hợp lý.

"Điểm thứ ba là hắn không tin tưởng tư pháp và cảnh sát. Nhưng từ thái độ từ trước đến nay của những thành viên trong tổ chức với cảnh sát cho thấy họ cũng không thù hận cảnh sát."

Vưu Minh Hứa ngẫm nghĩ, quả thực đúng là như vậy. Mọi hành động của họ đều được âm thầm thực hiện, khi trước giết chết 6 tên tội phạm cũng đều ngụy tạo hiện trường thành tự sát hoặc ngoài ý muốn, hiển nhiên là vì không muốn cảnh sát sinh nghi.

"Điểm thứ tư, hắn rất thông minh, đặc biệt thành thạo nắm bắt tâm lý và tình cảm của họ. Hắn còn rất giàu có."

"Ừ."

Lúc này, Ân Phùng chợt bật cười, nói: "Thứ năm, em thấy vì sao hắn lại nhắm vào tôi? Còn tốn bao nhiêu công sức vào tôi như vậy?"

Vưu Minh Hứa không nhìn vào mắt mà chỉ nhìn cúc áo sơ mi của anh, đường nét cần cổ anh rất đẹp, cả chiếc cằm trắng mịn của anh cũng vậy.

"Vì sao?" Cô hỏi.

"Em không thấy câu chuyện của hắn khá quen thuộc sao?" Ân Phùng nói.

Vưu Minh Hứa ngước nhìn anh.

Khóe miệng anh là nụ cười cực nhẹ, song ánh mắt thì vô cùng tĩnh lặng.

Lòng Vưu Minh Hứa run lên, nhận ra anh đang nói điều gì. Anh nhìn dáng vẻ của cô liền biết cô đã nghĩ ra, bèn nâng tách trà, nhấp một ngụm, nói: "Hắn đang làm một việc vừa giống, song cũng không giống tôi."

Đồ Nha, Lão Cửu, Tiểu Yến, Quán Quân... Họ đều từng là những người có tội, đều từng lương thiện song lại bị cuộc đời hủy diệt. Là Ân Phùng giúp họ lấy lại niềm tin, Ân Phùng "thu thập" từng người bọn họ, để họ đi theo anh, không tiếp tục phạm tội. Cho nên dù những người cạnh anh thỉnh thoảng vẫn có chút tà ác, dạo bước trong vùng xám của pháp luật, nhưng Ân Phùng nắm giữ tâm hồn họ, Ân Phùng chính là gông xiềng chặn giữa họ và phạm tội.

"Anh... vì sao lại làm như vậy?" Vưu Minh Hứa buột miệng hỏi, đây cũng là vấn đề cô đã muốn hỏi từ lâu.

Ân Phùng im lặng nhìn cô, nói: "Có lẽ tôi hy vọng cuộc đời mình tin tưởng và thờ phụng là chư ác mạc tác, chúng thiện phụng hành*".

* Câu nói trong Phật học. Nguyên văn là "Chư ác mạc tác. Chúng thiện phụng hành. Tự tịnh kỳ ý. Thị chư Phật giáo. Dịch nghĩa: "Không làm điều ác. Siêng làm việc lành. Giữ tâm trong sạch. Đây lời chư Phật dạy."

Vưu Minh Hứa không diễn tả được cảm xúc trong lòng. Một câu nói hàm chứa ý nghĩa lớn lao như vậy mà lại được nói ra từ miệng Ân Phùng. Hình như trước nay anh luôn sống lạnh lùng, ngang ngược, nhưng khi anh thực sự nói ra, bạn lại thấy, anh nói vậy thì chính là như vậy.

Hai người đều im lặng một lúc, Ân Phùng mở lời trước: "Vậy nên, hắn nhằm vào tôi, làm những việc đó với tôi không phải vì hắn nhìn trúng tôi như tôi đã tưởng. Mà hắn đang đọ sức cùng tôi."

Vưu Minh Hứa sững sờ.

Ân Phùng cười lạnh nói: "So xem điều người nào thờ phụng mới là chân lý. So xem ai mới có thể đem lại khoan dung và cuộc đời mới thực sự cho những người mang tội. Vậy thì cách kiểm tra tốt nhất là gì? Chính là lấy tôi để nghiệm chứng, hủy hoại tôi, hãm hại tôi. Nếu tôi không chống đỡ được, trở thành kẻ có tội, vậy thì họ đã đạt được bước quan trọng nhất. Cánh cửa phạm tội một khi mở ra sẽ không còn cách dừng lại. Tiếp theo đó, họ sẽ có thể dẫn dắt tôi trở thành "kẻ trừng phạt". Vì vậy, khi họ biết tôi "giết" em mới nhanh chóng để lộ sơ hở như vậy, bởi vì đây chính là điều mà hắn luôn muốn nhìn thấy."

Vưu Minh Hứa trầm tư một khắc, không thể không nói, dù cách "đọ sức" này khiến người ta không thốt được thành lời, song lại có một sức thuyết phục vô cùng mạnh mẽ.

Như vậy mới phù hợp với logic của những kẻ tâm lý biến thái.

"Cách làm của hai người quả thực là có điểm tương đồng." Vưu Minh Hứa nói.

"Đúng vậy." Ân Phùng quay nắp ấm trà tạo thành những âm thanh nho nhỏ, giòn tan, "Vũ trụ rộng lớn, đời người muôn hình vạn trạng, vậy mà tôi và hắn lại như trăm sông đổ về một biển, giống như... trong cơ thể tôi và hắn, cùng chảy chung một dòng máu vậy."

Lòng Vưu Minh Hứa như có một sợi dây đàn bị anh gảy lên, cô lặng thinh không nói. Anh cũng chỉ lặng lẽ nhìn cô, qua một lúc, anh bỗng cười, chuyển sang chủ đề khác: "Phân tích vụ án kết thúc tại đây. Đi làm cả ngày có mệt không, tôi cùng em xuống dưới tản bộ?"

Vưu Minh Hứa không đáp mà cầm ấm trà rót cho mình một tách, cũng rót đầy cho anh. Anh nhìn động tác của cô.

Cô cười nói: "Quay trở lại sự việc lần này. Vì vậy ngay từ ban đầu anh đã vạch sẵn hố để Vệ Lan nhảy xuống. Anh ôm phụ nữ chỉ là để chọc tức tôi, châm ngòi mâu thuẫn..."

Ân Phùng cắt ngang lời cô: "Tôi ôm bao giờ?"

Vưu Minh Hứa không lằng nhằng vấn đề này cùng anh, tiếp tục nói: "Vậy những lời trước đó anh nói với tôi cũng đều là một phần trong kế hoạch, được chuẩn bị sẵn rồi?"

Thần sắc cô bình thản như mọi ngày, song Ân Phùng nhìn thẳng vào mắt cô, hỏi: "Những lời nào?"

Sắc mặt Vưu Minh Hứa không hề thay đổi: "Anh muốn quay về bên tôi."

Ân Phùng im lặng, từ từ dựa vào ghế, không nhìn cô, chỉ nhìn ấm trà nằm giữa hai người, nói: "Đích thực là đã được chuẩn bị sẵn, là bước đệm cho việc chọc giận em sau này. Nhưng cũng là lời thật lòng."

Vưu Minh Hứa lặng ngắt.

Căn phòng nhất thời chìm trong bầu không khí tĩnh lặng, chỉ có âm thanh của làn gió thổi qua và tiếng chim chóc thưa thớt vang vọng nơi xa.

Sau đó Vưu Minh Hứa nghe thấy Ân Phùng nói: "Tôi đã đợi mấy ngày, vì sao em không hỏi tôi, hai phần báo cáo kia có phải thật hay không? Vưu Minh Hứa, tôi sinh ra đã là người như vậy. Tôi có thể sống rất tốt, rất thành công, nhưng trước nay chưa từng có người thực sự cảm nhận trái tim của tôi, tôi cũng không cảm nhận được người khác. Trong quá khứ, quan hệ giữa tôi và phụ nữ luôn không lâu dài, không một ai trong số họ có thể mang lại cảm giác rung động và an toàn cho tôi. Tôi ở bên họ chỉ vì náo nhiệt, song thực chất lại thấy buồn chán tột cùng.

Tôi đã trải qua cô đơn trong suốt những năm qua, luôn phải khắc chế nỗi kích động nào đó đến chính tôi cũng không thể giải quyết. Tôi dốc toàn sức lực ngăn chặn bản thân không bước về phía nó. Kết quả của việc tinh thần bị đè nén trong một thời gian dài chính là dưới sự kích thích, bức hại của họ, tôi biến thành Vưu Anh Tuấn. Vưu Anh Tuấn là bước trốn chạy cuối cùng của tôi, vừa là trốn khỏi chúng, cũng vừa trốn khỏi thứ nào đó nằm sâu thẳm trong nội tâm tôi.

Nhưng hiện tại, tôi vẫn trở về. Tôi không biết thời gian đó chúng ta đã trải qua những gì, nhưng những điều đó là không thể thay thế, nó mãnh liệt đến mức tôi không thể khống chế, dục vọng cực kỳ không ổn định đột nhiên trở nên vô cùng cụ thể.

Dục vọng của tôi chính là em.

Cho nên tôi phải để em biết, tôi rốt cuộc là một người thế nào. Em còn có thể tiếp nhận tôi như vậy hay không? Có bằng lòng thử ở bên tôi hay không?"

Hết chương 196

Hết quyển 4_ "Chớ Quay Đầu" (Hoàn)

Crypto.com Exchange

Chương (1-112)