Truyện:Chờ Tôi Có Tội - Chương 060

Chờ Tôi Có Tội
Trọn bộ 112 chương
Chương 060
0.00
(0 votes)


Chương (1-112)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Vưu Minh Hứa kinh ngạc, cắn môi dưới, nói: "Ân Phùng, dừng lại đi, hành vi hiện giờ của anh đã là phạm tội, thả tôi ra ít nhất sẽ không đi tới bước không thể cứu vãn, có nghe thấy không!"

Ân Phùng làm thinh, cặp mắt thâm trầm nhìn cô đau đáu, anh từ từ nở nụ cười, nói: "A Hứa, em đã biết bí mật sâu kín nhất mà tôi che giấu. Tôi phải biết được kết quả, em có còn bằng lòng ở bên tôi không?"

Vưu Minh Hứa im lặng không nói.

Cô nhìn ánh sáng u tối trong mắt Ân Phùng dần ảm đạm.

"Quả nhiên vẫn là... không có được sao?" Anh khẽ nói, "Ba mươi năm nay, tôi chưa từng có được thứ mà mình mong muốn."

Anh đứng dậy bỏ đi.

Vưu Minh Hứa: "Anh đứng lại cho tôi!"

Anh dừng bước.

Vưu Minh Hứa nói: "Anh còn muốn nhốt tôi đến khi nào? Ân Phùng, đừng càng làm càng sai! Càng đi càng xa! Hiện giờ anh thả tôi ra, tôi đồng ý với anh... Tôi không kiện anh, việc này sẽ chấm dứt tại đây. Nhưng nếu anh tiếp tục nhốt tôi thì thực sự sẽ không còn đường quay đầu nữa!"

Ân Phùng ngoảnh lại, trên mặt anh là nụ cười cực kỳ ảm đạm thấm chút chế nhạo: "Em muốn kiện tôi? Em tưởng rằng chúng tôi không thể khiến chứng cứ bay biến? Ngoại trừ khẩu cung của em thì chẳng còn thứ gì làm chứng. Tôi đã để họ đi sắp xếp rồi, tối nay, "thuộc hạ của La Vũ" sẽ xâm nhập vào nhà em phóng hỏa, bắt cóc em. Cảnh sát sẽ phải tốn chút lực lượng mới có thể tìm ra chứng cứ hướng về phía anh ta. Dù sao thì anh ta luôn ôm mưu đồ với em mà. Còn La Vũ từ chối không thừa nhận tội danh, em cũng sẽ mất tích một khoảng thời gian. Cho đến hai tháng sau, cảnh sát sẽ tìm được toàn bộ chứng cứ, chứng minh em đã tử vong ngoài ý muốn."

Vưu Minh Hứa không thể tin vào tai mình, hét lên: "Ân Phùng, anh điên rồi! Anh là đồ điên! Anh đúng là đồ điên! Cầm thú!"

Ân Phùng gào thét: "Đừng nói tôi là cầm thú! Em trêu ghẹo tôi, em phải lòng tôi, em đã hứa sẽ không rời xa tôi, giờ em mắng tôi là cầm thú? Chỉ bởi vì tôi là một kẻ tâm thần bẩm sinh? Vì sao mà nó lại là tội của tôi? Tôi vẫn luôn nhẫn nhịn, khống chế, con dao đó luôn lơ lửng trên đầu tôi suốt ba mươi năm qua, tôi không biết nó sẽ rơi xuống khi nào. Nhưng tôi không giết người, không phạm tội. Tôi thậm chí còn lợi dụng việc bản thân bẩm sinh đã là kẻ tâm lý biến thái để ngăn chặn tội phạm. Nhưng em lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó, em biết tôi là kẻ biến thái nên không tiếp nhận được nữa đúng không? Bởi em là cảnh sát, em không thể ở bên một kẻ sinh ra đã là tội phạm. Em thích mẫu đàn ông như Cảnh Bình, một người cảnh sát chính trực, mãi mãi sống trong ánh sáng, phải không? Nhưng em là của tôi rồi, em đã là của tôi rồi. Tôi chưa từng thực sự có được thứ gì, cho nên em không thể tiếp tục làm cảnh sát nữa. Em sẽ mãi mãi, mãi mãi ở bên tôi, mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, tôi đều sẽ là thế giới của em, là toàn bộ của em. A Hứa, cảm giác này sẽ rất tốt rất tốt, em chỉ có tôi, tôi cũng chỉ có em. Chúng ta ngày nào cũng ở bên nhau."

Vưu Minh Hứa nghe mà đầu tê dại, nhìn đôi mắt phiếm hồng của anh, trán cô nổi gân xanh, nói lẩm bẩm: "Đồ điên... Đồ điên... Anh đừng đến đây, đừng chạm vào tôi..."

Mặt Ân Phùng âm trầm, một lần nữa chậm rãi tiến đến bên cô.

"Em tốt nhất đừng nói như lời như vậy nữa." Anh từ tốn nói, "Tôi không thích nghe em nói những câu như "Đừng", "Đừng chạm vào tôi"..."

Anh hất chăn, nhào vào cô.

Vưu Minh Hứa bị anh đè chặn, gắng sức giãy giụa dưới thân anh. Còn anh tựa như vì sự phản kháng của cô mà càng thêm hưng phấn, bàn tay lớn trượt vào trong áo cô du ngoan, nắn bóp khắp nơi, miệng cũng vùi trong cổ áo cô, ngặm cắn điên cuồng. Vưu Minh Hứa thở gấp từng hơi đau đớn mà khó nén, cô khóc, vừa khóc vừa mắng. Thân thể hai người triền miên, quấn chặt lấy nhau.

Dù cơ thể Vưu Minh Hứa gần như bị Ân Phùng che kín, song toàn bộ cảnh tượng này hiển nhiên có thể khiến bất cứ một ai cũng phải máu huyết sôi trào.

Đó là tình yêu, là tội ác, là cướp đoạt, là hủy diệt, là sự sa ngã ngày càng tối tăm và buông thả.

Phía sau anh, trong một góc gần như không có lấy một chút ánh đèn, một vị trí cực kỳ kín đáo, có một đôi mắt đang tham lam nhìn hết cảnh tượng này. Chủ nhân của cặp mắt đó cũng cảm thấy hưng phán và kinh ngạc như đòi mạng. Anh ta nhấc điện thoại, sớm đã tắt toàn bộ âm thanh, ấn nút quay, ghi lại toàn bộ mọi việc xảy ra tiếp sau, ghi lại căn phòng dưới tầng hầm này. Đêm nay, một tội ác tàn nhẫn sắp chào đời.

———-

Phòng dưới tầng hầm khá lạnh, Ân Phùng sau một phen giày vò Vưu Minh Hứa bèn kéo chăn đắp lên cơ thể hai người, rồi chui hẳn vào chăn. Dù đã có chăn che chắn nhưng động tác của anh rất rõ ràng. Cơ thể anh trườn xuống dưới, chuẩn bị cởi quần Vưu Minh Hứa.

Biến cố xảy ra chính tại khoảnh khắc này.

Có lẽ Vưu Minh Hứa nhẫn nhịn đến cực độ, khi anh ghé tới, cô thình lình ngẩng lên, đập bốp đầu mình vào đầu anh. Ân Phùng choáng váng, nhìn đôi mắt hận thù của cô, lòng anh càng bí bức bèn tung cú tát vang dội lên mặt cô. Cú tát này dùng rất nhiều sức, đầu Vưu Minh Hứa bị đánh lệch sang một bên, rất lâu sau cũng không thấy ngoảnh lại.

"Đừng có chống đối!" Ân Phùng gào thét, "Em đừng có chống đối!"

Anh bấm chặt cằm cô, mái tóc dài che phủ phần lớn mặt cô, song lại nghe thấy cô cười lạnh nói: "Ân Phùng, anh thực sự rất nực cười, thật đấy."

"Im miệng!"

"Những năm này, anh tưởng bản thân bảo vệ chính nghĩa, còn dẫn dắt đám người từng mang tội, anh tưởng mình là Chúa cứu thế hả? Nhưng hóa ra anh chẳng là gì! Bản chất của anh là ích kỷ, hèn nhát, sợ hãi mất đi mọi thứ, thế nên cũng không dám có được mọi thứ. Anh mới là kẻ biến thái nhất, ghê tởm nhất, giả tạo nhất trong số họ! Anh luôn sống trong tưởng tượng của bản thân, sống thành một bản thân giả tạo!"

Ân Phùng: "Câm miệng! Tôi bảo em câm miệng!" Tay anh vô thức lần tới cổ họng cô, ra sức ngăn cản, muốn để cô ngừng lại.

Nhưng mắt Vưu Minh Hứa đỏ sọng, cả người bất khuất vô cùng, dẫu cổ họng đau nhói cũng vẫn thét lên: "Anh xong đời rồi, anh hết thuốc chữa rồi! Tội của anh bắt đầu từ tôi, bắt đầu từ hôm nay. Tôi từng yêu anh, nhưng hiện giờ anh đã trở thành loại người mà tôi căm ghét nhất! Tôi khinh miệt anh, sẽ vĩnh viễn không nhìn anh thêm một lần nào nữa. Sống cùng nhau một đời? Hừ, anh muốn sống cùng tôi một đời?"

"Đừng nói nữa!" Tâm trạng Ân Phùng nhìn có vẻ như sắp mất khống chế tới nơi rồi.

Vậy nhưng Vưu Minh Hứa như không nghe thấy lời anh nói vậy, hoặc giả người đàn ông này thực sự đã từng là tình yêu chân thành của cô, cho nên, trong mắt cô lúc này cũng là nỗi thống hận gần như sắp sụp đổ: "Tôi sẽ vĩnh viễn không yêu anh nữa, dù anh nhốt tôi, khiến tôi biến mất, nhưng trong mắt tôi, anh chính là một con chó. Tôi không yêu anh, anh mãi mãi cũng không thể có được tôi! Anh không có thứ gì, Ân Phùng anh sẽ trắng tay, chỉ còn lại một thân tội ác, anh..."

Những lời tiếp sau, cô không thốt ra được nữa.

Bởi đều đã bị Ân Phùng làm tắc nghẹn trong cổ họng.

Phòng ngầm chìm trong sự tĩnh lặng quái dị.

Hai bàn tay Ân Phùng luôn bóp chặt cổ Vưu Minh Hứa, ngày một siết, thời gian như ngừng trôi tại giây phút này. Còn động tác giãy giụa của cô cũng dần yếu ớt. Cuối cùng, cô bất động.

Nhưng tay Ân Phùng vẫn siết chặt cổ cô. Mấy phút sau, anh mới từ từ buông tay, anh nhìn người phụ nữ không còn một hơi thở trên giường, một lúc sau, anh vùi mặt vào tay, rất lâu cũng không ngẩng đầu lên.

......

Lại khoảng mười phút đồng hồ trôi qua, chiếc điện thoại bên thắt lưng Ân Phùng kêu "tít" một tiếng. Lúc bấy giờ anh mới hạ tay xuống, đọc nội dung trên điện thoại, sau đó quay đầu nhéo mặt người nằm trên giường, hạ giọng nói: "Được rồi, anh ta đi rồi. Lần này thì anh ta không chạy thoát được nữa."

*****

Vưu Minh Hứa một lần nữa mở mắt.

Dưới ánh đèn, dục vọng và điên cuồng trong mắt Ân Phùng đã chẳng còn tồn tại, anh dường như đã trở lại lúc bình thường, ánh mắt anh lạnh lùng mà tĩnh lặng, sâu thẳm, còn thấm chút tà tà.

Còn cổ Vưu Minh Hứa rất đau, để tạo ra hiệu quả như thật nên ban nãy anh thực sự đã dùng sức. Anh cúi đầu gặm cắn, giày vò trên người cô cũng là thật, có một vài chỗ đến giờ vẫn còn đau.

Vưu Minh Hứa lắc cổ tay, sợi xích vang lên tiếng "đinh đang" giòn giã.

Ân Phùng móc chìa khóa khỏi túi.

Vưu Minh Hứa chỉ thấy mỗi một hành động của anh lúc này đều vô cùng đáng ghét, anh mở khóa thì mở khóa, hà cớ gì cứ phải nhấc tay cổ tay cô lên, ngón tay còn nhẹ nhàng trượt trên cánh tay cô, mở khóa một cách đến là ung dung.

Sợi xích tuột xuống, một bàn tay Vưu Minh Hứa được giải thoát. Nói thì chậm song chỉ diễn ra trong chớp mắt, Ân Phùng đang định quay đầu đi mở nốt xích bên kia thì mặt anh đã ăn một cú tát còn vang vọng hơn cả lúc ở trên sân thượng rất nhiều.

Động tác của anh ngừng lại, cúi đầu nhìn cô, khó mà phân biệt trong mắt anh là mừng hay giận.

Vưu Minh Hứa giật phắt chiếc chìa khóa trong tay anh, mở nốt xích ở tay kia. Chìa khóa còn chưa chạm vào lỗ khóa, đầu vai cô bỗng nặng trịch, cô lại lật tay tung tiếp một cú tát nữa, nhưng lần này Ân Phùng đã sớm phòng bị, còn cô chỉ có thể cử động một cánh tay, anh tránh gọn cú đánh, sau đó túm tay cô, trực tiếp đè lên người cô.

Hai người lại quay về tư thế đè chồng lẫn nhau không một kẽ hở, bốn mắt nhìn nhau, mắt anh thâm trầm như biển cả, trong mắt cô đều là ngọn lửa tức giận: "Anh là cố vấn cảnh sát mà lại dám hạ thuốc cảnh sát, biết luật còn phạm luật!"

Anh nói: "Chẳng phải đã lập tức cho em tắm nước lạnh để hạ nhiệt, còn cho em thuốc nâng cao tinh thần rồi đó sao?"

Vưu Minh Hứa cắn răng, đến giờ mà cô vẫn còn cảm nhận được cơ thể lâng lâng như đang trên mây. Anh ném cô vào phòng tắm, khiến cô ướt đẫm cả người, đúng là khi đó cô đã tỉnh táo được một nửa. Nhưng trước đó, dẫu ý thức của Vưu Minh Hứa khá mơ hồ, song cô nhớ rõ mồn một anh đã nhân cơ hội sàm sỡ cô không biết bao nhiêu lần! Quan trọng là ban nãy trước mặt nội gián, tuy có chăn che chắn, nhưng dưới lớp chăn, anh lại bắt đầu ra tay. Nếu không vì bắt giặc, hai người đã suýt chút đánh lộn trên giường mất rồi!

"Lập tức?" Cô nhắc lại cách dùng từ của anh.

Anh nhéo cằm cô, nói: "Diễn kịch phải diễn đến nơi đến chốn, đối phương rất cẩn trọng, phải để anh ta tin rằng tôi đã lỡ tay giết người, tâm trạng của tôi, hành vi của tôi, mâu thuẫn giữa tôi và em buộc phải có quá trình không ngừng phát triển, không ngừng tích tụ. Huống hồ..." Anh quét mắt ngắm nghía đường nét cơ thể cô, sau một hồi giày vò ban nãy, quần áo cô đã xộc xệch cả rồi, anh nói: "Tôi là một người đàn ông, còn là một người đàn ông ôm dục vọng với em. Khi đó em nhiệt tình như thế, khả năng kiềm chế của tôi trước nay không tốt, làm sao mà chống đỡ được?"

Vưu Minh Hứa chỉ thấy cơn tức nghẹn ứ trong ngực, cười lạnh nói: "Tôi nhiệt tình? Anh hạ thuốc tôi mới phải nhiệt tình! Vì sao không nói trước cho tôi biết?"

Ân Phùng trái lại cảm thấy dáng vẻ sắp tức đến phát điên của cô vô cùng thú vị bèn nhéo mặt cô lần nữa. Vưu Minh Hứa né tránh, ngẩng đầu định cụng đầu anh, Ân Phùng lập tức trốn thoát, dứt khoát giữ chặt luôn cả đầu cô, hơi thở anh phả lên mặt cô, giọng nói lười nhác: "Tôi nói rồi, để em tùy cơ ứng biến, phối hợp tùy lúc, mọi chuyện đều có tôi. Bởi dù gì một vài diễn biến về sau không phải đều nằm trong dự liệu của tôi. Hiện tại, kết quả chẳng phải rất tốt đó sao? Con rắn đó nhanh thế đã không chịu được, sắp thò ra khỏi hang rồi."

Vưu Minh Hứa nhìn anh.

Đúng là anh đã từng nói những lời này.

......

Vài tiếng đồng hồ trước, khi Vưu Minh Hứa thấy Ân Phùng tiếp xúc "thân mật" với một người phụ nữ khác, cô tức giận bỏ đi, vậy nhưng Ân Phùng lại thì thầm vào tai cô hai chữ "Tin tôi."

Chính vì hai chữ này, vì khi anh nói ra không hề có chút điên cuồng, chỉ có bình tĩnh và kiên định, Vưu Minh Hứa đã theo anh vào phòng sách.

Vừa vào phòng, anh khóa cửa, kéo tay cô đến góc khuất nhất, cúi đầu nói thẳng với cô: "Là tôi cố ý sắp xếp để em nhìn thấy cảnh đó. Tôi nghi ngờ bên cạnh có nội gián của chúng."

Vưu Minh Hứa ngẩn người.

Lúc trước, cô nổi cơn thịnh nộ, giờ bình tĩnh lại liền ngờ ngợ cảm nhận được. Với bản lĩnh của Ân Phùng, nếu anh thực sự muốn giấu cô ve vãn với người phụ nữ khác, e là sẽ làm đến mức không một kẽ hở. Vậy mà hôm nay anh hẹn cô xong lại hủy hẹn, trùng hợp bị cô bắt gặp hành vi không đứng đắn...

Nhưng Vưu Minh Hứa vẫn có chút không tin, nhìn anh nói: "Bịa, tiếp tục bịa."

Ân Phùng cười nói: "Tôi không muốn bị đánh gãy chân."

Vưu Minh Hứa sững sờ một lúc mới nhận ra điều anh vừa nói. Không biết vì sao, nỗi nghi ngờ của cô lập tức tan biến.

Ân Phùng lại nói: "Huống hồ, giờ tôi đang theo đuổi em, sao có thể chạm vào người phụ nữ khác? Em cho rằng tôi là loại người gì? Em tưởng tôi phóng đãng, lăng nhăng đến vậy???"

Vưu Minh Hứa hừ lạnh một tiếng, nói: "Tôi không quan tâm anh là loại người gì, nhưng bắt nội gián của tổ chức biến thái còn phải làm loạn quan hệ nam nữ, lần đầu tôi nghe có cái logic này đấy."

Ân Phùng nhấc tay vuốt ve sợi tóc bên má cô nhưng lập tức bị cô đập tay. Anh cười cười, nói: "Muốn để người thông minh tin tưởng, tất nhiên phải dùng logic thông minh. Sau khi phát hiện Quý Châu có một "Ân Phùng" giả, tôi đã nghi ngờ bên cạnh có nội gián. Nếu không chúng không thể biết rõ hành trình của tôi, đồng thời "thay thế" tôi một cách kín kẽ đến vậy."

Vưu Minh Hứa gật nhẹ, cô đồng ý với điểm này.

"Khoảng thời gian này tôi ám binh bất động, một là đang âm thầm quan sát, hai là để vạch ra kế hoạch cho ngày hôm nay, em sẽ là một vai diễn quan trọng. Tôi đã có đối tượng hoài nghi rồi." Ân Phùng nói.

"Tôi là vai diễn quan trọng?"

"Ừ. Tổ chức này thu nhận, bồi dưỡng sát thủ biến thái, tôi thu hút sự hứng thú của chúng, cũng đã từng trúng kế chúng, chúng muốn có được tôi. Nhưng hiện giờ tôi đã hồi phục thần trí, mọi hành động hiện tại của chúng đều chỉ là đang do thám, dụ dỗ, không hề đối đầu chính diện với tôi. Tất nhiên, tôi cũng có mối thù phải tính với chúng. Nếu chúng đã luôn dụ chúng ta quay vòng, Hướng Vinh cũng được, La Vũ cũng vậy mà tập đoàn Khải Dương cũng thế, toàn bộ manh mối đều đứt đoạn. Tôi không ngại chủ động để lộ điểm yếu, dụ kẻ phục bên tôi lòi đuôi chuột. Còn em, chính là điểm yếu duy nhất của tôi."

Vưu Minh Hứa nhìn anh, khóe môi giần giật.

Ân Phùng nói: "Sao, không tin hả? Vì tiền, sắc, quyền, lợi ích, dục vọng cá nhân đều không thể khiến tôi bước vào con đường phạm tội. Bao nhiêu năm nay, tôi chưa từng sa ngã. Chỉ có vì em..." Anh ngừng một chút, ánh mắt u ám dừng trên mặt cô: "... Chúng mới nửa tin nửa ngờ. Nhưng như thế là đủ rồi."

Không biết vì sao, trái tim Vưu Minh Hứa có chút cảm giác chấn động, song cô vẫn làm mặt bình thản, nói: "Vậy tiếp sau đây làm thế nào?"

Ân Phùng nói: "Tôi không định nói toàn bộ kế hoạch cho em, em cứ làm như chúng ta chưa từng bàn bạc, những việc tiếp theo cứ phản ứng như bình thường, tùy cơ ứng biến, mọi chuyện đều có tôi."

Người này không nói đối tượng anh nghi ngờ là ai, thế nên khi Quán Quân vào phòng, Vưu Minh Hứa làm như lời anh nói, coi như chưa biết điều gì, bày ra tư thế từ chối lạnh lùng. Còn anh thân là một nhà tâm lý học, hiển nhiên là nắm chuẩn hành vi và tâm lý, đen mặt ngồi nhìn Quán Quân. Ai cũng có thể cảm nhận được không khí đè nén, u ám và lạnh lẽo quanh anh.

Hết chương 183

*****

Ban nãy trên sân thượng, Vưu Minh Hứa nổi giận đùng đùng như thế, còn nói chuyện rất lâu cùng Ân Phùng, lúc bấy giờ đã miệng đắng lưỡi khô, đợi Quán Quân ra ngoài, cô bèn uống một hơi hết sạch tách trà. Đến khi ngẩng lên, thứ cô nhìn được là ánh mắt đầy suy tư của Ân Phùng...

Dẫu lúc sau anh ném cô vào bồn tắm ba lần nước lạnh, ý thức cũng tỉnh táo được phân nửa, nhưng cảm giác chân tay rã rời, cơ thể nóng như thiêu đốt vẫn không biến mất. Anh phải dùng khăn bông quấn người cô, ôm cô về giường, sau đó ném cho cô một chiếc áo sơ mi của anh, nói: "Thay quần áo ướt ra, đừng để bị cảm. Trên mặt bàn của nước ấm, đi được rồi thì đến phòng sách nhỏ, trong đáy ngăn kéo thứ ba có đồ, lấy nó ra xem rồi đợi tôi quay lại."

Cô bước loạng choạng đến phòng sách nhỏ, không biết anh có âm mưu gì, cô lấy đồ ra xem, là một vài tờ giấy đã ố vàng.

Một phần là bản quét não. Ban đầu cô không hiểu vì sao phải xem cái này, cho đến khi nhìn thấy phần chú thích phía sau. Kết cấu não bộ của người này bẩm sinh thiếu mất hệ thống tổ chức trung ương nào đó, khó có thể cảm nhận tình cảm bình thường của con người, bởi vậy có nhiều hứng thú với những hành vi kích thích, bạo lực, cũng chính là cái mà chúng ta thường gọi là "kẻ biến thái bẩm sinh."

Cô đọc mà trái tim hỗn loạn, hai nhân cách Ân Phùng và Vưu Anh Tuấn không ngừng nổi lên trong đầu, cuối cùng là biểu cảm luôn u uất, lạnh lùng của Ân Phùng, còn cả những kẻ từng phạm tội bên cạnh anh nữa.

Sau đó, cô vội vã xem phần thứ hai. Phần này là phân tích từ góc độ hành vi và tâm lý. Theo kết quả đánh giá được đưa ra bởi tổ chức uy tín của Mỹ, trong rất nhiều câu hỏi trắc nghiệm tâm lý, Ân Phùng không giống người thường. Kết luận là: anh thuộc nhóm người có nguy cơ cao cực dễ mắc bệnh tâm thần.

Thế rồi cô chợt nhớ tới lần đó, Hứa Mộng Sơn tiện miệng nói chuyện không biết đã đọc được ở đâu một câu trắc nghiệm bệnh tâm thần, Ân Phùng nói chuẩn đáp án.

Anh để cô xem phần tư liệu này là có ý gì? Ngụy tạo sao? Nhưng nếu là ngụy tạo, vậy thì thực sự đã làm quá tốt, đến việc tờ giấy cũ rích cũng chuẩn bị đầy đủ.

Cô đang ngờ vực thì Ân Phùng đã dẫn Vệ Lan và Tiểu Yến xông vào.

Đối diện với ánh mắt tàn ác của anh, trong đầu Vưu Minh Hứa vọng lên câu anh nói khi trước:

Tin tôi.

Mọi chuyện đều có tôi.

Trái tim cô bỗng trở nên kiên định. Chẳng phải anh bảo cô phản ứng như thường, tùy cơ ứng biến sao?

......

Sự ăn ý giữa người với người là một thứ không thể nói rõ được bằng lời. Sau khi Vưu Minh Hứa và Ân Phùng trao đổi vài câu, cô bỗng nhận ra từng câu anh nói với cô tựa như đều có tính chỉ dẫn, còn cô nắm bắt những điểm quan trọng trong lời anh, dựa vào cảm giác để hoàn trả lại một cách mãnh liệt, mâu thuẫn của hai người ngày một gay gắt theo một lẽ tự nhiên.

Đợi cho Vệ Lan và Tiểu Yến đều ra ngoài, hai người lại thảo luận vài câu, anh khẽ giọng: "Giờ đánh ngã tôi rồi chạy ra ngoài. Tôi sẽ để bọn họ bắt em lại."

Vưu Minh Hứa nghĩ, đám Vệ Lan chắc chắn đang canh giữ bên ngoài, cứ chạy thẳng ra như thế quá mức ngu xuẩn, không hợp với tính cách hung hãn của cô. Chẳng phải cần diễn cho giống thật đó sao? Thế là cô nhảy thẳng qua cửa sổ.

Ân Phùng tái mặt, lập tức xông tới bên cửa sổ, thấy người dưới đất chững lại một hồi rồi bò dậy, bấy giờ anh mới yên tâm, chạy ra khỏi phòng.

......

Dưới ánh đèn điện sáng trưng, Ân Phùng giúp Vưu Minh Hứa mở nốt chiếc xích cuối cùng trên chân cô, Vưu Minh Hứa chống tay ngồi dậy song lại chỉ thấy cơ thể mềm oặt.

Ân Phùng ném dây xích xuống đất, đi ra đóng cửa phòng ngầm, đảm bảo không có bất cứ ai có thể nhòm ngó và nghe lén. Vưu Minh Hứa nhìn anh, thần sắc anh luôn rất bình tĩnh, động tác gọn gàng, rành mạch. Cô hồi tưởng lại, phát hiện một loạt sự sắp xếp của anh đều được móc nối chặt chẽ với nhau, logic kín kẽ, vừa tình hợp lý mà nằm ngoài dự liệu của người khác.

Đầu tiên là để cô "bất ngờ" bắt gặp cảnh anh trêu ghẹo phụ nữ, quá khứ, anh chính là một gã "tra nam", làm như vậy không có gì là lạ. Với tính khí của Vưu Minh Hứa, không chỉ quật ngã mà còn cho anh một cái bạt tai ngay trước mặt đám đông có lẽ cũng đều nằm trong dự liệu của anh.

Anh thiết kế để bản thân mất hết mặt mũi, vừa yêu vừa hận Vưu Minh Hứa, cưỡng ép cô ở lại phòng sách rồi dặn dò Quán Quân đánh thuốc. Với tính cách "quân tử báo thù, một ngày cũng muộn" hiếm có của anh, điều này cũng hoàn toàn hợp lý.

Sau đó anh "cưỡng hiếp" cô. Đám Trần Phong đều biết hai người vốn đã từng có quan hệ xác thịt. Đã đến bước này, có lẽ đám Trần Phong cũng đã chuẩn bị xong các biện pháp giải quyết hậu quả, nhưng như vậy vẫn có hy vọng cứu vãn quan hệ của hai người.

Sau đó, Vưu Minh Hứa bất ngờ tìm thấy hai phần "kết quả đánh giá" của anh, biết được bí mất sâu kín nhất mà anh che giấu. Lúc này, nội tâm mục nát, u ám của anh hoàn toàn bộc phát trước mặt cô. Theo tính cách "trong mắt không chứa nổi một hạt cát" của mình, cô tất nhiên sẽ không thể tiếp nhận điều này, thế nên anh bị ép vào bước càng thêm cố chấp, dục vọng chiếm hữu càng thêm mãnh liệt.

Cô lại nhân cơ hội đó chạy trốn, anh không thể không dùng tới sự trợ giúp của những người xung quanh. Mâu thuẫn của hai người ngày một gia tăng, anh chính thức dính vào tội cưỡng hiếp và giam giữ phi pháp, không còn đường lùi.

Vậy nên anh chỉ có thể đưa cô vào bóng tối.

Anh đi tới căn phòng dưới tầng hầm, chuẩn bị vẹn toàn, nuôi ý định giam giữ lâu dài.

Nhưng tội danh này vẫn chưa đủ sức mê hoặc, bọn chúng cũng không thể đợi lâu đến thế. Bởi vậy, sau khi Vưu Minh Hứa tỉnh dậy, anh không đến ngay lập tức. Có lẽ là đang chờ đợi người đó lén vào phòng.

Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau lưng.

Sau khi hai người tranh chấp một lần nữa, Vưu Minh Hứa rất nhanh đã nhận được tín hiệu trong lời nói của Ân Phùng, cô biểu hiện càng thêm phẫn nộ, quyết tuyệt, túm chặt vào điểm yếu của kẻ mắc tâm thần trong thời gian dài, ra sức nhục mạ. Dưới tình thế Ân Phùng mất lý trí, chỉ muốn người phụ nữ im miệng nên đã lỡ tay bóp chết cô...

Mỗi một bước phát triển đều nằm ngoài dự liệu của tất thảy mọi người.

Mỗi một bước phát triển cũng lại đều hợp tình hợp lý, phù hợp với đặc điểm tính cách và hành vi của hai người.

Hơn nữa, toàn bộ đều xảy ra trong căn phòng này, xảy ra ngay trước mắt của những người khác nhau. Bất luận nhìn từ góc độ của ai cũng sẽ đều vô cùng chân thực.

......

Ân Phùng lấy hai chai nước từ trong tủ, ném cho cô một chai, bản thân uống một chai. Vưu Minh Hứa nhìn dáng vẻ ngửa đầu uống nước của anh, khuôn mặt anh vẫn thanh lạnh và anh tuấn như thế, chiếc cằm với đường nét rõ ràng, biểu cảm lãnh đạm.

Vưu Anh Tuấn tư duy rất nhanh khi phá án, luôn nhắm trúng điểm mấu chốt, khi đó cô không chỉ một lần nhìn thấy người đàn ông này trong mắt Vưu Anh Tuấn. Còn lúc ấy vì sao anh lại rơi vào hoàn cảnh như vậy, rốt cuộc là kẻ nào đứng sau tính kế, còn phải làm thế nào để bước ra khỏi cục diện rối rắm đó, Vưu Anh Tuấn ngờ nghệch, chỉ muốn được ở bên cô, không muốn nhìn về quá khứ, không muốn phá vỡ cục diện.

Còn hiện tại, anh trở lại rồi, anh đã làm những gì?

Chỉ một ngày anh đã bắt được Hướng Vinh, chỉ ra nghi phạm mới là La Vũ; bắt được hung thủ giết chết Quách Hưng.

Vừa nhìn là đã nhận ra bản thân ở Quý Châu chỉ là "đồ giả." Lập tức quay đầu vạch kế hoạch vô cùng chặt chẽ này, đến giờ đã qua 48 tiếng đồng hồ chưa? Vậy mà kẻ nội gián mai phục bên người anh đã lộ dấu vết rồi.

Chúng không đến tìm anh, anh liền tìm đến tận cửa.

Anh dẫn theo một nhóm người đã từng phạm tội tuyên chiến với chúng.

Ân Phùng không nhìn cô, chợt cười nói: "Nhìn tôi làm gì?"

Crypto.com Exchange

Chương (1-112)