← Ch.060 | Ch.062 → |
Vưu Minh Hứa không đáp, cúi đầu định mở nắp chai nhưng lại chẳng có chút sức lực. Cả đời này của cô chưa bao giờ yếu ớt đến thế. Ân Phùng thấy vậy bèn cười, bước tới mở nắp thay cô. Vưu Minh Hứa vươn tay nhận, anh né tránh, nói: "Chẳng phải tay em không có sức sao?"
Anh kề chai nước tới bên môi cô, Vưu Minh Hứa không muốn uống: "Cút..." Lời còn chưa dứt, miệng chai đã bịt kín miệng cô. Vưu Minh Hứa uống cũng không được mà không uống cũng chẳng xong, nhưng cô rất khát, cũng không muốn dây dưa với anh, cuối cùng đành mở miệng.
Anh để cô uống liền mấy ngụm mới bỏ chai ra, Vưu Minh Hứa lạnh lùng nói: "Kẻ đó là ai?"
Ân Phùng đáp: "Em sẽ biết nhanh thôi." Anh nhấc tay quẹt vệt nước bên khóe môi cô. Vưu Minh Hứa vẫn còn đang ôm hận trong lòng bèn há miệng cắn. Anh không tránh không né, chỉ nhìn cô, để mặc cô ngấu nghiến. Vưu Minh Hứa cũng chẳng thể cắn đứt tay anh thật, chỉ âm thầm dùng sức mà cắn. Thế nhưng đến sức để nghiến cô cũng chẳng còn, bèn "phì" một tiếng nhả tay anh ra. Anh hạ tay, cười nhẹ.
Ân Phùng cởi giày, ngồi vào giường.
Vưu Minh Hứa: "Anh làm gì đó?"
Ân Phùng thuận tay tháo hai nút cúc áo sơ mi, đáp: "Anh ta không chỉ nhìn trộm mà còn quay video "quá trình phạm tội" của tôi. Sau khi "giết" em, tôi hối hận không thôi, thân là một kẻ tâm thần, chắc chắn sẽ ôm xác chết ngủ qua đêm. Thế nên hiện giờ tôi không thể lên nhà. Nhưng muộn nhất không qua sáng sớm mai..."
Mắt anh thẫm lại: "Dựa trên sự cảnh giác và thủ đoạn của mình, chúng tôi chắc chắn sẽ xử lý gọn gẽ "thi thể" em. Còn anh ta nếu đã lấy được "chứng cứ phạm tội" của tôi, nhất định sẽ báo cáo cho bọn chúng để quyết định bước hành động tiếp theo trước khi "thi thể" – thứ chứng cứ quan trọng nhất biến mất. Một khi đã nắm được điểm yếu chết người này, về sau bọn chúng sẽ có thể khống chế tôi. Điều này quá mức dụ hoặc người khác. Cho dù anh ta vẫn còn chút nghi ngờ trước cục diện song vẫn sẽ lựa chọn mạo hiểm, tiến hành hành động."
Vưu Minh Hứa không thể không thừa nhận suy luận của anh rất có sức thuyết phục.
"Vậy nên tiếp sau đây chúng ta cần phải chờ đợi?"
Ân Phùng đã nằm xuống, gật đầu: "Mạng cục bộ của biệt thự được bảo mật cao độ, tôi và Trần Phong có quyền hạn tuyệt đối, có thể nhìn thấy mọi dấu vết. Anh ta không thể liên lạc ra bên ngoài vì không dám. Thế nên anh ta sẽ tìm cơ hội ra khỏi biệt thự để đi tìm bọn chúng. Một khi anh ta hành động, chúng ta sẽ lập tức bám theo."
"Được."
Nếu đã phải đợi, anh lại còn chiếm luôn chiếc giường, Vưu Minh Hứa vừa định xuống giường đi lại một chút thì bị anh ôm eo, kéo cô nằm xuống.
Vưu Minh Hứa: "Anh lại muốn làm gì?"
Hai người vai kề vai nằm bên nhau, mặt anh cách cô rất gần, thần sắc vẫn luôn bình đạm, con ngươi sâu xa và tĩnh lặng. Anh nói: "Đừng ồn, tôi phải diễn lâu như thế, còn ăn không biết bao nhiêu cú đánh của em, hơi mệt rồi. Em cũng cần phải ngủ một giấc để hồi phục thể lực. Vẫn còn một trận đánh khó khăn chờ em sau khi tỉnh dậy đấy."
Vưu Minh Hứa vừa bị hạ thuốc, vừa phải vật lộn, còn phải đứt hơi khản tiếng chỉ trích và tố cáo anh, cộng thêm việc tác dụng của thuốc vẫn chưa tan hết, nên anh vừa nói vậy, cô đúng là thấy toàn thân mệt mỏi rã rời. Cô trước nay chưa từng làm khó bản thân bèn lật người, quay lưng về phía anh, nhắm mắt.
Còn anh cũng không cất tiếng, chỉ có nhịp hô hấp đều đều vang lên bên tai cô.
Mí mắt Vưu Minh Hứa nặng trình trịch, sắp ngủ tới nơi thì bỗng thấy eo nặng trĩu. Cô mở mắt nhìn, một cánh tay của Ân Phùng đang gác trên eo cô. Cô cáu kỉnh túm tay anh, vứt về đằng sau. Anh im lặng, cô cũng không lên tiếng.
Nhưng qua một lúc, cái tay đó lại gác lên.
Giọng anh khàn khàn: "Ngủ đi. Nếu không tôi sẽ ôm cả người em đấy."
Tay chân Vưu Minh Hứa vẫn mềm nhũn, cô cắn răng, tiếp tục xách tay anh ném ra sau.
Được một hồi, anh lại gác tiếp.
Sau mấy lần lặp đi lặp lại, Vưu Minh Hứa không kiên trì tiếp được nữa mà ngủ quên luôn. Lại qua một lúc lâu, Ân Phùng nằm sau cô từ từ mở mắt, tiến lại gần, cánh tay anh vẫn đặt trên eo cô, để lưng cô tựa sát vào ngực mình. Mặt anh ép chặt lên mái tóc dài và gò má cô từ phía sau, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
*****
Vưu Minh Hứa bị người nào đó lay tỉnh.
Ân Phùng mặc bộ đồ đen, đứng bên giường, khí chất thanh lạnh, mặt mày tuấn tú.
Tên này không biết đã dậy từ bao giờ, còn ăn mặc chỉnh tề, gọn ghẽ xong mới đánh thức cô.
Vưu Minh Hứa ngồi dậy, hỏi: "Hành động rồi?"
"Ừ, chuẩn bị."
Vưu Minh Hứa ngồi dậy mới thấy lạ, trên người cô chỉ có độc một chiếc áo sơ mi nam nhăn nhúm, không đi giày, bắp chân lồ lộ ra ngoài.
Cô ngẩng đầu nhìn anh.
Ân Phùng như cười như không, liếc nhìn chiếc bàn bên cạnh rồi đi ra khỏi phòng ngầm, đóng cửa.
Hóa ra có một chiếc áo khoác nữ được đặt trên bàn, còn có một chiếc váy đỏ, một chiếc quần mặc trong váy, toàn bộ đều là đồ mới tinh. Vưu Minh Hứa đi tới lật xem, còn có một chiếc quần lót mặc một lần, tất chân... và một đôi giày đế bằng nhìn có vẻ vô cùng thục nữ.
Vưu Minh Hứa trầm mặc mấy giây rồi thay đồ.
Phòng này cũng có nhà vệ sinh, bên trong có đồ dùng vệ sinh cá nhân mới mua. Cô chỉnh trang gọn gàng sạch đẹp mới ra khỏi phòng.
Trời mới tờ mờ sáng, khoảng 5 giờ. Sân vườn thoáng đãng, yên tĩnh, được che phủ bởi một tầng sương mỏng. Ân Phùng đứng dưới mái hiên, bóng lưng anh lành lạnh, không biết đang nghĩ điều gì.
Vưu Minh Hứa bước tới, nói: "Anh thần kinh à? Tôi mặc thành thế này, lát nữa đánh lộn làm sao được?"
Ân Phùng ngoảnh đầu nhìn cô, tầm mắt dừng trên chiếc váy, nói: "Ở bên tôi, không cần em phải đi đánh nhau."
Vưu Minh Hứa ngẩn người.
Lúc này, những người khác cũng bước ra từ mọi ngóc ngách của căn nhà, có Tiểu Yến, Đồ Nha, Quán Quân, Lão Cửu, Trần Phong... Vưu Minh Hứa thảng thốt.
Trần Phong nói: "Anh ta đã rời khỏi khu biệt thự, lái xe vào đường Tân Giang, hướng thẳng về phía nội thành rồi."
Ân Phùng: "Đi thôi."
Vưu Minh Hứa đi ra ngoài cùng họ, cô chợt phát hiện không chỉ có mình cô và Ân Phùng, mà những người khác hôm nay cũng ăn mặc vô cùng tươm tất. Tiểu Yến mặc chiếc áo len chui đầu dài tay, Đồ Nha mặc một chiếc áo phao màu đen, vừa nhìn đã biết giá cả vô cùng đắy đỏ, Quán Quân mặc một bộ Tangzhuang*, Lão Cửu mặc chiếc jacket mới, Trần Phong thì ngày nào cũng mặc âu phục thẳng thớm.
*Tangzhuang: Một loại trang phục truyền thống của Trung Quốc với cổ áo thẳng, phổ biến vào thời dân quốc.
Vưu Minh Hứa thì thầm hỏi Ân Phùng: "Các anh mặc thành thế này làm gì?"
Ân Phùng đáp: "Chẳng phải em nói đi đánh nhau sao? Nếu đã đánh hội đồng thì trận thế vô cùng quan trọng."
Vưu Minh Hứa im lặng một hồi, nói: "Trả điện thoại cho tôi."
Lúc bấy giờ họ đã đi tới cạnh xe, Đồ Nha giúp hai người mở cửa sau, Ân Phùng ngồi vào, Vưu Minh Hứa theo sau. Ân Phùng móc điện thoại của cô ra từ túi áo, nhưng lại không đưa cho cô mà nói: "Cảnh sát buộc phải đi sau, đừng làm hỏng việc của tôi."
Anh biết rõ cô muốn làm gì.
Vưu Minh Hứa nghĩ, cứ đồng ý với anh trước là được đã rồi tính sau bèn gật đầu. Bấy giờ cô mới nhận được điện thoại về tay, lập tức báo cáo với Đinh Hùng Vĩ.
Lão Đinh là một người quyết đoán, dù nhất thời không thể nắm bắt được tình hình cụ thể nhưng nghe thấy họ đã thu được tung tích của tổ chức kia, ông lập tức quyết định để Cảnh Bình dẫn đầu một đội cảnh sát tới chi viện.
Vưu Minh Hứa an lòng, tiếp tục gọi một cuộc điện thoại cho Cảnh Bình, chia sẻ vị trí, phía anh ấy sẽ tập hợp với cô từ một đầu khác.
Hôm nay, Đồ Nha lái chiếc SUV việt dã vừa to vừa rộng lại vô cùng vững chắc. Trên chiếc xe này chỉ có ba người họ. Vưu Minh Hứa ngắt cuộc gọi, có chút thỏa thuê mãn nguyện. Ân Phùng hỏi: "Giờ em và gã Cảnh Bình kia, lời của ai có giá trị hơn?"
Vưu Minh Hứa tò mò, không hiểu sao anh lại hỏi vấn đề này, ngẫm nghĩ một chút rồi nói: "Anh ấy."
Ân Phùng: "Dựa vào anh ta?"
Vưu Minh Hứa khá ghét bộ dạng tự cho mình là siêu phàm này của anh, lạnh nhạt nói: "Người ta là cảnh sát từng nhận Huân chương, tính mạng treo trên huy hiệu cảnh sát, tôi rất khâm phục anh ấy. Anh ấy là lão đại của tôi."
Ân Phùng cười lạnh một tiếng, khi ngoảnh đầu, khóe mắt anh lại dừng trên chiếc váy đỏ của cô. Anh bỗng nhiễn có chút hối hận vì đã để cô ăn mặc như vậy.
Không lâu sau, xe đi tới một giao lộ, đội xe của cảnh sát gồm những năm sáu chiếc đều đã đến nơi. Lần này Đinh Hùng Vĩ quả là vô cùng rộng rãi. Vưu Minh Hứa vừa định xuống xe đi tìm Cảnh Bình thì Ân Phùng nói: "Để anh ta lên xe này. Ban nãy đã nói rồi, cảnh sát buộc phải đi sau chúng tôi."
Vưu Minh Hứa nghĩ tới Đồ Nha là một tay lái lụa, chiếc xe này cũng có vẻ vững chãi bèn nói: "Được."
Cảnh Bình và Hứa Mộng Sơn khá ngờ vực khi bất ngờ nhận được mệnh lệnh của Đinh Hùng Vĩ. Sao bỗng nhiên đã chuẩn bị bắt người rồi? Vưu Minh Hứa cũng không kịp nói quá nhiều qua điện thoại, chỉ nói Ân Phùng phát hiện bên cạnh có nội gián của đối phương, thuận nước đẩy thuyền, tìm ra đám người đó.
Hai người vừa xuống xe liền nhìn thấy một người phụ nữ bước xuống từ chiếc SUV cao lớn kia. Trong ánh sáng tờ mờ, chỉ thấy chiếc váy đỏ nổi bật dưới chiếc áo khoác ngoài màu đen, giữa trời đông lạnh mà vẫn tôn lên dáng người mảnh mai, rất xinh đẹp, thu hút mọi ánh nhìn của người khác.
Đợi khi đến gần, bọn họ mới nhận ra.
Hứa Mộng Sơn đã làm cộng sự của cô suốt bao lâu nay mà chưa từng thấy cô mặc váy. Nào có nữ cảnh sát nào lại mặc váy đi làm bao giờ?
Hứa Mộng Sơn khó hiểu: "Cậu mặc thế này làm gì?"
Cảnh Bình cũng nhìn cô.
Trong lòng Vưu Minh Hứa cũng có chút căm hận, nhưng vô cùng bình thản, nói: "Sự việc khá bất ngờ, không kịp thay đồ khác. Đi thôi, lên xe này đi, Ân Phùng cũng đang ở bên trong."
Vưu Minh Hứa lên xe, ngồi về cạnh Ân Phùng.
Hứa Mộng Sơn và Cảnh Bình bước tới cạnh xe, hai người đều nhìn thấy Ân Phùng ăn mặc chỉnh tề, ngồi vô cùng ngay ngắn. Giờ thì Hứa Mộng Sơn hiểu rồi, hai người mặc thành bộ dạng này, tám phần là định đi hẹn hò đây mà, thế mới không kịp thay đồ. Hứa Mộng Sơn nhìn Vưu Minh Hứa bằng ánh mắt hận không thể rèn sắt thành thép, kéo cửa ghế lái phụ, trèo lên xe.
Cảnh Bình chỉ có thể ngồi ghế sau, bên cạnh Vưu Minh Hứa.
Xe khởi động một lần nữa.
Quán Quân lái một chiếc, còn có một loạt xe cảnh sát theo sau.
Vai phải của Vưu Minh Hứa bỗng bị vỗ nhẹ, cô nhìn Cảnh Bình, Cảnh Bình phát giác, cũng ngoảnh đầu nhìn cô, tầm mắt hai người cùng dừng tại cánh tay phía trên vai cô.
Đó là tay Ân Phùng, không biết đã gác trên lưng ghế cô từ bao giờ.
"A Hứa, nói đơn giản tình hình cho bọn họ đi." Ân Phùng nói.
Vưu Minh Hứa liếc anh, nói: "Hồi trước Ân Phùng bị đụng xe, chuyện này rất có khả năng liên quan tới tổ chức kia. Anh ấy luôn nghi ngờ bên cạnh có nội gián. Hôm qua, bọn em đã thử diễn một vở kịch, cuối cùng đã phát hiện ra. Không kịp nói quá nhiều tình hình cụ thể, người đó tên Vệ Lan, vốn là đầu bếp của anh ấy, đã từng ngồi tù vì tội giết người."
Ân Phùng nói: "Vệ Lan làm việc bên cạnh tôi từ ba năm trước." Anh đưa một phần tài liệu cho Vưu Minh Hứa: "Đây là tài liệu chi tiết của Vệ Lan, để bọn họ xem đi."
Vưu Minh Hứa nhận ra hôm nay anh khá khác lạ, vì sao không trực tiếp đưa cho họ? Nhưng cô không nghĩ quá nhiều, chia tài liệu cho Cảnh Bình và Hứa Mộng Sơn.
Cảnh Bình đọc xong, nói: "Không nghĩ tới việc thả cần câu dài câu con cá lớn sao?"
Ý anh là giám sát Vệ Lan, không động thủ mà sẽ điều tra sâu thêm về tổ chức tội phạm kia.
Vưu Minh Hứa: "Không được."
Ân Phùng: "Không được."
Tầm mắt Cảnh Bình dừng lại trên người Vưu Minh Hứa một chút rồi chuyển sang Ân Phùng. Ân Phùng cười mỉm, nói: "Mồi câu tôi và A Hứa thả ra chỉ có thể lừa được nhất thời. Rất nhanh thôi anh ta sẽ nhận ra, manh mối này cũng sẽ đứt đoạn. Vậy nên buộc phải lập tức hành động, đánh cho chúng không kịp trở tay. A Hứa, em nói có phải không?"
Vưu Minh Hứa lười chẳng buồn để ý tới anh, nhưng lại không muốn để người khác phát hiện ra điều khác thường, bèn hờ hững "Ừm" một tiếng.
Hứa Mộng Sơn hỏi: "Hai người thả mồi gì?"
Vưu Minh Hứa không nói, nhìn về Ân Phùng.
*****
Ân Phùng nói: "À, tôi để cho chúng thấy tôi vì yêu mà sinh hận, lỡ tay giết chết A Hứa. Chúng hận tôi đến thế, Vệ Lan một khi nhìn thấy, tất nhiên sẽ không bỏ lỡ điểm yếu to đùng này, sẽ tung ta tung tăng đi báo cáo cho kẻ tay trên. Lần này có lẽ sẽ không thể lôi ra tên cầm đầu, nhưng ít nhất cũng khiến chúng tổn thất nghiêm trọng."
Hứa Mộng Sơn và Cảnh Bình đều im lặng.
Hứa Mộng Sơn nghe qua, cảm thấy kế sách này rất được. Dù sao hai người cũng yêu hận triền miên, tan tan hợp hợp, người ngoài chẳng ai có thể nói rõ ràng. Chẳng trách nội gián sẽ tin.
Anh ấy hỏi vô cùng hứng chí: "Vậy anh "giết" Vưu tỷ kiểu gì?"
Vưu Minh Hứa lườm nguýt anh ấy: "Cậu hỏi nhiều thế làm cái gì?!"
Còn chưa nói dứt câu, mấy ngón tay lành lạnh của người nào đó đã chạm vào cổ cô, cô giật thót, người bên cạnh cất tiếng: "Bóp chết thế này này." Tay anh còn vuốt nhẹ hai cái trên cổ cô.
Vưu Minh Hứa đập tay anh xuống.
Cô bất giác liếc nhìn Cảnh Bình, hôm nay anh cũng mặc chiếc jacket như Hứa Mộng Sơn, một tay gác trên cửa xe, đang nhìn bọn họ. Cách ăn mặc vô cùng phổ biến song không hề làm mất đi nét ngay thẳng mà lạnh lùng nghiêm nghị của anh. Trong mắt Cảnh Bình có ý cười sâu xa, tựa như phát hiện ra điều gì nhưng lại vô cùng ung dung, nhàn nhã. Vưu Minh Hứa bị anh nhìn đến mức mất tự nhiên, ngoảnh đầu nhìn thẳng phía trước, vừa định vắt chéo chân thì lại phát hiện mép váy bị Cảnh Bình đè lên.
Cô nhẹ huých tay vào người anh, nhấc góc váy ra hiệu cho anh biết. Cảnh Bình liếc nhìn, hóa ra là váy cô bị đùi anh đè lên phần lớn, vừa lên xe nên không để ý. Hai người nhìn nhau, anh nhấc chân kéo góc váy của cô ra, hạ giọng nói: "Xin lỗi."
Vưu Minh Hứa: "Có gì đâu."
Cảnh Bình nói: "Mặc thế này lát nữa chạy nổi không?"
Vưu Minh Hứa: "Không sao."
Cảnh Bình quan sát kỹ chiếc váy voan dài cầu kỳ, kiến nghị: "Không được thì buộc nó vào."
Vưu Minh Hứa: "Chủ ý hay đấy. '
Tầm mắt Cảnh Bình lại dừng trên chân cô, mu bàn chân cô khá gầy, đi chiếc giày này lại càng thêm nhỏ nhắn. Anh nói tiếp: "Giày nhìn còn được."
"Ừ."
Vưu Minh Hứa nghĩ bụng, nói cho cùng Ân Phùng vẫn có chừng mực, song không nhìn anh.
Khuôn mặt Ân Phùng không có biểu cảm gì, nhìn thẳng phía trước, cả quãng đường về sau đều giữ im lặng.
Bọn họ đến nơi rồi. Nơi này không được tính là phồn hoa, nhưng cũng không vắng lặng, là một tiểu khu rất bình thường. Lúc này trời vừa sáng, trong ngoài tiểu khu còn chưa có bóng người qua lại. Theo máy theo dõi vị trí và camera giám sát của cảnh sát, khoảng 5 phút trước, Vệ Lan đã lái xe vào đây, đi lên bằng thang máy.
Vì Vưu Minh Hứa đã dặn trước nên lần này cảnh sát đều dùng xe hơi bình thường, mấy chiếc xe nối đuôi nhau lái vào bãi đỗ tầng hầm, gần như không gây ra động tĩnh khác thường.
Vệ Lan lên tầng hai, hiện tại vẫn thấy hành động.
Xe Đồ Nha dẫn đầu, những chiếc xe khác lần lượt theo sau, lái về một phía khác của tầng hai, như vậy có thể bao vây chặt chẽ nghi phạm. Ai ngờ chỉ còn cách khoảng hơn 20 mét, họ bỗng thấy một chiếc xe hơi màu xe đột ngột xông thẳng về phía họ, lao về phía lối ra.
Mọi người đều cả kinh. Đồ Nha quát thất thanh: "Vệ Lan!" Vưu Minh Hứa nhìn kỹ, quả nhiên người lái xe là Vệ Lan. Trên xe còn có hai người đàn ông lạ mặt. Chỉ thấy thần sắc Vệ Lan căng cứng, hung ác nhìn bọn họ, đạp chân ga, xe xông đến với tốc độ càng lúc cành nhanh.
Bấy giờ, những chiếc xe đằng sau chưa thấy rõ tình hình phía trước, chỉ có thể nghe được âm thanh. Lối đi trong bãi độ tầng hầm nhỏ hẹp, bọn họ căn bản không kịp ngoảnh đầu đã thấy xe Vệ Lan chuẩn bị lao tới.
Lúc này, hai giọng nói cùng đồng thanh: "Đâm nó đi!"
Là Ân Phùng và Cảnh Bình.
Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, Hứa Mộng Sơn lập tức chuẩn bị tư thế chống va đập theo phản xạ có điều kiện. Ân Phùng gập người, hai tay ôm đầu, khóe mắt liếc thấy Vưu Minh Hứa bèn đổ người lên cơ thể cô. Ai ngờ, đập vào mắt anh là cảnh tượng một cánh tay vươn ra, trực tiếp ôm Vưu Minh Hứa vào lòng.
Vưu Minh Hứa nào có cần người khác bảo vệ, cô đã thắt chặt dây an toàn, vừa chuẩn bị xong tư thế chống va đập thì một người bất ngờ ôm cô, một người đè cô, ba người chồng lên nhau như chóp La Hán. Bên trên là tấm lưng rắn chắc của Ân Phùng, song cơ thể cô thì lọt thỏm trong lòng Cảnh Bình. Hơi thở trong lòng anh khác hoàn toàn Ân Phùng, có mùi thuốc lá nhàn nhạt, còn có mùi xà phòng bình thường nhất. Tay anh rất vững chãi, một cánh tay ôm cô, một tay khác giơ lên che chắn đầu hai người.
"Bịch!"
Tất thảy đều cảm nhận được cú va đập, suýt chút nữa thì bắn cả ra ngoài rồi lại bị dây an toàn kéo giật trở lại. Túi khí an toàn bật hết ra. Đầu Đồ Nha đập vào vô lăng, chảy máu ròng ròng, túi khí đã bảo vệ anh ấy. Hứa Mộng Sơn cũng chẳng tốt hơn là bao, máu me khắp mặt, hai cánh tay bị cắm đầy mảnh kính vỡ. Ba người ngồi ghế sau cũng bị thương ở mức độ khác nhau.
Đầu xe bẹp dí.
Tuy nhiên đối phương còn tệ hơn bọn họ nhiều. Dù sao xe của chúng cũng chỉ là một chiếc xe hơi bình thường, còn xe của bọn họ là SUV việt dã. Thân xe bọn chúng gần như vỡ nát, hai người ngồi băng ghế sau ngất xỉu, mặt mũi nhem nhuốm máu, Vệ Lan phủ phục trên vô lăng, từ từ ngẩng đầu lên.
Mức độ phản ứng của bọn chúng nhanh hơn trong dự tính của họ. Chỉ e Vệ Lan vừa đến đây, thuật lại tình hình, bọn chúng đã nhận ra điều bất thường bèn lập tức rút lui. May thay cảnh sát và Ân Phùng đến nhanh, vì vậy mới có thể đối diện trực tiếp thế này.
Hứa Mộng Sơn chợt thét lên: "Nằm xuống!" Đồng thời ấn Đồ Nha vẫn còn đang choáng váng xuống.
Cảnh Bình phản ứng nhanh nhất, Vưu Minh Hứa chỉ chậm hơn anh chút xíu. Hai người cởi dây an toàn, gần như cùng lúc cúi gập người nấp sau hàng ghế. Ân Phùng chỉ thấy sau lưng trống không, người được anh bảo vệ đã tránh ra nơi khác, anh cũng nghe được tiếng cảnh báo của Hứa Mộng Sơn, vừa định thuận thế lật người thì một cánh tay vươn tới, kéo tuột anh xuống, dây an toàn không biết đã được ai tháo ra từ bao giờ.
Mặt Ân Phùng gần như kề sát Vưu Minh Hứa, hai người nhìn nhau, chỉ nghe thấy mấy tiếng súng "bằng, bằng". Cả hai đều thảng thốt, Ân Phùng ấn cô vào lòng.
Vệ Lan có súng. Dù bị thương song không quá nghiêm trọng, anh ta lăn về sau xe, liên tục bóp cò. Chiếc xe này của bọn họ chịu công kích đầu tiên, Hứa Mộng Sơn vừa né vừa rút súng bắn trả.
Những người ngồi sau cũng từ từ phản ứng lại, bắt đầu nổ súng. Dưới sự áp chế của súng đạn điên cuồng, Vệ Lan không dám thò đầu ra ngoài, Hứa Mộng Sơn nhân cơ hội xuống xe, mấy cảnh sát phía sau cũng cầm súng ép dần về phía anh ta.
Vưu Minh Hứa xuất phát từ nhà Ân Phùng nên không có súng, cô giãy thoát khỏi lòng Ân Phùng, bình tĩnh quan sát cục diện. Cảnh Bình ngẩng đầu, rút súng, nói: "Ở đây đừng động."
Vưu Minh Hứa: "Cẩn thận."
Cảnh Bình: "Ừ." Anh không xuống xe mà từ từ mở cửa, để hở ra một góc, họng súng vươn ra từ khe hở, lặng lẽ chờ đợi.
Lúc này, một bóng đen vụt qua, Vệ Lan lướt qua chiếc xe đó, có lẽ là muốn tìm một nơi yểm hộ khác. Cảnh Bình nhíu mày, bắn một phát bắn tỉa vô cùng lặng lẽ, Vệ Lan ngã quỵ.
Hứa Mộng Sơn cũng nghe được tiếng súng xuất phát từ phía sau mình, quay đầu nhìn Cảnh Bình, trầm giọng cảm thán: "Ôi khiếp..."
Trên mặt Cảnh Bình không có một biểu cảm thừa thãi, nói: "Bắn trúng bụng, không chết ngay được."
Mọi người cùng xuống xe, áp sát phía địch, Vưu Minh Hứa và Ân Phùng cũng bước xuống. Trần Phong và những người khác cũng lập tức chạy đến bảo vệ Ân Phùng.
← Ch. 060 | Ch. 062 → |