Truyện:Chờ Tôi Có Tội - Chương 024

Chờ Tôi Có Tội
Trọn bộ 112 chương
Chương 024
0.00
(0 votes)


Chương (1-112)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Vưu Minh Hứa càng nhìn dáng vẻ của anh càng thấy trào phúng. Cô cúi đầu nhìn ngắm hình bóng bản thân phản chiếu trong đồng tử xinh đẹp thâm thúy đó, khẽ nói: "Có lẽ ngày mai tỉnh lại anh sẽ quên sạch những lời hôm nay của tôi... Thế nhưng Ân Phùng, đừng vọng tưởng, thời gian qua tôi chỉ chơi đùa cùng anh mà thôi, sao có thể thật lòng yêu anh được?"

Ân Phùng sững người.

Vưu Minh Hứa nhảy xuống giường, khi mở cửa, Trần Phong và bác sĩ đã đứng chờ sẵn bên ngoài. Cô im lặng quay trở về phòng, thay quần áo, xách theo đồ đạc ra khỏi căn nhà. Cô xuyên qua vườn hoa đi đến cổng lớn, ông chú đã từng ngồi tù đuổi theo mở cổng. Một mình cô bước vào màn đêm tĩnh mịch.

———

Ân Phùng đã bị dày vò khá lâu nên sau khi được tiêm một mũi liền chìm vào giấc ngủ. Trần Phong tiễn bác sĩ rồi quay trở lại ga-ra.

Hai cấp dưới kẹp chặt Thư Tuyết, Trần Phong đi tới cho cô ta một cái tát vang dội. Thư Tuyết rên rỉ đau đớn, suýt chút ngã sấp trên nền đất.

Trần Phong bực dọc lau sạch tay, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh liếc nhìn cô ta, nói: "Tôi đã biết cả, là người trong này làm ra chuyện ngu ngốc giúp cô lẻn vào đây. Muốn giải tỏa cho thầy Ân cũng không sai. Nhưng, thứ nhất, cô làm hỏng chuyện rồi. Thứ hai, ai cho phép cô ăn nói linh tinh trước mặt vị đó, trước kia thầy Ân từng dùng thuốc tăng kích thích cùng cô? Cô chẳng qua mới chỉ đi cùng thầy Ân hai, ba lần, trở thành bạn gái chính thức của thầy từ bao giờ thế?"

Thư Tuyết ôm mặt nức nở: "Tôi thực lòng yêu anh ấy... sùng bái anh ấy... Tôi cũng muốn anh ấy nhanh chóng khỏe lại."

Trần Phong phất tay: "Cút ngay, đừng có xuất hiện trước mặt thầy Ân nữa. Còn có, cô cũng biết tình hình của thầy Ân và chuyện tối nay, nếu dám hé nửa lời ra ngoài, tôi chơi chết cô."

———

Ngày hôm sau.

Trần Phong mở cửa liền thấy Ân Phùng ngồi lặng trên giường ngắm nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.

Trần Phong cười khẽ: "Thầy Ân, dậy thôi, lát nữa còn phải tới buổi ký tặng."

Ân Phùng trề môi ngoảnh đầu nhìn cậu ta bằng ánh mắt vô cùng bi thương ảo não. Trần Phong nghĩ thầm: Toi rồi, thầy vẫn còn nhớ chăng?

Hai chủ tớ cùng lặng thinh, cuối cùng Ân Phùng hạ giọng: "Tiểu Phong Tử, tôi đáng thương quá."

Khóe môi Trần Phong như bị rút gân, hỏi: "Vì sao ạ?"

Ân Phùng ngẩng đầu nhìn trần nhà, lúc lâu sau mới thì thào: "Cô ấy muốn chơi tôi thế nào cũng được. Nhưng tôi và cô ấy... sao lại không có khả năng chứ?"

———

Vưu Minh Hứa nhìn cái tên "Ân Phùng" không ngừng nhấp nháy trên màn hình điện thoại. Cô tiếp tục ngắt cuộc gọi, sau đó chuyển máy sang chế độ im lặng.

Phán Giai ôm một chồng tài liệu tới: "Hai việc. Thứ nhất, hai tội phạm thiếu niên trong án trao đổi giết người đều đã khai hết, về sau sẽ giao cho bên Tư pháp. Hầy, đến bây giờ vẫn không thấy người thân Lưu Nhã Dục đến, bọn họ cứ nhập nhằng hết lần này đến lần khác làm em chán ghét vô cùng. Còn về phía Lý Tất Nhiễm thì bố cậu ta như sắp phát điên rồi, hiện tại đang làm loạn ở ngoài sảnh kia kìa, nói cảnh sát vu oan cho con trai, đòi kiện lên trên, ôi mẹ kiếp..."

Vưu Minh Hứa lặng thinh không đáp, mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Người phạm tội là trẻ con. Song hung thủ thật sự là ai đây?

"Còn một việc nữa."

Phán Giai nói, "Mấy ngày trước, trong quá trình áp giải Cố Thiên Thành đã xảy ra tai nạn, xe đâm vào vách núi, hiện tại vẫn chưa tìm được thi thể. Tài xế gây tai nạn sợ tội chạy trốn, trước mắt đang phát lệnh truy nã."

Vưu Minh Hứa ngẩn người.

Hóa ra người đàn ông lạnh lùng, tàn nhẫn quyết định trở thành sát thủ liên hoàn, giết người không ghê tay đó lại kết thúc cuộc đời bằng phương thức đột ngột và oan khuất đến vậy.

Liệu rằng trước khi chết, Cố Thiên Thành có cảm thấy đây là bản án cuối cùng ông trời dành cho hắn hay không?

*****

Tối chớm thu mát mẻ, trước lối vào tòa thư viện thành phố đông nghịt người, ai nấy đều vô cùng hứng khởi, phần lớn trong tay họ đều cầm sách, có người còn nâng cao tấm banner. Đến những người đi đường cũng phát hiện ra, chắc hôm nay tòa thư viện tổ chức hoạt động quan trọng, có sự tham gia của nhân vật nổi tiếng nào đó mới khiến nhiều người hưng phấn thế này.

Hơn nữa người hâm mộ ngoài thanh niên trẻ tuổi còn có một vài phần tử tri thức trong độ tuổi trung niên, thậm chí còn có cả những người già đeo kính, tóc đã hoa râm. Bìa cuốn sách bọn họ cầm trên tay đều in tên của cùng một người.

Vưu Minh Hứa đứng ngoài tòa nhà mà thấy nóng hừng hực. Tiết trời chưa lạnh, rất nhiều người vẫn mặc áo ngắn tay, chỉ có duy nhất một mình cô mặc chiếc áo khoác gió che toàn thân, cổ áo được kéo dựng lên, đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai kín mít không khỏi khiến những người xung quanh chú ý.

Vưu Minh Hứa bất động như sơn trong dòng người.

Đợi tới khi mọi người vào gần hết, bên trong tòa nhà cũng vọng ra tiếng giới thiệu của MC, Vưu Minh Hứa mới đến trước quầy mua một quyển sách của Ân Phùng và vé vào cửa.

Tòa thư viện có bốn tầng, mỗi tầng đều chật kín người, lê bước cũng vô cùng khó khăn, trung tâm tầng một là nơi diễn ra hoạt động lại càng bị vô vàn lớp người bao chặt.

Chính giữa là tấm phông nền cực lớn in hình một chồng sách cùng chân dung "người nào đó" đeo kính, mặc sơ mi. Vưu Minh Hứa như nhìn thấy một người đàn ông lạ lẫm: trí thức, uyên bác, điềm tĩnh và tinh anh.

Tất nhiên, đây chính là bức ảnh chụp anh của quá khứ.

Cô muốn nghển cổ xem nhưng lại bị nhóm người phía trước che khuất tầm nhìn. Có điều, họ làm sao có thể cản được một cảnh sát hình sự. Cô quan sát một lượt địa hình và mật độ phân bố người nơi đây, chọn vị trí trên tầng hai bèn đi luôn về phía đó.

Quả nhiên chỗ này thông thoáng hơn nhiều, cô dễ dàng đi tới hàng đầu, bám vào lan can, nhìn xuống khu tầng một.

Cô nhìn thấy "người nào đó" như vầng trăng sáng giữa bầu trời đang ngồi vị trí trung tâm.

Ân Phùng mặc bộ quần áo giống hệt trên báo làm tăng thêm nét đĩnh đạc, tóc được tạo kiểu gọn gàng và đeo kính, song Vưu Minh Hứa vẫn nhận ra khí chất khác biệt so với hình ảnh trên mặt báo. Bởi anh đang nở nụ cười ngọt ngào với người hâm mộ, đôi mắt sáng ngời mang chút trẻ con.

Hai cô gái bên cạnh Vưu Minh Hứa rì rầm: "Woa, Ân Phùng cười đáng yêu quá đi mất!"

"Mình bảo này, mình còn là fan ruột đấy. Ân Phùng luôn rất cứng rắn, còn chăm chỉ luyện tập thể hình lắm, từng khoe cơ bụng tám múi trên Weibo nữa đấy, woa... Nhưng quả thật không ngờ anh ấy còn mặt đáng yêu thế này. Cậu không thấy hôm nay anh ấy rất trẻ trung sao? Toi rồi, mê anh ấy chết mất thôi!"

Vưu Minh Hứa không khỏi mỉm cười, thầm nghĩ, cơ bụng tám múi quả là có thật. Cô bỗng nhớ lại cảnh tượng trên giường tối qua, chiếc áo phông bị vén qua thắt lưng lộ ra vùng bụng dưới rắn chắc cân xứng. Còn cả, anh đỏ mắt ôm cô, đè cô, miệng không ngớt những lời sỗ sàng...

Ý cười trên khuôn mặt cô vụt tắt, cổ họng khô rát tắc nghẹn, tiếp tục đứng từ trên cao nhìn xuống.

Đúng lúc này, MC cất tiếng: "Mọi người từ rất nhiều nơi, thậm chí có cả những bạn đọc đến từ thành phố khác cũng tới để được gặp thầy Ân một lần. Thầy Ân của chúng ta yêu bạn đọc nhất đấy, sao có thể không có phúc lợi cho được? Mọi người cùng đoán xem, tiết mục tiếp theo sẽ là gì nhỉ?"

"Piano, piano, piano —" Tất cả người hâm mộ bên dưới cùng đồng loạn hô lên.

Chiếc đàn piano đã được đặt gọn một bên sân khấu từ lâu.

Vưu Minh Hứa nhìn Ân Phùng, trong mắt cô, anh giống một chàng thanh niên thanh tú, nụ cười có chút bẽn lẽn cùng ánh mắt long lanh như mang từng lớp sóng ánh sáng. Có lẽ vì không quen thắt cà vạt nên khuôn mặt anh hơi ửng đỏ, anh bèn nhấc tay nới lỏng cổ áo, cúc áo trên cùng đã được cởi ra.

Bên dưới khán đài vang lên tiếng hò hét hưng phấn điên cuồng.

Anh chợt khựng lại, ngẩng đầu quan sát xung quanh như đang tìm kiếm điều gì. Vưu Minh Hứa giật mình, cúi đầu giấu mặt trong cổ áo theo bản năng.

Một lúc sau cô mới ngẩng đầu lên. Anh đã ngồi xuống trước cây đàn, góc mặt nghiêng trầm tĩnh. Một tay cô chống cằm, yên tĩnh ngắm nhìn.

Dáng ngồi anh ngay ngắn. Dù Vưu Minh Hứa chỉ là gà mờ song vẫn có thể cảm nhận được phong phạm đại gia qua từng hành động của anh. Hai cánh tay anh hạ xuống, một chuỗi âm thanh đẹp đẽ vang lên tựa lưu quang trong đêm thâu trút xuống bốn bề.

Chớp mắt, cả tòa nhà vang vọng những tràng vỗ tay giòn giã rồi rất nhanh lại trở về tĩnh lặng, mọi người đều cùng say mê trong điệu nhạc của một người được xứng danh đại tài tử quốc gia.

Ánh sáng mơ hồ phản chiếu trên bề mặt đen bóng của chiếc đàn, làm nổi bật người đàn ông mặc chiếc sơ mi trắng, đeo mắt kính, vô cùng nghiêm túc và chăm chú đánh đàn. Anh của lúc này không còn là tên ngốc lúc nào cũng dính lấy Vưu Minh Hứa, cũng chẳng còn là người đàn ông cường thế khôn ngoan trên bức ảnh. Hoặc giả, hai bóng hình ấy đã cùng được dung hòa trong nghệ thuật. Mỗi nốt nhạc gấp rút, ngân vang dưới từng cử động ngón tay, toàn thân anh toát lên khí chất kiên định và ấm áp. Trưởng thành hơn Vưu Anh Tuấn, cũng sạch sẽ thanh thoát hơn Ân Phùng của quá khứ rất nhiều.

Vưu Minh Hứa say mê ngắm nhìn khuôn mặt anh.

Anh bắt đầu đàn tới khúc cao trào, dưới khán đài không ngừng vọng lên tiếng kinh hô. Anh dường như cũng đắc ý, nở nụ cười toe toét.

Vưu Minh Hứa bất chợt cười theo.

Tên ngốc này đúng là dương dương tự đắc!

Mọi thứ vô cùng yên tĩnh, vô cùng tự nhiên, cũng xảy ra lặng lẽ vô cùng. Nụ cười của anh sững lại, sau đó từ từ ngẩng đầu nhìn lên khu tầng hai.

Chính xác một cách lạ thường, không có bất kỳ dấu hiệu nào, anh nhìn trúng vào góc Vưu Minh Hứa đang đứng.

Vưu Minh Hứa sững sờ.

Hiện tại có trốn cũng không kịp. Dù đã đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai, chỉ còn duy nhất đôi mắt hở ra ngoài, đường nét cơ thể cũng đã bị chiếc áo khoác gió dài thượt che khuất. Song cách nhiều người như vậy, Vưu Minh Hứa vẫn cảm nhận rõ tầm mắt anh và cô đang chạm thẳng vào nhau.

Cảm giác cổ họng khô khốc lại tràn tới. Trong khoảnh khắc ấy, tư duy của Vưu Minh Hứa cũng trở nên ngưng trệ, âm thầm đối mắt cùng anh.

Sau đó, anh cười với cô. Nụ cười ấy như cầu vồng sau mưa, như vạn hoa đua nở trong trời xuân ấm áp, tựa có luồng ánh sáng đậu trên khuôn mặt, trên hàm răng trắng bóng của anh. Thậm chí đôi tay anh cũng ngừng đàn, buông thõng bên người, chỉ ngẩng đầu nhìn cô, ngoan ngoãn hệt như lúc ở nhà.

Toàn bộ người trong hội trường đều cùng nhìn theo tầm mắt anh, Vưu Minh Hứa lập tức lùi lại, rút lui khỏi đám người. Những cô nàng đứng cạnh cô "thụ sủng nhược kinh"*, thi nhau ôm mặt nhìn ngó xung quanh, muốn xác nhận xem rốt cuộc Ân Phùng đang cười với ai.

* "Thục sủng nhược kinh": bỗng được quan tâm, chiều chuộng mà cảm thấy nơm nớp lo sợ.

Vưu Minh Hứa cảm giác vành tai như bốc khói, vội xuyên qua dòng người thoát khỏi tòa thư viện. Cô thầm nghĩ: Chết tiệt, tên này là cún thật đấy à? Vậy mà cũng tìm được cô?

———

Màn đêm dần buông xuống.

Ân Phùng khẽ khàng mở cửa, phòng khách tối om om. Cửa phòng Vưu Minh Hứa đóng chặt, ánh sáng đèn len lỏi qua khe cửa.

*****

Anh thay giày ở huyền quan, cố ý làm ra tiếng động thật lớn, liếc nhìn cánh cửa phòng cô rồi xỏ dép lê, đi lạch bạch qua đó.

"A Hứa."

"Có chuyện gì?"

"Tôi muốn vào phòng."

"Tôi phải ngủ rồi, có chuyện gì thì đứng ngoài cửa nói đi."

"Không được."

Người trong phòng không lên tiếng nữa. Ân Phùng sờ đường vân ổ khóa cửa phòng đến nỗi đầu ngón tay phát nóng rồi nói: "Tôi chỉ vào một chút thôi." Nói đoạn, anh móc từ túi áo ra một sợi sắt mỏng tang, đâm đâm chọc chọc hai ba nhát đã mở được khóa cửa.

Vưu Minh Hứa đang dựa đầu giường nghịch điện thoại, không buồn ngẩng đầu. Bản chất phường trộm cắp của đại tác gia không hổ danh hạng đầu.

Anh từ tốn đi tới, ngồi xuống cuối giường, cạnh chân cô.

"Buổi sáng tôi tỉnh lại cô đã đi mất rồi." Anh nói, "Sao không gọi mà lại để tôi một mình ở đó?"

Vưu Minh Hứa điềm tĩnh ngẩng đầu.

Anh chu môi, đầu rũ xuống, lộ ra cần cổ với những đường nét sắc sảo.

Vưu Minh Hứa hiểu ra. Dù sao thì lúc đó anh cũng bị cho dùng thuốc, ý thức đã hỗn loạn, cho nên không nhớ gì sự việc đêm qua cũng là lẽ thường tình.

Nhìn "bông hoa dại" điên cuồng đêm qua lúc này lại đang ngoan ngoãn ngồi bên chân cô, cõi lòng Vưu Minh Hứa như mặt nước trong bình không ngừng dao động, nhất thời không biết nên nhẹ nhõm hay tức giận bèn rũ mắt tiếp tục nhìn điện thoại: "Ồ, trong Cục có việc nên về trước."

Sau đó, khóe mắt liếc thấy cái mông của "bông hoa dại" nhích lên, nỗ lực công chiếm tới vị trí đầu gối cô mới dừng lại. Sóng mắt anh phẳng lặng, cất chất giọng trong trẻo, nghi hoặc: "A Hứa, tôi thấy cô đến buổi ký tặng rồi. Nhưng sao cô lại không muốn để tôi biết cô tới vậy? Lẽ nào cô tránh tôi?"

Trong tai Vưu Minh Hứa như có sợi dây đàn bị ai đó gảy lên, cô nghĩ bụng, sao hiện tại đầu óc tên nhãi này vận hành nhanh vậy nhỉ?

Vưu Minh Hứa lạnh nhạt đáp: "Thuận đường nên đến. Vốn cải trang để theo dõi nghi phạm, đến buổi ký tặng cũng lười thay. Tôi tới muộn nên không đi chào hỏi các anh."

Anh ngồi nghiêm chỉnh bất động.

"Ồ, hóa ra là vậy à."

Vưu Minh Hứa bỗng phiền muộn khó hiểu, luôn cảm thấy không khí có chút khác lạ. Ngẩng đầu liền thấy Ân Phùng ngồi đó, ngón tay đùa ngịch sợi thun quần. Cô lại thấy bản thân mình nhạy cảm quá mức rồi.

"Được rồi, tôi phải nghỉ ngơi, anh không có việc gì thì ra ngoài đi." Cô nói.

Anh im lặng mấy giây rồi quay đầu nhìn cô. Lúc này đây, anh khác hoàn toàn vị minh tinh ban sáng, chỉ mặc áo cộc quần cộc, mái tóc bồng bềnh rủ xuống trán, chân đi dép lê, lông chân lộ ra hết cả.

Anh lặng lẽ nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm. Khoảnh khắc đó, anh nào có trẻ con? Ánh mắt ấy rõ ràng là của một người đàn ông nhìn một người phụ nữ.

Hiện tại thì cô quả thực rất phiền muộn, định thần lại, không nhìn anh mà trực tiếp chặt đứt mọi khả năng: "Ân Phùng, nếu anh không làm được gì mà cứ đòi thưởng mãi thế này, về sau tôi chỉ còn cách hủy phần thưởng, ngày hôm nay cũng bị hủy. Nghe hiểu chưa? Tôi cũng đâu có nợ gì anh."

Ân Phùng vẫn im lặng nhìn cô.

Vưu Minh Hứa nổi giận, xuống giường đi ra cửa. Anh níu chặt cánh tay cô: "Được, tôi biết rồi! Tôi biết rồi, A Hứa, cô đừng giận! Trừ khi cô nguyện ý thưởng, về sau tôi sẽ không loạn đòi khen thưởng nữa, sẽ không ngày nào cũng đòi nữa đâu! Xin cô đừng hủy hết phần thưởng sau này, được không? Nhỡ may về sau tôi biểu hiện rất rất tốt thì sao?"

Vưu Minh Hứa mắng thầm trong bụng, cúi đầu nhìn năm ngón tay thon dài hữu lực của anh đang túm chặt lấy cánh tay mình, song không muốn ngẩng lên nhìn vào mắt anh.

Anh hiểu hay không hiểu đây? Thế nhưng anh đã hèn mọn cầu xin đến mức này rồi, những lời lạnh lùng vô tình lúc trước tắc nghẹn nơi cổ họng cô, không sao thốt ra được.

Tay anh càng thêm siết, bỗng chốc khơi gợi cô nhớ lại tình cảnh bản thân nhặt được anh khi còn ở Tây Tạng.

"...Xem biểu hiện sau này của anh đã." Cô nghe thấy chính cô nói vậy đấy.

Người bên cạnh như trút được gánh nặng, hồi đáp một tiếng "Được."

Trái tim Vưu Minh Hứa chợt bức bối vô cùng, cô muốn đi hút thuốc bèn giật tay khỏi tay anh, cầm hộp thuốc đi về phía ban công.

Cô không muốn để ý đến anh nữa, mãi đến khi hút hết nửa điếu thuốc mới nhận ra chỉ mặc bộ quần áo ngủ nên hơi lạnh. Vừa định hút nốt nửa điếu còn lại rồi vào nhà, bỗng sau lưng vang lên tiếng động. Cô đứng im không nhúc nhích.

Một hơi thở quen thuộc tiến lại gần, sau đó cô được chiếc áo khoác bao bọc. Hai tay anh khẽ đặt trên đầu vai cô, trong một khoảnh khắc cực ngắn, cô đã cảm nhận được lồng ngực ấm áp của anh kề sát, gần như ôm trọn cô trong lòng. Nhưng chỉ khẽ chạm rồi buông ngay.

"A Hứa đừng để cảm lạnh." Anh nói, bất kì ai cũng có thể nhận ra sự dè dặt và tâm trạng thất vọng qua giọng nói ấy.

"Ừm."

Anh chầm chậm quay trở về phòng ngủ.

Kỳ lạ chính là, dù anh chỉ đến một lát, song nỗi buồn bực cùng tâm trạng cứng nhắc trong cô đã bớt đi phần nào. Cô nghĩ, thực chất tiếp tục cùng anh, yên bình sống dưới một mái nhà cũng không quá khó khăn. Cô chỉ cần cứng rắn thêm một chút, chẳng phải anh sẽ răm rắp tuân theo hay sao?

Qua mấy ngày nữa, lực chú ý và sự yêu thích của anh bị thứ khác hấp dẫn, có lẽ sẽ chẳng còn nhớ đến mấy chuyện vụn vặt đã xảy ra giữa hai bọn họ nữa cho xem.

Hoặc giả, đợi đến khi anh khôi phục ký ức và thần trí, đối với anh mà nói, những chuyện này có đáng là gì?

———

Mùa thu trời cao trong vắt.

Cuối tuần, ánh mặt trời lặng lẽ đổ trên ban công, Vưu Minh Hứa thức dậy ăn sáng rồi làm ổ trên sofa tiếp tục cày phim. Xem hết một tập, cô quan sát cánh cửa phòng vẫn đang khép chặt. Tên kia lại ngủ nướng, chẳng có tí dáng vẻ đàn ông chín chắn nào hết!

Đến khi cô xem được nửa tập nữa, cánh cửa đó mới chịu mở ra.

Cô nhìn Ân Phùng cùng mái đầu như tổ quạ, chiếc áo phông nhăn nhúm, đi chân trần ra khỏi phòng với cặp mắt ngái ngủ. Anh đi thẳng đến cạnh cô, ôm hai chân yên tĩnh bất động tiếp tục làm ổ trên sofa.

Vưu Minh Hứa: "Đi đánh răng rửa mặt, xỏ dép vào đã. Trong phòng bếp có bữa sáng bọn họ đưa đến, ăn xong rồi hãy ra đây."

"Tôi muốn nghỉ một chút..." Anh hạ giọng thì thầm.

Vưu Minh Hứa quát: "Vừa dậy còn đòi nghỉ cái gì? Đi mau!"

Lúc này anh mới chịu đứng dậy, cái đầu rũ xuống đi về phía nhà tắm.

Tiếng nước chảy róc rách vang ra từ phòng tắm phá tan không gian yên tĩnh. Tâm trạng Vưu Minh Hứa rất tốt, vươn người nằm trên sofa, cảm thấy bộ phim cũng bắt đầu trở nên hấp dẫn.

Từ sau khi có ba điều cấm, Ân Phùng hình như đã thực sự biết sợ, không còn nhắc tới "khen thưởng", cũng không lén lút vụng trộm "ăn đậu hũ" của cô nữa. Hai người dường như lại khôi phục mối quan hệ chủ nhân và cún cưng ban đầu.

Vưu Minh Hứa thấy như vậy là tốt nhất. Anh vẫn chưa "mở mang kiến thức", không hề hay biết cô đã bóp chết vấn đề tình dục nam nữ ngay khi vừa manh nha nảy mầm. Nếu cứ tiếp tục với tốc độ tàu hỏa như trước, một ngày nào đó hai người ngủ với nhau thật, cô sẽ chẳng còn mặt mũi nào để gặp Cục trưởng, Sở trưởng cùng đám đàn em trong Cục cảnh sát nữa.

Ân Phùng đánh răng kĩ lưỡng, rửa mặt sạch sẽ, vì không nghe thấy âm thanh bên ngoài nên ngẩng đầu, đập vào mắt anh chính là một bức tranh mỹ nhân cực kỳ sinh động.

Đôi chân trần trắng trẻo, nhỏ nhắn xinh xắn của Vưu Minh Hứa gác trên bàn trà, cơ thể nhàn tản chìm trong sofa, toát ra nét trẻ con hiếm có. Dường như xem đến đoạn hài hước, khóe môi cô cong lên chăm chú theo dõi ti vi.

Muốn "làm", anh thực sự rất muốn "làm" cô! Ân Phùng cúi đầu tiu nghỉu.

Suốt mấy ngày nay không biết trúng phải thứ gì, anh đã muốn rất nhiều lần rồi. Kể từ buổi tối ngày hôm đó, khi cô thốt ra từ "làm", anh đã lên mạng tìm tư liệu...

Việc thích cô anh còn chẳng dám để cô biết chứ nói gì đến việc này. Nếu biết, cô chắc chắn sẽ chẳng nói lời nào đã trở mặt, không chừng còn đuổi thẳng anh ra khỏi nhà đấy chứ.

Anh chỉ có thể tiếp tục làm bảo bối ngoan ngoãn, chờ đợi ngày trái tim sắt đá của cô nở hoa mà thôi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-112)