← Ch.024 | Ch.026 → |
Tối hôm đó mưa như trút nước. Những tiếng mưa tí tách đập trên cửa kính phân tách căn phòng rộng lớn và bầu trời mưa ngoài kia thành hai thế giới.
Cô nhục nhã trần truồng như nhộng dưới ống kính máy quay. Những người đàn ông và phụ nữ đứng bên cạnh với vẻ ngoài rất bình tĩnh song con ngươi đều đổ dồn lên cơ thể cô.
Quay xong, có người ném quần áo cho cô, cũng có người nhẹ giọng an ủi. Đầu cô chỉ là một mảng mơ hồ, hoàn toàn không có cách nào phán đoán lời nói của bọn họ là thật hay giả. Có lẽ là thật, nếu không thì cô biết làm sao bây giờ.
Lát sau có người kéo cô cùng uống rượu với mọi người, thân thiết đến mức tựa như mọi chuyện đều không phải do bọn chúng ép cô làm vậy. Cô không biết mọi việc đã mất kiểm soát tự bao giờ, không nhớ mình đã uống thứ gì, hình như cô nhìn thấy ánh mắt sáng quắc của ai đó. Ban đầu, cô như lạc trong một thế giới hoan lạc tột cùng, rất nhiều bàn tay thi nhau vuốt ve cơ thể cô. Tuy không còn là xử nữ song cô vẫn cảm nhận được đau đớn. Cô liên tục bị tạo mọi tư thế với những cách thức khác nhau, khiến cô điên cuồng, khiến cô đau......
Ý thức của cô như chìm trong con sông u tối kéo dài vô tận. Rõ ràng miệng cô không ngớt thốt lên những lời cầu xin "Đừng như vậy", "Cầu xin các người tha cho tôi"... song chẳng một ai chịu nghe. Chiếc răng nanh được che giấu cuối cùng cũng lộ diện, bọn chúng biến thành một bầy dã thú ăn thịt người.
Sau nữa, có người xé tiền rải khắp người cô, màu đỏ vụn vỡ như màu máu. Tiền, tiền đó, chẳng phải cô rất cần tiền sao? Cô bỗng cười ngây dại, có tiền sẽ không phải sợ gì nữa, không cần chui rúc, có thể sống một cuộc đời cô hằng mong ước.
Lại sau nữa, ý thức cũng như tan dã, cô chỉ thấy bản thân nằm trên mặt đất băng giá. Hình như bọn chúng đã mệt lử, từng cơ thể nằm vắt vẻo trên sofa như rắn. Còn cô không biết rằng, cơ thể trẻ trung nõn nà của bản thân nằm trên đống tiền tựa như nhành hoa bách hợp nở rộ trong đầm lầy, làm nhói từng cặp mắt nơi đây.
Một khoảnh khắc nào đó, cô cảm nhận có người đi tới vuốt ve mặt mình, khẽ nói: "Bọn họ chơi đủ rồi, về nhà đi. Đừng đến đây nữa."
Cô chỉ nằm im bất động, dần khép đôi mi thầm nghĩ: Tôi không về nhà được nữa. Tôi đã bị hàng ngàn hàng vạn chiếc dây thừng trói chặt tại đây. Đời này vậy là kết thúc.
———
Trời Hồ Nam chính thu mưa không ngớt. Từ Trường Sa về phía Tương Tây là núi non trùng trùng điệp điệp đắm mình trong màn mưa mênh mang suốt cả ngày, chốc chốc lại gặp những khúc sông lững lờ trôi. Bên sông là đường quốc lộ hoặc ruộng lúa, thỉnh thoảng sẽ bắt gặp một vài chú bò đứng sừng sững giữa thửa ruộng. Quả đúng như cảnh Tương Tây thanh lệ dưới ngòi bút của nhà văn Thẩm Tòng Văn.
Sau khi xuống khỏi cao tốc, chiếc xe nhập làn đường quốc lộ, rẽ về đường tỉnh, đường huyện thì không còn dễ đi như vậy nữa. Lại thêm cơn mưa ban nãy, mặt đường càng lấm láp, chiếc xe khách lúc thì xóc nảy tròng trành, lúc lại dùng tốc độ cực chậm cực chậm né chiếc ô tô ngược chiều, mọi người trên xe ngủ gà ngủ gật.
Ý định tranh thủ đọc tư liệu của Vưu Minh Hứa cũng đành đi đứt bèn ngoảnh mặt ngắm nhìn cảnh sắc tốt tươi, ẩm ướt bên ngoài khung cửa.
Ân Phùng rót chút nước ra khỏi chiếc bình giữ nhiệt rồi uống cạn, anh rót tiếp một cốc khác đưa cho cô: "A Hứa uống nước ấm đi."
Vưu Minh Hứa nhận lấy, uống cạn, anh cất chiếc bình giữ nhiệt vào balo, lại móc ra hai quả táo: "A Hứa, hôm nay cô chưa ăn hoa quả."
Phán Giai ngồi hàng ghế trước phì cười, may mà Hứa Mộng Sơn vẫn còn đang ngửa cổ ngủ ngon lành, những đồng nghiệp khác cũng đang gà gật. Vưu Minh Hứa mặc kệ Phán Giai, khẽ nói: "Tôi không đói."
Ân Phùng gật đầu cất táo, lại không biết lôi từ đâu ra viên thịt bò khô đưa cho cô. Vưu Minh Hứa bị chọc cười, nhận lấy một viên rồi nói: "Anh là Doraemon đấy à?"
Tên to con này mặc bộ quần áo thể thao, đi đôi giày trắng tinh, trước ngực treo tấm thẻ chuyên gia và ôm một balo to đùng, anh tưởng đang đi chơi thu chắc?
Kể từ sau khi Ân Phùng hỗ trợ bọn họ phá vụ án trước, cộng thêm việc anh vốn đã là một chuyên gia, còn không rõ Trần Phong đã đi cửa sau từ bao giờ, cho nên hiện tại anh tạm được coi là người trong hệ thống, có thể danh chính ngôn thuận trợ giúp phá án.
Ân Phùng chỉ cười nói: "Cô mệt có thể dựa vào tôi để ngủ." Nói dứt bèn đặt balo xuống, nhắm mắt, làm ra bộ dáng ngủ say như chết. Chỉ có điều bờ vai rõ ràng đang nghiêng hẳn về phía cô, chờ đợi người ta tựa lên đó.
Vưu Minh Hứa mỉm cười, nhắm mắt tựa đầu vào khung cửa kính. Bọn họ xuất phát ngay từ sáng sớm tinh mơ nên chẳng mấy cô đã dần tiến vào giấc ngủ. Trong lúc mơ màng, chiếc xe xóc nảy song cô không mở mắt, chỉ khẽ nhíu mày, vừa chuẩn bị ngủ tiếp thì cảm nhận được thứ gì đó nóng nóng đang ép đến. Vừa mở mắt liền thấy mái đầu đen mượt đang áp trên đầu vai cô. Người nào đó lại bắt đầu dang chân dang tay, một cánh tay gác trên đùi cô ngủ tì tì, trọng lượng nửa cơ thể dồn cả lên cô.
Vậy mà còn to miệng bảo cho cô dựa, kết quả lại ngủ thành bộ dạng không xương này đây.
Tóc anh rất mềm, vầng trán ấm áp, Vưu Minh Hứa phát hiện cảm giác này cũng rất thoải mái dễ chịu. Một lúc sau cũng khép mi mắt lại.
Thực ra Ân Phùng biết cô đã tỉnh, nhưng mắt anh nhắm chặt lắm, cánh tay cố ý gác trên đùi cô đang toát mồ hôi hột đây này.
Cô không đẩy anh ra.
Thêm một lúc nữa, Ân Phùng mới từ từ hé mắt, cảm nhận cô tựa đầu trên đầu anh, nhịp hô hấp đều đặn, có lẽ cô đã ngủ rồi. Cảm giác dựa dẫm này quả thực quá tốt, Ân Phùng không kìm được cười sung sướng.
Thế nhưng khóe môi vừa nhếch được một đường thì bắt gặp Hứa Mộng Sơn tỉnh từ bao giờ đang quay đầu nhìn anh chằm chằm bằng ánh mắt đến là hứng thú, như đang nói rằng mọi cử động ban nãy của anh đều đã bị anh ấy nhìn sạch rồi vậy.
Phản ứng của Ân Phùng là... nhắm mắt, còn cố ý chép miệng hai tiếng như đang nằm mộng, quay đầu vùi mặt trong lòng Vưu Minh Hứa, ngủ tiếp.
Người trước nay chỉ yên tĩnh cười ngắm giang sơn như Hứa Mộng Sơn cũng bị hành động của Ân Phùng làm trợn mắt há mồm. Anh ấy nhìn Vưu Minh Hứa đang "ôm" anh chàng kia, say giấc nồng không một chút phòng bị. Hứa Mộng Sơn bỗng cảm thấy, Vưu nữ vương lần này đã nuôi một con sói đột nốt cừu non thật rồi.
Hàng loạt xe khách trở những cảnh sát hình sự tinh anh dừng bánh trên một con đường nằm trong vùng đất Tương Tây, thuộc địa phận Hoài Thành*.
* Tên gọi tắt của thành phố Hoài Hóa, Hồ Nam, Trung Quốc.
Bên đường là sườn đất, phía dưới là bãi sông mọc đầy cỏ dại, men theo con sông xanh ngắt nhìn về phía xa giống hệt như vùng thảo nguyên hoang dã.
Bọn họ xuống xe, rẽ từng lớp cỏ, xuyên qua bãi sông xuất hiện một vịnh nhỏ rộng khoảng hơn 30 mét, đối diện là một bãi cồn nhỏ.
Hoài Thành đã báo cáo lên tỉnh, thành lập một tổ chuyên án nhằm hộ trợ vụ án lần này. Đội trưởng họ Đàm, Vưu Minh Hứa là Tổ phó. Trùng hợp là, hai năm trước Ân Phùng đã từng thu thập tin tức về một vụ trọng án Lão Đàm đã phá gỡ. Có lẽ Ân Phùng hiện tại không đến mức quá não tàn nên Lão Đàm không phản đối việc Vưu Minh Hứa đưa anh cùng tới.
*****
Phía cảnh sát Hoài Thành điều động thuyền bè, mọi người cùng kéo nhau lên bãi cồn. Con thuyền rách nát chỉ còn phần thân là nguyên vẹn nằm lặng bên bờ. Mấy cảnh sát đang ngồi trên thuyền không ngừng quan sát xung quanh, hy vọng tìm kiếm được dấu vết của nạn nhân và hung thủ.
Nghe nói, bãi cồn này sẽ bị nhấn chìm hơn nửa khi thủy triều lên, vị trí cũng khuất nẻo nên rất ít người lui tới. Nếu không phải sáng nay có ngư dân về quê, đi qua nơi này, nhìn thấy "thứ đó" trên bãi cồn thì không biết đến khi nào thi thể mới được phát hiện.
Cồn rộng khoảng mấy trăm mét vuông đầy sỏi và cỏ dại um tùm. Phía trung tâm trũng thấp đặt một chiếc rương đen ngòm cũ nát khoảng hơn nửa mét. Nắp hộp mở toang, bên trong gấp xác người.
Cớ sao lại dùng từ "gấp"? Nghĩa tại mặt chữ, bởi cô gái bị gấp gọn trong chiếc rương chỉ dài hơn nửa mét vốn chẳng thể chứa được một cơ thể trưởng thành dù có mảnh mai thế nào chăng nữa. Nạn nhân lõa thể, làn da trắng bệch, thi thể không có vết trầy xước nhưng nhìn kĩ sẽ rất quái đản.
"Phán đầu to, em chẳng phải cao thủ Yoga đó sao?" Hứa Mộng Sơn nói với Phán Giai, "Em có thể gấp người thành thế này để chui vào rương không?"
Phán Giai trợn trắng mắt lườm anh ấy.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Vưu Minh Hứa, bắp chân người bị hại đứt gãy. E rằng mấy khớp xương quan trọng trên cơ thể đều đã bị đánh gãy hết cả, nếu không làm sao có thể gấp cơ thể thành hình vuông ngay ngắn nhường này?
Ân Phùng ngồi bên cạnh cô nhíu mày nhìn xác chết.
Vưu Minh Hứa hỏi: "Đã xác nhận thân phận nạn nhân chưa?"
Phán Giai: "Đã xác nhận cách đây không lâu. Tên cô ấy là Lưu Y Sa, 23 tuổi, người huyện Thần Khê, sinh viên Đại học Khoa học Hoài Thành vừa tốt nghiệp năm nay, hiện tại đang sống một mình tại Hoài Thành, thất nghiệp. Bố mẹ đều ở sống ở quê, cho nên bây giờ vẫn chưa ai biết cô ấy mất tích."
"Pháp y nói sao?"
Hứa Mộng Sơn đáp: "Phán đoán sơ bộ thời gian tử vong vào hai ngày trước, vết thương trí mạng trên đầu do vật cùn gây ra, tạm thời chưa xác định được hung khí. Cơ thể nạn nhân có nhiều vết thương phần mềm song không nguy hiểm đến tính mạng. Thi thể của cô ấy được xử lý cực kỳ sạch sẽ, tạm thời không phát hiện bất cứ dấu vân tay hay DNA nào. Trước khi chết đã bị xâm hại tình dục, cơ quan sinh dục bị rách nghiêm trọng. Sau khi nạn nhân chết, hung thủ đã đánh gãy xương tại rất nhiều vị trí khác nhau."
Mọi người nhất thời lặng ngắt như tờ. Bỗng có một giọng nói sang sảng của người đàn ông vang lên: "Cho nên, hung thủ đã sát hại nạn nhân sau nhiều lần cưỡng hiếp, còn tắm rửa cho cô ấy sạch sẽ từ trong ra ngoài, sau đó đánh gãy từng khớp xương rồi gấp gọn vào rương?"
Vưu Minh Hứa nghĩ bụng, vậy mới nói tiểu thuyết gia chính là tiểu thuyết gia, đều cùng một tình tiết song khi toát ra từ miệng anh lại khiến người nghe rùng mình sởn tóc gáy không thôi. Cô quan sát tình hình xung quanh, nói: "Tuy lượng lưu thông xe cộ khu vực này không lớn song vẫn có người qua lại, trên núi cũng có mấy hộ gia đình.
Hung thủ chắc chắn phải dùng xe mới có thể di chuyển thi thể tới đây. Tôi nghĩ hắn ta không thể lựa chọn vứt xác vào ban ngày bởi còn phải xách theo chiếc rương nặng đi xuyên qua đám cỏ rậm rạp rồi ngồi thuyền qua bãi cồn, nhất định sẽ khiến người khác chú ý.
Hãy điều tra hôm qua và tối ngày hôm xưa, chủ yếu tập trung vào ban đêm, xem có tài xế nào đi ngang qua nhìn thấy xe hoặc người đáng ngờ nào dừng chân gần đây hay không."
"Rõ!"
Cho đến khi công tác rà soát hiện trường gần hoàn tất, Vưu Minh Hứa mới nhìn thấy Ân Phùng đã ngồi bên cạnh thi thể từ lúc nào, hai tay anh chống trên nền đất tạo ra tư thế ngóng vọng về phương xa.
Vưu Minh Hứa đi tới tặng anh một cước: "Đi thôi."
Anh vẫn bất động ngước nhìn cô: "Cô thấy hắn ta là người thế nào?"
Một giây sau Vưu Minh Hứa mới đáp: "Tàn nhẫn, bạo lực, biến thái, cẩn thận."
Ân Phùng gật đầu: "Nhìn từ góc độ đối xử với nạn nhân thì có ba loại cưỡng hiếp. Loại đầu tiên, hung thủ coi nạn nhân là "người", sẽ giao lưu nói chuyện cùng nạn nhân, mưu đồ xây dựng quan hệ, thậm chí giả trang hai người đang trong quan hệ yêu đương. Đây là loại tội phạm thiếu tự tin nhất.
Loại thứ hai, hung thủ coi nạn nhân là "vật phẩm", hắn cho rằng bản thân là tội phạm chuyên nghiệp, có lẽ sẽ dùng thân phận giả, cũng có thể sẽ chuẩn bị rất nhiều đạo cụ nhằm dày vò tra tấn nạn nhân, từ đó đạt được mục đích.
Loại thứ ba... coi nạn nhân là "công cụ", hung thủ là kẻ tội phạm bạo lực, thích chiếm đoạt, sẽ nhục mạ nạn nhân, đồng thời ép buộc nạn nhân tham gia đủ loại hành vi tình dục. Mục đích chính của chúng là nhằm giải phóng phẫn nộ của bản thân."
Hiện tại, Vưu Minh Hứa đã dần quen với kỹ năng xuất thần trong tâm lý học của anh, vừa nghe vừa gật đầu: "Loại thứ ba."
Ân Phùng nói: "Đúng thế, hắn thực sự vô cùng phẫn nộ với phụ nữ, với cuộc đời của chính mình."
Vưu Minh Hứa trầm mặc.
Ân Phùng nói tiếp: "Hắn ta vừa có một mặt thuộc hạng chợ búa, cũng có đặc điểm riêng biệt của người nghệ nhân."
Vưu Minh Hứa: "Ý gì?"
"Tôi đã hỏi pháp y. Người bình thường rất khó để đánh gãy xương một cách chính xác, gần như không để lại vết ngoại thương nào như vậy. Hơn nữa hắn gấp thi thể vô cùng sạch sẽ, chỉnh tề như mắc chứng ám ảnh cưỡng chế. Song hắn không phải bác sĩ bởi họ không bẩn và nghèo như thế. Rương hắn sử dụng là loại rẻ tiền nhất, dù không có đồ nào lưu lại trong rương song có rất nhiều vết bẩn và dấu tích đã qua sử dụng. Cũng có nghĩa là, hắn thường dùng tới chiếc rương này. Nếu là bác sĩ, bọn họ rất ít khi dùng loại rương này, nếu có dùng chắc chắn cũng sẽ giữ sạch sẽ. Hắn và bác sĩ là hai cuộc đời hoàn toàn khác biệt."
Vưu Minh Hứa quay cuồng bèn nhếch môi: "Ý anh là... hung thủ là tên đồ tể?" Không thì sao có thể vừa thô tục vừa nghệ thuật trong sắp xếp thi thể cho được?
Ân Phùng lắc đầu: "A Hứa, có những lúc đầu cô đừng suy luận theo một đường thẳng tuột như thế. Đó chỉ là một trong những khả năng thôi. Nếu chỉ vậy đã phán định hung thủ là gã đồ tể thì há chẳng phải qua quýt quá hay sao? Hắn cũng có khả năng là bác sĩ thú y, thợ mộc, thợ sắt hoặc thợ sửa ống nước. Tôi chỉ cho rằng, hắn rất có khả năng xuất thân từ nơi chợ búa, trình độ văn hóa thấp song rất có tay nghề. Các cô có thể tìm kiếm những khu dân cư lân cận xem sao."
Tuy lắng nghe một hồi nhưng cô không có ý định coi lời anh làm phương hướng điều tra vì xa vời quá. Cô đương nhiên sẽ đi theo con đường truyền thống, dựa trên nhân chứng vật chứng và logic giữa các vấn đề để tiến hành một cuôc điều tra toàn diện.
Vưu Minh Hứa thưởng cho anh cú cốc đầu: "Não chị đây tư duy thẳng tuột còn anh thì là tư duy nhão nhoẹt!"
*****
Mùa hè năm ngoái cũng đã xảy ra một vụ án tương tự, bởi vậy phía cảnh sát Hoài Thành lập tức báo cáo lên Tỉnh ngay sau khi phát hiện án mới. Nạn nhân là Triệu Phi Nhi, sinh viên đại học Hoài Thành trong khóa tốt nghiệp năm đó, 23 tuổi, người huyện Đồng, thủ phủ tỉnh Hồ Nam. Bố mẹ sống ở quê, hoàn cảnh gia đình khó khăn. Triệu Phi Nhi có nhan sắc trung bình, tính cách lạc quan hòa đồng, sau khi tốt nghiệp vẫn không tìm được công việc chính thức nên làm thêm trong một quán trà sữa.
Triệu Phi Nhi cũng trọ trong khu ổ chuột gần trường như Lưu Y Sa. Chỗ ở của hai người cách nhau không quá 2 km.
Đêm hè năm đó, Triệu Phi Nhi mất tích trên đường từ quán trà sữa về nhà. Vì chỗ làm xa, xuống xe bus đã là khoảng hơn 1 giờ sáng, cô ấy còn phải đi thêm tầm 1, 5 km mới đến nhà.
Ngày hôm sau, Triệu Phi Nhi không đi làm. Người quản lý quán trà sữa cũng không thể liên lạc được với cô ấy.
Ngày thứ ba, cô ấy vẫn không tới làm. Đồng nghiệp trong quán đã báo cảnh sát.
Ngày sau nữa, thi thể lõa lồ, khớp xương bị bẻ gãy và bị gấp gọn trong rương của cô ấy được người dân phát hiện trên eo núi hoang vu.
Vết thương trí mạng cũng nằm ở phần đầu do vật cùn gây nên dẫn tới vỡ xương sọ. Tình trạng xâm hại tình dục, cách xử lý sạch sẽ thi thể không để lại bất cứ dấu vân tay hay DNA nào giống hệt trong vụ án mới đây.
Song dường như tên hung thủ của một năm trước bất cẩn hơn một chút. Giám định viên đã thu được dấu vân tay tại mặt trong quai xách của chiếc rương. Thế nhưng cảnh sát không tìm được đối tượng phù hợp khi đối chiếu vân tay. Họ tin rằng Triệu Phi Nhi bị hung thủ đưa đi chính tại đoạn đường chỉ dài 1, 5 km ấy. Bọn họ nắm giữ dấu vân tay đắt giá, vậy mà không sao tìm ra hung thủ. Còn điểm định vị cuối cùng từ tín hiệu điện thoại của Triệu Phi Nhi là trong một thùng rác của khu thành phố náo nhiệt, vì vậy chẳng có cách nào xác định địa điểm và thời gian mất tích.
Trong suốt một năm đó, cảnh sát Hoài Thành luôn trong tình trạng khẩn trương cực độ. Vì đã loại bỏ mọi khả năng như giết người vì tình, vì thù cho nên bọn họ tin rằng hung thủ là kẻ lạ mặt, hơn nữa thủ đoạn gây án vô cùng tàn nhẫn, biến thái. Phía cảnh sát lo lắng sẽ tiếp tục phát hiện một cỗ thi thể thứ hai tương tự. Thế rồi thời gian dần trôi, hung thủ biệt tăm biệt tích, cũng không xuất hiện người bị hại nào khác.
Mãi cho đến ngày này của một năm sau.
———
Cũng giống với những thành phố loại ba, bốn khác, trung tâm Hoài Thành mang một chiếc mặt nạ với vẻ bề ngoài sáng sủa tích cực, phòng ốc thương mại có mặt khắp mọi nơi, những vườn hoa xanh ngát một màu bao bọc quanh những quảng trường thênh thang nhiều vô kể, có thể bắt gặp những khẩu hiệu tuyên truyền như "Phát triển du lịch", "Xây dựng văn minh" khắp phố phường.
Vén chiếc mặt nạ ấy lên, đi dần tới khu thuê trọ của hai nạn nhân, phòng ốc bắt đầu trở nên thấp bé, cũ nát và bẩn thỉu. Những ngôi nhà đơn điệu, khấp khểnh chen chúc lẫn nhau đã phản ánh sự bần cùng và bức thiết của một thời đại đã qua.
Đường sá có to có nhỏ, có hẹp có rộng đan xen giao hòa song đều rất bẩn. Xung quanh vô vàn cửa tiệm hỗn tạp, nào là hàng tạp hóa, hàng hoa, quán trà sữa, hàng hoa quả... còn có chợ rau, khu nhà ở, khu phố, tiểu học... Lác đác trong đó có cả những hộ gia đình sống trong lều.
Đây là nơi mật độ phân bố dân cư đông đúc nhất, loạn nhất, cũng nguyên thủy nhất và sinh động nhất của thành phố.
Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn lái xe tới trước nhà Lưu Y Sa. Tất nhiên, Ân Phùng "nửa người mình" cũng đi cùng.
Tòa nhà nhỏ có tất cả năm tầng, từng là khu kí túc xá tập thể của một đơn vị nào đó, hiện tại cho thuê. Mỗi tầng đều dày đặc cửa sổ và cửa ra vào, lối đi chất đầy đồ lặt vặt và dây phơi quần áo. Vưu Minh Hứa nhíu mày ngẫm nghĩ: điều kiện phòng cháy chữa cháy ở đây hoàn toàn không đạt tiêu chuẩn. Song đây cũng chính là cách sinh tồn của "tầng đáy" thành phố: Thà có một nơi ở không an toàn còn hơn sống vất vưởng không chốn dung thân.
Ba người đi lên từ phía cầu thang xoắn ốc. Vưu Minh Hứa đứng từ đây ngắm những ngôi nhà san sát xung quanh. Nếu có một đôi mắt trộm nhìn Lưu Y Sa từ chỗ này thì chẳng thể nào tìm ra được kẻ đó.
Cầu thang chật hẹp, bậc thang đã bị tổn hại không ít, Ân Phùng nhìn đông ngó tây, cơ thể bất chợt loạng choạng như sắp ngã vì giẵm phải lỗ hổng trên bậc thang. Vưu Minh Hứa đi sau, nhanh tay nhanh chân ôm đỡ phần thắt lưng anh, nhưng sức nặng cơ thể của anh khiến hai người đụng trúng lan can cũ rích, Vưu Minh Hứa toát mồ hôi lạnh. Ngược lại, Ân Phùng cũng phát giác cơ thể mất thăng bằng, phản xạ có điều kiện kéo tuột Vưu Minh Hứa vào trong ngực để bảo vệ.
Cô ôm eo anh, anh ôm trọn cô trong lồng ngực ấm áp. Hai người nhất thời không biết nên nói gì chỉ đành lặng ngắt, Vưu Minh Hứa gửi thấy hương thơm sữa tắm trên cơ thể anh, cảm giác quen thuộc từ dáng vóc người đàn ông khiến cô chợt nhớ về nụ hôn cuồng nhiệt mấy ngày trước của hai người.
"A Hứa có sao không?" Anh khẽ hỏi.
"Không sao." Vưu Minh Hứa thoát khỏi ngực anh, làm mặt điềm đạm tiếp tục tiến bước. Ai ngờ nghe được anh lẩm bẩm như đang tự nói: "Anh Tuấn cũng không sao."
Tuy ngoài mặt không biểu lộ cảm xúc, song cô lại có chút không mấy vui vẻ một cách khó hiểu.
Bọn họ đi đến phòng Lưu Y Sa nằm trên tầng năm. Đây có lẽ là căn rẻ tiền nhất trong khu này. Trước cửa dán giấy niêm phong, một cảnh sát đứng gác bên ngoài. Ba người bước vào căn phòng khép kín, dù có cả nhà tắm cũng chưa vượt qua 15 mét vuông, bức tường bê tông màu trắng, trong nhà có một chiếc giường nhỏ, bàn, tủ quần áo và hai chiếc ghế.
Dù căn nhà rất đơn sơ nhưng gọn gàng, ngăn nắp. Quần áo được xếp ngay ngắn trong tủ, bàn chải đánh răng, kem đánh răng, khăn bông đều được xếp gọn. Vưu Minh Hứa lật xem một vài quyển sách trên mặt bàn, ngoài hai cuốn tiểu thuyết ngôn tình còn có "Nhập môn thương mại điện tử", "Người nổi tiếng dạy bạn bán hàng online", "Bí quyết làm giàu trên Taobao", cô nhìn Hứa Mộng Sơn rồi trả sách về vị trí cũ.
Thông qua điều tra sơ bộ, bọn họ đã có những hiểu biết cơ bản về Lưu Y Sa. So với nạn nhân đầu tiên thì Lưu Y Sa xinh đẹp, hướng nội và dịu dàng hơn. Theo phản hồi của thầy cô giáo và bạn học, thành tích và năng lực của Lưu Y Sa đều bình thường, không có bao nhiêu chí tiến thủ song là người thật thà. Hoàn cảnh gia đình đặc biệt khó khăn, cho nên cuộc sống của cô ấy khá vất vả.
Cô ấy từng có một người bạn trai học khóa trên, nhưng sau khi tốt nghiệp, người bạn trai đi nơi khác làm việc, mối duyên này cũng kết thúc. Sau tốt nghiệp, Lưu Y Sa hầu như không giữ liên lạc với bạn cùng lớp, không ai rõ tình hình của cô ấy ra sao.
Tất nhiên, cô ấy cũng có hai người bạn thân. Bọn họ nói, Lưu Y Sa từng nhắc đến việc muốn mở một cửa hàng bán quần áo trên mạng xã hội. Nhưng cần phải có nguồn vốn, nên cũng chỉ thấy cô ấy nói rồi để đó.
Căn nhà nhỏ bé tựa như cuộc đời ngắn ngủi của Lưu Y Sa, chớp mắt vài cái là đã qua cả một đời. Vưu Minh Hứa ra ngoài lan can hút thuốc, cô đang suy ngẫm một vấn đề: Lưu Y Sa vì sao lại mất tích?
Theo lời một người bạn thân thì lần liên lạc cuối cùng giữa cô ấy và Lưu Y Sa là vào năm ngày trước. Một người hàng xóm lần cuối nhìn thấy Lưu Y Sa là vào chiều tối bốn ngày trước. Thời gian tử vong vào khoảng 2 giờ đến 3 giờ đêm hai ngày trước. Nghĩa là, bốn ngày trước, tức giữa chiều tối ngày mùng 7 đến ngày mùng 9, cô ấy đã mất tích và bị hại.
Hết chương 75
← Ch. 024 | Ch. 026 → |