← Ch.025 | Ch.027 → |
Tạm thời chưa tìm ra điện thoại của nạn nhân.
Nhà Lưu Y Sa rất sạch sẽ, không có dấu vết giằng co. Người bị hại đầu tiên – Triệu Phi Nhi mất tích trên đường từ quán trà sữa về nhà, hơn nữa hai nạn nhân đều sống chung một khu vực. Nhưng bởi xung quanh đông đúc, khả năng mang một người sống sờ sờ ra khỏi nơi này cực thấp, nên nếu Lưu Y Sa ra ngoài ăn sáng hay mua hoa quả cũng sẽ không thể gặp hung thủ. Do vậy địa điểm mất tích không phải tại nhà.
Quan sát tình hình nhà cửa cũng có thể phán đoán cô ấy không có dự định đi xa. Vậy nên, cô ấy đã ra ngoài vào mùng 7 hoặc mùng 8. Cô ấy đã đi đâu? Gặp gỡ những ai?
Song tồn tại quá nhiều khả năng. Vưu Minh Hứa vò đầu bứt tóc phiền muộn. Cô có dự cảm đây là một vụ án vô cùng hóc búa, nếu không cảnh sát Hoài Thành cũng chẳng bó tay suốt một năm qua. Cô ngoảnh lại nhìn tên đang đứng sừng sững đút tay túi quần kia. Đây là lĩnh vực sở trường của anh mà nhỉ?
Nhớ tới suy đoán "nghệ nhân chợ búa" mà Ân Phùng đã nói, cô nhếch môi nhìn xuống những con phố dày đặc hàng quán và người xe, những "nghệ nhân chợ búa" ở nơi đây không phải một nghìn thì cũng tám trăm. Nói như anh thì thà không nói còn hơn.
"Anh Tuấn." Song cô vẫn gọi anh tới.
Lần công tác này, cô không cho Ân Phùng mặc mấy bộ đồ nhân vật hoạt hình xanh đỏ tím vàng mà để anh mặc áo len kết hợp với áo khoác jacket, đi giày da. Đó đều là những món hàng hiệu Trần Phong mang đến. Anh lúc này quần áo lượt là, đẹp trai phong độ, chỉ cần không mở miệng nói chuyện thì sẽ biến thành người đàn ông vô cùng lạnh lùng, rất ra dáng con người.
Nhưng đời không như mơ, anh vừa đi tới cạnh cô là đã lộ nguyên hình, cả người đổ trên lan can, hai chân giẵm lên thanh chắn ngang, miệt mài đu ra đu vào không ngừng nghỉ.
Cuộc đời này của Vưu Minh Hứa quả thực chưa từng thấy người đàn ông nào như vậy, chết tiệt thật, con người với cơ bắp gợi cảm quyến rũ khiến người ta thương tiếc ôm chặt cô ban nãy hoàn toàn chỉ là ảo giác của cô thôi!
Vưu Minh Hứa: "Xuống!"
Anh lề mề trèo xuống.
Vưu Minh Hứa hỏi: "Anh có phát hiện gì?"
Anh nói: "Có rất nhiều điểm tương đồng trong việc hung thủ lựa chọn nạn nhân: đều là những nữ sinh vừa tốt nghiệp đại học, thất nghiệp, quan hệ xã hội ít ỏi; sống một mình, trong cùng một khu vực; đều có nhu cầu bức thiết về kinh tế. Cuộc sống thường nhật của bọn họ thường chỉ gói gọn trong phạm vi một hai kilomet. Đương nhiên cũng có những điểm bất đồng: Một người nhan sắc bình thường, một người được coi là xinh đẹp. Một người có lẽ là xử nữ, một người thì không. Có thể thấy hung thủ không hề để tâm đến hai điểm này."
Vưu Minh Hứa trầm tư một chốc mới nói: "Còn nữa, trước khi các cô ấy tử vong có lẽ đều ở cùng hung thủ 2-3 ngày."
"Hai ngày đó chắc chắn vô cùng khó khăn."
Vưu Minh Hứa thầm thở dài, hỏi tiếp: "Theo kinh nghiệm của anh... sao hung thủ lại chọn hai cô ấy?"
Ân Phùng lắc đầu: "Tôi không biết, bây giờ vẫn tồn tại quá nhiều khả năng. Chưa biết chừng hắn ta sống cùng một tòa nhà với hai người họ, cũng có khả năng hắn dùng kính viễn vọng tìm kiếm mục tiêu trong phạm vi một, hai kilomet."
———
Thời khắc chạng vạng, toàn bộ cảnh sát quay trở về thành phố bắt đầu cuộc họp sứt đầu mẻ trán do Lão Đàm và Phó Cục trưởng Cục Cảnh sát hình sự Hoài Thành chủ trì.
Phòng hội nghị rộng lớn chật ních người, đủ các loại mùi hương hỗn tạp như mùi khói thuốc lá, mùi cafe, mùi mồ hôi, mùi cơm hộp, thậm chí cả mùi cây kỷ tử bay ra từ bình giữ nhiệt bện quyện lẫn nhau trong không khí.
Vưu Minh Hứa ngồi cạnh Lão Đàm, Ân Phùng ngồi sau cô. Khi ngồi xuống, cô còn đặc biệt ngoảnh lại nhìn, cũng may mỗi lần bàn bạc chính sự, tên nhóc này rất yên tĩnh và ngoan ngoãn chứ không khiến cô bận lòng.
Lão Đàm kinh nghiệm phong phú đầy mình lên tiếng mở đầu: "Án mạng năm ngoái của Triệu Phi Nhi có công bố ra bên ngoài không?"
Hàn Phong – Đội trưởng đội cảnh sát hình sự Hoài Thành phụ trách vụ án đó đáp: "Chúng tôi chỉ đưa ra thông báo đơn giản, nội dung cụ thể được giữ bí mật. Nhưng... thi thể Triệu Phi Nhi được thôn dân phát hiện, khi chúng tôi đến hiện trường đã có rất nhiều người vây xem, còn có người chụp ảnh phát tán trên mạng xã hội. Tuy đã lập tức tiến hành xử lí, xóa bỏ bài đăng nhằm tránh ảnh hưởng đến quá trình điều tra, song không thể giữ bí mật một trăm phần trăm được."
Lão Đàm im lặng hút thuốc.
Vưu Minh Hứa thầm nghĩ, như vậy không thể loại trừ khả năng có người mô phỏng theo án mạng năm trước, bởi dù sao hung thủ cũng đã biệt tích suốt một năm. Có điều, Vưu Minh Hứa cũng đã xem ảnh chụp vụ án đầu tiên, cách gấp thi thể khiến người nhìn chấn động vô cùng giống nhau, vì vậy cô nghiêng về giả thiết cùng một kẻ gây án hơn.
"Chắc chắn hai vụ án có cùng hung thủ." Hàn Phong nói.
Rất nhiều cảnh sát đều gật đầu tán thành.
Lúc này Vưu Minh Hứa mới lên tiếng: "Điều tra xe đến đâu rồi?"
Hứa Mộng Sơn nói: "Đã có kết quả. Chúng tôi đã tìm được hai tài xế, khoảng thời gian từ 2 giờ đến 2 rưỡi đêm qua bọn họ lái xe qua khu vực vứt xác Lưu Y Sa đều nhìn thấy một xe Jinbei đỗ bên đường nhưng không chú ý tới biển số, cũng không thấy trên xe có người."
Toàn bộ cảnh sát trong phòng bắt đầu rì rầm bàn tán.
Màn hình phía trước hiện lên hình ảnh mơ hồ của chiếc Jinbei, đuôi xe không có biển số, vị trí ghế lái cũng không một bóng người.
Hứa Mộng Sơn: "Camera giám sát cách khu vực phát hiện thi thể 3km đã chụp lại được hình ảnh của chiếc xe này. Dựa theo thời gian tử vong và lời khai của hai tài xế thì có lẽ chính là chiếc này."
Có người nói: "Tốt quá, camera vùng phụ cận trong vụ án năm ngoái bị hỏng nên chúng tôi không tìm ra được chiếc xe khả nghi. Bây giờ thì có manh mối rồi."
Người khác tiếp lời: "Nhưng chiếc xe này rất phổ biến, còn có biết bao nhiêu xe được bán lại, không tới một nghìn thì cũng có đến mấy trăm chiếc như vậy."
Sau khi cùng thương lượng, Lão Đàm và Phó Cục trưởng thống nhất phương hướng điều tra:
Đội Hàn Phong, tiến hành đi sâu và mở rộng điều tra dựa trên manh mối là chiếc Jinbei và dấu vân tay thu được trong án Triệu Phi Nhi.
Đội Vưu Minh Hứa đi sâu điều tra quan hệ xã hội, hành tung trước khi mất tích của hai nạn nhân xem có thể tìm được manh mối của hung thủ hay không.
Đúng ra mọi người đã có thể tan họp ai làm nhiệm vụ người nấy, song Lão Đàm ho khẽ một tiếng, nhìn về phía sau Vưu Minh Hứa: "Thầy Ân, cậu có ý kiến gì không?"
Mọi ánh mắt đổ dồn lên Ân Phùng. Mới đầu, mọi người đều chú ý tới người đàn ông anh tuấn khí chất bất phàm này, nhưng thấy anh chỉ lặng thinh cúi đầu nghịch điện thoại còn tưởng rằng anh là tên chạy vặt.
Ân Phùng ngẩng đầu, đôi mắt trong veo như cậu nhóc mới vừa tốt nghiệp trường cảnh sát, thậm chí còn giơ tay phát biểu như học sinh tiểu học: "Tôi muốn hỏi một chút, vay vốn sinh viên là gì?"
Hàn Phong lập tức hiểu ra, song vị Đội trưởng Đội cảnh sát hình sự hơn ba mươi tuổi này vốn cho rằng Ân Phùng cũng là một nhân vật quan trọng trong tỉnh, sao có thể không biết vay vốn sinh viên là gì cho được? Không lẽ cậu ta cố ý hỏi vậy? Vụ án năm ngoái chưa được phá vẫn luôn là tâm bệnh của Hàn Phong, sắc mặt anh ta xám ngoét, mấp máy môi định lên tiếng thì Lão Đàm xen lời: "Ồ, vị này là cố vấn tâm lý tội phạm, thầy Ân của khoa Tâm lý học trường Đại học Bắc Kinh." Lão Đàm không nhắc tới thân phận nhà văn của anh bởi danh hiệu đó quá mức huênh hoang, cũng không phù hợp với hoàn cảnh hiện tại.
Hết chương 76
*****
Hàn Phong ôm một bụng tức, vừa định giải thích thì Vưu Minh Hứa điềm đạm cất lời: "Vay vốn sinh viên là một vài thương nhân dụ dỗ sinh viên vay tiền một cách bất hợp pháp, thực chất là cho vay nặng lãi. Sau đó sẽ dùng mọi thủ đoạn phạm pháp để đòi nợ, ví dụ như uy hiếp, quấy nhiễu thậm chí là giam cầm. Hai năm trước, Nhà nước đã đưa ra một số chính sách cấm vay vốn sinh viên, nhưng vẫn còn một vài con cá lọt lưới tiếp tục làm công việc này. Những thông tin khác anh có thể tự tìm kiếm trên mạng."
Ân Phùng lập tức gật đầu: "Hiểu rồi."
Hàn Phong bỗng lại thấy hình như ban nãy người ta không phải đang châm chọc mà là không hiểu thật. Hơn nữa, cố vấn này... sao lại như em trai Vưu Minh Hứa, chẳng có chút cảm giác cao sang nào vậy nhỉ?
Tuy vậy Hàn Phong vẫn giải thích: "Sau vụ án Triệu Phi Nhi năm ngoái, chúng tôi đã đặt vay vốn sinh viên làm trọng điểm điều tra: Vì ba tháng trước khi mất, Triệu Phi Nhi đã lần lượt vay hơn 100. 000 tệ từ ba công ty cho vay vốn. Song về sau chúng tôi vẫn loại trừ khả năng liên quan tới nhân viên và công ty. Thứ nhất, có hai công ty trong số đó là vay vốn trực tuyến, Triệu Phi Nhi chưa từng gặp nhân viên của công ty, số tiền vay cùng không lớn. Các nhân viên có liên quan đều có chứng cứ ngoại phạm nên được loại khỏi diện tình nghi. Công ty còn lại tên "Phân Kim Bảo", cũng là công ty mà Triệu Phi Nhi vay vốn nhiều nhất, khoảng gần 90. 000 tệ. Hai ngày trước khi mất, cô ấy còn vay thêm 20. 000 tệ. Song công ty này cũng được loại khỏi diện tình nghi bởi từ khi Triệu Phi Nhi mất tích cho đến khi tử vong, công ty này mở cuộc họp thường niên tại Thái Lan. Hơn nữa xét từ phía động cơ cũng không phù hợp, Triệu Phi Nhi chết thì khoản nợ này cũng không được trả, thiệt nhất vẫn là công ty bọn họ."
Mọi người đều gật đầu tán thành. Vưu Minh Hứa cũng thấy hợp lí vì thứ trước nay hầu hết các công ty vay vốn sinh viên mong muốn không phải tính mạng con người mà chỉ là tiền tài mà thôi.
Sau đó, Hàn Phong thấy vị cố vấn của tỉnh chớp chớp đôi mắt long lanh, nói: "Ồ, vậy Lưu Y Sa có vay tiền từ những công ty này không? Cô ấy đang có dự định mở cửa hàng trực tuyến nên cần một khoản vốn. Chắc cô ấy không còn nguồn cung vốn nào nữa đúng chứ?"
Toàn bộ hội trường lặng ngắt như tờ.
Lão Đàm hỏi mọi người: "Vẫn chưa tìm được điện thoại của Lưu Y Sa?"
"Chưa ạ."
Lão Đàm: "Phục hồi nội dung tin nhắn đi động và giao dịch với ngân hàng thì sao?"
Phán Giai phụ trách mảng kĩ thuật đáp: "Một lát nữa sẽ thu được toàn bộ tư liệu ạ."
Lão Đàm gật đâu: "Nhận được lập tức xác minh cho tôi."
———
Tổ chuyên án của tỉnh nghỉ ngơi tại nhà khách cạnh đồn Công an Hoài Thành. Đêm tối, Vưu Minh Hứa về đến nhà khách mới biết cô vốn ở phòng đôi với Phán Giai, nhưng Trần Phong đã đặt trước phòng đơn cho cô, Ân Phùng ở tại phòng sát vách. Phán Giai che miệng cười sung sướng vì được một mình chiếm nguyên một gian phòng đôi rộng rãi. Vưu Minh Hứa không quá để tâm, đi thẳng về phòng mới.
Gian phòng này có lẽ là gian lớn nhất trong toàn bộ khu nhà khách, có cả bàn trà cổ và sofa. Sau khi ngồi xuống, Vưu Minh Hứa cũng cảm thấy cả người đều ngập tràn khí chất lão cán bộ. Cô ở tầng một, bên ngoài cửa sổ là trời đêm đen đặc cùng con phố tĩnh lặng, thưa thớt người qua lại.
Đúng lúc này, Đinh Hùng Vĩ gọi điện tới: "Tiểu Vưu, nói cho cháu biết một tin tốt. Tư liệu các cháu gửi về vừa hay chính là vụ án chú đã đưa cho giáo sư Phạm Thục Hoa xem qua. Bà ấy là bạn học của chú trong trường cảnh sát. Còn là chuyên gia tâm lý tội phạm nổi tiếng cả nước, cố vấn của Bộ Công an, rất hứng thú với vụ án này, nói lát nữa sẽ gửi cho chúng ta chân dung tâm lý tội phạm. Chú dặn bà ấy trực tiếp liên hệ với cháu rồi."
Vưu Minh Hứa rất vui mừng, đồng thời cũng nghĩ thầm: Chỗ cháu cũng có một chuyên gia tâm lý tội phạm. Có điều, với lý lịch và kinh nghiệm của Phạm Thục Hoa, một tên nhóc làm sao so được với bà. Cô cười nói: "Được nha Lão Đinh, hóa ra chú còn có dây với chuyên gia trong Bộ Công an nữa cơ đấy."
Đinh Hùng Vĩ thường ngày nghiêm túc nội liễm nở nụ cười nhẹ hiếm hoi: "Bạn học cũ, tất nhiên sẽ nể mặt chú rồi."
Vưu Minh Hứa bỗng nhớ ra Đinh Hùng Vĩ mất vợ đã hơn chục năm nay, bình thường đều đặt hết tâm tư vào công việc, được mệnh danh là "Diệt Tuyệt Sư Công", cô như chợt bừng tỉnh đại ngộ: "Giáo sư Phạm độc thân?"
Đinh Hùng Vĩ khựng lại một lát mới điềm tĩnh nói: "Đồ quỷ sứ. Bà ấy đang công tác bên Mỹ, cháu chờ điện thoại đi."
Kết thúc cuộc gọi mà Vưu Minh Hứa vẫn đang cười, nghĩ bụng, rõ ràng sắp tới mùa đông, nhưng đến Đinh Hùng Vĩ cũng phạm vào vận đào hoa rồi.
Nghĩ vậy, não bộ cô tự động nhảy ra hình ảnh ngày hôm nay của Ân Phùng. Anh mặc quần Tây áo jacket, cao lớn và anh tuấn. Lúc không ngốc thì khí thế bức người, khí chất vô cùng xuất chúng.
Cô nhắm mắt rồi lại mở mắt, lòng niệm "Thực sắc tính dã"*, nhất định phải nhìn rõ bản chất não tàn thông qua vẻ ngoài hoàn mỹ kia của anh mới được.
* "Thực sắc tính dã": Một câu nói của Mạnh Tử, nghĩa là chuyện ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người.
Chính vào lúc này. Cô ngẩng phắt đầu, bên ngoài cửa sổ, dưới tán cây cổ thụ có một cặp mắt ánh lên rồi vụt mất. Cặp mắt ấy lạnh lẽo và xa lạ khiến cô lập tức hình dung tới con rắn đang thè lưỡi. Sau đó là một bóng đen vụt qua. Vưu Minh Hứa bật dậy từ sofa, chạy ra cửa sổ, giẫm chân lên bệ cửa, phi thẳng ra ngoài.
Con đường dài yên tĩnh, đèn đường lặng lẽ, những người đi đường vội vã đều kinh ngạc nhìn cô gái đột ngột phi ra ngoài cửa sổ. Vưu Minh Hứa nhíu mày đuổi về phía bóng đen biến mất. Nhưng đuổi hơn trăm mét cũng chẳng thấy một bóng người, hoặc giả kẻ đó đã ngụy trang thành người đi đường, lướt qua cô mất rồi.
Cô sầm mặt quay về. Vưu Minh Hứa đã làm trong ngành cảnh sát nhiều năm song cũng là lần đầu tiên gặp phải chuyện thế này, vậy nên có người đang theo dõi cô? Hay chỉ là một sự ngẫu nhiên mà thôi? Hay là một kẻ ôm hận báo thù vì những vụ án cô đã phá hồi trước?
Trái tim cô bỗng lạnh ngắt vì nghĩ tới hai khả năng khác.
Việc bị theo dõi có liên quan đến vụ án sát thủ liên hoàn đang trong quá trình điều tra này?
Nói cách khác là có liên quan đến Ân Phùng?
*****
Vưu Minh Hứa bỗng nhớ ra Ân Phùng từng nói:
Luôn cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm vào tôi, uy hiếp tôi......
Giống hệt như một đám mây đen mãi đuổi theo tôi......
Cô quay trở về khu nhà khách, cười lạnh dập tắt đầu lọc thuốc trên nắp thùng rác.
Giờ chuyển mục tiêu sang cô rồi cơ đấy?
Cô chỉ sợ hắn không đến, như vậy cô làm sao có thể lôi hết đám yêu ma quỷ quái bên cạnh Ân Phùng ra được?
Cô quyết định, sau khi giải quyết xong vụ án sẽ điều tra cặn kẽ toàn bộ quá khứ của Ân Phùng. Nếu có vết nhơ thật, cô sẽ thay anh giải quyết gọn gàng.
Vưu Minh Hứa vừa gõ cửa phòng Ân Phùng, cảnh cửa đã mở ra. Cô nhếch mày hiếu kỳ.
Phòng bật điều hòa, Ân Phùng chỉ mặc chiếc áo thun đen và quần dài đen. Nếu bỏ qua khuôn mặt, chỉ nhìn từ cổ trở xuống, anh có bờ vai rộng, cơ ngực săn chắc và cân đối, eo thon, bắp tay rắn giỏi, nét nào ra nét ấy vô cùng đẹp mắt. Trong đôi dép lê là bàn chân trần toát lên khí chất của người đàn ông thành thục.
Tầm mắt Vưu Minh Hứa quay trở lại khuôn mặt anh, quả nhiên trên đó là nụ cười ngây thơ, xán lạn. Mọi hứng thú của cô đều bay sạch, đi thẳng vào phòng.
Trần Phong và đầu bếp của họ cũng đang ở đây. Không biết bọn họ kiếm được từ đâu chiếc bàn to rộng, bày ngập thức ăn. Đầu bếp là một người đàn ông trung niên điển trai, vẫn đang đội mũ và mặc trang phục đầu bếp trắng tinh, giống như bếp trưởng của một nhà hàng Michelin nổi tiếng nào đó ghé bước vào khu nhà khách tồi tàn này vậy.
Phô trương, quá mức phô trương! Vưu Minh Hứa thầm nghĩ, nếu có cơ hội cô nhất định phải chỉnh đốn lại toàn bộ tác phong của Trần Phong và Ân Phùng quá khứ đã lưu lại, không thể làm hư Ân Phùng hiện tại được.
Thấy cô vào, Trần Phong và người đầu bếp lập tức rút lui. Ân Phùng dắt tay Vưu Minh Hứa đi về phía giường: "Cho cô xem cái này nè."
Vưu Minh Hứa ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ vắng ngắt như tờ, hỏi: "Ban nãy có điều gì khả nghi không?"
Ân Phùng ngẩn người, cũng bắt chước cô nhìn ra ngoài cửa.
Sau một hồi im lặng, Vưu Minh Hứa nói một cách kì lạ: "Anh lại đang gì nhìn đó?"
Anh đáp: "Tôi không biết."
Dây thần kinh Vưu Minh Hứa như bị rút gân, cô phát hiện gần đây tâm trạng bản thân luôn xao động không rõ nguyên do, rất dễ nổi nóng với Ân Phùng. Cô giữ bình tĩnh, chuyển một chủ đề khác: "Ban nãy muốn cho tôi xem cái gì?"
Anh chỉ vào chiếc rương mới tinh khoảng nửa mét trên giường, bên trong... nhồi mô hình người gỗ với tư thế giống nạn nhân. Nhưng dù sao cũng chỉ là con dối, tuy các khớp linh động song vẫn có chút cứng nhắc, miễn cưỡng cũng chỉ nhét được một nửa cơ thể vào rương.
Vưu Minh Hứa hỏi: "Anh định làm gì?"
Ân Phùng ngồi xổm xuống, bờ mông hơi vểnh lên nhìn chiếc rương, nói một cách sâu xa: "Mô phỏng hành động, phỏng đoán tâm lí của hắn ta."
Vưu Minh Hứa lại bị anh chọc giận. Vừa định bỏ về thì anh đã kéo tay cô lại, nói: "A Hứa, giúp tôi một chút."
"Việc gì?"
"Cô thử nằm vào rương đi."
Vưu Minh Hứa thoáng yên lặng rồi hất cằm ra hiệu. Ân Phùng làm chân chạy vặt cho cô suốt thời gian qua lập tức hiểu ra, bê người gỗ sang một bên để Vưu Minh Hứa trèo vào rương nhỏ hẹp như tư thế của nạn nhân trong ảnh. Tuy cô dẻo dai nhưng dáng người cao ráo, ra sức cuộn gập cơ thể rất lâu cũng chẳng thể thu nốt hai bắp chân vào rương.
Người con gái nằm cuộn trong chiếc rương nhỏ bé ngước đầu nhìn anh với cặp mắt sáng trong, dịu dàng nói: "Tôi chỉ làm được đến mức này thôi."
Ân Phùng vốn đang chống cằm quan sát tỉ mỉ bỗng phân tâm tự lúc nào không hay, tầm mắt dừng trên chiếc cằm thon nhỏ của cô, còn cả ngực, eo và đùi nữa. Cổ họng anh bỗng khô rát khó hiểu.
Anh cũng không rõ bản thân rốt cuộc định làm gì nhưng cơ thể đã tự động đặt hai cánh tay bên hai mép rương, cúi đầu nhìn cô.
Vưu Minh Hứa cũng đang nhìn anh.
Ân Phùng che khuất ánh đèn trần, cơ thể người đàn ông dễ dàng khóa chặt cô trong phạm vi của bản thân. Khi không cười nhìn anh chẳng ngốc nghếch chút nào, đôi mắt trong trẻo chăm chú như đang ngắm nhìn một thứ đồ vô cùng quan trọng.
"A Hứa..." Anh khẽ gọi, "Nhìn cô thế này nhỏ thật đấy."
Cổ họng Vưu Minh Hứa cũng khô không khốc, có một khoảnh khắc, trái tim cô lại trỗi lên nỗi xung động quen thuộc. Anh nói không sai, trước mặt anh, cô chưa từng thấp, chưa từng nhỏ bé, chịu trói buộc trong hai vòng tay anh như hiện tại...
Cô rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?
Cùng lúc đó, dường như khóe mắt cô đã bắt gặp năm ngón tay đặt bên mép rương của Ân Phùng siết lại. Cô nhấc chân đạp lên khuôn mặt anh tuấn đó. Rõ ràng mắt mũi đều bị người ta giẫm đạp nhưng anh vẫn cười tươi rói.
Nỗi bực dọc lại trỗi dậy, Vưu Minh Hứa dứt khoát tung một cước đạp anh sang bên cạnh rồi trèo ra khỏi rương. Cô nghe thấy anh bình thản nói: "Tôi đã làm sai điều gì, sao lại đá tôi?"
Vưu Minh Hứa lạnh giọng: "Muốn đá thì đá, còn cần có lý do à?"
Anh trầm mặc một hồi, chỉ phun ra một chữ, "Ồ."
Cô ngoảnh đầu thấy anh đang xoa chóp mũi và bả vai, cúi đầu uất ức đáng thương. Cõi lòng Vưu Minh Hứa thoải mái hẳn ra, nghĩ bụng, bộ dạng thế này mới đúng là anh. Anh ban nãy khiến cô cảm nhận được tính xâm lược mạnh mẽ của một người đàn ông. Phản mất rồi! Cô bắt buộc phải đánh anh trở lại nguyên hình mới được.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của Vưu Minh Hứa vang lên, là cuộc gọi video đến từ một số lạ. Vừa thấy số gọi đến từ Mỹ, cô vội vã chỉnh đốn tóc tai quần áo rồi tiếp nhận cuộc gọi.
Trên màn hình xuất hiện một người phụ nữ tầm ngoài năm mươi, tóc hoa râm. Đây có lẽ chính là "bạn học" mà Đinh Hùng Vĩ nhắc đến, cũng là vị chuyên gia tâm lý tội phạm nổi tiếng Phạm Thục Hoa. Nhìn bà rất phúc hậu song ánh mắt và khí chất bất phàm, vừa nhìn đã khiến Vưu Minh Hứa sinh lòng quý mến.
"Chào cháu, Tiểu Vưu. Cô là Phạm Thục Hoa, bạn học của Đội trưởng Đinh của mấy đứa."
"Chào cô ạ!"
Dường như giáo sư Phạm đang quan sát cô qua màn hình, sau đó mới nở nụ cười tán thưởng: "Vừa nhìn liền biết cháu chắc chắn là người tài giỏi. Cô xen vào vụ án hiện tại mọi người đang điều tra đúng là ngại quá. Vì tư liệu Hùng Vĩ gửi cho cô rất thú vị, nên mới đưa ra suy nghĩ để mọi người cùng tham khảo."
Vưu Minh Hứa nói: "Cô khiêm tốn quá ạ, có thể được giáo sư chỉ điểm là phúc phận của cháu."
Ý cười trong mắt Phạm Thục Hoa càng thêm nồng đậm, gật đầu nói: "Từ những từ liệu trước mắt, có thể vẽ ra chân dung tâm lý tội phạm sơ bộ của hung thủ:
Hắn khoảng tầm từ 25 đến 40 tuổi, người bản địa, sống cách hai nạn nhân trong phạm vi 5km. Xuất thân bình thường, trình độ văn hóa thấp, điều kiện kinh tế không quá tốt. Đồng thời làm những công việc thủ công cần độ khéo tay cao như bác sĩ thú y, đồ tể, thợ mộc, thợ rèn hoặc nhân viên chăm sóc sức khỏe Y tế..."
Hết chương 78
← Ch. 025 | Ch. 027 → |