Mộ Hi bị đâm bị thương, con trai cầu cứu (2)
← Ch.108 | Ch.110 → |
Phía trước đột nhiên truyền đến tiếng con trai hoảng sợ gọi, Mộ Hi vội vàng chạy tới, nhìn thấy một người đàn ông ôm con vào trong ngực, người nọ ôm con trai bỏ chạy, người xấu bắt cóc con trai.
"Nam Nam, Nam Nam..." Mộ Hi kinh hãi, rất nhanh kịp phản ứng, nổi điên đuổi tới, phẫn nộ hô to: "Đứng lại, đứng lại..."
Người đàn ông ôm Nam Nam chạy không nhanh, bởi vì Nam Nam đấm đá loạn xạ, Mộ Hi nhìn thấy phía trước có một chiếc xe, không được, nếu lên xe, hậu quả không thể tưởng tượng được.
"Không được, tuyệt đối không được." Tim Mộ Hi thắt chặt lại lập tức đứng lên, bước chân nhanh hơn chạy tới.
Mắt thấy người đàn ông mở cửa xe, muốn lên xe, Mộ Hi còn chưa kịp phản ứng, đã tự mình ngăn trước cửa xe, một tay gắt gao cánh tay bắt lấy người kia, đoạt con trai.
"Thả con trai tôi ra, thả con trai tôi ra..." Người đàn ông một tay ôm Nam Nam, một tay bắt đầu đánh nhau cùng Mộ Hi, Nam Nam vừa thấy mẹ không phải là đối thủ của người xấu, vì vậy.
"A - - đồ ranh con, mày dám cắn tao." Nam Nam dùng sức lực lớn nhất cắn lên cánh tay người xấu, người đàn ông bởi vì bị đau, tay ôm Mộ Tư Nam buông lỏng ra.
"Con trai, chạy mau, di động của mẹ để trên ghế, chạy nhanh một chút, gọi điện thoại, gọi điện thoại..." Mộ Hi bị người đàn ông gắt gao nắm tóc, trên mặt đất đã rớt một vài cọng tóc, lúc này, người đàn ông nghe được bảo con trai gọi điện thoại, có chút hoảng sợ, muốn xoay người đi bắt Mộ Tư Nam, Mộ Hi sao có thể để cho con trai gặp nguy hiểm, liều mạng ôm lấy người đàn ông, lớn tiếng gọi: "Nam Nam, Nam Nam, chạy mau, chạy mau..."
Dưới tình thế cấp bách người đàn ông lấy ra một con dao nhọn đâm Mộ Hi, Mộ Hi nhìn thấy hắn lấy ra dao nhọn, vì vậy thân thể tránh sang một bên, dao nhỏ thuận thế đâm vào cánh tay.
"A - -" Mộ Hi vẫn không buông tay, người đàn ông kéo Mộ Hi lên xe, tiếp theo xe nghênh ngang rời đi.
Đầu Nam Nam cũng không dám quay lại vẫn luôn chạy, đến chỗ mẹ ngồi vừa rồi, cầm điện thoại di động lên tiếp tục chạy, chợt nghe âm thanh xe rời đi, Mộ Tư Nam sợ hãi quay đầu lại, phát hiện không thấy mẹ, người xấu cũng không thấy, khóc cầm điện thoại di động, cũng không biết là số ai liền gọi qua.
"Mẹ... Mẹ... Bị người xấu bắt đi rồi... Hu hu... Mẹ... Hu hu... Mẹ..." Mộ Tư Nam ngồi dưới đất khóc lớn.
Vốn là Nam Cung Diệu đang lái xe nhìn thấy điện thoại gọi đến là Mộ Hi, trong lòng rất vui mừng, cô gái nhỏ biết gọi điện thoại cho anh nha, ai ngờ điện thoại vừa nghe chính là con trai khóc lớn.
"Con đừng khóc, nói cho chú biết con ở đâu?" Nam Cung Diệu đè nén trái tim sắp nhảy ra ngoài, dụ dỗ con trai nói ra địa chỉ, không hổ là con trai Nam Cung Diệu, tiếp theo ngừng khóc, lớn tiếng trả lời.
"Con ở trong công viên gần công viên Hải Dương, chú chú mau tới, con sợ lắm..." Mộ Tư Nam dù sao cũng còn là trẻ con, nghĩ đến không thấy mẹ, lại bắt đầu khóc lớn.
Nam Cung Diệu nghe thấy con trai nói sợ, sốt ruột anh hận không thể một bước liền bước đến bảo vệ con trai, nghe thấy tiếng khóc của con, mũi chua, anh rất có lỗi với hai mẹ con!
Cũng may vị trí của Nam Cung Diệu cách nơi này rất gần, vài phút đã đến, anh dường như là chạy như bay tới, nhảy xuống xe nhanh chân chạy tới công viên, nhìn thấy con trai ngồi dưới đất, một phen ôm vào trong lòng, Mộ Tư Nam nhìn thấy người quen, hay tay ôm lấy cổ Nam Cung Diệu òa khóc.
"Chú... Cứu cứu mẹ... Hu hu... Chú... Cứu cứu mẹ... Người xấu... Hu hu... Người xấu bắt mẹ đi rồi..." Mộ Tư Nam áp mặt trên bờ vai Nam Cung Diệu, không dám rời khỏi, cậu còn là con nít, một màn vừa rồi đã dọa cậu rồi.
"Chú đồng ý với con chú nhất định cứu mẹ, nhất định cứu mẹ về, không khóc, không khóc, ngoan." Nam Cung Diệu ôm Mộ Tư Nam đi tới phía trước, nhìn thấy một chiếc xe hơi điều khiển từ xa, đoán được mẹ con chơi ở chỗ này, sau đó lại nhìn thấy một con dao nhọn, máu? Trên đó có máu? Bên cạnh còn một vài cọng tóc, đáng chết, Mộ Hi bị thương rồi.
Nam Cung Diệu nhặt dao lên, ôm Mộ Tư Nam rời đi, đặt con ở hàng ghế trước, thắt dây an toàn.
"Chú, muốn đi cứu mẹ sao? Con cũng muốn đi, mẹ không nhìn thấy con tới sẽ khóc, Nam Nam vô dụng, không bảo vệ tốt mẹ!" Mộ Tư Nam hối hận không nên rời khỏi mẹ.
Nam Cung Diệu lái xe, xe lái rất nhanh, anh nhất định phải nắm chặt thời gian, bởi vì Mộ Hi bị thương, nghe thấy con trai nói.
"Đứa nhỏ, con tên gì?" Nam Cung Diệu ôn nhu hỏi.
"Chú, con tên Mộ Tư Nam, ngài có thể gọi con là Nam Nam, nhưng mà mẹ thích gọi con - - Tiểu Tiểu Yêu!" Nam Cung Diệu nghe được con trai giới thiệu, tất cả đều phải hiểu, nắm tay lái thật chặt, Mộ Hi gọi Tiểu Tiểu Yêu, nhất định là: Tiểu Tiểu Diệu.
← Ch. 108 | Ch. 110 → |